Sùng Quan Bắc
Chương 19: Tình yêu chân thành
Edit: Ney
Trừ Hải Lực Tư đã chính thức ăn hỏi cùng An Cách Thấm định giật tú cầu để thổ lộ với Tháp Lạp ra, gần như không ai để ý đến hành vi chơi xấu một cách quang minh chính đại của Hưu Qua cả. Nếu nói màn đấu võ trước đó ở vương cung Tiêu Nhiên chẳng qua chỉ khiến toàn bộ hộ vệ và võ quan nội thành phục sát đất, thì màn vọt lên không trung vừa rồi đủ để làm dân trăm họ khắp cả nước phải khiếp sợ.
Cả ngày hôm đó không lúc nào là Hưu Qua không cười, hắn ôm Tiêu Nhiên không rời nửa bước, lúc bày tiệc thết rượu cũng vẫn thế. Một tay dính vào hông Tiêu Nhiên, một tay bưng ly rượu cụng ly với đám thần tử, không thò tay ra lại còn đòi Tiêu Nhiên gắp một gắp thức ăn cho hắn, y chang điệu bộ tên hôn quân đam mê tửu sắc.
Thịnh yến mùa đông của Bắc Nguyên có thể bày từ nội đình cửa cung bày thẳng đến tận đường thành Chiêu Viễn. Nhóm người trẻ lứa An Cách Thấm luôn coi Hưu Qua như lý tưởng nhân sinh, là tấm gương mẫu mực trong đời họ, nhất là còn bị đoạt mất cơ hội thổ lộ hòng kiếm cô vợ, cho nên bị bọn họ thay nhau chúc rượu là không thể tránh khỏi. Cả Tiêu Nhiên ngồi cạnh cũng không thể tránh khỏi, cũng may không ai dám ép y uống nhiều, y bưng ly nhấp hai miếng là coi như đã uống.
Rượu trong lễ cũng tế có tác dụng chậm rất lớn, cả một buổi chiều Tiêu Nhiên đều chỉ mơ mơ màng màng dựa trong ngực Hưu Qua. Ly rượu chạm đáy bao nhiêu lần y căn bản chẳng rõ, y gối bả vai Hưu Qua cố gắng mở mắt ra nhìn người mới tới kính rượu ở trước mắt. Người con gái mặc bộ váy xinh đẹp rung động lòng người, đây là một cô gái đất thảo nguyên điển hình, anh khí lanh lợi, đôi mắt sáng như đá hắc diệu thạch[1] chất lượng tốt nhất, cất giấu ánh hào quang lấp lánh.
[1] Hắc diệu thạch hay Đá vỏ chai, Obsidian, một dạng thủy tinh núi lửa, dùng làm trang sức nhiều.
Bóng đêm đã bao phủ toàn bộ thành Chiêu Viễn, tường thành mộc mạc xưa cũ tắm thẫm thứ ánh trăng ngàn năm bất biến. Tiêu Nhiên không khỏi cảm thấy một chút bất mãn. Sự tha thiết và tình ý trong mắt nàng ta không tài nào che giấu được, cho dù nàng cung kính phải phép gọi y Điện quân, lại còn đang đơn thuần cực kỳ cách Hưu Qua ngoài ba bước để chúc rượu y cũng không vừa ý. Y chộp lấy ly rượu của Hưu Qua một hơi cạn sạch, thứ rượu cay xè chui vào bụng, hóa thành ngọn lửa hoang dại mang theo mùi dấm thiêu cháy khắp linh hồn y.
Y quăng ly rượu xuống xoay người hôn Hưu Qua, người đàn ông mà quả tú cầu đỏ vẫn còn đặt cạnh tay, trố mắt nghẹn họng bị y níu cổ áo. Tiêu Nhiên hôn vừa ác vừa vội, sự độc chiếm không một báo hiệu trong nháy mắt bức thanh niên bình thường ít lời kín đáo hóa thành một bé ác ma vô lý đùng đùng, một lòng muốn trong mắt Hưu Qua chỉ có thể nhìn mình mình thôi.
Tiêu Nhiên bị Hưu Qua vác về tẩm điện, y mơ màng ôm chặt quả tú cầu đỏ trong lồng ngực. Dưới thảm lông thú màu đen có địa long ấm áp, lông thú xõa mềm vỗ về sống lưng đau nhức của y. Tiếng vải vóc bị xé toác căn bản cũng không làm y chú ý tới, Tiêu Nhiên nằm ngửa trên thảm trải nền giữa tẩm điện, mái tóc dài thả ra hòa làm một thể với thảm lông thú, mà bộ đồ trắng không tỳ vết kia thì trông lại cực kỳ bực mắt.
Hưu Qua rạch quần y, dùng hẳn con dao găm mạ vàng nọ, chất liệu thượng hạng chất thép cũng thượng hạng, nhưng thần binh lợi khí có thể đổi được mấy trăm con ngựa song ở trong tay Hưu Qua chả mấy khi được dùng với mục đích đứng đắn cả.
Cửa vào chặt khô bị ngón trỏ sốt ruột nới ra. Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy hơi đau chút, tác dụng chậm của rượu quá lớn, y run rẩy kẹp chặt chân, cặp chân chủ động co lên tách ra cách ủng vớ đạp xuống nền thảm nhung thật dày. Lông thú dài không vượt quá mu bàn chân y, tuy vậy nhưng Hưu Qua cũng vẫn có thể thấy rõ ngón chân cuộn tròn lại trong đôi ủng.
Bọn họ gần sát nhau, nhưng lại chưa đủ gần, Tiêu Nhiên dẩu miệng không quá hài lòng, y ngước lên hôn người đàn ông đang thở hổn hển. Y giống như một đứa trẻ khờ dại vô tội dễ bắt nạt, hoàn toàn không biết tại sao Hưu Qua lại đỏ cả mắt như muốn ăn thịt người thế, y chỉ còn chưa thỏa mãn với hiện trạng này, y muốn hôn lên khuôn mặt đẹp như thiên thần của Hưu Qua.
Đám tóc nâu quăn của người đàn ông cọ đến gò má y. Tiêu Nhiên ôm tú cầu không rảnh tay, nên chỉ có thể dựa vào sức eo loạng choạng nhổm dậy. Răng nanh vập lên bờ môi mềm mại, y đã say đến mơ hồ không khống chế tốt sức mình, mùi máu tanh nhàn nhạt lan ra. Tiêu Nhiên đưa đầu lưỡi vào hàm răng Hưu Qua, tựa như chú thỏ tự tắm sạch thơm ngon chui đầu vào ổ sói vậy.
Hưu Qua tuyệt đối nhịn không nổi, hắn dùng hai ngón tay nới mở lối vào chật nóng nọ, thịt non đã quen thuộc với ngón tay dịu ngoan bao lấy nó. Dường như tại say rượu mà những thứ e dè sâu thẳm trong Tiêu Nhiên hoàn toàn biến mất ráo. Hành lang non mềm tha thiết cuốn lấy đầu ngón tay y kéo vào chỗ sâu bên trong. Tiêu Nhiên thút thít, bắp đùi run rẩy, hơi thở nhỏ vụn không khỏi thấu ra một luồng ngọt ngấy.
Tính khí bị đũng quần gò bó căng đến phát đau. Ngón tay Hưu Qua hướng vào chỗ sâu nghiền mạnh một cái, tuyến thể của Tiêu Nhiên là nơi hắn đã sớm sờ quen, thanh niên toàn thân đồ trắng khàn giọng réo lên, xụi lơ dưới thân hắn. Tính khí bán cương run rẩy nhỏm đầu trong đũng quần để ngỏ, vết tia nước ẩm ướt loang lổ trên vải trở thành đốm lửa đốt cháy đồng hoang.
Đầu óc hắn chẳng còn nghĩ được gì, chỉ gọi tên Tiêu Nhiên rồi lật người y lại, một tay ôm ghì vòng eo mảnh gầy dẻo dai của người dưới thân, sau đó áp chặt Tiêu Nhiên dưới cơ thể, răng nanh cắn mạnh vào phần sau gáy nhay mút da thịt, tính khí cọ xát khe đùi chật hẹp, đầu nấm cạy mở miệng huyệt cực nóng xông thẳng vào trong.
Tiêu Nhiên ôm tú cầu quỳ sấp trên tấm thảm dày, hông và mông nhỏng cao, bờ vai run rẩy. Tính khí vẫn bó trong đũng quần dù đau thế cũng không xìu xuống, trái lại càng hưng phấn nhả nước.
Toàn bộ đường ruột đều bị Hưu Qua mở ra, người đàn ông y yêu biến thành vị quân vương mở mang bờ cõi, đánh chiếm trên cơ thể y. Khuôn mặt y nhuốm màu dục vọng, run rẩy cắn chặt răng, bắp đùi run rẩy bởi đau đớn hòa lẫn thỏa mãn mà càng nỗ lực quỳ vững lại.
Mái tóc đen có kết lông ưng rối tung, rủ xuống hai gò má. Hưu Qua túm một tay Tiêu Nhiên áp về trước người, lòng bàn tay dán mu bàn tay mười ngón đan cài nhau. Tiêu Nhiên sụp thắt lưng thốt một tiếng rên khản, đôi mắt đẫm nước in bóng những ngón tay đan siết cùng với một mảng thảm lông thú bị tóm chặt.
Màn dạo đầu quá ngắn ngủi cũng không làm ảnh hưởng đến hứng thú của Tiêu Nhiên. Một tay y tóm khư khư quả tú cầu, quả tú cầu bị ngực nằm đè lên mềm nhũn cạ vào cổ và gò má. Y theo động tác của Hưu Qua phủ phục giạng chân, tư thế vốn đã gợi tình lại càng trở nên giống với loài thú giao hợp.
Tiêu Nhiên quá sức dẻo dai, y gần như có thể co hai chân lại ép sát đất hai bên người giống với nữ giới. Y đớn hèn nằm dưới cơ thể Hưu Qua, chuông vàng trên đai lưng phát ra tiếng vang êm tai, giữa ngực và mặt đất không có gì ngoài quả tú cầu đè dẹp lép, y nằm úp sấp sát xuống, thấp đến mức Hưu Qua nhấn eo một cái là có thể thao vào nơi sâu nhất trong đường ruột y.
Tiếng nước trở nên hết sức rõ ràng, món hàng cứ như loài dã thú của Hưu Qua băng băng một đường xuyên vào nơi hoan lạc mềm mại chặt nóng. Hắn hạ miệng không kiêng dè gì, nên sau gáy Tiêu Nhiên đau rát, đám máu loang loãng rỉ ra thì thấm ướt lông cổ áo dài nhọn. Y khụy vai xuống kẹp chặt chân, y hoàn toàn trở thành thú cái dưới người Hưu Qua, bị người đàn ông ấy tùy ý đè lên với tư thế sấp trên đất, hông ưỡn lên trước dùng phương thức nguyên thủy nhất thao vào cơ thể y.
Tiêu Nhiên không cảm thấy có gì không ổn, y vui sướng đến run rẩy, thân thể bọc trong vải vóc dần ngấm mồ hôi, địa long trong tẩm điện rất vượng, thành ra mồ hôi thấm ướt đồ lót, cả bộ đồ bỗng thành thứ gông xiềng đặc biệt. Y phả ra hơi thở vụn vỡ, con ngươi lơ mơ soi bóng ánh nến vàng ấm trong điện.
Tiêu Nhiên không biết nói mấy kiểu tục tĩu khi đang chuyện chăn gối, đây là cái mà quản sự phủ Cảnh vương dạy y mãi chẳng nổi. Y chỉ chống thảm lông nghẹn ngào thành tiếng, âm đuôi ngọt ngấy theo động tác dần mau thêm của Hưu Qua bắt đầu vỡ tan. Y khó khăn đỡ hông mình, tay phủ trên bụng cách lớp quần áo mà cũng có thể cảm giác được tính khí của Hưu Qua đang rút cắm trong cơ thể.
Tiêu Nhiên khom người mà khóc lóc, phần eo mông đang chứa đựng Hưu Qua nâng lên cao vút, phản ứng theo bản năng đều bởi kích thích mà không phải do nhục nhã. Y mơ màng che bụng dưới lầm bầm cất tiếng, tiếng nói khàn khàn nhanh chóng bị tiếng nến cháy vang lách tách làm tan vào không khí. Còn Hưu Qua, lại vì thế càng thêm mất lý trí.
Ngón tay màu mật như thể bóp gãy hông chàng trai mặc đồ trắng. Toàn bộ thân dưới Tiêu Nhiên bị hắn cuốn vào lòng vớt cao lên, từ việc chưa nuốt được hơn nửa tính khí huyệt mềm ướt át giờ một hơi nuốt nó đến tận gốc. Túi tinh đầy ắp của hắn đập bành bạch lên cái quần trắng thuần, đũng quần chẽn để ngỏ vẫn còn chịu khó bao bọc thân thể chủ nhân, nhưng cảnh xuân lộ ra từ khe hở đó thì đã chú định không cách nào che giấu nổi.
Tiêu Nhiên hô tên Bắc Nguyên của hắn, ôm cái bụng bị hắn đâm xuyên qua ngắc ngứ báo là đã đến đỉnh rồi, đầu nấm áp qua tuyến thể cực kỳ bá đạo xông vào tận cuối đường ruột. Tiêu Nhiên đỏ đuôi mắt lắc đầu nguầy nguậy, sợi tóc tán loạn cọ đầy mặt Hưu Qua. Tính khí mấy tháng trước vẫn còn không bắn tinh được giờ đã cứng từ sớm, chống thành cái lều vải rõ rành rành ở quần.
Tóc đen che đi những vết răng bị cắn mút rớm máu, Hưu Qua khó mà tự chủ siết cánh tay lại thao dồn dập vào nơi sâu, hắn bóp chặt lấy bụng Tiêu Nhiên, khoang bụng bị đè ép chỉ biết càng thêm căng chặt mẫn cảm. Chuông vàng liên tục va vào nhau kêu không ngừng, Hưu Qua dùng tính khí từ miệng huyệt hung tợn đục vào nơi sâu đến tận cùng, Tiêu Nhiên nằm dưới hắn gào khóc vùng vẫy trong chớp mắt, sau đó cả cơ thể cũng bắt đầu run rẩy loạn xạ.
Bụng dưới chứa quá nhiều rượu bị Hưu Qua đỏ mắt vỗ một nhát, thanh niên xuất thân võ học giãy dụa tiến về trước một bước, vì thế miệng huyệt ửng đỏ trơn ướt rời ra khỏi cây thịt đỏ thẫm đó mấy tấc. Năm ngón tay Hưu Qua cong thành trảo giữ chặt vùng bụng kéo y trở lại, thịt mềm đã sớm bị thao chín mọng chỉ đành phải lần nữa đón nhận cảm giác bị đao thịt nóng hổi một nhát đâm sâu tận đáy.
Tú cầu cuối cùng bị Tiêu Nhiên quên tuốt luốt, hai tay y níu hờ thảm lông thú, cơ thể phục dưới người Hưu Qua từ nhát đâm mạnh mới vừa nãy trở đi liền lộn xộn triệt để. Chất lỏng ấm áp nhỏ tí tách ra từ linh khẩu, Tiêu Nhiên mơ màng kẹp chặt hậu huyệt, nhất thời căn bản không phân rõ được mình bị Hưu Qua xuyên bắn hay là không cầm được.
Cũng may Hưu Qua không bắt y phải nhận rõ sự thật này, sau hắn nâng y lên ôm vào lòng, Tiêu Nhiên tựa vào vai y chủ động giạng chân ra, cái quần bằng vải thượng hạng thế là bị hỏng hẳn. Phần rách ở quần giữa hai chân càng ngày càng rộng ra, cuối cùng theo động tác thao mạnh của Hưu Qua hóa thành miếng vải rách chẳng thể che thân.
Tính khí nửa mềm bị người đàn ông dùng tay bao trọn chầm chậm xoa nắn, cái bủn rủn tê dại trong thời gian trơ kéo dài thấu xương. Tiêu Nhiên loạng choạng đưa tay qua cào cẳng tay hắn, ngón tay đeo bao cổ tay bị Hưu Qua giật tới ngậm vào miệng, đầu ngón tay bị đầu lưỡi cuộn mút nhấm cắn, linh khẩu bị phần kén dày bịt lại xoa nắn, tuyến thể còn bị đầu nấm tròn như trái trứng đè qua ép lại.
Ánh nến trước mắt Tiêu Nhiên nối thành một dải, y không nhìn thầy gì hết, trong thế gian này chỉ còn lại ấm áp và khoái cảm Hưu Qua dành cho y. Mặt mày y đỏ thẫm, mái tóc dài xõa tung, lông ưng tết vào tóc cùng với lọn tóc tết đuôi sam của Hưu Qua xoắn vào nhau, cho dù qua bao cuộc bể dâu, đã định sẵn đến chết chẳng rời.
Hưu Qua lấy ngón cái nhấn giữ linh khẩu Tiêu Nhiên, dương căn đã thất cấm[2] mềm oặt thảm thương. Hắn nghiêng đầu hôn lên đôi mắt đỏ thắm của Tiêu Nhiên, tham lam liếm mỗi giọt nước mắt lẫn mồ hôi mặn chát. Thân trên Tiêu Nhiên vẫn mặc bộ đồ đẹp đẽ, khỏe khoắn như hồi sáng, song thân dưới lại dầm dề quá thể, mà tác giả của hết thảy những thứ này vừa hay chính là hắn!
[2] thất cấm: mất khống chế, không đóng lại được.
Thần linh trên trời rốt cuộc rớt xuống ngực hắn. Hắn gỡ chiếc móc đuôi hồ ly dài đeo ở bên hông Tiêu Nhiên ra, lông măng mềm mảnh nương theo động tác đâm thúc bị kẹt vào vùng đùi ướt nhẹp nhễ nhại. Đuôi hồ trắng thuần lướt qua liền bị dịch ruột non làm ướt. Cảm giác dị dạng dán sát vào đáy chậu khiến Tiêu Nhiên bối rối ngồi phịch trong lòng hắn, lưng eo co giật.
Lông dài ở đuôi thay thế ngón cái chặn linh khẩu lại, Tiêu Nhiên ngoan ơi là ngoan mặc hắn táy máy, bắp đùi bị hắn thao đến run rẩy khép chặt, cực lực phối hợp kẹp chặt món hàng của Hưu Qua, trông y thế này như thể một con hồ yêu bị thao đến quắp chặt cái đuôi vậy.
