Sủng Em Tận Xương - Tử Thanh Du

Chương 38: 38: Sủng Ái




Translator: Dii
Bạch tiên sinh làm việc cực khổ nhiều năm như vậy, cơ thể khẳng định suy yếu không ít, khoảng thời gian này Trình Khanh Khanh vẫn luôn suy nghĩ làm một chút gì đó cho Bạch tiên sinh ăn để anh hồi phục lại sinh lực, cô cũng lên mạng tra thử nhưng trên mạng nói nhiều loại.

cô cũng không nhận định được rõ tốt xấu, không dám tin hoàn toàn.
Trưa hôm nay, Trình Khanh Khanh đang chuẩn bị đưa ảnh cho Andy, nhưng vừa mới tới đã gặp một người đàn ông nổi giận đùng đùng từ phòng làm việc của Andy ra ngoài.
Nhìn qua anh ta chừng hơn năm mươi tuổi, chẳng qua không giống với đại đa số những người đàn ông trên năm mươi tuổi hói đầu bụng phệ như vậy, nhìn qua anh ta được bảo dưỡng cũng không tệ lắm, chỉ là trên mặt có chút nếp nhăn, có lẽ người này khi hai mươi tuổi cũng coi là mỹ nam.
Dáng vẻ nôi giận đùng đùng của người này thật nhìn thật dọa người, Trình Khanh Khanh không dám nhìn anh ta, làm bộ như không nhìn thấy anh ta, vòng qua bên cạnh cho anh ta đi qua đến khi bóng của anh ta biến mất ở ngã rẽ Trình Khanh Khanh mới gõ cửa phòng Andy.
“Vào đi”
Trình Khanh Khanh đẩy cửa vào, lại thấy bên trong phòng làm việc của Andy bừa bộn khắp nơi, tài liệu ảnh rải rác khắp nơi, lúc này Andy đang ngồi xổm trên đất nhặt từng đồ một lên.
Trình Khanh Khanh thấy thế lại có chút lúng túng, “Tôi… Có phải là tới không đúng lúc không?”
Andy đem tài liệu đã nhặt lên xếp chỉnh tề lại đặt trên bàn, cười cười, “Không có gì, ngồi đi.”
Trình Khanh Khanh gật đầu, cũng không nhàn rỗi giúp cô ấy dọn phòng làm việc, đến khi làm xong cô mới hỏi: “Vừa rồi tôi thấy có người từ phòng làm việc của cô ra, người kia là ai?”
Andy nhún vai, khuôn mặt hờ hững nói: “Chồng trước của tôi.”
Chuyện của Andy cô cũng có nghe qua, lập tức gật đâu lo lắng nói: “Anh ta không phải tới đây tìm cô gây chuyện chứ?”
Andy cười khổ một tiếng, “Anh ta muốn giành lại quyền nuôi dưỡng con trai.”
Trình Khanh Khanh biết được sau khi Andy ly dị với chồng trước con trai vẫn luôn là cô ấy nuôi dưỡng, khi nghe được cô ấy nói vậy cô nhíu mày một cái nói: “Tại sao lại như vậy? Trước kia không phải anh ta đối với mẹ con cô chẳng quan tâm sao?”
Andy cười lạnh một tiêng nói: “Người phụ nữ kia ở cùng anh ta nhiều năm như vậy nhưng chỉ sinh cho anh ta con gái, bây giờ anh ta lớn tuổi rồi, nghĩ rằng sinh con cũng không dễ dàng chưa nói đến là sinh thêm đứa con trai nữa, cho nên anh ta muốn con trai tôi đi qua bồi dưỡng thành người thừa kế.”
Trình Khanh Khanh trầm ngâm gật đầu, dù sao cũng là liên quan đế vấn đề gia đình nhà người ta, cô cũng không tiện hỏi.
Trình Khanh Khanh đặt ảnh xuống chuẩn bị rời đi lại nghe thấy Andy nói: “Ra ngoài nói chuyện với tôi đi.”
Nghĩ đến bởi vì chuyện chồng trước kia nên tâm trạng của Andy không được tốt, cô ở đây lâu như vậy Andy đối với cô cũng không tệ, nếu cô ấy muốn cô lắng nghe mình, tất nhiên cô cũng nguyện ý.
Hai người đi vào một quán cà phê gần phòng chụp ảnh, sau khi ngồi xuống Andy bắt đầu kể với cô về việc cô ấy và chống trước.
Andy và anh chồng trước học cùng cấp ba, hai người yêu nhau từ cấp ba đến khi lên đại học, sau khi tốt nghiệp đại học hai người lại cùng nhau gây dựng sự nghiệp, trong khoảng thời gian này Andy và anh ta trải qua rất nhiều khó khăn, giống như câu chuyện ngày xưa về những người đàn ông phụ tình, sau khi người đàn ông gây dựng thành công sự nghiệp, người phụ nữ lại bị vứt bỏ thảm thương.
Trình Khanh Khanh sau khi cô ấy nói xong trong mắt đã bắt đầu đỏ ửng, nghĩ đến những ngày mà cô ấy bị vứt bỏ chắc chắn rất khổ cực lập tức an ủi nói: “Thực ra, anh ta mất đi cô là tổn thất lớn nhất của anh ta, cô cũng không cần cảm thấy khổ sở.”
Andy cười lắc đầu, ánh mắt nhìn phía cô đột nhiên trở nên phức tạp, Trình Khanh Khanh nhìn ánh mắt của cô ấy cảm thấy lo lắng, vội vàng hỏi: “Sao vậy, tôi nói cái gì sai rồi sao?”
“Không có, chỉ là đột nhiên có chút hâm mộ cô.”
Trình Khanh Khanh không hiểu, “Hâm mộ tôi? Hâm mộ tôi cái gì chứ?”
“Cô có lẽ không biết, phần lớn đàn ông trên đời này đều bạc tình, cô vì anh ta hy sinh mồ hôi và thanh xuân cuối cùng đổi lại là sự bội bạc của anh ta, cô xem xã hội hiện nay người đàn ông có chút thân phận nào có mấy người coi vợ kết tóc với mình thành một chuyện đâu, tôi cũng chỉ nhìn qua Bạch tiên sinh......!Cho nên tôi thực sự hâm mộ cô.”
Nghe được lời này của Andy, trong một lúc Trình Khanh Khanh rất xúc động, Andy nói rất đúng, người đàn ông như Bạch Duyên Đình, có phải  người phụ nữ nào cũng không lấy được đâu? Lại vẫn luôn bảo vệ cô, mặc dù cô thành kẻ điên, ngoại hình đáng ghê tởm thì anh vẫn ở bên cạnh cô, chăm sóc cô, yêu mến cô, không rời bỏ cô.

Mà cô, có người chồng giàu có và đảm đang khiến cho người ta hâm mộ, nhưng chính bản thân cô không biết quý trọng.
Trình Khanh Khanh đột nhiên cái gì lại nói: “Đúng rồi, cô có biết thứ gì có thể khiến cho người ta khỏe mạnh không? Ví dụ như thực phẩm chức năng hoặc vân vân?” 
Tuổi tác của Andy với cô cao hơn nhiều, về phương diện này hẳn cũng rõ hơn cô nhiều.

Truyện Ngôn Tình
Andy nhíu mày, “Làm sao vậy? Nhà cô cơ thể ai không tốt?”
Trình Khanh Khanh nhất thời có chút ngượng ngùng, “Là tiên sinh nhà tôi, tôi đang nghĩ để cho cơ thể anh ấy tốt hơn một chút.”
“Ồ?” Andy bỡn cợt nhíu mày, “Cơ thể Bạch tiên sinh nhà cô không tốt sao? Nhìn không ra nha.”
Trình Khanh Khanh bị giọng điệu đầy ẩn ý của cô ấy khiến hai má đỏ lên, vội vàng giải thích nói: “Không phải như thế đâu, cơ thể Bạch tiên sinh vẫn rất tốt, tôi chỉ hy vọng cơ thể anh ấy tốt hơn, tốt nhất có thể sống lâu trăm tuổi.” Hiện tại cô chỉ muốn chăm sóc anh thật tốt để anh luôn khỏe mạnh.
Andy gật đầu, “À......!Như vậy sao......!Nhưng thật ra cũng cũng không cần đi mua thực phẩm chức năng gì đâu, tôi có thể dạy cô nấu vài món ăn, những món ăn này đều rất tốt cho đàn ông.”
Trước mắt Trình Khanh Khanh tức khắc sáng ngời, “Vậy cảm ơn cô.”
Trên đường trở về, những lời Andy nói với cô cứ quanh quẩn trong đầu, Trình Khanh Khanh nghĩ về những gì cô đã làm bao năm qua, càng nghĩ lại càng cảm thấy mình nợ Bạch tiên sinh rất nhiều, lúc này cô thầm nghĩ phải làm mọi cách để đền bù cho anh.
Bây giờ Tết Nguyên Đán đang đến gần, Trình Khanh Khanh muốn để dì Trương có thời gian nghỉ, nhiệm vụ nấu cơm ở trong nhà rơi xuống cô.
Cô dựa theo những gì Andy dạy cho mình, làm cho Bạch Duyên Đình một món thăn cừu xào tỏi tây, để khử sạch mùi của thận cừ cô còn cố ý hạ chút công phu.

Đương nhiên cô cũng không quên hai tiểu bảo bối của mình, làm cho mỗi bé một món ăn chúng thích.
Hiệ giờ hai bảo bối đang nghỉ ngơi, khi nô đùa cũng không quên giúp cô rửa và nhặt rau, nhờ bọn trẻ giúp đỡ, quá trình Trình Khanh Khanh nấu cơm cũng nhanh lên rất nhiều.
Cũng rất khéo, khi cô vừa làm xong cơm tối, Bạch tiên sinh đã trở về nhà, Trình Khanh Khanh chỉ cho anh món thăn cừu xào tỏi ở trên bàn rồi cười nói: “Đây là đặc biệt làm cho anh đó.”
Bạch tiên sinh vừa thấy liền nhíu mày, “Món gì đây?”
“Thăn cừu xào tỏi, là Andy dạy cho em, nghe nói đàn ông ăn nó mới có lợi.”
Bạch tiên sinh nửa tin nửa ngờ mà cầm một đôi đũa gắp ăn, vẻ mặt nghi hoặc, “Có ưu đãi gì không?” Ăn một lần cảm giác hương vị cũng không tệ lắm, gật đầu tán thưởng, “Vẫn ổn, không có gì lạ.”
Trình Khanh Khanh thấy thế cũng thở nhẹ nhõm một hơi, cô cũng sợ bản thân làm không tốt không hợp với khẩu vị của Bạch tiên sinh.
“Đúng rồi, về sau anh không có việc gì cũng có thể tập thê dục để rèn luyện.”
“Hả?” Bạch tiên sinh nhăn mặt với cô, “Làm sao vậy?”
“Không có gì đâu, chỉ là hy vọng anh tăng cường tập thể dục thể chất để cơ thể tốt hơn một chút.”
Hành động gắp thức ăn của Bạch tiên sinh dừng một chút, vẻ mặt thâm thúy nhìn cô, “Nghe ý tứ này của em, là chê cơ thể anh không tốt sao?”
Trình Khanh Khanh vội vàng khoát tay, gắp cho anh một miếng thịt cừu lớn, cười nói: “Không có đâu, đương nhiên là em hy vọng cơ thể anh tốt hơn.”
Thế nhưng Trình Khanh Khanh hiển nhiên hiểu nhầm ý tứ câu “Thân thể không tốt” của Bạch tiên sinh, mà ý định của cô là hy vọng Bạch tiên sinh khỏe mạnh, mấy năm nay bị cô tra tấn thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hiện giờ cô muốn đền bù tốt cho anh để tuổi già của anh không phải lo lắng gì.
Người một nhà ăn cơm xong, Trình Khanh Khanh ôm hai đứa con nói chuyện một lúc rồi đi vào phòng bếp rửa bát, đang rửa một nửa đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, cô không quay đầu cũng biết là Bạch tiên sinh đi vào.

Sau khi Bạch tiên sinh đi vào trực tiếp đặt bàn tay lớn trên trên eo cô, ngón tay trên eo cô đầy ẩn ý nhéo nhéo, Trình Khanh Khanh bị anh nhéo đến ngứa khắp người, quay đầu trừng mắt nhìn anh, cười nói: “Anh đang làm gì vậy? Cẩn thận bị bọn trẻ nhìn thấy.”
Bạch tiên sinh tựa mặt vào vai cô, vẻ mặt vô lại nói: “Đều đang ngủ rồi không nhìn tới được.” Vừa nói một bàn tay lớn lướt lên trên.
Sắc mặt Trình Khanh Khanh đỏ lên lấy khửu tay chọc chọc anh, “Anh đừng ồn ào, em còn chưa rửa bát xong! Cẩn thận nước rửa bát dính vào người.”
Bạch tiên sinh cũng không phân bua mà trực tiếp đặt tay vào trong áo cô, một trận càn quấy.

Trình Khanh Khanh hít một hơi thật sâu, muốn kéo tay anh ra nhưng sức anh rất lớn, cô căn bản không kéo được anh ra.
“Ai, anh đừng đùa em chờ em rửa bát xong rồi nói sau.”
Bạch tiên sinh cũng không nghe cô, chỉ sờ soạng vài đã nghiện, dứt khoát đặt cô lên vai xoay người đi lên lầu, Trình Khanh Khanh sợ tới mức thiếu chút nữa hét lên, cô đánh lung tung vào em anh, quở trách: “Anh đang làm gì vậy? Mau buông em xuống!”
Bạch tiên sinh phớt lờ lời nói của cô, trực tiếp khiêng cô lên lầu.
“Em còn chưa cởi tạp dề! Anh mau đặt em xuống!”
Vẻ mặt Bạch tiên sinh lại như đương nhiên, “Anh đi lên giúp em cởi.”
Anh khiêng cô lên lầu, không chỉ giúp cô cởi tạp dề còn giúp cô cởi quần áo sạch sẽ, say đó một bên gây sức ép với cô một bên anh ghé vào tai nói: “Lại có thể chê cơ thể anh không tốt, xem ra, đêm nay anh phải chứng minh một chút.”
“Em.....!Em......!Em không có ý đó! Anh.....!Đừng.....!Anh......!Em sắp không được.”
Vẻ mặt Bạch tiên sinh cười đến đắc ý, động tác dưới thân vẫn không ngừng, đến tận khi Trình Khanh Khanh liên tục cầu xin tha thứ anh mới buông tha cho cô.
Sau khi xong việc cả người Trình Khanh Khanh đều xụi lơ ở trong lồng ngực anh, còn Bạch tiên sinh một tay ôm cô một tay châm điếu thuốc, đây là thói quen của anh, sau khi xong việc đều theo thói quen ấy.
Trình Khanh Khanh nghĩ Bạch tiên sinh nghiện thuốc lá có vẻ rất nặng, hút thuốc có hại cho sức khỏe là điều rõ ràng, nghĩ đến đây cô nhất thời bất mãn mà trừng mắt nhìn anh trực tiếp đưa tay lấy điếu thuốc trên miệng bỏ vào gạt tàn, Bạch tiên sinh đang trên mây vẻ, mặt mãn nguyện cũng không ngờ vị này nhà anh đột nhiên ra tay như vậy, vẻ mặt anh nhất thời kinh ngạc nhìn cô, “Làm sao vậy?”
Trình Khanh Khanh ngồi dậy vẻ mặt nghiêm túc, “Anh biết đấy, em không muốn anh hút thuốc.”
“......” Bạch tiên sinh bất đắc dĩ cười, ôm cô vào trong lòng rồi xoay người đè cô xuống, cười nói: “Vậy được, về sau không ở trước mặt em hút.” Nói xong bắt đầu hôn xuống.
Trình Khanh Khanh lại lấy tay che miệng anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không chỉ không hút trước mặt em, về sau cũng không được hút lại.”
“......” Bạch tiên sinh nhất thời nhíu mày vẻ mặt thống khổ, “Không cần tàn nhẫn như vậy chứ?”
Trình Khanh Khanh lại quay mặt đi, không để ý đến anh mắt đâu khổ của anh, “Tóm lại về sau nếu em ngửi thấy mùi thuốc, em sẽ không ngủ với anh nữa.”
Bạch tiên sinh chỉ cảm thấy dường như trái tim bị hung hăng đánh mạnh một cái, anh đặt khuôn mặt mình vào hõm vai của cô, “Anh không thể hút ít hơn được sao?”
“Không được!”
“......” Bạch tiên sinh im lặng trong chốc lát, rất nhanh bị đánh bại, “Được rồi được rồi, không hút thì không hút.”
Trình Khanh Khanh tàn nhẫn, “Anh nói rồi thì phải giữ lời đấy!”
Bạch tiên sinh do dự trong chốc lát nhưng vẫn gật đầu, “Có khi nào anh lừa em chưa?”
Anh thực sự nói chuyện giữ lời, ngày hôm sau bắt đầu bỏ đi thói quen châm thuốc khi ngủ dậy.
Ban ngày làm việc ở công ty Bạch tiên sinh đến một điếu thuốc cũng không hút, khi xem bảng báo cáo tài chính tâm trạng khó chịu, theo bản năng lấy điếu thuốc ra, nhưng trong đầu lập tức nhảy ra câu kia “Về sau nếu em ngửi thấy mùi thuốc, em sẽ không ngủ với anh nữa.” Bạch tiên sinh sợ tới mức nhanh chóng cất điếu thuốc đi, nhưng khi cất đi lại sợ khi bản thân không chú ý lại lấy thuốc ra hút, dứt khoát vứt vào thùng rác, mắt không thấy tâm không phiền!

Anh không muốn bị vợ đuổi xuống giường vào buổi tối, anh bị cô bỏ rơi nhiều năm như vậy, hiện giờ vất vả lắm mới được cô sủng ái anh không muốn nhanh như vậy liền bị thất sủng, bỏ thuốc lá mặc dù đau khổ nhưng thoải mái hơn bị vợ đuổi khỏi giường.
Hôm nay sau khi về nhà Bạch tiên sinh vừa ăn cơm hớn hở với Khanh Khanh nói: “Anh phải thương lượng với em một chuyện.”
Trình Khanh Khanh thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, trái tim chợt thắt lại, biểu cảm khẩn trương nhìn anh nói: “Chuyện gì vậy?”
Bạch Duyên Đình nhìn bộ dáng khẩn trương của cô chợt cảm thấy buồn cười, “Em họ Kí Uyên chuẩn bị ủ rượu cho ngày đầy tháng của con trai, ngày mai chúng ta cùng đi xem mình sẽ mua gì.”
Em họ Kí Uyên trong lời Bạch Duyên Đình là Tương Kí Uyên, là con trai của chú ấy.
Thực ra khi cô gả cho Bạch Duyên Đình không chỉ có Bạch lão tiên sinh bất mãn với cô, nhà ngoại bên kia của anh cũng bất mãn với cô, khi đó cô vẫn duy trì thái độ trốn tránh với Bạch Duyên Đình ngay cả Bạch Duyên Đình cô cũng tránh để không gặp mặt anh, huống chi là gia đình em họ của anh, kết hôn lâu như vậy, cô chưa bao giờ qua nhà chú ấy với anh, cũng khó trách khi mọi người không hài lòng với cô.
Vì thế, khi cô tử sát rồi tỉnh lại nhà ngoại của cũng không ai tới xem, có lẽ cũng là thất vọng hết sức với cô.
Bạch Duyên Đình để cô chọn quà cho đứa bé nhà Tương Kí Uyên, có lẽ muốn nhân cơ hồi này để quan hệ của cô và nhà em họ của anh dịu đi một chút.
Nếu hiện giờ cô đã quyết định sống cuộc sống với anh, đây cũng là lúc hàn gắn quan hệ với người nhà của anh, ngay sau đó cũng không nghĩ nhiều gật đầu với anh, “Được.”
Hôm nay khi tan làm Bạch Duyên Đình thực sự đưa cô đi đến cửa hàng để chọn cô chọn đồ, về phương diện này Trình Khanh Khanh không có kinh nghiệm, trái lại Bạch Duyên Đình lại rất thông thạo, vừa chọn vừa giải thích cho cô đồ này dùng như thế nào, có gì tốt.
Tức khắc Trình Khanh Khanh nhìn anh với vẻ mặt ngưỡng mộ, lại nghĩ không chừng ngày nào đó bọn họ lại có thêm đứa trẻ, đến lúc đó chắc chắn sẽ có tác dụng, lập tức nghe rất nghiêm túc, nhớ tất cả những lời anh nói.
Không bao lâu sau khi chọn nhiều quà thì bữa tiệc mừng ngày đầy tháng của con trai em họ Bạch Duyên Đình cũng đến.
Vào ngày này, cả gia đình bốn người sửa sang sớm đến biệt thự trên đỉnh núi của nhà chú Bạch Duyên Đình ở núi Minh Dương, suốt dọc đường đi Trình Khanh Khanh hết sức khẩn trương, dù sao vẫn là lần đầu tiên cô tới nhà chú mà! Ban đầu bọn họ không thích cô, cũng không biết bây giờ cô thay đổi có được bọn họ chấp nhận không.
Bạch Duyên Đình cũng nghĩ đến cảm giác khẩn trương của cô, khi sắp đến Tương gia thì kéo tay cô năm chặt an ủi nói: “Đừng lo lắng gì, tất cả đều có anh ở đây rồi.”
Bạn nhỏ Tiểu Cảnh ngồi phía sau cũng nói: “Mẹ đừng lo, cô chú đều rất tốt bụng.”
Trình Khanh Khanh cũng không muộn để bọn họ lo lắng, gật đầu, mặc dù có bọn họ an ủi nhưng khẩn trương trong lòng cô vẫn không giảm.
Xe đến cửa chính Tương gia thì dừng lại, có người điều khiển đi tới giúp lái đến bãi đỗ xe ở phía sau, còn một nhà bốn người năm tay bước vào.
Hôm nay Bạch Duyên Đình mặc một bộ vest màu xanh đậm, bên ngoài khoác chiếc áo lông màu nâu, cả bộ vest và áo khoác đều được cắt may khéo léo, càng tôn lên dáng người cao ráo uy nghiêm của anh.

Còn Trình Khanh Khanh, bên trong là chiếc váy đen, bên ngoài là một chiếc áo khoác lông chồn nhân tạo, chiếc váy cực kỳ tinh tế tôn lên dáng người đầy đặn của cô, thiết kế ở bả vai là trống không, có một trang nghiêm nhưng cũng rất gợi cảm, mà chiếc áo lông chồn kia được thở chế tạo tinh xảo tăng thêm vài phần khí chất sang trọng cho cô.
Cửa lớn Tương gia liên tục có những chiếc xe nối tiếp nhau tới đây, hai người trên xe vừa xuống lập tức hấp dẫn ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Bạch tiên sinh tuấn mỹ tài năng, Bạch phu nhân xinh đẹp, mặc dù chỉ lẳng lặng đứng trong này những cũng là một cảnh cực kỳ bắt mắt, quan trọng là, đi theo bên cạnh hai người là hai bánh bao nhỏ trắng ngần.
Bé nam mặc một chiếc áo gió màu lá cây đậm, trên cổ quàng chiếc khăn màu lá cây đậm, chiếc áo khoác mini bé mặc trên người khiến cho bé trông rất ngầu, nhưng trong khí thế ấy lại mang theo một loại dễ thương, nhất là với gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của bé, nhìn vẻ điển trai dễ thương kia thật khiến cho người ta muốn hôn một cái.
Mà bên cạnh bé là tiểu cô nương mặc chiếc váy công chúa màu hồng, bên ngoài mặc chiếc áo khoác màu trắng, phía dưới là một đôi tất màu trắng và một đôi giày công chúa màu hồng nhạt, trên đầu còn có chiếc kẹp tóc màu hồng, khuôn mặt của Viên Viên tròn bởi vì mái tóc của bé, đôi mắt to của bé càng sáng ngời hơn, đôi mắt nháy với bạn giống như những vì sao, nó khiến người ta cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy.
Tinh tế như thể một gia đình bốn người nhảy ra khỏi cửa sổ chỉ đứng như vậy ở cửa, ngay lập tức tu được rất nhiều ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị.
Đúng vậy, một cặp trai tài gái sắc hơn nữa một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn như vậy, đây là tiêu chuẩn cho một người chiến thắng trong cuộc sống.
Gia đình tiên sinh đang tiếp khách ở cửa, nhìn thấy mấy người Bạch Duyên Đình vẫy tay gọi anh lại đây, lúc ánh mắt dừng trên người Trình Khanh Khanh, sắc mặt Tương gia đều có chút khó hiểu, nhưng nể mặt mũi của Bạch Duyên Đình, sắc mặt của bọn họ cũng không quá khó coi.
Bạch Duyên Đình đem theo vợ và con gái đi tới, hai đứa bé khôn khéo cùng nhau chào hỏi trưởng bối, Tương phu nhân rất cao hứng, lấy một nắm kẹo cho bọn trẻ.
Cậu mợ của Bạch Duyên Đình cũng nhìn thấy Trình Khanh Khanh, lúc này cung kính chào hỏi với Tương tiên sinh Tương phu nhân.
Tương tiên sinh Tương phu nhân thấy thế đều có chút kinh ngạc, nhưng nếu người ta như vậy cũng tốt, bọn họ cũng không nên quá phận, Tương phu nhân cười nói với cô: “Trước đây vài ngày tôi có nghe nói cô tỉnh lại rồi, bởi vì trong nhà nhiều việc cho nên chưa đi thăm cô, hiện giờ đã thấy đỡ hơn chưa?”
Tương phu nhân có thể cùng cô nói chuyện, Trình Khanh Khanh cảm thấy xúc động không thôi, quả nhiên giữa người với người là tương hỗ lẫn nhau, cô tôn trọng tôi, tự nhiên tôi cũng tôn trọng cô, cô không nhìn tôi, tự nhiên tôi cũng không dí sát mặt vào cái mông lạnh giá của cô.
Trình Khanh Khanh vội vàng hít sâu một hơi bình tĩnh lại, cung kính trả lời: “Đã tốt hơn nhiều rồi.”

Tương tiên sinh và Tương phu nhân sinh tổng cộng hai đứa con, anh cả tên là Tương Ký Châu, em hai tên là Tương Kí Uyên, Tương Ký Châu lớn hơn Bạch Duyên Đình hai tuổi, cho đến nay đại sự cả đời còn không có tin tức, nghe nói thiếu gia nhà họ Tương này là một tay ăn chơi có tiếng ở thành phố Ký, đã gần bốn mươi tuổi nhưng vẫn không đứng đắn.
Nhị thiếu gia nhà họ Tương trái lại khá quy củ, lúc này đưa cho Bạch Duyên Đình một điếu cười nói: “Anh họ mau dẫn chị dâu và cháu trai cháu gái vào ngồi đi, bên ngoài gió mạnh lắm.”
Bạch Duyên Đình vội vàng đẩy tay anh ta, “Anh không hút thuốc lá.”
Lời này khiến gia cả nhà Tương gia đều rất kinh ngạc, quan hệ của Tương Ký Châu và Bạch Duyên Đình trước nay không tồi, lúc này liền trêu ghẹo nói: “Hiếm có kể nghiện thuốc lại không hút thuốc lá, chắc phải hạ quyết tâm lắm!”
Tương phu nhân lại trừng mắt nhìn anh ta một cái, quay ra nói với Bạch Duyên Đình: “Bỏ mới tốt, hút thuốc có tốt gì đâu?” Vừa nói vừa tán thưởng nhìn Trình Khanh Khanh, lại trừng mắt nhìn Tương Ký Châu: “Con đấy, nên tìm người vợ tốt quản thúc, nói không chừng con nghiện thuốc lá cũng có thể bỏ.”
Tương Ký Châu lại nhún vai, “Quên đi thôi, con đã quen với tự do, vẫn là không đi tìm cảm giác không thoải mái này.”
Tương phu nhân liền hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái, lại cùng Trình Khanh Khanh nói mấy câu rồi lại thúc giục bọn họ đi vào.
Trình Khanh Khanh đi theo Bạch Duyên Đình đi vào cửa xhinhs, đợi đến khi không ai chú ý tới mới lặng lẽ ghé bên tai anh nói: “Bạch tiên sinh, anh thật ngoan.”
“Hả?” Bạch tiên sinh có chút mông lung.
“Em nói......!Anh thật ngoan.”
Bây giờ Bạch tiên sinh nghe hiểu rồi, cười đến cặp mắt nheo lại, “Anh vẫn rất ngoan.”
“......” Thật đúng là khiêm tốn chút nào.
Bạch Duyên Đình và Trình Khanh Khanh cùng nhau vào trong phòng khách, rất nhanh đã bị mấy người quen người quen đến nói chuyện, Trình Khanh Khanh cũng không quen với họ, cô ấy không tiện nghe họ thảo luận về các vấn đề kinh doanh, vì vậy cô chào và rời đi cùng Tiểu Cảnh và Tiểu Nhã.
Mấy năm nay Trình Khanh Khanh vẫn bị bệnh, cô cũng không biết vợ của Tương Kí Uyên, nhưng trước kia Tiểu Nhã cũng thường xuyên cùng Bạch Duyên Đình đến đây chơi, tự nhiên biết được đây là em họ, lập tức chỉ cho một cô gái đang chơi đàn dương cầm được mọi người vây quanh nói: “Đó là em họ của mẹ.”
Trình Khanh Khanh nhìn theo ngón tay của Tiểu Nhã không khỏi ngạc nhiên, hôm nay là ngày đầy tháng của đứa nhỏ, mẹ không ở trong phòng chăm sóc tốt bản thân, lại có thể ra ngoài chơi đàn, cười đùa với khách, nên người em họ này gan lớn, hay là cô ấy quá khỏe mạnh?
Trình Khanh Khanh kéo Tiểu Nhã đến, cô gái đang đánh đàn dương cầm hiển nhiên cũng thấy cô, vội vàng vẫy tay nhiệt tình với cô, “Chị dâu, mau tới đây!”
Sự nhiệt tình của cô ấy khiến Trình Thanh Thanh có chút không biết nên làm thế nào, cô chưa bao giờ nhìn thấy người em họ này, nhưng không loại trừ khả năng người em họ này đi khám bệnh đã nhìn thấy cô khi cô bị bệnh, Trình Thanh Thanh vội vàng bước tới cười nói: “Làm sao em không vào phòng nghỉ ngơi cho tốt vậy?”
Vẻ mặt cô gái không cho là đúng, “Nghỉ ngơi cái gì chứ? Mấy ngày nay em đều nằm như sống cuộc sống thực vật.” Nói xong câu này, Cô ấy  chạy ra khỏi cây đàn piano, giới thiệu cô cho những người xung quanh, hầu hết những người này là người trong Tương gia hoặc họ hàng của cha mẹ cô ấy, cũng có một số là bạn bè của cô ấy. 
Trình Khanh Khanh vội vàng chào những người khác.
Cô thân thiện với người khác, tất nhiên người khác sẽ không mặc kệ cô, đương nhiên đều thân thiết đáp lại, sau khi chào hỏi Trình Khanh Khanh nói với người em họ về ý nghĩ muốn gặp em họ của Tiểu Nhã, cô ấy đã sẵn sàng đồng ý.
“Chị dâu, có lẽ chị không biết em, em tên là Nghiêm Linh, về sau chị gọi Tiểu Linh là được, không cần gọi em họ đâu, nghe rất khách khí.”
Trình Khanh Khanh có chút xấu hổ, những cũng dễ chịu gật đầu nói: “Được.”
Đi cùng Tiểu Nhã để xem đứa nhỏ mũm mĩm, có mấy người đi xuống tầng, Trình Thanh Thanh nhận thấy phòng khách dưới tầng có nhiều khách hơn, khi nhìn thấy người đang chào hỏi mọi người xung quanh sau lưng Bạch lão tiên sinh, trong lòng cô chỉ cảm thấy thắt lại.
Cô đột nhiên nghĩ đến tai nạn của cha, nghĩ tới người đàn ông này đã lợi dụng cô, nghĩ đến bản thân đã suy sụp đến phát điên, nghĩ đến người mình đã từng yêu đâm một nhát dao vào bản thân.
Trong lúc nhất thời, cô chỉ cảm thấy cảm xúc trong lòng quằn quại lên xuống, hai tay theo bản năng nắm chặt thành quyền.
Cũng không biết có phải ý thức được có người nhìn mình hay không, Bạch Hạo Hiên cũng chậm rãi quay đầu nhìn phía bên này, đến khi nhìn thấy cô đang đứng trên cầu thang thì ngẩn người.
Bởi vì trong phòng mở lò sưởi, cô cởi áo khoác bên ngoài, chỉ mặc chiếc váy có đường cắt trên ngực, tóc cô dài đến thắt lưng, trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc như thế này, cô giống như một tinh linh sinh ra trong đêm đen, mang theo sự cám dỗ rất mãnh liệt, đặc biệt thêm vào khoảnh khắc này ánh nhìn sâu sắc lạnh lùng của cô, làm tăng thêm vẻ đẹp cao lãnh của cô.
Bạch Hạo Hiên thấy vẻ đẹp của cô, nhưng vẻ đẹp của cô không còn thuộc về anh nữa!
Lúc này cô vô tình nhìn tới một chỗ nào đó trong phòng khách, lại thấy có người đang nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, thấy cô nhìn qua, anh vội vàng nở nụ cười với cô, vẫy tay với cô.
Nụ cười của anh ôn nhu ấm áp, giống như là như gió xuân làm tan chảy tuyết, nhẹ nhàng xoa dịu trái tim rối bời của cô.
Cô cũng mỉm cười đáp lại anh, những điều vừa rồi khiến cô thống khổ, khiến cô hối hận, khiến cô phẫn nộ trong nháy mắt tan thành mây khói, trong phòng khách đông đúc này, dường như tất cả mọi người đều đã biến mất, chỉ còn lại nụ cười tươi như nắng mùa xuân của anh.
Cô cũng không nhìn lại Bạch Hạo Hiên một cái nào, mang theo sự nhiệt tình thiếu nữ của mình đến chỗ Bạch Duyên Đình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện