Sủng Nhập Tâm Phi
Chương 11
"Cha Bạc, Nhiễm Nhiễm đã trưởng thành, không phải em ấy nên có lựa chọn của chính mình sao, huống hồ người có thể yên tâm, có con ở đây, sẽ không ai có thể khiến em ấy bị thương." Thẩm Dữ đúng lúc mở miệng nói.
Một trận ghen tuông xông thẳng lên ót Bạc Kha Nhiễm.
Giống như từ sau khi Thẩm Dữ xuất ngoại, ở trước mặt Bạc Lập, liền không có ai giúp cô nói chuyện.
Tuy rằng ngày thường Hạ Khi Xuân rất nuông chiều cô, nhưng khi ở trước mặt Bạc Lập cũng không dám quá bao che, chỉ có thể ở sau lưng càng cưng chiều cô hơn.
Hiện giờ Thẩm Dữ nói những lời này, trong lòng cô tràn đầy ấm áp.
"Cho nên hai đứa quyết định ẩn hôn?"
Thẩm Dữ nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm, tiện đà nói với Bạc Lập.
"Đây chỉ là tạm thời, cha mẹ con bên kia con sẽ giải thích, bất quá ba yên tâm, con nhất định sẽ cho Nhiễm Nhiễm một hôn lễ long trọng, tuyệt đối sẽ không ủy khuất em ấy."
Bạc Lập trầm mặc một lát, sau lại nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm, trầm giọng hỏi: "Con cũng muốn như vậy sao?"
Bàn tay Bạc Kha Nhiễm nắm thật chặt, bỗng nhiên, bàn tay vẫn để trên đầu gối bị người khác nắm lấy.
Cô liếc mắt nhìn bàn tay mình bị anh nắm, lại nhìn anh một lần nữa.
Bị anh nắm chặt như vậy, như được trấn an, Bạc Kha Nhiễm không còn luống cuống nữa.
Cô nhìn về phía Bạc Lập, sau đó trịnh trọng gật đầu.
"Vâng ạ."
Bạc Lập không có lập tức đưa ra ý kiến của ông, mà tạm dừng vài giây.
Chỉ là vài giây này, Bạc Kha Nhiễm lại cảm thấy dị thường dài lâu.
"Một khi đã như vậy, cứ quyết định vậy đi, ăn cơm đi."
Nghe vậy, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bữa cơm này cứ thế trôi qua, có thể vì không đạt được ý nguyện tổ chức hôn lễ nên không vui, cơm nước xong, Bạc Lập cũng không giữ bọn họ ở lại.
Chỉ là đến lúc ra cửa liền để lại một câu " trên đường đi cẩn thận" rồi đi lên lầu.
Chỉ còn Hạ Khi Xuân tiễn hai người ra cửa.
"Tính tình ba con chính là như vậy, các con cũng không cần để trong lòng."
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, tính tình của ba cô, nhiều năm qua cô đã sớm hiểu rõ.
"Chúng con biết, bên ngoài lạnh, mẹ cũng mau trở vào đi thôi, đừng để sinh bệnh." Thẩm Dữ nhẹ nhàng dặn dò.
Hạ Khi Xuân vừa lòng cười cười, "Vậy các con trở về sớm một chút, trên đường lái xe cẩn thận."
"Vâng, chúng con đã biết."
Ngồi trên xe rời khỏi Bạc trạch, trái tim Bạc Kha Nhiễm treo lơ lửng nãy giờ mới dần dần thả lỏng.
Thẩm Dữ thấy cô mang vẻ mặt nhẫn nhịn, không khỏi trêu ghẹo nói.
"Vẫn sợ ba vậy à?"
Bạc Kha Nhiễm biết anh muốn trêu ghẹo mình, đành ngượng ngùng đáp lại.
"Cũng không phải sợ, chính là cảm thấy rất áp lực."
Ở trước mặt Bạc Lập, Bạc Kha Nhiễm luôn ở trong trạng thái căng thẳng, rõ ràng bọn họ là cha con, nhưng lại luôn xa cách như vậy.
Nói ra cũng thật đáng buồn.
Thẩm Dữ nhìn cô không tự giác toát ra thương cảm, duỗi tay xoa xoa đầu cô, không tiếng động an ủi.
Bạc Kha Nhiễm nhận thấy được cảm xúc của mình, vội vàng điều chỉnh tốt, một bên duỗi tay thắt đai an toàn, một bên nói với anh.
"Bất quá vừa rồi vẫn là muốn cảm ơn......"
Đang nói chuyện, hơi thở mạnh mẽ liền phảng phất xung quanh, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng quay đầu, lại thấy không biết từ lúc nào mình lại gần Thẩm Dữ trong gang tấc.
Trên cổ tay ấm áp, mới kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào, tay anh đã nắm chặt tay cô.
Anh không hề chớp mắt nhìn về phía cô, tựa hồ vì cô cố tình xa cách mà bất mãn, giọng nói hơi trầm xuống: "Vợ chồng không cần nói cảm ơn."
Bạc Kha Nhiễm có chút kinh ngạc, trong lúc nhất thời tay kéo đai an toàn cứ thế lơ lửng giữa không trung.
Thẩm Dữ nhìn cô kinh ngạc hé môi, ánh mắt càng thêm thâm thúy, lại nói thêm lần nữa, chỉ là thanh âm so với lúc trước càng trầm thấp hơn, đôi mắt thâm thúy như sao giữa biển trời mênh mông, chỉ liếc mắt một cái liền có thể hãm sâu người trong đó.
"Em thật sự muốn cảm ơn anh?"
Đôi mắt rũ xuống, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Anh bỗng nhiên cong môi, Bạc Kha Nhiễm còn chưa kịp hoàn hồn, một nụ hôn ấm áp liền áp xuống.
Môi cùng môi dán chặt trong nháy mắt, Bạc Kha Nhiễm toàn thân cứng đờ, như có dòng điện chạy khắp người.
Thẩm Dữ lạnh lùng, nhưng môi lại cực kỳ ấm áp, mang theo vô số thiện cảm.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Dữ cứ như vậy đột nhiên hôn cô, không hề phòng bị, mà hiện giờ trông đầu cô chỉ toàn một mảng trống rỗng, hơi thở ấm áp cùng khóe môi ướt át mềm mại của anh khiến cô vô lực chống đỡ, không thể không tước vũ khí đầu hàng.
Thẩm Dữ cảm giác được Bạc Kha Nhiễm ngây ngô, bởi vì bờ môi phía dưới không tự chủ được mà run rẩy, chỉ là hương vị của cô thật giống như trong tưởng tượng của anh, ngọt như vậy, anh không có biện pháp mà bỏ qua được.
Bàn tay to lớn ôm lấy một bên gương mặt cô, dán sát mặt cô, đầu lưỡi hơi dùng sức, nháy mắt liền xông vào cửa thế giới mới.
Bạc Kha Nhiễm ở giới giải trí, đã diễn không ít cảnh, nhưng lại chưa bao giờ diễn cảnh hôn.
Lần đầu tiên làm thật như vậy, lúc này cô ngoại trừ dùng tay ôm chặt lấy bả vai rắn chắc của anh, cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hôn xong, Bạc Kha Nhiễm như bị hút hết khí lực, bị Thẩm Dữ gắt gao ôm vào trong ngực.
"Nếu về sau em muốn cảm ơn anh, anh không ngại dùng cách này." Thanh âm khàn khàn của Thẩm Dữ từ đỉnh đầu vang lên.
Bạc Kha Nhiễm gò má ửng hồng, tim đập thình thịch, nội tâm xao động như thế nào cũng không áp chế được.
Thẩm Dữ thấy cô giả ngốc, cũng không trêu ghẹo cô nữa, duỗi tay xoa xoa đầu cô, lúc này mới buông cô ra, thuận tiện duỗi tay giúp cô cột kỹ đai an toàn.
Bạc Kha Nhiễm lúc này một câu đều không nói.
Tuy rằng anh đã cùng cô nói qua vài lân, bọn họ hiện tại đã thật sự là vợ chồng, nhưng trong ý thức của cô, lại vẫn luôn coi anh là chú nhỏ, như là một trưởng bối.
Mà hiện tại, giống như có thứ gì chậm rãi sụp xuống tan vỡ.
"Từ ngày mai anh sẽ tiến vào đoàn phim."
Lời này của Thẩm Dữ làm Bạc Kha Nhiễm đang mê mang suy nghĩ như là tìm được lý do, cô liền hỏi.
"Đoàn phim gì vậy?"
Thẩm Dữ nghiêng đầu kỳ quái nhìn thoáng qua, "Cung phi."
Bạc Kha Nhiễm lúc này mới bừng tỉnh.
"Cháu đã biết."
Trên đường trở về, cô bất động thanh sắc liếc nhìn Thẩm Dữ vài lần, chỉ là dọc đường đi, anh vẫn im lặng, bình tĩnh như lúc đầu.
Kỳ thật, cô rất muốn hỏi anh kết quả buổi thử kính lần trước, rốt cuộc nữ chính《 cung phi 》là ai.
Nhưng nghĩ một hồi, trong công việc Thẩm Dữ luôn có tiếng hà khắc nghiêm túc, hiện tại kết quả còn chưa công bố ra ngoài, đều là bí mật công ty, khẳng định anh sẽ không tiết lộ.
Huống hồ nếu anh muốn nói cho cô biết thì đã sớm nói rồi, nhưng mà anh cái gì cũng không có, một khi đã như vậy, cô càng ngượng ngùng không muốn hỏi nữa.
Mấy ngày sau, Thẩm Dữ vội vàng chuẩn bị cho phim mới, đã vào đoàn phim, mà cô cũng vội vàng quay chụp đại ngôn quảng cáo.
Mà trong lúc này, cô không nhận được bất cứ cuộc điện thoại hay tin nhắn nào từ Thẩm Dữ, đột nhiên nhớ tới người trong nghề là dùng ba chữ đánh giá Thẩm Dữ.
"Cuồng công tác."
Một trận ghen tuông xông thẳng lên ót Bạc Kha Nhiễm.
Giống như từ sau khi Thẩm Dữ xuất ngoại, ở trước mặt Bạc Lập, liền không có ai giúp cô nói chuyện.
Tuy rằng ngày thường Hạ Khi Xuân rất nuông chiều cô, nhưng khi ở trước mặt Bạc Lập cũng không dám quá bao che, chỉ có thể ở sau lưng càng cưng chiều cô hơn.
Hiện giờ Thẩm Dữ nói những lời này, trong lòng cô tràn đầy ấm áp.
"Cho nên hai đứa quyết định ẩn hôn?"
Thẩm Dữ nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm, tiện đà nói với Bạc Lập.
"Đây chỉ là tạm thời, cha mẹ con bên kia con sẽ giải thích, bất quá ba yên tâm, con nhất định sẽ cho Nhiễm Nhiễm một hôn lễ long trọng, tuyệt đối sẽ không ủy khuất em ấy."
Bạc Lập trầm mặc một lát, sau lại nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm, trầm giọng hỏi: "Con cũng muốn như vậy sao?"
Bàn tay Bạc Kha Nhiễm nắm thật chặt, bỗng nhiên, bàn tay vẫn để trên đầu gối bị người khác nắm lấy.
Cô liếc mắt nhìn bàn tay mình bị anh nắm, lại nhìn anh một lần nữa.
Bị anh nắm chặt như vậy, như được trấn an, Bạc Kha Nhiễm không còn luống cuống nữa.
Cô nhìn về phía Bạc Lập, sau đó trịnh trọng gật đầu.
"Vâng ạ."
Bạc Lập không có lập tức đưa ra ý kiến của ông, mà tạm dừng vài giây.
Chỉ là vài giây này, Bạc Kha Nhiễm lại cảm thấy dị thường dài lâu.
"Một khi đã như vậy, cứ quyết định vậy đi, ăn cơm đi."
Nghe vậy, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bữa cơm này cứ thế trôi qua, có thể vì không đạt được ý nguyện tổ chức hôn lễ nên không vui, cơm nước xong, Bạc Lập cũng không giữ bọn họ ở lại.
Chỉ là đến lúc ra cửa liền để lại một câu " trên đường đi cẩn thận" rồi đi lên lầu.
Chỉ còn Hạ Khi Xuân tiễn hai người ra cửa.
"Tính tình ba con chính là như vậy, các con cũng không cần để trong lòng."
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, tính tình của ba cô, nhiều năm qua cô đã sớm hiểu rõ.
"Chúng con biết, bên ngoài lạnh, mẹ cũng mau trở vào đi thôi, đừng để sinh bệnh." Thẩm Dữ nhẹ nhàng dặn dò.
Hạ Khi Xuân vừa lòng cười cười, "Vậy các con trở về sớm một chút, trên đường lái xe cẩn thận."
"Vâng, chúng con đã biết."
Ngồi trên xe rời khỏi Bạc trạch, trái tim Bạc Kha Nhiễm treo lơ lửng nãy giờ mới dần dần thả lỏng.
Thẩm Dữ thấy cô mang vẻ mặt nhẫn nhịn, không khỏi trêu ghẹo nói.
"Vẫn sợ ba vậy à?"
Bạc Kha Nhiễm biết anh muốn trêu ghẹo mình, đành ngượng ngùng đáp lại.
"Cũng không phải sợ, chính là cảm thấy rất áp lực."
Ở trước mặt Bạc Lập, Bạc Kha Nhiễm luôn ở trong trạng thái căng thẳng, rõ ràng bọn họ là cha con, nhưng lại luôn xa cách như vậy.
Nói ra cũng thật đáng buồn.
Thẩm Dữ nhìn cô không tự giác toát ra thương cảm, duỗi tay xoa xoa đầu cô, không tiếng động an ủi.
Bạc Kha Nhiễm nhận thấy được cảm xúc của mình, vội vàng điều chỉnh tốt, một bên duỗi tay thắt đai an toàn, một bên nói với anh.
"Bất quá vừa rồi vẫn là muốn cảm ơn......"
Đang nói chuyện, hơi thở mạnh mẽ liền phảng phất xung quanh, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng quay đầu, lại thấy không biết từ lúc nào mình lại gần Thẩm Dữ trong gang tấc.
Trên cổ tay ấm áp, mới kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào, tay anh đã nắm chặt tay cô.
Anh không hề chớp mắt nhìn về phía cô, tựa hồ vì cô cố tình xa cách mà bất mãn, giọng nói hơi trầm xuống: "Vợ chồng không cần nói cảm ơn."
Bạc Kha Nhiễm có chút kinh ngạc, trong lúc nhất thời tay kéo đai an toàn cứ thế lơ lửng giữa không trung.
Thẩm Dữ nhìn cô kinh ngạc hé môi, ánh mắt càng thêm thâm thúy, lại nói thêm lần nữa, chỉ là thanh âm so với lúc trước càng trầm thấp hơn, đôi mắt thâm thúy như sao giữa biển trời mênh mông, chỉ liếc mắt một cái liền có thể hãm sâu người trong đó.
"Em thật sự muốn cảm ơn anh?"
Đôi mắt rũ xuống, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Anh bỗng nhiên cong môi, Bạc Kha Nhiễm còn chưa kịp hoàn hồn, một nụ hôn ấm áp liền áp xuống.
Môi cùng môi dán chặt trong nháy mắt, Bạc Kha Nhiễm toàn thân cứng đờ, như có dòng điện chạy khắp người.
Thẩm Dữ lạnh lùng, nhưng môi lại cực kỳ ấm áp, mang theo vô số thiện cảm.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Dữ cứ như vậy đột nhiên hôn cô, không hề phòng bị, mà hiện giờ trông đầu cô chỉ toàn một mảng trống rỗng, hơi thở ấm áp cùng khóe môi ướt át mềm mại của anh khiến cô vô lực chống đỡ, không thể không tước vũ khí đầu hàng.
Thẩm Dữ cảm giác được Bạc Kha Nhiễm ngây ngô, bởi vì bờ môi phía dưới không tự chủ được mà run rẩy, chỉ là hương vị của cô thật giống như trong tưởng tượng của anh, ngọt như vậy, anh không có biện pháp mà bỏ qua được.
Bàn tay to lớn ôm lấy một bên gương mặt cô, dán sát mặt cô, đầu lưỡi hơi dùng sức, nháy mắt liền xông vào cửa thế giới mới.
Bạc Kha Nhiễm ở giới giải trí, đã diễn không ít cảnh, nhưng lại chưa bao giờ diễn cảnh hôn.
Lần đầu tiên làm thật như vậy, lúc này cô ngoại trừ dùng tay ôm chặt lấy bả vai rắn chắc của anh, cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hôn xong, Bạc Kha Nhiễm như bị hút hết khí lực, bị Thẩm Dữ gắt gao ôm vào trong ngực.
"Nếu về sau em muốn cảm ơn anh, anh không ngại dùng cách này." Thanh âm khàn khàn của Thẩm Dữ từ đỉnh đầu vang lên.
Bạc Kha Nhiễm gò má ửng hồng, tim đập thình thịch, nội tâm xao động như thế nào cũng không áp chế được.
Thẩm Dữ thấy cô giả ngốc, cũng không trêu ghẹo cô nữa, duỗi tay xoa xoa đầu cô, lúc này mới buông cô ra, thuận tiện duỗi tay giúp cô cột kỹ đai an toàn.
Bạc Kha Nhiễm lúc này một câu đều không nói.
Tuy rằng anh đã cùng cô nói qua vài lân, bọn họ hiện tại đã thật sự là vợ chồng, nhưng trong ý thức của cô, lại vẫn luôn coi anh là chú nhỏ, như là một trưởng bối.
Mà hiện tại, giống như có thứ gì chậm rãi sụp xuống tan vỡ.
"Từ ngày mai anh sẽ tiến vào đoàn phim."
Lời này của Thẩm Dữ làm Bạc Kha Nhiễm đang mê mang suy nghĩ như là tìm được lý do, cô liền hỏi.
"Đoàn phim gì vậy?"
Thẩm Dữ nghiêng đầu kỳ quái nhìn thoáng qua, "Cung phi."
Bạc Kha Nhiễm lúc này mới bừng tỉnh.
"Cháu đã biết."
Trên đường trở về, cô bất động thanh sắc liếc nhìn Thẩm Dữ vài lần, chỉ là dọc đường đi, anh vẫn im lặng, bình tĩnh như lúc đầu.
Kỳ thật, cô rất muốn hỏi anh kết quả buổi thử kính lần trước, rốt cuộc nữ chính《 cung phi 》là ai.
Nhưng nghĩ một hồi, trong công việc Thẩm Dữ luôn có tiếng hà khắc nghiêm túc, hiện tại kết quả còn chưa công bố ra ngoài, đều là bí mật công ty, khẳng định anh sẽ không tiết lộ.
Huống hồ nếu anh muốn nói cho cô biết thì đã sớm nói rồi, nhưng mà anh cái gì cũng không có, một khi đã như vậy, cô càng ngượng ngùng không muốn hỏi nữa.
Mấy ngày sau, Thẩm Dữ vội vàng chuẩn bị cho phim mới, đã vào đoàn phim, mà cô cũng vội vàng quay chụp đại ngôn quảng cáo.
Mà trong lúc này, cô không nhận được bất cứ cuộc điện thoại hay tin nhắn nào từ Thẩm Dữ, đột nhiên nhớ tới người trong nghề là dùng ba chữ đánh giá Thẩm Dữ.
"Cuồng công tác."
Bình luận truyện