Sủng Phi Thượng Vị Ký
Chương 79: Có biến
Lý Thần y cùng chúng Thái y cùng nhau đồng tâm hiệp lực cố gắng, trải qua hơn một tháng, tình hình bệnh dịch Tể châu rốt cục được trị tận gốc, bệnh nhân bị bệnh cũng có thể khang phục, đối chuyện này, dân chúng Tể châu rất đỗi mang ơn triều đình, đều khen Tiêu Dục là vị minh quân nhiệt tình yêu thương lê dân bách tính.
Tiêu Dục hạ chỉ, để Lý Thần y theo đám người Lưu thái y hồi kinh, luận công khen thưởng. Thánh chỉ vừa tới, mọi người liền thu thập hành lý khởi hành hồi kinh phục mệnh.
Tể châu cách kinh thành đường xá xa xôi, Lý Thần y cùng đám người Lưu thái y một đường tàu xe mệt nhọc, phong trần mệt mỏi chạy tới Thịnh Kinh.
Đợi đến đám người Lưu thái y trở lại Thịnh Kinh đã là tháng 8.
“Khởi bẩm chủ tử, đám người Lưu thái y đã từ Tể châu trở về, đang ở ngoài điện chờ truyền gọi”. Lưu Đức Phúc khom người nói.
Nghe vậy, mặt Tiêu Dục lộ vẻ vẻ vui thích, nói: “Tuyên!” Lưu Đức Phúc cung kính lui ra.
Chỉ chốc lát sau liền thấy được Lưu Đức Phúc dẫn mọi người nối đuôi nhau mà vào, mọi người lấy Lưu thái y cầm đầu nhất tề quỳ xuống, hướng Tiêu Dục dập đầu hành lễ nói: “Vi thần/ thảo dân khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
Tiêu Dục vung tay áo lên, cất cao giọng nói: “Các khanh miễn lễ.”
“Tạ Hoàng thượng!” Mọi người trăm miệng một lời nói.
“Chúng ái khanh không ngại vất vả chạy tới Tể châu, lại không quản bao khó khăn nguy hiểm, đồng tâm hiệp lực cứu chữa bách tính, kiểm soát được tình hình bệnh dịch Tể châu, quả thật lập công lao hãn mã, trẫm nhất định sẽ trọng thưởng, một lát trẫm sẽ sai người đưa đến thái y viện.”
“Vi thần tạ Hoàng thượng ban thưởng!” Đám người Lưu thái y lại quỳ xuống tạ ơn.
“Ân, các khanh một đường tàu xe mệt nhọc, lui xuống tạm nghỉ đi, Lý Thần y lưu lại.”
“Dạ, vi thần cáo lui.”
“Thảo dân cả gan hỏi, không biết Hoàng thượng chỉ lưu thảo dân lại, nhưng là có chuyện gì muốn công đạo?” Lý Thần y thần sắc bình thản, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Mắt Tiêu Dục lộ ra thưởng thức nói: “Không hổ là người được vạn dân khen ngợi là thần y, lần đầu một mình nói chuyện cùng trẫm liền có thể thản nhiên nghĩ đến điểm mấu chốt.” Tiêu Dục trầm tĩnh tiếp “Lời thần y nói không sai, trẫm chỉ lưu lại một mình ngươi, đúng là có một chuyện muốn hỏi.”
“Thứ cho thảo dân ngu dốt, mong Hoàng thượng nói rõ.”
“Trẫm được biết thần y mặc dù ẩn cư trong núi, nhưng có y thuật cao siêu, lần này tình hình bệnh dịch Tể châu có thể trừ tận gốc, thần y có công lớn nhất.”
“Hoàng thượng tán thưởng, thảo dân không dám kể công.” Lý Thần y lạnh nhạt cười nói.
“Thần y không cần khiêm tốn, y thuật của ngươi trẫm cùng vạn dân đều rõ.” Tiêu Dục nói đúng trọng tâm.
Lý Thần y nhẹ cười không nói.
Chợt nghe quân vương trước mặt thở dài một tiếng, thần sắc ưu thương nói: “Không dối gạt thần y, trẫm lưu lại ngươi, mục đích là muốn nhờ ngươi trị liệu cho đại hoàng tử. Năm trước Mộc Nhi từng vô ý lây dính lạc khấu, độc này độc tính vô cùng bá đạo, thái y viện cố hết sức nhưng vẫn lưu lại vết sẹo, không biết thần y có thể trị liệu hay không?”
“Hồi Hoàng thượng nói, chính như Hoàng thượng nói, lạc khấu này độc tính vô cùng bá đạo, có thể trị liệu hết hẳn hay không cần xem trình độ nghiêm trọng của miệng vết thương, vi thần cần gặp đại hoàng tử mới có thể kết luận.”
“Này là tự nhiên, sáng mai trẫm sẽ an bài cho ngươi gặp đại hoàng tử, hiện nay thần y có thể lui xuống nghỉ ngơi” Tiêu Dục khẽ gật đầu, hướng về phía ngoài cửa nói: “Người tới, mang Lý Thần y đi xuống nghỉ ngơi.”
“Thảo dân cáo lui.” Lý Thần y theo sự hướng dẫn của tiểu thái giám lui đi ra ngoài.
Hôm sau, Tiêu Dục an bài Lý Thần y gặp đại hoàng tử trong Thừa Càn cung, Lý Thần y xem qua vết thương trên mặt đại hoàng tử sau đi ra báo cáo Tiêu Dục.
“Như thế nào? Vết thương của Mộc nhi có hy vọng khỏi không?” Tiêu Dục dò hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, thảo dân xem vết sẹo trên mặt đại hoàng tử mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng cũng may đại hoàng tử tuổi còn nhỏ, vết sẹo có thể trị dễ dàng hơn so với người trưởng thành, y theo tình hình trước mắt, đối với vết sẹo trên mặt đại hoàng tử, vi thần có bảy phần nắm chắc.” Lý Thần y khẽ vuốt chòm râu hoa râm, từ tốn nói.
Nghe vậy, trong con ngươi Tiêu Dục hiện lên ánh sáng, vui vẻ nói: “Như thế rất tốt, mong thần y đem hết khả năng cứu chữa cho Mộc Nhi, ngày sau trẫm tất có trọng thưởng.”
Đối với nhóm Thái y thần y, Tiêu Dục quá hiểu bọn họ, bình thường bọn họ nói chuyện luôn là kiểu lập lờ nước đôi, lấy việc đều lưu lại một đường, bọn họ bình thường nói có bảy phần nắm chắc liền đại biểu có chín phần trở lên.
“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, thảo dân luôn luôn không quá chú trọng, còn nữa thảo dân đã quen lẻ loi một mình, hàng năm ẩn cư trong thâm sơn, nào cần dùng tới tiền tài, cho nên Hoàng thượng không cần ban cho thảo dân tài vật gì, thảo dân chỉ cầu Hoàng thượng cần chính yêu dân, tạo phúc cho dân chúng.” Lý Thần y lạnh nhạt nói.
“Thần y không màng danh lợi, tâm hệ dân chúng, trí tuệ rộng lớn, thật là làm trẫm khâm phục.”
“Hoàng thượng ký thác kỳ vọng cao, thảo dân chỉ có đem hết toàn lực, tranh thủ sớm ngày chữa khỏi vết sẹo trên mặt đại hoàng tử, mới có thể không phụ Hoàng thượng phó thác.”
Tiêu Dục gật đầu, nói: “Không biết thần y cần bao lâu thời gian mới có thể chữa khỏi Mộc Nhi?”
“Nếu không có gì ngoài ý muốn, đại khái khoảng nửa năm.”
“Vậy nửa năm này đành phải làm phiền thần y ở tạm trong cung, trị liệu cho Mộc Nhi.” Lý Thần y gật đầu đáp ứng.
Đức phi nghe thấy tin, quá vui mà khóc, nhưng mà Đức phi vui mừng cũng không có thể duy trì bao lâu, chỉ vì hai ngày sau, ngự y ấn lệ đi các cung thỉnh mạch bình an cho nhóm phi tần, Trương thái y chẩn ra Mạnh tần có hỉ mạch, Hoa Thanh cung truyền ra tin vui, phi tần hậu cung không hề chuẩn bị tư tưởng đều bị ‘Tin dữ’ đột nhiên truyền tới này chấn động mấy ngày.
Tĩnh Di hiên
“Thật sự là làm người ta ngoài ý muốn, hơn hai tháng qua Hoàng thượng vẫn lo lắng tình hình bệnh dịch Tể châu, cực ít đặt chân hậu cung, Mạnh tần bất quá là được Hoàng thượng lâm hạnh một lần, thế nhưng lại có thể hoài thượng long mạch.” Đỗ tiệp dư rất có phê bình kín đáo nói.
Cố Vân Yên cũng không vui nói: “Này thật là ra ngoài mọi người dự kiến, ai có thể nghĩ đến Mạnh tần vốn đã từ từ mất ân sủng lại hoài thượng long tự, nghĩ đến ngày sau ngươi ta sợ là không thể lại nhàn nhã.”
Đỗ tiệp dư xem thường nói: “Hoài thượng long mạch thì như thế nào, là công chúa vẫn là hoàng tử tạm thời không nói, chỉ bằng địa vị của tỷ tỷ và Hạo Nhi ở trong lòng Hoàng thượng cùng lão tổ tông, nàng ta có khả năng thay thế sao, nàng ta nếu muốn khó xử chúng ta, chúng ta còn phải sợ nàng sao.”
Cố Vân Yên ưu nhã nhấp khẩu nước trà, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nha, vẫn là nghĩ sự tình quá mức đơn giản, ta cùng Hạo Nhi sở dĩ được Hoàng thượng cùng lão tổ tông coi trọng, đó là bởi vì tới lúc này chỉ có Hạo Nhi là hoàng tử kiện khang, Hoàng thượng cùng lão tổ tông mới có thể nhìn chăm chú cùng sủng ái như vậy, ngày sau nếu là Mạnh tần sinh hạ được hoàng tử, Hạo Nhi liền không còn là duy nhất, như vậy địa vị của ta cùng Hạo Nhi ở trong lòng Hoàng thượng cùng lão tổ tông tất nhiên sẽ nhẹ đi nhiều.”
Nghe được Cố Vân Yên nói vậy, Đỗ tiệp dư nhíu mày, mặt không hề cam lòng nói: “Duy nhất một lần liền hoài thượng, thật không biết nàng là vận cứt chó gì.”
Cố Vân Yên bật cười một tiếng, chỉ vào Đỗ tiệp dư trêu ghẹo nói: “Ngươi nha, càng ngày càng không biết xấu hổ, tức giận một cái, lời gì cũng nói được.”
Đỗ tiệp dư căm tức liền không để ý gì nói lời thô tục, hiện nay nghe được Cố Vân Yên trêu ghẹo như vậy, nhất thời quẫn bách, giây lát đỏ mặt nói: “Tỷ tỷ, đã là lúc anof, ngươi còn có tâm tình giễu cợt muội muội.”
Cố Vân Yên che miệng cười nói: “Tốt! Tốt! Tốt ~ tỷ tỷ không cười ngươi, chúng ta lại tán gẫu tiếp.”
“Nghĩ đến rất nhanh thánh chỉ sắc phong của Hoàng thượng sẽ ban xuống, vừa nghĩ tới ngày sau sẽ cùng nàng cùng ăn cùng ngồi thậm chí có khả năng bị nàng cưỡng chế một đầu, trong lòng ta liền nổi bão.” Đỗ tiệp dư tức giận nói.
Cố Vân Yên trấn an nói: “Trước hãy chờ xem, sự tình không đến cuối cùng ai cũng không nói trước gì được, chúng ta cũng không cần buồn lo vô cớ.”
“Cũng chỉ có thể như vậy......” Đỗ tiệp dư cực kỳ bất đắc dĩ nói.
Vĩnh Ninh cung
“Thoạt nhìn con ta hôm nay tâm tình thực không sai.” Thái hậu thả chiếc đũa trong tay xuống nói.
Tiêu Dục dùng nước trà súc miệng, lại cười nói: “Gần đây đầu tiên là tình hình bệnh dịch Tể châu được trừ tận gốc, tiện đà đó là Mộc Nhi có hi vọng khôi phục dung nhan, ngay sau đó Mạnh tiệp dư chẩn ra hỉ mạch, nhi thần tất nhiên là không khỏi vui mừng.”
Thái hậu cũng cười nói: “Trong mấy chuyện vui này, để cho ai gia cao hứng nhất chính là Mộc Nhi có thể khôi phục dung nhan, đã hơn một năm nay, đứa nhỏ kia cứ trầm mặc ít nói, thật khiến ai gia sầu hỏng rồi, nay cuối cùng là ông trời mở mắt.” Chợt đang nói vừa chuyển “Mộc Nhi tuy là dung nhan bị hủy, con ta đửng rét lạnh tâm Mộc Nhi.”
Tiêu Dục liên tục gật đầu, nói: “Mộc Nhi cùng Hạo Nhi ở trong lòng trẫm đều quan trọng như nhau, trẫm tất nhiên là sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.“
Lời tuy như thế, nhưng tâm tất không thể như vậy.
Trên mặt Thái hậu lộ ra tươi cười vui mừng, dù sao trước khi nhị hoàng tử sinh ra, đại hoàng tử liền đã làm bạn bên nàng nhiều năm, tình cảm tổ tôn tất nhiên là rất tốt.
Tiêu Dục hạ chỉ, để Lý Thần y theo đám người Lưu thái y hồi kinh, luận công khen thưởng. Thánh chỉ vừa tới, mọi người liền thu thập hành lý khởi hành hồi kinh phục mệnh.
Tể châu cách kinh thành đường xá xa xôi, Lý Thần y cùng đám người Lưu thái y một đường tàu xe mệt nhọc, phong trần mệt mỏi chạy tới Thịnh Kinh.
Đợi đến đám người Lưu thái y trở lại Thịnh Kinh đã là tháng 8.
“Khởi bẩm chủ tử, đám người Lưu thái y đã từ Tể châu trở về, đang ở ngoài điện chờ truyền gọi”. Lưu Đức Phúc khom người nói.
Nghe vậy, mặt Tiêu Dục lộ vẻ vẻ vui thích, nói: “Tuyên!” Lưu Đức Phúc cung kính lui ra.
Chỉ chốc lát sau liền thấy được Lưu Đức Phúc dẫn mọi người nối đuôi nhau mà vào, mọi người lấy Lưu thái y cầm đầu nhất tề quỳ xuống, hướng Tiêu Dục dập đầu hành lễ nói: “Vi thần/ thảo dân khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
Tiêu Dục vung tay áo lên, cất cao giọng nói: “Các khanh miễn lễ.”
“Tạ Hoàng thượng!” Mọi người trăm miệng một lời nói.
“Chúng ái khanh không ngại vất vả chạy tới Tể châu, lại không quản bao khó khăn nguy hiểm, đồng tâm hiệp lực cứu chữa bách tính, kiểm soát được tình hình bệnh dịch Tể châu, quả thật lập công lao hãn mã, trẫm nhất định sẽ trọng thưởng, một lát trẫm sẽ sai người đưa đến thái y viện.”
“Vi thần tạ Hoàng thượng ban thưởng!” Đám người Lưu thái y lại quỳ xuống tạ ơn.
“Ân, các khanh một đường tàu xe mệt nhọc, lui xuống tạm nghỉ đi, Lý Thần y lưu lại.”
“Dạ, vi thần cáo lui.”
“Thảo dân cả gan hỏi, không biết Hoàng thượng chỉ lưu thảo dân lại, nhưng là có chuyện gì muốn công đạo?” Lý Thần y thần sắc bình thản, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Mắt Tiêu Dục lộ ra thưởng thức nói: “Không hổ là người được vạn dân khen ngợi là thần y, lần đầu một mình nói chuyện cùng trẫm liền có thể thản nhiên nghĩ đến điểm mấu chốt.” Tiêu Dục trầm tĩnh tiếp “Lời thần y nói không sai, trẫm chỉ lưu lại một mình ngươi, đúng là có một chuyện muốn hỏi.”
“Thứ cho thảo dân ngu dốt, mong Hoàng thượng nói rõ.”
“Trẫm được biết thần y mặc dù ẩn cư trong núi, nhưng có y thuật cao siêu, lần này tình hình bệnh dịch Tể châu có thể trừ tận gốc, thần y có công lớn nhất.”
“Hoàng thượng tán thưởng, thảo dân không dám kể công.” Lý Thần y lạnh nhạt cười nói.
“Thần y không cần khiêm tốn, y thuật của ngươi trẫm cùng vạn dân đều rõ.” Tiêu Dục nói đúng trọng tâm.
Lý Thần y nhẹ cười không nói.
Chợt nghe quân vương trước mặt thở dài một tiếng, thần sắc ưu thương nói: “Không dối gạt thần y, trẫm lưu lại ngươi, mục đích là muốn nhờ ngươi trị liệu cho đại hoàng tử. Năm trước Mộc Nhi từng vô ý lây dính lạc khấu, độc này độc tính vô cùng bá đạo, thái y viện cố hết sức nhưng vẫn lưu lại vết sẹo, không biết thần y có thể trị liệu hay không?”
“Hồi Hoàng thượng nói, chính như Hoàng thượng nói, lạc khấu này độc tính vô cùng bá đạo, có thể trị liệu hết hẳn hay không cần xem trình độ nghiêm trọng của miệng vết thương, vi thần cần gặp đại hoàng tử mới có thể kết luận.”
“Này là tự nhiên, sáng mai trẫm sẽ an bài cho ngươi gặp đại hoàng tử, hiện nay thần y có thể lui xuống nghỉ ngơi” Tiêu Dục khẽ gật đầu, hướng về phía ngoài cửa nói: “Người tới, mang Lý Thần y đi xuống nghỉ ngơi.”
“Thảo dân cáo lui.” Lý Thần y theo sự hướng dẫn của tiểu thái giám lui đi ra ngoài.
Hôm sau, Tiêu Dục an bài Lý Thần y gặp đại hoàng tử trong Thừa Càn cung, Lý Thần y xem qua vết thương trên mặt đại hoàng tử sau đi ra báo cáo Tiêu Dục.
“Như thế nào? Vết thương của Mộc nhi có hy vọng khỏi không?” Tiêu Dục dò hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, thảo dân xem vết sẹo trên mặt đại hoàng tử mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng cũng may đại hoàng tử tuổi còn nhỏ, vết sẹo có thể trị dễ dàng hơn so với người trưởng thành, y theo tình hình trước mắt, đối với vết sẹo trên mặt đại hoàng tử, vi thần có bảy phần nắm chắc.” Lý Thần y khẽ vuốt chòm râu hoa râm, từ tốn nói.
Nghe vậy, trong con ngươi Tiêu Dục hiện lên ánh sáng, vui vẻ nói: “Như thế rất tốt, mong thần y đem hết khả năng cứu chữa cho Mộc Nhi, ngày sau trẫm tất có trọng thưởng.”
Đối với nhóm Thái y thần y, Tiêu Dục quá hiểu bọn họ, bình thường bọn họ nói chuyện luôn là kiểu lập lờ nước đôi, lấy việc đều lưu lại một đường, bọn họ bình thường nói có bảy phần nắm chắc liền đại biểu có chín phần trở lên.
“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, thảo dân luôn luôn không quá chú trọng, còn nữa thảo dân đã quen lẻ loi một mình, hàng năm ẩn cư trong thâm sơn, nào cần dùng tới tiền tài, cho nên Hoàng thượng không cần ban cho thảo dân tài vật gì, thảo dân chỉ cầu Hoàng thượng cần chính yêu dân, tạo phúc cho dân chúng.” Lý Thần y lạnh nhạt nói.
“Thần y không màng danh lợi, tâm hệ dân chúng, trí tuệ rộng lớn, thật là làm trẫm khâm phục.”
“Hoàng thượng ký thác kỳ vọng cao, thảo dân chỉ có đem hết toàn lực, tranh thủ sớm ngày chữa khỏi vết sẹo trên mặt đại hoàng tử, mới có thể không phụ Hoàng thượng phó thác.”
Tiêu Dục gật đầu, nói: “Không biết thần y cần bao lâu thời gian mới có thể chữa khỏi Mộc Nhi?”
“Nếu không có gì ngoài ý muốn, đại khái khoảng nửa năm.”
“Vậy nửa năm này đành phải làm phiền thần y ở tạm trong cung, trị liệu cho Mộc Nhi.” Lý Thần y gật đầu đáp ứng.
Đức phi nghe thấy tin, quá vui mà khóc, nhưng mà Đức phi vui mừng cũng không có thể duy trì bao lâu, chỉ vì hai ngày sau, ngự y ấn lệ đi các cung thỉnh mạch bình an cho nhóm phi tần, Trương thái y chẩn ra Mạnh tần có hỉ mạch, Hoa Thanh cung truyền ra tin vui, phi tần hậu cung không hề chuẩn bị tư tưởng đều bị ‘Tin dữ’ đột nhiên truyền tới này chấn động mấy ngày.
Tĩnh Di hiên
“Thật sự là làm người ta ngoài ý muốn, hơn hai tháng qua Hoàng thượng vẫn lo lắng tình hình bệnh dịch Tể châu, cực ít đặt chân hậu cung, Mạnh tần bất quá là được Hoàng thượng lâm hạnh một lần, thế nhưng lại có thể hoài thượng long mạch.” Đỗ tiệp dư rất có phê bình kín đáo nói.
Cố Vân Yên cũng không vui nói: “Này thật là ra ngoài mọi người dự kiến, ai có thể nghĩ đến Mạnh tần vốn đã từ từ mất ân sủng lại hoài thượng long tự, nghĩ đến ngày sau ngươi ta sợ là không thể lại nhàn nhã.”
Đỗ tiệp dư xem thường nói: “Hoài thượng long mạch thì như thế nào, là công chúa vẫn là hoàng tử tạm thời không nói, chỉ bằng địa vị của tỷ tỷ và Hạo Nhi ở trong lòng Hoàng thượng cùng lão tổ tông, nàng ta có khả năng thay thế sao, nàng ta nếu muốn khó xử chúng ta, chúng ta còn phải sợ nàng sao.”
Cố Vân Yên ưu nhã nhấp khẩu nước trà, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nha, vẫn là nghĩ sự tình quá mức đơn giản, ta cùng Hạo Nhi sở dĩ được Hoàng thượng cùng lão tổ tông coi trọng, đó là bởi vì tới lúc này chỉ có Hạo Nhi là hoàng tử kiện khang, Hoàng thượng cùng lão tổ tông mới có thể nhìn chăm chú cùng sủng ái như vậy, ngày sau nếu là Mạnh tần sinh hạ được hoàng tử, Hạo Nhi liền không còn là duy nhất, như vậy địa vị của ta cùng Hạo Nhi ở trong lòng Hoàng thượng cùng lão tổ tông tất nhiên sẽ nhẹ đi nhiều.”
Nghe được Cố Vân Yên nói vậy, Đỗ tiệp dư nhíu mày, mặt không hề cam lòng nói: “Duy nhất một lần liền hoài thượng, thật không biết nàng là vận cứt chó gì.”
Cố Vân Yên bật cười một tiếng, chỉ vào Đỗ tiệp dư trêu ghẹo nói: “Ngươi nha, càng ngày càng không biết xấu hổ, tức giận một cái, lời gì cũng nói được.”
Đỗ tiệp dư căm tức liền không để ý gì nói lời thô tục, hiện nay nghe được Cố Vân Yên trêu ghẹo như vậy, nhất thời quẫn bách, giây lát đỏ mặt nói: “Tỷ tỷ, đã là lúc anof, ngươi còn có tâm tình giễu cợt muội muội.”
Cố Vân Yên che miệng cười nói: “Tốt! Tốt! Tốt ~ tỷ tỷ không cười ngươi, chúng ta lại tán gẫu tiếp.”
“Nghĩ đến rất nhanh thánh chỉ sắc phong của Hoàng thượng sẽ ban xuống, vừa nghĩ tới ngày sau sẽ cùng nàng cùng ăn cùng ngồi thậm chí có khả năng bị nàng cưỡng chế một đầu, trong lòng ta liền nổi bão.” Đỗ tiệp dư tức giận nói.
Cố Vân Yên trấn an nói: “Trước hãy chờ xem, sự tình không đến cuối cùng ai cũng không nói trước gì được, chúng ta cũng không cần buồn lo vô cớ.”
“Cũng chỉ có thể như vậy......” Đỗ tiệp dư cực kỳ bất đắc dĩ nói.
Vĩnh Ninh cung
“Thoạt nhìn con ta hôm nay tâm tình thực không sai.” Thái hậu thả chiếc đũa trong tay xuống nói.
Tiêu Dục dùng nước trà súc miệng, lại cười nói: “Gần đây đầu tiên là tình hình bệnh dịch Tể châu được trừ tận gốc, tiện đà đó là Mộc Nhi có hi vọng khôi phục dung nhan, ngay sau đó Mạnh tiệp dư chẩn ra hỉ mạch, nhi thần tất nhiên là không khỏi vui mừng.”
Thái hậu cũng cười nói: “Trong mấy chuyện vui này, để cho ai gia cao hứng nhất chính là Mộc Nhi có thể khôi phục dung nhan, đã hơn một năm nay, đứa nhỏ kia cứ trầm mặc ít nói, thật khiến ai gia sầu hỏng rồi, nay cuối cùng là ông trời mở mắt.” Chợt đang nói vừa chuyển “Mộc Nhi tuy là dung nhan bị hủy, con ta đửng rét lạnh tâm Mộc Nhi.”
Tiêu Dục liên tục gật đầu, nói: “Mộc Nhi cùng Hạo Nhi ở trong lòng trẫm đều quan trọng như nhau, trẫm tất nhiên là sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.“
Lời tuy như thế, nhưng tâm tất không thể như vậy.
Trên mặt Thái hậu lộ ra tươi cười vui mừng, dù sao trước khi nhị hoàng tử sinh ra, đại hoàng tử liền đã làm bạn bên nàng nhiều năm, tình cảm tổ tôn tất nhiên là rất tốt.
Bình luận truyện