Sửu Tiểu Xà
Chương 43
Tứ Xuyên Đường Môn nổi danh giang hồ với sở trường dụng độc. Mà ở trong Đường Môn khi nói tới sử độc, thiên hạ không ai có thể vượt qua Đường Thất công tử.
Đường Thất công tử vốn là con riêng của chưởng môn Đường Môn, trời sinh không tốt, đi đường bất lợi, vốn là một nhân vật lặng lẽ không tên. Nhưng là “Minh Châu Môn biến” đã khiến Đường Thất một đêm thành danh, kỳ độc hắn chế tạo khiến Minh Châu Môn to lớn một đêm bị diệt, từ đó, hắn với vô số kỳ độc quái dị khiến giang hồ chấn động.
Không cần hoài nghi, đây quả thật là chuyện sửu tiểu xà. Vì Đường Thất này có chút liên quan với Lãnh Tịnh.
Vì thù gia của Lãnh Tịnh rất nhiều, những thù gia này muốn nghĩ mọi biện pháp giam lỏng thê tử của Đường Thất, để lấy đó uy hiếp yêu cầu Đường Thất sử dụng độc độc chết Lãnh Tịnh.
Đường Thất tận tâm nghiên cứu ba năm, cuối cùng chế thành kiệt tác cao nhất bình sinh__ Kịch độc bị kẻ âm mưu đặt lên là “Diệt Tịnh Linh”. Mà hắn vì chế độc cũng gặp phải độc dược phản phệ, hai mắt mất đi ánh sáng. Kẻ âm mưu vì ngừa hắn tiết lộ bí mật, thậm chí độc câm hắn.
Mà sau khi hắn trả giá những điều trên, đạt được chỉ là di thể băng lạnh của thê tử.
Thật ra Lãnh Tịnh từng có giao tình với hắn sớm đã nhắc nhở hắn, đừng đặt chân vào giang hồ này, nhưng lúc đầu vì nhất thời ham cường hiếu thắng, dẫn tới nhân quả này. Đường Thất bắt đầu thống hận cả giang hồ này, hắn phát thệ phải cho thế giới vô tình này một sự báo thù nghiêm lệ nhất.
Cuối cùng chuyện trở nên không thể thu thập, đây cũng là “Oán độc hạo kiếp” được ghi lại trên võ lâm sử, do Đường Thất công tử sá mạng tung ra kịch độc có tính truyền nghiễm cực mạnh, ngắn ngủi một tháng đã độc chết hơn ngàn người. Cuối cùng vẫn là Lãnh Tịnh hạ lệnh phong trụ nơi bị nhiễm, áp dụng phương pháp dùng long hỏa cao độ hỏa thiêu di thể, mới miễn cưỡng ngăn cản được độc này.
Tất cả dư độc, đều bị Lãnh Tịnh dùng dị năng phong trên một phiến vảy, mà phiến vảy này lập tức biến thành đen kịt như mực. Sau đó Lãnh Tịnh suy nghĩ rất nhiều biện pháp muốn trừ đi độc tố, đều không thành công. Mà phiến vảy này đã được hắn cẩn thận cất giấu.
Đây đã là chuyện xảy ra từ ba năm trước.
Hiện tại, Lãnh Tịnh bị nhánh hoa hồng lam quấn chặt, không thể cử động, xung quanh đều là hương thơm ngọt nị vô cùng, khiến tinh thần hắn tê dại. Hắn hít sâu một hơi, đầu cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn không rõ, có cảm giác dần muốn ngủ.
Hắn bắt đầu chỉnh lý tư duy, chỉnh lý lại kế hoạch của mình một lượt.
Trước khi hắn tới thiên giới, hắn đã làm một động tác nho nhỏ, chính là bao bọc miếng vảy rồng đen kịt đó vào trong một khối thịt nai, sớm đã nhét vào trong miệng một quái vật, muốn xem thử kịch độc này đối với quái vật có truyền nhiễm hay không, hơn nữa hắn sớm đã phát hiện quy luật quái vật cắn nuốt lẫn nhau, nếu vận khí tốt nói không chừng có thể giải quyết một đống quái vật. Nếu mục đích của Khúc Nguyệt là ăn quái vật cuối cùng, vậy thì kịch độc này trải qua chuỗi cắn nuốt trùng trùng, chắc cũng có thể đi vào trong bụng Khúc Nguyệt.
Nếu phương thức này không được, vậy thì liền cắn chết hắn!
Sửu tiểu xà bắt đầu mài răng. Hắn rất ít khi hung tàn, nhưng hiện tại hắn phải chuẩn bị liều mạng với người ta.
______
Khi Lãnh Tịnh từ hoa viên tầng đỉnh trở lại, thiên đế đang uống rượu để làm tê liệt bản thân mục trừng khẩu ngốc nhìn hắn. Lãnh Tịnh y sam rách rưới, y phục toàn thân đều bị nhánh hoa xé nát.
Lãnh Tịnh hỏi xin thiên đế một kiện y phục, sau đó đơn giản nói lại mục đích của Khúc Nguyệt một lần.
“Nói như vậy, Khúc Nguyệt vừa mới từ kết giới đi ra, là vì đi ăn…?!” Sắc mặt thiên đế trắng bệch, cảm thấy bản thân đang mơ ác mộng.
“Chắc là vậy, ngươi cũng nghĩ biện pháp đi, làm sao ngăn cản quái vật đó tiếp tục làm hại.” Lãnh Thanh Thanh nói.
“Có lẽ hắn ăn no rồi sẽ trở về.” Thiên đế chán nản nói.
“Sẽ không, ta thấy nó muốn đem chỗ này làm ổ an thân rồi.” Lãnh Tịnh kéo ghế ngồi xuống, những tiên tử khác thấy tình thế này, đều biết điều lui ra khỏi đại điện.
“Ta không biết nên làm sao… Không ngờ thiên giới lại mất trên tay ta…” Thiên đế hoàn toàn mất đi lòng tin.
“Nếu có thể tìm được chân thân của Khúc Nguyệt, nói không chừng có thể giết chết nó, ngươi không thể cung cấp một chút đầu mối hữu dụng sao?”
“Để ta nghĩ xem.” Thiên đế bắt đầu đi tới đi lui, đột nhiên nói: “Ngươi biết khe nứt thông tới hỗn đục nằm ở đâu không?”
“Lẽ nào là @#@%# trên người hắn?” Lãnh Tịnh nói ra một từ không hay ho.
“Suy nghĩ của ngươi thật dơ bẩn….” Sắc mặt thiên đế biến đổi, đột nhiên cảm thấy bản thân và gia hỏa này ở riêng có lẽ rất nguy hiểm. Hắn dùng tay so so một chút trên người mình rồi nói: “Trên thực tế, khe nứt đó nằm ở bụng của hắn, đại khái là ở vị trí này. Là một khe nứt hẹp dài.”
Thế là Lãnh Tịnh nói: “Cho nên, có lẽ bộ dáng của hắn trước mắt chúng ta hiện tại đều là chướng nhãn pháp, thật ra chân thân của hắn trốn trong khe nứt của cái xác đó.”
“Ta nghĩ vậy. Nếu hắn muốn ra ngoài tìm thức ăn, vậy thì khi hắn ăn, có lẽ chúng ta có thể thấy được chân thân của hắn, tiểu bạch long, đây cũng là một cơ hội. Ta có thể cho ngươi mượn thần tiễn của thiên giới!” Thiên đế cuối cùng hơi hưng phấn lại.
“Ngươi đi cùng ta.’ Lãnh Tịnh lại nắm cổ áo hắn, tha ra ngoài.
___
Khi bạch long mang thiên đế bay khỏi biển lửa, phát hiện cảnh tượng bên ngoài lại thêm một lần chấn động. Những quái vật đó đã cắn nuốt lẫn nhau tới cuối cùng, chỉ còn lại xương khô thành núi, mà quái vật dị biến cuối cùng còn tồn tại cũng đã thi thể không toàn, thống khổ lăn lộn trong biển mây. Thiên đế che mắt, bắt đầu nức nở, con quái vật còn sót lại đó, chính là vị văn quan vĩnh viễn điềm tĩnh ưu nhã bên cạnh hắn, là người duy nhất bầu bạn bên hắn trăm ngàn năm nay, là người từng cùng hắn phát thệ không xa không cách.
“Để hắn chết đi!” Thiên đế thống khổ vạn phần.
“Không, hắn là mồi câu cuối cùng.” Ngữ khí Lãnh Tịnh bình tĩnh mà tàn khốc.
Thiêu đế gào khóc, rất lâu, cuối cùng lau khô lệ, lấy thần tiễn trên lưng xuống, nhắm vào Khúc Nguyệt giữa không trung.
Bọn họ cách nhau tới ngàn trượng.
Thiên đệ là thần xạ thủ tốt nhất thiên giới, hắn nghiến chặt răng, nhưng tay vẫn hơi run rẩy. Tiễn trong tay tên là Truy Nhật, là thượng cổ thần khí từng giết chết Thất Hải ác thú.
Khúc Nguyệt trôi nổi giữa không trung, quanh thân tản ra ánh sáng màu lam, mà toàn thân hắn xích lõa, từ trong khe nứt ở phần bụng hắn chảy xuống một thứ niêm vật bết dính bán trong suốt, bắt đầu chậm rãi bao phủ quái vật dị biến đó, quái vật bị niêm vật bao trùm bắt đầu chậm rãi thối rữa. Tình cảnh này thật sự khiến người buồn nôn.
Lãnh Tịnh vốn trốn sau vách núi, nhưng lúc này Khúc Nguyệt lại đột nhiên quay đầu nhìn sang phía họ, dùng giọng nói căm hận thốt lên: “Ngươi quả nhiên không thành thật, Lãnh Tịnh! Ta ghét kẻ nào gián đoạn ta hưởng dụng! Ngươi đi chết đi!”
Cùng với tiếng gầm tức giận của Khúc Nguyệt, nhân thân của hắn bắt đầu bành trướng, đặc biệt là chỗ bụng. Thiên đế kinh hô: “Hắn muốn giải phóng sức lực của hỗn đục!”
Hắn còn chưa kịp nói xong chữ cuối cùng, đã cảm thấy một trận hư không, thân thể nhanh chóng rơi xuống, thì ra bạch long đã vứt hắn xuống, lao thẳng về phía Khúc Nguyệt.
Đây là đọ pháp lực hay là vật lộn, thiên đế cũng phân không rõ, hắn tóm chặt vách núi mới tránh được khỏi rơi xuống vực, trận đấu đáng sợ ở xa có thể nhìn được rõ ràng.
Bạch long mang theo tử lôi vạn dặm đánh tới dịch dính của khe nứt, nhất thời cả thiên giới đều bị điện quang bao trùm, thiên phong vạn trượng bắt đầu ầm ầm sụp đổ, biển mây cuồn cuộn sục sôi, mặt đất hỗn loạn vô cùng. Mà quái vật dị biến bị niêm vật bao trùm chỉ còn lại phân nữa cũng bắt đầu phản kháng, cắn xé lăn lộn, cảnh tượng chỉ có thể dùng thảm thiệt để hình dung.
Nhưng mà niêm vật cuồn cuộn không dứt trào ra như thủy triều ào tới, khi bạch long phát uy đồng thời mở rộng, bao trùm lấy bạch long.
Vậy là xong rồi!!!
Thiên đế ôm đỉnh Nam Thiên lảo đảo muốn ngã, nhìn một tia hy vọng cuối cùng của thiên giới bị hủy diệt.
_____
Thiên đế đập mạnh đầu vào vách đá, hắn biết ngày tàn tới rồi.
Khi mặt hắn đầy máu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thế giới sắp bị hủy diệt.
Thời cơ chuyển biến tựa hồ vừa giáng xuống vào lúc này. Hắn lau đi máu tươi làm tầm nhìn mơ hồ, nhìn thấy niêm vật đó tựa hồ ngừng nhúc nhích một thoáng. Niêm vật vừa rồi còn giống như nước sôi ùng ục không ngừng lúc này lại tử khí trầm trầm trở nên tê liệt, nhưng một dòng tử thủy.
