Sửu Tiểu Xà

Chương 46



Nhân công của cung điện còn chưa tới đâu, Lãnh Tịnh liền lợi dụng thời gian trú ở căn nhà tranh dạy dỗ thái tử, đương nhiên, là làm theo thể chế chiếu theo thời gian học mà thu phí lưu hành nhất hiện tại.

Hôm nay, sau khi thái tử trả học phí, do Lãnh Tịnh mang đi diễn luyện thực tế, địa điểm diễn luyện chính là biên giới của thiên giới và ma giới. Năm ngàn năm nay, phân tranh giữa thiên giới và ma giới cũng chưa từng dừng lại, mà thiên giới vẫn đứng ở tình thế miễn cưỡng phòng thủ, so sánh với ma giới chưa từng trải qua kiếp nạn, rõ ràng là giật gấu vá vai, chuyện chủ động tìm tới ma giới gây sự như vậy thì nghĩ cũng không dám nghĩ, thái tử vô cùng kích động, khi ngồi trên lưng Lãnh Tịnh đã bắt đầu cảm khái mà hát.

Chẳng qua, cho dù vượt qua thời không năm ngàn năm, Lãnh Tịnh tuổi tác thực tế không tới một trăm tuổi chưa từng đi tới ma giới, hắn thế nhưng dẫn thái tử tới một nơi cấm địa bị thiên địa lãng quên__ Cố hương ban đầu của hắn, Bích Hải Thương Đào cốc.

_____________

Bích Hải cốc bị phong ấn đã bao nhiêu năm chưa trở về, nhìn từ xa, cây cối nơi này vẫn rậm rạp như thế, Lãnh Tịnh cảm thấy trào lên một cỗ nhớ quê hương đặc biệt. Bọn họ đứng ở ngoài cốc, thái tử không hiểu hỏi: “Tịnh sư phụ, nơi này không phải là địa giới của ma giới, ngươi dẫn ta đến đâu vậy?”

“Nơi này là một nơi còn hung hiểm hơn ma giới vạn phần. Cha ngươi từng nói với ngươi đầu đuôi đại kiếp thiên giới chứ?” Lãnh Tịnh hỏi hắn.

Thái tử lắc đầu, chỉ nói: “Phụ hoàng chỉ nói năm ngàn năm trước có dị ma nhiễu loạn thiên giới, là ngươi một tay xoay chuyển tình thế.”

“Ngươi từng nghe qua miêu tả về dị ma chưa?” Lãnh Tịnh hỏi.

Thái tử lắc đầu, đây là cấm kỵ thiên giới, hắn cho rằng cái gọi là dị ma, chính là giống như vương của ma giới, hiếu dũng thiện chiến, pháp lực vô biên, tâm tính tàn bạo, cho nên tạo thành đại kiếp thiên giới.

Nhưng Lãnh Tịnh nói với hắn, dị ma chân chính so với ác mộng còn kinh người hơn. Thái tử tưởng tượng không ra dị ma đó đáng sợ cỡ nào. Hắn theo sát sau lưng sư phụ, cùng sư phụ đi qua sơn động tối tăm để vào sơn cốc.

“Sư phụ, sừng của ngươi có phải là từng bị bẻ qua không?” Thái tử vừa đi vừa hỏi.

“Tại sao hỏi vậy?”

Thái tử gãi đầu nói: “Vừa rồi ta ở trên lưng sư phụ phát hiện, sừng của ấu long ba trăm tuổi so với sư phụ ngươi thì còn dài hơn, sừng rồng không phải có thể phản ánh tuổi tác của rồng sao? Hay là nói sư phụ ngươi trời sinh đã có khiếm khuyết sừng ngắn?”

Lãnh Tịnh hừ một tiếng, hắn rõ ràng đã dùng thước lặng lẽ đo thử, sừng của mình so với mười năm trước đã dài hơn không ít, lời của tiểu thí hài quả nhiên khiến người không vui.

Thái tử a, kỳ thật những gì ngươi nghĩ đều sai rồi, trước mắt ngươi chính là một con tiểu tiểu tiểu tiểu bạch long mà thôi.

Tại sao lại dùng nhiều chữ tiểu như thế?! Biến đi! Lãnh Tịnh trừng mắt với tác giả mèo.

Sư đồ hai người xuyên qua sơn động tối tăm ẩm ướt, tới trước thạch môn bị phong lúc đầu, sau đó bắt đầu cạy cửa. Cho dù là Lãnh Tịnh, cũng chỉ có thể miễn cưỡng cạy ra được một đường rãnh chứa đủ một người, bọn họ đi qua đường rãnh, Lãnh Tịnh lại khép thạch môn lại. Quay đầu, một khu rừng phong quang rậm rạp xuất hiện trước mắt hai người, chẳng qua khiến thái tử kinh ngạc là, cây cối hoa thảo nơi này đều là màu lam đậm.

Bích Hải cốc trước kia không phải là như thế. Lãnh Tịnh nhìn xuống dưới chân, ngay cả mặt đất cũng biến thành đầm lầy bùn sình màu lam ngập qua đùi, thế là hai người liền sắn quần lên, lội sình đi vào trong cốc.

Mà vừa vào trong cốc, thái tử liền cảm thấy thân thể dị thường nặng nề, chân nặng khó nhấc, xem ra nơi này địa khí kỳ dị, sư phụ quả nhiên sẽ chọn nơi này để huấn luyện mình.

Nơi này là di chỉ của thế giới cũ, chứng cứ duy nhất ‘khe nứt’ lưu lại thế giới này.

Lãnh Tịnh vừa dẫn đường vừa nói: “Năm ngàn năm trước, từ trong hỗn đục của thế giới, một con quái vật xé rách kết giới không gian, đi đến thế giới này, theo khe nứt nó xé ra, sức mạnh hỗn đục chảy vào và lây nhiễm rất nhiều tiên nhân, khiến bọn họ phát sinh dị biến, biến thành quái vật đáng sợ. Mà nơi này, chính là một trong những nơi thần tiên dị biến từng tới, đây chính là chân tướng của đại kiếp thiên giới năm đó.”

“Thì ra là như vậy sao! Nói như vậy cảnh sắc đặc thù của nơi này cũng là do bị sức mạnh hỗn đục ảnh hưởng mà nên!” Thái tử không thẹn là người trẻ tuổi, lực lý giải và tiếp nhận rất mạnh, “Như vậy chúng ta phải đối phó với tiên nhân dị biến đó sao?”

“Có lẽ.” Lãnh Tịnh dùng đoản đao mang tới chém đứt cành nhánh màu lam cản đường, thái tử lại trở nên kích động, đây là chuyện so với đối kháng ma giới còn trọng đại hơn__ Cùng Long Quân đối phó với quái vật diệt thế tàn lưu từ đại kiếp! Sớm biết sư phụ dẫn mình tới làm chuyện trọng đại như vậy, hắn nên sớm chuẩn bị, ít nhất phải mang theo thiên chi khải giáp để mặc a!

Lúc này, bọn họ đã xuyên qua mảnh rừng cuối cùng, tới được bên hồ trung tâm__ Vị trí của Họa Vân tiên lúc đó. Từ sau khi hắn tới Bích Hải cốc, tất cả liền thay đổi. Đó là thời cơ chuyển biến trong nhân sinh sửu tiểu xà.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lúc này, chỉ có thể dùng chấn động để hình dung, thái tử kinh ngạc ngã ngữa xuống đất, chỉ thấy vô số trùng thạch hóa phân bố chi chi chít chít xung quanh hồ, trong hồ nước cũng toàn là thạch trùng, hồ nước là dịch thể màu lam, mà giữa hồ đứng thẳng một khối đá cực lớn bị thạch trùng bao bọc, khối đá đó hình dạng quái dị, thấp thoáng có vô số răng bén mọc ở bên trong, chỉ là phần trên cùng vẫn là nửa thân gồm đầu và vai của tiên tử, đầu của tiên tử này rõ ràng vô cùng to lớn, làn da cũng tựa hồ dung làm một thể với tảng đá.

“Họa Vân tiên, ngươi còn sống đó chứ?” Lãnh Tịnh hỏi.

Cái đầu hơi động một chút, mở mắt ra, tình cảnh đó thật khiếp người. Sau đó hắn dùng giọng nói thấp trầm xen lẫn âm khàn quái dị nói: “Ngươi là con bạch long đó… ngươi… cuối cùng cũng tới rồi.”

Thanh âm đáng sợ này khiến thái tử phải bịt tai, hắn trốn sau lưng Lãnh Tịnh, khẽ phát run.

“Quái vật thiên giới đã bị tiêu trừ rồi, ngươi xem, đây là đời tân sinh của thiên giới,” Lãnh Tịnh chỉ thái tử nói: “Ngươi có thể yên tâm rồi.”

“Quá tốt rồi.” Họa Vân lộ ra nụ cười mang theo từng phiến đá rơi rụng, mỗi động tác của hắn, đều dẫn tới bản thân nứt vỡ rụng rơi, xem ra hắn cũng sắp tử vong rồi.

“Họa Vân, ngươi còn có điều gì khác muốn phó thác không?” Lãnh Tịnh hỏi.

“Ta nghĩ ta đã tới lúc nên nghỉ ngơi rồi.” Họa Vân cười thảm nhạt, “Ngươi giải thoát cho ta đi… … … Ta đói quá.” Ba chữ cuối cùng, là tất cả cái miệng lớn mang đầy răng nhọn trên tảng đá đồng thời kêu vang.

Lãnh Tịnh vỗ vỗ vai thái tử: “Ngươi tới giải thoát cho hắn. Nhớ kỹ bộ dáng hiện tại của hắn, năm ngàn năm trước, vì sử dụng sức mạnh cấm kỵ, tất cả thiên nhân đều chịu khổ như thế, ngươi tuyệt đối không thể lại bị sức mạnh hỗn đục dường như vô tận đó mê hoặc.”

Thái tử gật đầu, chiếu theo tiễn pháp linh mà Lãnh Tịnh truyền thụ nhắm vào quái vật đá đã sắp mất khống chế.

Nhưng chuyện không đơn giản như thế, khi thái tử bắn một tiễn tới Họa Vân tiên, bắn nát nửa bên đầu của hắn, thạch quái dưới thân hắn đột nhiên kịch liệt phản kháng, nương theo thạch quái uốn khúc, cả sơn cốc cũng bị chấn động nghiêng ngả, mặt đất tách ra lồi lên, thái tử đứng không vững, nắm chặt Lãnh Tịnh, Lãnh Tịnh lập tức nắm cổ áo hắn chạy ra ngoài, giống hệt năm đó lúc chạy bán mạng. Nhưng lần này đã không dùng được ám động đặc biệt nữa, vì theo địa chấn kịch liệt, cả sơn cốc đều bắt đầu biến hình, quái thạch đó vốn sớm đã cùng sơn cốc dung làm một trở thành quái vật càng thêm lớn, lúc này thế nhưng giãy thoát khỏi bó buộc dưới dất, dần thoát khỏi đất, dâng lên trời.

Nhưng dù sao quái vật đã gần đất xa trời, bay lên giữa trời không tới một khắc, đã bắt đầu rơi xuống, bạch long chở thái tử bay lên cao, nhìn được rõ ràng cảnh tượng hùng đại này.

“Ngươi tới thử xem.” Lãnh Tịnh bảo thái tử đích thân giải quyết quái vật.

_________

Lãnh Thanh Thanh hạnh phúc nấu mì trong nhà tranh, hôm nay y muốn nấu loại mì vị trái cây, đây là y tự sáng tạo nghiên cứu.

Bạch Điêu đi câu cá, vì thiếu đông gia nhà hắn tối nay muốn ăn cá nướng.

Khách không mời mà tới lúc này đột nhiên xuất hiện.

Một thân ảnh nhỏ bé, từ khung cửa cẩn thận thò đầu vào, sau đó dùng giọng nói nhu nhược mềm mại nói: “Xin hỏi… Long Quân đại nhân sống ở đây sao?”

Lãnh Thanh Thanh dừng động tác trộn mì, đánh giá thiếu niên cẩn thận tiếp cận kia__

Đôi mắt to chớp chớp, gương mặt mềm mại, dáng vẻ cực kỳ khả ái.

“Xin hỏi, ngài là Long Quân sao?” Thiếu niên rụt rè hỏi.

“Ta không phải.” Lãnh Thanh Thanh lau mì trên tay nói.

“Vậy… Long Quân đại nhân đâu?” Thiếu niên hỏi.

“Hắn ra ngoài rồi. Ngươi có chuyện gì?” Lãnh Thanh Thanh phát hiện thiếu niên lùn hơn mình một cái đầu, hơn nữa còn dễ ức hiếp hơn mình, lập tức lưng thẳng ngực ưỡn.

Thiếu niên nhìn y, nhỏ giọng nói: “Cái đó cái đó… ta tên Lâm Lâm, là tiểu tiên ở phía đông thiên giới… ta… ta và đệ đệ đều rất ngưỡng mộ Long Quân… liền đặc biệt… đi hết ba năm, tới bái sư… ta ta… ta mang theo lễ vật!”

Nói tới lễ vật, thanh âm hắn lớn hơn một chút.

Lãnh Thanh Thanh mắt sáng rực nói: “Lễ vật gì a? Ngươi đưa cho ta trước là được, ta sẽ giao cho hắn.”

“A… ân… chính là cái này!” Thiếu niên Lâm Lâm lấy bao hành trang bên ngoài vào, mở lớp bao cho Lãnh Thanh Thanh xem, Lãnh Thanh Thanh lập tức hắc tuyến đầy mặt.

________________________

Mệt quái đi, thái tử chưa từng mệt nhọc như thế bao giờ, hắn ngã ngữa trên đóa vân dùng để phi hành, thở dốc phì phò. Trải qua khổ chiến một ngày cùng Lãnh Tịnh, bọn họ cuối cùng cũng đánh bại được quái vật cự thạch đó, hiện tại, đang trên đường về.

Lãnh Tịnh cũng ngồi trên đóa vân do đai ngọc hóa thành của thái tử, ôm tay khoanh gối, lần đầu tiên hưởng thụ lạc thú ngồi bay, hắn cảm thấy rất mới mẻ, thế là nói với đồ đệ: “Thái tử, đai ngọc này xem như học phí hôm nay đi.”

“Tùy tiện ngươi. Thật không dám tin, ta thế nhưng đánh bại quái vật đó rồi!” Thái tử mệt mỏi nhưng hưng phấn, “Sư phụ, ngày mai chúng ta đi ma giới đi!”

Lãnh Tịnh không biết ma giới ở đâu, nhưng cũng gật đầu.

Hắn để ý là, đóa vân này bay quá chậm, quá chậm rồi.

“Quá chậm rồi!” Lãnh Tịnh không kiên nhẫn nổi xách cổ áo thái tử lên, bắt đầu đi bão.

“Đừng!!!! Sư phụ a a a a a a a!!!!” Tiếng kêu thảm của thái tử chẳng ăn thua gì.

Cuối cùng, rốt cuộc vẫn chạy không thoát vận mệnh ói mửa trên bãi cát.

“Sư phụ, ngươi cho ta tốt nghiệp đi! Ta bảo phụ hoàng cho ngươi thêm nhiều học phí.” Thái tử gục trên bờ biển vô lực nói.

“Ta không phải vì học phí của ngươi mới dạy dỗ, ta dạy ngươi là vì trách nhiệm đối với thiên giới.” Lãnh Tịnh dáng vẻ chính chắn nói.

“Bớt…” Thái tử vô lực hừ, “Ngươi biết thiên giới đều đồn đãi về ngươi thế nào không? Hừ.”

“Nói ta thế nào?”

“Hừ hừ…” Thái tử cười lạnh cao thâm khó dò, “Nói ngươi ẩn cư ở Thiên Nhai hải, xương sống bị gãy, gân bị rút, hai mắt mất ánh sáng, bị cụt một tay.”

“?!”

“Cho nên ta mới hoài nghi ngươi có phải thật sự là Long Quân không! Vì ngoại giới đều đồn thổi Long Quân là một kẻ tàn phế hơn nữa còn bị hủy dung, là gia hỏa vô cùng bi thảm. Mà ngươi xem ra chỉ là một tiểu long mà thôi, ngươi bảo người ta làm sao tin tưởng ngươi là Long Quân, hừ, sư phụ, nếu ngươi đem kỹ nghệ truyền hết cho ta, ta sẽ cải chính cho ngươi, nói ngươi thật ra không bị tàn phế, mà là thần long anh tuấn tiêu sái.” Thái tử đưa ra điều kiện.

“Ngươi dám bàn điều kiện với ta?” Lãnh Tịnh liếc hắn.

“Đồ nhi không dám a, đồ nhi chỉ là nghĩ cho sư phụ, nếu sư phụ ghét lời thật mất lòng, vậy đồ đệ cũng… a a a a a a a a a a a! Sư phụ ngươi đừng như thế… ta không nói bậy nữa… cầu ngươi!!” Thái tử sợ hãi kêu lên.

Chúng ta lấy kính viễn vọng ra coi, nhìn cảnh tượng kinh người trên bờ biển trải đầy tịch dương, một thanh niên ngã dưới đất, co giật giãy dụa, mà phần đầu của người đứng bên cạnh hắn, ẩn ẩn thấp thoáng là đường nét đầu rồng.

Nương theo gió biển vang vọng trên bờ, rõ ràng là tiếng nghiến răng giày vò người.

“Ăn ngươi luôn.” Lãnh Tịnh tiết ra ba chữ từ kẽ răng, thái tử sau khi nghe, cuối cùng cảm thấy trước mắt mơ hồ, hôn mê luôn.

Long Quân mới không phải là thánh nhân truyền kỳ thương tàn bi thương đa tình, hắn là một gia hỏa đáng sợ đáng hận đáng ghét nhưng lại mang tới ảnh hưởng thật lớn khiến người ta thở không nổi. Thái tử nghĩ vậy trong ác mộng.

Lãnh Tịnh biến về nhân hình bắt đầu tha thái tử đi lao động. Bọn họ đào một thủy trì dưới vách núi cạnh bờ biển, làm thành trì tắm rửa sau này cho họ, sau đó do Lãnh Tịnh triệu hoán lôi vũ trút đầy nước vào thủy trì. Không chỉ như thế, Lãnh Tịnh còn dẫn lôi hỏa xuống dưới đất, khiến nó trở thành ôn tuyền.

Sau khi thu dọn thỏa đáng, Lãnh Tịnh và thái tử chia ra tắm nước nóng, sau đó về nhà ăn cơm.

Tới nhà tranh trên vách núi, Lãnh Tịnh phát hiện Bạch Điêu nằm gục trên cửa nhìn lén, Lãnh Tịnh hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”

Bạch Điêu quay đầu qua, che miệng, chỉ vào nhà múa máy tay chân.

Cái gì a? Thái tử cũng hiếu kỳ nhìn qua khe cửa, sau đó hắn cũng che miệng múa máy tay chân.

Cái gì a cái gì a? Lãnh Tịnh cũng đưa đầu tới nhìn.

Trên đại đường nhà tranh, đột nhiên bày một cái xe lăn tựa hồ là do bạch ngọc chế thành.

“Cái đó để làm gì? Cha làm trò quỷ gì vậy?” Lãnh Tịnh mặt đầy hắc tuyến.

“Là một tên ngốc Lâm Lâm tặng!” Bạch Điêu hồi báo, “ Nói là lễ vật tặng cho Long Quân. Hơn nữa bộ dáng đối với Long Quân sùng bái muốn chết!”

Lãnh Tịnh và thái tử đều lặng yên.

Thái tử nỗ lực che miệng để mình không cười ầm lên, với bộ dáng như gấu của Lãnh Tịnh, oa ha ha ha ha nếu gia hỏa đó biết Lãnh Tịnh có bộ dáng thế nào, tình cảnh này khẳng định buồn cười chết!

Khắc tiếp theo.

Khiến Bạch Điêu và thái tử đều xém hóa thạch, Lãnh Tịnh thế nhưng bước qua, bộ dạng nghiêm chỉnh nói: “Các ngươi phải duy trì hình tượng thần thánh cho ta, không được phép tiết lộ ra ngoài.”

Bạch Điêu co giật khóe môi, hắn nghĩ ra rồi, thiếu đông gia có sở thích cực kỳ đam mê được người sùng bái, nếu không cũng sẽ không chạy đi làm võ lâm minh chủ suốt mười năm mà chẳng được gì tốt và làm hộ quốc thần long gì đó nữa…

Thái tử nghẹn tới xém hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện