Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 29: Hắn không vui khi có người mắng vật nhỏ của hắn



Phượng Thiển bị hắn nhìn đến sợ hãi, không khỏi đẩy hắn một cái, nhanh chóng nói: “Ngươi đi nhanh đi!"

"Yên tâm, trẫm sẽ cẩn thận." Quân Mặc Ảnh nhịn cười, dọc đường đi không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ vật nhỏ là sợ hắn ở tuyết lý hoạt nhất giao?

Đôi giày màu vàng thêu rồng dẫm trên tuyết phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, nghe ồn ào, nhưng trong lòng Quân Mặc Ảnh lại thấy yên tĩnh, vững vàng, khóe miệng bộc lộ một chút ý cười.

Lý Đức Thông nhìn ngây người, cười? Lại đang cười? Đi một mình cũng có thể cười? Hắn sợ run cả người, đột nhiên phát hiện nhiều năm như vậy số lần đế vương cười rộ cũng không bằng mấy ngày nay, Phượng tiệp dư thật uy vũ...

Lúc Quân Mặc Ảnh bước vào cung Phượng Minh, Thái Hậu đã ngồi ở trong điện chờ hắn, thấy hắn đã đến, gật đầu cười nói một tiếng: “Hoàng thượng tới."

"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu." Quân Mặc Ảnh thi lễ, đối với người mẫu hậu này, hắn đều tôn trọng.

"Đều là mẹ con với nhau, Hoàng Thượng khách khí với ai gia như vậy làm cái gì?" Thái Hậu cười khoát tay: "Mau ngồi đi."

Quân Mặc Ảnh cũng không giữ lễ tiết, ngồi bên cạnh Thái Hậu. Hắn và Thái Hậu có cảm tình rất tốt, giờ phút này cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Đã trễ thế này mẫu hậu còn tìm nhi thần là có chuyện quan trọng gì?"

Thái Hậu lắc đầu: “Chuyện quan trọng thì không có, chỉ là đã lâu ai gia không gặp Hoàng Thượng, quan tâm một ít chuyện vụn vặt thôi." Bà đặt tay lê đệm, tay trái cầm tách trà, tay phải cầm nắp thổi. Thật lâu sau, giống như lơ đãng hỏi: “Nghe nói trong cung Càn Long của Hoàng Thượng có nữ tử?"

"Đúng vậy." Quân Mặc Ảnh gật đầu, cũng không che dấu, vật nhỏ của hắn cũng không phải không thể gặp người khác. Huống chi, trong luật pháp cũng không có quy định nữ tử không thể ở trong cung Càn Long, chỉ là hắn có thích hay không mà thôi.

Thái Hậu không nghĩ tới hắn không che dấu, dừng một chút mới nói: “Nhiều năm như vậy Hoàng Thượng cũng không để phi tần nào đi vào, ai gia còn tưởng rằng Hoàng Thượng không muốn để nữ nhân đi vào."

"Mẫu hậu hiểu lầm rồi, nhi thần không cố ý không để người khác vào."

Không cố ý, chỉ là không thích nữ nhân đi ra đi vào, không muốn cả tẩm cung của mình cũng để các nàng tùy ý ra vào. Mà vật nhỏ chính là một sự trùng hợp, vừa vặn xuất hiện ngay lúc đó, sau khi xuất hiện còn khiến mình cảm thấy vui mừng, liền nghĩ, có nàng ở bên người thật tốt, đơn giản liền giữ lại.

"Nếu Hoàng Thượng nói như vậy, ai gia cũng tin tưởng Hoàng Thượng có chừng mực." Thái Hậu gật đầu, không hề tiếp tục đề tài này: "Nam tuần lần này, ngày mai sẽ xuất phát, Hoàng Thượng có nghĩ tới mang phi tử nào không?"

"Phượng Thiển."

Quân Mặc Ảnh đáp quá nhanh khiến Thái Hậu sửng sốt một lúc lâu, mi tâm nhíu lại trong chốc lát rồi dãn ra.

Giây lát sau, bà nói: “Cho dù nàng cản kiếm thay Hoàng Thượng, có thể đi, nhưng nàng chỉ là Tiệp dư. Huống chi nàng còn mất trí nhớ, mọi việc không hiểu, đi theo bên người hoàng thượng sẽ chỉ trói buộc."

"Mẫu hậu, Phượng Thiển chỉ mất trí nhớ, không phải ngốc, vì sao lại là trói buộc?" Quân Mặc Ảnh tức giận, hắn không vui khi có người mắng vật nhỏ của hắn, cho dù là mẫu hậu hắn cũng không được: "Huống chi, sở dĩ nàng biến thành như vậy, không phải vì trẫm sao?"

Thái Hậu cười lạnh một tiếng: “Chuyện thích khách còn chưa điều tra rõ, Hoàng Thượng kết luận không khỏi quá sớm rồi?"

Bà chỉ biết sớm hay muộn Phượng Thiển kia cũng là tai họa, lúc trước tiến cung một năm cũng không để nàng gặp hoàng đế cũng là nguyên nhân này. Tuy nói ở ngoài thoạt nhìn là Thân phi và nữ nhân Tây Khuyết kia quấy phá mới khiến nàng mất thánh sủng nhiều lần, nhưng thực tế, đây là việc mà một đám phi tử nho nhỏ có thể làm sao?

Chỉ không nghĩ tới, mình làm nhiều việc như vậy, kết quả lại thất bại bởi một lần ám sát không rõ nguyên nhân.

Quân Mặc Ảnh biết ý tứ Thái Hậu, chuyện thích khách còn chưa điều tra rõ, là ám sát thật hay là một hồi diễn trò cũng chưa biết, bất luận kẻ nào đều có thể là hung thủ phía sau màn. Nhưng ít nhất, dáng vẻ hiện tại của vật nhỏ, bất luận như thế nào hắn cũng không tin nàng có lòng bất chính như mẫu hậu nói.

Cụp mi mắt, hắn thản nhiên nói: “Nếu việc còn chưa điều tra rõ, cũng xin mẫu hậu không cần kết luận quá sớm."

Nói xong, không khí quanh mình nhất thời có chút dừng lại, thậm chí mang theo một chút quỷ dị.

Thái Hậu nhấp ngụm trà, chờ nửa ngày, rốt cục nói: “Nếu Hoàng Thượng quyết tâm muốn dẫn Phượng tiệp dư cùng đi, ai gia cũng không ngăn cản. Chỉ là, Hoàng Thượng nên mang theo người nữa."

Quân Mặc Ảnh nhíu mày, liền nghe Thái Hậu tiếp tục nói: “Phán Hi có võ công, tính tình ngày thường cũng ôn hòa. Ai gia thấy, để nàng hầu hạ bên người hoàng thượng vô cùng tốt, dọc đường đi nếu không thể chiếu cố Hoàng Thượng, cũng có thể bảo vệ Hoàng Thượng."

"Mẫu hậu, trẫm có Lý Đức Thông hầu hạ, có ám vệ bảo vệ, cũng không cần người  như vậy."

Thái Hậu nhẹ nhàng thở dài: “Hoàng Thượng để cho ai gia yên tâm được không?"  

Sau khi Quân Mặc Ảnh đi, người bên cạnh hỏi: “Thái Hậu thật sự biết Phượng tiệp dư ở cung Càn Long?"

"Bằng không, ai gia còn có thể làm như thế nào?" Thái Hậu cười lắc đầu, vài phần bất đắc dĩ, vài phần buồn cười.

"Hoàng Thượng à, nhìn như lạnh lùng vô tình, nhưng không phải vô tâm. Có một số việc, ai gia chỉ nói chút liền thôi, dù sao cũng là nữ nhân của hắn, ai gia cũng không thể can thiệp quá mức không phải sao?" Thái Hậu thở dài: "Huống chi, Hoàng Thượng là người có chừng mực, nếu ai gia nói Phượng Thiển không tốt, thì rõ ràng là không tin hắn."

Liên Nhược Thần suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu nói: “Thái Hậu nói có lý."

Lúc Quân Mặc Ảnh trở về, Phượng Thiển đã ngủ. Mà buổi sáng hôm sau Phượng Thiển tỉnh lại, Quân Mặc Ảnh đã lâm triều. Cho nên từ lúc hắn trở về từ cung Thái Hậu, hai người chưa từng gặp nhau.

Phượng Thiển rửa mặt xong, mặc bộ váy lưu sa màu xanh nhạt lưu, lót bên trong áo là một tầng nhung, cho nên không khiến nàng thấy lạnh. Trên váy thêu hoa màu vàng nhạt, kết hợp với màu áo lót bên trong càng hợp hơn, tươi mát thoát tục giống tính cách của nàng.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Lý Đức Thông trực tiếp dẫn nàng ra cửa cung, nói là Quân Mặc Ảnh đã sớm phân phó.

Phượng Thiển vui vẻ đi sau, lại gặp một người không ngờ.

Chính xác ra, là hai người.

Chẳng qua một nam nhân trong đó, đoán là thị vệ linh tinh, cho nên Phượng Thiển cũng không để trong lòng.

Nhưng nữ tử có dung mạo đẹp bên cạnh Quân Mặc Ảnh, là người không thể bỏ qua. Nhất là tầm mắt đối phương dừng ở trên người nàng, nếu nàng không nhìn thấy, vậy rõ ràng là người mù rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện