Chương 45
Tề Hàn Chương có một đoạn thời gian thật lâu không gặp được Tạ Lâm Khê, hành trình hôm nay vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức hắn có chút không tin.
Tạ Lâm Khê cảm thấy ánh mắt của Tề Hàn Chương vẫn luôn hướng lên người mình, khiến người ta muốn lơ đi cũng không được, vì thế hắn ngước mắt nhìn về phía người bên cạnh, hai hàng lông mày hơi nhíu: "Thế tử có chuyện gì cứ nói thẳng."
Lời nói tại ngữ cảnh bất đồng, đối với người bất đồng tự nhiên không giống nhau.
Nếu như bây giờ người ở bên cạnh là Tề Tĩnh Uyên, Tạ Lâm Khê nên hỏi, Vương gia, trên mặt ta có cái gì bẩn sao?
Tề Tĩnh Uyên sẽ phản ứng ra sao đây? Nếu có, y sẽ trực tiếp vươn tay giúp mình lau chùi, nếu như không có, y sẽ làm bộ có, kết quả cuối cùng vẫn là vuốt lên gò má của chính mình.
Nói chung, người kia từ trước đến giờ vẫn cứ yêu thích thuận đòn trèo lên trên...
Nhớ đến chuyện này, Tạ Lâm Khê không nhịn được mà nhếch lên khóe miệng, thần sắc trên mặt so với ngày xưa càng ôn nhuận nhu hòa thêm mấy phần.
Tề Hàn Chương vốn muốn nói gì đó, mà nhìn thấy vẻ mặt này của Tạ Lâm Khê, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại bị hắn nuốt trở vào, hắn rũ mắt xuống nói: "Ngươi nói lời này là muốn nói gì."
Đối với người không phải Tề Tĩnh Uyên, Tạ Lâm Khê khó nói thẳng "Thế không ngươi nhìn ta làm cái gì", liền thuận thế nói: "Không có gì."
Ngữ khí nhàn nhạt, phảng phất giống như là đang nói một chuyện rất bình thường.
Tề Hàn Chương không có hé răng, hai người trầm mặc tiêu sái.
Cứ đi như thế một lát sau, Tề Hàn Chương mở miệng: "Ta vừa nãy đang suy nghĩ rất lâu rồi không gặp ngươi."
Tạ Lâm Khê không nghĩ tới hắn sẽ trả lời, hơi run, tùy tiện nói: "Nếu như thế tử muốn gặp ta, vào cung là được."
"Ngươi cũng không phải không biết ta sợ hoàng thúc, nào dám tùy tiện vào cung." Tề Hàn Chương cười nói, lúc này hắn đã khôi phục như xưa, ngữ khí cũng biến thành vô cùng đáng thương.
Tạ Lâm Khê không có hé răng.
Trong lòng hắn biết Tề Tĩnh Uyên tốt là được, cũng không cần thiết nói với bất kỳ ai những việc này.
Tề Hàn Chương nhìn thần sắc hắn liền biết hắn nghĩ gì trong lòng, trong lòng có chút nghẹn, cảm thấy chính mình càng ngày càng nhìn không thấu người vật của kinh thành này.
Hai người cứ như vậy im lặng đi tới cửa cung.
Theo lí Tạ Lâm Khê đưa người tới đây là được rồi, chỉ là còn không đợi hắn mở miệng, Tề Hàn Chương đứng ở cửa cung, ngữ khí có chút cô đơn tịch liêu nói: "Ngươi theo ta hồi phủ đi..."
Tạ Lâm Khê nhìn phía hắn, Tề Hàn Chương lau mặt một cái, phẫn nộ nói: "Ta chính là muốn nói, ngươi theo ta trở về, chờ ta viết thư xong, ngươi trực tiếp mang về hoàng cung đưa cho hoàng thúc.
Ngươi cũng biết, bảo ta trở lại hoàng cung một chuyến, ta run chân."
Tạ Lâm Khê nghĩ một hồi liền đồng ý, thời điểm xuất cung, hắn gọi một thị về tới, bảo hắn nói một tiếng với Tề Tĩnh Uyên.
Tề Hàn Chương nhìn hành vi này, thần sắc suy tư.
Tạ Lâm Khê quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt đánh giá của hắn, trong lòng chẳng biết vì sao lại đột nhiên nảy lên, thật giống như quan hệ của mình cùng Tề Tĩnh Uyên bị người trước mắt này biết được vậy.
Chỉ là hắn không hỏi gì cả, cũng không lảng tránh tầm mắt của Tề Hàn Chương, vẫn cứ như lúc trước, sắc mặt một chút cũng không đổi.
Tề Hàn Chương thu lại ánh mắt, hắn nói: "Đi thôi."
Tề Hàn Chương cũng cưỡi ngựa vào cung, thời điểm trở lại, hai người đều cưỡi ngựa.
Chỉ là dọc theo đường đi, hắn đều có chút mất tập trung, còn suýt chút nữa hai lần ngã khỏi ngựa.
Cũng may là cuối cùng bọn họ cũng rất thuận lợi về đến nơi.
Tề Hàn Chương cũng khôi phục lại sự sáng suốt, sau khi hắn tự mình mang Tạ Lâm Khê đi vào tiền thính mới đến hậu viện viết thư.
Quản gia trong phủ dâng trà cho Tạ Lâm Khê, Tạ Lâm Khê cũng không có uống.
Ngồi một lát trong tiền thính, hắn mơ hồ ngửi thấy một mùi vị rất khó tả, mùi vị này hắn cảm thấy có chút quen quen, mà nhất thời lại không nghĩ ra đã từng ngửi thấy ở đâu.
Còn không đợi hắn ngẫm nghĩ, Tề Hàn Chương đã cầm bức thư quay trở lại.
Thư đặt ở bên trong phong thư, vẫn chưa che lại.
Nội dung bức thư cần có Tề Tĩnh Uyên xem qua, che lại cũng phải mở ra, còn không bằng quang minh chính đại mở rộng.
Tạ Lâm Khê không nghĩ tới hắn lại viết nhanh như vậy, biểu tình hơi mang theo mấy phần kinh ngạc.
Tề Hàn Chương nở nụ cười, nói: "Ta cũng không phải cái gì cũng không hiểu, thời điểm lúc trước khi kinh thành nghị luận sôi nổi ta đã nghĩ tới sẽ phải viết thư này, nghĩ sớm muộn cũng có ngày phải dùng đến.
Giờ xem, hiện tại cũng không cần ta phải suy nghĩ nên hạ bút như thế nào rồi."
Nụ cười này có chút miễn cưỡng, Tạ Lâm Khê hiểu ý của hắn, thời điểm Vân Nam Vương từ chối nộp thuế ngân, Tề Hàn Chương đã chuẩn bị cái này trong lòng.
Hắn rất rõ ràng thân phận của chính mình, thời điểm Vân Nam cùng kinh thành gió êm sóng lặng, hắn là Vân Nam Vương thế tử, thời điểm Vân Nam cùng kinh thành có phong ba, hắn chỉ là một chất tử.
Thân là chất tử, tự nhiên phải có giác ngộ của chất tử, có như thế thì ở kinh thành mới có thể trải qua thư thái một chút.
Tạ Lâm Khê tiếp nhận thư, sau đó hắn nhìn về phía Tề Hàn Chương nói: "Thế tử, ta trở về cung phục mệnh."
Tề Hàn Chương ừm một tiếng, nói: "Cảnh sắc trong tòa trạch của ta cũng không tệ, chờ mấy ngày nữa vườn hoa trong hậu viện đua nở, đến lúc đó ngươi nếu như có thời gian rảnh hãy tới chỗ của ta uống rượu."
Ánh mắt của Tạ Lâm Khê rơi vào trên mặt hắn, đồng ý.
Tề Hàn Chương vui vẻ, tối tăm trên mặt đều tiêu tan hết, còn tự mình đưa Tạ Lâm Khê ra khỏi phủ.
Tạ Lâm Khê cưỡi ngựa rời đi.
Trở lại trong cung, Tề Tĩnh Uyên đang ở trong Thiên điện của Cảnh Hoa điện, nghe cung nhân nói là Tề Tĩnh Uyên vừa trở về đã thả hết đám người của Lê Hoa Ban.
Khi Tạ Lâm Khê đến Thiên điện, chỉ thấy bên trong đã trống không, cung nhân đang quét dọn.
Lê Hoa Ban không ít người, mà mấy ngày ở lại Cảnh Hoa điện, bọn họ đều rất yên tĩnh, không dám dễ dàng gây sự, viện tử cũng rất sạch sẽ, giống như là không có ngưởi ở vậy.
Tử Y kia còn cho là mình sẽ phải chết, hoàn toàn không nghĩ tới Tề Tĩnh Uyên căn bản không rảnh phản ứng bọn họ.
Thời điểm Tạ Lâm Khê đi tới, ngửi thấy được mùi huân hương bên trong, mũi không khỏi cảm thấy ngứa ngứa.
Tề Tĩnh Uyên nhìn hắn một cái, nói: "Trở về ."
Tạ Lâm Khê tập trung tinh thần khẽ gật đầu, đưa bức thư Tề Hàn Chương viết xong cho y.
Tề Tĩnh Uyên nhận lấy, vẫn chưa trực tiếp mở ra, mà là hỏi: "Làm sao vậy, có tâm sự?"
Tạ Lâm Khê: "Không có..." Trong lòng hắn có để ý đến mùi hương ở nơi của Tề Hàn Chương, nhưng lại không biết nên nói chuyện này như thế nào, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu.
Tề Tĩnh Uyên không làm khó hắn nên không hỏi nữa, y biết Tạ Lâm Khê làm việc có chừng mực, đồng dạng có chuyện cũng sẽ không gạt mình, vì vậy mà nói tiếp: "Nơi này rất loạn, để bọn họ thu dọn, chúng ta trở lại thôi."
Tạ Lâm Khê ngước mắt, cùng y cùng rời đi, "Vương gia nghĩ thế nào mà lại để người của Lê Hoa Ban xuất cung?"
Tề Tĩnh Uyên hừ hừ: "Ngươi nói xem."
Tạ Lâm Khê nghĩ một hồi, có chút yên lặng.
Thái hậu vẫn muốn trị tội Lê Hoa Ban, Tề Tĩnh Uyên thì lại đè xuống.
Lại nói, Tử Y này cũng chỉ là ăn ngay nói thật, chết như vậy thì quá đáng tiếc.
Nếu không phải sợ thái hậu sẽ hạ độc thủ với bọn họ, Tề Tĩnh Uyên đã sớm đem người đưa ra khỏi cung.
Hiện tại thái hậu khăng khăng muốn vì tiểu hoàng đế lập hậu, còn Tề Tĩnh Uyên cũng không hề tỏ thái độ gì.
Trên triều đình nghị luận sôi nổi, Quý Minh Nghị Hạ Vận thì lại đang không ngừng suy đoán tâm tư của y đối với tiểu hoàng đế có thay đổi hay không.
Bây giờ để Lê Hoa Ban xuất cung, thứ nhất, trong mắt của một số người, Tề Tĩnh Uyên đây là đang bất mãn với thái hậu, thứ hai, tha cho những người này một mạng, thuận thế đem tội danh mà Tử Y lên án đặt vững lên đầu thái hậu, còn có thể cho người ta cảm giác thái hậu biết mình sai rồi, không có ý định giết Tử Y.
Những chuyện thuận thế mà làm như thế này, nếu như thái hậu sinh ra tâm tư ác độc, Tề Tĩnh Uyên cũng sẽ lưu lại hậu chiêu.
Thái hậu biết rõ Tề Tĩnh Uyên, nếu như nàng ta không muốn hôn sự của tiểu hoàng đế ngày càng rắc rối, cơn giận này nàng phải nhịn xuống.
Tạ Lâm Khê vui vẻ một chút, thời điểm đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó, phía sau lại truyền đến âm thanh của Kim Nhất, hắn thấp giọng nhanh chóng phân phó: "Các ngươi làm tản mùi huân hương này ra đi, Vương gia không thích ngửi những thứ này."
Thiên điện dùng huân hương là bởi vì lúc đó Tử Y bị thương, muốn áp chế mùi máu tanh.
Sau đó Thiên điện để người của Lê Hoa Ban ở lại, Tề Tĩnh Uyên rốt cuộc cũng không đặt chân đến nơi này, chuyện Thiên điện có huân hương cũng là ngầm thừa nhận, mùi vị này liền để lại.
Hiện tại người của Lê Hoa Ban đi rồi, Thiên điện đương nhiên phải khôi phục mùi vị trong trẻo trước đây.
Thứ như huân hương, Tề Tĩnh Uyên không thích dùng, cũng không thích ngửi.
Nghĩ tới đây, Tạ Lâm Khê đang chuẩn bị nói gì đó, sau đó hắn bỗng nhiên đứng lại, trong đầu chợt lóe lên đồ vật bị hắn tóm lấy.
Tề Tĩnh Uyên bị động tác này của hắn làm cho sững sờ, y thấy sắc mặt của Tạ Lâm Khê có chút không dễ nhìn, nhíu mày nói: "Làm sao vậy."
Tạ Lâm Khê lấy lại tinh thần vội nói lại chuyện mùi hương ở chỗ Tề Hàn Chương ra, hắn nói: "Ta vẫn luôn không nghĩ ra đây là cái mùi gì, vừa nãy đột nhiên nhớ tới, đây là mùi của nến hương."
Hắn sở dĩ hiện tại mới nhớ tới, là bởi vì sau khi dưỡng phụ dưỡng mẫu qua đời, hắn từng đốt qua cho hai người.
Giữa bọn họ không có chút tình cảm, có cũng chỉ là lạnh lùng vô tình, mà rốt cuộc thì khi hắn còn nhỏ bé bất lực vẫn cứ nuôi hắn một hồi, giờ người chết rồi, hắn cũng không keo kiệt thắp chút hương.
Mà cũng chỉ có một hồi như vậy, chờ đến khi hắn được Tề Tĩnh Uyên nhặt về, cũng không còn nhớ đến chuyện cũ nữa, càng không cần nói đến tế bái.
"Mùi nến hương." Tề Tĩnh Uyên nhíu mày: "Đây mới là lạ, mùi nến chỉ có đốt trong thời gian dài mới lưu lại mùi vị, quý phủ của Hàn Chương không có phật đường, hắn cũng không tin những chuyện này, sẽ không đốt quanh năm...!Cho dù là có, mùi vị cũng chỉ giới hạn trong phạm vi phật đường, ngươi ở tiền thính lẽ ra không nên ngửi thấy được những thứ này."
Tạ Lâm Khê trầm mặc.
Tề Tĩnh Uyên nhắm mắt lại, y nói: "Tòa trạch kia là bản vương thay Hàn Chương chọn, phía sau tiền thính hẳn là một hồ nước, bên trong đều là nước chảy, sẽ đốt hương ở nơi đó? Nhưng là tại sao?"
Tạ Lâm Khê nói: "Chẳng lẽ thế tử đang tế bái người nào?"
Tề Tĩnh Uyên bừng tỉnh nhìn vế phía hắn, thần sắc trong con ngươi hơi khác thường, y nói: "Hàn Chương là thân phận gì, có thể làm cho hắn tự mình tế bái không có mấy người.
Không nói đến trong kinh thành, hoàng thượng cùng bản vương thân thể đều vẫn khỏe, tạm thời không dùng đến phần tâm ý này của hắn.
Nói xa hơn, thân thể Vân Nam Vương rất cường tráng, còn Vân Nam Vương phi, cũng không nghe nói nàng ốm chết."
Nói tới chỗ này, y lại nở nụ cười, sâu xa nói: "Vậy chuyện này lại càng kỳ quái, bản vương thật sự là không nghĩ ra được, Hàn Chương ở hậu viện nhà mình lại đang lén lút bái tế ai."
Tạ Lâm Khê mím môi một cái, trong lòng hắn bỗng nhiên có một ý tưởng, mà lại cảm thấy có chút hoang đường, nhất thời cũng không biết mình có phải là cử chỉ điên rồ rồi hay không, vẫn cứ đắm chìm vào trong suy nghĩ.
Mà chuyện trên đời này thường là càng không thể thì sẽ càng đúng như vậy.
Tựa như Quý Minh Nghị...
Tề Tĩnh Uyên thấy thần sắc hắn có chút nghiêm túc, không nhịn được mà nói: "Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?"
Tạ Lâm Khê nhìn về phía y nói: "Ta chính là đang suy nghĩ đến lời đồn đại có liên quan đến Vân Nam Vương cùng thế tử.
Ta nhớ tới Vương gia trước đây từng nói qua, thế tử lúc sinh ra ánh bình minh đầy trời, bởi vậy rất được Vân Nam Vương ưng ý, cảm thấy hắn là một người đặc biệt may mắn.
Thế tử thuở nhỏ được nuôi dưỡng ở bên người Vân Nam Vương, rất được sủng ái, Vân Nam Vương phi cũng nhờ có thế tử mà được Vân Nam Vương tôn kính."
"Đúng là có chuyện như vậy, cái này cũng là lúc trước hoàng huynh cảm giác thân thể mình không tốt, triệu kiến Vân Nam Vương vào kinh, Vân Nam Vương đưa thế tử tới mới khiến hoàng huynh không truy cứu nguyên do của hắn.
Dù sao Hàn Chương là thế tử được Vân Nam Vương thương yêu nhất, có thể đưa vào kinh, ý tứ của Vân Nam Vương cũng coi như là nhận được rồi." Tề Tĩnh Uyên là một người thông minh, vừa nghe Tạ Lâm Khê nói lời này liền biết hắn muốn nói cái gì, vì vậy mà tiếp lời.
Lập tức hai người hai mặt nhìn nhau, Tề Tĩnh Uyên nói ra suy nghĩ trong lòng Tạ Lâm Khê, y nhẹ giọng nói: "Chẳng lẽ là Đào cương lý đại*."
*Đào cương lý đại: 桃僵李代: chỉ ban đầu cũng yêu thương nhau nhưng mục đích về sau là để thay thế vị trí của đối phương.
Bình luận truyện