Sủng Mị
Chương 32: Khủng Lang hung tàn
Thời điểm ban đêm, Sở Mộ không có nằm ngủ, vẫn duy trì trạng thái tĩnh tu cho đến sáng.
Thực lực Hồn sủng sư chính là dựa vào tinh thần lực và ma lực, phần lớn mọi người có thể trải qua điều tức hoặc một vài dược tề đặc thù để hoàn thành khôi phục ma lực và tinh thần lực.
Hồn lực Hồn sủng sư có thể nói là tinh thần lực và ma lực kết hợp, phương thức khôi phục dựa vào điều tức, minh tường, tĩnh tu. Nhưng mà Hồn sủng sư tăng cường tu vi không phải dựa vào phương thức tu luyện tĩnh tọa kiểu này là có thể đạt được thành quả.
"Còn kém một niệm là có thể đạt tới trình độ trung niệm, khi đó sẽ có thể nhận thêm một Hồn sủng rồi." Sở Mộ lầm bầm tự nhủ.
Hắn chậm rãi mở mắt, ánh mắt trời xuyên qua khe cửa chiếu lên đầu giường khiến cho hắn có cảm giác chói mắt, nhất thời đưa tay che lại.
Các Hồn sủng sư rèn luyện tu vi chủ yếu lấy linh hồn làm chủ, linh hồn được giới Hồn sủng sư gọi là niệm hồn. Sở dĩ gọi như vậy là bởi vì trong quá trình Hồn sủng sư tu luyện sẽ lấy niệm và hồn làm thước đo cảnh giới tu vi của mình.
Mỗi khi Hồn sủng sư tăng trưởng một niệm thì hồn lực sẽ đồng thời tăng theo, mỗi khi tăng cường ba niệm sẽ có thể chi phối thêm một con Hồn sủng mới.
Dưới tình huống bình thường thì trình độ hạ niệm sẽ có một con Hồn sủng.
Trung niệm sẽ có hai con Hồn sủng.
Cao niệm sẽ có quyền thu nhận ba con Hồn sủng.
Trên Thanh Yểm Ma đảo, phần lớn Hồn sủng sư trẻ tuổi đều ở trình độ năm niệm Hồn Đồ. Thực lực những người này tương đương nhau là do các chấp sự của Yểm Ma cung cố ý đào tạo. Còn những Hồn sủng sư có tư chất tốt hơn, tu vi cao hơn sẽ được phân đến những đảo lớn và nhận được quyền lực nhiều hơn.
Sở Mộ xuất hiện ở Yểm Ma đảo vốn là một chuyện ngoài ý muốn, vị Hạ đại nhân kia do chủ quan đánh giá thấp thực lực Sở Mộ mới ném ba niệm Hồn Sĩ như hắn vào chung nhóm năm niệm Hồn Đồ.
Dĩ nhiên, mặc dù tu vi Sở Mộ cao hơn những người khác nhưng bởi vì Bạch Yểm Ma áp chế quá gắt gao cho nên thực lực hắn tạm thời cùng một cấp bậc với những Hồn Đồ nơi này. Có thể nói là hiện tại hắn đang tự tranh đấu sinh tử với bản thân mình, vận mạng hắn nằm trên tay hắn, hoàn toàn không phụ thuộc vào những người trên đảo này.
Linh hồn Hồn sủng sư và Hồn sủng có đặc thù khế ước, phương thức tăng cường tu vi thường thấy nhất chính là chiến đấu cùng Hồn sủng. Thông qua đó Hồn sủng sư rèn luyện niệm hồn, đêm qua trình độ tăng lên từ hai niệm tới ba niệm là vì trước kia Mạc Tà đã chiến đấu liên tục.
"Điều chỉnh thế nào?" Đinh Vũ thấy Sở Mộ đã tỉnh lại liền mở miệng hỏi.
"Hoàn hảo, khi nào chiến đấu bắt đầu?" Sở Mộ liếc sang Đinh Vũ, đột nhiên cảm giác ánh mắt Đinh Vũ có chút biến hóa, cụ thể biến hóa ở chỗ nào thì Sở Mộ không hiểu được.
"Giữa trưa." Đinh Vũ vừa nói vừa lấy ra một gói thức ăn thơm ngào ngạt đưa cho Sở Mộ.
"Đói bụng không, cho ngươi nè, ngày hôm qua săn được một con thỏ mập."
Mùi thịt nướng bay tới làm cho hai mắt Sở Mộ tỏa sáng.
"Sa sa sa ~!" Tiểu Thanh Trùng tham ăn còn có động tác nhanh hơn Sở Mộ, không hề suy nghĩ tại sao Đinh Vũ bỗng nhiên lại đưa ra mỹ vị như thế, lập tức há miệng cắn một miếng khoan khoái gặm lấy gặm để, mặc kệ bản thân nó dính đầy dầu mỡ bóng loáng.
"Ha hả, tiểu tử này thật là thú vị." Đinh Vũ nhìn bộ dáng tiểu Thanh Trùng khôi hài cũng bị chọc cười.
Sở Mộ không khách khí với Đinh Vũ, dùng chủy thủ bằng bạc cắt ra một miếng, sau khi quan sát màu sắc trên chủy thủ mới bắt đầu ăn.
Bữa sáng kết thúc, Sở Mộ mới ý thức được thái độ Đinh Vũ đã phát sinh biến hóa, hiển nhiên Đinh Vũ nhiệt tình hơn chút ít. Mặc dù trước kia nàng cũng rất thân mật nhưng không có trực tiếp giống như hiện tại.
Đến buổi trưa, đám chấp sự bắt đầu triệu tập tất cả Hồn sủng sư vào trong doanh trại.
Doanh trại được phân ra làm ba khu vực nhỏ, chính là dùng để thiết lập ba sân thi đấu, mỗi sân thi đấu đều dùng cọc gỗ ngăn cách với bên ngoài.
Tổng cộng bốn mươi mốt Hồn sủng sư đứng ở ngoài chờ đợi, đám chấp sự vẫn lạnh lùng làm việc. Bọn họ không có triệu hoán Hồn sủng nhưng nếu như có bất kỳ người nào hành động sai trái, các đầu Lão Lang cường đại nhất định sẽ xuất hiện trong nháy mắt, xé nát cái tên ngu ngốc không biết nghe lời kia ra thành trăm mảnh.
Cuộc chiến sinh tử rốt cuộc bắt đầu, nhìn từ bên ngoài là có thể nhận ra mỗi người nơi này đều rất khẩn trương, nhất là những người thực lực không mạnh. Dù sao trận chiến này rất có thể là một trận cuối cùng trong đời bọn hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyenbathu.net
"Kẻ yếu ớt sẽ bị đào thải, bị loại bỏ cũng có ý nghĩa tử vong." Ánh mắt Tào Dịch lạnh lùng quét qua mọi người, chậm rãi nói.
"Các ngươi cảm thấy chúng ta tàn nhẫn, chúng ta máu lạnh. Nhưng chúng ta đã cho các ngươi một cơ hội, các ngươi có thể trở nên mạnh mẽ hơn."
"Khi các ngươi nhóm bị loại bỏ thì không nên oán trách chúng ta, mà là chính các ngươi. Là do các ngươi hèn yếu và khiếp đảm mới khiến mình bước lên con đường tử vong."
"Bây giờ là một cơ hội cuối cùng. Có thể sống sót hay không phải xem các ngươi có thể đánh bại đối thủ như thế nào."
Tào Dịch nói một phen làm cho các Hồn sủng sư nơi này từ hoảng sợ bối rối chuyển sang căm thù máu lạnh. Đúng là muốn sống sót chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình mà thôi.
"Tốt lắm, bắt đầu đi."
"Cát Thanh và Trương Phi Sinh."
"Lam Vũ và Tề Tân."
"Hoàng Như Nghi và Trần Trác."
"Nghe theo mệnh lệnh của ta bắt đầu chiến đấu, người cãi lệnh, chết." Tào Dịch lạnh lùng nói.
Nghe thấy cái tên Cát Thanh, chân mày Sở Mộ khẽ nhíu lại, ánh mắt tự nhiên rơi vào sân thi đấu.
Sở Mộ không có ấn tượng với gã đối thủ của Cát Thanh, chắc chắn đây là một tên kém cỏi.
Mà gã thiếu niên Trương Phi Sinh kia vừa mới biết đối thủ của mình là Cát Thanh, sắc mặt lập tức tái nhợt không còn chút mấu, lúc đi vào sân thi đấu thân thể không ngừng run rẩy sợ hãi.
Tử vong, không thể nghi ngờ chính là tử vong. Từ những ánh mắt của người khác liền có thể thấy được gã Trương Phi Sinh này nhất định bị loại bỏ rồi.
"Đừng có chậm chạp nữa." Cổ Lôi nhìn sang Trương Phi Sinh, hét lớn một tiếng.
Sau khi biết được đối thủ của mình là Cát Thanh, Trương Phi Sinh đã lâm vào tuyệt vọng, mà cảm giác tuyệt vọng này làm cho hắn đánh mất lý trí.
"Ta… ta không muốn chết… không muốn chết."
Bỗng nhiên Trương Phi Sinh nhảy dựng lên, từ sân thi đấu chạy ra ngoài, phóng người điên cuồng lao thẳng ra khỏi doanh trại.
"Muốn chạy trốn?" Có lẽ Tào Dịch đã sớm ngờ tới sẽ có người phát sinh ý nghĩ chó cùng rứt giậu trong tình huống này, chú ngữ vừa niệm liền triệu hồi ra một con sói khổng lồ trong nháy mắt.
"Ngao ô..." Sát khí cường đại tràn ngập toàn bộ doanh trại, cuồng phong lạnh lẽo tùy ý đập lên trên mặt mọi người.
Thực lực Hồn sủng sư chính là dựa vào tinh thần lực và ma lực, phần lớn mọi người có thể trải qua điều tức hoặc một vài dược tề đặc thù để hoàn thành khôi phục ma lực và tinh thần lực.
Hồn lực Hồn sủng sư có thể nói là tinh thần lực và ma lực kết hợp, phương thức khôi phục dựa vào điều tức, minh tường, tĩnh tu. Nhưng mà Hồn sủng sư tăng cường tu vi không phải dựa vào phương thức tu luyện tĩnh tọa kiểu này là có thể đạt được thành quả.
"Còn kém một niệm là có thể đạt tới trình độ trung niệm, khi đó sẽ có thể nhận thêm một Hồn sủng rồi." Sở Mộ lầm bầm tự nhủ.
Hắn chậm rãi mở mắt, ánh mắt trời xuyên qua khe cửa chiếu lên đầu giường khiến cho hắn có cảm giác chói mắt, nhất thời đưa tay che lại.
Các Hồn sủng sư rèn luyện tu vi chủ yếu lấy linh hồn làm chủ, linh hồn được giới Hồn sủng sư gọi là niệm hồn. Sở dĩ gọi như vậy là bởi vì trong quá trình Hồn sủng sư tu luyện sẽ lấy niệm và hồn làm thước đo cảnh giới tu vi của mình.
Mỗi khi Hồn sủng sư tăng trưởng một niệm thì hồn lực sẽ đồng thời tăng theo, mỗi khi tăng cường ba niệm sẽ có thể chi phối thêm một con Hồn sủng mới.
Dưới tình huống bình thường thì trình độ hạ niệm sẽ có một con Hồn sủng.
Trung niệm sẽ có hai con Hồn sủng.
Cao niệm sẽ có quyền thu nhận ba con Hồn sủng.
Trên Thanh Yểm Ma đảo, phần lớn Hồn sủng sư trẻ tuổi đều ở trình độ năm niệm Hồn Đồ. Thực lực những người này tương đương nhau là do các chấp sự của Yểm Ma cung cố ý đào tạo. Còn những Hồn sủng sư có tư chất tốt hơn, tu vi cao hơn sẽ được phân đến những đảo lớn và nhận được quyền lực nhiều hơn.
Sở Mộ xuất hiện ở Yểm Ma đảo vốn là một chuyện ngoài ý muốn, vị Hạ đại nhân kia do chủ quan đánh giá thấp thực lực Sở Mộ mới ném ba niệm Hồn Sĩ như hắn vào chung nhóm năm niệm Hồn Đồ.
Dĩ nhiên, mặc dù tu vi Sở Mộ cao hơn những người khác nhưng bởi vì Bạch Yểm Ma áp chế quá gắt gao cho nên thực lực hắn tạm thời cùng một cấp bậc với những Hồn Đồ nơi này. Có thể nói là hiện tại hắn đang tự tranh đấu sinh tử với bản thân mình, vận mạng hắn nằm trên tay hắn, hoàn toàn không phụ thuộc vào những người trên đảo này.
Linh hồn Hồn sủng sư và Hồn sủng có đặc thù khế ước, phương thức tăng cường tu vi thường thấy nhất chính là chiến đấu cùng Hồn sủng. Thông qua đó Hồn sủng sư rèn luyện niệm hồn, đêm qua trình độ tăng lên từ hai niệm tới ba niệm là vì trước kia Mạc Tà đã chiến đấu liên tục.
"Điều chỉnh thế nào?" Đinh Vũ thấy Sở Mộ đã tỉnh lại liền mở miệng hỏi.
"Hoàn hảo, khi nào chiến đấu bắt đầu?" Sở Mộ liếc sang Đinh Vũ, đột nhiên cảm giác ánh mắt Đinh Vũ có chút biến hóa, cụ thể biến hóa ở chỗ nào thì Sở Mộ không hiểu được.
"Giữa trưa." Đinh Vũ vừa nói vừa lấy ra một gói thức ăn thơm ngào ngạt đưa cho Sở Mộ.
"Đói bụng không, cho ngươi nè, ngày hôm qua săn được một con thỏ mập."
Mùi thịt nướng bay tới làm cho hai mắt Sở Mộ tỏa sáng.
"Sa sa sa ~!" Tiểu Thanh Trùng tham ăn còn có động tác nhanh hơn Sở Mộ, không hề suy nghĩ tại sao Đinh Vũ bỗng nhiên lại đưa ra mỹ vị như thế, lập tức há miệng cắn một miếng khoan khoái gặm lấy gặm để, mặc kệ bản thân nó dính đầy dầu mỡ bóng loáng.
"Ha hả, tiểu tử này thật là thú vị." Đinh Vũ nhìn bộ dáng tiểu Thanh Trùng khôi hài cũng bị chọc cười.
Sở Mộ không khách khí với Đinh Vũ, dùng chủy thủ bằng bạc cắt ra một miếng, sau khi quan sát màu sắc trên chủy thủ mới bắt đầu ăn.
Bữa sáng kết thúc, Sở Mộ mới ý thức được thái độ Đinh Vũ đã phát sinh biến hóa, hiển nhiên Đinh Vũ nhiệt tình hơn chút ít. Mặc dù trước kia nàng cũng rất thân mật nhưng không có trực tiếp giống như hiện tại.
Đến buổi trưa, đám chấp sự bắt đầu triệu tập tất cả Hồn sủng sư vào trong doanh trại.
Doanh trại được phân ra làm ba khu vực nhỏ, chính là dùng để thiết lập ba sân thi đấu, mỗi sân thi đấu đều dùng cọc gỗ ngăn cách với bên ngoài.
Tổng cộng bốn mươi mốt Hồn sủng sư đứng ở ngoài chờ đợi, đám chấp sự vẫn lạnh lùng làm việc. Bọn họ không có triệu hoán Hồn sủng nhưng nếu như có bất kỳ người nào hành động sai trái, các đầu Lão Lang cường đại nhất định sẽ xuất hiện trong nháy mắt, xé nát cái tên ngu ngốc không biết nghe lời kia ra thành trăm mảnh.
Cuộc chiến sinh tử rốt cuộc bắt đầu, nhìn từ bên ngoài là có thể nhận ra mỗi người nơi này đều rất khẩn trương, nhất là những người thực lực không mạnh. Dù sao trận chiến này rất có thể là một trận cuối cùng trong đời bọn hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyenbathu.net
"Kẻ yếu ớt sẽ bị đào thải, bị loại bỏ cũng có ý nghĩa tử vong." Ánh mắt Tào Dịch lạnh lùng quét qua mọi người, chậm rãi nói.
"Các ngươi cảm thấy chúng ta tàn nhẫn, chúng ta máu lạnh. Nhưng chúng ta đã cho các ngươi một cơ hội, các ngươi có thể trở nên mạnh mẽ hơn."
"Khi các ngươi nhóm bị loại bỏ thì không nên oán trách chúng ta, mà là chính các ngươi. Là do các ngươi hèn yếu và khiếp đảm mới khiến mình bước lên con đường tử vong."
"Bây giờ là một cơ hội cuối cùng. Có thể sống sót hay không phải xem các ngươi có thể đánh bại đối thủ như thế nào."
Tào Dịch nói một phen làm cho các Hồn sủng sư nơi này từ hoảng sợ bối rối chuyển sang căm thù máu lạnh. Đúng là muốn sống sót chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình mà thôi.
"Tốt lắm, bắt đầu đi."
"Cát Thanh và Trương Phi Sinh."
"Lam Vũ và Tề Tân."
"Hoàng Như Nghi và Trần Trác."
"Nghe theo mệnh lệnh của ta bắt đầu chiến đấu, người cãi lệnh, chết." Tào Dịch lạnh lùng nói.
Nghe thấy cái tên Cát Thanh, chân mày Sở Mộ khẽ nhíu lại, ánh mắt tự nhiên rơi vào sân thi đấu.
Sở Mộ không có ấn tượng với gã đối thủ của Cát Thanh, chắc chắn đây là một tên kém cỏi.
Mà gã thiếu niên Trương Phi Sinh kia vừa mới biết đối thủ của mình là Cát Thanh, sắc mặt lập tức tái nhợt không còn chút mấu, lúc đi vào sân thi đấu thân thể không ngừng run rẩy sợ hãi.
Tử vong, không thể nghi ngờ chính là tử vong. Từ những ánh mắt của người khác liền có thể thấy được gã Trương Phi Sinh này nhất định bị loại bỏ rồi.
"Đừng có chậm chạp nữa." Cổ Lôi nhìn sang Trương Phi Sinh, hét lớn một tiếng.
Sau khi biết được đối thủ của mình là Cát Thanh, Trương Phi Sinh đã lâm vào tuyệt vọng, mà cảm giác tuyệt vọng này làm cho hắn đánh mất lý trí.
"Ta… ta không muốn chết… không muốn chết."
Bỗng nhiên Trương Phi Sinh nhảy dựng lên, từ sân thi đấu chạy ra ngoài, phóng người điên cuồng lao thẳng ra khỏi doanh trại.
"Muốn chạy trốn?" Có lẽ Tào Dịch đã sớm ngờ tới sẽ có người phát sinh ý nghĩ chó cùng rứt giậu trong tình huống này, chú ngữ vừa niệm liền triệu hồi ra một con sói khổng lồ trong nháy mắt.
"Ngao ô..." Sát khí cường đại tràn ngập toàn bộ doanh trại, cuồng phong lạnh lẽo tùy ý đập lên trên mặt mọi người.
Bình luận truyện