Hưu Qua không làm thì thôi đã làm là làm tới cùng. Hắn khép chân y lại, cân nặng của Tiêu Nhiên với hắn chẳng nhằm nhò gì, hắn vớt bắp chân Tiêu Nhiên qua làm y khép lại rồi xếp chân lên, cánh tay thoáng tăng sức. Tiêu Nhiên cũng chẳng còn cách nào khác chỉ đành co chân vào ngực hắn, cái đuôi kẹp ở chân ướt nhẹp cạ vào vùng đáy chậu và trụ thịt. Hậu huyệt bị đao thịt rút ra đâm vào hung hăng thao đến nổi bọt li ti, phía sau kề sát sao vào lồng ngực mạnh mẽ rắn rỏi của người đàn ông. Khoái cảm quá sức mãnh liệt, đến đỗi chỉ có thể dùng ớn lạnh tận linh hồn để mà hình dung. Tiêu Nhiên khản giọng bật khóc thành tiếng, ngón chân đáp xuống cánh tay Hưu Qua đều cuộn chặt không một kẽ hở.
Tiêu Nhiên lúc bị “làm” đến xỉu đi hãy còn mặc bộ đồ nhăn rúm ró, Hưu Qua hôn mi tâm y chầm chậm rút ra, đao thịt bắn tinh xong dù ở trạng thái mềm nhũn thì kích thước cũng vẫn khả quan. Hắn cố gắng hết sức nhẹ nhàng rời khỏi cơ thể Tiêu Nhiên, tinh dịch sền sệt không có dương căn ngăn chặn, nhất thời chỉ có thể chầm chầm chảy dàn dọc theo bắp đùi run rẩy.
Tiêu Nhiên bị Hưu Qua ôm tới bể tắm ở hậu điện tắm táp, Hưu Qua cởi bỏ bộ quần áo trong lễ cúng tế mà y mặc, ôm y vào bể, nước nóng vừa lúc dỗ dành thân thể vui thích quá độ. Tiêu Nhiên dựa vào trong ngực hắn hơi tỉnh táo lại, Hưu Qua cúi đầu muốn hôn y liền phối hợp ngẩng đầu nghênh đón. Lại là một phen răng môi quấn quýt, y rủn chân đứng không vững, cuối cùng bị Hưu Qua đặt lên thành bể làm sạch từng phần dịch trong cơ thể từng chút một.
Mọi chuyện sau đó Tiêu Nhiên đều không nhớ rõ lắm, y chỉ biết Hưu Qua ôm y rồi hôn hồi lâu, thấp giọng từng lần một gọi y A Nhiên kèm một câu tiếng Bắc Nguyên khác nữa. Y gối lên bờ vai Hưu Qua hỏi hắn từ đó nghĩa là gì, Hưu Qua thì cười khẽ vuốt tóc y, nói cho y biết từ “tái lãng” này mới chân chính là từ dùng để gọi vợ.
Tiêu Nhiên khổ học tiếng Bắc Nguyên lâu như vậy, đương nhiên biết Hưu Qua lại đang gạt mình, có điều y không nóng lòng vạch trần hắn. Sau khi không khí náo nhiệt của lễ cúng tế trôi qua, Tiêu Nhiên liền rảnh rang, rồi chống cằm suy tư mấy ngày liên tục trên nóc tẩm điện mới hiểu rõ hàm ý trong đó.
Y hiểu phần tâm tư thận trọng này của Hưu Qua, “tái lãng” trong tiếng Bắc Nguyên nghĩa là thần linh, nói cụ thể chính là thần linh cao quý sáng trong giống mặt trăng vậy. Cũng bởi danh xưng này quá mức thâm tình thành kính, nên Hưu Qua mới không bảo y hàm nghĩa chân chính của nó.
Đại khái chắc sợ làm y thêm áp lực về mặt tình cảm, dù sao từ đêm thành thân đó đến giờ, Hưu Qua chưa hề ép buộc y phải có đáp lại cho công bằng với nhau.
Tiêu Nhiên tuy thiếu mất “cọng gân” hơi đoảng chút, y ngượng phải ngỏ lời tâm tình ra miệng rõ với Hưu Qua, song vẫn là câu nói kia, chỉ cần Hưu Qua muốn, cái gì y cũng có thể dâng tặng!
Tiêu Nhiên là kẻ luôn luôn nghĩ gì làm nấy. Đông lạnh căm đến, khi trong cung thành vô cùng náo nhiệt chuẩn bị đón Tết, y đặt Hưu Qua nằm trên thảm lông thú trong tẩm điện, ngoài phòng pháo hoa rợp trời, ánh sáng rực rỡ sắc màu chiếu rọi tấm lưng nhễ nhại mồ hôi của y. Y cưỡi trên người Hưu Qua dùng hết thủ đoạn nhằm vặn vẹo eo lấy lòng hắn, dù cho tính khí năm lần bảy lượt chỉ có thể chảy ra dịch tuyến thế mỏng manh cũng chẳng dừng lại.
Thứ học được ở Cảnh vương phủ rốt cục chân chính có chỗ để dùng, Tiêu Nhiên kẹp đao thịt của hắn lên xuống nhấp nhô hơn phân nửa đêm, cúi người tỳ vào trán người đàn ông ấy, dùng thứ tiếng Bắc Nguyên mình luyện tập bấy lâu nay biểu đạt tình yêu trong lòng mình. Y ôm lấy hai gò má Hưu Qua, ngọt ngấy lặp đi lặp lại ba chữ vốn đã nên sớm bày tỏ với hắn, cho đến tận khi sức để nói cũng bị người đàn ông, đã hóa thân thú dữ, thao đến tan tành mây khói mới thôi.
Bọn họ quấn quýt dựa sát vào nhau đến tận đêm khuya, tiếng động đất đầu tiên ở phía nam bị tiếng vang của pháo hoa lấn át, Tiêu Nhiên phủ phục trên người Hưu Qua vẻ mặt hốt hoảng liếc nhìn ngoài điện, mặt đất rung động làm ánh nến khẽ lắc lư. Hưu Qua nín thở lập tức xoay người bảo vệ kín kẽ y dưới người. Tiêu Nhiên kinh ngạc chớp chớp đôi mắt đỏ ngầu, dấu răng rõ ràng trên bả vai màu mật của người đàn ông ngập trước mắt y.
Đêm giao thừa năm đầu tiên Nhân Cảnh Đế đăng cơ, ở ngoài ngàn dặm, quốc quân Bắc Nguyên cùng ái nhân ở tẩm điện triền miên cả đêm, bách tính Chiêu Viễn đang mừng đón năm mới, toàn gia đoàn tụ.
Thì tại cửa ải Sùng Quan biên cảnh Nam Triều, lại là núi hủy quan sập, thành trì sụp đổ, sông ngầm trào đê, tử thương vô số.
Trừ Hải Lực Tư đã chính thức ăn hỏi cùng An Cách Thấm định giật tú cầu để thổ lộ với Tháp Lạp ra, gần như không ai để ý đến hành vi chơi xấu một cách quang minh chính đại của Hưu Qua cả. Nếu nói màn đấu võ trước đó ở vương cung Tiêu Nhiên chẳng qua chỉ khiến toàn bộ hộ vệ và võ quan nội thành phục sát đất, thì màn vọt lên không trung vừa rồi đủ để làm dân trăm họ khắp cả nước phải khiếp sợ.
Cả ngày hôm đó không lúc nào là Hưu Qua không cười, hắn ôm Tiêu Nhiên không rời nửa bước, lúc bày tiệc thết rượu cũng vẫn thế. Một tay dính vào hông Tiêu Nhiên, một tay bưng ly rượu cụng ly với đám thần tử, không thò tay ra lại còn đòi Tiêu Nhiên gắp một gắp thức ăn cho hắn, y chang điệu bộ tên hôn quân đam mê tửu sắc.
Thịnh yến mùa đông của Bắc Nguyên có thể bày từ nội đình cửa cung bày thẳng đến tận đường thành Chiêu Viễn. Nhóm người trẻ lứa An Cách Thấm luôn coi Hưu Qua như lý tưởng nhân sinh, là tấm gương mẫu mực trong đời họ, nhất là còn bị đoạt mất cơ hội thổ lộ hòng kiếm cô vợ, cho nên bị bọn họ thay nhau chúc rượu là không thể tránh khỏi. Cả Tiêu Nhiên ngồi cạnh cũng không thể tránh khỏi, cũng may không ai dám ép y uống nhiều, y bưng ly nhấp hai miếng là coi như đã uống.
Rượu trong lễ cũng tế có tác dụng chậm rất lớn, cả một buổi chiều Tiêu Nhiên đều chỉ mơ mơ màng màng dựa trong ngực Hưu Qua. Ly rượu chạm đáy bao nhiêu lần y căn bản chẳng rõ, y gối bả vai Hưu Qua cố gắng mở mắt ra nhìn người mới tới kính rượu ở trước mắt. Người con gái mặc bộ váy xinh đẹp rung động lòng người, đây là một cô gái đất thảo nguyên điển hình, anh khí lanh lợi, đôi mắt sáng như đá hắc diệu thạch[1] chất lượng tốt nhất, cất giấu ánh hào quang lấp lánh.
[1] Hắc diệu thạch hay Đá vỏ chai, Obsidian, một dạng thủy tinh núi lửa, dùng làm trang sức nhiều.
Bóng đêm đã bao phủ toàn bộ thành Chiêu Viễn, tường thành mộc mạc xưa cũ tắm thẫm thứ ánh trăng ngàn năm bất biến. Tiêu Nhiên không khỏi cảm thấy một chút bất mãn. Sự tha thiết và tình ý trong mắt nàng ta không tài nào che giấu được, cho dù nàng cung kính phải phép gọi y Điện quân, lại còn đang đơn thuần cực kỳ cách Hưu Qua ngoài ba bước để chúc rượu y cũng không vừa ý. Y chộp lấy ly rượu của Hưu Qua một hơi cạn sạch, thứ rượu cay xè chui vào bụng, hóa thành ngọn lửa hoang dại mang theo mùi dấm thiêu cháy khắp linh hồn y.
Y quăng ly rượu xuống xoay người hôn Hưu Qua, người đàn ông mà quả tú cầu đỏ vẫn còn đặt cạnh tay, trố mắt nghẹn họng bị y níu cổ áo. Tiêu Nhiên hôn vừa ác vừa vội, sự độc chiếm không một báo hiệu trong nháy mắt bức thanh niên bình thường ít lời kín đáo hóa thành một bé ác ma vô lý đùng đùng, một lòng muốn trong mắt Hưu Qua chỉ có thể nhìn mình mình thôi.
Tiêu Nhiên bị Hưu Qua vác về tẩm điện, y mơ màng ôm chặt quả tú cầu đỏ trong lồng ngực. Dưới thảm lông thú màu đen có địa long ấm áp, lông thú xõa mềm vỗ về sống lưng đau nhức của y. Tiếng vải vóc bị xé toác căn bản cũng không làm y chú ý tới, Tiêu Nhiên nằm ngửa trên thảm trải nền giữa tẩm điện, mái tóc dài thả ra hòa làm một thể với thảm lông thú, mà bộ đồ trắng không tỳ vết kia thì trông lại cực kỳ bực mắt.
Hưu Qua rạch quần y, dùng hẳn con dao găm mạ vàng nọ, chất liệu thượng hạng chất thép cũng thượng hạng, nhưng thần binh lợi khí có thể đổi được mấy trăm con ngựa song ở trong tay Hưu Qua chả mấy khi được dùng với mục đích đứng đắn cả.
Cửa vào chặt khô bị ngón trỏ sốt ruột nới ra. Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy hơi đau chút, tác dụng chậm của rượu quá lớn, y run rẩy kẹp chặt chân, cặp chân chủ động co lên tách ra cách ủng vớ đạp xuống nền thảm nhung thật dày. Lông thú dài không vượt quá mu bàn chân y, tuy vậy nhưng Hưu Qua cũng vẫn có thể thấy rõ ngón chân cuộn tròn lại trong đôi ủng.
Bọn họ gần sát nhau, nhưng lại chưa đủ gần, Tiêu Nhiên dẩu miệng không quá hài lòng, y ngước lên hôn người đàn ông đang thở hổn hển. Y giống như một đứa trẻ khờ dại vô tội dễ bắt nạt, hoàn toàn không biết tại sao Hưu Qua lại đỏ cả mắt như muốn ăn thịt người thế, y chỉ còn chưa thỏa mãn với hiện trạng này, y muốn hôn lên khuôn mặt đẹp như thiên thần của Hưu Qua.
Đám tóc nâu quăn của người đàn ông cọ đến gò má y. Tiêu Nhiên ôm tú cầu không rảnh tay, nên chỉ có thể dựa vào sức eo loạng choạng nhổm dậy. Răng nanh vập lên bờ môi mềm mại, y đã say đến mơ hồ không khống chế tốt sức mình, mùi máu tanh nhàn nhạt lan ra. Tiêu Nhiên đưa đầu lưỡi vào hàm răng Hưu Qua, tựa như chú thỏ tự tắm sạch thơm ngon chui đầu vào ổ sói vậy.
Hưu Qua tuyệt đối nhịn không nổi, hắn dùng hai ngón tay nới mở lối vào chật nóng nọ, thịt non đã quen thuộc với ngón tay dịu ngoan bao lấy nó. Dường như tại say rượu mà những thứ e dè sâu thẳm trong Tiêu Nhiên hoàn toàn biến mất ráo. Hành lang non mềm tha thiết cuốn lấy đầu ngón tay y kéo vào chỗ sâu bên trong. Tiêu Nhiên thút thít, bắp đùi run rẩy, hơi thở nhỏ vụn không khỏi thấu ra một luồng ngọt ngấy.
Tính khí bị đũng quần gò bó căng đến phát đau. Ngón tay Hưu Qua hướng vào chỗ sâu nghiền mạnh một cái, tuyến thể của Tiêu Nhiên là nơi hắn đã sớm sờ quen, thanh niên toàn thân đồ trắng khàn giọng réo lên, xụi lơ dưới thân hắn. Tính khí bán cương run rẩy nhỏm đầu trong đũng quần để ngỏ, vết tia nước ẩm ướt loang lổ trên vải trở thành đốm lửa đốt cháy đồng hoang.
Đầu óc hắn chẳng còn nghĩ được gì, chỉ gọi tên Tiêu Nhiên rồi lật người y lại, một tay ôm ghì vòng eo mảnh gầy dẻo dai của người dưới thân, sau đó áp chặt Tiêu Nhiên dưới cơ thể, răng nanh cắn mạnh vào phần sau gáy nhay mút da thịt, tính khí cọ xát khe đùi chật hẹp, đầu nấm cạy mở miệng huyệt cực nóng xông thẳng vào trong.
Tiêu Nhiên ôm tú cầu quỳ sấp trên tấm thảm dày, hông và mông nhỏng cao, bờ vai run rẩy. Tính khí vẫn bó trong đũng quần dù đau thế cũng không xìu xuống, trái lại càng hưng phấn nhả nước.
Toàn bộ đường ruột đều bị Hưu Qua mở ra, người đàn ông y yêu biến thành vị quân vương mở mang bờ cõi, đánh chiếm trên cơ thể y. Khuôn mặt y nhuốm màu dục vọng, run rẩy cắn chặt răng, bắp đùi run rẩy bởi đau đớn hòa lẫn thỏa mãn mà càng nỗ lực quỳ vững lại.
Mái tóc đen có kết lông ưng rối tung, rủ xuống hai gò má. Hưu Qua túm một tay Tiêu Nhiên áp về trước người, lòng bàn tay dán mu bàn tay mười ngón đan cài nhau. Tiêu Nhiên sụp thắt lưng thốt một tiếng rên khản, đôi mắt đẫm nước in bóng những ngón tay đan siết cùng với một mảng thảm lông thú bị tóm chặt.
Màn dạo đầu quá ngắn ngủi cũng không làm ảnh hưởng đến hứng thú của Tiêu Nhiên. Một tay y tóm khư khư quả tú cầu, quả tú cầu bị ngực nằm đè lên mềm nhũn cạ vào cổ và gò má. Y theo động tác của Hưu Qua phủ phục giạng chân, tư thế vốn đã gợi tình lại càng trở nên giống với loài thú giao hợp.
Tiêu Nhiên quá sức dẻo dai, y gần như có thể co hai chân lại ép sát đất hai bên người giống với nữ giới. Y đớn hèn nằm dưới cơ thể Hưu Qua, chuông vàng trên đai lưng phát ra tiếng vang êm tai, giữa ngực và mặt đất không có gì ngoài quả tú cầu đè dẹp lép, y nằm úp sấp sát xuống, thấp đến mức Hưu Qua nhấn eo một cái là có thể thao vào nơi sâu nhất trong đường ruột y.
Tiếng nước trở nên hết sức rõ ràng, món hàng cứ như loài dã thú của Hưu Qua băng băng một đường xuyên vào nơi hoan lạc mềm mại chặt nóng. Hắn hạ miệng không kiêng dè gì, nên sau gáy Tiêu Nhiên đau rát, đám máu loang loãng rỉ ra thì thấm ướt lông cổ áo dài nhọn. Y khụy vai xuống kẹp chặt chân, y hoàn toàn trở thành thú cái dưới người Hưu Qua, bị người đàn ông ấy tùy ý đè lên với tư thế sấp trên đất, hông ưỡn lên trước dùng phương thức nguyên thủy nhất thao vào cơ thể y.
Tiêu Nhiên không cảm thấy có gì không ổn, y vui sướng đến run rẩy, thân thể bọc trong vải vóc dần ngấm mồ hôi, địa long trong tẩm điện rất vượng, thành ra mồ hôi thấm ướt đồ lót, cả bộ đồ bỗng thành thứ gông xiềng đặc biệt. Y phả ra hơi thở vụn vỡ, con ngươi lơ mơ soi bóng ánh nến vàng ấm trong điện.
Tiêu Nhiên không biết nói mấy kiểu tục tĩu khi đang chuyện chăn gối, đây là cái mà quản sự phủ Cảnh vương dạy y mãi chẳng nổi. Y chỉ chống thảm lông nghẹn ngào thành tiếng, âm đuôi ngọt ngấy theo động tác dần mau thêm của Hưu Qua bắt đầu vỡ tan. Y khó khăn đỡ hông mình, tay phủ trên bụng cách lớp quần áo mà cũng có thể cảm giác được tính khí của Hưu Qua đang rút cắm trong cơ thể.
Tiêu Nhiên khom người mà khóc lóc, phần eo mông đang chứa đựng Hưu Qua nâng lên cao vút, phản ứng theo bản năng đều bởi kích thích mà không phải do nhục nhã. Y mơ màng che bụng dưới lầm bầm cất tiếng, tiếng nói khàn khàn nhanh chóng bị tiếng nến cháy vang lách tách làm tan vào không khí. Còn Hưu Qua, lại vì thế càng thêm mất lý trí.
Ngón tay màu mật như thể bóp gãy hông chàng trai mặc đồ trắng. Toàn bộ thân dưới Tiêu Nhiên bị hắn cuốn vào lòng vớt cao lên, từ việc chưa nuốt được hơn nửa tính khí huyệt mềm ướt át giờ một hơi nuốt nó đến tận gốc. Túi tinh đầy ắp của hắn đập bành bạch lên cái quần trắng thuần, đũng quần chẽn để ngỏ vẫn còn chịu khó bao bọc thân thể chủ nhân, nhưng cảnh xuân lộ ra từ khe hở đó thì đã chú định không cách nào che giấu nổi.
Tiêu Nhiên hô tên Bắc Nguyên của hắn, ôm cái bụng bị hắn đâm xuyên qua ngắc ngứ báo là đã đến đỉnh rồi, đầu nấm áp qua tuyến thể cực kỳ bá đạo xông vào tận cuối đường ruột. Tiêu Nhiên đỏ đuôi mắt lắc đầu nguầy nguậy, sợi tóc tán loạn cọ đầy mặt Hưu Qua. Tính khí mấy tháng trước vẫn còn không bắn tinh được giờ đã cứng từ sớm, chống thành cái lều vải rõ rành rành ở quần.
Tóc đen che đi những vết răng bị cắn mút rớm máu, Hưu Qua khó mà tự chủ siết cánh tay lại thao dồn dập vào nơi sâu, hắn bóp chặt lấy bụng Tiêu Nhiên, khoang bụng bị đè ép chỉ biết càng thêm căng chặt mẫn cảm. Chuông vàng liên tục va vào nhau kêu không ngừng, Hưu Qua dùng tính khí từ miệng huyệt hung tợn đục vào nơi sâu đến tận cùng, Tiêu Nhiên nằm dưới hắn gào khóc vùng vẫy trong chớp mắt, sau đó cả cơ thể cũng bắt đầu run rẩy loạn xạ.
Bụng dưới chứa quá nhiều rượu bị Hưu Qua đỏ mắt vỗ một nhát, thanh niên xuất thân võ học giãy dụa tiến về trước một bước, vì thế miệng huyệt ửng đỏ trơn ướt rời ra khỏi cây thịt đỏ thẫm đó mấy tấc. Năm ngón tay Hưu Qua cong thành trảo giữ chặt vùng bụng kéo y trở lại, thịt mềm đã sớm bị thao chín mọng chỉ đành phải lần nữa đón nhận cảm giác bị đao thịt nóng hổi một nhát đâm sâu tận đáy.
Tú cầu cuối cùng bị Tiêu Nhiên quên tuốt luốt, hai tay y níu hờ thảm lông thú, cơ thể phục dưới người Hưu Qua từ nhát đâm mạnh mới vừa nãy trở đi liền lộn xộn triệt để. Chất lỏng ấm áp nhỏ tí tách ra từ linh khẩu, Tiêu Nhiên mơ màng kẹp chặt hậu huyệt, nhất thời căn bản không phân rõ được mình bị Hưu Qua xuyên bắn hay là không cầm được.
Cũng may Hưu Qua không bắt y phải nhận rõ sự thật này, sau hắn nâng y lên ôm vào lòng, Tiêu Nhiên tựa vào vai y chủ động giạng chân ra, cái quần bằng vải thượng hạng thế là bị hỏng hẳn. Phần rách ở quần giữa hai chân càng ngày càng rộng ra, cuối cùng theo động tác thao mạnh của Hưu Qua hóa thành miếng vải rách chẳng thể che thân.
Tính khí nửa mềm bị người đàn ông dùng tay bao trọn chầm chậm xoa nắn, cái bủn rủn tê dại trong thời gian trơ kéo dài thấu xương. Tiêu Nhiên loạng choạng đưa tay qua cào cẳng tay hắn, ngón tay đeo bao cổ tay bị Hưu Qua giật tới ngậm vào miệng, đầu ngón tay bị đầu lưỡi cuộn mút nhấm cắn, linh khẩu bị phần kén dày bịt lại xoa nắn, tuyến thể còn bị đầu nấm tròn như trái trứng đè qua ép lại.
Ánh nến trước mắt Tiêu Nhiên nối thành một dải, y không nhìn thầy gì hết, trong thế gian này chỉ còn lại ấm áp và khoái cảm Hưu Qua dành cho y. Mặt mày y đỏ thẫm, mái tóc dài xõa tung, lông ưng tết vào tóc cùng với lọn tóc tết đuôi sam của Hưu Qua xoắn vào nhau, cho dù qua bao cuộc bể dâu, đã định sẵn đến chết chẳng rời.
Hưu Qua lấy ngón cái nhấn giữ linh khẩu Tiêu Nhiên, dương căn đã thất cấm[2] mềm oặt thảm thương. Hắn nghiêng đầu hôn lên đôi mắt đỏ thắm của Tiêu Nhiên, tham lam liếm mỗi giọt nước mắt lẫn mồ hôi mặn chát. Thân trên Tiêu Nhiên vẫn mặc bộ đồ đẹp đẽ, khỏe khoắn như hồi sáng, song thân dưới lại dầm dề quá thể, mà tác giả của hết thảy những thứ này vừa hay chính là hắn!
[2] thất cấm: mất khống chế, không đóng lại được.
Thần linh trên trời rốt cuộc rớt xuống ngực hắn. Hắn gỡ chiếc móc đuôi hồ ly dài đeo ở bên hông Tiêu Nhiên ra, lông măng mềm mảnh nương theo động tác đâm thúc bị kẹt vào vùng đùi ướt nhẹp nhễ nhại. Đuôi hồ trắng thuần lướt qua liền bị dịch ruột non làm ướt. Cảm giác dị dạng dán sát vào đáy chậu khiến Tiêu Nhiên bối rối ngồi phịch trong lòng hắn, lưng eo co giật.
Lông dài ở đuôi thay thế ngón cái chặn linh khẩu lại, Tiêu Nhiên ngoan ơi là ngoan mặc hắn táy máy, bắp đùi bị hắn thao đến run rẩy khép chặt, cực lực phối hợp kẹp chặt món hàng của Hưu Qua, trông y thế này như thể một con hồ yêu bị thao đến quắp chặt cái đuôi vậy.
Hưu Qua không làm thì thôi đã làm là làm tới cùng. Hắn khép chân y lại, cân nặng của Tiêu Nhiên với hắn chẳng nhằm nhò gì, hắn vớt bắp chân Tiêu Nhiên qua làm y khép lại rồi xếp chân lên, cánh tay thoáng tăng sức. Tiêu Nhiên cũng chẳng còn cách nào khác chỉ đành co chân vào ngực hắn, cái đuôi kẹp ở chân ướt nhẹp cạ vào vùng đáy chậu và trụ thịt. Hậu huyệt bị đao thịt rút ra đâm vào hung hăng thao đến nổi bọt li ti, phía sau kề sát sao vào lồng ngực mạnh mẽ rắn rỏi của người đàn ông. Khoái cảm quá sức mãnh liệt, đến đỗi chỉ có thể dùng ớn lạnh tận linh hồn để mà hình dung. Tiêu Nhiên khản giọng bật khóc thành tiếng, ngón chân đáp xuống cánh tay Hưu Qua đều cuộn chặt không một kẽ hở.
Tiêu Nhiên lúc bị “làm” đến xỉu đi hãy còn mặc bộ đồ nhăn rúm ró, Hưu Qua hôn mi tâm y chầm chậm rút ra, đao thịt bắn tinh xong dù ở trạng thái mềm nhũn thì kích thước cũng vẫn khả quan. Hắn cố gắng hết sức nhẹ nhàng rời khỏi cơ thể Tiêu Nhiên, tinh dịch sền sệt không có dương căn ngăn chặn, nhất thời chỉ có thể chầm chầm chảy dàn dọc theo bắp đùi run rẩy.
Tiêu Nhiên bị Hưu Qua ôm tới bể tắm ở hậu điện tắm táp, Hưu Qua cởi bỏ bộ quần áo trong lễ cúng tế mà y mặc, ôm y vào bể, nước nóng vừa lúc dỗ dành thân thể vui thích quá độ. Tiêu Nhiên dựa vào trong ngực hắn hơi tỉnh táo lại, Hưu Qua cúi đầu muốn hôn y liền phối hợp ngẩng đầu nghênh đón. Lại là một phen răng môi quấn quýt, y rủn chân đứng không vững, cuối cùng bị Hưu Qua đặt lên thành bể làm sạch từng phần dịch trong cơ thể từng chút một.
Mọi chuyện sau đó Tiêu Nhiên đều không nhớ rõ lắm, y chỉ biết Hưu Qua ôm y rồi hôn hồi lâu, thấp giọng từng lần một gọi y A Nhiên kèm một câu tiếng Bắc Nguyên khác nữa. Y gối lên bờ vai Hưu Qua hỏi hắn từ đó nghĩa là gì, Hưu Qua thì cười khẽ vuốt tóc y, nói cho y biết từ “tái lãng” này mới chân chính là từ dùng để gọi vợ.
Tiêu Nhiên khổ học tiếng Bắc Nguyên lâu như vậy, đương nhiên biết Hưu Qua lại đang gạt mình, có điều y không nóng lòng vạch trần hắn. Sau khi không khí náo nhiệt của lễ cúng tế trôi qua, Tiêu Nhiên liền rảnh rang, rồi chống cằm suy tư mấy ngày liên tục trên nóc tẩm điện mới hiểu rõ hàm ý trong đó.
Y hiểu phần tâm tư thận trọng này của Hưu Qua, “tái lãng” trong tiếng Bắc Nguyên nghĩa là thần linh, nói cụ thể chính là thần linh cao quý sáng trong giống mặt trăng vậy. Cũng bởi danh xưng này quá mức thâm tình thành kính, nên Hưu Qua mới không bảo y hàm nghĩa chân chính của nó.
Đại khái chắc sợ làm y thêm áp lực về mặt tình cảm, dù sao từ đêm thành thân đó đến giờ, Hưu Qua chưa hề ép buộc y phải có đáp lại cho công bằng với nhau.
Tiêu Nhiên tuy thiếu mất “cọng gân” hơi đoảng chút, y ngượng phải ngỏ lời tâm tình ra miệng rõ với Hưu Qua, song vẫn là câu nói kia, chỉ cần Hưu Qua muốn, cái gì y cũng có thể dâng tặng!
Tiêu Nhiên là kẻ luôn luôn nghĩ gì làm nấy. Đông lạnh căm đến, khi trong cung thành vô cùng náo nhiệt chuẩn bị đón Tết, y đặt Hưu Qua nằm trên thảm lông thú trong tẩm điện, ngoài phòng pháo hoa rợp trời, ánh sáng rực rỡ sắc màu chiếu rọi tấm lưng nhễ nhại mồ hôi của y. Y cưỡi trên người Hưu Qua dùng hết thủ đoạn nhằm vặn vẹo eo lấy lòng hắn, dù cho tính khí năm lần bảy lượt chỉ có thể chảy ra dịch tuyến thế mỏng manh cũng chẳng dừng lại.
Thứ học được ở Cảnh vương phủ rốt cục chân chính có chỗ để dùng, Tiêu Nhiên kẹp đao thịt của hắn lên xuống nhấp nhô hơn phân nửa đêm, cúi người tỳ vào trán người đàn ông ấy, dùng thứ tiếng Bắc Nguyên mình luyện tập bấy lâu nay biểu đạt tình yêu trong lòng mình. Y ôm lấy hai gò má Hưu Qua, ngọt ngấy lặp đi lặp lại ba chữ vốn đã nên sớm bày tỏ với hắn, cho đến tận khi sức để nói cũng bị người đàn ông, đã hóa thân thú dữ, thao đến tan tành mây khói mới thôi.
Bọn họ quấn quýt dựa sát vào nhau đến tận đêm khuya, tiếng động đất đầu tiên ở phía nam bị tiếng vang của pháo hoa lấn át, Tiêu Nhiên phủ phục trên người Hưu Qua vẻ mặt hốt hoảng liếc nhìn ngoài điện, mặt đất rung động làm ánh nến khẽ lắc lư. Hưu Qua nín thở lập tức xoay người bảo vệ kín kẽ y dưới người. Tiêu Nhiên kinh ngạc chớp chớp đôi mắt đỏ ngầu, dấu răng rõ ràng trên bả vai màu mật của người đàn ông ngập trước mắt y.
Đêm giao thừa năm đầu tiên Nhân Cảnh Đế đăng cơ, ở ngoài ngàn dặm, quốc quân Bắc Nguyên cùng ái nhân ở tẩm điện triền miên cả đêm, bách tính Chiêu Viễn đang mừng đón năm mới, toàn gia đoàn tụ.
Thì tại cửa ải Sùng Quan biên cảnh Nam Triều, lại là núi hủy quan sập, thành trì sụp đổ, sông ngầm trào đê, tử thương vô số.
Bình luận truyện