Sủng Mị

Chương 23: Kẻ chết là La Thần?



"Là người muốn mạng ngươi." Sở Mộ lạnh lùng nói.

"Ngươi tính làm gì đó, muốn chết hả?" Sắc mặt La Thần âm trầm ngó chừng Sở Mộ, lúc nãy Mạc Tà đánh một trảo làm cho hắn vẫn còn sợ hãi.

"La Thần, giải quyết hắn nhanh đi, đừng để hắn cản trở." Chu Sinh Mạc nhìn lướt qua Sở Mộ rồi nói với La Thần.

"Không cần ngươi nói." La Thần hiển nhiên là đã nổi giận, nhanh chóng nhảy lên trên cánh tay Ác Quỷ Mộc Yêu, chỉ huy Hồn sủng đánh tới Sở Mộ và Mạc Tà.

Ác Quỷ Mộc Yêu là Thực Vật giới - Mộc hệ - Ác Quỷ Mộc Yêu tộc, chủng tộc cao đẳng, phán đoán từ ngoại hình hẳn là thực lực chừng bảy giai.

Hình thể Ác Quỷ Mộc Yêu cao gần ba thước, hẳn là một loại hình thể khổng lồ nhất trong Yểm Ma đảo rồi. Cánh tay sần sùi thật dài rũ xuống có thể trực tiếp chạm vào mặt đất.

Ác Quỷ Mộc Yêu di chuyển hoàn toàn dựa vào hai cánh tay này. Bàn về tốc độ thì Ác Quỷ Mộc Yêu chậm hơn Nham Quái rất nhiều, nhưng nó tuyệt đối mạnh hơn Nham Quái, đây là một đối thủ rất khó giải quyết.

Hơn nữa, La Thần là một Hồn sủng sư cực kỳ có ý thức, hiểu được làm cách nào bảo vệ mình an toàn ở trong chiến đấu. Nếu đổi lại bất kỳ người nào khác, Mạc Tà thi triển Ám Tập đã có thể đoạt mạng hắn trong nháy mắt rồi.

"Hừ, không nghĩ tới ngươi có thể thuần dưỡng một con hồ ly kém cỏi đạt đến trình độ này, thế nhưng đồ bỏ đi chính là đồ bỏ đi. Thế nào rồi cũng chết mà thôi." La Thần từ trên cao nhìn xuống Sở Mộ và Mạc Tà, lên tiếng đe dọa.

"Mạc Tà, lui về sau." Sở Mộ nhanh chóng lui về phía sau rồi hạ lệnh. Mạc Tà chậm rãi di động bước lùi về, cặp mắt màu bạc tập trung gắt gao vào Ác Quỷ Mộc Yêu hình thể cao lớn ở đối diện.

"Lùi cũng vậy, ngươi đã muốn tự tìm đường chết, ta đây đành phải thành toàn cho ngươi." La Thần cười lạnh nói.

La Thần vừa dứt lời, Ác Quỷ Mộc Yêu đột nhiên duỗi dài cánh tay ra, toàn bộ cánh tay y như một mũi trường mâu đâm tới Sở Mộ và Mạc Tà.

Động tác Sở Mộ không chậm, thân hình chợt lóe một cái né tránh qua một bên, động tác Mạc Tà còn bén nhạy hơn, chỉ cần nhảy lên cao một vòng là thành công tránh thoát công kích.

"Nhảy tới." Sở Mộ hạ lệnh.

Động tác Mạc Tà vẫn nhanh hơn Ác Quỷ Mộc Yêu gấp mấy lần, trong lúc Ác Quỷ Mộc Yêu còn chưa kịp thu hồi cánh tay, Mạc Tà đã nhảy lên trên cánh tay của Ác Quỷ Mộc Yêu. Sau đó nhanh chóng rượt đuổi, phóng thẳng về phía La Thần.

"Mộc Thứ ~!" La Thần hô lớn một tiếng, thanh âm cứng rắn vừa hạ xuống, trên thân Ác Quỷ Mộc Yêu trong giây lát xuất hiện sáu cây tiêu thương bằng cành nhọn, toàn bộ đều khóa chặt vị trí Mạc Tà.

(tiêu thương: gai dài nhọn tựa như kim châm.)

Con đường phía trước đã bị phong kín, Mạc Tà đành phải buông tha mục tiêu lần này, từ trên cánh tay Ác Quỷ Mộc Yêu chuyền sang cây to bên cạnh.

"Ầm!"

Một cây nhánh cây bén nhọn hung hăng đính ngay vị trí cái đuôi Mạc Tà, suýt chút nữa đã xuyên thủng cái đuôi ghăm vào thân cây.

………

Ngọn lửa không ngừng bay múa tán loạn thiêu đốt thực vật chung quanh, khiến cho cánh rừng nơi này đỏ bừng một mảnh, không khí hừng hực vô cùng nóng bức.

Đường Hiển nhìn lướt qua La Thần, mở miệng nói: "Tại sao lâu như thế còn chưa giải quyết xong?"

"La Thần, Hồn sủng cái tên phế vật kia động tác quá chậm, muốn giết chết hồ ly giảo hoạt phải hao phí không ít thời gian, đây là chuyện bình thường, tóm lại cái tên kia chết chắc rồi." Chu Sinh Mạc ra vẻ lơ đễnh, lạnh nhạt nói.

"Tên kia hẳn là ẩn dấu thực lực, lúc nãy đánh lén thiếu chút nữa thành công giết chết La Thần." Đường Hiển nói.

"Hừ, không ít người cũng luôn ẩn dấu thực lực, thế nhưng làm vậy thì thế nào chứ?" Chu Sinh Mạc khoát tay áo có vẻ bất cần, cũng lười đi để ý tới tại sao Sở Mộ bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này. Tập trung lực chú ý lên trên người Diễm Vĩ chín giai.

"Nó đã không còn bao nhiêu nhiều thể lực nữa rồi, ngươi cho Cương Nha tiếp tục công kích."

Đường Hiển nhìn qua Chu Sinh Mạc cao ngạo hờ hững, khóe miệng co quắp mấy đợt. Lần này chiến đấu với chín giai Diễm Vĩ cơ hồ toàn là Cương Nha của hắn làm chủ lực công kích. Lão Lang của Chu Sinh Mạc vẫn được bảo tồn thể lực tương đối đầy đủ. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ

Mặc dù Chu Sinh Mạc tự đại nhưng tuyệt đối không ngốc, hắn bây giờ được công nhận là người mạnh nhất trong các thiếu niên trên đảo. Mặc kệ là thành viên trong vòng tròn của hắn hay là những người khác, vì đạt được khả năng sinh tồn lớn nhất, một khi có cơ hội hắn dám khẳng định đám người kia sẽ lập tức hạ sát thủ không chút ngần ngại. Chu Sinh Mạc hiển nhiên là ý thức được điểm này, cho nên từ trước tới nay hễ phát sinh chiến đấu đều cố gắng bảo tồn lực chiến đấu tốt nhất, phần lớn đều dùng Hồn sủng của người khác ra sức đánh chiến.

"Kết thúc." Chu Sinh Mạc nở nụ cười tự mãn, nhắm được một cơ hội tốt liền chỉ huy Lão Lang của mình phát động kỹ năng Ám Tập.

Tám giai Lão Lang bộc phát tốc độ tương đối kinh khủng, Diễm Vĩ đang giằng co với Cương Nha lại không phát hiện Lão Lang nhào tới đánh lén phía sau. Vì thế Diễm Vĩ căn bản không có chút phản ứng với nguy hiểm cận kề.

"Ầm!" Lão Lang hung hăng đụng vào phần bụng Diễm Vĩ khiến cho nó thét lên thê lương, thân thể bị đánh bay lộn nhào ra xa vài thước, lúc lăn lộn trên mặt đất há miệng phun ra mấy búng máu tươi đỏ sẫm.

Hỏa diễm trên đuôi Diễm Vĩ bắt đầu yếu ớt mờ nhạt dần, tựa như đèn dầu trước gió, chỉ cần một cơn gió nhẹ thoáng qua một cái là tắt ngấm. Chín giai Diễm Vĩ co rúc thân thể lại, dùng cặp mắt không cam lòng nhìn chằm chằm vào Lão Lang và Cương Nha.

"Canh giữ bên cạnh ta, ta gia tăng cho ngươi thêm một người đồng bạn." Chu Sinh Mạc nở nụ cười đắc ý, sờ sờ đầu Lão Lang rồi từ từ đi tới trước mặt Diễm Vĩ.

Đường Hiển triệu hồi Cương Nha về trước mặt mình, yên lặng nhìn Chu Sinh Mạc hành động tựa hồ đang hạ quyết tâm việc gì đó. Nhưng khi nhìn thấy Lão Lang còn lực chiến đấu dư thừa, Đường Hiển cuối cùng thở dài một hơi ảo não.

"A..."

Bỗng nhiên từ trong rừng cây truyền ra một tiếng kêu vô cùng thê thảm, tiếng thét quanh quẩn trong rừng cây bộc lộ sự sợ hãi và kinh hoàng.

Chu Sinh Mạc nghiêng đầu nhìn thoáng qua rừng cây, cười nói với Đường Hiển: "Nói thật, ta rất muốn nhìn thấy tử trạng cái tên Sở Mộ kia."

"Ngươi có ân oán với hắn?" Đường Hiển chẳng qua là nhếch miệng cười khẩy. Đường Hiển hoàn toàn không có hảo cảm với Sở Mộ, thậm chí là cảm thấy khinh bỉ gã đồng bạn cùng mình tiến vào Yểm Ma đảo. Trên thực tế, nội tâm Đường Hiển khinh bỉ tất cả mọi người, bao gồm cả Chu Sinh Mạc đang hợp tác. Chẳng qua là bây giờ thực lực đối phương mạnh hơn nên hắn phải nén giận mà thôi.

"Đương nhiên là có, nếu không phải vì hắn, ta sẽ không tới đây. Gia tộc của hắn chính là một đám đáng chết." Sắc mặt Chu Sinh Mạc chợt biến hóa.

"À, vậy thì sau khi chiếm được con Diễm Vĩ này, ngươi vẫn còn thời gian đi chà đạp thi thể hắn thúc giục đó." Đường Hiển lạnh nhạt nói.

"Đó là dĩ nhiên. Thế nhưng, nếu như tiểu Mộng ở chỗ này thì tốt hơn." Chu Sinh Mạc cười phá lên.

"Tiểu Mộng là ai?" Đường Hiển hỏi.

"Đây là chuyện không liên quan tới ngươi, để ý La Thần cho kỹ. Cái tên La Thần này không thành thật lắm đâu." Chu Sinh Mạc nói.

Đường Hiển đang định nói chuyện chợt nghe thấy tiếng bước chân tới gần, hắn xoay người lại nhìn tới vị trí phát ra thanh âm.

Đường Hiển nói lớn: "La Thần, tiểu tử kia..."

Mới nói được một nửa, Đường Hiển đột nhiên ngây ngẩn cả người, dùng ánh mắt kinh ngạc vô cùng nhìn chằm chằm vào thiếu niên mặc y phục màu đen, kêu lên: "Sở Mộ? Người chết chính là La Thần."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện