Sủng Em Đến Nghiện
Chương 1-2
Lăng Thiệu không thích đi ra khỏi cửa, nhưng hôm nay có hội nghị của công ty, buộc anh phải rời khỏi nhà;hai chân của anh có chút không vững, bước đi có một ngoặt, không được lịch sự cho lắm, Lăng Thiệu không muốn người ta nhìn dáng đi của hắn, cho nên mỗi lần tham gia loại hội nghị, anh sẽ nói trước tới hay là không.
Sau hội nghị, còn có một tiệc rượu, Lăng Thiệu chưa bao giờ tham gia loại tiệc này, tính toán sẽ đi thẳng về nhà;hôm nay Lăng Thiệu không có ăn sáng, dạ dày có chút co rút đau đớn, làm anh cảm giác khó chịu, nhưng anh vẫn nhất quyết không ăn ở ngoài, bữa trưa bento ( 3T: Chắc là cơm hộp ) còn nằm ở trên bàn làm việc, dường như chưa ai đụng tới.
Bởi vì hai bữa không có ăn uống gì nên môi của anh trắng bệch, người đã trở nên yếu ớt, nhưng vào lúc này,cửa phòng làm việc bỗng mở, một người phụ nữ bước vào, không biết là vô tình hay cố ý mà dùng bộ ngực đầy đặn của cô ta cọ vào cánh tay của Lăng Thiệu, cô cúi đầu, "Lăng tổng, anh định thế nào đây? Có muốn tham gia tiệc rượu không? Nhân viên công ty chúng ta rất muốn ngài đi đó!"
Lăng Thiếu nhíu mày, anh rất chán ghét mùi nước hoa của người phụ nữ này, không nhịn được mà muốn nhảy mũi.(3T: hắt xì đấy)
"Lăng tổng. . . . . ."Sau khi vào công ty, đây là lần thứ hai Lâm Mạt Nhi nhìn thấy Lăng Thiệu, cô đối với Lăng Thiệu là vừa thấy đã yêu, cô thích gương mặt của anh, cũng thích tiền của anh; cô nhận thấy mình là người có sắc đẹp, vóc người thuộc loại tốt, rất xứng đôi với Lăng Thiệu.
"Đi ra ngoài." Lăng Thiệu lạnh nhạt nói, thấy cô bất động, bèn gọi điện thoại gọi bảo vệ, lạnh lùng chỉ vào Lâm Mạt Nhi, "Đem cô ta xuống, bảo họ trả tiền lương đầy đủ cho cô ta, rồi lập tức đuổi." Rồi nói tiếp: "Tìm cho tôi một bộ quần áo khác, tôi không thích mùi của cô ta bám trên người, còn nữa, lập tức quét dọn phòng sạch sẽ."
Sắc mặt Lâm Mạt Nhi thoáng chốc tái nhợt, lúc ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, thì nghe được tiếng thở dài của người bảo vệ,"Hình như cô là người phụ nữ bốn mươi ba thì phải? Nói không thể tiếp cận Lăng Thiệu, các cô thật không để vào tai."
Lăng Thiệu không thể chờ được nữa rồi !Anh muốn trở về tắm, anh không thích bị người khác đụng vào, chỉ cần vừa chạm vào, trên người của anh liền có vi khuẩn.
Sau khi về nhà, việc đầu tiên Lăng Thiệu làm là tắm rửa sạch sẽ, bởi vì bụng rỗng suốt một ngày, giờ phút này lại tắm rửa sạch sẽ, cả người càng thêm suy yếu, như muốn ngất đi; Ở trạng thái này, hắn nhỏ giọng nói: "Quản gia, cho tôi một ly sữa nóng."
Lô Nguyệt Nguyệt đang ở ghế sa lon trong phòng khách bên cạnh, nghe được chỉ thị của anh, vội vàng chạy vào phòng bếp rót một ly sữa tươi, trên mặt mang một nụ cười lấy lòng; nhớ tới ánh mắt của quản gia cùng thím Lan, cùng với sự uy hiếp của bọn họ, trong lòng thấp thỏm không dứt, dường như vị chủ nhân này rất nghiêm nghị!
Trong lúc vô tình, cô làm rớt một viên kẹo vào trong nước trái cây, cũng không quá nghiêm trọng, tại sao mọi người đều thay cô thương tiếc?Nhà cô rất nghèo, mẹ cô làm đầu bếp của nhà họ Lăng, cô không thể khiến mẹ vứt bỏ phần công việc này, không thể làm gì khác hơn là nhận lỗi với Lăng thiếu gia.
Lúc này Lăng Thiệu rất yếu ớt, nhận lấy ly sữa trong tay Lô Nguyệt Nguyệt rồi uống hết, làm cô sửng sốt một chút, đem cái ly không để qua một bên, cúi đầu nói: "Lăng thiếu gia, thật xin lỗi! Tôi thật sự vô cùng xin lỗi về chuyện buổi sáng, xin người đừng đuổi việc mẹ của tôi, tôi thề sẽ không tái phạm nữa." Cô thành tâm thành ý xin lỗi, nhưng không nhận được câu trả lời, làm cô phải ngẩng đầu lên, quan sát Lăng Thiếu.
Lăng Thiệu uống sữa xong, không biết là đã hôn mê hay là đã ngủ, bởi vì vừa mới tắm xong, tóc của anh vẫn là ướt sũng , bởi vì uống sữa tươi, môi của anh còn vương chút sữa; nhưng sắc mặt của anh tái nhợt, bộ dáng yếu ớt, làm Lô Nguyệt Nguyệt nhìn anh chằm chằm.
Hai chân thon dài của anh, lông mày nhíu thật chặt, mặt anh tuấn, khiến Lô Nguyệt Nguyệt len lén quan sát mà tim đập nhanh, đây là lần đầu tiên cô thấy đàn ông đẹp trai đến như vậy a! Lô Nguyệt Nguyệt theo dõi anh một hồi lâu, cũng không thấy anh mở mắt ra, "Ưmh" một tiếng, đoán chừng anh ngủ thiếp đi?
Nhưng mà, để như vậy mà ngủ sẽ bị cảm lạnh..... Cô cầm một cái khăn lông, nhẹ nhàng lau tóc cho anh, tóc của anh vừa đen vừa mượt, cô lau thật lâu, nhưng lau không được khô cho lắm.
Sau hội nghị, còn có một tiệc rượu, Lăng Thiệu chưa bao giờ tham gia loại tiệc này, tính toán sẽ đi thẳng về nhà;hôm nay Lăng Thiệu không có ăn sáng, dạ dày có chút co rút đau đớn, làm anh cảm giác khó chịu, nhưng anh vẫn nhất quyết không ăn ở ngoài, bữa trưa bento ( 3T: Chắc là cơm hộp ) còn nằm ở trên bàn làm việc, dường như chưa ai đụng tới.
Bởi vì hai bữa không có ăn uống gì nên môi của anh trắng bệch, người đã trở nên yếu ớt, nhưng vào lúc này,cửa phòng làm việc bỗng mở, một người phụ nữ bước vào, không biết là vô tình hay cố ý mà dùng bộ ngực đầy đặn của cô ta cọ vào cánh tay của Lăng Thiệu, cô cúi đầu, "Lăng tổng, anh định thế nào đây? Có muốn tham gia tiệc rượu không? Nhân viên công ty chúng ta rất muốn ngài đi đó!"
Lăng Thiếu nhíu mày, anh rất chán ghét mùi nước hoa của người phụ nữ này, không nhịn được mà muốn nhảy mũi.(3T: hắt xì đấy)
"Lăng tổng. . . . . ."Sau khi vào công ty, đây là lần thứ hai Lâm Mạt Nhi nhìn thấy Lăng Thiệu, cô đối với Lăng Thiệu là vừa thấy đã yêu, cô thích gương mặt của anh, cũng thích tiền của anh; cô nhận thấy mình là người có sắc đẹp, vóc người thuộc loại tốt, rất xứng đôi với Lăng Thiệu.
"Đi ra ngoài." Lăng Thiệu lạnh nhạt nói, thấy cô bất động, bèn gọi điện thoại gọi bảo vệ, lạnh lùng chỉ vào Lâm Mạt Nhi, "Đem cô ta xuống, bảo họ trả tiền lương đầy đủ cho cô ta, rồi lập tức đuổi." Rồi nói tiếp: "Tìm cho tôi một bộ quần áo khác, tôi không thích mùi của cô ta bám trên người, còn nữa, lập tức quét dọn phòng sạch sẽ."
Sắc mặt Lâm Mạt Nhi thoáng chốc tái nhợt, lúc ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, thì nghe được tiếng thở dài của người bảo vệ,"Hình như cô là người phụ nữ bốn mươi ba thì phải? Nói không thể tiếp cận Lăng Thiệu, các cô thật không để vào tai."
Lăng Thiệu không thể chờ được nữa rồi !Anh muốn trở về tắm, anh không thích bị người khác đụng vào, chỉ cần vừa chạm vào, trên người của anh liền có vi khuẩn.
Sau khi về nhà, việc đầu tiên Lăng Thiệu làm là tắm rửa sạch sẽ, bởi vì bụng rỗng suốt một ngày, giờ phút này lại tắm rửa sạch sẽ, cả người càng thêm suy yếu, như muốn ngất đi; Ở trạng thái này, hắn nhỏ giọng nói: "Quản gia, cho tôi một ly sữa nóng."
Lô Nguyệt Nguyệt đang ở ghế sa lon trong phòng khách bên cạnh, nghe được chỉ thị của anh, vội vàng chạy vào phòng bếp rót một ly sữa tươi, trên mặt mang một nụ cười lấy lòng; nhớ tới ánh mắt của quản gia cùng thím Lan, cùng với sự uy hiếp của bọn họ, trong lòng thấp thỏm không dứt, dường như vị chủ nhân này rất nghiêm nghị!
Trong lúc vô tình, cô làm rớt một viên kẹo vào trong nước trái cây, cũng không quá nghiêm trọng, tại sao mọi người đều thay cô thương tiếc?Nhà cô rất nghèo, mẹ cô làm đầu bếp của nhà họ Lăng, cô không thể khiến mẹ vứt bỏ phần công việc này, không thể làm gì khác hơn là nhận lỗi với Lăng thiếu gia.
Lúc này Lăng Thiệu rất yếu ớt, nhận lấy ly sữa trong tay Lô Nguyệt Nguyệt rồi uống hết, làm cô sửng sốt một chút, đem cái ly không để qua một bên, cúi đầu nói: "Lăng thiếu gia, thật xin lỗi! Tôi thật sự vô cùng xin lỗi về chuyện buổi sáng, xin người đừng đuổi việc mẹ của tôi, tôi thề sẽ không tái phạm nữa." Cô thành tâm thành ý xin lỗi, nhưng không nhận được câu trả lời, làm cô phải ngẩng đầu lên, quan sát Lăng Thiếu.
Lăng Thiệu uống sữa xong, không biết là đã hôn mê hay là đã ngủ, bởi vì vừa mới tắm xong, tóc của anh vẫn là ướt sũng , bởi vì uống sữa tươi, môi của anh còn vương chút sữa; nhưng sắc mặt của anh tái nhợt, bộ dáng yếu ớt, làm Lô Nguyệt Nguyệt nhìn anh chằm chằm.
Hai chân thon dài của anh, lông mày nhíu thật chặt, mặt anh tuấn, khiến Lô Nguyệt Nguyệt len lén quan sát mà tim đập nhanh, đây là lần đầu tiên cô thấy đàn ông đẹp trai đến như vậy a! Lô Nguyệt Nguyệt theo dõi anh một hồi lâu, cũng không thấy anh mở mắt ra, "Ưmh" một tiếng, đoán chừng anh ngủ thiếp đi?
Nhưng mà, để như vậy mà ngủ sẽ bị cảm lạnh..... Cô cầm một cái khăn lông, nhẹ nhàng lau tóc cho anh, tóc của anh vừa đen vừa mượt, cô lau thật lâu, nhưng lau không được khô cho lắm.
Bình luận truyện