Đây chính là độc dược đó phát huy tác dụng. Nhưng dược hiệu đối với niêm vật mà nói, nhỏ bé không đáng kể, nhiều lắm cũng chỉ khiến quái vật bị tê liệt tạm thời.
Một chút thời gian đó, đối với Lãnh Tịnh mà nói đã đủ rồi. Bạch long bị bọc trong niêm vật không hề bị tiêu hóa, mà vươn một móng vuốt sắc đâm thẳng vào trong khe nứt trên lớp da bụng của Khúc Nguyệt.
Hắn có thể mất đi một vuốt rồng cũng không chừng! Thiên đế tựa hồ sắp cắn nát răng.
Lúc này, thiên phong cuối cùng sụp đổ, một khối sơn thạch cực đại đập trúng thiên đế, hắn hôn mê rồi rơi xuống.
_____
Mà bên này, Lãnh Tịnh vẫn nhân lúc niêm vật hôn mê tạm thời mà nỗ lực.
Dưới lớp bọc của niêm vật, mùi tanh cường liệt kích mũi, toàn thân đều bết dính hết cỡ, động tác chậm chạp, thậm chí có cảm giác đau ngứa nhoi nhói. Lãnh Tịnh xem như bản thân bị rớt vào hầm phân, chuyên tâm chuyên chí dùng vuốt đào khoét trong khe nứt.
Khi niêm vật bắt đầu nhúc nhích trở lại, Lãnh Tịnh móc ra được một manh mối sự kiện từ trong khe nứt.
Thứ nhúc nhích màu thịt đó, có vẻ như là nội tạng gan mật gì đó của niêm vật. Lãnh Tịnh nắm thứ đó, đột nhiên bắt đầu hối hả nhảy lên, rất nhanh đã thoát khỏi thể vật chất bết dính. Niêm vật như màn trời dâng lên, muốn lần nữa nuốt chửng Lãnh Tịnh, hai người triển khai truy đuổi.
Lãnh Tịnh tóm chặt một đầu của nội tạng, bay nhanh không cần mạng. Trong thời gian ngắn ngủi, đã bay được chín vạn dặm, quay đầu lại nhìn, nội tạng nhiều vô số kể của niêm vật thế nhưng đều bị hắn níu ra, kéo căng chặt, giống như sợi thừng kéo co.
Niêm vật đang cùng hắn kéo co để tranh đoạt nội tạng.
Vì một phen đọ kình lực của họ, cả không gian thiên giới đều bị sụp dổ, đã phân không rõ ranh giới thượng hạ, những nơi thấy được đều là di cốt và cuộn vân hoang tàn hỗn độn.
Trong khe hở của nhân thân Khúc Nguyệt đã không còn chảy ra niêm vật, nói rõ chân thân của niêm vật đã hoàn toàn rơi ra, niêm vật đó có thể trải bằng cả thiên giới này. Chỉ là nội tạng của niêm vật đều là vật thật dạng thịt, có một nửa bị Lãnh Tịnh kéo ra, lộ ra ngoài chất bết dính.
Trả cho ta!!! Khúc Nguyệt hung ác gầm lên.
Bạch long lộ răng nhọn, cười xấu xa. Bắt đầu từ đỉnh nhọn của vuốt rồng, hỏa diệm điện kích ngưng tụ thành hình xoắn ốc, thuận theo nội tạng bắt đầu lan tràn truyền dẫn.
Nếu Lãnh Thanh Thanh thấy được cảnh tượng tiếp theo, nhất định sẽ cùng Bạch Điêu hét lớn hô nhỏ hoan hô: “Hỏa diệm thật tráng lệ!”
Vì cả thiên giới đều bị thiêu bùng lên dưới điện hỏa đan xen. Niêm vật bị thiêu đốt từ nội tạng bắt đầu mất đi sự bảo hộ của chất dính, toàn thân dẫn điện dẫn nhiệt, giãy dụa lăn lộn.
Đại hỏa duy trì thời gian rất lâu đủ ba ngày ba đêm. Lãnh Tịnh cũng mệt mỏi ngã ngửa trong biển mây, cười hắc hắc điên cuồng.
Cuối cùng thiên giới huyên náo trầm tịch trở lại, chỉ còn tiếng cười điên cuồng của Lãnh Tịnh.
Mây đen tan đi, một tia sáng chiếu vào thiên giới hoang tàn trống rỗng.
Đường Thất công tử vốn là con riêng của chưởng môn Đường Môn, trời sinh không tốt, đi đường bất lợi, vốn là một nhân vật lặng lẽ không tên. Nhưng là “Minh Châu Môn biến” đã khiến Đường Thất một đêm thành danh, kỳ độc hắn chế tạo khiến Minh Châu Môn to lớn một đêm bị diệt, từ đó, hắn với vô số kỳ độc quái dị khiến giang hồ chấn động.
Không cần hoài nghi, đây quả thật là chuyện sửu tiểu xà. Vì Đường Thất này có chút liên quan với Lãnh Tịnh.
Vì thù gia của Lãnh Tịnh rất nhiều, những thù gia này muốn nghĩ mọi biện pháp giam lỏng thê tử của Đường Thất, để lấy đó uy hiếp yêu cầu Đường Thất sử dụng độc độc chết Lãnh Tịnh.
Đường Thất tận tâm nghiên cứu ba năm, cuối cùng chế thành kiệt tác cao nhất bình sinh__ Kịch độc bị kẻ âm mưu đặt lên là “Diệt Tịnh Linh”. Mà hắn vì chế độc cũng gặp phải độc dược phản phệ, hai mắt mất đi ánh sáng. Kẻ âm mưu vì ngừa hắn tiết lộ bí mật, thậm chí độc câm hắn.
Mà sau khi hắn trả giá những điều trên, đạt được chỉ là di thể băng lạnh của thê tử.
Thật ra Lãnh Tịnh từng có giao tình với hắn sớm đã nhắc nhở hắn, đừng đặt chân vào giang hồ này, nhưng lúc đầu vì nhất thời ham cường hiếu thắng, dẫn tới nhân quả này. Đường Thất bắt đầu thống hận cả giang hồ này, hắn phát thệ phải cho thế giới vô tình này một sự báo thù nghiêm lệ nhất.
Cuối cùng chuyện trở nên không thể thu thập, đây cũng là “Oán độc hạo kiếp” được ghi lại trên võ lâm sử, do Đường Thất công tử sá mạng tung ra kịch độc có tính truyền nghiễm cực mạnh, ngắn ngủi một tháng đã độc chết hơn ngàn người. Cuối cùng vẫn là Lãnh Tịnh hạ lệnh phong trụ nơi bị nhiễm, áp dụng phương pháp dùng long hỏa cao độ hỏa thiêu di thể, mới miễn cưỡng ngăn cản được độc này.
Tất cả dư độc, đều bị Lãnh Tịnh dùng dị năng phong trên một phiến vảy, mà phiến vảy này lập tức biến thành đen kịt như mực. Sau đó Lãnh Tịnh suy nghĩ rất nhiều biện pháp muốn trừ đi độc tố, đều không thành công. Mà phiến vảy này đã được hắn cẩn thận cất giấu.
Đây đã là chuyện xảy ra từ ba năm trước.
Hiện tại, Lãnh Tịnh bị nhánh hoa hồng lam quấn chặt, không thể cử động, xung quanh đều là hương thơm ngọt nị vô cùng, khiến tinh thần hắn tê dại. Hắn hít sâu một hơi, đầu cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn không rõ, có cảm giác dần muốn ngủ.
Hắn bắt đầu chỉnh lý tư duy, chỉnh lý lại kế hoạch của mình một lượt.
Trước khi hắn tới thiên giới, hắn đã làm một động tác nho nhỏ, chính là bao bọc miếng vảy rồng đen kịt đó vào trong một khối thịt nai, sớm đã nhét vào trong miệng một quái vật, muốn xem thử kịch độc này đối với quái vật có truyền nhiễm hay không, hơn nữa hắn sớm đã phát hiện quy luật quái vật cắn nuốt lẫn nhau, nếu vận khí tốt nói không chừng có thể giải quyết một đống quái vật. Nếu mục đích của Khúc Nguyệt là ăn quái vật cuối cùng, vậy thì kịch độc này trải qua chuỗi cắn nuốt trùng trùng, chắc cũng có thể đi vào trong bụng Khúc Nguyệt.
Nếu phương thức này không được, vậy thì liền cắn chết hắn!
Sửu tiểu xà bắt đầu mài răng. Hắn rất ít khi hung tàn, nhưng hiện tại hắn phải chuẩn bị liều mạng với người ta.
______
Khi Lãnh Tịnh từ hoa viên tầng đỉnh trở lại, thiên đế đang uống rượu để làm tê liệt bản thân mục trừng khẩu ngốc nhìn hắn. Lãnh Tịnh y sam rách rưới, y phục toàn thân đều bị nhánh hoa xé nát.
Lãnh Tịnh hỏi xin thiên đế một kiện y phục, sau đó đơn giản nói lại mục đích của Khúc Nguyệt một lần.
“Nói như vậy, Khúc Nguyệt vừa mới từ kết giới đi ra, là vì đi ăn…?!” Sắc mặt thiên đế trắng bệch, cảm thấy bản thân đang mơ ác mộng.
“Chắc là vậy, ngươi cũng nghĩ biện pháp đi, làm sao ngăn cản quái vật đó tiếp tục làm hại.” Lãnh Thanh Thanh nói.
“Có lẽ hắn ăn no rồi sẽ trở về.” Thiên đế chán nản nói.
“Sẽ không, ta thấy nó muốn đem chỗ này làm ổ an thân rồi.” Lãnh Tịnh kéo ghế ngồi xuống, những tiên tử khác thấy tình thế này, đều biết điều lui ra khỏi đại điện.
“Ta không biết nên làm sao… Không ngờ thiên giới lại mất trên tay ta…” Thiên đế hoàn toàn mất đi lòng tin.
“Nếu có thể tìm được chân thân của Khúc Nguyệt, nói không chừng có thể giết chết nó, ngươi không thể cung cấp một chút đầu mối hữu dụng sao?”
“Để ta nghĩ xem.” Thiên đế bắt đầu đi tới đi lui, đột nhiên nói: “Ngươi biết khe nứt thông tới hỗn đục nằm ở đâu không?”
“Lẽ nào là @#@%# trên người hắn?” Lãnh Tịnh nói ra một từ không hay ho.
“Suy nghĩ của ngươi thật dơ bẩn….” Sắc mặt thiên đế biến đổi, đột nhiên cảm thấy bản thân và gia hỏa này ở riêng có lẽ rất nguy hiểm. Hắn dùng tay so so một chút trên người mình rồi nói: “Trên thực tế, khe nứt đó nằm ở bụng của hắn, đại khái là ở vị trí này. Là một khe nứt hẹp dài.”
Thế là Lãnh Tịnh nói: “Cho nên, có lẽ bộ dáng của hắn trước mắt chúng ta hiện tại đều là chướng nhãn pháp, thật ra chân thân của hắn trốn trong khe nứt của cái xác đó.”
“Ta nghĩ vậy. Nếu hắn muốn ra ngoài tìm thức ăn, vậy thì khi hắn ăn, có lẽ chúng ta có thể thấy được chân thân của hắn, tiểu bạch long, đây cũng là một cơ hội. Ta có thể cho ngươi mượn thần tiễn của thiên giới!” Thiên đế cuối cùng hơi hưng phấn lại.
“Ngươi đi cùng ta.’ Lãnh Tịnh lại nắm cổ áo hắn, tha ra ngoài.
___
Khi bạch long mang thiên đế bay khỏi biển lửa, phát hiện cảnh tượng bên ngoài lại thêm một lần chấn động. Những quái vật đó đã cắn nuốt lẫn nhau tới cuối cùng, chỉ còn lại xương khô thành núi, mà quái vật dị biến cuối cùng còn tồn tại cũng đã thi thể không toàn, thống khổ lăn lộn trong biển mây. Thiên đế che mắt, bắt đầu nức nở, con quái vật còn sót lại đó, chính là vị văn quan vĩnh viễn điềm tĩnh ưu nhã bên cạnh hắn, là người duy nhất bầu bạn bên hắn trăm ngàn năm nay, là người từng cùng hắn phát thệ không xa không cách.
“Để hắn chết đi!” Thiên đế thống khổ vạn phần.
“Không, hắn là mồi câu cuối cùng.” Ngữ khí Lãnh Tịnh bình tĩnh mà tàn khốc.
Thiêu đế gào khóc, rất lâu, cuối cùng lau khô lệ, lấy thần tiễn trên lưng xuống, nhắm vào Khúc Nguyệt giữa không trung.
Bọn họ cách nhau tới ngàn trượng.
Thiên đệ là thần xạ thủ tốt nhất thiên giới, hắn nghiến chặt răng, nhưng tay vẫn hơi run rẩy. Tiễn trong tay tên là Truy Nhật, là thượng cổ thần khí từng giết chết Thất Hải ác thú.
Khúc Nguyệt trôi nổi giữa không trung, quanh thân tản ra ánh sáng màu lam, mà toàn thân hắn xích lõa, từ trong khe nứt ở phần bụng hắn chảy xuống một thứ niêm vật bết dính bán trong suốt, bắt đầu chậm rãi bao phủ quái vật dị biến đó, quái vật bị niêm vật bao trùm bắt đầu chậm rãi thối rữa. Tình cảnh này thật sự khiến người buồn nôn.
Lãnh Tịnh vốn trốn sau vách núi, nhưng lúc này Khúc Nguyệt lại đột nhiên quay đầu nhìn sang phía họ, dùng giọng nói căm hận thốt lên: “Ngươi quả nhiên không thành thật, Lãnh Tịnh! Ta ghét kẻ nào gián đoạn ta hưởng dụng! Ngươi đi chết đi!”
Cùng với tiếng gầm tức giận của Khúc Nguyệt, nhân thân của hắn bắt đầu bành trướng, đặc biệt là chỗ bụng. Thiên đế kinh hô: “Hắn muốn giải phóng sức lực của hỗn đục!”
Hắn còn chưa kịp nói xong chữ cuối cùng, đã cảm thấy một trận hư không, thân thể nhanh chóng rơi xuống, thì ra bạch long đã vứt hắn xuống, lao thẳng về phía Khúc Nguyệt.
Đây là đọ pháp lực hay là vật lộn, thiên đế cũng phân không rõ, hắn tóm chặt vách núi mới tránh được khỏi rơi xuống vực, trận đấu đáng sợ ở xa có thể nhìn được rõ ràng.
Bạch long mang theo tử lôi vạn dặm đánh tới dịch dính của khe nứt, nhất thời cả thiên giới đều bị điện quang bao trùm, thiên phong vạn trượng bắt đầu ầm ầm sụp đổ, biển mây cuồn cuộn sục sôi, mặt đất hỗn loạn vô cùng. Mà quái vật dị biến bị niêm vật bao trùm chỉ còn lại phân nữa cũng bắt đầu phản kháng, cắn xé lăn lộn, cảnh tượng chỉ có thể dùng thảm thiệt để hình dung.
Nhưng mà niêm vật cuồn cuộn không dứt trào ra như thủy triều ào tới, khi bạch long phát uy đồng thời mở rộng, bao trùm lấy bạch long.
Vậy là xong rồi!!!
Thiên đế ôm đỉnh Nam Thiên lảo đảo muốn ngã, nhìn một tia hy vọng cuối cùng của thiên giới bị hủy diệt.
_____
Thiên đế đập mạnh đầu vào vách đá, hắn biết ngày tàn tới rồi.
Khi mặt hắn đầy máu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thế giới sắp bị hủy diệt.
Thời cơ chuyển biến tựa hồ vừa giáng xuống vào lúc này. Hắn lau đi máu tươi làm tầm nhìn mơ hồ, nhìn thấy niêm vật đó tựa hồ ngừng nhúc nhích một thoáng. Niêm vật vừa rồi còn giống như nước sôi ùng ục không ngừng lúc này lại tử khí trầm trầm trở nên tê liệt, nhưng một dòng tử thủy.
Đây chính là độc dược đó phát huy tác dụng. Nhưng dược hiệu đối với niêm vật mà nói, nhỏ bé không đáng kể, nhiều lắm cũng chỉ khiến quái vật bị tê liệt tạm thời.
Một chút thời gian đó, đối với Lãnh Tịnh mà nói đã đủ rồi. Bạch long bị bọc trong niêm vật không hề bị tiêu hóa, mà vươn một móng vuốt sắc đâm thẳng vào trong khe nứt trên lớp da bụng của Khúc Nguyệt.
Hắn có thể mất đi một vuốt rồng cũng không chừng! Thiên đế tựa hồ sắp cắn nát răng.
Lúc này, thiên phong cuối cùng sụp đổ, một khối sơn thạch cực đại đập trúng thiên đế, hắn hôn mê rồi rơi xuống.
_____
Mà bên này, Lãnh Tịnh vẫn nhân lúc niêm vật hôn mê tạm thời mà nỗ lực.
Dưới lớp bọc của niêm vật, mùi tanh cường liệt kích mũi, toàn thân đều bết dính hết cỡ, động tác chậm chạp, thậm chí có cảm giác đau ngứa nhoi nhói. Lãnh Tịnh xem như bản thân bị rớt vào hầm phân, chuyên tâm chuyên chí dùng vuốt đào khoét trong khe nứt.
Khi niêm vật bắt đầu nhúc nhích trở lại, Lãnh Tịnh móc ra được một manh mối sự kiện từ trong khe nứt.
Thứ nhúc nhích màu thịt đó, có vẻ như là nội tạng gan mật gì đó của niêm vật. Lãnh Tịnh nắm thứ đó, đột nhiên bắt đầu hối hả nhảy lên, rất nhanh đã thoát khỏi thể vật chất bết dính. Niêm vật như màn trời dâng lên, muốn lần nữa nuốt chửng Lãnh Tịnh, hai người triển khai truy đuổi.
Lãnh Tịnh tóm chặt một đầu của nội tạng, bay nhanh không cần mạng. Trong thời gian ngắn ngủi, đã bay được chín vạn dặm, quay đầu lại nhìn, nội tạng nhiều vô số kể của niêm vật thế nhưng đều bị hắn níu ra, kéo căng chặt, giống như sợi thừng kéo co.
Niêm vật đang cùng hắn kéo co để tranh đoạt nội tạng.
Vì một phen đọ kình lực của họ, cả không gian thiên giới đều bị sụp dổ, đã phân không rõ ranh giới thượng hạ, những nơi thấy được đều là di cốt và cuộn vân hoang tàn hỗn độn.
Trong khe hở của nhân thân Khúc Nguyệt đã không còn chảy ra niêm vật, nói rõ chân thân của niêm vật đã hoàn toàn rơi ra, niêm vật đó có thể trải bằng cả thiên giới này. Chỉ là nội tạng của niêm vật đều là vật thật dạng thịt, có một nửa bị Lãnh Tịnh kéo ra, lộ ra ngoài chất bết dính.
Trả cho ta!!! Khúc Nguyệt hung ác gầm lên.
Bạch long lộ răng nhọn, cười xấu xa. Bắt đầu từ đỉnh nhọn của vuốt rồng, hỏa diệm điện kích ngưng tụ thành hình xoắn ốc, thuận theo nội tạng bắt đầu lan tràn truyền dẫn.
Nếu Lãnh Thanh Thanh thấy được cảnh tượng tiếp theo, nhất định sẽ cùng Bạch Điêu hét lớn hô nhỏ hoan hô: “Hỏa diệm thật tráng lệ!”
Vì cả thiên giới đều bị thiêu bùng lên dưới điện hỏa đan xen. Niêm vật bị thiêu đốt từ nội tạng bắt đầu mất đi sự bảo hộ của chất dính, toàn thân dẫn điện dẫn nhiệt, giãy dụa lăn lộn.
Đại hỏa duy trì thời gian rất lâu đủ ba ngày ba đêm. Lãnh Tịnh cũng mệt mỏi ngã ngửa trong biển mây, cười hắc hắc điên cuồng.
Cuối cùng thiên giới huyên náo trầm tịch trở lại, chỉ còn tiếng cười điên cuồng của Lãnh Tịnh.
Mây đen tan đi, một tia sáng chiếu vào thiên giới hoang tàn trống rỗng.
Bình luận truyện