Sửu Thúc

Chương 27



Dung Thụy Thiên trong lòng run lên, sợ hãi phô thiên cái địa mà đến, hắn không tự chủ được lui về phía sau, thân thể vừa vặn bị đặt trong sô pha, bị giam cầm giữa đôi khuỷu tay cường tráng, có năng lực trốn được thế nào, có lẽ nên thử chấp nhận, nhưng cái ôm cuồng loạn kia khiến hắn khẩn trương đến nỗi toàn thân phát run, trong toàn bộ quá trình chỉ là đau, đau rõ ràng đến tận xương, những cảm giác khác đều bị cướp đi.

” Thụy Thiên, anh thích em ” Tịch Nhạ Hoài rời đi thân thể ấm áp của hắn, ôm lấy hắn ngồi trên sô pha, hai má tuấn mỹ chôn xuống cổ hắn:” Đừng sợ, anh sẽ không làm cái gì” hô hấp hắn nóng bỏng đến dọa người….

Làn mi đen dày của Dung Thụy Thiên suy yếu run run, há miệng muốn nói cái gì, lại nhịn đi xuống, rồi mới không lộn xộn để Tịch Nhạ Hoài ôm, cảm nhận nhiệt lượng nơi khuôn ngực cường tráng trần trụi trong không khí.của hắn.

Tịch Nhạ Hoài hiển nhiên vẫn là không hài lòng, hắn nhẹ nhàng ôm Dung Thụy Thiên vào sâu trong ***g ngực mình, cánh tay hữu lực ôm chặt thắt lưng hắn, hô hấp nóng cháy phun bên sườn cổ lộ ra một loại dục vọng nguyên thủy:” Thụy Thiên, giúp anh, cứ như vậy mà nhịn xuống, anh sẽ khống chế không được”.

Dung Thụy Thiên rũ mi nhìn hắn, thần sắc thoạt nhìn có chút quẫn bách:” Anh, anh muốn tôi làm cái gì?” đôi môi cánh hoa mỏng manh của hắn mang theo ướt át sáng bóng, thoạt nhìn tựa như đóa hồng bị nhiễm đầy sương sớm.

Dục vọng nơi đáy mắt Tịch Nhạ Hoài bắt đầu trở nên rõ ràng, hắn cầm lấy cánh tay rắn chắc của Dung Thụy Thiên, hướng dẫn tay y, cởi bỏ dây nịt của hắn, dẫn đường cho bàn tay lạnh như băng của y vuốt ve nơi tư mật của hắn, một đường lướt qua qua bộ lông, áp lên vật thể cực đại tượng trưng cho tràn ngập tính dục, độ ấm kia nóng bỏng đến nỗi có thể đốt cháy da thịt, khiến mặt Dung Thụy Thiên đỏ lên.

” Đừng khẩn trương, giống như vừa rồi anh đã làm cho em, không khó” Tịch Nhạ Hoài mỉm cười, hô hấp ôn nhu phất qua bên tai hắn, bàn tay hữu lực cơ khát xoa nắn ngực và đùi hắn.

Dung Thụy Thiên có chút ngất ngây mê huyễn.

Tịch Nhạ Hoài cầm lấy tay hắn thong thả chuyển động..

Cổ họng Dung Thụy Thiên thấp suyễn làm theo yêu cầu hắn, cảm nhận vật thể nóng bỏng kia tràn ngập ở lòng bàn tay, lưng hắn truyền đến một cổ điện lưu, tim đập cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Hắn không phải lần đầu giúp người thư giải dục vọng như vậy…

Nhưng khi đối mặt với Tịch Nhạ Hoài thì luôn luôn có chút hoảng hốt, cũng xen chút ngượng ngùng, rõ ràng cái gì nên làm thì cũng đã làm, tối hôm qua còn bị xem hết thế nhưng vẫn như trước không thể phóng khoáng hơn chút nào, thậm chí đối với nụ hôn của Tịch Nhạ Hoài cũng có thể trở tay không kịp mà tránh đi.

Hắn là thích y.

Nhưng nếu muốn thích ứng với sự thân thiết như vậy thì còn cần thời gian.

Không biết qua bao lâu.

Trong lòng bàn tay đều bị ma sát đến tê rần, cổ tay cũng có chút run run, bên tai mới nghe được tiếng thở dốc ồ ồ của Tịch Nhạ Hoài, chất lỏng ẩm ướt dính dấp lập tức tràn ngập trong lòng bàn tay, không khí bao phủ hơi thở *** nóng cháy.

Tịch Nhạ Hoài tìm khăn ướt đặt bên sô pha, ôn nhu thay hắn lau đi chất nhầy trên tay, lại vì hắn sửa sang lại quần áo hỗn độn, thế này mới đứng dậy lấy bao da đặt trên sô pha, từ bên trong lấy ra hai bộ sách mới:” Đây là hai bộ sách anh mới tìm, một quyển là ứng dụng làm trong văn phòng, còn một quyển là tư liệu phân tích tài vụ, em dành thời gian nhìn xem tốt lắm, cái này sẽ hữu dụng đối với công tác sau này của em”.

Dung Thụy Thiên tiếp nhận sách trong tay hắn.

” Đương nhiên, nếu không biết có thể hỏi anh, anh sẽ vui vẻ giải đáp bất cứ vấn đề gì của em” Tịch Nhạ Hoài lại cọ đến bên người hắn, đáy mắt chảy xuôi quang mang ôn nhu như trước.

Trong lòng Dung Thụy Thiên dâng lên một cỗ cảm giác ấm áp. Hắn cùng Tịch Nhạ Hoài nhận thức mới không bao lâu, ngày thường thoạt nhìn y rất lạnh lùng đạm mạc, y lại không công tác cùng một chỗ với hắn nhưng lại thực chú ý đến chuyện của hắn, biết được hắn vì công tác văn phòng mà đau đầu, tổng hội sẽ ở thời gian nghỉ ngơi mà tìm hắn, giúp hắn giải quyết vấn đề gặp phải lúc công tác, lại dạy hắn những chỗ không hiểu.

Căn bản của hắn không tốt, tri thức chuyên nghiệp cũng không cường, thường xuyên nghe không hiểu y giảng cái gì. Cứ như vậy, y lại lần nữa giảng giải lại, cho đến khi hắn hiểu được mới thôi, làm cho hắn cảm thấy thật ngại ngùng, cảm thấy đã trì hoãn rất nhiều thời gian của y, cho nên tự đáy lòng cảm tạ y, nhưng Tịch Nhạ Hoài lại nói như vậy thì nghe thực xa lạ.

” Tôi thực ngốc, có thể sẽ phiền toái anh thật lâu” Dung Thụy Thiên tựa đầu lên vai Tịch Nhạ Hoài, trong động tác toát ra sự cảm kích.

Tịch Nhạ Hoài đưa tay quàng lấy bờ vai của hắn, đưa hắn ủng vào trong khuỷu tay mình:” Sao lại nói là phiền toái, em có việc gì đều phải nói cho anh biết, anh thích em ỷ lại anh, đối với anh không có gì khách sáo”.

“…” Dung Thụy Thiên lặng yên cúi đầu, tóc đen xõa tung rũ xuống hai má, lộ ra phần sau cổ tinh tế mà duyên dáng, da thịt nơi đó bởi vì không tiếp xúc với ánh mặt trời, thoạt nhìn nhẵn nhụi như tuyết, bóng loáng đến tỏa sáng.

Tịch Nhạ Hoài nghiêng người hôn lên cổ hắn, sợi tóc dừng trên cổ hắn, Dung Thụy Thiên sợ ngứa rụt cổ lại, đưa tay bắt lấy sợi tóc hơi dài của hắn:” Ngứa quá”.

” Không nghĩ tới em lại sợ ngứa như thế, có thể nói, độ mẫn cảm cũng rất cao” Tịch Nhạ Hoài cười khẽ xem xét hắn, đôi môi ẩm nóng dừng trên đầu ngón tay hắn…

Dung Thụy Thiên vừa tức vừa vội rút tay về, nhưng ngặt nỗi lực lượng cầm lấy hắn giống như xích sắt, giãy giụa nửa ngày cũng chưa đẩy ra, khiến Tịch Nhạ Hoài cười ra tiếng, bộ dáng nhìn thực sung sướng. Hắn quay đầu, không để ý tới y, nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ sát đất, chiều tà hồng rực không biết tự khi nào đã bao phủ mặt biển, nhìn qua giống như cảnh tượng xuất hiện trong điện ảnh, đẹp đến nỗi không giống hiện thực.

P/S: Mặc dù chỉ được ăn xôi nửa chay nửa mặn, nhưng nguyên liệu nấu xôi cũng được nêm gia vị khá đầy đủ, vậy nên mình phải đặt pass. Để lỡ ai vào mà không biết cái gì thì chết cả lũ ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện