Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi

Chương 47: Bến cảng



Trời chiều không khí sáng tỏa và thanh mát, những áng mây vẫn lặng lẽ trôi, những con người vẫn cứ hối hả trên làn đường. Dù bây giờ có ai đó biến mất thì mọi thứ vẫn cứ bình lặng, chẳng có điều gì thay đổi cả trên cái thế giới này cả.

Dương Hạ Vũ nắm lấy đôi tay Hoa Thiên Tuyết hòa vào làn người đông đúc ấy, dạo quanh và cảm nhận lấy thế giới vội vã đó. Hắn siết chặt đôi tay cô, Thiên Tuyết ngước mặt mỉm cười với hắn, cô bước nhanh hơn dẫn hắn đi đến một nơi.

Nơi cô đưa hắn đến chẳng phải nơi xa lạ gì, những anh chàng hát rong đang mệt vã mồ hôi nhưng trên môi vẫn nở nụ cười rất tươi và giọng hát ấy làm cho cô lẫn hắn, cảm nhận được nỗi yêu đời tha thiết dù cuộc sống có khổ cực ra sao. Thiên Tuyết vẫy tay với bọn họ, họ gật đầu với cô rồi chẳng làm gì nữa. Dương Hạ Vũ thấy lạ bèn hỏi:

- Em mới ra ám hiệu gì thế?.

- Không có gì đâu.

- Cớm ư?.

- Không, em chưa muốn cha mẹ, con trai và Trân Trân bỏ mạng đâu.

Dương Hạ Vũ nheo mắt nhìn cô rồi đánh mắt về phía nhóm nhạc dạo bốn người kia, hắn cau mày nhìn một người đội nón cúi gằm mặt sao quen quen. Cô nói với hắn:

- Anh có nhớ lời anh từng hứa với em không?.

Hắn vờ quên lắc đầu, mặt tỏ vẻ tội nghiệp, Hoa Thiên Tuyết chu môi làm nũng:

- Đi biển.

Lúc này hắn mới cười hì, gật đầu, còn tinh nghịch xoa đầu cô đến bù xù, Thiên Tuyết cũng muốn đánh vào tay hắn lắm nhưng cô đã không làm. Thời khắc sắp đến rồi, cô muốn được thấy hắn vui vẻ như thế lâu hơn. Rồi cuộc điện thoại định mệnh đã đến, Dương Hạ Vũ bóp nát chiếc điện thoại trong tay, những mảnh kiếng vỡ ghim vào tay hắn đến chảy máu, Thiên Tuyết đau nhói lấy chiếc khăn tay băng lại cho hắn.

Mười bảy giờ tại Bến Cảng thành phố A.

Dương Hạ Vũ cùng Hoa Thiên Tuyết đi lên một chiếc tàu chở hàng hiệu AJ50, bên trong khoang chứa hàng Mặc Nghiêm đang ngồi trên chiếc ghế bọc da, bắt chéo chân nhịp nhẹ. Trân Trân cả Thiên Hải vừa nhìn thấy Hoa Thiên Tuyết và Dương Hạ Vũ đã khóc thét lên:

- Ba...ba...

Hoa Thiên Tuyết mở tròn mắt nhìn hai đứa nhóc kêu lên những từ đầu tiên trong nước mắt, Dương Hạ Vũ thì hạnh phúc khôn siết, cả người hắn cũng không còn đứng yên được nữa. Hắn muốn lao đến cướp lấy bọn trẻ trong tay Mặc Nghiêm.

Mặc Nghiêm nhếch nhẹ bên mép, hắn đứng dậy một cách nhẹ nhàng rồi đi đến bên trước mặt cô và hắn:

- Giờ thì chỉ cần hai người ở lại uống cùng tôi chén trà thôi.

Thiên Tuyết quát:

- Thả họ ra chúng tôi sẽ ở lại, anh muốn cái quái gì cũng được.

Đúng như lời hứa, Mặc Nghiêm kêu người hộ tống cha mẹ, Trân Trân và Thiên Hải ra khỏi khoang chứa hàng chuẩn bị xảy ra ẩu đả này, Tuyết muốn ôm lấy nhưng bị người của Mặc Nghiêm giữ lại, cô lo lắng hỏi:

- Anh định mang họ đi đâu.

Nghiêm phủi vài hạt bụi dính trên tay áo, lời lẽ sắc bén trả lời:

- Ra khỏi chỗ này, em muốn cho con em thấy cha nó chết thế nào à?.

Câu nói của Mặc Nghiêm làm Thiên Tuyết tức giận, cô cay nghiến, hống hách nạt vào mặt anh:

- Ai chết vẫn chưa định rõ đâu.

Dương Hạ Vũ bên cạnh không nói được một chữ nào nhưng hắn phải giơ ngón cái lên khen Thiên Tuyết, hôm nay trông cô mạnh mẽ, gan dạ và tự tin làm sao, nói không cần suy nghĩ hay chớp mắt luôn. Thế nhưng, ngón tay của Hạ Vũ sắp bị Thiên Tuyết bóp gãy rồi, cô sợ hãi bao nhiêu đều đã trút xuống ngón tay hắn cả rồi.

Lúc này Mặc Nghiêm thấy dáng vẻ quật cường lố lăng của Hoa Thiên Tuyết mà bật cười, anh chẳng có ý định hành hạ cô, vì kẻ anh muốn trút giận không phải cô. Nghiêm chuyển hướng đến bên Dương Hạ Vũ, hắn ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo:

- Tới luôn đi.

Mặc Nghiêm phẩy tay ý bảo bọn thuộc hạ lui ra, anh bật cười quay mặt đi, chưa được ba bước anh đã quay đầu nhanh đến bắt không kịp, một cú đấm nhắm thẳng vào mặt Hạ Vũ. Nhưng hắn thân thủ vốn nhanh nhẹn vội đẩy Thiên Tuyết ra để né đòn, Mặc Nghiêm thu cú đấm trở về trở người vung lên đòn đá xoáy, Dương Hạ Vũ lách người dễ dàng né tránh.

Cứ như thế Mặc Nghiêm tấn công thì Hạ Vũ lại thủ, từng chiêu trò võ thuật chẳng nhằm nhò gì đến Hạ Vũ, anh thu đòn, đứng cười như kẻ điên:

- Tao đã đánh giá thấp mày rồi Hạ Vũ.

Không gian trở nên im bật, Mặc Nghiêm đấu mắt với Dương Hạ Vũ, hai người đằng đằng sát khí với hai bộ mặt khác nhau hoàn toàn, một người mang theo khuôn mặt phát cáu nóng đến đỏ rần, từng đường gân xanh lồi lõm trên cổ, còn kẻ kia cứ nở nụ cười nửa vờ, cái dáng khinh người ấy khiến người khác lạnh buốt đến từng chân tơ kẽ tóc.

Mặc Nghiêm gật đầu nhẹ lập tức đám thuộc hạ ăn theo nhào đến tấn công Dương Hạ Vũ, Hoa Thiên Tuyết lo ngại quay quẩn tìm những khúc gỗ. Mặc Nghiêm quan sát thân ảnh bé nhỏ luống cuống bên ngoài đám hỗn lộn mà buồn cười, anh sải bước nắm gọn Thiên Tuyết trong tay:

- Đừng nghĩ đến việc giúp hắn.

Nhìn bóng lưng cao to của Hạ Vũ một mình độc chiến mà Thiên Tuyết nhói lên, xô Mặc Nghiêm ra xa, khinh bỉ với dáng vẻ ngụy quân tử kia:

- Đừng động đến tôi.

Mặc Nghiêm cũng không thèm chấp, anh còn nhiều thời gian để giam giữ cô nếu như Dương Hạ Vũ biến mất vĩnh viễn mà.

Đoàng

Một tiếng súng vang lên, Hoa Thiên Tuyết mở to mắt, những âm thanh la hét lấn át đi tiếng gọi của cô, nước mắt cô rơi trong vô thức. Mọi thứ như di chuyển chậm lại, đến những bước chân của cô cũng rất nặng và khó nhọc nâng lên, Thiên Tuyết lao đến bên cạnh Hạ Vũ bất ngờ, Nghiêm không tin bàn tay của anh đã để hụt mất cô.

Phát súng ấy do Mặc Nghiêm bóp cò, còn nơi nó đến chính là bắp đùi phải của Hạ Vũ, viên đạn xuyên qua lớp da thịt đến đau điếng khiến Hạ Vũ không đỡ đòn kịp. Từng tên thuộc hạ thừa cơ hộ mà cầm những thanh gỗ to nện vào người Dương Hạ Vũ, hắn đưa tay che đầu mình lại, chân rỉ ra từng dòng máu đỏ tươi bao phủ cả một khoảng sàn đen của khoang chứa hàng.

Từ đâu Hoa Thiên Tuyết bay đến ôm lấy Dương Hạ Vũ, một thanh gỗ chuẩn bị nện xuống lưng Thiên Tuyết thì...

Đoàng

Âm thanh chua chát đó lại vang lên, đôi mắt tên thuộc hạ đang giơ thanh gỗ trợn tròng, máu tươi ọc ra từ miệng nhanh chống đỗ ịch xuống sàn. Giọng Mặc Nghiêm cáu bẩn quát:

- Dừng tay.

Bọn thuộc hạ làm sao dám cãi lời, cả bọn đứng yên ngay ngắn xếp thành hình tròn bao quanh Dương Hạ Vũ, anh quẳng cây anaconda xuống sàn vang lên anh thanh kim loại va chạm vào nhau.

Thật sự Mặc Nghiêm không biết nên nói Hoa Thiên Tuyết dũng cảm hay chửi cô ngu ngốc đây, nếu anh không kịp ra tay có lẽ cô mất mạng chỉ là chuyện đương nhiên. Dương Hạ Vũ ôm lấy Thiên Tuyết vào lòng tránh xa Mặc Nghiêm ra.

- Vũ mày không xứng với cô ấy, nếu mày để Thiên Tuyết lại tao sẽ tha cho mạng chó của mày.

Dương Hạ Vũ bật cười, một bãi nước bọt phun thẳng vào người Mặc Nghiêm, có chút máu hòa quyện vào đó dính dớp trên chiếc áo vest đen nghiêm trang của anh. Mặc Nghiêm nhếch môi, anh lau vạt áo bằng chiếc khăn màu trắng tinh, mặt không biến sắc.

- Vậy mày phải chết, sau đó Hoa Thiên Tuyết là của tao.

Tên thuộc hạ sau lưng truyền đến tay Mặc Nghiêm một vật ánh bạc, lạnh lùng cùng chiếc nòng đen hoáy nhắm thẳng vào giữa trán Dương Hạ Vũ.

Hoa Thiên Tuyết càng lúc càng kinh tởm Mặc Nghiêm hơn, hắn chơi số đông đã đành còn dùng vũ khí áp đảo, thuận theo chết mà nghịch ý cũng chết, chết sớm hay muộn gì cũng như nhau thôi, viền môi cô nâng lên hình bán nguyệt, tay đưa ra chạy lấy nòng súng đưa thẳng vào giữa trán mình:

- Ai đi trước cũng được mà, vậy cho tôi một vé đặc biệt đi.

Dương Hạ Vũ thoáng giật bắn cả người kéo tay Thiên Tuyết, nhưng cô cố gồng người lại, giờ đây Hạ Vũ đang bị thương nặng, vết thương cũ tính cả mới làm hắn không còn đủ sức để giằng co với cô nữa:

- Hoa Thiên Tuyết, em điên à?. - Dương Hạ Vũ không biết phải làm sao chỉ còn cách quát cô:

- Ừ em điên rồi - Thiên Tuyết ngang nhiên trả lời Hạ Vũ, ánh mắt sắc bén xoáy sâu vào ánh nhìn lạnh lẽo của Mặc Nghiêm.

Anh trao cho cô một tràng cười trào phúng:

- Nếu em đã thành tâm như thế tôi cũng nên thuận theo ý nguyện của em chứ nhỉ?.

Mặc Nghiêm trở nên âm trầm, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng nghe sao cứ như mang theo cả một Bắc Cực lạnh giá, Tuyết nhắm chặt mắt đôi tay vẫn nắm lấy họng súng kê sát giữa trán.

Phút giây ấy Hoa Thiên Tuyết không còn nghe thấy gì ngoài những âm thanh vo ve tựa muỗi kêu, nhưng cô biết đó chính là những lời của Dương Hạ Vũ, hắn đang quát cô, đang van nài cô từ đằng sau, và những tên thuộc hạ kia đang tách biệt hắn và cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện