Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 173: Vậy là trẫm hiểu lầm sao?



May mà lần này, xiêm y của Phượng Thiển không bị xé hỏng, mà là cởi ra, nếu không nàng cũng không biết đi ra ngoài gặp người như thế nào.

Dù là như thế, sau khi nàng phát hiện dáng vẻ mình đi đường quỷ dị như thế, tuy ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe miệng, thầm mắng một tiếng cầm thú.

Quân Mặc Ảnh nhíu mày, cười đến vẻ mặt tà mị: “Thiển Thiển đi như vậy, khẳng định đi không được cung Phượng Ương, không bằng để trẫm ôm trở về?!"

"Không cần!" Phượng Thiển không chút suy nghĩ liền quyết đoán từ chối.

Lần trước bị Hi phi kê đơn hoàn toàn là ngoài ý muốn, có thể là bởi vì là lần đầu tiên, sau khi xong nàng không thể đi được một bước. Nhưng bây giờ không giống, ít nhất nàng còn có thể miễn cưỡng đứng lên, tuy rằng tư thế có chút xấu, nhưng nàng tuyệt đối không cần lại bị người dùng ánh mắt mờ ám nhìn chằm chằm một lần nữa. 

Nếu nam nhân này ôm nàng trở về, phàm là người có đầu óc, người nào không đoán được chuyện gì vừa xảy ra.

Phượng Thiển tức giận đến ót cũng đau: “Ngươi ở chỗ này làm việc của ngươi đi, ta tự đi về trước."

Làm sao Quân Mặc Ảnh cho nàng đi như vậy: “Không có gì sự, trẫm trở về cùng nàng."

Nói xong cũng không cho nàng cơ hội từ chối, cầm áo choàng vắt trên bình phong xuống, cẩn thận phủ thêm cho nàng, nắm nàng đi ra ngoài.

Phượng Thiển tập tễnh vụng về đi một đường, không nói gì nhìn mỗ nam nhân "Thân nhẹ như yến", càng xem càng thấy nam nhân này không vừa mắt.

Trên đường đi, đột nhiên tiểu thái giám ở Ngự Thư Phòng báo lại, nói là Tả tướng đại nhân cầu kiến. Quân Mặc Ảnh chỉ nói một câu: “Để hắn chờ." Sau đó liền ôm Phượng Thiển tiếp tục đi đến cung Phượng Ương.

Xa xa liền nhìn thấy Thân phi đứng ở cửa cung Phượng Ương, không biết nói gì với cung nhân.

Phượng Thiển híp mắt, đứng thẳng dậy từ trong lòng Quân Mặc Ảnh.

Quân Mặc Ảnh nhíu mi nhìn nàng một cái, nói cũng nói với Thân phi: “Trẫm lại không biết, quan hệ của Thân phi và Thiển phi tốt như vậy khi nào, ba ngày hai lần lại chạy đến cung Phượng Ương."

Rõ ràng mang theo giọng điệu châm chọc khiến Thân phi đưa lưng về phía bọn họ cứng đờ người, chợt chậm rãi xoay người.

Thân phi vốn nghe nói đế vương ở Ngự Thư Phòng thảo luận chính sự, nên mới đến đây tìm Phượng Thiển, lại không nghĩ rằng tới không khéo, Phượng Thiển cũng không ở, nói với câu với cung nhân cung Phượng Ương, nhưng thật ra chờ được đế vương trở lại.

Dáng vẻ gắn bó như vậy, nàng chưa bao giờ gặp qua. Tuy nói nàng cảm thấy đế vương sủng ái Phượng Thiển không được lâu, nhưng không thể không nói, kia kỳ thật cũng là phương thức nàng tự mình an ủi.

Nàng luôn không muốn thừa nhận mình nhìn thấy đế vương đối xử với Phượng Thiển không giống.

Còn về không giống đến như thế nào, chỉ có thể nói, không ai hưởng thụ qua vinh sủng như vậy. Cứ thế mãi, thậm chí nàng hoài nghi đế vương sẽ độc sủng một mình Phượng Thiển, thậm chí….

Trong lòng Thân phi kinh ngạc, không dám tiếp tục nghĩ tới.

"Nô tì tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cát tường." Nàng vội vàng hành lễ, đáp lại lời đế vương mới nói: “Hoàng Thượng hiểu lầm, kỳ thật nô tì và Thiển phi đã quen biết từ lúc Tây Khuyết, nô tì vẫn coi Thiển phi là muội muội. Nay Thiển phi tiền sự tẫn vong, nô tì sợ lòng nàng có tích tụ, cho nên muốn đến bồi nàng nhiều hơn, hy vọng nàng có thể nhanh chóng khôi phục trí nhớ."

"À!" Quân Mặc Ảnh nhíu mày, liếc mắt nhìn nàng một cái: "Vậy trẫm hiểu lầm sao?"

Thân phi ngẩn ra, trong lòng lập tức nảy lên một cỗ ảo não.

Quả thật, nàng giải thích nhiều, có lẫn vài phần giấu đầu hở đuôi ở trong lời nói.

Quân Mặc Ảnh mím môi mỏng, không đợi nàng mở miệng liền nói: “Thiển phi có trẫm ở cùng, không cần người bên ngoài lo lắng, trẫm sẽ chiếu cố nàng thật tốt. Huống chi, dù là thật sự lòng nàng có tích tụ, chẳng lẽ bằng ngươi an ủi vài câu, có thể tiêu trừ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện