Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 99: Lại vào thành
Tựa như y chưa từng nghĩ tới Văn Diệu sẽ làm vậy cho y, bởi vì chính trên người hắn cũng có gì đó, Ly Hận Thiên càng chưa từng nghĩ qua một ngày kia y sẽ đem cái đó cũng giống cái của y mà ngậm vào miệng mình…
Việc này vốn căn bản không phải là vấn đề để ý có muốn hay không muốn, mà là y thật sự làm không được.
Văn Diệu nói xong, liền lại đem cái kia của y ngậm vào, hắn mút thực ra sức, phát ra tiếng “chậc chậc”, cảm giác kia vô cùng thoải mái, so với việc làm chân chính còn muốn thoải mái hơn nhiều, nhưng lúc này Ly Hận Thiên lại càng để ý chính là ý muốn Văn Diệu…
Chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy thật ghê tởm sao?
Hắn sẽ không cảm thấy như là đang mút liếm của chính mình sao…
Văn Diệu vẫn giống như thúc giục mà cử động eo đỉnh đỉnh lên. Cái nọ dán lên trên mặt của Ly Hận Thiên cọ đến cọ đi. Nơi đó có da thịt rất non, nóng, còn mang theo cảm xúc ẩm ướt. Ly Hận Thiên chưa từng cùng cái nọ tiếp xúc gần sát như vậy, chỉ là nhìn, y liền cảm thấy đủ rung rẩy lắm rồi…
Càng thuận theo lời lẽ kia mà ngậm vào thì sẽ lại làm ra điều sai trái.
Văn Diệu rất muốn rất cần, hắn muốn mau mau được xuất ra. Ly Hận Thiên cảm giác được, vật nọ so với vừa rồi lại còn muốn sưng to lên một vòng. Nhiệt độ của cơ thể Văn Diệu cũng càng ngày càng cao, Văn Diệu khó chịu như vậy, y nên giúp hắn…
Thật sự muốn dùng miệng sao…
Giống như Văn Diệu đang làm vậy.
Kỳ thật, rất đơn giản …
Y lo lắng cho Văn Diệu, chỗ vô cùng mẫn cảm kia của y vẫn còn đang được âu yếm. Y rốt cục hiểu được nam giới chỉ dùng để nửa người dưới để tự hỏi là chuyện gì đã xảy ra…
Bây giờ, y muốn bình tĩnh, cũng hoàn toàn không thể bình tĩnh được nữa.
Đầu óc thì hỗn loạn, như là bị mê hoặc vậy. Y nhìn cái nọ, cảm thụ được độ ấm của nó, dần dần, nam nhân thật sự lại gần hơn trước…
Y nắm nơi đó, bắt đầu cử động thân thể, miệng y rất nhanh tiến tới bên trên cái nọ, càng ngày càng gần…
Cảm giác bây giờ thật nói không nên lời. Tư duy chính là trống rỗng. Thân thể hình như không còn chịu y khống chế nữa, đến khi cánh môi y vào xúc cảm khác thường kia. Cảm giác ẩm ướt ngay ở trước môi khiến y muốn tiến đến mà đem nó ngậm vào mà liếm liếm một chút. Nam nhân lập tức mạnh mẽ hoàn hồn, y thiếu chút nữa trực tiếp ngồi xuống…
Y vẫn là không thể nào được.
Nam nhân lại một lần nữa quay về tư thế cũ. Y nắm lấy cái nọ của Văn Diệu bắt đầu tiếp tục bộ lộng. Y chỉ có thể làm được như vậy. Y không thể nào cùng với nhi tử của chính mình, làm ra loại chuyện hoang đường như vậy, việc này so với việc chân chính bị làm, còn muốn lớn mật…
Văn Diệu tựa hồ như đã sớm biết ý nghĩ của nam nhân, hắn cũng không có bất cứ bất mãn, hắn vẫn như cũ mà tận tâm hầu hạ y. Hắn biết nam nhân thực thoải mái, xem bộ dáng của cái này đang trướng lên đến mức lớn nhất, tựa hồ như khi đầu lưỡi vừa dán lên thì có thứ gì đó mà cấp tốc lưu động, Văn Diệu vội vàng đem nó nhả ra…
Nước miếng dính liền ở nơi đó, bị kéo ra một sợi dây trong suốt rất dài. Văn Diệu thuận tay cầm lấy khăn lụa, hắn vừa bung khăn bao bọc lấy nơi đó của nam nhân, một cỗ nhiệt lưu phun ra kề sát xuyên qua lớp vải lụa vào nóng bừng cả lòng bàn tay…
Quá mức thoải mái khiến nam nhân nhẹ “hừ” ra tiếng, trong tay của y vẫn còn nắm lấy cái nọ của Văn Diệu, rõ ràng nói rất tốt là giúp Văn Diệu làm, nhưng mà kết cục lại là thành ra Văn Diệu giúp y…
Văn Diệu cũng không cho nam nhân có thời gian nghỉ ngơi. Hắn liền vươn tay bao lấy nơi đó của nam nhân, theo động tác của hắn bộ lộng mà tiếp tục đứng lên. Ly Hận Thiên muốn đứng dậy, nhưng y vừa nhấc đầu đã bị Văn Diệu ôn nhu xuyên qua tóc y giữ chặt đè đầu y xuống, khí lực, khí lực Văn Diệu tạo ra cũng không lớn, chỉ là không muốn để y đứng lên mà thôi.
Văn Diệu đem mặt y, dán sát đến hai viên tròn đang căng lên kia…
Hắn liền ở một bên bao lấy cái kia của y mà động, một bên lại đem cái kia của hắn cọ xát lên trên mặt của Ly Hận Thiên. Văn Diệu tự mình làm so với nam nhân thì mau hơn nhiều, không có bao nhiêu lâu, hắn sẽ tới điểm cực hạn…
Trong một giây cuối cùng, Văn Diệu cũng không buông ra nam nhân, Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy cái đó trong tay y càng lúc càng lớn. Y không nghĩ tới Văn Diệu đang muốn bắn. Mặt y còn đang dán ở trên thân cái đó, thẳng đến khi chất lỏng nóng rực phun ra ướt át một bên khuôn mặt của y…
Trong một khắc kia, nam nhân có chút há hốc mồm.
Lần đầu tiên y tận mắt nhìn thấy cận cảnh cao trào của một người đàn ông lại ở gần sát đến như vậy, lại còn phun đến trên mặt y…
Thẳng đến đem một giọt cuối cùng tiết ra hết rồi, Văn Diệu mới buông nam nhân ra. Lúc này Ly Hận Thiên đã bị mộng rớt, phản ứng của y có chút trì độn, y không tin nổi một màn vừa rồi mới nhìn thấy…
Khi Ly Hận Thiên xoay người ngồi xuống bên người Văn Diệu. Y vẫn mang cũng vẻ mặt mờ mịt, chất lỏng trắng đục kia vừa vặn chảy xuôi xuống tới trên chiếc cằm nhọn nhọn của y, khắp nơi trên mặt y đều là chất dịch gì đó của Văn Diệu, đến trên lông mi cũng có dính một chút ít, còn có trên khóe miệng đỏ tươi kia nữa…
Bộ dáng của y thực mê mang, trên mặt còn mang theo hơi thở tình dục chưa tán đi, hơn nữa chất lỏng ái muội, khiến người nhìn thấy liền có khoái cảm muốn lăng ngược y, có thể khiến cho bản chất dục vọng nguyên thủy của người đó kêu gào đến phát cuồng lên….
Thực câu nhân, lại mang theo sắc dục….
Rõ ràng là đã bắn ra một lần, nhưng nhìn thấy bộ dáng quyến rũ bây giờ của Ly Hận Thiên. Văn Diệu chỉ cảm thấy bụng dưới của hắn càng thêm khô nóng, lửa nóng kia chẳng những còn chưa có tắt, ngược lại càng cháy mạnh hơn nữa, như thiêu như đốt…
Văn Diệu biết tình trạng thân thể của bản thân mình, cũng hiểu rất rõ ràng nam nhân sẽ không lại cùng hắn làm một lần nữa, chịu đựng cỗ xúc động đang dâng lên này, hắn giúp nam nhân lau đi thứ kia vẫn đang chảy trên mặt y…
Nếu có thể, hắn thật hy vọng cứ để thứ kia trên mặt y, giữ mãi bộ dáng của y như thế này.
Trên người Ly Hận Thiên, mãi mãi chỉ mang theo hơi thở của hắn…
Chất lỏng đã trở nên lạnh lẽo ở trên mặt mới bị xóa bỏ, Ly Hận Thiên mới nhớ đến miệng vết thương của Văn Diệu. Y vội vàng kiểm tra một chút, may mà Văn Diệu ép buộc một vòng cũng không động tới miệng vết thương. Y yên tâm, đồng thời lại khó tránh khỏi trách cứ. Văn Diệu rất dính vào, kẻ bị thương là bản thân hắn lại còn lấy tay làm loại chuyện này…
Đương nhiên, nếu vừa rồi y giúp hắn làm để xuất ra. Văn Diệu cũng không cần phải tự mình cử động làm rồi, điểm ấy y vẫn biết rất rõ ràng.
Nghe nam nhân nhắc tới, Văn Diệu đột nhiên cảm thấy thực thỏa mãn. Ly Hận Thiên vẫn còn đang quan tâm hắn, mà không phải chỉ trích hắn, ghét bỏ việc hắn vừa mới bắn ra dính ở trên mặt y…
Hắn vốn là cố ý.
Nghe nghe, Văn Diệu đột ngột ôm lấy cổ của nam nhân, đem thân thể y kéo vào trong chăn. Hắn ôm y, cũng không cần biết nam nhân mất có mất hứng hay không, Văn Diệu liền trực tiếp hôn lên đi, vong tình, kịch liệt hôn…
Hắn thật cao hứng.
Trọn cả một đêm này, Văn Diệu đều ôm nam nhân. Hai người họ cũng không làm sao mà ngủ được. Văn Diệu không phải hôn y, chính là sờ y. Tay của hai người họ vẫn đặt ở trong quần áo của nhau. Nam nhân không muốn, Văn Diệu lại bắt y đặt ở bên trong còn dẫn dắt tay đi thăm dò khắp thân thể của hắn…
Nửa mộng nửa tỉnh lại cộng thêm miệt mài quá độ. Tuy rằng không làm lần nào nữa, nhưng đêm nay, thân thể vẫn luôn trong trạng thái cực độ hưng phấn mà vượt qua. Ngày hôm sau đầu óc của Ly Hận Thiên vẫn còn hỗn loạn, bộ dáng của Văn Diệu lại thần thanh khí sản. Bộ dạng của hắn khiến cho người khác nhìn đến ngứa răng muốn đánh hăn mấy cái cho hả hê vậy. Y vẫn không hiểu, cả hai đều bị bắn một lần. Y cũng không có ăn phải dược gì, ngược lại làm sao mà tình trạng của y lại không tốt như vậy…
Nhìn vẻ mặt đang cười đến cả người lẫn vật đều vô hại của Văn Diệu, Ly Hận Thiên sắp táng hắn mấy bạt tay. Nhưng mỗi lần tay y đều là nâng lên lại buông, nếu không phải bận tâm đến tình trạng thân thể của Văn Diệu, y thật sự liền xuống tay đánh hắn …
Tên này, rất hay được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhưng y cũng không có quên dặn dò Khâm Mặc, trong thuốc của Văn Diệu không cần thêm vào đỗ trọng. Khi y vừa nói xong lời này, Khâm Mặc không biết vì sao nhìn y qua một lúc lâu. Ánh mắt kia của Khâm Mặc, tựa hồ giống như muốn nói hắn cái gì cũng đều đã biết…
Ly Hận Thiên bị hắn nhìn đến chột dạ. Y vội vàng trở lại trong xe ngựa. Nhưng khi y lần nữa trở ra, Ly Lạc cùng Mộc Nhai cũng dõi theo mà nhìn chăm chú y. Lần này nam nhân lại thật sự là không hiểu ra sao. Tuy rằng mặt đầy hồ nghi, trong lòng cũng không để tâm lắm việc bị bọn hắn nhìn. Nam nhân cái gì cũng chưa hỏi, y vẫn nên làm cái gì thì làm cái đó mà thôi.
Về Văn Diệu không thể chạm vào đỗ trọng được. Nếu không phải do nam nhân nhắc nhở, bọn hắn sớm đều đã quên, Văn Diệu ăn đỗ trọng vào sẽ phát sinh chuyện gì, bọn họ đều biết rất rõ ràng, có một số việc chính là không cần nói cũng biết. Bất quá bọn hắn không có nghe thấy thủ hạ gác đêm báo lại rằng buổi tối có chuyện đặc biết gì xảy ra…
Hoặc là âm thanh nào cả.
Về phần người đương sự duy nhất là Vũ Quả, chỉ có nàng mới biết được hai người họ có làm ra cái gì hay không mà thôi, duy nhất chỉ có chính nàng biết. Vũ Quả là do Khâm Mặc mua về, nhưng nàng biết rất rõ ràng. Nếu nàng muốn an toàn lưu lại bên người của Ly Hận Thiên lâu dài, nàng sẽ phải làm thành một bộ dạng giả câm vờ điếc đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.
Không tới hai ngày, thương đội của bọn họ liền vào thành theo như Khâm Mặc đã nói. Tuy rằng đã đi chệch ra khỏi với lộ trình phải đi, nhưng vẫn là đáng giá. Không chỉ là vì không quen nhìn Văn Diệu độc hưởng nam nhân một mình, càng nhiều hơn là, bọn họ rất nhanh sẽ rời đi lãnh địa của Nam Triều mà bước vào Đông Vạn, trên đường đi ở Đông Vạn thì lại không thể không có Văn Diệu. Dù sao đó cũng là địa phương quen thuộc của hắn, cho nên việc Văn Diệu bị thương, phải nhanh một chút mà dưỡng cho tốt lại.
Khâm Mặc cũng không đi theo chạy theo thương đội. Người của hắn đều chỉ thị liền tự phân chia rất tốt. Hắn chỉ nói một chút chỉ khi có việc lớn nhưng thủ hạ không xử được mà thôi. Cho nên, quản giả ở ngay trong thành dựa theo lệ thường như cũ, tiếp đãi thương đội của Khâm Mặc, lại ở trong đó thấy được mặt gia chủ của lão liền mang theo biểu tình có bao nhiêu khiếp sợ cùng kích động, liền có thể tưởng tượng ra được.
Những người khác của thương đội, cũng bởi vì vậy mà được hưởng lây đãi ngộ bậc đế vương, quản sự đem mọi chuyện an bài rất tốt, để cho bọn họ được nghỉ ngơi trọn vẹn nhất.
Nhưng quản gia thực thông minh, lão cũng không có hỏi vì sao chủ tử nhà mình sẽ xuất hiện ở trong đội ngũ chạy thương.
Một đường này đều màn trời chiếu đất, bây giờ lại lập tức được hưởng thụ như vậy, Ly Hận Thiên hoàn toàn có chút không tiếp thụ được. Y thậm chí tính định liền ở một chỗ này, chờ bọn hắn tìm Thanh Long thạch kia lại trên đường trở về mà ghé qua đây rước y về chung, chạy đi như thế này thật không phải là việc người sống có thể chịu được a…
Huống chi, ngay từ đầu mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo, ở trên hành trình này này đã vô tình hình thành sự tranh giành cũng đã dần dần thoát ly khỏi lòng bàn tay khống chế của y rồi, mối quan hệ củ của y cùng với mấy tên bạch nhãn lang, thật là không thể ngừng lại được nay lại còn thêm rối loạn…
Văn Diệu được chiếu cố rất tốt lắm, quản gia tìm được đại phu rất giỏi, không chừng qua vài ngày nữa, vết thương của Văn Diệu sẽ khỏi hẳn, không thì ít nhất cũng có thể cưỡi ngựa là việc không có vấn đề gì đi.
Buổi tối, bọn họ ở tửu lâu ăn một bàn tiệc rượu phong phú, quản gia còn an bài người hát tiểu khúc. Bất quá bọn họ đều cự tuyệt, vốn chạy đi một đường xa xôi như vậy liền đã đủ vất vả, ở trong Vân Hoài cổ thành lại còn gặp được cái loại sự tình kia, mặc kệ là thân thể hay là tinh thần, đều vẫn ở trạng thái căng thẳng cực độ, nay đã đến được chỗ an toàn, bọn họ thầm nghĩ muốn hảo hảo nghỉ ngơi, bổ sung thể lực cộng thêm thả lỏng tinh thần, ai còn có tâm tình nghe tiểu khúc cái gì nữa đây…
Sau khi đã tắm rửa xong, từ trong gian phòng tắm siêu xa hoa mà quản gia an bài, Ly Hận Thiên liền kéo bước chân lười biếng đi theo sau tiểu tư dẫn đường. Y cảm thấy mí mắt của y đều đã bị dính lại với nhau. Y hận không thể lập tức nhảy lên giường ôm ấp lấy gối đầu mà ngủ một giấc thoả mãn….
Tiểu tư mở cửa, cung kính nói câu “thưa gia, mời ngài hảo hảo nghỉ ngơi” liền lui xuống. Trong gian phòng này được thắp đèn đuốc sáng trưng, Ly Hận Thiên không thấy chậu than, nhưng độ ấm lại vừa rất tốt, không nóng nực, cũng sẽ không lạnh lẽo, nam nhân vô tâm tình tìm hiểu bài trí ở nơi này. Y một lòng một dạ nhìn giường lớn đang phủ xuống một lớp mạn màu nâu mỏng manh, y hận không thể mọc cánh mà bay tới đó thật nhanh a…
Ngay khi nam nhân đem mạn giường vén lên cũng chuẩn bị bước lên, y rõ ràng phát hiện, sau mạn giường cư nhiên có một người đang nằm…
Động tác nam nhân vừa mới đá rơi một chiếc giày xuống, liền cứ bất động mà duy trì một tư thế đang hướng lên trên giường, liền bị đông cứng lại rồi…
Việc này vốn căn bản không phải là vấn đề để ý có muốn hay không muốn, mà là y thật sự làm không được.
Văn Diệu nói xong, liền lại đem cái kia của y ngậm vào, hắn mút thực ra sức, phát ra tiếng “chậc chậc”, cảm giác kia vô cùng thoải mái, so với việc làm chân chính còn muốn thoải mái hơn nhiều, nhưng lúc này Ly Hận Thiên lại càng để ý chính là ý muốn Văn Diệu…
Chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy thật ghê tởm sao?
Hắn sẽ không cảm thấy như là đang mút liếm của chính mình sao…
Văn Diệu vẫn giống như thúc giục mà cử động eo đỉnh đỉnh lên. Cái nọ dán lên trên mặt của Ly Hận Thiên cọ đến cọ đi. Nơi đó có da thịt rất non, nóng, còn mang theo cảm xúc ẩm ướt. Ly Hận Thiên chưa từng cùng cái nọ tiếp xúc gần sát như vậy, chỉ là nhìn, y liền cảm thấy đủ rung rẩy lắm rồi…
Càng thuận theo lời lẽ kia mà ngậm vào thì sẽ lại làm ra điều sai trái.
Văn Diệu rất muốn rất cần, hắn muốn mau mau được xuất ra. Ly Hận Thiên cảm giác được, vật nọ so với vừa rồi lại còn muốn sưng to lên một vòng. Nhiệt độ của cơ thể Văn Diệu cũng càng ngày càng cao, Văn Diệu khó chịu như vậy, y nên giúp hắn…
Thật sự muốn dùng miệng sao…
Giống như Văn Diệu đang làm vậy.
Kỳ thật, rất đơn giản …
Y lo lắng cho Văn Diệu, chỗ vô cùng mẫn cảm kia của y vẫn còn đang được âu yếm. Y rốt cục hiểu được nam giới chỉ dùng để nửa người dưới để tự hỏi là chuyện gì đã xảy ra…
Bây giờ, y muốn bình tĩnh, cũng hoàn toàn không thể bình tĩnh được nữa.
Đầu óc thì hỗn loạn, như là bị mê hoặc vậy. Y nhìn cái nọ, cảm thụ được độ ấm của nó, dần dần, nam nhân thật sự lại gần hơn trước…
Y nắm nơi đó, bắt đầu cử động thân thể, miệng y rất nhanh tiến tới bên trên cái nọ, càng ngày càng gần…
Cảm giác bây giờ thật nói không nên lời. Tư duy chính là trống rỗng. Thân thể hình như không còn chịu y khống chế nữa, đến khi cánh môi y vào xúc cảm khác thường kia. Cảm giác ẩm ướt ngay ở trước môi khiến y muốn tiến đến mà đem nó ngậm vào mà liếm liếm một chút. Nam nhân lập tức mạnh mẽ hoàn hồn, y thiếu chút nữa trực tiếp ngồi xuống…
Y vẫn là không thể nào được.
Nam nhân lại một lần nữa quay về tư thế cũ. Y nắm lấy cái nọ của Văn Diệu bắt đầu tiếp tục bộ lộng. Y chỉ có thể làm được như vậy. Y không thể nào cùng với nhi tử của chính mình, làm ra loại chuyện hoang đường như vậy, việc này so với việc chân chính bị làm, còn muốn lớn mật…
Văn Diệu tựa hồ như đã sớm biết ý nghĩ của nam nhân, hắn cũng không có bất cứ bất mãn, hắn vẫn như cũ mà tận tâm hầu hạ y. Hắn biết nam nhân thực thoải mái, xem bộ dáng của cái này đang trướng lên đến mức lớn nhất, tựa hồ như khi đầu lưỡi vừa dán lên thì có thứ gì đó mà cấp tốc lưu động, Văn Diệu vội vàng đem nó nhả ra…
Nước miếng dính liền ở nơi đó, bị kéo ra một sợi dây trong suốt rất dài. Văn Diệu thuận tay cầm lấy khăn lụa, hắn vừa bung khăn bao bọc lấy nơi đó của nam nhân, một cỗ nhiệt lưu phun ra kề sát xuyên qua lớp vải lụa vào nóng bừng cả lòng bàn tay…
Quá mức thoải mái khiến nam nhân nhẹ “hừ” ra tiếng, trong tay của y vẫn còn nắm lấy cái nọ của Văn Diệu, rõ ràng nói rất tốt là giúp Văn Diệu làm, nhưng mà kết cục lại là thành ra Văn Diệu giúp y…
Văn Diệu cũng không cho nam nhân có thời gian nghỉ ngơi. Hắn liền vươn tay bao lấy nơi đó của nam nhân, theo động tác của hắn bộ lộng mà tiếp tục đứng lên. Ly Hận Thiên muốn đứng dậy, nhưng y vừa nhấc đầu đã bị Văn Diệu ôn nhu xuyên qua tóc y giữ chặt đè đầu y xuống, khí lực, khí lực Văn Diệu tạo ra cũng không lớn, chỉ là không muốn để y đứng lên mà thôi.
Văn Diệu đem mặt y, dán sát đến hai viên tròn đang căng lên kia…
Hắn liền ở một bên bao lấy cái kia của y mà động, một bên lại đem cái kia của hắn cọ xát lên trên mặt của Ly Hận Thiên. Văn Diệu tự mình làm so với nam nhân thì mau hơn nhiều, không có bao nhiêu lâu, hắn sẽ tới điểm cực hạn…
Trong một giây cuối cùng, Văn Diệu cũng không buông ra nam nhân, Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy cái đó trong tay y càng lúc càng lớn. Y không nghĩ tới Văn Diệu đang muốn bắn. Mặt y còn đang dán ở trên thân cái đó, thẳng đến khi chất lỏng nóng rực phun ra ướt át một bên khuôn mặt của y…
Trong một khắc kia, nam nhân có chút há hốc mồm.
Lần đầu tiên y tận mắt nhìn thấy cận cảnh cao trào của một người đàn ông lại ở gần sát đến như vậy, lại còn phun đến trên mặt y…
Thẳng đến đem một giọt cuối cùng tiết ra hết rồi, Văn Diệu mới buông nam nhân ra. Lúc này Ly Hận Thiên đã bị mộng rớt, phản ứng của y có chút trì độn, y không tin nổi một màn vừa rồi mới nhìn thấy…
Khi Ly Hận Thiên xoay người ngồi xuống bên người Văn Diệu. Y vẫn mang cũng vẻ mặt mờ mịt, chất lỏng trắng đục kia vừa vặn chảy xuôi xuống tới trên chiếc cằm nhọn nhọn của y, khắp nơi trên mặt y đều là chất dịch gì đó của Văn Diệu, đến trên lông mi cũng có dính một chút ít, còn có trên khóe miệng đỏ tươi kia nữa…
Bộ dáng của y thực mê mang, trên mặt còn mang theo hơi thở tình dục chưa tán đi, hơn nữa chất lỏng ái muội, khiến người nhìn thấy liền có khoái cảm muốn lăng ngược y, có thể khiến cho bản chất dục vọng nguyên thủy của người đó kêu gào đến phát cuồng lên….
Thực câu nhân, lại mang theo sắc dục….
Rõ ràng là đã bắn ra một lần, nhưng nhìn thấy bộ dáng quyến rũ bây giờ của Ly Hận Thiên. Văn Diệu chỉ cảm thấy bụng dưới của hắn càng thêm khô nóng, lửa nóng kia chẳng những còn chưa có tắt, ngược lại càng cháy mạnh hơn nữa, như thiêu như đốt…
Văn Diệu biết tình trạng thân thể của bản thân mình, cũng hiểu rất rõ ràng nam nhân sẽ không lại cùng hắn làm một lần nữa, chịu đựng cỗ xúc động đang dâng lên này, hắn giúp nam nhân lau đi thứ kia vẫn đang chảy trên mặt y…
Nếu có thể, hắn thật hy vọng cứ để thứ kia trên mặt y, giữ mãi bộ dáng của y như thế này.
Trên người Ly Hận Thiên, mãi mãi chỉ mang theo hơi thở của hắn…
Chất lỏng đã trở nên lạnh lẽo ở trên mặt mới bị xóa bỏ, Ly Hận Thiên mới nhớ đến miệng vết thương của Văn Diệu. Y vội vàng kiểm tra một chút, may mà Văn Diệu ép buộc một vòng cũng không động tới miệng vết thương. Y yên tâm, đồng thời lại khó tránh khỏi trách cứ. Văn Diệu rất dính vào, kẻ bị thương là bản thân hắn lại còn lấy tay làm loại chuyện này…
Đương nhiên, nếu vừa rồi y giúp hắn làm để xuất ra. Văn Diệu cũng không cần phải tự mình cử động làm rồi, điểm ấy y vẫn biết rất rõ ràng.
Nghe nam nhân nhắc tới, Văn Diệu đột nhiên cảm thấy thực thỏa mãn. Ly Hận Thiên vẫn còn đang quan tâm hắn, mà không phải chỉ trích hắn, ghét bỏ việc hắn vừa mới bắn ra dính ở trên mặt y…
Hắn vốn là cố ý.
Nghe nghe, Văn Diệu đột ngột ôm lấy cổ của nam nhân, đem thân thể y kéo vào trong chăn. Hắn ôm y, cũng không cần biết nam nhân mất có mất hứng hay không, Văn Diệu liền trực tiếp hôn lên đi, vong tình, kịch liệt hôn…
Hắn thật cao hứng.
Trọn cả một đêm này, Văn Diệu đều ôm nam nhân. Hai người họ cũng không làm sao mà ngủ được. Văn Diệu không phải hôn y, chính là sờ y. Tay của hai người họ vẫn đặt ở trong quần áo của nhau. Nam nhân không muốn, Văn Diệu lại bắt y đặt ở bên trong còn dẫn dắt tay đi thăm dò khắp thân thể của hắn…
Nửa mộng nửa tỉnh lại cộng thêm miệt mài quá độ. Tuy rằng không làm lần nào nữa, nhưng đêm nay, thân thể vẫn luôn trong trạng thái cực độ hưng phấn mà vượt qua. Ngày hôm sau đầu óc của Ly Hận Thiên vẫn còn hỗn loạn, bộ dáng của Văn Diệu lại thần thanh khí sản. Bộ dạng của hắn khiến cho người khác nhìn đến ngứa răng muốn đánh hăn mấy cái cho hả hê vậy. Y vẫn không hiểu, cả hai đều bị bắn một lần. Y cũng không có ăn phải dược gì, ngược lại làm sao mà tình trạng của y lại không tốt như vậy…
Nhìn vẻ mặt đang cười đến cả người lẫn vật đều vô hại của Văn Diệu, Ly Hận Thiên sắp táng hắn mấy bạt tay. Nhưng mỗi lần tay y đều là nâng lên lại buông, nếu không phải bận tâm đến tình trạng thân thể của Văn Diệu, y thật sự liền xuống tay đánh hắn …
Tên này, rất hay được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhưng y cũng không có quên dặn dò Khâm Mặc, trong thuốc của Văn Diệu không cần thêm vào đỗ trọng. Khi y vừa nói xong lời này, Khâm Mặc không biết vì sao nhìn y qua một lúc lâu. Ánh mắt kia của Khâm Mặc, tựa hồ giống như muốn nói hắn cái gì cũng đều đã biết…
Ly Hận Thiên bị hắn nhìn đến chột dạ. Y vội vàng trở lại trong xe ngựa. Nhưng khi y lần nữa trở ra, Ly Lạc cùng Mộc Nhai cũng dõi theo mà nhìn chăm chú y. Lần này nam nhân lại thật sự là không hiểu ra sao. Tuy rằng mặt đầy hồ nghi, trong lòng cũng không để tâm lắm việc bị bọn hắn nhìn. Nam nhân cái gì cũng chưa hỏi, y vẫn nên làm cái gì thì làm cái đó mà thôi.
Về Văn Diệu không thể chạm vào đỗ trọng được. Nếu không phải do nam nhân nhắc nhở, bọn hắn sớm đều đã quên, Văn Diệu ăn đỗ trọng vào sẽ phát sinh chuyện gì, bọn họ đều biết rất rõ ràng, có một số việc chính là không cần nói cũng biết. Bất quá bọn hắn không có nghe thấy thủ hạ gác đêm báo lại rằng buổi tối có chuyện đặc biết gì xảy ra…
Hoặc là âm thanh nào cả.
Về phần người đương sự duy nhất là Vũ Quả, chỉ có nàng mới biết được hai người họ có làm ra cái gì hay không mà thôi, duy nhất chỉ có chính nàng biết. Vũ Quả là do Khâm Mặc mua về, nhưng nàng biết rất rõ ràng. Nếu nàng muốn an toàn lưu lại bên người của Ly Hận Thiên lâu dài, nàng sẽ phải làm thành một bộ dạng giả câm vờ điếc đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.
Không tới hai ngày, thương đội của bọn họ liền vào thành theo như Khâm Mặc đã nói. Tuy rằng đã đi chệch ra khỏi với lộ trình phải đi, nhưng vẫn là đáng giá. Không chỉ là vì không quen nhìn Văn Diệu độc hưởng nam nhân một mình, càng nhiều hơn là, bọn họ rất nhanh sẽ rời đi lãnh địa của Nam Triều mà bước vào Đông Vạn, trên đường đi ở Đông Vạn thì lại không thể không có Văn Diệu. Dù sao đó cũng là địa phương quen thuộc của hắn, cho nên việc Văn Diệu bị thương, phải nhanh một chút mà dưỡng cho tốt lại.
Khâm Mặc cũng không đi theo chạy theo thương đội. Người của hắn đều chỉ thị liền tự phân chia rất tốt. Hắn chỉ nói một chút chỉ khi có việc lớn nhưng thủ hạ không xử được mà thôi. Cho nên, quản giả ở ngay trong thành dựa theo lệ thường như cũ, tiếp đãi thương đội của Khâm Mặc, lại ở trong đó thấy được mặt gia chủ của lão liền mang theo biểu tình có bao nhiêu khiếp sợ cùng kích động, liền có thể tưởng tượng ra được.
Những người khác của thương đội, cũng bởi vì vậy mà được hưởng lây đãi ngộ bậc đế vương, quản sự đem mọi chuyện an bài rất tốt, để cho bọn họ được nghỉ ngơi trọn vẹn nhất.
Nhưng quản gia thực thông minh, lão cũng không có hỏi vì sao chủ tử nhà mình sẽ xuất hiện ở trong đội ngũ chạy thương.
Một đường này đều màn trời chiếu đất, bây giờ lại lập tức được hưởng thụ như vậy, Ly Hận Thiên hoàn toàn có chút không tiếp thụ được. Y thậm chí tính định liền ở một chỗ này, chờ bọn hắn tìm Thanh Long thạch kia lại trên đường trở về mà ghé qua đây rước y về chung, chạy đi như thế này thật không phải là việc người sống có thể chịu được a…
Huống chi, ngay từ đầu mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo, ở trên hành trình này này đã vô tình hình thành sự tranh giành cũng đã dần dần thoát ly khỏi lòng bàn tay khống chế của y rồi, mối quan hệ củ của y cùng với mấy tên bạch nhãn lang, thật là không thể ngừng lại được nay lại còn thêm rối loạn…
Văn Diệu được chiếu cố rất tốt lắm, quản gia tìm được đại phu rất giỏi, không chừng qua vài ngày nữa, vết thương của Văn Diệu sẽ khỏi hẳn, không thì ít nhất cũng có thể cưỡi ngựa là việc không có vấn đề gì đi.
Buổi tối, bọn họ ở tửu lâu ăn một bàn tiệc rượu phong phú, quản gia còn an bài người hát tiểu khúc. Bất quá bọn họ đều cự tuyệt, vốn chạy đi một đường xa xôi như vậy liền đã đủ vất vả, ở trong Vân Hoài cổ thành lại còn gặp được cái loại sự tình kia, mặc kệ là thân thể hay là tinh thần, đều vẫn ở trạng thái căng thẳng cực độ, nay đã đến được chỗ an toàn, bọn họ thầm nghĩ muốn hảo hảo nghỉ ngơi, bổ sung thể lực cộng thêm thả lỏng tinh thần, ai còn có tâm tình nghe tiểu khúc cái gì nữa đây…
Sau khi đã tắm rửa xong, từ trong gian phòng tắm siêu xa hoa mà quản gia an bài, Ly Hận Thiên liền kéo bước chân lười biếng đi theo sau tiểu tư dẫn đường. Y cảm thấy mí mắt của y đều đã bị dính lại với nhau. Y hận không thể lập tức nhảy lên giường ôm ấp lấy gối đầu mà ngủ một giấc thoả mãn….
Tiểu tư mở cửa, cung kính nói câu “thưa gia, mời ngài hảo hảo nghỉ ngơi” liền lui xuống. Trong gian phòng này được thắp đèn đuốc sáng trưng, Ly Hận Thiên không thấy chậu than, nhưng độ ấm lại vừa rất tốt, không nóng nực, cũng sẽ không lạnh lẽo, nam nhân vô tâm tình tìm hiểu bài trí ở nơi này. Y một lòng một dạ nhìn giường lớn đang phủ xuống một lớp mạn màu nâu mỏng manh, y hận không thể mọc cánh mà bay tới đó thật nhanh a…
Ngay khi nam nhân đem mạn giường vén lên cũng chuẩn bị bước lên, y rõ ràng phát hiện, sau mạn giường cư nhiên có một người đang nằm…
Động tác nam nhân vừa mới đá rơi một chiếc giày xuống, liền cứ bất động mà duy trì một tư thế đang hướng lên trên giường, liền bị đông cứng lại rồi…
Bình luận truyện