Sửu Tiểu Xà

Chương 66: Vạn tượng thiên – Lục



Bạch Điêu một mình ở lại nhà thuê rất không kiên nhẫn.

Cũng không biết chuyện gì, Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh đi một đêm cũng không về, theo lý mà nói hiệu quả hành sự của Lãnh Tịnh sẽ không chậm như thế mới phải, nói không chừng lại mang xà ba đi đâu dạo chơi rồi. Bạch Điêu quyết định tự đi ra ngoài dạo.

Trước khi đi dạo, Bạch Điêu thực sự quá đói, liền chuyển sang ăn chút đồ trong phòng của Lãnh Thanh Thanh ở khách ***. Phòng của Lãnh Thanh Thanh có rất nhiều thứ ngon, tùy tiện bày loạn khắp nơi, mỗi lần Lãnh Tịnh đi vào phòng y, luôn đem tất cả điểm tâm của Lãnh Thanh Thanh ném hết ra ngoài

Một lần__ nghe nói là đã sinh dòi, sau đó Lãnh Thanh Thanh liền nước mắt cuồn cuộn theo Lãnh Tịnh xin tiền mua đồ ăn vặt, lắc mông đi mua một núi lớn. Cứ thế tuần hoàn lặp lại, Lãnh Thanh Thanh cực thích đồ vặt thậm chí có một lần vì tức giận Lãnh Tịnh, liền mua một đống bánh kem về xếp thành cái nhà nhỏ trong phòng, sau đó biến thành đại bạch xà chui vào, liều mạng mà ăn.

Cho nên, trong phòng của xà ba chính là thiên đường đồ vặt a. Bạch Điêu nhảy vào, tìm kiếm thứ mình thích ăn, rất nhanh đã bưng ra một đống bánh đủ màu đủ dạng.

Trước tiên ăn cái nào thì tốt đây? Bạch Điêu chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn trúng một cái hộp vừa thô vừa cao, hộp dùng bạch kim phục sức, bên trong nhất định là điểm tâm danh tiếng! Bạch Điêu hưng phấn dùng vuốt mở chiếp hộp xinh đẹp ra.

Bất ngờ là, trong hộp không phải mỹ thực, mà là tia lửa đột nhiên bắn ra, Bạch Điêu giật mình, tia lửa đó hóa thành pháo hoa chọc trời, ầm một tiếng vang lớn rồi bay thẳng lên trời, ngay cả nóc nhà cũng bị chọc ra một lỗ lớn, thông qua lỗ lớn trên nóc, có thể thấy trên trời bùng ra diệm hỏa năm màu lục sắc.

Bạch Điêu vỗ ngực, dọa chết rồi, nếu không phải nó tránh nhanh, móng vuốt của nó đã bị thiêu cháy rồi, Lãnh Thanh Thanh chết tiệt, làm gì lại để thứ nguy hiểm này cạnh người?!

Sau khi ngốn cho đã, Bạch Điêu tâm viên ý mãn chùi mép, lắc người biến thành mỹ nam như băng liên, học theo bộ dáng Lãnh Tịnh, hiên ngang đi dạo phố.

Khi nó vừa bước ra khỏi cửa, trời liền đổ mưa. Tiếp theo, một nam nhân thân đầy máu lảo đảo chạy tới, khi tới trước cửa Lãnh phủ, liền tông đầu vào cửa, rồi không dậy nổi nữa.

Bạch Điêu nhìn xung quanh không người, liền muốn đem gia hỏa xui xẻo này kéo sang cửa nhà hàng xóm, ai biết nam tử đó lại nắm chặt cổ chân Bạch Điêu.

“Cứu…” Nam tử chỉ nói một chữ, liền ngất đi, nhưng tay vẫn nắm chặt chân Bạch Điêu không buông. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Bạch Điêu tha nam tử này vào trong phòng, tay nam tử dần buông lỏng ra.

Cuối cùng cũng buông rồi sao?! Bạch Điêu cười âm hiểm, rồi ném nam tử ra ngoài, ai biết nam tử lại mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, lại nói một chữ “cứu”, lại nắm cổ chân Bạch Điêu không buông, lại ngất đi.

Bạch Điêu chỉ đành tha nam tử lên giường Lãnh Tịnh, nam tử lúc này mới buông tay ra, Bạch Điêu vội lấy dây thừng, muốn trói gia hỏa này lại rồi ném đi, nam tử đột nhiên lại mở mắt ra, “cứu”, thế là lần này nắm cổ tay Bạch Điêu không buông.

A a a a a a a a! Ta căn bản không muốn cứu ngươi a! Nào lại thế được!! Bạch Điêu tức giận dậm chân.

………………

Lại nói về Lãnh Tịnh, sau khi thu xác cho nữ tử, hắn dùng hàn khí bao quanh di thể nữ tử, rồi ngưng thành hàn băng bọc lấy di thể, sau đó mới đem nữ thi vùi sâu trăm trượng. Cho dù như thế, long khí chậm rãi lộ ra trên người nữ thi vẫn ảnh hưởng đến địa mạch nơi đó, dẫn tới phong thủy đột biến.

Khi Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh trở về tiểu viện trú tạm, ai nấy đều mệt mỏi cực điểm, trên người cũng toàn là bùn dất, rõ ràng vô cùng dơ bẩn. Lãnh Thanh Thanh đã biến thành đại bạch xà đội củ cải bự của y, vô lực chậm rãi bò vào nhà.

Lãnh Tịnh thì lại kéo đuôi y lại, bảo y đi tắm trước.

“Chỗ này căn bản không có thủy trì a… để cha ngủ cái đã…” Đại bạch xà không có tinh thần nói.

Tiểu bạch long cũng biến về chân thân, dùng đuôi gõ ra một hố sâu trên đất, sau đó cưỡng ép kéo đại bạch xà vào, gọi vũ vân tới tắm rửa.

Thế là đại bạch xà đội củ cải và bạch long bắt đầu chen chút tắm rửa trong thủy trì.

Lúc này, một nhóm sát thủ đột nhiên từ bờ tường nhảy xuống, hét: “Mau giao Vệ Phong Vân ra đây!” [Vệ Phong Vân chính là nam tử vừa rồi Bạch Điêu cứu.]

Nhưng khi nhóm sát thủ nhìn rõ được tình cảnh đáng sợ long xà tắm rửa trong viện, toàn bộ kinh sợ, chỉ có sát thủ đầu lĩnh trấn định nói: “Không cần sợ! Đây là một loại ảo trận trong võ lâm! Những cảnh tượng này là ảo ảnh trong trận pháp! Không cần sợ, chúng ta xông vào, đánh vỡ ảo trận, bắt Vệ Phong Vân!” Thế là mấy sát thủ đó không tiếp tục kinh hoảng, đều cầm đao kiếm giương nanh múa vuốt chém tới chỗ bạch long.

Bạch long nhẹ nhàng nhấc vuốt lên đập mấy người này xuống, đầu lĩnh bị đè ngã xuống đất kinh hô: “Sai rồi! Đây không phải là ảo trận! Mà là Quy Nguyên Du Long trận! Chúng ta phải chiếu theo bộ pháp thiên canh bắc đẩu mà đi, nếu không sẽ bị du long trong trận pháp tập kích!”

Thế là một đám sát thủ hắc y lại nhảy nhảy nhót nhót theo cái gọi là bộ pháp, miệng còn niệm “sinh môn tả, tử môn bắc, thiên can địa chi…”

“Cút.” Bạch long từ trong thủy trì bò ra, chặn ngang trước mặt đám sát thủ.

“Không tốt! Mọi người đi sai bộ pháp rồi! Chạm tới cơ quan! Du long sát cục đã bị mở rồi! Mau lùi!” Đầu lĩnh kinh hô một tiếng, tất cả sát thủ lập tức chạy trốn mất dạng.

…………………

Cuối cùng Lãnh thị phụ tử tắm rửa xong đi vào phòng, gọi Bạch Điêu ra làm cơm dọn giường. Nhưng mà, lại thấy một nam tử tuấn tú đang nằm trên giường Lãnh Tịnh, lúc này mỹ nhân Bạch Điêu đang thâm tình cuồn cuộn chăm chú đút hắn uống dược, một cảnh tượng thật hài hòa a.

Bạch Điêu thấy hai người tiến vào, liền mỉm cười với nam tử thần bí Vệ Phong Vân đó rồi nói: “Ách, Vệ công tử, ta giới thiệu một chút, hai người vừa vào này là… ân, vị này là chủ nhân của ta, tên Lãnh Thanh Thanh, vì ta tuổi nhỏ bị bán vào Lãnh phủ, Thanh Thanh thiếu gia đối với ta rất tốt, cho nên sau khi gia đạo Lãnh gia sa sút, ta vẫn xem Lãnh Thanh Thanh thiếu gia là chủ nhân của mình. Mà vị công tử đó là Lãnh Tịnh, hắn là dưỡng tử trên danh nghĩa của Thanh Thanh thiếu gia.”

Vệ Phong Vân gật đầu nói: “Đa tạ ân cứu mạng của các vị, tại hạ Vệ Phong Vân, là Trấn Viễn đại tướng quân của đương triều, vì rơi vào cạm bẫy của kẻ gian mà bị truy sát, nhờ Bạch công tử tương cứu, ân này nhất định hồi báo!” Ánh mắt hắn nhìn sang Bạch Điêu, là ánh mắt đưa tình.

Lãnh Thanh Thanh và Lãnh Tịnh không nói một lời lui ra ngoài, ngày xuân của Bạch Điêu đến rồi sao?

Bạch Điêu cũng theo ra, chọc ngón tay nói: “Thiếu đông gia, vốn ta không muốn cứu nam tử đó, nhưng sau khi hắn tỉnh lại liền nói ta rất đẹp, còn nói rất nhiều lời dễ nghe, còn là đại tướng quân, ta đột nhiên có cảm giác nhất kiến chung tình… thiếu đông gia, ta nghĩ ta… có… ta có lẽ không thể tiếp tục theo các ngươi được nữa… ta muốn ở cùng Phong Vân…”

“… … Tùy tiện đi.” Lãnh Tịnh = = nói.

………………

Ba ngày sau.

Lãnh Tịnh ngồi trên xe lăn của mình sưởi nắng nghiên cứu cuộn tông trộm ra được từ Thần Thông Môn, Lãnh Thanh Thanh nghiêm cứu mì củ cải của y.

Mà tình cảm của Bạch Điêu và Vệ Phong Vân tiếp tục dâng độ. Còn không phải sao, Bạch Điêu đang dìu Vệ Phong Vân ra khỏi phòng bước đi trong viện.

“Tịnh công tử sao lại…” Nhìn bộ dáng Lãnh Tịnh, Vệ Phong Vân giật mình.

“Lãnh Tịnh thiếu chủ thân thể không tốt, thỉnh thoảng sẽ ngồi xe lăn!” Bạch Điêu nói lấy lệ. Vệ Phong Vân gật đầu: “Ta quen biết một đại phu không tồi, có thể điều dưỡng cho Tịnh công tử. Điêu Điêu, ngươi cả ngày chăm sóc người khác, bản thân cũng phải bảo trọng a!”

“Vân Vân, ngươi thật tốt!” Bạch Điêu dịu dàng cười, đỡ tay hắn: “Ngươi mau khỏe lên.”

“Ân, ta sẽ mang Điêu Điêu về phủ, hồi bẩm lão phu nhân, để bà đồng ý hôn sự của chúng ta.” Vệ Phong Vân vuốt cằm Bạch Điêu cười nói.

Lãnh Tịnh = = ngẩng đầu nhìn họ một cái.

Lúc này, một đám hắc y nhân lại lần nữa từ trời giáng xuống, kẻ đi đầu cười lạnh: “Vệ Phong Vân! Hôm nay cuối cùng cũng tóm được ngươi! Mau chịu chết đi!”

“Điêu Điêu! Ngươi mau đi!” Vệ Phong Vân biến sắc.

“Cẩn thận trận pháp! Mọi người lên!” Hắc y nhân một tiếng hạ lệnh, lao lên, Vệ Phong Vân lập tức triền đấu với họ.

“Vân Vân a!” Bạch Điêu khẩn trương, cũng gia nhập chiến cục. Vệ Phong Vân không ngờ Điêu Điêu nhìn như nhu nhược lại có võ công xuất sắc như thế, hắn vốn không đủ thể lực có Bạch Điêu trợ giúp, đối phó mười tên sát thủ đã dư dả.

Ngay lúc này, một tên sát thủ đột nhiên gác kiếm lên cổ Lãnh Tịnh vẫn ngồi kia: “Dừng tay! Nếu không ta giết hắn!”

Bạch Điêu làm như không nghe, một chưởng vỗ bay một người, hung tợn nói: “Tuyệt đối không cho phép các ngươi tổn thương Vân Vân!”

“Điêu Điêu! Tịnh công tử gặp nguy hiểm!” Vệ Phong Vân che ngực nhắc nhở.

“Chỉ cần ngươi không sao là được!” Bạch Điêu thâm tình nhìn hắn nói.

Hắc y nhân thấy uy hiếp không có tác dụng gì, nháy mắt với nhau một cái, nâng cả Lãnh Tịnh lẫn xe lăn lên.

“Nếu muốn công tử tàn phế này bình an, thì tới Ngũ Lý Bình dùng khẩu cung của ngươi chuộc người!” Hắc y nhân lưu lại một câu, rồi đều tản đi.

“Điêu Điêu! Tịnh công tử bị bắt rồi! Phải làm sao mới tốt?! Ta hiện tại bị thương, không thể đánh thắng đám người đó… ai, chỉ cần có thể liên lạc được với tướng quân phủ là tốt rồi… Điêu Điêu ngươi có thể thay ta đi một chuyến không?” Vệ Phong Vân nhíu mi nói.

“Vân Vân, ta nhất định sẽ làm được!” Bạch Điêu nghiêm túc gật đầu.

Thế là Bạch Điêu đeo túi hành trang lên đường.

Vệ Phong Vân một mình lưu lại trong đình viện, nhớ tới còn có Lãnh Thanh Thanh tú lệ ngon cơm, đột nhiên cảm thấy hạ thể bắt đầu bốc hỏa. Đáng chết, chẳng qua mới ba ngày mà thôi, đã nhịn không nổi nữa rồi!

Kỳ thật hắn vừa ý nhất, vẫn là Tịnh công tử vân đạm phong khinh kia, người ưu nhã phi thường như thế,ăn được nhất định mỹ vị vô cùng, đáng tiếc bị Thiết Huyết Môn bắt đi. Không sao, chỉ cần tên Bạch Điêu ngốc đó kịp thời thông báo tướng quân phủ, phái đại đội binh mã tới, hắn liền có thể dễ dàng thoát hiểm, cũng có thể hồi phục thân phận tôn quý đại tướng quân của mình.

Muốn trách, tất cả phải trách ba năm trước, hắn trúng quỷ kế của vu nữ biên cương, luyện dùng dương bổ dương công, từ đó hắn liền chìm sâu trong biển dục vọng không thể tự thoát, ban ngày là đại tướng quân, đến tối liền là dã thú cơ khát. Gần đây vì liên tục cưỡng bức mấy công tử danh gia Giang Nam, mới bị Thiết Huyết Môn nhắm vào, ngàn dặm truy sát. Chẳng qua, mệnh chưa phải chết, thế nhưng cho hắn gặp được Bạch Điêu mỹ nhân võ công cao cường lại ngu ngốc, thật là trời giúp hắn!

Hiện tại, hắn đã nhịn ba ngày, nếu còn không tìm con mồi hợp khẩu vị, cỗ hỏa trong thân thể sẽ thiêu cháy hắn. Thế là hắn bước mau về trù phòng chỗ Lãnh Thanh Thanh đang ở.

Đáng chết, là dục hỏa làm mình hoa mắt sao? Vệ Phong Vân nhu nhu mắt, trong phòng rõ ràng là một con đại bạch xà đội củ cải trắng!

Nhìn kỹ lại, quả nhiên là hoa mắt, đó chẳng qua là Thanh Thanh mỹ nhân đội củ cải mà thôi.

Vệ Phong Vân cười tà một cái, từ sau lưng ôm lấy Lãnh Thanh Thanh.

Lãnh Thanh Thanh quay đầu, đột nhiên trề môi.

………….

“Công tử là kỳ nhân bố trận, chúng ta đã rất mạo hiểm, thực sự là công tử có điều chưa biết, Vệ Phong Vân đó là hái hoa đại tặc!” Mấy hắc y nhân chắp tay cung kính nói với Lãnh Tịnh.

“Ta hiểu rồi, các ngươi đưa ta về đi.” Lãnh Tịnh nói.

“Nhưng mà, vì an toàn của công tử, vẫn nên để chúng ta bắt Vệ Phong Vân xong hãy nói, chỉ sợ thiếu niên tên Điêu Điêu vừa rồi quấy nhiễu, lúc này Vệ Phong Vân sợ là đã chạy thoát!” Thủ lĩnh Thiết Huyết Môn nói: “Thất bại trong gang tấc mà, chúng ta truy sát Vệ Phong Vân đã nửa năm rồi.”

“Ta nghĩ các ngươi hiện tại trở về, vừa lúc có thể thu xác cho hắn.” Lãnh Tịnh không cho là đúng nói.

“A?” Hắc y nhân quay mặt nhìn nhau.

………………….

Lại nói, lúc này trong tiểu ốc Lãnh thị.

Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh mang nụ cười âm hiểm nhìn Vệ Phong Vân bị trói như cái bánh chưng.

“Vân Vân, ngươi thật khiến ta thất vọng quá.” Bạch Điêu ôm tay nói, “Ngươi cho rằng ta dễ lừa thế sao?”

“Kỳ thật chúng ta là yêu quái!” Lãnh Thanh Thanh ra vẻ tà ác cười hiểm.

“Ngươi đồ lừa gạt!” Bạch Điêu cũng tà ác cười lạnh.

Thế là______________

“Ngàn cân điêu điêu áp!”

“Vạn đạo xà xà ảnh!”

“A a a a a cứu ”

Trong phòng truyền tới tiếng kêu thảm không giống người.

Cuối cùng, Vệ Phong Vân còn một hơi thoi thóp bị Thiết Huyết Môn mang đi, Bạch Điêu vô cùng thất vọng, chán nản một thời gian dài, mỗi ngày lặng lẽ đi nhà xí, lặng lẽ ăn cơm, lặng lẽ bị Lãnh thị phụ tử nô dịch.

Lại là một ngày mưa nhiều, Bạch Điêu một mình đứng trước cửa, chuẩn bị đi mua đậu phụ mà Lãnh Thanh Thanh thích ăn.

Nhưng, một cánh tay mang theo vết máu từ bên khung cửa thò vào, một thanh niên mặt đầy vết máu gian nan ngẩng đầu: “Cứu…” Thế là tay liền nắm lấy cổ cân Bạch Điêu. Bạch Điêu nhấc chân lên, hung tợn dẫm lên người hắn. “Nhìn đại môn kìa!” Bạch Điêu lạnh lùng ném lại một câu, rồi mở dù đi khỏi.

Thanh niên gian nan ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên đại môn gắn một tấm biển, trên viết: “Cấm cầu cứu.”

Thế là thanh niên chỉ đành lặng lẽ gian nan lết qua nhà hàng xóm cách vách.

Nhất kiến chung tình, luôn luôn là xúc động hư ảo. Bạch Điêu hấp hấp mũi, đem Lãnh Tịnh mắng một vạn lần một vạn lần trong lòng.

…………..

Đêm khuya.

Dưới ngọn đèn dầu, Lãnh Tịnh lật tông quyển thần bí, đây chính là văn kiện tuyệt mật giấu trong cơ quan tổng bộ Thần Thông Môn, ký lục có liên quan tới ‘Vạn Tượng Lâu’:

Đại Đức năm thứ ba, tháng chạp, giao dịch với Vạn Tượng Lâu, dụ chín nam tử, bảy nữ tử vào lâu, không thấy ra. Được ba rương hoàng kim.

Đại Đức năm thứ ba, tháng sáu, dụ mười tám nam, hai mươi nữ vào lâu.

Đại Đức năm thứ ba, tháng bảy, dụ mười lăm nam, mười lăm nữ vào lâu.

Đại Đức năm thứ tư, … … … … … … … …

… … … … …

… … … … …

Ghi chú như thế, Lãnh Tịnh đếm một chút, số người ‘vào lâu không thấy ra’ tổng cộng đã đạt tới hơn ba ngàn người. Mà bảng giá Vạn Tượng Lâu đưa ra, trừ hoàng kim tài bảo ra, còn có rất nhiều vật đặc biệt chưa từng nghe danh, như ‘ma kính’, ‘giáp đao thương bất nhập’ vân vân, nhưng từ sau Đại Đức năm thứ tư, thứ mà Vạn Tượng Lâu cho Thần Thông Môn làm giao dịch đã được thay bằng ‘quỳnh tương thăng tiên’.

Rất rõ ràng, quỳnh tương là một thứ khiến người mắc nghiện, vì sau đó số lượng người Thần Thông Môn dụ vào Vạn Tượng Lâu càng lúc càng lớn, thậm chí xuất hiện ghi chú như sau:

Tháng tám, quỳnh tương hết, mua chịu của Vạn Tượng Lâu ba thăng, tháng này phải dẫn sáu mươi tám người nhập lâu.

Vì muốn có quỳnh tương đó, Thần Thông Môn thế nhưng còn đi mua chịu, có thể thấy đã bị Vạn Tượng Lâu khống chế sâu sắc. Mà lượng nhu cầu của Vạn Tượng Lâu đối với người sống, từ sau Đại Đức năm thứ năm dần hạ xuống. Thậm chí cho tới gần đây, đều không có tới lui đặc biệt gì, lật tới nửa phần sau cuộn tông, tựa hồ là một bộ ‘Vạn Tượng thám mật’ môn chủ đích thân viết, tường thuật tỉ mỉ tới lui giữa hắn và Vạn Tượng Lâu, ý tứ đại khái là:

Môn chủ từng được Vạn Tượng Lâu tài trợ sáng lập Thần Thông Môn, nhưng đồng thời Vạn Tượng Lâu cũng đưa ra đủ loại điều kiện khiến môn chủ không ngừng đưa người sống vào Vạn Tượng Lâu, những người sống này sau khi vào lâu đều không trở về. Sau đó, Vạn Tượng Lâu thậm chí dùng quỳnh tương thánh hiền, loại dược vật có thể mắc nghiện để khống chế Thần Thông Môn. Môn chủ cảm thấy bản thân vô pháp tự cứu, liền đem tất cả những gì mình biết viết hết ra, theo như hắn nói, Vạn Tượng Lâu vốn là một tòa y quán, nằm ở cực bắc, cách trung nguyên rất xa, sứ giả Vạn Tượng Lâu lại có thể ngày đi vạn lý, tới lui dễ dàng. Vì ngưỡng mộ danh tiếng Vạn Tượng Lâu, cầu y giả càng ngày càng nhiều, đích thật có không ít tiền lệ chứng minh y thuật cao minh của Vạn Tượng Lâu, nhưng mạng che mặt thần bí của Vạn Tượng Lâu, chung quy lại không cách nào vén lên. Gần đây, theo yêu cầu của môn chủ, Vạn Tượng Lâu phái ra hai sứ giả đối phó Lãnh Tịnh, đồng thời xử lý chuyện của ‘Vận Lai khách ***’, tựa hồ Vạn Tượng Lâu đối với chuyện phát sinh tại khách *** này là hết sức ngoài ý muốn.

Hai sứ giả đó, chính là hai người truy sát mình mấy ngày trước đi! Lãnh Tịnh nhớ tới một nam một nữ đã chết đó.

Lãnh Thanh Thanh thì lại nhìn pháo hoa do Bạch Điêu phóng ra phát ngốc, y mới phát hiện pháo hoa đã bị Bạch Điêu phóng hết rồi. Đó là do yêu quái thương thân hội phát cho y làm tín hiệu, chỉ cần phóng pháo hoa ra, ba ngày sau tân nương tử sẽ lên tới cửa.

Hiện tại, cũng không kịp rồi. Y sắp thành thân rồi.

Lãnh Thanh Thanh chán nản nhìn Lãnh Tịnh, không biết Lãnh Tịnh có thể tiếp nhận được hay không. Không ngừng đánh giá Lãnh Tịnh, phát hiện hắn chỉ quan tâm một quyển sách cũ trước mặt. Lãnh Thanh Thanh có chút thất vọng, cố ý nói: “Tiểu Tịnh, mấy ngày trước chúng ta từng nói qua chuyện muốn tìm một hậu nương cho ngươi, ngươi còn nhớ chứ?”

“Rồi sao?” Lãnh Tịnh hoang mang.

“… Cái đó… cái đó… bọn họ đã tới rồi.” Lãnh Thanh Thanh chỉ đại môn nói.

“Sao có thể?” Lãnh Tịnh không tin.

“Bọn họ nói đây gọi là phục vụ một con rồng.” Lãnh Thanh Thanh vùi đầu nói.

“Phục vụ một con rồng? Có ý gì? Phục vụ cho ta?” Lãnh Tịnh rõ ràng không mấy lý giải với từ mới này.

“Chính là…” Lãnh Thanh Thanh còn chưa nói xong, chỉ thấy đại môn bị người mở ra, trong viện tử không lớn bị rất nhiều hồ ly sơn miêu nhanh chóng bày bàn bày ghế, rượu tịch lập tức đưa lên, chữ hỉ đỏ lớn và đèn ***g dán xong, pháo đốt vang, kèn trống um xùm, náo náo nhiệt nhiệt kết thân! Ngay cả khách tới cũng đều là các yêu quái đã được an bài từ sớm, khách tới chật nhà, nhất thời trong viện hỉ khí trào dâng, tốc độ nhanh tới mức Lãnh Tịnh cũng bái phục.

“Ngươi xem ngươi xem! Đã bắt đầu rồi!” Lãnh Thanh Thanh mặt nhăn mày nhíu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện