Sủng Phi - Triêm Y

Chương 132: Chương 132: Dành Dành



“Tỷ tỷ, bắt đầu nhé?” Mộ Tịch Dao cười, quay đầu nhìn Hách Liên Mẫn Mẫn
với khuôn mặt căng cứng, nàng chẳng hề cảm thấy khó chịu khi bị người khác lạnh nhạt.

“Nếu muội thật sự có thể đào ra gian tế thì đương nhiên càng nhanh
càng tốt”. Hách Liên Mẫn Mẫn tuy gật đầu nhưng lại rất chướng mắt
với dáng vẻ của Mộ Tịch Dao , nhưng nghĩ đến nội gián của
phản đảng thì cục tức nghẹn ở cổ họng lại càng làm thị hận hơn.

“Phương cô cô là lão nhân trong nội cung, cực kỳ tinh thông trong việc điều tra về hương dược. Hôm nay tất cả đều nghe nàng phân phó, lần
lượt từng người tiến lên để kiểm tra”.

“Cô cô, xin phiền cô cô ”.

Phương cô cô là người có dáng cao gầy , tóc vấn gọn không một sợi rối, vẻ mặt nghiêm túc với ánh mắt sắc bén.

“Trên giấy viết thư có lưu lại một mùi hương, rất nhạt. Nhưng mùi
hương này là do giấy được dùng một loại phấn trong thời gian
dài, nên khi có người dùng đến nó mùi hương này sẽ lưu lại
trên da do tiếp xúc, nhất là sau khi tiếp xúc với mồ hôi sẽ
ngấm vào da. Giờ từng người các ngươi để tay vào chậu này, ngâm
trong nước một lát. Kết quả như thế nào, sau đó ta sẽ giải thích”.

Mộ Tịch Dao nhìn chằm chằm vào đám nữ nhân đang ở trong phòng, trong
lòng cảm khái, cái lý do này thật quá miễn cưỡng vô lý ,nhưng thật không ngờ lại đúng chỗ sơ hở. May là nữ nhân Đại Ngụy có thói quen dùng hương nên lúc này mới giảm bớt việc cho mình.

“Nha đầu trong viện Ngũ thị và Khổng thị tới trước, sau đó là người hầu hạ Tề thị”. Mộ Tịch Dao tiện tay chỉ, quy định luôn trình tự của mọi
người.

Ngũ thị nghe vậy thì đứng dậy, cung kính hành lễ. Sau đó cho từng nha hoàn tiến lên để Phương cô cô xem xét.

Một lát sau, tay của bọn họ đều ngâm qua nước rồi duỗi về trước, để các vị chủ tử nhìn .

Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn một đám các đôi tay ướt đẫm, ngoài việc ướt nước thì cũng chẳng thấy có gì khác biệt, nghi ngờ nhướng mày.

“Người của viện Ngũ thị, trên tay không có bất kỳ mùi hương gì”.
Phương cô cô xụ mặt, trả lời Hách Liên Chính phi và Mộ Trắc phi.

Mộ Tịch Dao gật đầu, ra hiệu tiếp tục.

Đến lượt người trong viện Khổng thị, có hai người tay hơi biến vàng.

“Đây là bởi lâu ngày tiếp xúc với hương hoa bách hợp. Không giống với mùi hương trên giấy viết thư”.

Khổng thị thở phào một hơi. Phương cô cô thật có bản lĩnh, thường ngày mình dùng hương gì cũng có thể tìm ra.


Tề thị là người sau cùng, cũng như Ngũ thị, không có bất kỳ phản ứng gì.

Mọi người nhìn nhóm nha hoàn, hơn chục đôi bàn tay, bỗng nhiên đều
an tĩnh lại. Theo ý Phương cô cô, tức là không tìm được người!

Ồn ào tìm kiếm chũng đã tìm, kiểm tra cũng đã kiểm tra xong
thực hư, vậy mà kết quả lại chẳng ra, chính là lãng phí sức
lực không công. Mọi người trong phòng bắt đầu rục rịch , ánh mắt nhìn
Mộ Tịch Dao bắt đầu trở nên ký quái, thực tế thì mấy nữ nhân có địa
vị cao trong hậu viện đều âm thầm vui sướng, thậm chí có thể nói là
vô cùng hả hê.

Mộ thị làm to chuyện như thế, thậm chí còn ở trước mặt Chính phi vỗ ngực cam đoan hôm nay có thể tóm được nội gian. Kết quả thì sao,
nàng ta sẽ xử lý như thế nào đây? Mộ thị thực sự đã mất hết mặt mũi sỹ diện rồi còn đâu.

“Muội muội, thế nào lại là kết quả này, tỷ không hiểu chút nào?
Có phải là muội tìm sai người không?” Tô Lận Nhu cầm khăn lụa, che
khóe môi Xì một tiếng cười lên.

“Mộ thị, đây là câu trả lời của ngươi với bản phi?” sắc mặt của
Hách Liên Mẫn Mẫn kỳ khó coi. Cứ nghĩ Mộ thị nói là đã nắm chắc
chứng cứ, không ngờ cũng là phô trương mạnh miệng. Sớm biết việc
nghiệm tay không thể dùng được, chẳng thà mình bắt tất cả những kẻ có hiềm nghi lại nghiêm hình bức cung còn hơn.

Mộ Tịch Dao để tất cả mọi phản ứng vào trong mắt, trong lòng lại cực kỳ “đau buồn”.

Ai nha, ở hậu viện này ngoài Trương thị ra thì thật sự không có ai
hoan nghênh mình cả. Chẳng lẽ nhân phẩm của mình kém đến vậy sao? Mộ yêu nữ cực kỳ không hài lòng với nhân duyên của mình . Lục điện
hạ vừa đi khỏi , mình không có chỗ dựa, nên những người này cũng lười
vờ vịt giả bộ, thật sự là không đủ khéo léo.

“Tỷ tỷ xin chờ một chút, chẳng phải là đã có kết quả rồi sao?” Mộ
Tịch Dao cười khẽ, tay trái nâng quạt chỉ vào một người, lông mày hơi
nhếch lên.

“Sao nào, ngươi còn muốn diễn bao lâu?”

Ngay lập tức ánh mắt mọi người nhìn theo hướng đó, nhìn thấy
là chỉ về Ngũ thị, người trước nay luôn an phận, thành thật, sợ phiền
phức, thái độ của mọi người đều khác lạ, không cách nào nói lên
lời.

Ngũ thị bị Mộ Tịch Dao chỉ , trong phút chốc , đầu óc choáng váng,

thân thể mềm nhũn, chuyển vài bước run rẩy quỳ xuống, trong mắt chỉ có một sự kinh hoàng, ngay cả một câu nói cũng không nói nên lời. Không khác gì một kẻ nhát như chuột cáy , không chịu nổi kích thích.

Tô Lận Nhu khinh bỉ liếc nhìn Ngũ Thị bị dọa đến mức sợ run, xoay đầu hừ lạnh một tiếng, nhìn Mộ Tịch Dao cực kỳ khinh thường, “Muội muội là không bắt được ai nên tùy tiện chỉ một người để lừa gạt mọi người ư?
Trắc phi cho rằng mọi người ngồi đây đều không có đầu óc?”

Ai ngồi trong phòng đều có nghi ngờ như Tô Lận Nhu. Ngũ thị tỏ vẻ
bị uất ức thành như vậy, nếu là mật thám, chẳng lẽ không phải Mộ
thị là người hồ đồ không có mắt nhìn sao?

Mộ Tịch Dao thấy Tô Lận Nhu nói móc, nhìn chằm chằm nàng ta một lát,
mãi đến khi kẻ đang quỳ phía đối diện da đầu run lên, nàng mới vểnh
môi, nói ra một câu làm đối phương tức muốn hộc máu.

“nếu hôm nay Tô Trắc phi không mang đầu óc đến Thiền Như Uyển, thiếp có thể đợi người về lấy rồi lại đến”.

Quá rõ ràng là nói Tô Lận Nhu ngu ngốc, ai cũng không ngờ hai vị
Trắc phi lại xung đột trực tiếp như thế, trong lòng ai cũng vô cùng kích động. Từ khi vào phủ hoàng tử, chưa bao giờ có việc tranh chấp ở hậu trạch, tình cảnh hôm nay là tín hiệu muốn tranh giành?

“Ngươi!” Tô Lận Nhu tức đến mức vung khăn, hai mắt đỏ ngầu nhìn Mộ Tịch Dao . “Đừng tưởng rằng có điện hạ sủng ái là có thể tùy ý . Trong phủ
còn có hoàng tử phi, Mộ Tịch Dao ngươi chẳng qua cũng chỉ là thiếp mà
thôi! Đều là Trắc phi của hoàng tử, ngươi có tư cách gì mà nhục nhã
ta?”

Hách Liên Mẫn Mẫn ngồi nhìn hai người với mâu thuẫn trở nên gay gắt,
thị chẳng hề có ý tứ muốn khuyên can, ngược lại vui vẻ ngồi xem
kịch.

Tô Lận Nhu vốn thiếu não , hôm nay Mộ Tịch Dao bị nàng quấn lên, thật sự là chuyện tốt . Có thể làm cho Mộ Tịch Dao ngột ngạt, trước giờ hách
thị đều hoan nghênh.

Hai Thứ phi thấy Chính phi không mở miệng cũng yên tĩnh ngồi, không dám quá phận.

Mộ Tịch Dao thấy Tô thị giống như bị động kinh, rõ ràng là bị tức
không ít. Thật sự là buồn lòng, hôm nay Tông Chính Lâm không ở nhà,
Hách Liên Mẫn Mẫn cũng không vui vẻ giúp mình cấm túc nữ nhân kia lần
nữa. Chẳng lẽ nàng phải tự mình ra tay?

“Tô Trắc phi xin đừng vội, trắc phi chỉ cần ngồi xuống nghe . Đến khi
kết thúc thì chuyện có đầu óc hay không, cũng không cần thiếp nói .
Còn chuyện có làm nhục ai hay không, thì càng không phải nhắc đến”. Đến
lúc đó ngươi nhanh chóng mang theo cái óc heo của ngươi cút nhanh

một chút, thực là vừa nhìn đã chướng mắt.

“Ngươi còn dám nói hươu nói vượn!” Tô Lận Nhu nóng giận, giơ tay phải muốn tát lên mặt Mộ Tịch Dao.

“Lớn mật, muốn làm phản sao!” Hách Liên Mẫn Mẫn kinh hãi, nhanh chóng
cho người kéo Tô Lận Nhu , đè nàng ta ngồi lên ghế không dám buông tay.

Triệu ma ma và nữ vệ Lục điện hạ đã sớm che chắn trước người Mộ Tịch
Dao, cho dù Chính phi không ra mặt, Tô Trắc phi cũng không thể đến
trước mặt chủ tử được.

Sắc mặt của Hách Liên Mẫn Mẫn thật khó coi, cái nữ nhân ngu xuẩn
Tô Lận Nhu , vừa nãy còn muốn xem trò hay của thị và Mộ Tịch Dao,
không ngờ thị lại chọc ra chuyện lớn như vậy?

“Tô thị, nếu ngươi dám làm càn, bản phi chỉ có thể cấm túc ngươi, để
cho ngươi hiểu chuyện hơn một chút”. Âm trầm trừng nàng ta, nếu không
phải trước mặt người khác, Hách Liên Mẫn Mẫn cũng muốn vung tay cho nàng ta hai cái tát. Bây giờ là lúc có thể động tới Mộ Tịch Dao hay
sao? Thị thật là muốn chết mà… Trước khi Mộ thị còn chưa sinh thì
không ai được phép chạm đến, đặc biệt là trước mặt mình!

“Mộ thị, ngươi nói tiếp đi. Nếu hôm nay không bắt được nội gián, cam
đoan trước kia của ngươi bản phi vẫn nhớ rất rõ ”. Ý của nàng ta
chính là nếu dám nói khoác , sự trừng phạt sẽ không thiếu phần Mộ thị.

“Vâng. Thiếp xin trở lại chuyện chính ~~” Mộ Tịch Dao dài giọng, liếc
mắt nhìn Tô Lận Nhu một cái, rồi nhìn thẳng vào Ngũ thị .

“Nha hoàn của Tề thị sau khi ngâm nước , tay không đổi sắc đó là bởi vì Tề thứ phi có chút… bài xích với huân hương, cho nên lâu rồi chưa
từng dùng ”. Mộ Tịch Dao rất chú ý khi dùng từ, người thông minh nghe
liền hiểu ngay.

Sau khi Tề thị dùng huân hương câu dẫn Tông Chính Lâm, bị Lục điện hạ
thu thập đến nay vẫn còn sợ hãi. Nào dám lại dùng đến huân hương , thị
sợ nếu điện hạ phát hiện, lại đem chuyện xưa ra tính toán thì làm
thế nào.

“Về phần ngươi ,” Mộ Tịch Dao nhìn Ngũ thị , tiếc nuối lắc đầu, “ngương quá thông minh”.

“Đưa hai trang giấy kia cho nàng xem”. Mộ Tịch Dao bảo Mặc Lan đưa tờ mật báo cho Ngũ thị đang quỳ trước mặt xem .

“Hôm qua, sau khi ngươi trở về, chắc hẳn đã đóng cửa sân suy tính hồi lâu. Không chỉ suy nghĩ lại câu hỏi của nha hoàn trong phủ ta, còn
tự mình đi đến các nơi trong viện mấy lần. Cuối cùng quá lo lắng, đổ vài thứ vào chum nước, không để ai biết, khiến cho mọi người đều
uống trà từ chum nước này ”.

“Nhưng ngươi không thể ngờ được rằng, nhờ tin tức này, mà thiếp rất
vui, xiêm y và trang sức trên người của đại nha hoàn của ngươi thiếp
đã cho thêm rất nhiều nhiên liệu. Thế nhưng thực kỳ lạ, vì sao hôm
nay không tra ra cái gì? Ngũ thị, ngươi nói có kỳ quái không?”

Mộ Tịch Dao đong đưa phiến quạt , thấy nữ nhân kia biến sắc , trong

lòng cực kỳ thoải mái. Ai kêu ngươi dám báo tin cho đám người kia , báo ứng hôm nay quả là sảng khoái.

“Sao, còn muốn giảo biện? Có muốn thiếp thỉnh Phương cô cô dùng phương
pháp khác để kiểm tra quần áo trên người đại nha hoàn của ngươi không?
Ah, đúng rồi, còn có chum nước kia nữa, có lẽ ngươi còn chưa kịp hủy đi. Trong đó có thêm cái gì nhỉ, trừ phi đó là bí dược thần kỳ của Thục Trung ? Ngay cả mùi hương cũng có thể che đi, cũng coi như có tác
dụng…”

Bao nhiêu câu nói của Mộ Tịch Dao nói ra là sắc mặt Ngũ thị lại trắng thêm một chút.

Trúng kế rồi! Không ngờ Mộ thị lại giảo hoạt như thế, khiến mình
tự loạn , bị hủy bởi chính sự thông minh của mình. Thật sự là bất đắc
dĩ . Nhiều năm như thế mình đều tránh thoát, sau hôm nay, cái mạng
này đã không còn là của mình rồi.

Ah, cũng buồn cười. Cái mạng này khi nào thì từng là của mình? Cả
đời này đều bị người điều khiển, lúc này chẳng qua là trả nợ mà
thôi.

Đám nữ nhân hậu viện thấy Ngũ thị vốn quỳ ở giữa , run sợ, sắc mặt
trắng bệch, đột nhiên không run sợ nữa, nhẹ nhàng sửa sang lại đầu tóc,
chậm rãi đứng dậy.

“Tâm kế này của Trắc phi, nô tỳ thua tâm phục khẩu phục”. Ngũ thị
bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt. Làm gì còn vẻ ngu ngốc thành thật lúc
vừa rồi. Thậm chí còn nhìn thấy nét cao ngạo.

“Như vậy mới đúng chứ, như vậy mới xứng với đôi mắt đẹp của ngươi”. Mộ Tịch Dao hoàn thành nhiệm vụ, vui sướng nói nhảm vài câu.

Lúc này mọi người mới chú ý đến đôi mắt sáng ngời của Ngũ thị. Nhìn vào mới rõ ràng có cảm giác kinh diễm.

Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn thẳng vào Ngũ thị hồi lâu, mới quay đầu dùng
ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mộ Tịch Dao. Thật sự không thể không bội
phục thủ đoạn của Mộ thị.

Về phần Tô Lận Nhu, đã sớm tức nghẹn đến đỏ mặt tía tai, hận không thể lập tức trở về Phương Như Uyển, trốn không gặp người.

“Người đâu, trói nữ nhân này lại, đưa đến quan phủ xử lý”. Hách Liên Mẫn Mẫn nghiêm nghị phân phó. Đã tóm được phản đảng, nàng không có quyền xử lý phạm nhân.

“Khoan đã!” Mộ Tịch Dao lên tiếng ngăn cản động tác của Điền Phúc Sơn.

“Mộ thị, ngươi có ý gì?” Hách Liên Mẫn Mẫn tức giận. Nghi phạm cũng đã
tra ra rồi, nàng ta còn muốn khoa chân múa tay ở Thiền Như uyển đến khi
nào? Chẳng lẽ còn muốn mượn cơ hội này để khoe khoang nàng ta lập
được công cho phủ hoàng tử?

Mộ Tịch Dao không để ý đến chất vấn của Hách Liên Mẫn Mẫn , nàng
nheo hai mắt hai, cực kỳ nghiêm túc nhìn người đang đứng trong phòng,
vui vẻ đối mặt với người không sợ mình.

“Ngũ thị, à không, nên gọi ngươi là “Dành Dành” mới đúng?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện