Sủng Mị
Chương 1855: Không có Sở Mộ (hạ)
Ở trong quãng thời gian năm tháng lâu dài như vậy, Sở Mộ chỉ có thể sống cô độc tại nơi này. Trí nhớ của hắn sẽ phai nhạt dần, cho đến một ngày nào đó những ký ức khắc cốt minh tâm biến mất. Sau đó hắn biến thành một cỗ thi thể vô cảm đi đi lại lại trong Xích Hỏa Diệu Nhật.
Rốt cuộc Thiên Giới Bi đã dựng đứng vững vàng.
Thế giới nứt vỡ dần dần hồi phục như cũ.
Xích Hỏa Diệu Nhật trở lại quỹ tích vận chuyển bình thường, ánh sáng ấm áp chiếu rọi khắp đại địa.
Hải dượng gợn sóng, mây mù trôi nổi trên cao, Hồn sủng chạy nhảy trong rừng rậm, sông suối hoan ca...
Giữa trưa, một đám nhân loại tu luyện đổ mồ hôi, chỉ huy Hồn sủng chiến đấu tràn đầy nhiệt huyết.
Trời chiều ráng mây đỏ đỏ bừng trôi dạt về phương xa, lãng khách mỏi mệt tìm nơi nghỉ chân, yêu thú bò vào hang động ngủ say.
Mặt trời lên mặt trời lặn, một ngày cứ như vậy lặng lẽ qua đi.
Vạn vật sinh linh dần dần quên lãng đoạn thời gian hắc ám cách đây không lâu. Tất cả mọi người lại bước lên con đường Hồn sủng sư, không ngừng phấn đấu vì lý tưởng của mình.
Mà hết thảy những chuyện đó đều rơi vào trong mắt một người.
Hắn nằm trong biển lửa nóng rực, lấy tay gối đầu, nhìn xuống nhân gian đại địa.
Chỉ cần là địa phương ánh náng chiếu tới, hắn sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sau khi nữ nhân làm bạn một năm chết đi, hắn cũng mất đi ý định tìm kiếm phương pháp rời khỏi nơi này. Thậm chí trong quãng thời gian rất lâu, hắn không muốn động. Cứ lẳng lặng nhìn nhân gian đại địa, nhìn người thân và Hồn sủng của mình chung sống với nhau.
Trữ Mạn Nhi đã bước lên hành trình lý tưởng của mình, nàng học tập các loại năng lực giải trừ ốm đau tai nạn. Những địa phương không có một gốc cây ngọn cỏ, nàng sẽ làm cho nơi đó toả sáng sinh cơ. Nàng đi lại khắp nhân gian được vô số người ủng hộ và tôn kính.
Tiểu Vong Mộng như hình với bóng, chưa bao giờ rời khỏi quá Trữ Mạn Nhi một bước.
Diệp Khuynh Tư vẫn sống ở Bắc thành, nàng trồng một Dược viên thật lớn, chung quanh là đủ loại cây hoa rực rỡ. Khi mùa xuân tới trăm hoa đua nở, mùi hương thoang thoảng truyền vào không khí làm cho lòng người say mê. Quãng thời gian này, nàng thường ngồi ngẩn ra như đang nhớ tới ai đó.
Quan hệ giữa Sở Thiên Mang và Liễu Băng Lam không có hòa hợp như Sở Mộ tưởng tượng, nhưng ít nhất cũng đỡ hơn trước kia rất nhiều.
Bọn họ cần phải có thời gian từ từ thích ứng với cuộc sống của hai người.
Cẩn Nhu công chúa được Nại Hà Hoa chữa trị đã sống lại hoàn toàn, bề ngoài còn xinh đẹp, đoan trang hơn xưa. Nàng là người ưa thích mạo hiểm đi theo phụ thân Bạch Ngữ tìm kiếm những vùng đất mới, những cấm địa cổ xưa bí ẩn.
Diệp Hoàn Sinh cuối cùng đã kết hôn với Thẩm Nguyệt, sau đó có hai nhi tử.
Mục Thanh Y rốt cuộc gặp được một người có đủ kiên nhẫn không ngừng quấn lấy chọc nàng cười. Chỉ tiếc là nàng chưa thể mở rộng nội tâm đón nhận người nam nhân kia.
Triêu Lãnh Xuyên còn đang đau khổ chờ đợi, Hạ Chỉ Hiền đi mãi chưa thấy trở về rồi. Hắn rất lo lắng Hạ Chỉ Hiền bỏ đi luôn không một lời từ biệt.
Thế nhưng, Sở Mộ không cho rằng như vậy.
Bởi vì Hạ Chỉ Hiền vẫn đi theo Vũ Sa, chiếu cố nàng từng ly từng tý.
Vũ Sa giống như trở thành một con người khác, nàng đi khắp nơi không mục đích, trong ánh mắt lúc nào cũng buồn man mác.
Nàng vượt qua sông núi bao la, đến vùng địa cực băng hà, đi vào sa mạc mịt mờ, cưỡi sóng băng qua đại dương tráng lệ.
Nàng đã không muốn nghĩ tới Thiên cung nữa, sau khi hoàn thành tâm nguyện thì tinh thần cũng nhẹ nhàng hơn xưa.
Tất cả mọi người sống rất tốt, Sở Mộ cảm thấy vui mừng dùm cho bọn họ.
Thông thường người ta hay nói thiếu đi ai đó sẽ không thể sống nổi. Nhưng trên thực tế một khi người kia đi mất, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, thời gian vẫn cứ trôi đi, cuối cùng bọn họ sẽ từ từ thích ứng.
Sở Mộ suy nghĩ rất nhiều chuyện, xem như là an ủi chính mình trong quãng thời gian cô độc.
Thế nhưng, có thật sự mọi chuyện đang diễn ra như vậy không?
Ban đêm sau khi mặt trời lặn, thời điểm Sở Mộ không thể nhìn thấy. Các nàng sẽ chui vào phòng, lệ rơi đầy mặt.
Hắn căn bản nhìn không thấy...
Bọn họ không bao giờ khóc dưới ánh mặt trời, chỉ vì sợ sẽ có một người nào đó nhìn thấy, rồi đau lòng nuối tiếc.
Vì thế, bọn họ núp vào trong góc tối, âm thầm rơi lệ.
Mỗi lần màn đêm buông xuống, Sở Mộ sẽ bắt đầu di động tìm kiếm con đường thoát khỏi nơi này.
Hắn không muốn từ bỏ, bởi vì hắn sợ hãi một chuyện.
Sợ mình trơ mắt nhìn người quen già đi, sợ rằng bọn họ sẽ chết đi trong nỗi niềm thương tiếc vô tận. Một khi hắn chưa xuất hiện, bọn họ chắc chắn vẫn còn lo lắng, nhớ nhung.
Trên đỉnh núi trống trơn, một mình Sở Mộ lẳng lặng nhìn thế gian biến đổi. Trong đầu hắn lần lượt xuất hiện những đoạn ký ức mơ hồ.
Hắn theo bản năng vươn tay ra ôm lấy một người, thiếu chút nữa đã quên mất nàng đã bị hỏa diễm vô tình thôn phệ.
Nàng vốn không cần làm thế, thời khắc nàng dần dần tan biến trước mắt mình, trong lòng Sở Mộ cảm giác đau đớn không muốn sống. Quả thật là hắn chưa từng nghĩ tới cuộc sống cô độc lại đáng sợ như vậy.
Sở Mộ nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ vùi, chỉ có ngủ mới có thể giúp hắn quên mất vài thứ cần phải quên.
"Ô ô ô ô ô ô ô ô ~!"
Bỗng nhiên một thanh âm quen thuộc từ một nơi rất xa, rất xa truyền đến.
Sở Mộ mở mắt ra...
Lúc này là giữa trưa, Xích Hỏa Diệu Nhật đúng lúc nằm trên đỉnh Vạn Khung Long Uyên.
Thanh âm kêu gọi là từ nơi đó truyền đến.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn xuyên qua Ngân hà thấy được một thân ảnh quen thuộc.
Bộ lông trắng bạc mỹ lệ, hai lỗ tai mềm như nhung, chín cái đuôi khả ái không ngừng lắc lư. Lúc này tiểu hồ ly đang ngẩng đầu lên trời gào thét.
"Mạc Tà."
Sở Mộ thoáng cái bừng tỉnh.
"Ô ô ô ô ô ô!"
Cuồng phong thổi quét băng tuyết trên đỉnh núi, Mạc Tà vẫn đang gào thét điên cuồng.
Nó đã ngủ tại Vạn Khung Long Uyên rất lâu.
Thời điểm nó tỉnh lại hình như phát sinh biến hóa, nhưng Sở Mộ không thể nhận ra chỗ nào khác thường.
Những thứ này không trọng yếu, quan trọng là nó không hiểu tại sao Sở Mộ vẫn chưa trở về.
Nó giống như một đứa nhỏ không có cảm giác an toàn, bắt đầu chạy loạn vòng quanh Vạn Khung Long Uyên.
Nó phun hỏa diễm loạn xạ, di chuyển khắp nơi không mục đích. Khí tức cường đại hù dọa những sinh vật khác kinh hoảng chạy trốn.
Tiếng gào thét thê lương khiến cho Sở Mộ đã không thể khống chế tâm tình được nữa.
Hắn có thể rời khỏi thân nhân, có thể không cần bằng hữu, nhưng không nỡ nhìn thấy hình ảnh Mạc Tà tỉnh dậy không thấy được mình.
Không gian trên đỉnh núi bắt đầu xao động, nội tâm Sở Mộ dâng trào lửa giận mạnh mẽ.
Hắn biến thành một luồng hỏa diễm đánh thẳng tới cấm chế Xích Hỏa Diệu Nhật.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Một lần lại một lần va chạm vào bức tường vô hình kia, Sở Mộ bộc phát uy lực cường đại chấn động khu vực chung quanh Xích Hỏa Diệu Nhật, nhấc lên từng cơn sóng lửa tràn về nơi xa.
Sở Mộ chưa bao giờ sợ hãi như hiện tại.
Hắn có thể nhìn người quen từ từ già đi, sau đó tử vong. Bởi vì bên cạnh bọn họ còn có thân nhân và bằng hữu.
Nhưng mà, Mạc Tà không có…
Mạc Tà chỉ có Sở Mộ, nếu như tìm không thấy Sở Mộ, nó sẽ đi đâu, nó biết làm gì đây?
Nó đã quen với bả vai ấm áp của Sở Mộ, nó làm sao ngủ được trên đống nham thạch lạnh băng? xem tại truyenbathu.vn
"Ô ô ô ô!"
Thanh âm Mạc Tà văng vẳng trên bầu trời Vạn Khung Long Uyên.
Có lẽ nó biết Sở Mộ đang ở địa phương cao hơn, xa hơn... cho nên nó bắt đầu di chuyển, chạy tới những đỉnh núi cao nhất trong dãy sơn mạch rộng lớn khôn cùng.
Bỗng nhiên Mạc Tà dừng lại.
Nó quay người trở về trung tâm Vạn Khung Long Uyên, mở miệng phun ra một đạo hỏa diễm tạo thành một cái hố, sau đó yên lặng nằm xuống.
"Gr..u…u!"
Nó dùng cái đuôi quấn lấy thân thể mình, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ sâu kín.
Ánh tà dương chiếu lên bộ lông Mạc Tà phát sáng rực rỡ.
Mạc Tà thấy mặt trời hạ sơn, lỗ tai bỗng nhiên dựng lên, lồm cồm bò dậy.
Nó đi tới ranh giới đỉnh núi, cặp mắt màu bạc nhìn ánh trời chiều ảm đạm, chín cái đuôi nhẹ nhàng lắc lư.
Dần dần tà dương biến thành màn đêm, vầng mặt trời đỏ rực chìm xuống phía sau lưng núi.
Mạc Tà vẫn đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn lên trời chiều.
Rốt cuộc mặt trời biến mất, thiên địa bị bóng tối bao phủ triệt để.
Ánh mắt Mạc Tà ánh theo đó ảm đạm xuống, nó chậm rãi xoay người trở về cái hố lúc nãy, bộ dạng phờ phạc tìm kiếm giấc ngủ mông lung.
Thời gian cứ thế trôi đi, trời sáng trời chiều, hết mưa lại nắng trong dãy sơn mạch Vạn Khung Long Uyên.
Mỗi khi một nửa thế giới chìm vào hắc ám, tiểu hồ ly lại chạy qua mặt đông Vạn Khung Long Uyên hưởng thụ ánh mặt trời chiếu rọi.
Cho đến màn đêm buông xuống, tiểu hồ ly lại vội vã chạy đến phía tây dãy núi, lẳng lặng nhìn trời chiều khuất dần.
Không biết đã qua bao lâu, trong dãy núi Vạn Khung Long Uyên xuất hiện ba thân ảnh to lớn.
Trong đó có một đầu Huyết Man Long, thực lực hẳn là cấp Bất Hủ. Hai Hồn sủng khác đều là Dực hệ thuộc chủng tộc hiếm thấy.
Trên lưng ba con Hồn sủng là hai nam một nữ.
"Ha ha, Đường Tuấn, ta không hiểu tại sao nơi này lại gọi là Vạn Khung Long Uyên, đi mãi vẫn không thấy một con rồng nào. Ngươi còn không tin?"
Một gã nam tử dáng vẻ cao lớn cười phá lên.
"Đúng thế, xem như lần này chúng ta đi trải nghiệm vùng đất mới vậy."
Thanh niên tên Đường Tuấn cười nói.
"A, tiểu hồ ly đáng yêu quá!"
Bỗng nhiên nữ Hồn sủng sư kêu lên mừng rỡ.
Đường Tuấn và gã nam tử kia tập trung nhìn tới quả nhiên phát hiện có một con tiểu hồ ly xinh xắn lanh lợi đang nằm ngủ cách đó không xa. Bộ lông mềm mượt trên người nó tung bay trong gió, hình dáng khả ái có thể hấp dẫn bất kỳ nữ tử nào.
"Chín cái đuôi, bộ lông trắng bạc? Đây là Hồ tộc gì? Hẳn là thuộc chủng tộc hiếm thấy."
"Tên tiểu tử này tại sao nằm ngủ ở đây?"
Rốt cuộc Thiên Giới Bi đã dựng đứng vững vàng.
Thế giới nứt vỡ dần dần hồi phục như cũ.
Xích Hỏa Diệu Nhật trở lại quỹ tích vận chuyển bình thường, ánh sáng ấm áp chiếu rọi khắp đại địa.
Hải dượng gợn sóng, mây mù trôi nổi trên cao, Hồn sủng chạy nhảy trong rừng rậm, sông suối hoan ca...
Giữa trưa, một đám nhân loại tu luyện đổ mồ hôi, chỉ huy Hồn sủng chiến đấu tràn đầy nhiệt huyết.
Trời chiều ráng mây đỏ đỏ bừng trôi dạt về phương xa, lãng khách mỏi mệt tìm nơi nghỉ chân, yêu thú bò vào hang động ngủ say.
Mặt trời lên mặt trời lặn, một ngày cứ như vậy lặng lẽ qua đi.
Vạn vật sinh linh dần dần quên lãng đoạn thời gian hắc ám cách đây không lâu. Tất cả mọi người lại bước lên con đường Hồn sủng sư, không ngừng phấn đấu vì lý tưởng của mình.
Mà hết thảy những chuyện đó đều rơi vào trong mắt một người.
Hắn nằm trong biển lửa nóng rực, lấy tay gối đầu, nhìn xuống nhân gian đại địa.
Chỉ cần là địa phương ánh náng chiếu tới, hắn sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sau khi nữ nhân làm bạn một năm chết đi, hắn cũng mất đi ý định tìm kiếm phương pháp rời khỏi nơi này. Thậm chí trong quãng thời gian rất lâu, hắn không muốn động. Cứ lẳng lặng nhìn nhân gian đại địa, nhìn người thân và Hồn sủng của mình chung sống với nhau.
Trữ Mạn Nhi đã bước lên hành trình lý tưởng của mình, nàng học tập các loại năng lực giải trừ ốm đau tai nạn. Những địa phương không có một gốc cây ngọn cỏ, nàng sẽ làm cho nơi đó toả sáng sinh cơ. Nàng đi lại khắp nhân gian được vô số người ủng hộ và tôn kính.
Tiểu Vong Mộng như hình với bóng, chưa bao giờ rời khỏi quá Trữ Mạn Nhi một bước.
Diệp Khuynh Tư vẫn sống ở Bắc thành, nàng trồng một Dược viên thật lớn, chung quanh là đủ loại cây hoa rực rỡ. Khi mùa xuân tới trăm hoa đua nở, mùi hương thoang thoảng truyền vào không khí làm cho lòng người say mê. Quãng thời gian này, nàng thường ngồi ngẩn ra như đang nhớ tới ai đó.
Quan hệ giữa Sở Thiên Mang và Liễu Băng Lam không có hòa hợp như Sở Mộ tưởng tượng, nhưng ít nhất cũng đỡ hơn trước kia rất nhiều.
Bọn họ cần phải có thời gian từ từ thích ứng với cuộc sống của hai người.
Cẩn Nhu công chúa được Nại Hà Hoa chữa trị đã sống lại hoàn toàn, bề ngoài còn xinh đẹp, đoan trang hơn xưa. Nàng là người ưa thích mạo hiểm đi theo phụ thân Bạch Ngữ tìm kiếm những vùng đất mới, những cấm địa cổ xưa bí ẩn.
Diệp Hoàn Sinh cuối cùng đã kết hôn với Thẩm Nguyệt, sau đó có hai nhi tử.
Mục Thanh Y rốt cuộc gặp được một người có đủ kiên nhẫn không ngừng quấn lấy chọc nàng cười. Chỉ tiếc là nàng chưa thể mở rộng nội tâm đón nhận người nam nhân kia.
Triêu Lãnh Xuyên còn đang đau khổ chờ đợi, Hạ Chỉ Hiền đi mãi chưa thấy trở về rồi. Hắn rất lo lắng Hạ Chỉ Hiền bỏ đi luôn không một lời từ biệt.
Thế nhưng, Sở Mộ không cho rằng như vậy.
Bởi vì Hạ Chỉ Hiền vẫn đi theo Vũ Sa, chiếu cố nàng từng ly từng tý.
Vũ Sa giống như trở thành một con người khác, nàng đi khắp nơi không mục đích, trong ánh mắt lúc nào cũng buồn man mác.
Nàng vượt qua sông núi bao la, đến vùng địa cực băng hà, đi vào sa mạc mịt mờ, cưỡi sóng băng qua đại dương tráng lệ.
Nàng đã không muốn nghĩ tới Thiên cung nữa, sau khi hoàn thành tâm nguyện thì tinh thần cũng nhẹ nhàng hơn xưa.
Tất cả mọi người sống rất tốt, Sở Mộ cảm thấy vui mừng dùm cho bọn họ.
Thông thường người ta hay nói thiếu đi ai đó sẽ không thể sống nổi. Nhưng trên thực tế một khi người kia đi mất, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, thời gian vẫn cứ trôi đi, cuối cùng bọn họ sẽ từ từ thích ứng.
Sở Mộ suy nghĩ rất nhiều chuyện, xem như là an ủi chính mình trong quãng thời gian cô độc.
Thế nhưng, có thật sự mọi chuyện đang diễn ra như vậy không?
Ban đêm sau khi mặt trời lặn, thời điểm Sở Mộ không thể nhìn thấy. Các nàng sẽ chui vào phòng, lệ rơi đầy mặt.
Hắn căn bản nhìn không thấy...
Bọn họ không bao giờ khóc dưới ánh mặt trời, chỉ vì sợ sẽ có một người nào đó nhìn thấy, rồi đau lòng nuối tiếc.
Vì thế, bọn họ núp vào trong góc tối, âm thầm rơi lệ.
Mỗi lần màn đêm buông xuống, Sở Mộ sẽ bắt đầu di động tìm kiếm con đường thoát khỏi nơi này.
Hắn không muốn từ bỏ, bởi vì hắn sợ hãi một chuyện.
Sợ mình trơ mắt nhìn người quen già đi, sợ rằng bọn họ sẽ chết đi trong nỗi niềm thương tiếc vô tận. Một khi hắn chưa xuất hiện, bọn họ chắc chắn vẫn còn lo lắng, nhớ nhung.
Trên đỉnh núi trống trơn, một mình Sở Mộ lẳng lặng nhìn thế gian biến đổi. Trong đầu hắn lần lượt xuất hiện những đoạn ký ức mơ hồ.
Hắn theo bản năng vươn tay ra ôm lấy một người, thiếu chút nữa đã quên mất nàng đã bị hỏa diễm vô tình thôn phệ.
Nàng vốn không cần làm thế, thời khắc nàng dần dần tan biến trước mắt mình, trong lòng Sở Mộ cảm giác đau đớn không muốn sống. Quả thật là hắn chưa từng nghĩ tới cuộc sống cô độc lại đáng sợ như vậy.
Sở Mộ nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ vùi, chỉ có ngủ mới có thể giúp hắn quên mất vài thứ cần phải quên.
"Ô ô ô ô ô ô ô ô ~!"
Bỗng nhiên một thanh âm quen thuộc từ một nơi rất xa, rất xa truyền đến.
Sở Mộ mở mắt ra...
Lúc này là giữa trưa, Xích Hỏa Diệu Nhật đúng lúc nằm trên đỉnh Vạn Khung Long Uyên.
Thanh âm kêu gọi là từ nơi đó truyền đến.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn xuyên qua Ngân hà thấy được một thân ảnh quen thuộc.
Bộ lông trắng bạc mỹ lệ, hai lỗ tai mềm như nhung, chín cái đuôi khả ái không ngừng lắc lư. Lúc này tiểu hồ ly đang ngẩng đầu lên trời gào thét.
"Mạc Tà."
Sở Mộ thoáng cái bừng tỉnh.
"Ô ô ô ô ô ô!"
Cuồng phong thổi quét băng tuyết trên đỉnh núi, Mạc Tà vẫn đang gào thét điên cuồng.
Nó đã ngủ tại Vạn Khung Long Uyên rất lâu.
Thời điểm nó tỉnh lại hình như phát sinh biến hóa, nhưng Sở Mộ không thể nhận ra chỗ nào khác thường.
Những thứ này không trọng yếu, quan trọng là nó không hiểu tại sao Sở Mộ vẫn chưa trở về.
Nó giống như một đứa nhỏ không có cảm giác an toàn, bắt đầu chạy loạn vòng quanh Vạn Khung Long Uyên.
Nó phun hỏa diễm loạn xạ, di chuyển khắp nơi không mục đích. Khí tức cường đại hù dọa những sinh vật khác kinh hoảng chạy trốn.
Tiếng gào thét thê lương khiến cho Sở Mộ đã không thể khống chế tâm tình được nữa.
Hắn có thể rời khỏi thân nhân, có thể không cần bằng hữu, nhưng không nỡ nhìn thấy hình ảnh Mạc Tà tỉnh dậy không thấy được mình.
Không gian trên đỉnh núi bắt đầu xao động, nội tâm Sở Mộ dâng trào lửa giận mạnh mẽ.
Hắn biến thành một luồng hỏa diễm đánh thẳng tới cấm chế Xích Hỏa Diệu Nhật.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Một lần lại một lần va chạm vào bức tường vô hình kia, Sở Mộ bộc phát uy lực cường đại chấn động khu vực chung quanh Xích Hỏa Diệu Nhật, nhấc lên từng cơn sóng lửa tràn về nơi xa.
Sở Mộ chưa bao giờ sợ hãi như hiện tại.
Hắn có thể nhìn người quen từ từ già đi, sau đó tử vong. Bởi vì bên cạnh bọn họ còn có thân nhân và bằng hữu.
Nhưng mà, Mạc Tà không có…
Mạc Tà chỉ có Sở Mộ, nếu như tìm không thấy Sở Mộ, nó sẽ đi đâu, nó biết làm gì đây?
Nó đã quen với bả vai ấm áp của Sở Mộ, nó làm sao ngủ được trên đống nham thạch lạnh băng? xem tại truyenbathu.vn
"Ô ô ô ô!"
Thanh âm Mạc Tà văng vẳng trên bầu trời Vạn Khung Long Uyên.
Có lẽ nó biết Sở Mộ đang ở địa phương cao hơn, xa hơn... cho nên nó bắt đầu di chuyển, chạy tới những đỉnh núi cao nhất trong dãy sơn mạch rộng lớn khôn cùng.
Bỗng nhiên Mạc Tà dừng lại.
Nó quay người trở về trung tâm Vạn Khung Long Uyên, mở miệng phun ra một đạo hỏa diễm tạo thành một cái hố, sau đó yên lặng nằm xuống.
"Gr..u…u!"
Nó dùng cái đuôi quấn lấy thân thể mình, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ sâu kín.
Ánh tà dương chiếu lên bộ lông Mạc Tà phát sáng rực rỡ.
Mạc Tà thấy mặt trời hạ sơn, lỗ tai bỗng nhiên dựng lên, lồm cồm bò dậy.
Nó đi tới ranh giới đỉnh núi, cặp mắt màu bạc nhìn ánh trời chiều ảm đạm, chín cái đuôi nhẹ nhàng lắc lư.
Dần dần tà dương biến thành màn đêm, vầng mặt trời đỏ rực chìm xuống phía sau lưng núi.
Mạc Tà vẫn đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn lên trời chiều.
Rốt cuộc mặt trời biến mất, thiên địa bị bóng tối bao phủ triệt để.
Ánh mắt Mạc Tà ánh theo đó ảm đạm xuống, nó chậm rãi xoay người trở về cái hố lúc nãy, bộ dạng phờ phạc tìm kiếm giấc ngủ mông lung.
Thời gian cứ thế trôi đi, trời sáng trời chiều, hết mưa lại nắng trong dãy sơn mạch Vạn Khung Long Uyên.
Mỗi khi một nửa thế giới chìm vào hắc ám, tiểu hồ ly lại chạy qua mặt đông Vạn Khung Long Uyên hưởng thụ ánh mặt trời chiếu rọi.
Cho đến màn đêm buông xuống, tiểu hồ ly lại vội vã chạy đến phía tây dãy núi, lẳng lặng nhìn trời chiều khuất dần.
Không biết đã qua bao lâu, trong dãy núi Vạn Khung Long Uyên xuất hiện ba thân ảnh to lớn.
Trong đó có một đầu Huyết Man Long, thực lực hẳn là cấp Bất Hủ. Hai Hồn sủng khác đều là Dực hệ thuộc chủng tộc hiếm thấy.
Trên lưng ba con Hồn sủng là hai nam một nữ.
"Ha ha, Đường Tuấn, ta không hiểu tại sao nơi này lại gọi là Vạn Khung Long Uyên, đi mãi vẫn không thấy một con rồng nào. Ngươi còn không tin?"
Một gã nam tử dáng vẻ cao lớn cười phá lên.
"Đúng thế, xem như lần này chúng ta đi trải nghiệm vùng đất mới vậy."
Thanh niên tên Đường Tuấn cười nói.
"A, tiểu hồ ly đáng yêu quá!"
Bỗng nhiên nữ Hồn sủng sư kêu lên mừng rỡ.
Đường Tuấn và gã nam tử kia tập trung nhìn tới quả nhiên phát hiện có một con tiểu hồ ly xinh xắn lanh lợi đang nằm ngủ cách đó không xa. Bộ lông mềm mượt trên người nó tung bay trong gió, hình dáng khả ái có thể hấp dẫn bất kỳ nữ tử nào.
"Chín cái đuôi, bộ lông trắng bạc? Đây là Hồ tộc gì? Hẳn là thuộc chủng tộc hiếm thấy."
"Tên tiểu tử này tại sao nằm ngủ ở đây?"
Bình luận truyện