Sủng Hôn Rêu Rao
Chương 11
Editor: Myyen050296 (Vân Khinh)
"Từ ca, mau dừng xe dừng xe, đi tiệm thuốc trước!"
Phó Âm Sênh mắt thấy xe sắp quẹo vào khu biệt thự nhà mình, khuôn mặt tinh xảo bởi vì khẩn trương mà đỏ lên, lướt qua ghế phụ, kéo áo của Từ Phi Nguyên.
Dọa Từ Phi Nguyên nhảy dựng, quay đầu lại nhìn: "Đi tiệm thuốc làm cái gì?"
Phó Âm Sênh giả bộ mạnh mẽ trấn định, ngữ điệu nói chuyện ẩn ẩn mang theo âm rung nhỏ nhẹ: "Mua thuốc tranh thai!"
Từ Phi Nguyên nghe xong, khóe môi không nhịn được mà giật giật, không biết nói gì: "..."
Làm gì mà khẩn trương thành như vậy, cũng đâu phải lần đầu tiên mua cái này.
Trong bóng đêm, xe bảo mẫu vội vàng dừng lại trước tiệm thuốc tây hai tư giờ.
Buổi tối mười một giờ, xung quanh tiệm thuốc không có một bóng người nào, Phó Âm Sanh mang khẩu trang, mũ, trang bị đầy đủ tự mình đi mua.
Cô không yên tâm về Từ ca.
Vạn nhất mua sai thì làm sao?
Tuy rằng cô không nhớ rõ Mục Bá Bá tối hôm qua làm bao nhiêu lần, nhưng là, hôm nay cô tra Baidu, làm đến nỗi đi bộ đều khó khăn như vậy, làm ít nhất cũng hai ba lần.
Vậy nên khả năng mang thai rất là lớn.
Cô vẫn là tiểu tiên nữ mười tám tuổi, cô còn trẻ như vậy làm sao có thể vì nam nhân mà sinh con được.
Cho nên, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thấy khuôn mặt nhỏ của cô căng chặt, thái độ thập phần kiên quyết, Từ Phi Nguyên không có biện pháp, chỉ có thể mặc cô, xác nhận cô bao bịt kín mít, mới thả cô xuống xe.
Gần khuya, tiệm thuốc chỉ có một nhân viên thu ngân đang ngủ gà ngủ gật.
Thời điểm Phó Âm Sênh tiến vào, vốn dĩ trong lòng còn có chút ít khẩn trương, thấy nhân viên thu ngân ngay cả mình cũng không muốn nhìn, lười biếng hỏi: "Hoan nghênh quang lâm, muốn mua cái gì?"
Phó Âm Sênh cố ý đè thấp thanh âm, thay đổi thanh tuyến, thanh âm vừa thấp vừa nhẹ: "Tôi muốn thuốc tránh thai tốt nhất của tiệm các người."
"Nga, chờ một lát, hiệu quả tốt nhất không ở nơi này." Nhân viên thu ngân dường như đã quen với việc khách hàng tới mua thuốc tránh thai thường là cái loại này, sau khi đáp ứng, liền xoay người đi lấy.
"Xong rồi."
Phó Âm Sênh khẩn trương đứng ở quầy bên chờ, tay không biết để nơi nào liền đặt lên mặt quầy thủy tinh, dư quang không cẩn thận mà nhìn thấy cái hộp nhỏ để bên trong.
Durex.
Bên cạnh Durex còn có các loại đồ dùng tránh thai tương tự khác.
Nhìn chằm chằm một lượt từ trên xuống dưới cả thảy sáu tầng, màu sắc bất đồng, nhãn hiệu bất đồng.
Không nghĩ tới BCS cũng có nhiều nhãn hiệu như vậy.
Thật là bắt kịp thời đại.
Phó Âm Sênh mang mũ lưỡi trai màu đen, vành nón mơ hồ ngăn trở ánh mắt thoáng giật mình đang nhìn chăm chú vào kệ để hàng hóa thật dài kia.
Khuôn mặt giấu trong khẩu trang hơi hơi nóng lên, cô suy nghĩ một hồi, đột nhiên tay nhỏ ngo ngoe rục rịch, chậm rãi dời về phía kệ để hàng.
Nếu Mục Bá Bá muốn làm, cô đánh cũng đánh không lại, trốn cũng trốn không thoát, loại tình huống giống tối hôm qua khốn đốn cực kỳ, căn bản không ý thức được cùng anh làm loại sự tình này khả năng mang thai là rất cao.
Nếu là lại bị Mục Bá Bá xx, cũng không thể vẫn luôn uống thuốc được?
Xong việc còn phải nơm nớp lo sợ, vạn nhất mang thai liền xong rồi.
Phó Âm Sênh tay nhỏ run run, rũ mi mắt xuống, nhìn quét qua những hộp nhỏ mang đủ sắc màu rực rỡ.
Cô chân thành cảm thấy, mình nếu phản kháng không được, vẫn là trực tiếp dâng lên BCS mới là cách làm an toàn nhất.
Thừa dịp nhân viên thu ngân viên còn chưa có quay trở lại, Phó Âm Sênh cầm lấy mấy cái hộp nhỏ khác nhau, nhìn kích cỡ cùng khẩu vị ở bên trên, xem không hiểu lắm, do dự một chút, lựa chọn mấy màu mà cô yêu thích.
Đến nỗi mùi vị chủng loại, tùy tiện chọn một chút, trực tiếp thả trên quầy.
Thời điểm nhân viên thu ngân cầm một hộp màu hồng phấn đóng gói thuốc quay lại, Phó Âm Sênh theo bản năng kéo vành nón thấp xuống, nhẹ giọng hỏi: "Mấy cái đó tôi cũng muốn, tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Nhân viên thu ngân ngốc ngốc: "Nhiều như vậy sao?"
Phó Âm Sênh nhẹ nhàng gật gật đầu, không nói gì, chỉ là lấy di động ra, chuẩn bị quét mã trả tiền, đưa ra trước mặt nhân viên.
Một chút đều không nhiều lắm, bản thân tiểu tiên nữ gia sản có năm trăm triệu chút tiền này không thiếu.
Nhìn bàn tay trước mặt trắng nõn tinh tế, thậm chí móng tay đều sạch sẽ trơn bóng, một bàn tay hết sức hoàn mỹ, nhân viên thu ngân kinh ngạc ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Phó Âm Sênh.
Người khách hàng bọc kín mít này, tay thật xinh đẹp a, nếu là chụp được, đăng lên trên mạng, khẳng định có thể được xếp vào hạng đầu những bàn tay xinh đẹp nhất.
Hơn nửa đêm dọa cho con sâu ngủ của cô ta chạy mất.
Sau khi quét mã thanh toán, nhân viên thu ngân viên cầm một cái túi nhỏ, đưa cho cô: "Mời đi thong thả."
"Cảm ơn." Phó Âm Sênh dùng ngón tay út thon dài câu túi nilon lên, hàng mi dài run rẩy, thiếu chút nữa không cẩn thận cùng nhân viên thu ngân bốn mắt nhìn nhau, lập tức rũ mắt xuống, ra vẻ bình tĩnh rời đi.
Trong lòng lại hoảng sợ vô cùng, trái tim nhỏ như nhảy lên tới cuống họng.
Bóng đêm bao phủ, Phó Âm Sênh nhìn quanh bốn phía, trừ bỏ ngẫu nhiên có mấy chiếc xe đi ngang qua, bốn phía không có người đi đường, Phó Âm Sênh nhanh chóng chui vào trong xe.
Chờ đến xe khởi động, mới tháo xuống khẩu trang cùng mũ trên mặt, thở phào một hơi: "Làm em sợ muốn chết."
Từ Phi Nguyên quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái: "Mua được không? Không có bị phát hiện chứ?"
Phó Âm Sênh xách cái túi nhỏ lên ở trước mặt Từ Phi Nguyên quơ quơ, cánh môi gợi lên nụ cười đắc ý: "Đương nhiên không có, em che giấu rất tốt."
Hơn nữa cô cũng hạ thấp giọng nói xuống, khẳng định nhân viên kia không có phát hiện ra.
Nhưng thật ra Từ Phi Nguyên, ánh mắt không cẩn thận chuyển qua bao nilon cô đang cầm trong tay, một tay lấy túi nilon đang ở trên tay cô lại, nghi hoặc nói: "Em không phải đi mua thuốc tránh thai sao, như thế nào đem về cái túi lớn như vậy?"
Nói xong, lo lắng tự mình mở túi ra kiểm tra.
Lo lắng Phó Âm Sênh mua thuốc kỳ kỳ quái quái.
Dù sao Phó Âm Sênh không phải chưa làm qua loại chuyện ngu xuẩn này, lúc trước đem thuốc ngủ nhầm thành vitamin mà uống, thiếu chút nữa không tỉnh lại, may mắn lượng thuốc ít.
Phó Âm Sênh duỗi tay túm chặt một góc túi, lại thấy Từ Phi Nguyên đã lấy mấy cái hộp nhỏ bên trong ra, tức khắc, khuôn mặt nhỏ nhắn biến ảo đủ loại màu sắc: "Từ ca!"
Từ Phi Nguyên chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Phó Âm Sênh: "Em mua nhiều như vậy, không sợ khiến cho mọi người chú ý sao!"
Sớm biết như thế, hắn nên tự mình đi mua.
Cố tình Phó Âm Sênh đối với hắn lại không yên tâm, sách, chẳng lẽ thân là người đại diện, hắn còn có thể hãm hại cô hay sao.
Trên gương mặt xinh đẹp của Phó Âm Sênh nhiễm một mạt xấu hổ, nâng bàn tay lên vén tóc ra sau bởi vì đội nón mà rối loạn, nhẹ nhàng khụ một tiếng: "Sẽ không.."
"Cái kích cỡ này.." Từ Phi Nguyên vốn định đem cái hộp nhỏ bỏ vào túi, dư quang lại liếc tới kích cỡ trên, còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi.
Đem cái hộp nhỏ đưa tới gần mắt hơn, đôi mắt đột nhiên trợn to, từ từ, kích cỡ này như thế nào có chút quái quái?
Tỉ mỉ nhìn kĩ chỗ đánh dấu kích cỡ.
Số nhỏ nhất!
Mục tổng cư nhiên dùng số nhỏ nhất!
Mẹ nó?
Vui đùa cái gì vậy?
Tay Từ Phi Nguyên run rẩy, không thể tin tưởng nhìn về phía Phó Âm Sênh: "Mục tổng dùng?"
Phó Âm Sênh đoạt cái hộp nhỏ lại, vội vàng nhét vào túi nilon, sau đó cột kĩ, mới nâng lên đôi mắt mang theo hơi nước mệt mỏi rã rời, vẻ mặt vô tội: "Bằng không thì sao, em muốn dùng cũng không có chỗ mà dùng."
"..."
Từ Phi Nguyên trầm mặc thật lâu, làm cho chính mình thanh tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Tổn thọ nga, diện mạo Mục tổng, cùng kích cỡ của anh, hoàn toàn không xứng đôi.
Dùng ánh mắt thương tiếc nhìn về phía Phó Âm Sênh, Từ Phi Nguyên cuối cùng minh bạch, giữa trưa Phó Âm Sênh nói bán mình có được đồ ăn là chuyện như thế nào.
Phỏng chừng là Mục tổng đưa phí bịt miệng cho cô.
Nghệ sĩ nhà mình quá đáng thương đi, thật không nghĩ tới, Mục tổng như vậy..
"Em ngủ một lát đi, chờ về đến nhà anh gọi em." Từ Phi Nguyên đột nhiên thay đổi thái độ ôn nhu mở miệng.
Phó Âm Sênh đột nhiên bị sự ôn nhu của Từ ca làm sợ tới cánh tay mảnh khảnh đều nổi lên một tầng da gà: "Từ ca, anh bình thường một chút."
"Kít.."
Trong lúc bọn họ còn đang nói chuyện.
Xe đột nhiên phanh lại, người trong xe tất cả đều bị choáng không nhẹ.
Phó Âm Sênh bị đai an toàn ghìm lại trước ngực đau đến kêu một tiếng, đầu óc bởi vì mệt nhọc quá độ gặp chuyện này cũng hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn tài xế sắc mặt trắng bệch, đầu mày nhẹ nhàng nhăn lại, hỏi tài xế: "Chú Vu, đột nhiên phanh lại gấp như vậy?"
Trên đường cũng không có xe cộ gì mà.
Chú Vu đem xe tấp vào ven đường, tay nắm lấy tay lái, vẫn cò phát run: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, bên cạnh có xe bánh mì chạy sát qua."
Từ Phi Nguyên ngồi ở ghế phụ, ánh mắt sắc bén nhìn ra xe bánh mì bên ngoài kia, kinh nghiệm công tác hàng năm, khứu giác của hắn so với người bình thường nhanh nhạy hơn, thanh âm có chút trầm trọng: "Sênh sênh ngồi cẩn thận, chú Vu lái xe!"
"Cái xe bánh mì kia là paparazzi."
Hắn vừa rồi thấy được đằng sau có ánh đèn chớp lóe rồi biến mất, trăm phần trăm là đèn flash.
Phó Âm Sênh kinh ngạc đến há hốc miệng, quay đầu nhìn xuyên qua cửa kính, nhìn kia chiếc bánh mì màu xám đang tới gàn xe bọn họ, trái tim nhảy dựng, trong đầu đột nhiên xuất hiện những hình ảnh tương tự.
"Em thường xuyên bị truy đuổi như vậy?"
Chú Vu với kĩ thuật lái xe rất tốt, đang cùng chiếc xe bánh mì có rèm che cạnh tranh khốc liệt, còn có thể mở ra một đường chạy trốn, từ ven đường một lần nữa chạy thẳng ra đường lớn.
Chờ đến lúc bọn họ cắt được chiếc xe kia, Từ Phi Nguyên mới có tâm tư trả lời: "Bằng không em nghĩ những bào báo bôi đen em ở đâu mà xuất hiện?"
Mắt thấy sắp phải tiến vào khu biệt thự, chiếc xe kia tựa như keo dính chó, gắt gao mà bán theo phía sau xe bọn họ.
Từ Phi Nguyên cảnh giác quan sát tình huống, khi đi ngang qua trước biệt thự, sắc mặt hắn nghiêm túc nhìn về phía Phó Âm Sênh: "Hôm nay em trước tiên đừng về nhà, về căn chung cư trước khi em lấy chồng đi, bọn họ là theo dõi em, sẽ không dễ dàng từ bỏ."
Căn biệt thự này, chỉ cần lên mạng tìm hiểu một chút là có thể tra ra được, là tài sản của Mục tổng, nếu Phó Âm Sênh không muốn công khai quan hệ cùng Mục tổng, nếu như bị chụp được cô ra vào nhà Mục tổng, cho dù có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Người giàu có sống trong biệt thự ở Lộc thành đều là ngọc lâm công quán (dinh thự vàng son rực rỡ, đại khái là vậy).
Biệt thự đứng sừng sững trong bóng đêm, đưa lưng về phía những ngôi sao trên bầu trời, tựa như có thể cắn nuốt hết thảy quái thú.
Phòng khách trong dĩ vãng lộ ra ánh sáng ấm áp, lúc này trống rỗng, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh đen nhánh, không có nhân khí, chỉ có ở phía ban công, mơ hồ có một điểm đỏ nhỏ nhoi chớp lóe có thể tắt bất cứ lúc nào.
Mục Hoài đứng ở trước cửa sổ sát đất ở ban công, trong tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt đạm mạc xa xăm, nhìn chăm chú vào con đường về nhà nhất định phải đi qua, ven đường lại chỉ có đèn đường ảm đạm, không có bất luận thanh âm của xe hơi tiến vào.
Trong phòng khách hoa lệ đồng hồ mang theo phong cách châu Âu nặng nề phát ra thanh âm.
Đinh.
Kim đồng hồ chỉ tới 12 giờ khuya.
Bàn tay trắng nõn mang theo thô ráp của Mục Hoài bóp tắt tàn thuốc, từ túi quần lấy ra di động, màn hình sạch sẽ, ngón tay thon dài vuốt ve thân máy lạnh lẽo.
Thẳng đến khi màn hình hơi hơi nóng lên, mới một lần nữa thu hồi đi.
Mặt mày lạnh lùng càng thêm hờ hững, thong thả ung dung kéo kéo quần áo mặt ở nhà che kín cơ thể, nện bước chân trầm ổn, chậm rãi lên lầu.
Đột nhiên, tiếng chuông di động vang lên.
Ánh mắt lạnh nhạt của Mục Hoài đột nhiên có dao động, động tác nhìn như trấn định, kỳ thật thực nhanh mà lấy ra di động.
Chờ thấy rõ tên người gọi tới, đáy mắt anh vừa mới khôi phục một chút ấm áp, nháy mắt, sự lạnh lẽo tràn ra nhanh hơn.
"Alô.."
Ngữ điệu Mục Hoài nhàn nhạt mà nghe điện thoại.
"Mục tổng buổi tối tốt lành, phu nhân có ở nhà không?" Dịch Tu vừa thấy có người nghe liền hỏi.
Đêm đã khuya, Dịch Tu không ngủ, quan tâm phu nhân nhà anh làm cái gì?
Đầu mày tuấn tú của Mục Hoài nhíu chặt, đại khái là bởi vì vừa mới hút thuốc, giọng nói có chút khàn khàn: "Không có, hỏi cái này làm cái gì?"
Nghe Mục Hoài trả lời như vậy, Dịch Tu khó có được mất sự ổn trọng, trong lúc nói chuyện thanh âm lộ ra mấy phần gấp gáp: "Bởi vì, phu nhân lại cho ngài đội nón xanh!"
"Từ ca, mau dừng xe dừng xe, đi tiệm thuốc trước!"
Phó Âm Sênh mắt thấy xe sắp quẹo vào khu biệt thự nhà mình, khuôn mặt tinh xảo bởi vì khẩn trương mà đỏ lên, lướt qua ghế phụ, kéo áo của Từ Phi Nguyên.
Dọa Từ Phi Nguyên nhảy dựng, quay đầu lại nhìn: "Đi tiệm thuốc làm cái gì?"
Phó Âm Sênh giả bộ mạnh mẽ trấn định, ngữ điệu nói chuyện ẩn ẩn mang theo âm rung nhỏ nhẹ: "Mua thuốc tranh thai!"
Từ Phi Nguyên nghe xong, khóe môi không nhịn được mà giật giật, không biết nói gì: "..."
Làm gì mà khẩn trương thành như vậy, cũng đâu phải lần đầu tiên mua cái này.
Trong bóng đêm, xe bảo mẫu vội vàng dừng lại trước tiệm thuốc tây hai tư giờ.
Buổi tối mười một giờ, xung quanh tiệm thuốc không có một bóng người nào, Phó Âm Sanh mang khẩu trang, mũ, trang bị đầy đủ tự mình đi mua.
Cô không yên tâm về Từ ca.
Vạn nhất mua sai thì làm sao?
Tuy rằng cô không nhớ rõ Mục Bá Bá tối hôm qua làm bao nhiêu lần, nhưng là, hôm nay cô tra Baidu, làm đến nỗi đi bộ đều khó khăn như vậy, làm ít nhất cũng hai ba lần.
Vậy nên khả năng mang thai rất là lớn.
Cô vẫn là tiểu tiên nữ mười tám tuổi, cô còn trẻ như vậy làm sao có thể vì nam nhân mà sinh con được.
Cho nên, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thấy khuôn mặt nhỏ của cô căng chặt, thái độ thập phần kiên quyết, Từ Phi Nguyên không có biện pháp, chỉ có thể mặc cô, xác nhận cô bao bịt kín mít, mới thả cô xuống xe.
Gần khuya, tiệm thuốc chỉ có một nhân viên thu ngân đang ngủ gà ngủ gật.
Thời điểm Phó Âm Sênh tiến vào, vốn dĩ trong lòng còn có chút ít khẩn trương, thấy nhân viên thu ngân ngay cả mình cũng không muốn nhìn, lười biếng hỏi: "Hoan nghênh quang lâm, muốn mua cái gì?"
Phó Âm Sênh cố ý đè thấp thanh âm, thay đổi thanh tuyến, thanh âm vừa thấp vừa nhẹ: "Tôi muốn thuốc tránh thai tốt nhất của tiệm các người."
"Nga, chờ một lát, hiệu quả tốt nhất không ở nơi này." Nhân viên thu ngân dường như đã quen với việc khách hàng tới mua thuốc tránh thai thường là cái loại này, sau khi đáp ứng, liền xoay người đi lấy.
"Xong rồi."
Phó Âm Sênh khẩn trương đứng ở quầy bên chờ, tay không biết để nơi nào liền đặt lên mặt quầy thủy tinh, dư quang không cẩn thận mà nhìn thấy cái hộp nhỏ để bên trong.
Durex.
Bên cạnh Durex còn có các loại đồ dùng tránh thai tương tự khác.
Nhìn chằm chằm một lượt từ trên xuống dưới cả thảy sáu tầng, màu sắc bất đồng, nhãn hiệu bất đồng.
Không nghĩ tới BCS cũng có nhiều nhãn hiệu như vậy.
Thật là bắt kịp thời đại.
Phó Âm Sênh mang mũ lưỡi trai màu đen, vành nón mơ hồ ngăn trở ánh mắt thoáng giật mình đang nhìn chăm chú vào kệ để hàng hóa thật dài kia.
Khuôn mặt giấu trong khẩu trang hơi hơi nóng lên, cô suy nghĩ một hồi, đột nhiên tay nhỏ ngo ngoe rục rịch, chậm rãi dời về phía kệ để hàng.
Nếu Mục Bá Bá muốn làm, cô đánh cũng đánh không lại, trốn cũng trốn không thoát, loại tình huống giống tối hôm qua khốn đốn cực kỳ, căn bản không ý thức được cùng anh làm loại sự tình này khả năng mang thai là rất cao.
Nếu là lại bị Mục Bá Bá xx, cũng không thể vẫn luôn uống thuốc được?
Xong việc còn phải nơm nớp lo sợ, vạn nhất mang thai liền xong rồi.
Phó Âm Sênh tay nhỏ run run, rũ mi mắt xuống, nhìn quét qua những hộp nhỏ mang đủ sắc màu rực rỡ.
Cô chân thành cảm thấy, mình nếu phản kháng không được, vẫn là trực tiếp dâng lên BCS mới là cách làm an toàn nhất.
Thừa dịp nhân viên thu ngân viên còn chưa có quay trở lại, Phó Âm Sênh cầm lấy mấy cái hộp nhỏ khác nhau, nhìn kích cỡ cùng khẩu vị ở bên trên, xem không hiểu lắm, do dự một chút, lựa chọn mấy màu mà cô yêu thích.
Đến nỗi mùi vị chủng loại, tùy tiện chọn một chút, trực tiếp thả trên quầy.
Thời điểm nhân viên thu ngân cầm một hộp màu hồng phấn đóng gói thuốc quay lại, Phó Âm Sênh theo bản năng kéo vành nón thấp xuống, nhẹ giọng hỏi: "Mấy cái đó tôi cũng muốn, tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Nhân viên thu ngân ngốc ngốc: "Nhiều như vậy sao?"
Phó Âm Sênh nhẹ nhàng gật gật đầu, không nói gì, chỉ là lấy di động ra, chuẩn bị quét mã trả tiền, đưa ra trước mặt nhân viên.
Một chút đều không nhiều lắm, bản thân tiểu tiên nữ gia sản có năm trăm triệu chút tiền này không thiếu.
Nhìn bàn tay trước mặt trắng nõn tinh tế, thậm chí móng tay đều sạch sẽ trơn bóng, một bàn tay hết sức hoàn mỹ, nhân viên thu ngân kinh ngạc ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Phó Âm Sênh.
Người khách hàng bọc kín mít này, tay thật xinh đẹp a, nếu là chụp được, đăng lên trên mạng, khẳng định có thể được xếp vào hạng đầu những bàn tay xinh đẹp nhất.
Hơn nửa đêm dọa cho con sâu ngủ của cô ta chạy mất.
Sau khi quét mã thanh toán, nhân viên thu ngân viên cầm một cái túi nhỏ, đưa cho cô: "Mời đi thong thả."
"Cảm ơn." Phó Âm Sênh dùng ngón tay út thon dài câu túi nilon lên, hàng mi dài run rẩy, thiếu chút nữa không cẩn thận cùng nhân viên thu ngân bốn mắt nhìn nhau, lập tức rũ mắt xuống, ra vẻ bình tĩnh rời đi.
Trong lòng lại hoảng sợ vô cùng, trái tim nhỏ như nhảy lên tới cuống họng.
Bóng đêm bao phủ, Phó Âm Sênh nhìn quanh bốn phía, trừ bỏ ngẫu nhiên có mấy chiếc xe đi ngang qua, bốn phía không có người đi đường, Phó Âm Sênh nhanh chóng chui vào trong xe.
Chờ đến xe khởi động, mới tháo xuống khẩu trang cùng mũ trên mặt, thở phào một hơi: "Làm em sợ muốn chết."
Từ Phi Nguyên quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái: "Mua được không? Không có bị phát hiện chứ?"
Phó Âm Sênh xách cái túi nhỏ lên ở trước mặt Từ Phi Nguyên quơ quơ, cánh môi gợi lên nụ cười đắc ý: "Đương nhiên không có, em che giấu rất tốt."
Hơn nữa cô cũng hạ thấp giọng nói xuống, khẳng định nhân viên kia không có phát hiện ra.
Nhưng thật ra Từ Phi Nguyên, ánh mắt không cẩn thận chuyển qua bao nilon cô đang cầm trong tay, một tay lấy túi nilon đang ở trên tay cô lại, nghi hoặc nói: "Em không phải đi mua thuốc tránh thai sao, như thế nào đem về cái túi lớn như vậy?"
Nói xong, lo lắng tự mình mở túi ra kiểm tra.
Lo lắng Phó Âm Sênh mua thuốc kỳ kỳ quái quái.
Dù sao Phó Âm Sênh không phải chưa làm qua loại chuyện ngu xuẩn này, lúc trước đem thuốc ngủ nhầm thành vitamin mà uống, thiếu chút nữa không tỉnh lại, may mắn lượng thuốc ít.
Phó Âm Sênh duỗi tay túm chặt một góc túi, lại thấy Từ Phi Nguyên đã lấy mấy cái hộp nhỏ bên trong ra, tức khắc, khuôn mặt nhỏ nhắn biến ảo đủ loại màu sắc: "Từ ca!"
Từ Phi Nguyên chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Phó Âm Sênh: "Em mua nhiều như vậy, không sợ khiến cho mọi người chú ý sao!"
Sớm biết như thế, hắn nên tự mình đi mua.
Cố tình Phó Âm Sênh đối với hắn lại không yên tâm, sách, chẳng lẽ thân là người đại diện, hắn còn có thể hãm hại cô hay sao.
Trên gương mặt xinh đẹp của Phó Âm Sênh nhiễm một mạt xấu hổ, nâng bàn tay lên vén tóc ra sau bởi vì đội nón mà rối loạn, nhẹ nhàng khụ một tiếng: "Sẽ không.."
"Cái kích cỡ này.." Từ Phi Nguyên vốn định đem cái hộp nhỏ bỏ vào túi, dư quang lại liếc tới kích cỡ trên, còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi.
Đem cái hộp nhỏ đưa tới gần mắt hơn, đôi mắt đột nhiên trợn to, từ từ, kích cỡ này như thế nào có chút quái quái?
Tỉ mỉ nhìn kĩ chỗ đánh dấu kích cỡ.
Số nhỏ nhất!
Mục tổng cư nhiên dùng số nhỏ nhất!
Mẹ nó?
Vui đùa cái gì vậy?
Tay Từ Phi Nguyên run rẩy, không thể tin tưởng nhìn về phía Phó Âm Sênh: "Mục tổng dùng?"
Phó Âm Sênh đoạt cái hộp nhỏ lại, vội vàng nhét vào túi nilon, sau đó cột kĩ, mới nâng lên đôi mắt mang theo hơi nước mệt mỏi rã rời, vẻ mặt vô tội: "Bằng không thì sao, em muốn dùng cũng không có chỗ mà dùng."
"..."
Từ Phi Nguyên trầm mặc thật lâu, làm cho chính mình thanh tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Tổn thọ nga, diện mạo Mục tổng, cùng kích cỡ của anh, hoàn toàn không xứng đôi.
Dùng ánh mắt thương tiếc nhìn về phía Phó Âm Sênh, Từ Phi Nguyên cuối cùng minh bạch, giữa trưa Phó Âm Sênh nói bán mình có được đồ ăn là chuyện như thế nào.
Phỏng chừng là Mục tổng đưa phí bịt miệng cho cô.
Nghệ sĩ nhà mình quá đáng thương đi, thật không nghĩ tới, Mục tổng như vậy..
"Em ngủ một lát đi, chờ về đến nhà anh gọi em." Từ Phi Nguyên đột nhiên thay đổi thái độ ôn nhu mở miệng.
Phó Âm Sênh đột nhiên bị sự ôn nhu của Từ ca làm sợ tới cánh tay mảnh khảnh đều nổi lên một tầng da gà: "Từ ca, anh bình thường một chút."
"Kít.."
Trong lúc bọn họ còn đang nói chuyện.
Xe đột nhiên phanh lại, người trong xe tất cả đều bị choáng không nhẹ.
Phó Âm Sênh bị đai an toàn ghìm lại trước ngực đau đến kêu một tiếng, đầu óc bởi vì mệt nhọc quá độ gặp chuyện này cũng hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn tài xế sắc mặt trắng bệch, đầu mày nhẹ nhàng nhăn lại, hỏi tài xế: "Chú Vu, đột nhiên phanh lại gấp như vậy?"
Trên đường cũng không có xe cộ gì mà.
Chú Vu đem xe tấp vào ven đường, tay nắm lấy tay lái, vẫn cò phát run: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, bên cạnh có xe bánh mì chạy sát qua."
Từ Phi Nguyên ngồi ở ghế phụ, ánh mắt sắc bén nhìn ra xe bánh mì bên ngoài kia, kinh nghiệm công tác hàng năm, khứu giác của hắn so với người bình thường nhanh nhạy hơn, thanh âm có chút trầm trọng: "Sênh sênh ngồi cẩn thận, chú Vu lái xe!"
"Cái xe bánh mì kia là paparazzi."
Hắn vừa rồi thấy được đằng sau có ánh đèn chớp lóe rồi biến mất, trăm phần trăm là đèn flash.
Phó Âm Sênh kinh ngạc đến há hốc miệng, quay đầu nhìn xuyên qua cửa kính, nhìn kia chiếc bánh mì màu xám đang tới gàn xe bọn họ, trái tim nhảy dựng, trong đầu đột nhiên xuất hiện những hình ảnh tương tự.
"Em thường xuyên bị truy đuổi như vậy?"
Chú Vu với kĩ thuật lái xe rất tốt, đang cùng chiếc xe bánh mì có rèm che cạnh tranh khốc liệt, còn có thể mở ra một đường chạy trốn, từ ven đường một lần nữa chạy thẳng ra đường lớn.
Chờ đến lúc bọn họ cắt được chiếc xe kia, Từ Phi Nguyên mới có tâm tư trả lời: "Bằng không em nghĩ những bào báo bôi đen em ở đâu mà xuất hiện?"
Mắt thấy sắp phải tiến vào khu biệt thự, chiếc xe kia tựa như keo dính chó, gắt gao mà bán theo phía sau xe bọn họ.
Từ Phi Nguyên cảnh giác quan sát tình huống, khi đi ngang qua trước biệt thự, sắc mặt hắn nghiêm túc nhìn về phía Phó Âm Sênh: "Hôm nay em trước tiên đừng về nhà, về căn chung cư trước khi em lấy chồng đi, bọn họ là theo dõi em, sẽ không dễ dàng từ bỏ."
Căn biệt thự này, chỉ cần lên mạng tìm hiểu một chút là có thể tra ra được, là tài sản của Mục tổng, nếu Phó Âm Sênh không muốn công khai quan hệ cùng Mục tổng, nếu như bị chụp được cô ra vào nhà Mục tổng, cho dù có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Người giàu có sống trong biệt thự ở Lộc thành đều là ngọc lâm công quán (dinh thự vàng son rực rỡ, đại khái là vậy).
Biệt thự đứng sừng sững trong bóng đêm, đưa lưng về phía những ngôi sao trên bầu trời, tựa như có thể cắn nuốt hết thảy quái thú.
Phòng khách trong dĩ vãng lộ ra ánh sáng ấm áp, lúc này trống rỗng, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh đen nhánh, không có nhân khí, chỉ có ở phía ban công, mơ hồ có một điểm đỏ nhỏ nhoi chớp lóe có thể tắt bất cứ lúc nào.
Mục Hoài đứng ở trước cửa sổ sát đất ở ban công, trong tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt đạm mạc xa xăm, nhìn chăm chú vào con đường về nhà nhất định phải đi qua, ven đường lại chỉ có đèn đường ảm đạm, không có bất luận thanh âm của xe hơi tiến vào.
Trong phòng khách hoa lệ đồng hồ mang theo phong cách châu Âu nặng nề phát ra thanh âm.
Đinh.
Kim đồng hồ chỉ tới 12 giờ khuya.
Bàn tay trắng nõn mang theo thô ráp của Mục Hoài bóp tắt tàn thuốc, từ túi quần lấy ra di động, màn hình sạch sẽ, ngón tay thon dài vuốt ve thân máy lạnh lẽo.
Thẳng đến khi màn hình hơi hơi nóng lên, mới một lần nữa thu hồi đi.
Mặt mày lạnh lùng càng thêm hờ hững, thong thả ung dung kéo kéo quần áo mặt ở nhà che kín cơ thể, nện bước chân trầm ổn, chậm rãi lên lầu.
Đột nhiên, tiếng chuông di động vang lên.
Ánh mắt lạnh nhạt của Mục Hoài đột nhiên có dao động, động tác nhìn như trấn định, kỳ thật thực nhanh mà lấy ra di động.
Chờ thấy rõ tên người gọi tới, đáy mắt anh vừa mới khôi phục một chút ấm áp, nháy mắt, sự lạnh lẽo tràn ra nhanh hơn.
"Alô.."
Ngữ điệu Mục Hoài nhàn nhạt mà nghe điện thoại.
"Mục tổng buổi tối tốt lành, phu nhân có ở nhà không?" Dịch Tu vừa thấy có người nghe liền hỏi.
Đêm đã khuya, Dịch Tu không ngủ, quan tâm phu nhân nhà anh làm cái gì?
Đầu mày tuấn tú của Mục Hoài nhíu chặt, đại khái là bởi vì vừa mới hút thuốc, giọng nói có chút khàn khàn: "Không có, hỏi cái này làm cái gì?"
Nghe Mục Hoài trả lời như vậy, Dịch Tu khó có được mất sự ổn trọng, trong lúc nói chuyện thanh âm lộ ra mấy phần gấp gáp: "Bởi vì, phu nhân lại cho ngài đội nón xanh!"
Bình luận truyện