Sủng Mị

Chương 28: Tiếng quỷ gào giữa đêm



Quá trình Hồn sủng sư nuôi nấng Hồn sủng phải cực kỳ thận trọng. Ví như Sở Mộ và Mạc Tà vậy, nếu không đến tình huống bất đắc dĩ, Sở Mộ tuyệt đối không để cho Mạc Tà đi ăn hồn hạch nào ngoại trừ Thú và Yêu Linh thuộc tính.

Mặc dù nuôi nấng bằng hồn hạch hiệu quả không rõ ràng lắm, nhưng nếu Hồn sủng được nuôi nấng từ lúc ban đầu, sau khi Hồn sủng đạt tới giai đoạn cao cấp thì hiệu quả sẽ thể hiện cực kỳ rõ ràng.

Nuôi dưỡng bằng hồn hạch là một quá trình tích lũy lâu dài, càng lâu thì sự biến hóa càng hiện ra rõ hơn. Loại vật phẩm hồn tinh chính là phương pháp tăng cường thuộc tính trực tiếp nhất đối với Hồn sủng, thậm chí có thể thông qua hồn tinh hoàn toàn thay đổi thuộc tính Hồn sủng và gia tăng các loại thuộc tính khác.

Sở Mộ - Nguyệt Quang Hồ chính là Hồn sủng Thú hệ và Yêu Linh hệ kết hợp, có thể nói là có hai loại thuộc tính Thú thuộc tính và Yêu Linh trong người. Chu Sinh Mạc - Lão Lang là Thú hệ thuần túy, chỉ có một loại Thú thuộc tính duy nhất. Mà Diễm Vĩ là Thú hệ, bản chất vốn là Thú thuộc tính, nhưng lại có thêm phó thuộc tính là Hỏa.

Thủ đoạn Mạc Tà tiến công cực kỳ đơn giản, Yêu Linh kỹ năng chỉ có mỗi một phương pháp quấy nhiễu, kỹ năng tiến công cũng chỉ có Tê Liệt Trảo. Đây là bệnh chung của Hồn sủng thuộc chủng tộc đẳng cấp thấp, nếu muốn Mạc Tà trở nên mạnh hơn phải gia tăng thuộc tính cho nó.

Hỏa thuộc tính chính là một loại Sở Mộ đang suy nghĩ, nếu như có thể trở thành phó thuộc tính của Mạc Tà thì lực chiến đấu sẽ có thể tăng cường lên một tầng. Hơn nữa Sở Mộ đang nghĩ trong tương lai Mạc Tà phát sinh chủng tộc dị biến rất có thể nghiêng về chủng tộc có Hỏa thuộc tính.

Sở Mộ chợt nở nụ cười vui vẻ, trận chiến này không chỉ tiêu diệt được đối thủ phiền toái nhất, mà còn chiếm được chỗ tốt không ít, xem ra hoàn toàn đáng giá.

"Chờ Mạc Tà khôi phục như cũ lại bắt đầu tiến hành điều huấn, sau này thức ăn của Mạc Tà chủ yếu lấy Yêu Linh thuộc tính, Thú thuộc tính và Hỏa Diễm thuộc tính làm chủ. Khối hồn tinh này chỉ là cấp một, sau này nếu có được hồn tinh hai thuộc tính sẽ rèn luyện thiên phú của Mạc Tà từ từ tốt hơn."

Loại hồn tinh hai thuộc tính có hai tác dụng. Thứ nhất là có thể làm cho Mạc Tà phát sinh biến hóa về chất, giúp cho thiên phú Thú thuộc tính tăng cao hơn, sau này trong quá trình trưởng thành kể cả lực lượng, tốc độ, phòng ngự đều gia tăng trên biên độ lớn hơn. Thứ hai là giúp cho Mạc Tà có thêm Hỏa thuộc tính.

Lần này sử dụng hồn tinh điều huấn, thực lực Mạc Tà khẳng định sẽ tăng lên không chỉ một tầng.

Cẩn thận thu hồn tinh lại, Sở Mộ đi sâu vào trong rừng tìm thi thể Chu Sinh Mạc.

Mạc Tà hiển nhiên rất tức giận Chu Sinh Mạc, toàn bộ thân thể hắn từ cổ, sau lưng, thậm chí cái ót đều có mấy vết cào sâu hoắm nhìn thấy mà giật mình, tử trạng máu thịt mơ hồ cực kỳ thê thảm.

Sở Mộ tới đây tự nhiên không phải là cầu siêu, chẳng qua là muốn nhìn xem tên này có vật gì tốt hay không, nếu có thì nhân tiện thu luôn cho gọn.

"Chỉ có mấy viên hồn hạch, nghèo rớt mồng tơi rồi." Sở Mộ lục soát hồi lâu, nhiều lắm là tìm được một chút điểm tâm cho Mạc Tà, ngoài ra không còn thứ gì hữu ích.

Trên tay Chu Sinh Mạc toàn là hồn hạch Thú thuộc tính, hiển nhiên muốn dùng để nuôi nấng Lão Lang. Tổng cộng ba khối, phẩm chất coi như không tệ, phù hợp tiêu chuẩn của Sở Mộ dùng để nuôi nấng Mạc Tà. Cộng thêm hồn hạch Cương Nha và Lão Lang, tổng cộng Sở Mộ có năm khối hồn hạch Thú thuộc tính.

Chờ hồn lực khôi phục một chút, Sở Mộ sẽ có thể sử dụng hồn lực dung hợp năm khối Thú thuộc tính hồn hạch chung một chỗ thành hồn hạch phẩm chất cao hơn. Chuyện này tương đương với làm cho Mạc Tà một món ăn ngon nhất.

Đêm càng lúc càng đen, Mậu Lâm càng thêm âm trầm kinh khủng, một mình Sở Mộ ở bên trong đó yên lặng đi tới.

Sở Mộ không có tính toán trở lại nhà gỗ, hiện tại hắn và Mạc Tà đang ở trạng thái mệt mỏi, hồn lực cạn kiệt, nếu trở lại doanh trại rất có thể bị người khác ám toán trở tay không kịp.

Hắn đi theo hướng ra ngoài rìa đảo, tới bên vách núi hắn thường lẳng lặng suy tư mới bắt đầu ngồi xuống nghỉ ngơi.

Mây đen dần dần hạ xuống gần mặt biển, màn trời nhanh chóng tối đen, mặt trăng cũng bị đám mây che phủ, thỉnh thoảng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào người Sở Mộ.

"Hình như sắp đến, cái con quỷ này." Sở Mộ cúi đầu nhìn xuống mặt nước biển, âm thầm tự nhủ trong lòng.

Gió biển lạnh băng liên tục thổi vào mặt, Sở Mộ nhắm mắt lại tiến vào trạng thái tĩnh tu, chuẩn bị đối kháng, cũng có thể nói là nuôi dưỡng con ma quỷ ẩn trong cơ thể.

Bạch Yểm Ma sức ăn rất lớn, cứ cách hai ngày Sở Mộ phải dùng hồn lực nuôi nấng nó một lần, mỗi một lần cơ hồ là hao tổn tất cả hồn lực có trong người hắn.

Mà Sở Mộ muốn hoàn toàn khôi phục hồn lực từ trạng thái khô kiệt cần phải có thời gian hai ngày. Có thể nói bây giờ Sở Mộ đang tiến hành chiến đấu sinh tử với con ma quỷ kia, chỉ cần đến ngày nào đó Sở Mộ lãng phí hồn lực nhiều hơn bình thường một chút, hoặc là Bạch Yểm Ma đột ngột trưởng thành một giai thì trạng thái thăng bằng sinh tử này sẽ bị đánh vỡ.

Ánh trăng bàng bạc rơi vào người Sở Mộ phủ lên một tầng sắc thái huyền bí, mông lông mờ ảo.

Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ở dưới ánh trăng chậm rãi hiện ra một Ma Ảnh bao phủ thân thể Sở Mộ. Ma Ảnh không ngừng hấp thu hồn lực trong cơ thể Sở Mộ, hút vào điên cuồng giống như ác lang đói bụng tham lam cắn nuốt mọi thứ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyenbathu.net

"Gào."

Một tiếng thét thê lương từ trong người Sở Mộ đột ngột phát ra, thanh âm ma kêu quỷ khóc hất tung sóng biển ùng ùng rung động, xuyên thấu qua lớp sương mù không ngừng quanh quẩn trên mặt biển.

"Đáng giận, ngươi ăn ít một chút hồn lực là có thể đói chết hả?" Sở Mộ chửi ầm lên, vào thời khắc này sắc mặt hắn trắng bệch, cả người lộ vẻ thống khổ dị thường.

"Gào." Yểm Ma lại tức giận gào thét một lần nữa.

Khi Sở Mộ sử dụng hồn kỹ Sủng Mị đã tiêu hao một phần tư hồn lực, còn sức ăn của Bạch Yểm Ma vào khoảng chín phần mười hồn lực trên người Sở Mộ. Vì thế mới phát sinh vấn đề nguy hiểm như hiện tại.

"Gào." Tiếng thét chói tai vang lên thêm một lần, mỗi một lần quỷ gào giống như có một luồng sức mạnh tinh thần như kim châm kích thích tinh thần Sở Mộ làm cho đầu hắn đau muốn nứt ra.

"Gào." Thanh âm táo bạo không ngừng vang lên khiến cho Sở Mộ gần như muốn nổi điên.

"Khốn kiếp, an tĩnh cho lão tử. Không để cho ta chuyên tâm tĩnh tu làm sao có hồn lực cho ngươi ăn." Sở Mộ thống khổ, tức giận rống lớn một tiếng.

Sở Mộ đau nhức quát vang bốn phía, thanh âm mạnh mẽ làm cho mặt nước biển lăn tăn gợn sóng. Mà một tiếng hét đầy căm phẫn này cũng phát sinh hiệu quả nhất định, Bạch Yểm Ma đói bụng bỗng nhiên an tĩnh lại không hề gây áp lực cho Sở Mộ nữa.

Ngay thời điểm Bạch Yểm Ma an tĩnh, Sở Mộ lập tức tập trung tinh thần tiến vào trạng thái tĩnh tu, cố gắng khôi phục hồn lực của mình nhanh nhất có thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện