Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 74
Chân Như Tùng nhìn Tiết Nhượng trước mặt, ánh mắt thoáng ngưng đọng, rồi sau đó lộ ra một chút khen ngợi.
Lúc này Tiết Nhượng mang Chân Bảo Lộ bình an trở về, Chân Như Tùng là phụ thân hiển nhiên trong lòng rất cảm kích, tuy nói bởi vậy, mà danh dự của khuê nữ bị tổn hại, nhưng suy cho cùng Tiết Nhượng đã làm được một việc tốt, Chân Như Tùng cũng không thể bởi vì vậy mà bắt Tiết Nhượng phải cưới khuê nữ của ông.
Nhưng Tiết Nhượng lại chủ động mở miệng cầu thân thì hoàn toàn khác nhau.
Tuy Chân Như Tùng vui mừng, sau một lúc suy nghĩ, vẫn đưa tay đỡ hắn lên. Ông mỉm cười nói: "Ta biết ngươi tốt với Tiểu Lộ, bất quá chuyện này nên là dượng cảm kích ngươi mới đúng, ngươi không cần chịu trách nhiệm."
Trái lại Tiết Nhượng không đứng dậy, mà cung kính quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nói với Chân Như Tùng: "Dượng đã hiểu lầm, cháu trai cầu hôn Lộ biểu muội đều không phải bởi vì vậy. Lộ biểu muội thiên chân thiện lương, hoạt bát thông tuệ, trong lòng cháu trai đã ngưỡng mộ từ lâu. Cháu trai vốn muốn, đợi ngày sau có công danh, mới đến cửa cầu thân, phong phong quang quang cưới Lộ biểu muội về. Hiện giờ phát sinh chuyện này, chỉ là trước thời gian dự tính một chút thôi, hi vọng dượng thành toàn cho cháu."
Lần này trái lại Chân Như Tùng có chút bối rối.
Lúc trước mặc dù ông thưởng thức Tiết Nhượng, nhưng về hôn sự của khuê nữ, ông cũng chưa từng nghĩ tới hắn. Hiện giờ hồi tưởng lại, cháu trai này của ông ổn trọng kiên định, tâm tư kín đáo, tiền đồ không lường được.
Ông chậm rãi thu tay trở về, nhìn thoáng qua Tiết Nhượng. Thấy ánh mắt hắn chân thành, đích thực là chân tâm thật ý.
Trong lòng Chân Như Tùng có chút dao động. Nói đến việc hôn sự của khuê nữ, ông phải lựa chọn cẩn thận, nhưng đến cuối cùng người nào cũng không khiến ông yên lòng. Bình tĩnh mà xem xét, nếu đem khuê nữ giao cho Tiết Nhượng, trong lòng ông kiên định hơn nhiều.
Rồi lại như nghĩ tới điều gì, Chân Như Tùng nhìn qua Từ Thừa Lãng đang trầm mặt, tuy ông vừa lòng Tiết Nhượng, nhưng mới khi nãy Từ Thừa Lãng cũng đề cập qua việc hôn sự, lại bị ông một mực khéo léo từ chối. Nếu bây giờ ông ở trước mặt hắn đáp ứng lời cầu thân của Tiết Nhượng, vậy người trưởng bối này cũng quá không nể mặt hắn rồi.
Mà Từ Thừa Lãng nhìn cảnh tượng trước mặt, trong nháy mắt thu lại ý cười, lo sợ Chân Như Tùng sẽ đáp ứng.
Chân Như Tùng nói: "Chuyện này, ta cần cẩn thận suy nghĩ. Tuy nói hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ lời của mối mai, nhưng ai cũng biết, ta đối với khuê nữ có bao nhiêu yêu thương, việc hôn sự như vậy còn phải là khuê nữ gật đầu mới được."
Tiết Nhượng không nói gì nữa, giống với suy nghĩ của hắn. Hắn nói: "Hôm nay cháu lỗ mãng rồi. Bất quá cháu khẩn cầu dượng suy nghĩ thật kỹ, ngày khác cháu sẽ thỉnh tổ mẫu chính thức tới cửa cầu thân."
Chẳng những chịu trách nhiệm, mà còn hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Chân Như Tùng để tay lên ngực tự hỏi, ông đối với Tiết Nhượng thật sự tìm không ra cái gì sai tới.
Ông nhìn dáng dấp chật vật của Tiết Nhượng, nghĩ đến hôm qua cũng đã chịu không ít tội, lập tức quan tâm nói: "Được rồi, chuyện hôm nay liền ngừng ở đây đi. Ngươi cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, để đại phu khám xem."
Tiết Nhượng gật đầu, đứng dậy cung kính hành lễ, lúc này mới rời đi.
Từ Thừa Lãng nhìn theo bóng lưng Tiết Nhượng đi ra, thật không ngờ, hắn vậy mà cũng giống mình ở trước mặt dượng cầu hôn Lộ biểu muội. Hai tay trong tay áo của Từ Thừa Lãng nắm chặt, nhìn về phía Chân Như Tùng, trong lòng biết rõ, hành động vừa rồi của Tiết Nhượng, đã có chút đả động đến dượng, người thương con gái như mệnh này.
Từ Thừa Lãng không do dự, tiến lên một bước nói: "Dượng, Tiết huynh mới vừa rồi..."
Xưa nay Chân Như Tùng xử lý sự việc công bằng, tuy trong lòng đã hướng về Tiết Nhượng, nhưng cả hai đều là cháu trai, trên mặt không thể có quá nhiều thiên vị, chỉ mỉm cười nói với Từ Thừa Lãng: "Ta biết tâm ý của ngươi với Tiểu Lộ, bây giờ Nhượng nhi đã cứu Tiểu Lộ về, lòng ta rất cảm kích, nhưng hẳn không thể bởi vậy mà đem Tiểu Lộ gả cho hắn. Ta vẫn là câu nói đó, việc hôn sự của Tiểu Lộ, phải do chính nàng gật đầu." Ông dừng một chút, mỉm cười trịnh trọng nói, "Chuyện hôm nay, ngươi liền xem như không thấy được, cũng không nghe thấy."
Như vậy, trái lại trong lòng Từ Thừa Lãng dễ chịu hơn chút.
Dù sao hắn biết Tiểu Biểu Muội nghe lời phụ thân, nếu Chân Như Tùng vừa lòng Tiết Nhượng, mối hôn sự liền thành công hơn nữa rồi.
Hắn gật đầu, nói: "Sự tình liên quan đến khuê danh của biểu muội, cháu trai hiểu rõ."
Sau khi Chân Bảo Lộ tắm xong, lúc này mới cảm giác được cả người mát mẻ thoải mái, dễ chịu rất nhiều.
Mặc dù trên người nàng không bị thương nặng, nhưng hôm qua ngã xuống từ trên lưng ngựa, có vài chỗ bị trầy da, vả lại lúc trước người nàng còn bị mảnh vải cột chặt, cổ tay và lưng đều bị bầm tím.
Chân Bảo Lộ được nuông chiều từ bé, thường ngày làm việc thêu thùa bị kim đâm ngón tay, các nàng Chúc ma ma đều đau lòng hồi lâu, lúc này thấy cả người trắng ngọc mềm mại của nàng chồng chất vết thương, trong mắt tất cả ma ma nha hoàn hầu hạ đều chảy nước mắt, vô cùng đau lòng.
Chân Bảo Lộ được tìm về, hai phu thê Chân Cảnh Duệ và Chân Bảo Chương với Chân Bảo Nguyệt cùng nhau tới, bất quá tin tức của Tiết Nghi Phương nhanh hơn, lúc này những cô nương khác của phủ An Quốc Công đều qua đây. Còn có Từ Cẩm Tâm, Từ Tú Tâm ở phủ Trường Trữ Hầu cùng Tống Như ở phủ Trung Dũng Hầu cũng đến.
Lúc này phòng ở của Chân Bảo Lộ đã ngồi đầy người.
Chân Bảo Lộ không tiện nằm trên giường gặp người, liền thay xiêm y đi ra gặp khách.
Tiểu cô nương mặc áo váy hồng nhạt thêu hoa, chải búi tóc song thùy, cười yếu ớt nhẹ nhàng, dáng vẻ ấy cùng ngày thường không có gì khác biệt, nửa điểm cũng không như vừa mới trải qua sống chết.
Tiết Nghi Phương chỉ là cô nương còn trẻ tuổi, hiện giờ thấy Chân Bảo Lộ bình bình an an liền vui mừng, không giống với nhị tẩu Minh Vi đã là người xuất giá sau khi nhìn một hồi, thấy tiểu cô tử (em chồng) mỹ mạo mảnh mai như vậy, trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Minh Vi biết, người đã được tìm về, là chuyện vô cùng tốt, nhưng một cô nương bị mất tích một ngày một đêm không giải thích được, dù cho tìm trở về, không phát sinh ra chuyện gì, nhưng ở trong mắt mọi người, thanh danh cũng đã bị phá hủy.
Minh Vi tự mình cho Chân Bảo Lộ uống canh gừng, nhìn sắc mặt nàng không được tốt, nhân tiện nói: "Được rồi, chúng ta vẫn không nên làm phiền Tiểu Lộ nữa, để nàng vào giường nằm nghỉ tạm một lúc đi."
Tiết Nghi Phương cũng tán đồng gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, Tiểu Lộ hãy nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta đi ra ngoài trước đây." Như vậy một nhóm các cô nương đến phòng thăm hỏi cùng nhau ra ngoài.
Lúc này bên người Chân Bảo Lộ không có mẫu thân, Minh Vi thân là nhị tẩu, đương nhiên phụ trách việc chiếu cố nàng, nàng tận mắt nhìn Chân Bảo Lộ lên giường nghỉ ngơi, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài. Nhưng kỳ thật Chân Bảo Lộ không hề buồn ngủ, tối hôm qua có Tiết Nhượng ở đây, nàng ngủ được cực kỳ kiên định. Nàng đang nằm trên giường nghĩ tới chuyện này, liền nghe thanh âm của Chúc ma ma bên ngoài, hình như là phụ thân đến.
Chân Bảo Lộ kêu một tiếng "Phụ thân", quả thực thấy Chân Như Tùng vòng qua bình phong bước vào.
Nàng ra vẻ muốn ngồi dậy, vẻ mặt Chân Như Tùng ôn hòa, lập tức tiến lên phía trước nói: "Được rồi, con cứ nằm nghỉ ngơi đi."
Chân Bảo Lộ cười gật gật đầu, lại nhìn trong mắt phụ thân nhà mình có tơ máu, biết phụ thân bởi vì chuyện của nàng cũng chưa hề ngủ được, trong lòng rất là áy náy, nhỏ giọng nói: "Là Tiểu Lộ khiến phụ thân lo lắng rồi."
Chân Như Tùng mỉm cười, chỉ cảm thấy khuê nữ như vậy quá mức nhu thuận. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của khuê nữ chỉ lớn cỡ bàn tay, thương tiếc không thôi, nói: "Lúc này phụ thân qua đây, là muốn hỏi con một chút, cuối cùng hôm qua đã xảy ra chuyện gì, con đem những gì mình biết nói cho phụ thân nghe, hả?"
Chân Bảo Lộ biết phụ thân nàng nhất định sẽ thay nàng lấy lại công đạo, lập tức liền đem sự tình trải qua nói với ông: "... Về sau nữ nhi trốn trong hốc cây, còn tưởng rằng đời này sẽ không được gặp lại phụ thân nữa, không ngờ tới Đại Biểu Ca tìm được con, đưa con đi tìm sơn động đốt lửa sưởi ấm, lúc ấy mới kiếm về mạng nhỏ này."
Dù Chân Bảo Lộ nói nhẹ nhàng như vậy, Chân Như Tùng nghe xong cũng kinh hồn táng đảm, đủ để tưởng tượng ra lúc ấy nữ nhi của hắn đã phải sợ hãi thế nào. Chân Như Tùng giơ tay vuốt ve mặt khuê nữ, ôn nhu nói: "Trở về là tốt, phụ thân sẽ tra ra rõ ràng, làm chủ cho con. Khuê nữ của Chân Như Tùng ta, tuyệt đối sẽ không chịu loại ủy khuất này một cách vô ích."
Chân Bảo Lộ "Dạ" một tiếng, nhưng trong lòng lại lo lắng cho phụ thân sẽ vì nàng mà đắc tội với người ta, dù sao người có thể ở biệt uyển hoàng gia động tay chân, tuyệt đối không phải nhà quan bình thường, nếu đúng là người kia mà nàng nghĩ tới, nàng thật không biết có thể hay không bởi vì vậy mà liên lụy cả phủ Tề Quốc Công.
Thấy nữ nhi nhu thuận im lặng, Chân Như Tùng bỗng nhiên nghĩ tới việc kia. Hắn dịch dịch góc chăn thay nàng, nói: "Hôm nay, Từ biểu ca của con hướng đến ta xin cưới, nói chỉ cần con trở về, hắn sẽ đến nhà cầu thân."
Chân Bảo Lộ lập tức mở to hai mắt, hai tay để trong chăn gắt gao nắm chặt. Lúc này thanh danh của nàng bị tổn hại, nhưng với phụ thân Từ Thừa Lãng đối với nàng rất thành tâm. Trong lòng nàng gấp gáp, vội nói: "Phụ thân đã đồng ý sao?"
Chân Như Tùng nhìn dáng vẻ khẩn trương của khuê nữ, lại không vội trả lời, mà nói: "Sau khi Từ biểu ca biết con mất tích, liền phái người đi tìm, cũng giống như phụ thân, không ăn không ngủ, mãi đến khi nhìn thấy con trở về..."
Chân Bảo Lộ thấy phụ thân nhiệt tình cảm động như vậy, trong lòng thật là bất mãn, oán trách ngắt lời: "Hắn đối tốt với con, con nhớ kỹ trong lòng, nhưng phụ thân, người... người sẽ không đáp ứng rồi chứ?"
Chân Như Tùng bỗng nhiên cười cười, nói: "Không phải khi còn bé con cực kỳ thích Từ biểu ca của con sao?"
Chân Bảo Lộ chỉ nghĩ phụ thân thật sự đáp ứng, trong lòng lập tức cực kỳ hoảng sợ, bất mãn nói: "Đó là lúc còn nhỏ, làm sao giống nhau được. Phụ thân, sao người có thể bởi vì nhất thời cảm động mà đáp ứng chứ? Không được, người phải nói rõ ràng với Từ biểu ca, chuyện này không thể." Nàng càng nghĩ càng thấy không ổn, giơ tay vội vàng lôi kéo cánh tay của phụ thân, "Phụ thân lập tức đi nói rõ với Từ biểu ca ngay đi."
Chân Như Tùng mỉm cười, cầm cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Chân Bảo Lộ, một lần nữa đem tay bỏ vào trong chăn, rồi sau đó vỗ nhẹ nhẹ lên chăn nói: "Con yên tâm, trong lòng phụ thân đã có tính toán, chưa đáp ứng."
Chân Bảo Lộ quả thật sắp bị hù chết, vừa cười vừa giận nói: "Phụ thân!"
Đã thấy phụ thân dần dần thu ý cười, không nhanh không chậm nói: "Bất quá mới vừa rồi, sau khi trở về, Tiết biểu ca của con ở ngay tại chỗ xin ta cho cưới con."
Trái tim nhỏ của Chân Bảo Lộ còn chưa bình phục, vừa nghe những lời này của phụ thân, gương mặt lập tức nóng lên.
Hôm qua ở trong sơn động, mặc dù hắn chăm sóc nàng, nhưng không có nói các loại muốn nhận trách nhiệm với nàng, nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy trải qua hai đời, biết rõ những thứ này cũng không có gì quan trọng. Nhưng nàng không nghĩ tới, trong lòng hắn có ý nghĩ đó, vậy mà đã hướng phụ thân nàng cầu thân rồi.
Chân Bảo Lộ không dám nói lời nào, lẳng lặng hạ mí mắt, lại không nhịn được đánh giá phụ thân nàng một chút, nhỏ giọng hỏi: "Vậy... Người đã đồng ý sao?"
Chân Như Tùng nghiêm mặt thản nhiên nói: "Tại sao ta có thể là như vậy, bởi vì nhất thời cảm động, thì đáp ứng người ta đâu?
À?
Chân Bảo Lộ cắn cắn môi, không nghĩ tới phụ thân lại dùng lời của nàng tới phản bác nàng.
Nàng thoáng nhíu nhíu mày, cũng không nói cái gì. Đúng thật, dù sao việc hôn sự như vậy, không thể tùy tùy tiện tiện thì định xuống. Nếu nàng thật sự bởi vậy mà gả cho Tiết Nhượng, sợ là sau khi thành thân, tránh không được mà nói bởi vì chuyện này. Nàng cũng lo lắng, hắn vì muốn phụ trách mới cầu thân.
Chân Bảo Lộ trầm thấp "Ồ" một tiếng, cũng không nói gì thêm. Tâm tình của nàng suy sụp mà không giải thích được, mở miệng nói: "Phụ thân, người nhanh đi nghỉ ngơi đi, con cũng muốn ngủ tiếp một lát."
Chân Như Tùng mỉm cười, trong lòng đã rất rõ ràng, lập tức nhân tiện nói: "Tốt, con ngủ đi, phụ thân ra ngoài."
Nhìn phụ thân ra ngoài, Chân Bảo Lộ mới trở mình một cái, cả người lui vào trong.
Tiểu cô nương phiền lòng nhiều chuyện, lúc này nhíu mày cũng không có nửa phần buồn ngủ. Trong lòng nàng nhớ Tiết Nhượng, nghĩ đến bộ dáng hắn nhóm lửa, bộ dáng nướng thịt, còn có bộ dáng cõng nàng... Hắn thật sự rất tốt với nàng, cũng rất biết săn sóc người khác. Cũng không biết bây giờ hắn đang làm gì, bất quá hai ngày này hắn cũng rất mệt mỏi đi, đại khái chắc cũng đã đi nghỉ rồi.
Mặt mày Chân Bảo Lộ giãn ra, xoay người lại hướng ra phía ngoài, đến khi nhìn thấy nam tử ngồi ở bên giường, nàng lập tức mở to hai mắt, lộ vẻ kinh ngạc, không nhịn được hỏi: "Huynh...huynh vào bằng cách nào vậy?"
Lúc này Tiết Nhượng mang Chân Bảo Lộ bình an trở về, Chân Như Tùng là phụ thân hiển nhiên trong lòng rất cảm kích, tuy nói bởi vậy, mà danh dự của khuê nữ bị tổn hại, nhưng suy cho cùng Tiết Nhượng đã làm được một việc tốt, Chân Như Tùng cũng không thể bởi vì vậy mà bắt Tiết Nhượng phải cưới khuê nữ của ông.
Nhưng Tiết Nhượng lại chủ động mở miệng cầu thân thì hoàn toàn khác nhau.
Tuy Chân Như Tùng vui mừng, sau một lúc suy nghĩ, vẫn đưa tay đỡ hắn lên. Ông mỉm cười nói: "Ta biết ngươi tốt với Tiểu Lộ, bất quá chuyện này nên là dượng cảm kích ngươi mới đúng, ngươi không cần chịu trách nhiệm."
Trái lại Tiết Nhượng không đứng dậy, mà cung kính quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nói với Chân Như Tùng: "Dượng đã hiểu lầm, cháu trai cầu hôn Lộ biểu muội đều không phải bởi vì vậy. Lộ biểu muội thiên chân thiện lương, hoạt bát thông tuệ, trong lòng cháu trai đã ngưỡng mộ từ lâu. Cháu trai vốn muốn, đợi ngày sau có công danh, mới đến cửa cầu thân, phong phong quang quang cưới Lộ biểu muội về. Hiện giờ phát sinh chuyện này, chỉ là trước thời gian dự tính một chút thôi, hi vọng dượng thành toàn cho cháu."
Lần này trái lại Chân Như Tùng có chút bối rối.
Lúc trước mặc dù ông thưởng thức Tiết Nhượng, nhưng về hôn sự của khuê nữ, ông cũng chưa từng nghĩ tới hắn. Hiện giờ hồi tưởng lại, cháu trai này của ông ổn trọng kiên định, tâm tư kín đáo, tiền đồ không lường được.
Ông chậm rãi thu tay trở về, nhìn thoáng qua Tiết Nhượng. Thấy ánh mắt hắn chân thành, đích thực là chân tâm thật ý.
Trong lòng Chân Như Tùng có chút dao động. Nói đến việc hôn sự của khuê nữ, ông phải lựa chọn cẩn thận, nhưng đến cuối cùng người nào cũng không khiến ông yên lòng. Bình tĩnh mà xem xét, nếu đem khuê nữ giao cho Tiết Nhượng, trong lòng ông kiên định hơn nhiều.
Rồi lại như nghĩ tới điều gì, Chân Như Tùng nhìn qua Từ Thừa Lãng đang trầm mặt, tuy ông vừa lòng Tiết Nhượng, nhưng mới khi nãy Từ Thừa Lãng cũng đề cập qua việc hôn sự, lại bị ông một mực khéo léo từ chối. Nếu bây giờ ông ở trước mặt hắn đáp ứng lời cầu thân của Tiết Nhượng, vậy người trưởng bối này cũng quá không nể mặt hắn rồi.
Mà Từ Thừa Lãng nhìn cảnh tượng trước mặt, trong nháy mắt thu lại ý cười, lo sợ Chân Như Tùng sẽ đáp ứng.
Chân Như Tùng nói: "Chuyện này, ta cần cẩn thận suy nghĩ. Tuy nói hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ lời của mối mai, nhưng ai cũng biết, ta đối với khuê nữ có bao nhiêu yêu thương, việc hôn sự như vậy còn phải là khuê nữ gật đầu mới được."
Tiết Nhượng không nói gì nữa, giống với suy nghĩ của hắn. Hắn nói: "Hôm nay cháu lỗ mãng rồi. Bất quá cháu khẩn cầu dượng suy nghĩ thật kỹ, ngày khác cháu sẽ thỉnh tổ mẫu chính thức tới cửa cầu thân."
Chẳng những chịu trách nhiệm, mà còn hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Chân Như Tùng để tay lên ngực tự hỏi, ông đối với Tiết Nhượng thật sự tìm không ra cái gì sai tới.
Ông nhìn dáng dấp chật vật của Tiết Nhượng, nghĩ đến hôm qua cũng đã chịu không ít tội, lập tức quan tâm nói: "Được rồi, chuyện hôm nay liền ngừng ở đây đi. Ngươi cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, để đại phu khám xem."
Tiết Nhượng gật đầu, đứng dậy cung kính hành lễ, lúc này mới rời đi.
Từ Thừa Lãng nhìn theo bóng lưng Tiết Nhượng đi ra, thật không ngờ, hắn vậy mà cũng giống mình ở trước mặt dượng cầu hôn Lộ biểu muội. Hai tay trong tay áo của Từ Thừa Lãng nắm chặt, nhìn về phía Chân Như Tùng, trong lòng biết rõ, hành động vừa rồi của Tiết Nhượng, đã có chút đả động đến dượng, người thương con gái như mệnh này.
Từ Thừa Lãng không do dự, tiến lên một bước nói: "Dượng, Tiết huynh mới vừa rồi..."
Xưa nay Chân Như Tùng xử lý sự việc công bằng, tuy trong lòng đã hướng về Tiết Nhượng, nhưng cả hai đều là cháu trai, trên mặt không thể có quá nhiều thiên vị, chỉ mỉm cười nói với Từ Thừa Lãng: "Ta biết tâm ý của ngươi với Tiểu Lộ, bây giờ Nhượng nhi đã cứu Tiểu Lộ về, lòng ta rất cảm kích, nhưng hẳn không thể bởi vậy mà đem Tiểu Lộ gả cho hắn. Ta vẫn là câu nói đó, việc hôn sự của Tiểu Lộ, phải do chính nàng gật đầu." Ông dừng một chút, mỉm cười trịnh trọng nói, "Chuyện hôm nay, ngươi liền xem như không thấy được, cũng không nghe thấy."
Như vậy, trái lại trong lòng Từ Thừa Lãng dễ chịu hơn chút.
Dù sao hắn biết Tiểu Biểu Muội nghe lời phụ thân, nếu Chân Như Tùng vừa lòng Tiết Nhượng, mối hôn sự liền thành công hơn nữa rồi.
Hắn gật đầu, nói: "Sự tình liên quan đến khuê danh của biểu muội, cháu trai hiểu rõ."
Sau khi Chân Bảo Lộ tắm xong, lúc này mới cảm giác được cả người mát mẻ thoải mái, dễ chịu rất nhiều.
Mặc dù trên người nàng không bị thương nặng, nhưng hôm qua ngã xuống từ trên lưng ngựa, có vài chỗ bị trầy da, vả lại lúc trước người nàng còn bị mảnh vải cột chặt, cổ tay và lưng đều bị bầm tím.
Chân Bảo Lộ được nuông chiều từ bé, thường ngày làm việc thêu thùa bị kim đâm ngón tay, các nàng Chúc ma ma đều đau lòng hồi lâu, lúc này thấy cả người trắng ngọc mềm mại của nàng chồng chất vết thương, trong mắt tất cả ma ma nha hoàn hầu hạ đều chảy nước mắt, vô cùng đau lòng.
Chân Bảo Lộ được tìm về, hai phu thê Chân Cảnh Duệ và Chân Bảo Chương với Chân Bảo Nguyệt cùng nhau tới, bất quá tin tức của Tiết Nghi Phương nhanh hơn, lúc này những cô nương khác của phủ An Quốc Công đều qua đây. Còn có Từ Cẩm Tâm, Từ Tú Tâm ở phủ Trường Trữ Hầu cùng Tống Như ở phủ Trung Dũng Hầu cũng đến.
Lúc này phòng ở của Chân Bảo Lộ đã ngồi đầy người.
Chân Bảo Lộ không tiện nằm trên giường gặp người, liền thay xiêm y đi ra gặp khách.
Tiểu cô nương mặc áo váy hồng nhạt thêu hoa, chải búi tóc song thùy, cười yếu ớt nhẹ nhàng, dáng vẻ ấy cùng ngày thường không có gì khác biệt, nửa điểm cũng không như vừa mới trải qua sống chết.
Tiết Nghi Phương chỉ là cô nương còn trẻ tuổi, hiện giờ thấy Chân Bảo Lộ bình bình an an liền vui mừng, không giống với nhị tẩu Minh Vi đã là người xuất giá sau khi nhìn một hồi, thấy tiểu cô tử (em chồng) mỹ mạo mảnh mai như vậy, trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Minh Vi biết, người đã được tìm về, là chuyện vô cùng tốt, nhưng một cô nương bị mất tích một ngày một đêm không giải thích được, dù cho tìm trở về, không phát sinh ra chuyện gì, nhưng ở trong mắt mọi người, thanh danh cũng đã bị phá hủy.
Minh Vi tự mình cho Chân Bảo Lộ uống canh gừng, nhìn sắc mặt nàng không được tốt, nhân tiện nói: "Được rồi, chúng ta vẫn không nên làm phiền Tiểu Lộ nữa, để nàng vào giường nằm nghỉ tạm một lúc đi."
Tiết Nghi Phương cũng tán đồng gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, Tiểu Lộ hãy nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta đi ra ngoài trước đây." Như vậy một nhóm các cô nương đến phòng thăm hỏi cùng nhau ra ngoài.
Lúc này bên người Chân Bảo Lộ không có mẫu thân, Minh Vi thân là nhị tẩu, đương nhiên phụ trách việc chiếu cố nàng, nàng tận mắt nhìn Chân Bảo Lộ lên giường nghỉ ngơi, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài. Nhưng kỳ thật Chân Bảo Lộ không hề buồn ngủ, tối hôm qua có Tiết Nhượng ở đây, nàng ngủ được cực kỳ kiên định. Nàng đang nằm trên giường nghĩ tới chuyện này, liền nghe thanh âm của Chúc ma ma bên ngoài, hình như là phụ thân đến.
Chân Bảo Lộ kêu một tiếng "Phụ thân", quả thực thấy Chân Như Tùng vòng qua bình phong bước vào.
Nàng ra vẻ muốn ngồi dậy, vẻ mặt Chân Như Tùng ôn hòa, lập tức tiến lên phía trước nói: "Được rồi, con cứ nằm nghỉ ngơi đi."
Chân Bảo Lộ cười gật gật đầu, lại nhìn trong mắt phụ thân nhà mình có tơ máu, biết phụ thân bởi vì chuyện của nàng cũng chưa hề ngủ được, trong lòng rất là áy náy, nhỏ giọng nói: "Là Tiểu Lộ khiến phụ thân lo lắng rồi."
Chân Như Tùng mỉm cười, chỉ cảm thấy khuê nữ như vậy quá mức nhu thuận. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của khuê nữ chỉ lớn cỡ bàn tay, thương tiếc không thôi, nói: "Lúc này phụ thân qua đây, là muốn hỏi con một chút, cuối cùng hôm qua đã xảy ra chuyện gì, con đem những gì mình biết nói cho phụ thân nghe, hả?"
Chân Bảo Lộ biết phụ thân nàng nhất định sẽ thay nàng lấy lại công đạo, lập tức liền đem sự tình trải qua nói với ông: "... Về sau nữ nhi trốn trong hốc cây, còn tưởng rằng đời này sẽ không được gặp lại phụ thân nữa, không ngờ tới Đại Biểu Ca tìm được con, đưa con đi tìm sơn động đốt lửa sưởi ấm, lúc ấy mới kiếm về mạng nhỏ này."
Dù Chân Bảo Lộ nói nhẹ nhàng như vậy, Chân Như Tùng nghe xong cũng kinh hồn táng đảm, đủ để tưởng tượng ra lúc ấy nữ nhi của hắn đã phải sợ hãi thế nào. Chân Như Tùng giơ tay vuốt ve mặt khuê nữ, ôn nhu nói: "Trở về là tốt, phụ thân sẽ tra ra rõ ràng, làm chủ cho con. Khuê nữ của Chân Như Tùng ta, tuyệt đối sẽ không chịu loại ủy khuất này một cách vô ích."
Chân Bảo Lộ "Dạ" một tiếng, nhưng trong lòng lại lo lắng cho phụ thân sẽ vì nàng mà đắc tội với người ta, dù sao người có thể ở biệt uyển hoàng gia động tay chân, tuyệt đối không phải nhà quan bình thường, nếu đúng là người kia mà nàng nghĩ tới, nàng thật không biết có thể hay không bởi vì vậy mà liên lụy cả phủ Tề Quốc Công.
Thấy nữ nhi nhu thuận im lặng, Chân Như Tùng bỗng nhiên nghĩ tới việc kia. Hắn dịch dịch góc chăn thay nàng, nói: "Hôm nay, Từ biểu ca của con hướng đến ta xin cưới, nói chỉ cần con trở về, hắn sẽ đến nhà cầu thân."
Chân Bảo Lộ lập tức mở to hai mắt, hai tay để trong chăn gắt gao nắm chặt. Lúc này thanh danh của nàng bị tổn hại, nhưng với phụ thân Từ Thừa Lãng đối với nàng rất thành tâm. Trong lòng nàng gấp gáp, vội nói: "Phụ thân đã đồng ý sao?"
Chân Như Tùng nhìn dáng vẻ khẩn trương của khuê nữ, lại không vội trả lời, mà nói: "Sau khi Từ biểu ca biết con mất tích, liền phái người đi tìm, cũng giống như phụ thân, không ăn không ngủ, mãi đến khi nhìn thấy con trở về..."
Chân Bảo Lộ thấy phụ thân nhiệt tình cảm động như vậy, trong lòng thật là bất mãn, oán trách ngắt lời: "Hắn đối tốt với con, con nhớ kỹ trong lòng, nhưng phụ thân, người... người sẽ không đáp ứng rồi chứ?"
Chân Như Tùng bỗng nhiên cười cười, nói: "Không phải khi còn bé con cực kỳ thích Từ biểu ca của con sao?"
Chân Bảo Lộ chỉ nghĩ phụ thân thật sự đáp ứng, trong lòng lập tức cực kỳ hoảng sợ, bất mãn nói: "Đó là lúc còn nhỏ, làm sao giống nhau được. Phụ thân, sao người có thể bởi vì nhất thời cảm động mà đáp ứng chứ? Không được, người phải nói rõ ràng với Từ biểu ca, chuyện này không thể." Nàng càng nghĩ càng thấy không ổn, giơ tay vội vàng lôi kéo cánh tay của phụ thân, "Phụ thân lập tức đi nói rõ với Từ biểu ca ngay đi."
Chân Như Tùng mỉm cười, cầm cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Chân Bảo Lộ, một lần nữa đem tay bỏ vào trong chăn, rồi sau đó vỗ nhẹ nhẹ lên chăn nói: "Con yên tâm, trong lòng phụ thân đã có tính toán, chưa đáp ứng."
Chân Bảo Lộ quả thật sắp bị hù chết, vừa cười vừa giận nói: "Phụ thân!"
Đã thấy phụ thân dần dần thu ý cười, không nhanh không chậm nói: "Bất quá mới vừa rồi, sau khi trở về, Tiết biểu ca của con ở ngay tại chỗ xin ta cho cưới con."
Trái tim nhỏ của Chân Bảo Lộ còn chưa bình phục, vừa nghe những lời này của phụ thân, gương mặt lập tức nóng lên.
Hôm qua ở trong sơn động, mặc dù hắn chăm sóc nàng, nhưng không có nói các loại muốn nhận trách nhiệm với nàng, nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy trải qua hai đời, biết rõ những thứ này cũng không có gì quan trọng. Nhưng nàng không nghĩ tới, trong lòng hắn có ý nghĩ đó, vậy mà đã hướng phụ thân nàng cầu thân rồi.
Chân Bảo Lộ không dám nói lời nào, lẳng lặng hạ mí mắt, lại không nhịn được đánh giá phụ thân nàng một chút, nhỏ giọng hỏi: "Vậy... Người đã đồng ý sao?"
Chân Như Tùng nghiêm mặt thản nhiên nói: "Tại sao ta có thể là như vậy, bởi vì nhất thời cảm động, thì đáp ứng người ta đâu?
À?
Chân Bảo Lộ cắn cắn môi, không nghĩ tới phụ thân lại dùng lời của nàng tới phản bác nàng.
Nàng thoáng nhíu nhíu mày, cũng không nói cái gì. Đúng thật, dù sao việc hôn sự như vậy, không thể tùy tùy tiện tiện thì định xuống. Nếu nàng thật sự bởi vậy mà gả cho Tiết Nhượng, sợ là sau khi thành thân, tránh không được mà nói bởi vì chuyện này. Nàng cũng lo lắng, hắn vì muốn phụ trách mới cầu thân.
Chân Bảo Lộ trầm thấp "Ồ" một tiếng, cũng không nói gì thêm. Tâm tình của nàng suy sụp mà không giải thích được, mở miệng nói: "Phụ thân, người nhanh đi nghỉ ngơi đi, con cũng muốn ngủ tiếp một lát."
Chân Như Tùng mỉm cười, trong lòng đã rất rõ ràng, lập tức nhân tiện nói: "Tốt, con ngủ đi, phụ thân ra ngoài."
Nhìn phụ thân ra ngoài, Chân Bảo Lộ mới trở mình một cái, cả người lui vào trong.
Tiểu cô nương phiền lòng nhiều chuyện, lúc này nhíu mày cũng không có nửa phần buồn ngủ. Trong lòng nàng nhớ Tiết Nhượng, nghĩ đến bộ dáng hắn nhóm lửa, bộ dáng nướng thịt, còn có bộ dáng cõng nàng... Hắn thật sự rất tốt với nàng, cũng rất biết săn sóc người khác. Cũng không biết bây giờ hắn đang làm gì, bất quá hai ngày này hắn cũng rất mệt mỏi đi, đại khái chắc cũng đã đi nghỉ rồi.
Mặt mày Chân Bảo Lộ giãn ra, xoay người lại hướng ra phía ngoài, đến khi nhìn thấy nam tử ngồi ở bên giường, nàng lập tức mở to hai mắt, lộ vẻ kinh ngạc, không nhịn được hỏi: "Huynh...huynh vào bằng cách nào vậy?"
Bình luận truyện