Sủng Phi Thượng Vị Ký

Chương 17



Sau Giang Vũ Nhiên lại có mấy người tiến lên dâng tặng lễ vật, tiếp theo mới đến Cố Vân Yên. Cố Vân Yên tiến lên thi lễ, chợt hai tay nhẹ nhàng vỗ, liền thấy được ở cửa đại điện bốn thái giám khom người mà vào, đến giữa đại điện, bốn người cùng nhau chậm rãi mở một bức tranh thuỷ mặc dài ba thước, cao một thước, đợi lúc toàn bước tranh được mở, mọi người mới nhìn rõ cảnh trong tranh.

Tranh vẽ là mùa xuân tháng 3, nhiều loại hoa nở rộ, cảnh tượng trong thành Thịnh Kinh phồn vinh, dân chúng an cư lạc nghiệp, văn nhân nhà thơ cười yếu ớt vui mừng, buôn bán hưng thịnh, tiếng hoan hô nói cười tùy ý có thể thấy được. Ở giữa bức tranh là một nam tử đứng trên Trích Nguyệt lâu, một thân minh hoàng bào thượng thêu Thương Hải long đằng đồ án, ống tay áo đón gió tung bay, đế vương anh khí mày kiếm vi thiêu, hai mắt lóe ra ấm áp sáng rọi, khuôn mặt tuấn mỹ vô đào ở thần khởi ánh sáng mặt trời quanh quẩn hạ, giống như thánh nhân được thế nhân cúng bái, lấy tư thái bễ nghễ thiên hạ đem hết thảy dưới chân thu vào đáy mắt.

Mọi người lại nhìn kỹ, đế vương trong bức họa kia nghiễm nhiên chính là đương kim Vĩnh Dật đế. Cố Vân Yên nhìn khóe mắt Tiêu Dục tràn ra vui sướng, liền biết hắn đối bức họa này rất đỗi hài lòng, vì thế vui vẻ hạ bái, nói “Tần thiếp cung chúc ngô hoàng thọ cùng trời đất, sánh cùng nhật nguyệt, vạn thọ vô cương. Nguyện Đại Chiêu ta, vận mệnh quốc gia hanh thông, cẩm tú kéo, phồn vinh hưng thịnh!”

“Tốt! Tốt! Tốt! Người tới đem bức họa này nâng đi treo ngự thư phòng cho trẫm, Lưu Đức Phúc truyền ý chỉ của trẫm, Cố mỹ nhân thăng chức theo tứ phẩm sung viện. Giang sung dung tấn chức chính tứ phẩm tần, ban phong hào “Nghiên”. Tiêu Dục vui sướng liên thanh khen ngợi đồng thời hạ chỉ sắc phong.

Cố Vân Yên cùng Giang Vũ Nhiên quỳ xuống tạ ơn “Tần thiếp tạ Hoàng thượng long ân.”

Phi tần ở đây người người trên mặt đều là lúm đồng tiền như hoa, miệng không ngừng nói chúc mừng với hai người Cố Vân Yên cùng Giang Vũ Nhiên, về phần trong lòng như thế nào chỉ có bản thân biết được.

Bức họa này là Cố Vân Yên căn cứ trí nhớ của kiếp trước vẽ ra từng nét từng nét một, mà nguyên bản người vẽ nó chính là Tiêu Dục, cho nên lúc này Tiêu Dục mới vừa lòng như thế. Sao có thể không hài lòng chứ, này vốn là suy nghĩ trong lòng hắn. Ra ngoài Cố Vân Yên dự kiến là mình thăng đến hai cấp, vốn tưởng rằng nhiều nhất là tấn một cấp mà thôi, có lẽ là được ngôn từ chúc mừng kia phụ trợ thêm.

Phi tần còn lại đều tiến lên dâng tặng lễ vật, kỳ vọng chính mình cũng có thể như Cố sung viện cùng Nghiên tần, Hoàng thượng yêu thích tiện đà tấn vị, bất quá kết cục lại làm cho các nàng rất là thất vọng, trừ bỏ hai người Cố Vân Yên cùng Giang Vũ Nhiên, không ai lại có thể lấy được tấn chức.

Yến hội xong, chúng phi tần lần lượt rời đi.

Ban đêm Hoàng thượng nghỉ tại chỗ Hoàng hậu Phượng Nghi cung, Hiền phi dù được sủng ái đến đâu, hôm nay Hoàng thượng cũng là sẽ cho Hoàng hậu đủ thể diện.

Ngày hôm sau, từ Phượng Nghi cung thỉnh an trở về, Vương tiệp dư cùng Cố Vân Yên trở lại Trường Xuân cung, Cố Vân Yên vừa định cùng Vương tiệp dư bái biệt, liền nghe được Vương tiệp dư cười yếu ớt nói “Đã lâu không cùng muội muội nói chuyện phiếm, hôm nay ta liền đến chỗ muội muội ngồi một chút, chúng ta tỷ muội hảo trò chuyện.”

Cố Vân Yên biết không thể chối từ, chỉ có thể đưa người nghênh tiến Tĩnh Di hiên chiêu đãi một phen.

Uống xong ly trà, Vương tiệp dư mở miệng nói “Muội muội là người có phúc khí, được Hoàng thượng yêu thích, tiến cung chỉ mới hai ba tháng liền từ tài tử một đường thăng làm sung viện.”

“Nương nương đừng lại trêu ghẹo tần thiếp, có thể trở thành nữ nhân của Hoàng thượng, là phúc khí của chúng ta, tận tâm hầu hạ Hoàng thượng, không phụ thánh ân chẳng qua là chức trách mỗi người thôi.”

“Muội muội lời này có lý, chỉ là lão nhân hậu cung như tỷ tỷ, mấy tháng không thể gặp thiên nhan, sợ là nghĩ muốn tận tâm hầu hạ cũng không có cơ hội......”

Không đợi Vương tiệp dư nói xong Cố Vân Yên liền nói:“Nương nương nói cẩn thận, lôi đình mưa móc đều là quân ân, Hoàng thượng sủng ái, chỉ có thể mong không thể tùy ý vọng ngôn.”

Vương tiệp dư phản ứng lại sau cũng là vẻ mặt kinh hoảng, nàng vừa rồi nói nếu là truyền ra ngoài ắt hẳn sẽ bị người nắm đuôi, một hồi lâu mới cường tự trấn định lại, ôn nhu nói:“Tỷ tỷ nhất thời hồ đồ, muội muội chớ để trong lòng.”

Cố Vân Yên nháy nháy mắt cười khẽ nói “Nương nương vừa mới nói cái gì sao? Tần thiếp chỉ lo thưởng thức trà không lưu ý.”

“Muội muội nhưng thật ra khéo hiểu lòng người, trước đây bản cung không nhìn ra.” Mặt Vương tiệp dư lộ vẻ kinh ngạc cùng tự giễu nói.

“Tạ nương nương khen ngợi, chỉ là trong cung này lại có ai tâm tư đúng như biểu hiện trên mặt, nương nương ngài nói đi?”

“Muội muội nói phải, nếu như thế, bản cung sẽ không quấy rầy nữa.” Vương tiệp dư đứng dậy rời đi.

“Tần thiếp cung đưa nương nương!” Cố Vân Yên buông ly trà, đứng dậy mỉm cười hành lễ.

Cố Vân Yên biết hôm qua nàng ở vạn thọ yến tạo đại náo động, còn muốn bình tĩnh qua ngày sợ là không thể, sau này chính mình cũng không có thời gian nhàn rỗi tiếp tục cùng Vương tiệp dư lá mặt lá trái, còn không bằng thừa dịp hiện tại khéo léo nói trắng ra, cũng đỡ phải mọi người cùng diễn trò, mệt đến hoảng.

Trở lại nội thất, một mình đem hai người Thị Thư cùng Thị Họa giữ lại “Gần đây nhìn chằm chằm người phía dưới, đừng để bọn họ làm ra chuyện yêu thiêu thân gì” Cố Vân Yên thản nhiên phân phó nói.

Hai người Thị Thư, Thị Họa quỳ gối trả lời:“Dạ, nô tỳ hiểu được.”

“Ân, hai người Thị Cầm, Thị Kì mấy ngày nay như thế nào?”

Thị Thư cười yếu ớt nói:“Hồi chủ tử, hai người thường ngày làm việc thỏa đáng, nô tỳ nhìn là tốt.”

“Ta coi cũng không sai, ngày sau để cho các nàng cùng hai ngươi nhìn chằm chằm mấy kẻ kia đi.” Trên mặt Cố Vân Yên cũng lộ ra ý cười, tiếp theo lại hỏi “Thường Phúc công công đâu, ngày gần đây có gì khả nghi không?”

Thị Họa tiến lên đáp lời “Hồi chủ tử, mấy ngày này, Thường Phúc công công trừ bỏ cùng ngài ra bên ngoài, liền an phận đứng ở Tĩnh Di hiên, chưa từng cùng người các cung khác tiếp xúc, hiện tại xem ra ổn thỏa.”

“Nếu đã như vậy, về sau chuyện hành tẩu bên ngoài có thể giao cho Thường Phúc đi làm, nhưng, chuyện trung tâm chỉ có thể ngươi cùng Thị Thư đi làm, người khác ta lo lắng.” Cố Vân Yên trầm ngâm ôn nhu phân phó.

“Nô tỳ ghi nhớ lời chủ tử, nô tỳ hội nắm chắc đúng mực làm việc, thỉnh chủ tử yên tâm.” Thị Họa trầm ổn đáp lời.

“Ngươi cùng Thị Thư từ nhỏ liền đi theo ta, tình cảm này tự nhiên không phải người bên ngoài có thể so sánh, trong cung này to như vậy ta chỉ tin tưởng hai người các ngươi.” Nói tới đây, Cố Vân Yên nhịn không được cô đơn.

Phất phất tay, hai đại cung nữ thong dong thối lui ra khỏi nội thất, Cố Vân Yên tựa vào tháp mỹ nhân nhắm mắt dưỡng thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện