Sửu Khất Mị Dược
Chương 8
Đây là lần đầu tiên Lâu Tâm Nguyệt gắp rau cho y ăn, Hoài Chân hiển nhiên rất cảm động. Đây cũng là lần đầu tiên Lâu Tâm Nguyệt không hướng y vừa đánh vừa mắng, làm y càng mừng rỡ như điên, vội vã nuốt hết, mặc kệ mùi vị ra làm sao.
Đối với Hoài Chân mà nói, một ngụm rau này đích thị là món ngon nhất thiên hạ, đơn giản là đây do nương tử y yêu nhất gắp cho y ăn, cho dù bên trong đó là thạch tín, hay là bùn đất đi chăng nữa, y cũng không chút nào chần chờ mà ăn vào.
“Ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon thật.”
Lâu Tâm Nguyệt thấy y chịu ăn lại khen ngon vậy, hắn liền chuyển đũa, chậm rãi ăn vào một chút, tuy rằng vị đạo vẫn như trước, thế nhưng trong lòng thỏa mãn vui vẻ, hắn gắp thêm cho y vài cọng.
Ngoài cửa sổ ánh trăng nhẹ nhàng ôn nhu chiếu xạ, chiếu sáng hai thân người Hoài Chân cùng Lâu Tâm Nguyệt.
Lâu Tâm Nguyệt bắt đầu cảm thấy thân thể có chút phát nhiệt, hắn chậm rãi ngồi xích lại gần Hoài Chân, lường trước mị dược muốn phát tác, hắn không thể tự kìm hãm được mà thay Hoài Chân gắp vài đũa đồ ăn, đơn giản là chờ lát nữa muốn làm chuyện vô cùng tiêu hao tinh lực.
“Cái này ta không thích ăn, ăn nhiều một chút.”
Hắn càng xích lại gần, mùi thơm trên người càng nồng đậm, thỉnh thoảng kích thích đến khứu giác Hoài Chân, y liền bới một bát cơm thật to mà nuốt vào, chỉ là tâm trí y không đặt ở đồ ăn, mà đang nhìn chằm chằm vào Lâu Tâm Nguyệt.
Lâu Tâm Nguyệt thấy toàn thân không được tự nhiên, “Ngươi làm gì cứ nhìn ta? Mặt ta có gì không sạch sao?”
Hoài Chân sợ hắn tức giận, lại muốn đánh người, vội vã giải thích: “Đều không phải, không phải, nương tử, ngươi… ngươi ngày hôm nay thoạt nhìn thật hấp dẫn, ánh trăng chiếu vào ngươi, ngươi thoạt nhìn dường như… so với mấy ngày hôm trước càng kiều diễm hơn, làm cho ta… Rất muốn cắn một cái.” Y càng nói càng nhỏ giọng, rất sợ đắc tội Lâu Tâm Nguyệt.
Lâu Tâm Nguyệt đỏ mặt, Hoài Chân nói lời thành thật, hắn nghe được liền ngượng ngùng, mà hắn hiện tại dục vọng đang dâng trào, không chỉ là muốn để Hoài Chân cắn một chút mà thôi, còn muốn y đụng chạm toàn thân trên dưới, cùng hắn làm chuyện thân mật kia. Bởi vậy, trên mặt hắn một mảng ửng hồng, so với bình thường thoạt nhìn càng thêm kiều mị.
Nhưng mà, hắn lại khó có thể mở miệng, vì che lấp tình tự của chính mình, hắn rống giận: “Ta xinh đẹp thế nào cần ngươi nhận xét sao? Ta đương nhiên tự mình biết, huống hồ ta đẹp, là ngươi có thể nhìn sao? Còn không mau ăn đi!”
Bị hắn mắng như thế, Hoài Chân không dám nhìn nữa hắn mà cúi đầu ăn.
Lâu Tâm Nguyệt đột nhiên như là nhớ tới cái gì đó liền nhìn Hoài Chân, chậm rãi đích mở miệng: “Ta có thật là rất xinh đẹp không, so với những mĩ nhân ngươi từng thấy qua thế nào? So với Nghê Duyệt Dung kia thì sao?”
“Dung tỷ năm đó chính là đệ nhất danh kỹ ở Dương Châu, nàng độc chiếm hoa khôi đã nhiều năm, bạc của ta chính là đều cho nàng ta…”
Không đợi Hoài Chân nói xong, Lâu Tâm Nguyệt phút chốc biến sắc, lập tức tát y hai cái, rồi dùng sức đoạt lấy bát cơm của Hoài Chân, tức giận mắng: “Ai cho ngươi ăn, cơm của ta mà ngươi cũng dám động tới, muốn ăn đòn sao? Ngươi chỉ cần có cơm cẩu là sẽ không đi ven đường xin ăn, dám ăn cơm của ta! Cơm của ta thà để cho heo ăn, cũng không cho ngươi một hạt…”
Hoài Chân ngốc đơ một chút, lại bị đánh cho mạc danh kỳ diệu.
Lâu Tâm Nguyệt vẫn là giận dữ hét: “Thời gian ta ở kinh thành, ngươi cũng dám đi phiêu kỹ! Ngươi cái thân nghèo kiết hủ lậu này mà lại đi phiêu đệ nhất danh kỹ, ai có thể để ngươi vào mắt chứ, ta xem chỉ có Nghê Duyệt Dung kia không có mắt mới có thể cho ngươi dựa vào thân thể của nàng…”
Nghe hắn càng nói càng sai, Hoài Chân vội vã giải thích: “Ta khi đó cũng không quá nghèo, chính là một trong những người giàu có ở Dương Châu, bởi vì lão nhân dưỡng ta rất quái lạ, hắn khi sống có rất nhiều bạc, vì thế sau khi hắn mất tất cả đều cho ta…”
Càng nghe càng khó hiểu, đôi mắt Lâu Tâm Nguyệt càng thêm dữ tợn, càng đánh mắng tợn, y như nương tử đang chất vấn tướng công tầm hoa vấn liễu của nàng vậy, “Tốt lắm, nguyên lai ngươi hay đem bạc toàn bộ để tại trên người nàng, đến nỗi hiện trở thành một một kẻ nghèo kiết hủ lậu. Ngươi… Ngươi cùng nàng ta thân mật qua mấy lần, ngươi nói… ngươi nói xem!”
“Không có, nương tử, ta khi đó trong lòng chỉ có mình ngươi, chưa cùng bất kì nữ nhân nào cùng một chỗ cả.”
“Ngươi còn dám gạt ta không cùng nàng ta ở cùng một chỗ, vậy ngươi đem bạc đi nơi nào hả? Ngươi dám dùng dùng lời lừa tiểu hài tử ba tuổi mà gạt ta, ta đánh chết cái miệng nói dối hỗn đản này!.”
Hắn nói đánh liền đánh, hơn nữa khi tức giận khí lực cũng thật lớn, đem mặt Hoài Chân đánh cho thiếu chút nữa bị lệch qua một bên.
Hoài Chân vừa trốn vừa kêu đau, tránh không khỏi giấu mình xuống gầm bàn; thế nhưng Lâu Tâm Nguyệt lấy tay đánh không được, trái lại dùng chân thúc mạnh vào y.
Hoài Chân nhanh chóng lấy tay bảo vệ mặt cùng thân thể, để tránh khỏi lại bị đánh cho cả người bị thương, y vội vã giải thích: “Nương tử, ta không có lừa ngươi, bởi vì Dung tỷ đích thân thế rất đáng thương cảm, vị hôn phu của nàng bị thế bá của nàng hãm hại, bị sao vào chốn lao tù; nàng sau bị hắn cưỡng ép làm tiểu thiếp của hắn, nàng kiên trì không chịu, người nọ liền đem nàng bán vào kỹ viện, còn muốn phá thân thể của nàng. Nàng khi đó bị đánh cho mặt mũi bầm dập, thiếu điều muốn tự sát, may là gặp ta.”
Y thở hổn hển lấy hơi nói tiếp: “Ta khi đó đem phân nửa gia tài đi cứu sống vị hôn phu của nàng, lại mỗi ngày chi tiền đến nhìn nàng, chỉ là nhà tú bà đó quá xấu xa, không chịu thả người, xem nàng như con gà đẻ trứng vàng mà giữ chắc; ta không có biện pháp cứu nàng, không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày đều đến nhìn nàng, đem nàng phủng thành danh kỹ. Như vậy nàng tại thanh lâu có chút địa vị, có thể tuyển chọn khách nhân, sẽ không bị người khác làm nhục. Cho nên nàng rất cảm tạ ta, mà tướng công nàng sau khi thoát khỏi án oan, muốn chuộc nàng ra; nhưng nàng khi đó chính là hoa khôi nổi danh, không có thật nhiều ngân lượng căn bản là không thể chuộc được nàng. Ta xem bọn hắn thực sự đáng thương cảm, liền đem bán đi gia tài mà ta sở hữu, để nàng cùng tướng công có thể cùng một chỗ.”
Y dừng một chút, còn nói: “Khi nàng cùng tướng công rưng rưng bái biệt ta liền muốn đưa ta một ít bạc, đối với mọi người tướng công nàng đích thị là một thanh quan, cũng không có nhiều bạc, ta cũng miễn cưỡng nhận để bọn họ có thể rời đi. Thực tế ta nghiên cứu mị dược buôn bán lời rất nhiều bạc, cũng không cần bạc của bọn họ. Tiền ta bọn họ ở kinh thành làm quan mỗi năm đều hoàn trả, nghĩ không ra năm nay vừa tới thành trấn này, vừa vặn lại gặp gỡ bọn họ.”
Lâu Tâm Nguyệt lần đầu tiên nghe đến loại tiêu tán sạch tài sản này, nhưng làm chuyện này thực không có lợi cho y, hắn khó có thể tin tưởng lắc đầu, “Nói như vậy, ngươi là chưa từng cùng nàng ở một chỗ qua?”
Hoài Chân đang trốn dưới gầm bàn vội vàng xua tay, “Không có, nương tử, ta khi đó lòng chỉ có một mình ngươi. Lão cha ta từ nhỏ đã nói cho ta biết, không được ở ngoài ăn chơi đàng điếm, bằng không sẽ phá sản; cho nên ta không cùng bất luận kẻ nào cùng một chỗ qua, chỉ có với ngươi cùng một chỗ, là thật đó, ta có thể thề. Tại Dương Châu rất nhiều cô nương muốn gả cho ta, hầu hạ ta, thậm chí muốn làm tiểu tỳ chiếu cố ta, ta đều nói không được. Là thật đó, ta một mực chờ ngươi đến Dương Châu tìm ta.”
Lâu Tâm Nguyệt không quá tin tưởng lời y nói, hắn lần thứ hai quát hỏi: “Vậy ngươi nói ngươi buôn bán lời rất nhiều bạc? Này bạc đâu? Ngươi tiêu đâu cả rồi?”
Hoài Chân sợ bị hắn đá, nhỏ giọng nói: “Ở kỹ viện có vài cô nương rất thương cảm, căn bản là thật tâm không muốn sống như vậy, ta liền muốn giúp, chi bạc chuộc các nàng ra, cho các nàng về nhà đi làm chút tiểu sinh ý; như ở Di Xuân Viện có Tiểu Hồng, Duyến Yên, Bình Tâm, Nhược Nhĩ, còn có ở Hồng Hoa Viện như Châu Nhi, Khâu Nhi, Cẩm Nhi …”
Nghe y liên tiếp nói hơn mười một tên, Lâu Tâm Nguyệt không thể tin được mà nâng cao mi mắt, người này có thể nói chính là kẻ lương thiện khó gặp trên đời, y cứu vô số thân nữ tử khổ mệnh, hơn nữa hoàn toàn không cầu hồi báo, trên đời lại có kẻ ngu dốt như vậy!
Hoài Chân càng nói càng nhỏ giọng, “Các nàng có vài lần trở về nhà, sợ rằng còn có thể lại bị bán đi, ta không dám để các nàng về nhà, còn phải giúp các nàng tìm đối tượng; may mà sau khi các nàng thành thân đều không tệ, nhưng sợ bọn họ tiểu phu thê không có bạc, nên ta có tặng một ít cho bọn họ.”
Nói đến đây, trên mặt y lộ ra bộ dáng tự tin mà cười, “Hoàn hảo ta rất giỏi kiếm bạc, rất nhiều đại quan theo ta xin thuốc, cấp bạc đều là vài vạn lượng, cho nên ta vẫn chưa từng bị đói.”
Y len lén ló mặt ra, nhìn chút sắc mặt Lâu Tâm Nguyệt, sắc mặt hắn hình như không quá xấu xí, y liền thả lỏng một chút.
Lâu Tâm Nguyệt rốt cục biết y là hảo tâm đem bạc giúp người hết, mà không phải là đi tầm hoa vấn liễu, cơn tức giận của hắn dần xuôi xuống, thế nhưng nói vẫn mang chút chế nhạo, “Còn không ra, ngồi xổm dưới bàn làm cái gì? Muốn làm cẩu sao?”
Hoài Chân vội vàng chui ra, cường điệu nói: “Thực sự, các nàng chẳng qua là muốn theo ta sống qua, hoặc là muốn cùng ta ở một chỗ, không màng tới danh phận; nhưng ta đều đối với các nàng nói ta chỉ yêu nương tử của ta, cho nên nhất nhất cự tuyệt các nàng. Nương tử, ta thực sự không có làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi nhất định phải tin tưởng ta.”
Lâu Tâm Nguyệt nghe y lảm nhảm một hồi, đều là hướng hắn nói lời yêu thương, đáy lòng hắn không khỏi nổi lên một chút rung động nho nhỏ; tuy rằng bị tên thối nát này yêu thương hắn cũng không thèm để ý, thế nhưng nghe y một hồi nói thương hắn yêu hắn, tâm tình của hắn liền tốt lên rất nhiều.
Hắn liền bày bát ra trước mặt y, gắp vài món cho y, tức giận nói: “Còn không mau ăn!”
“Nương tử, ngươi không giận ta nữa?” Hoài Chân cẩn thận nhìn sắc mặt Lâu Tâm Nguyệt, sợ hắn tức thời mà quay qua tát mình, y liền né không kịp.
Lâu Tâm nguyệt không trả lời, trái lại nâng bát lên ăn, vừa nhìn qua thấy Hoài Chân vẫn không ăn, hắn quát hỏi: “Ngươi làm gì không ăn, chê cơm của ta sao?”
“Không có, bởi vì ngươi vừa rồi rất hung dữ, mắng ta là xin cơm cẩu, nói ngươi sẽ không để cho ta ăn.”
Lâu Tâm Nguyệt biết là chính mình vừa loạn rống nói, trên mặt hắn ửng hồng mà già mồm át lẽ phải: “Ngươi dám chỉ trích ta? Ngươi muốn bị đánh có phải hay không?” Vừa nói, hắn vừa xoay tay nắm thành một quả.
“Không, không... Ta ăn nhanh đây.” Hoài Chân vội vàng bưng bát lên ăn.
***
Trên bàn cỏn lại một liễn canh, hơn nữa chính là canh gà, mùi vị cực kỳ thơm mát ngon lành.
Đây là do Lâu Tâm Nguyệt thấy sắc mặt Hoài Chân thực xanh xao gầy yếu, đã lâu không chiếu cố qua thân thể, nên đặc biệt dặn riêng trù phòng làm ra.
Hắn múc ra một chén, đặt ở trong miệng thổi nguội, rồi đưa đến trước miệng Hoài Chân; hắn cử chỉ thân mật, nói lời cũng rất không khách khí, “Mau ăn, ta không thích ăn thứ này, ngươi ăn nhanh kẻo nguội.”
Tại ánh trăng soi sáng, dược hiệu đang bùng phát ở bên dưới, Hoài Chân kể ra cũng không đáng ghét như mọi ngày, hơn nữa cũng rất dễ nhìn, làm Lâu Tâm Nguyệt trong lòng nhảy loạn ; thậm chí còn muốn cởi sạch y phục để cùng Hoài Chân dây dưa một chỗ, để cho Hoài Chân đối hắn khinh liên mật ái (yêu thương ngọt ngào).
Vừa nghĩ đến những lần cùng Hoài Chân hoan ái trước đây, hắn nhịn không được mà run rẩy, trên mặt tự cảm thấy cảm giác khô nóng bất thường.
Hoài Chân nhìn hắn khuôn mặt ửng đỏ, ngoan ngoãn uống một ngụm lại một ngụm.
Lâu Tâm Nguyệt xuất ra khăn tay lau cái miệng của y, nhẹ giọng hỏi: “Ăn có ngon không? Đây là món ngon nhất trong dân gian, ăn vào đặc biệt bổ thân.”
Hoài Chân nhìn hắn động tác mềm nhẹ, một lòng sớm bị mê đắc thất huân lục tố, y dùng lực gật đầu, nghĩ đến bầu không khí đêm nay có chút ngọt ngào say lòng người; mà Lâu Tâm Nguyệt tối nay lại đặc biệt ôn nhu xinh đẹp, làm nội tâm y kích động không ngừng.
Y không yên lòng mà uống canh, ánh mắt toàn bộ chăm chú vào khuôn mặt Lâu Tâm Nguyệt. Mị dược trong cơ thể hắn vẫn còn đang hoành hành. Tuy rằng y biết ngày hôm nay chính là ngày thứ năm, chỉ bất quá Lâu Tâm Nguyệt tâm tình khó dò, y không biết chính mình có thể hay không lại ôm hắn, càng không biết chính mình nếu xáp vào, có thể hay không lại bị hắn đánh cho một trận chết khiếp.
Lâu Tâm Nguyệt đỏ mặt liếc y một cái, cái liếc mắt mang ý xuân nồng đậm.
Hoài Chân đột nhiên cúi đầu xuống, không hề ăn canh.
Lâu Tâm Nguyệt nhìn y cúi đầu, trách mắng: “Làm gì? Ta uy ngươi ăn, ngươi lại rụt vai cúi đầu, ta uy thứ không thể ăn sao?”
Hoài Chân lắc đầu, giọng nói phảng phất chút nhẫn nại cũng đau đớn, “Xin lỗi, nương tử, ta... ta hiện tại bỗng nhiên hảo muốn ôm ngươi, nên ta nhẫn nại, ngươi nói ngươi nếu tâm tình vui vẻ sẽ để ta ôm, thế nhưng ngươi vừa tức giận, nên ta... ta nhẫn nại một chút.”
Nghe y thành thực như thế bản thân nổi lên một cảm giác khó nhịn, so với kia chính mình tính kế dỗ ngon dỗ ngọt còn muốn mê người, Lâu Tâm Nguyệt gương mặt đã đỏ càng đỏ thêm, hắn bỗng xoay người, ngữ khí có chút run: “Nhẫn nại cái gì? Ngươi là đồ ngu ngốc sao? Ai nói không cho ngươi ôm?” Hắn cả người từ lâu khô nóng không ngớt, đang chờ Hoài Chân ôm cơ mà.
Hoài Chân trừng lớn đôi mắt, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.
Lâu Tâm Nguyệt đối Hoài Chân nói như thế liền cảm thấy thẹn, nghĩ không ra Hoài Chân nghe hoài không hiểu, hắn thẹn quá hóa giận liền vung đánh loạn.”Ngươi làm gì trừng mắt? Ngươi đang chê cười ta có đúng hay không?”
“Không phải, nương tử, ta là nghĩ ngươi tối nay hình như đẹp hơn ngày thường.” Hoài Chân cũng đỏ mặt, bởi vì tối nay Lâu Tâm Nguyệt thực diễm lệ làm tim y đập kịch liệt không ngớt, “Tim ta đập thực nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.”
Lâu Tâm Nguyệt tim đập cũng kịch liệt không kém, nhưng hắn che giấu mà mắng: “Không tiền đồ, cứ như vậy mà nhảy ra được, nếu vậy thì, không phải muốn không đập thì sẽ không đập nữa sao.” Vừa nói, hắn vừa đưa mặt lại gần Hoài Chân.
Hoài Chân lập tức giữ lấy khuôn mặt hắn mà hôn lên, Lâu Tâm Nguyệt mặt đỏ mãnh liệt, song vẫn kịch liệt mà quay về y.
Thế nhưng, đang lúc Hoài Chân muốn thoát y phục của hắn ra thì, Lâu Tâm Nguyệt bỗng nhiên đẩy y ra, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ ửng, hắn đột nhiên nói: “Ngươi tẩy thân qua chưa? Tẩy rồi mới được ôm ta.”
Hoài Chân không nói hai lời lập tức liền xông ra ngoài, nhưng y đi không được một khắc liền lập tức chạy vội trở về.
Lâu Tâm Nguyệt thấy trên mặt y rửa cũng chưa rửa, chỉ biết y đích thị là muốn trở về cùng hắn hoan ái, tắm nhất định là chỉ làm qua loa; mặt hắn lập tức biến sắc, sắp mở miệng mắng chửi người, nhưng thấy bộ dạng Hoài Chân muốn mà không dám, hắn nhịn xuống y’ định mắng chửi người mà xung động.
Y như thế trông thật vô cùng tức cười, nhưng càng có thể chứng minh Hoài Chân không có nói sai, chính xác trong lòng Hoài Chân tình cảm chỉ đặt trên người hắn, sự thỏa mãn làm cho hắn phi thường vui vẻ.
Bởi vì vui sướng, nên hắn không có mắng Hoài Chân, trái lại mặt càng đỏ tợn …, chôn đầu vào trong lòng y, tuy như đang mắng người, nhưng ngữ khí tràn ngập hờn dỗi: “Lần sau còn tùy tiện tẩy như thế, sẽ không cho ngươi ôm ta.”
“Nương tử, xin lỗi, ta lần sau nhất định sẽ hảo hảo tẩy rửa, chỉ là ngày hôm nay ta vô cùng kích động, thế nào cũng không nhẫn nại được.” Hoài Chân không ngừng biến hóa tư thế hai chân, bởi vì hạ thân y từ lâu đã vận sức chờ phát động.
Lâu Tâm Nguyệt lé mắt dò xét hạ thân Hoài Chân, khuôn mặt hắn phảng phất nét e thẹn ngại ngùng, đánh vào lưng y một cái mắng: “Ngu ngốc, còn không mau ôm ta lên giường.”
Hoài Chân lập tức chặn ngang ôm lấy hắn, đưa hắn tới trên giường, còn chưa nghĩ ra nên yêu thương hắn như thế nào, Lâu Tâm Nguyệt đã kéo y xuống; y ngã xuống, vừa vặn đè trọn lên người Lâu Tâm Nguyệt.
Lâu Tâm Nguyệt ôm chặt lấy cổ y, sẽ không cho y đứng dậy...
***
Đêm hôm đó qua đi, Lâu Tâm Nguyệt trước mặt người khác vẫn là đối Hoài Chân lạnh như băng, thế nhưng khi không có người khác thì, hắn sẽ đối y đặc biệt đích không giống với bình thường. Trước đây hắn động một chút lại đánh người thì bây giờ, Hoài Chân đã bị hắn mê đắc đến hồn xiêu phách lạc, hiện tại hắn luôn tùy tiện để y ôm, làm y càng thêm luyến tiếc mà ly khai hắn.
Hắn mặc dù thỉnh thoảng còn động thủ đánh y, nhưng Hoài Chân đối đau nhức cảm giác trì độn, bị cho ăn đánh cũng không có cảm giác gì; nhưng thật ra lúc Lâu Tiểu Nguyệt đánh y, có lúc còn có thể càng thêm kiều mị mà cùng y hoan ái, y lại càng không để bụng đến chuyện hắn đánh mình.
Bọn họ dọc theo đường đi đi một chút dừng một chút, một tháng rất nhanh qua đi.
Trước nay, Hoài Chân dĩ nhiên có thể cảm giác được Phúc Lai đối y vô cùng không khách khí, thế nhưng bởi vì hắn đối Lâu Tâm Nguyệt chính là ngày càng si mê cùng quyến luyến, nên ngay cả Phúc Lai mắng y không đáng một đồng, nói y là ăn không ngồi rồi, y cũng chỉ là sắc mặt ngượng ngùng mà mặc kệ hắn.
Để có thể đi theo bên người Lâu Tâm Nguyệt, y tình nguyện bị người khác mắng là ăn không ngồi rồi. Bởi vì … trong một tháng này, mỗi năm ngày vào ban đêm, Lâu Tâm Nguyệt kiêu ngạo xinh đẹp động nhân lại cởi y phục mà dựa sát trong lòng y, ánh trăng chiếu xạ trên thân thể tuyết trắng, muốn bao nhiêu kiều diễm có bấy nhiêu.
Hơn nữa Lâu Tiểu Nguyệt về đêm, mặc y muốn bế bao nhiêu ôm bao nhiêu cũng được, đó là những hồi ức đẹp nhất trong đời y. Bộ dạng Lâu Tâm Nguyệt cao ngạo xinh đẹp lúc thoát y phục, chỉ có y có thể thấy, cũng chỉ có y có thể đụng chạm vào.
Cũng chỉ có thời gian này, Lâu Tâm Nguyệt tựa hồ không ghét y, thỉnh thoảng tới lúc tình cảm mãnh liệt khó nhịn, cũng có thể chủ động thân thiết y; mà chỉ đơn giản là chủ động hôn môi, cũng khiến y mừng rỡ liên tiếp mà cười ngây ngô.
Y nghĩ một tháng này thật ngọt ngào, thật vui vẻ, đây nhất định là giai đoạn mật ngọt của đôi tân hôn phu thê (vợ chồng mới cưới) mà mọi người vẫn nói đến. Chỉ là bây giờ phải đi gặp cha nương Lâu Tâm Nguyệt làm y có chút khẩn trương. Đơn giản là y yêu Lâu Tâm Nguyệt như thế, nếu cha nương Lâu Tâm Nguyệt không thích y, không biết có thể hay không không chịu đem Lâu Tâm Nguyệt gả cho y? vì thế càng đến gần kinh thành, y càng khẩn trương.
Cứ vậy, ba người đã tới được vùng ngoại ô kinh thành.
Trở lại kinh thành làm Lâu Tâm Nguyệt thần sắc tươi tỉnh lên rất nhiều, ở trước mặt người khác lãnh ý cũng ít đi vài ba phần.
Hoài Chân mặc dù một thân rách nát, thế nhưng đứng ở bên cạnh Lâu Tâm Nguyệt, nhìn hắn hưng phấn như thế, y thật có ý muốn bắt lấy; bất quá Lâu Tâm Nguyệt đã nói qua không được lôi kéo hắn, không được nhìn hắn, bằng không y sợ rằng đã khống chế không được chính mình mà động thủ.
“Phúc Lai.”
“Vâng, thiếu gia, chuyện gì?” Về tới kinh thành, Phúc Lai khó nén hưng phấn mà trả lời.
“Ngươi về nhà trước, nói ta cùng Hoài Chân đã trở về, gọi cha nương trước tiên làm chuẩn bị.”
Phúc Lai khinh bỉ liếc nhìn Hoài Chân, người này ăn mặc rách nát như vậy, lại một thân đen bẩn, kêu Lâu gia khoản đãi y, quả thực khiến người ta cười chết! Không bằng bố thí cho y chút ngân lượng, kêu y mau cút về Dương Châu đi.
Chỉ là thiếu gia nói như vậy, hắn cũng chỉ ứng tiếng nói: “Vâng, thiếu gia.”
“Còn không nhanh!”
Phúc Lai không dám lắm miệng, lập tức lên đường nhanh chóng quay về Lâu gia.
Đối với Hoài Chân mà nói, một ngụm rau này đích thị là món ngon nhất thiên hạ, đơn giản là đây do nương tử y yêu nhất gắp cho y ăn, cho dù bên trong đó là thạch tín, hay là bùn đất đi chăng nữa, y cũng không chút nào chần chờ mà ăn vào.
“Ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon thật.”
Lâu Tâm Nguyệt thấy y chịu ăn lại khen ngon vậy, hắn liền chuyển đũa, chậm rãi ăn vào một chút, tuy rằng vị đạo vẫn như trước, thế nhưng trong lòng thỏa mãn vui vẻ, hắn gắp thêm cho y vài cọng.
Ngoài cửa sổ ánh trăng nhẹ nhàng ôn nhu chiếu xạ, chiếu sáng hai thân người Hoài Chân cùng Lâu Tâm Nguyệt.
Lâu Tâm Nguyệt bắt đầu cảm thấy thân thể có chút phát nhiệt, hắn chậm rãi ngồi xích lại gần Hoài Chân, lường trước mị dược muốn phát tác, hắn không thể tự kìm hãm được mà thay Hoài Chân gắp vài đũa đồ ăn, đơn giản là chờ lát nữa muốn làm chuyện vô cùng tiêu hao tinh lực.
“Cái này ta không thích ăn, ăn nhiều một chút.”
Hắn càng xích lại gần, mùi thơm trên người càng nồng đậm, thỉnh thoảng kích thích đến khứu giác Hoài Chân, y liền bới một bát cơm thật to mà nuốt vào, chỉ là tâm trí y không đặt ở đồ ăn, mà đang nhìn chằm chằm vào Lâu Tâm Nguyệt.
Lâu Tâm Nguyệt thấy toàn thân không được tự nhiên, “Ngươi làm gì cứ nhìn ta? Mặt ta có gì không sạch sao?”
Hoài Chân sợ hắn tức giận, lại muốn đánh người, vội vã giải thích: “Đều không phải, không phải, nương tử, ngươi… ngươi ngày hôm nay thoạt nhìn thật hấp dẫn, ánh trăng chiếu vào ngươi, ngươi thoạt nhìn dường như… so với mấy ngày hôm trước càng kiều diễm hơn, làm cho ta… Rất muốn cắn một cái.” Y càng nói càng nhỏ giọng, rất sợ đắc tội Lâu Tâm Nguyệt.
Lâu Tâm Nguyệt đỏ mặt, Hoài Chân nói lời thành thật, hắn nghe được liền ngượng ngùng, mà hắn hiện tại dục vọng đang dâng trào, không chỉ là muốn để Hoài Chân cắn một chút mà thôi, còn muốn y đụng chạm toàn thân trên dưới, cùng hắn làm chuyện thân mật kia. Bởi vậy, trên mặt hắn một mảng ửng hồng, so với bình thường thoạt nhìn càng thêm kiều mị.
Nhưng mà, hắn lại khó có thể mở miệng, vì che lấp tình tự của chính mình, hắn rống giận: “Ta xinh đẹp thế nào cần ngươi nhận xét sao? Ta đương nhiên tự mình biết, huống hồ ta đẹp, là ngươi có thể nhìn sao? Còn không mau ăn đi!”
Bị hắn mắng như thế, Hoài Chân không dám nhìn nữa hắn mà cúi đầu ăn.
Lâu Tâm Nguyệt đột nhiên như là nhớ tới cái gì đó liền nhìn Hoài Chân, chậm rãi đích mở miệng: “Ta có thật là rất xinh đẹp không, so với những mĩ nhân ngươi từng thấy qua thế nào? So với Nghê Duyệt Dung kia thì sao?”
“Dung tỷ năm đó chính là đệ nhất danh kỹ ở Dương Châu, nàng độc chiếm hoa khôi đã nhiều năm, bạc của ta chính là đều cho nàng ta…”
Không đợi Hoài Chân nói xong, Lâu Tâm Nguyệt phút chốc biến sắc, lập tức tát y hai cái, rồi dùng sức đoạt lấy bát cơm của Hoài Chân, tức giận mắng: “Ai cho ngươi ăn, cơm của ta mà ngươi cũng dám động tới, muốn ăn đòn sao? Ngươi chỉ cần có cơm cẩu là sẽ không đi ven đường xin ăn, dám ăn cơm của ta! Cơm của ta thà để cho heo ăn, cũng không cho ngươi một hạt…”
Hoài Chân ngốc đơ một chút, lại bị đánh cho mạc danh kỳ diệu.
Lâu Tâm Nguyệt vẫn là giận dữ hét: “Thời gian ta ở kinh thành, ngươi cũng dám đi phiêu kỹ! Ngươi cái thân nghèo kiết hủ lậu này mà lại đi phiêu đệ nhất danh kỹ, ai có thể để ngươi vào mắt chứ, ta xem chỉ có Nghê Duyệt Dung kia không có mắt mới có thể cho ngươi dựa vào thân thể của nàng…”
Nghe hắn càng nói càng sai, Hoài Chân vội vã giải thích: “Ta khi đó cũng không quá nghèo, chính là một trong những người giàu có ở Dương Châu, bởi vì lão nhân dưỡng ta rất quái lạ, hắn khi sống có rất nhiều bạc, vì thế sau khi hắn mất tất cả đều cho ta…”
Càng nghe càng khó hiểu, đôi mắt Lâu Tâm Nguyệt càng thêm dữ tợn, càng đánh mắng tợn, y như nương tử đang chất vấn tướng công tầm hoa vấn liễu của nàng vậy, “Tốt lắm, nguyên lai ngươi hay đem bạc toàn bộ để tại trên người nàng, đến nỗi hiện trở thành một một kẻ nghèo kiết hủ lậu. Ngươi… Ngươi cùng nàng ta thân mật qua mấy lần, ngươi nói… ngươi nói xem!”
“Không có, nương tử, ta khi đó trong lòng chỉ có mình ngươi, chưa cùng bất kì nữ nhân nào cùng một chỗ cả.”
“Ngươi còn dám gạt ta không cùng nàng ta ở cùng một chỗ, vậy ngươi đem bạc đi nơi nào hả? Ngươi dám dùng dùng lời lừa tiểu hài tử ba tuổi mà gạt ta, ta đánh chết cái miệng nói dối hỗn đản này!.”
Hắn nói đánh liền đánh, hơn nữa khi tức giận khí lực cũng thật lớn, đem mặt Hoài Chân đánh cho thiếu chút nữa bị lệch qua một bên.
Hoài Chân vừa trốn vừa kêu đau, tránh không khỏi giấu mình xuống gầm bàn; thế nhưng Lâu Tâm Nguyệt lấy tay đánh không được, trái lại dùng chân thúc mạnh vào y.
Hoài Chân nhanh chóng lấy tay bảo vệ mặt cùng thân thể, để tránh khỏi lại bị đánh cho cả người bị thương, y vội vã giải thích: “Nương tử, ta không có lừa ngươi, bởi vì Dung tỷ đích thân thế rất đáng thương cảm, vị hôn phu của nàng bị thế bá của nàng hãm hại, bị sao vào chốn lao tù; nàng sau bị hắn cưỡng ép làm tiểu thiếp của hắn, nàng kiên trì không chịu, người nọ liền đem nàng bán vào kỹ viện, còn muốn phá thân thể của nàng. Nàng khi đó bị đánh cho mặt mũi bầm dập, thiếu điều muốn tự sát, may là gặp ta.”
Y thở hổn hển lấy hơi nói tiếp: “Ta khi đó đem phân nửa gia tài đi cứu sống vị hôn phu của nàng, lại mỗi ngày chi tiền đến nhìn nàng, chỉ là nhà tú bà đó quá xấu xa, không chịu thả người, xem nàng như con gà đẻ trứng vàng mà giữ chắc; ta không có biện pháp cứu nàng, không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày đều đến nhìn nàng, đem nàng phủng thành danh kỹ. Như vậy nàng tại thanh lâu có chút địa vị, có thể tuyển chọn khách nhân, sẽ không bị người khác làm nhục. Cho nên nàng rất cảm tạ ta, mà tướng công nàng sau khi thoát khỏi án oan, muốn chuộc nàng ra; nhưng nàng khi đó chính là hoa khôi nổi danh, không có thật nhiều ngân lượng căn bản là không thể chuộc được nàng. Ta xem bọn hắn thực sự đáng thương cảm, liền đem bán đi gia tài mà ta sở hữu, để nàng cùng tướng công có thể cùng một chỗ.”
Y dừng một chút, còn nói: “Khi nàng cùng tướng công rưng rưng bái biệt ta liền muốn đưa ta một ít bạc, đối với mọi người tướng công nàng đích thị là một thanh quan, cũng không có nhiều bạc, ta cũng miễn cưỡng nhận để bọn họ có thể rời đi. Thực tế ta nghiên cứu mị dược buôn bán lời rất nhiều bạc, cũng không cần bạc của bọn họ. Tiền ta bọn họ ở kinh thành làm quan mỗi năm đều hoàn trả, nghĩ không ra năm nay vừa tới thành trấn này, vừa vặn lại gặp gỡ bọn họ.”
Lâu Tâm Nguyệt lần đầu tiên nghe đến loại tiêu tán sạch tài sản này, nhưng làm chuyện này thực không có lợi cho y, hắn khó có thể tin tưởng lắc đầu, “Nói như vậy, ngươi là chưa từng cùng nàng ở một chỗ qua?”
Hoài Chân đang trốn dưới gầm bàn vội vàng xua tay, “Không có, nương tử, ta khi đó lòng chỉ có một mình ngươi. Lão cha ta từ nhỏ đã nói cho ta biết, không được ở ngoài ăn chơi đàng điếm, bằng không sẽ phá sản; cho nên ta không cùng bất luận kẻ nào cùng một chỗ qua, chỉ có với ngươi cùng một chỗ, là thật đó, ta có thể thề. Tại Dương Châu rất nhiều cô nương muốn gả cho ta, hầu hạ ta, thậm chí muốn làm tiểu tỳ chiếu cố ta, ta đều nói không được. Là thật đó, ta một mực chờ ngươi đến Dương Châu tìm ta.”
Lâu Tâm Nguyệt không quá tin tưởng lời y nói, hắn lần thứ hai quát hỏi: “Vậy ngươi nói ngươi buôn bán lời rất nhiều bạc? Này bạc đâu? Ngươi tiêu đâu cả rồi?”
Hoài Chân sợ bị hắn đá, nhỏ giọng nói: “Ở kỹ viện có vài cô nương rất thương cảm, căn bản là thật tâm không muốn sống như vậy, ta liền muốn giúp, chi bạc chuộc các nàng ra, cho các nàng về nhà đi làm chút tiểu sinh ý; như ở Di Xuân Viện có Tiểu Hồng, Duyến Yên, Bình Tâm, Nhược Nhĩ, còn có ở Hồng Hoa Viện như Châu Nhi, Khâu Nhi, Cẩm Nhi …”
Nghe y liên tiếp nói hơn mười một tên, Lâu Tâm Nguyệt không thể tin được mà nâng cao mi mắt, người này có thể nói chính là kẻ lương thiện khó gặp trên đời, y cứu vô số thân nữ tử khổ mệnh, hơn nữa hoàn toàn không cầu hồi báo, trên đời lại có kẻ ngu dốt như vậy!
Hoài Chân càng nói càng nhỏ giọng, “Các nàng có vài lần trở về nhà, sợ rằng còn có thể lại bị bán đi, ta không dám để các nàng về nhà, còn phải giúp các nàng tìm đối tượng; may mà sau khi các nàng thành thân đều không tệ, nhưng sợ bọn họ tiểu phu thê không có bạc, nên ta có tặng một ít cho bọn họ.”
Nói đến đây, trên mặt y lộ ra bộ dáng tự tin mà cười, “Hoàn hảo ta rất giỏi kiếm bạc, rất nhiều đại quan theo ta xin thuốc, cấp bạc đều là vài vạn lượng, cho nên ta vẫn chưa từng bị đói.”
Y len lén ló mặt ra, nhìn chút sắc mặt Lâu Tâm Nguyệt, sắc mặt hắn hình như không quá xấu xí, y liền thả lỏng một chút.
Lâu Tâm Nguyệt rốt cục biết y là hảo tâm đem bạc giúp người hết, mà không phải là đi tầm hoa vấn liễu, cơn tức giận của hắn dần xuôi xuống, thế nhưng nói vẫn mang chút chế nhạo, “Còn không ra, ngồi xổm dưới bàn làm cái gì? Muốn làm cẩu sao?”
Hoài Chân vội vàng chui ra, cường điệu nói: “Thực sự, các nàng chẳng qua là muốn theo ta sống qua, hoặc là muốn cùng ta ở một chỗ, không màng tới danh phận; nhưng ta đều đối với các nàng nói ta chỉ yêu nương tử của ta, cho nên nhất nhất cự tuyệt các nàng. Nương tử, ta thực sự không có làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi nhất định phải tin tưởng ta.”
Lâu Tâm Nguyệt nghe y lảm nhảm một hồi, đều là hướng hắn nói lời yêu thương, đáy lòng hắn không khỏi nổi lên một chút rung động nho nhỏ; tuy rằng bị tên thối nát này yêu thương hắn cũng không thèm để ý, thế nhưng nghe y một hồi nói thương hắn yêu hắn, tâm tình của hắn liền tốt lên rất nhiều.
Hắn liền bày bát ra trước mặt y, gắp vài món cho y, tức giận nói: “Còn không mau ăn!”
“Nương tử, ngươi không giận ta nữa?” Hoài Chân cẩn thận nhìn sắc mặt Lâu Tâm Nguyệt, sợ hắn tức thời mà quay qua tát mình, y liền né không kịp.
Lâu Tâm nguyệt không trả lời, trái lại nâng bát lên ăn, vừa nhìn qua thấy Hoài Chân vẫn không ăn, hắn quát hỏi: “Ngươi làm gì không ăn, chê cơm của ta sao?”
“Không có, bởi vì ngươi vừa rồi rất hung dữ, mắng ta là xin cơm cẩu, nói ngươi sẽ không để cho ta ăn.”
Lâu Tâm Nguyệt biết là chính mình vừa loạn rống nói, trên mặt hắn ửng hồng mà già mồm át lẽ phải: “Ngươi dám chỉ trích ta? Ngươi muốn bị đánh có phải hay không?” Vừa nói, hắn vừa xoay tay nắm thành một quả.
“Không, không... Ta ăn nhanh đây.” Hoài Chân vội vàng bưng bát lên ăn.
***
Trên bàn cỏn lại một liễn canh, hơn nữa chính là canh gà, mùi vị cực kỳ thơm mát ngon lành.
Đây là do Lâu Tâm Nguyệt thấy sắc mặt Hoài Chân thực xanh xao gầy yếu, đã lâu không chiếu cố qua thân thể, nên đặc biệt dặn riêng trù phòng làm ra.
Hắn múc ra một chén, đặt ở trong miệng thổi nguội, rồi đưa đến trước miệng Hoài Chân; hắn cử chỉ thân mật, nói lời cũng rất không khách khí, “Mau ăn, ta không thích ăn thứ này, ngươi ăn nhanh kẻo nguội.”
Tại ánh trăng soi sáng, dược hiệu đang bùng phát ở bên dưới, Hoài Chân kể ra cũng không đáng ghét như mọi ngày, hơn nữa cũng rất dễ nhìn, làm Lâu Tâm Nguyệt trong lòng nhảy loạn ; thậm chí còn muốn cởi sạch y phục để cùng Hoài Chân dây dưa một chỗ, để cho Hoài Chân đối hắn khinh liên mật ái (yêu thương ngọt ngào).
Vừa nghĩ đến những lần cùng Hoài Chân hoan ái trước đây, hắn nhịn không được mà run rẩy, trên mặt tự cảm thấy cảm giác khô nóng bất thường.
Hoài Chân nhìn hắn khuôn mặt ửng đỏ, ngoan ngoãn uống một ngụm lại một ngụm.
Lâu Tâm Nguyệt xuất ra khăn tay lau cái miệng của y, nhẹ giọng hỏi: “Ăn có ngon không? Đây là món ngon nhất trong dân gian, ăn vào đặc biệt bổ thân.”
Hoài Chân nhìn hắn động tác mềm nhẹ, một lòng sớm bị mê đắc thất huân lục tố, y dùng lực gật đầu, nghĩ đến bầu không khí đêm nay có chút ngọt ngào say lòng người; mà Lâu Tâm Nguyệt tối nay lại đặc biệt ôn nhu xinh đẹp, làm nội tâm y kích động không ngừng.
Y không yên lòng mà uống canh, ánh mắt toàn bộ chăm chú vào khuôn mặt Lâu Tâm Nguyệt. Mị dược trong cơ thể hắn vẫn còn đang hoành hành. Tuy rằng y biết ngày hôm nay chính là ngày thứ năm, chỉ bất quá Lâu Tâm Nguyệt tâm tình khó dò, y không biết chính mình có thể hay không lại ôm hắn, càng không biết chính mình nếu xáp vào, có thể hay không lại bị hắn đánh cho một trận chết khiếp.
Lâu Tâm Nguyệt đỏ mặt liếc y một cái, cái liếc mắt mang ý xuân nồng đậm.
Hoài Chân đột nhiên cúi đầu xuống, không hề ăn canh.
Lâu Tâm Nguyệt nhìn y cúi đầu, trách mắng: “Làm gì? Ta uy ngươi ăn, ngươi lại rụt vai cúi đầu, ta uy thứ không thể ăn sao?”
Hoài Chân lắc đầu, giọng nói phảng phất chút nhẫn nại cũng đau đớn, “Xin lỗi, nương tử, ta... ta hiện tại bỗng nhiên hảo muốn ôm ngươi, nên ta nhẫn nại, ngươi nói ngươi nếu tâm tình vui vẻ sẽ để ta ôm, thế nhưng ngươi vừa tức giận, nên ta... ta nhẫn nại một chút.”
Nghe y thành thực như thế bản thân nổi lên một cảm giác khó nhịn, so với kia chính mình tính kế dỗ ngon dỗ ngọt còn muốn mê người, Lâu Tâm Nguyệt gương mặt đã đỏ càng đỏ thêm, hắn bỗng xoay người, ngữ khí có chút run: “Nhẫn nại cái gì? Ngươi là đồ ngu ngốc sao? Ai nói không cho ngươi ôm?” Hắn cả người từ lâu khô nóng không ngớt, đang chờ Hoài Chân ôm cơ mà.
Hoài Chân trừng lớn đôi mắt, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.
Lâu Tâm Nguyệt đối Hoài Chân nói như thế liền cảm thấy thẹn, nghĩ không ra Hoài Chân nghe hoài không hiểu, hắn thẹn quá hóa giận liền vung đánh loạn.”Ngươi làm gì trừng mắt? Ngươi đang chê cười ta có đúng hay không?”
“Không phải, nương tử, ta là nghĩ ngươi tối nay hình như đẹp hơn ngày thường.” Hoài Chân cũng đỏ mặt, bởi vì tối nay Lâu Tâm Nguyệt thực diễm lệ làm tim y đập kịch liệt không ngớt, “Tim ta đập thực nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.”
Lâu Tâm Nguyệt tim đập cũng kịch liệt không kém, nhưng hắn che giấu mà mắng: “Không tiền đồ, cứ như vậy mà nhảy ra được, nếu vậy thì, không phải muốn không đập thì sẽ không đập nữa sao.” Vừa nói, hắn vừa đưa mặt lại gần Hoài Chân.
Hoài Chân lập tức giữ lấy khuôn mặt hắn mà hôn lên, Lâu Tâm Nguyệt mặt đỏ mãnh liệt, song vẫn kịch liệt mà quay về y.
Thế nhưng, đang lúc Hoài Chân muốn thoát y phục của hắn ra thì, Lâu Tâm Nguyệt bỗng nhiên đẩy y ra, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ ửng, hắn đột nhiên nói: “Ngươi tẩy thân qua chưa? Tẩy rồi mới được ôm ta.”
Hoài Chân không nói hai lời lập tức liền xông ra ngoài, nhưng y đi không được một khắc liền lập tức chạy vội trở về.
Lâu Tâm Nguyệt thấy trên mặt y rửa cũng chưa rửa, chỉ biết y đích thị là muốn trở về cùng hắn hoan ái, tắm nhất định là chỉ làm qua loa; mặt hắn lập tức biến sắc, sắp mở miệng mắng chửi người, nhưng thấy bộ dạng Hoài Chân muốn mà không dám, hắn nhịn xuống y’ định mắng chửi người mà xung động.
Y như thế trông thật vô cùng tức cười, nhưng càng có thể chứng minh Hoài Chân không có nói sai, chính xác trong lòng Hoài Chân tình cảm chỉ đặt trên người hắn, sự thỏa mãn làm cho hắn phi thường vui vẻ.
Bởi vì vui sướng, nên hắn không có mắng Hoài Chân, trái lại mặt càng đỏ tợn …, chôn đầu vào trong lòng y, tuy như đang mắng người, nhưng ngữ khí tràn ngập hờn dỗi: “Lần sau còn tùy tiện tẩy như thế, sẽ không cho ngươi ôm ta.”
“Nương tử, xin lỗi, ta lần sau nhất định sẽ hảo hảo tẩy rửa, chỉ là ngày hôm nay ta vô cùng kích động, thế nào cũng không nhẫn nại được.” Hoài Chân không ngừng biến hóa tư thế hai chân, bởi vì hạ thân y từ lâu đã vận sức chờ phát động.
Lâu Tâm Nguyệt lé mắt dò xét hạ thân Hoài Chân, khuôn mặt hắn phảng phất nét e thẹn ngại ngùng, đánh vào lưng y một cái mắng: “Ngu ngốc, còn không mau ôm ta lên giường.”
Hoài Chân lập tức chặn ngang ôm lấy hắn, đưa hắn tới trên giường, còn chưa nghĩ ra nên yêu thương hắn như thế nào, Lâu Tâm Nguyệt đã kéo y xuống; y ngã xuống, vừa vặn đè trọn lên người Lâu Tâm Nguyệt.
Lâu Tâm Nguyệt ôm chặt lấy cổ y, sẽ không cho y đứng dậy...
***
Đêm hôm đó qua đi, Lâu Tâm Nguyệt trước mặt người khác vẫn là đối Hoài Chân lạnh như băng, thế nhưng khi không có người khác thì, hắn sẽ đối y đặc biệt đích không giống với bình thường. Trước đây hắn động một chút lại đánh người thì bây giờ, Hoài Chân đã bị hắn mê đắc đến hồn xiêu phách lạc, hiện tại hắn luôn tùy tiện để y ôm, làm y càng thêm luyến tiếc mà ly khai hắn.
Hắn mặc dù thỉnh thoảng còn động thủ đánh y, nhưng Hoài Chân đối đau nhức cảm giác trì độn, bị cho ăn đánh cũng không có cảm giác gì; nhưng thật ra lúc Lâu Tiểu Nguyệt đánh y, có lúc còn có thể càng thêm kiều mị mà cùng y hoan ái, y lại càng không để bụng đến chuyện hắn đánh mình.
Bọn họ dọc theo đường đi đi một chút dừng một chút, một tháng rất nhanh qua đi.
Trước nay, Hoài Chân dĩ nhiên có thể cảm giác được Phúc Lai đối y vô cùng không khách khí, thế nhưng bởi vì hắn đối Lâu Tâm Nguyệt chính là ngày càng si mê cùng quyến luyến, nên ngay cả Phúc Lai mắng y không đáng một đồng, nói y là ăn không ngồi rồi, y cũng chỉ là sắc mặt ngượng ngùng mà mặc kệ hắn.
Để có thể đi theo bên người Lâu Tâm Nguyệt, y tình nguyện bị người khác mắng là ăn không ngồi rồi. Bởi vì … trong một tháng này, mỗi năm ngày vào ban đêm, Lâu Tâm Nguyệt kiêu ngạo xinh đẹp động nhân lại cởi y phục mà dựa sát trong lòng y, ánh trăng chiếu xạ trên thân thể tuyết trắng, muốn bao nhiêu kiều diễm có bấy nhiêu.
Hơn nữa Lâu Tiểu Nguyệt về đêm, mặc y muốn bế bao nhiêu ôm bao nhiêu cũng được, đó là những hồi ức đẹp nhất trong đời y. Bộ dạng Lâu Tâm Nguyệt cao ngạo xinh đẹp lúc thoát y phục, chỉ có y có thể thấy, cũng chỉ có y có thể đụng chạm vào.
Cũng chỉ có thời gian này, Lâu Tâm Nguyệt tựa hồ không ghét y, thỉnh thoảng tới lúc tình cảm mãnh liệt khó nhịn, cũng có thể chủ động thân thiết y; mà chỉ đơn giản là chủ động hôn môi, cũng khiến y mừng rỡ liên tiếp mà cười ngây ngô.
Y nghĩ một tháng này thật ngọt ngào, thật vui vẻ, đây nhất định là giai đoạn mật ngọt của đôi tân hôn phu thê (vợ chồng mới cưới) mà mọi người vẫn nói đến. Chỉ là bây giờ phải đi gặp cha nương Lâu Tâm Nguyệt làm y có chút khẩn trương. Đơn giản là y yêu Lâu Tâm Nguyệt như thế, nếu cha nương Lâu Tâm Nguyệt không thích y, không biết có thể hay không không chịu đem Lâu Tâm Nguyệt gả cho y? vì thế càng đến gần kinh thành, y càng khẩn trương.
Cứ vậy, ba người đã tới được vùng ngoại ô kinh thành.
Trở lại kinh thành làm Lâu Tâm Nguyệt thần sắc tươi tỉnh lên rất nhiều, ở trước mặt người khác lãnh ý cũng ít đi vài ba phần.
Hoài Chân mặc dù một thân rách nát, thế nhưng đứng ở bên cạnh Lâu Tâm Nguyệt, nhìn hắn hưng phấn như thế, y thật có ý muốn bắt lấy; bất quá Lâu Tâm Nguyệt đã nói qua không được lôi kéo hắn, không được nhìn hắn, bằng không y sợ rằng đã khống chế không được chính mình mà động thủ.
“Phúc Lai.”
“Vâng, thiếu gia, chuyện gì?” Về tới kinh thành, Phúc Lai khó nén hưng phấn mà trả lời.
“Ngươi về nhà trước, nói ta cùng Hoài Chân đã trở về, gọi cha nương trước tiên làm chuẩn bị.”
Phúc Lai khinh bỉ liếc nhìn Hoài Chân, người này ăn mặc rách nát như vậy, lại một thân đen bẩn, kêu Lâu gia khoản đãi y, quả thực khiến người ta cười chết! Không bằng bố thí cho y chút ngân lượng, kêu y mau cút về Dương Châu đi.
Chỉ là thiếu gia nói như vậy, hắn cũng chỉ ứng tiếng nói: “Vâng, thiếu gia.”
“Còn không nhanh!”
Phúc Lai không dám lắm miệng, lập tức lên đường nhanh chóng quay về Lâu gia.
Bình luận truyện