Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 198: Sinh thần của nương nương sắp đến



Phượng Thiển không nghĩ tới, tiêu thực tiêu đến cuối cùng, thế nhưng càng khó chịu.

Quay về đường cũ, đi đến hồ Vọng Tịch, rốt cuộc Phượng Thiển có chút không chịu nổi.

Bên trong dạ dày quay cuồng cao thấp, như là có cái gậy không ngừng tác quái ở bên trong, từng đợt ghê tởm có cảm giác muốn nôn.

Quả nhiên là ăn rất no sao?

Phượng Thiển tỏ vẻ thật ưu thương.

Một tay ôm bụng, một tay bám vào một gốc cây đại thụ bân hồ, như là sức nặng toàn thân đều đặt ở trên thân cây.

Đột nhiên dạ dày lại một trận cuồn cuộn, Phượng Thiển biến sắc, "Oa" một ngụm nôn ra.

Nàng liều mạng vỗ ngực mình cho thông khí, hồi lâu mới dễ chịu hơn, lại nôn khan vài tiếng, lúc này mới yên tĩnh.

Sau đó, Phượng Thiển không nói gì nhìn "Phân" dưới cây, xấu hổ đến mức lệ rơi đầy mặt.

Chuyện ghê tởm như vậy, chuyện ghê tởm như vậy!!!

Bà nội nó, khẳng định là vì đụng phải nữ nhân cố làm ra vẻ kia, ghê tởm khiến nàng ói ra.

Thật không hay ho gì!

Phượng Thiển hấp hấp mũi, dùng tay lau miệng, quyết định chạy nhanh về cung Phượng Ương.

Tuy rằng nàng không rõ đường trở về lắm, nhưng cũng may nhớ đại khái, lại là ban ngày ban mặt, gặp nhiều cung nữ thái giám, tùy tiện hỏi hỏi, rốt cục thành công trở lại cung điện chói lọi.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển to, ánh mặt trời có chút chói mắt, Phượng Thiển không thể không nheo mắt lại, khóe miệng tươi cười lại có thể so với mặt trời.

"Nương nương, rốt cục ngài đã trở lại. Nô tỳ còn tưởng rằng ngài đi dạo ở trong viện đâu, sao lại chạy ra bên ngoài?!" Phượng Thiển mới vừa đi vào trong viện, Đông Dương liền chạy ra, quan tâm hỏi: “Thân mình nương nương còn khó chịu sao?"

Phượng Thiển không có can đảm nói vừa rồi nàng xảy ra chuyện gì, nếu như bị nha đầu kia biết, thế nào cũng phải tìm đến cho nàng một đống Thái y.

"Không sao. Đông Dương nói đúng, đi ra ngoài một vòng, quả nhiên bách bệnh đều mất."

Đông Dương nhìn nàng cười ngây ngô, khóe miệng giựt giựt: “Nương nương không có việc gì là tốt rồi."

"Đúng rồi Đông Dương, hỏi ngươi chuyện này." Phượng Thiển liếm liếm môi, trên mặt nổi mấy vệt đỏ hồng: "Cái kia, ngươi có biết cung nhân quét tước ngự hoa viên là ai an bài không?"

"Nương nương hỏi cái này làm cái gì?" Đông Dương cổ quái nhìn nàng một cái.

"À, là như vậy" Đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Thiển trở nên nghiêm túc hơn, nói: "Vừa rồi ở ngự hoa viên dưới một gốc cây đại thụ ta có nhìn thấy một ít không sạch sẽ gì đó, liền muốn hỏi ngươi một chút, đại khái khi nào thì sẽ có người đi quét tước."

"Nương nương yên tâm, ngự hoa viên có cung nhân chuyên quét tước, mỗi ngày cố định ba lượt. Nếu thực sự có người nhìn thấy cái gì không sạch sẽ, vậy không phải thời gian quét tước, cũng sẽ có người đi rửa sạch." Đông Dương nói, một bên cảm thấy biểu tình chủ tử nhà mình có điểm quỷ dị.

Phượng Thiển ngượng ngùng cười hai tiếng, lúc này mới yên tâm.

Trước giờ ngọ thiện, đế vương để Lý Đức Thông đến cung Phượng Ương tặng một đống đồ, không có tuyên chỉ, cũng không nói là ban cho, đơn thuần để Lý Đức Thông mang đến.

Từ trước Phượng Thiển thích nhất nhìn thấy mấy món bảo bối, nhưng mà từ khi có tư khố của cung Càn Long, nàng cũng không chấp nhất mấy thứ này như trước. Dùng lời của nàng mà nói, trước khi muốn trang thanh cao, đầu tiên phải là người giàu.

Nhưng mà sau khi Lý Đức Thông để cung nhân mở thùng ra, hai mắt Phượng Thiển vẫn không khỏi phát sáng.

Cơ bản đều là trang sức và đồ trang trí, chất liệu tất nhiên là không cần phải nói, mã não phỉ thúy, châu ngọc Lâm Lang, mọi thứ đều là tinh phẩm trong tinh phẩm. Để cho người sợ hãi than lại là hình thức mấy thứ này, dù là Phượng Thiển tự nhận kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi thán một tiếng "Thật đẹp".

Lý Đức Thông cười tủm tỉm nói: “Hoàng Thượng nói, sinh thần của nương nương sắp đến, mấy thứ này vội đưa tới cho nương nương chơi đùa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện