Sửu Tiểu Xà
Chương 85
Lãnh Tịnh bắt đầu nằm ỳ ở nhà Bạch thừa tướng.
Đại án kết thúc, Bạch thừa tướng đang chuẩn bị hồi kinh, Lãnh Tịnh bọc chăn nằm trên giường, nhìn đám người Điếu bá vội vàng thu dọn, hắn đột nhiên bắt đầu hoài niệm nhân công giỏi hạ nhân tốt Bạch Điêu ngày xưa, không biết Bạch Điêu đi đâu rồi? Nói không chừng là về gia hương làm điêu vương rồi đi!
Thật ra Bạch Điêu lúc này đang lưng đeo hành trang, gian nan lặn lội trên đường tìm kiếm Lãnh Tịnh. Chính vừa rồi, nó vừa mới đi ngang qua khách *** của Lãnh Tịnh.
Tóm lại cảm giác nằm lười trên giường, Lãnh Tịnh đã rất lâu đều không hưởng thụ đàng hoàng, hắn một chút cũng không muốn hồi tưởnglại thời gian ở biển hỗn đục.
Vẫn là thế giới của mình tốt hơn. Sửu tiểu xà co vào trong chăn, tiếp tục ngủ.
“Dọn tới rồi!” Bạch thừa tướng hưng phấn bừng bừng khiêng một vật qua. Tiểu Tinh bất mãn nói: “Cha, ngươi lại mang thứ vô dụng về!”
“Đây không phải là thứ vô dụng, là xe lăn của Lãnh công tử, ta không dễ gì mới lấy được nó ra khỏi của sung công ở nha môn có cái này, Lãnh công tử sẽ có thể hoạt động ở nhiều nơi rồi.” Bạch thừa tướng – Lãnh Thanh Thanh nghiêm túc nói.
“Ngươi thật sự quan tâm gia hỏa đó.” Tiểu Tinh ghen tức nhìn tên phế vật ủ trên giường một cái, chua xót nói.
“Giữa người và người cần phải giúp đỡ nhau chứ!” Bạch thừa tướng đơn thuần cười ngốc.
Giờ cơm trưa tới rồi, mọi người dừng công việc lại cùng ngồi ăn cơm, Lãnh Tịnh vẫn ngồi trên giường, trong tay bưng chén mì Lãnh Thanh Thanh đích thân làm, hắn trước giờ chưa từng cảm thấy mì lại ngon như thế, còn có thể ăn được mì kinh điển của xà ba thực sự là quá tốt, nếu Lãnh Thanh Thanh có thể nhớ được hắn như trước kia, vậy thì càng tốt.
Ăn cơm xong, thì phải xuống lầu trả phòng, lập tức về kinh thành. Bạch thừa tướng cõng Lãnh Tịnh xuống giường, đi từ trên lầu xuống xe lừa trước khách ***, Lãnh Tịnh không kìm được hỏi: “Đây chính là công cụ đi đường của các ngươi sao? Quan viên địa phương lẽ nào không hiếu kính ngươi được một cỗ xe ngựa sao?”
“Cha làm quan thanh liêm, không cần những người đó hối lộ.” Tiểu Tinh hừ một tiếng nói.
Kỳ thật là Bạch thừa tướng làm quan quá thất bại, thượng nhậm nửa năm hầu như đã đắc tội từ trên đến hoàng đế, dưới đến triều thần, hiện tại chẳng qua là đeo hư danh thừa tướng mà thôi.
Như vậy có độc giả sẽ hỏi, Bạch thừa tướng làm quan đến mức này rồi, sao hoàng đế còn không cắt chức y chứ?
Tình hình thật sự là, hoàng đế cũng đã nhiều lần có ý định cắt chức thừa tướng, nhưng mà liều mạng cũng không cách nào viết được chiếu thư cách chức, chính là không cách nào viết được, chết cũng không viết được, muốn viết cũng viết không được, chỉ có thể nói pháp lực của Lãnh Tịnh bảy mươi vạn tuổi thực sự quá cường đại a.
Như thế trong quá trình đưa Bạch thừa tướng lên làm thừa tướng, nghe nói, Lãnh Thanh Thanh mất ký ức hóa thân thành thư sinh vào kinh khảo thí, mơ mơ hồ hồ vào khảo trường, kết quả trên kim loan điện, hoàng đế không hiểu sao lại không thể kháng cự chấm Lãnh Thanh Thanh là trạng nguyên đầu danh hơn nữa hỏa tốc cất nhắc lên làm nhất phẩm tể tướng, toàn triều văn võ bá quan đều kịch liệt phản đối, nhưng lời phản đối lại chết cũng không nói ra được, liều mạng muốn nói cũng không được, như vậy dưới tình hình cả triều đình bị ép dưới tà lực, Bạch thừa tướng lên làm tể tướng.
………………
Lãnh Tịnh dựa vào xe lừa nhỏ hẹp, con lừa đáng thương kéo mấy người và một bao hành trang lên đường về kinh. Xe lừa rất nhanh đã xuất thành, chậm rãi đi trong rừng. Rừng cây kín kẽ có phần đỉnh hình thành cái lều màu xanh, trên quan đạo người đi lại cũng không tính là ít, bên đường thỉnh thoảng có thể thấy được tiểu sạp, Bạch thừa tướng nhìn những sạp bán đồ vặt bên đường, mắt cứ đăm đăm, nhưng trong túi lại không có bao nhiêu tiền, còn phải nuôi sống cả nhà, chỉ đành nuốt nước miếng. Lãnh Tịnh vội sờ lên người, mò ra một ít bạc vụn, giao cho y nói: “Lấy đi mua chút gì cho mọi người ăn đi.”
Bạch thừa tướng đại hỉ, đang định nhận tiền, lại bị Tiểu Tinh cản lại: “Chúng ta tuy nghèo, nhưng không cần bố thí của ngươi.”
Lãnh Tịnh hừ một tiếng, nói: “Tiểu quỷ ngươi sao lại cứng nhắc như thế, không thấy cha ngươi muốn ăn sao. Sao ngươi không hiếu thuận cha mình?”
“Câm miệng, ta hiếu thuận hay không có quan hệ gì với ngươi?” Tiểu Tinh không chút nhượng bộ.
“Hừ, tiểu quỷ, coi như ngươi đủ bướng.” Lãnh Tịnh vẫn nhét tiền cho Lãnh Thanh Thanh, nói: “Ta muốn ăn gì đó, vậy được rồi chứ?”
“Ngươi muốn ăn thì tự đi mua.” Tiểu Tinh muốn trả tiền lại, nhưng lại bị Lãnh Tịnh khéo léo cản: “Chân ta không tốt, nhọc lòng Bạch đại nhân rồi.”
Thế là Bạch thừa tướng cầm tiền, cao hứng đi mua một đống đồ ăn vặt yêu thích.
Thế là Lãnh Tịnh dùng ánh mắt của kẻ thắng lợi trong hồi khai chiến thứ nhất nhìn Tiểu Tinh một cái, làm Tiểu Tinh tức tới ôm tay, ngồi quay lưng với họ.
Lữ trình vẫn tiến hành.
Đám người Bạch thừa tướng đi mất hai ngày, cuối cùng cũng tới yếu đạo giao thông ở ngoại ô __ Lạc Hoa đạo, đây là ngã ba được hoa tử đằng bao bọc tuyệt đẹp, là con đường nhất định phải qua khi qua bắc về nam.
Vì nơi này cách thành trấn khá xa, cho nên rõ ràng có phần hoang sơ, hơi người cũng rất ít. Nhưng khi bọn họ tới Lạc Hoa đạo, phát hiện nơi này tập trung không ít người, tụ kín thành một vòng lớn, ẩn ẩn có mấy đại hán đang vác đao đi tới đi lui.
Tiểu Tinh nhìn từ xa, nói: “Là sơn tặc cướp đường bao vây lữ khách qua lại, chúng ta đi vòng đi.”
“Thế đạo hiện tại thật là…” Bạch thừa tướng thở dài, thúc lừa chuẩn bị vòng trở về.
Nhưng còn chưa kịp thực hiện, xe lừa của họ cũng không thoát khỏi ánh mắt sơn tặc, mấy tên sơn tặc nhanh chóng chạy tới, hung thần ác sát gầm lên: “Xuống hết cho lão tử, tập trung qua bên này.”
Thế là Bạch thừa tướng chỉ đành dừng xe lại, nhảy xuống. Lãnh Tịnh cũng được cõng xuống khỏi xe, đặt lên xe lăn, do Bạch thừa tướng đẩy người vào bên trong đám đông tập hợp.
Đám lữ khách bị cản lại đều là người qua đường, có thương buôn tôi tớ và một vài lưu dân, sau khi họ đi vào, thì phải xếp hàng cho sơn tặc soát thân, lấy hết những thứ giá trị nhất trên người xuống.
Rất nhanh, cuộc soát thân của sơn tặc đã đến lượt đám người của Bạch thừa tướng: Trên người Điếu bá tìm được tiền cất riêng, trong tay áo Bạch thừa tướng giấu thức ăn vặt chưa ăn hết, mà tiền trên người Lãnh Tịnh đều bị lục ra, ngay cả dây cột tóc trân châu cũng không bỏ qua. Sơn tặc thô bạo giật dây cột tóc xuống, khiến mái tóc đen của hắn lập tức xõa tung, Lãnh Tịnh xõa tóc so với chính trang bình thường càng thêm dễ nhìn động nhân, khiến thủ lĩnh sơn tặc cũng không nén được nhìn hắn thêm vài cái, sờ cằm cười tà.
Mà khi tới phiên soát Tiểu Tinh, Tiểu Tinh lại giở tính ương bướng, thà chết không theo, còn cắn sơn tặc soát thân một cái, lập tức khiến các sơn tặc tức giận, giơ đao muốn chém Tiểu Tinh. Bạch thừa tướng thấy vậy nhào tới, cản trước mặt Tiểu Tinh, khiến Lãnh Tịnh trề môi. Thế là một màn cướp giật yên lành bị mấy người này nhiễu loạn, trở nên hỗn loạn.
Khi đao của sơn tặc sắp chém lên người Bạch thừa tướng, sơn tặc đầu lĩnh__ một thanh niên tà khí đột nhiên hạ lệnh ngừng tay, hắn đi qua, dùng tay nâng cằm Bạch thừa tướng, cười nói: “Ta vừa ý ngươi, ngươi dứt khoát làm đệ ngũ áp trại phu nhân của ta đi.” Sau đó tỏ ý bảo thủ hạ trói Bạch thừa tướng lại, sau đó lại nhìn Tiểu Tinh nói: “Ngươi là đệ lục.”
Tiểu Tinh đang muốn phát tác, đã bị người lấy bao trùm từ đầu xuống, cột lại. Cuối cùng hắn mới quay sang Lãnh Tịnh, sờ mái tóc mỹ lệ như suối của Lãnh Tịnh, kề vào tai hắn nói nhỏ: “Ta thích ngươi nhất, ngươi làm tổng phu nhân là được.”
“…” Lãnh Tịnh không nói một tiếng, vì y trông có vẻ là một người tàn phế, cho nên không bị trói lại, chỉ là cả người lẫn xe đều bị nâng lên.
Sơn tặc cứ thế mang chiến lợi phẩm rời đi.
Điếu bá tuyệt vọng quỳ bệt dưới đất, nhìn đám người Bạch thừa tướng bị trói mang đi, sau đó nghe người xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán: “Nghe nói đó chính là trại chủ Độc Xà trại, phàm là nam nhân bị hắn nhìn trúng đều không có kết cục tốt!”
“Đúng a đúng a! Nghe nói mấy nam phu nhân đó của hắn cuối cùng đều chết rất thảm!”
“Mấy người trẻ tuổi bị chọn trúng đó thật đáng thương a!”
“Ô ô ô ô… lão gia… chủ nhân… Lãnh công tử… các ngươi trên trời có linh…” Điếu bá thống khổ cầu khẩn.
……………..
“Ô ô ô ô… lão gia… thiếu đông gia… các ngươi trên trời có linh…” Bạch Điêu trong khúc rừng cách đó mấy dặm cằm bài vị ra khóc lóc tế bái.
Sắc trời dần tối, Độc Xà trại trên đỉnh núi bắt đầu cuồng hoan.
Nói tới trại chủ này, xuất thân của hắn tương đối không tồi, trại chủ năm nay vừa tròn hai mươi bốn, là độc tử của Tĩnh vương đương triều, kế nghiệp danh môn chính phái, nhưng hắn lại cứ không nguyện ý làm tiểu vương gia, mà thích lên làm sơn tặc, cuộc sống muốn gì làm nấy cướp bóc, tầm hoan hưởng lạc trong núi, so với làm vương gia quy củ rườm rà ở nhà thì thoải mái hơn nhiều.
Nói tới làm vương gia, hắn liền nghĩ tới lão đầu ngày ngày lải nhải trong nhà: “Vương gia phải như Hiên Viên Nguyệt! Ngươi nhìn Hiên Viên Nguyệt của Hiên Viên hoàng triều mà coi! Văn thư võ công, kinh thương dẫn quân cái nào cũng là xuất thế kỳ tài! Đương triều, giang hồ thế lực thật lớn! Ngươi xem ngươi… càm ràm càm ràm càm ràm càm ràm….”
Nhớ lại, toàn là mấy lời thuyết giáo của những trưởng bối đó, trại chủ bất giác nhíu mày lên, quyết định phải hưởng lạc, quên hết những chuyện không vui.
Thế là hắn ngồi tren ghế da hổ gác chéo chân, gọi thủ hạ đem chiến lợi phẩm lớn nhất hôm nay là Lãnh Tịnh lên đây.
Mà lúc này, Lãnh Tịnh cùng Lãnh Thanh Thanh, Tiểu Tinh bị nhốt trong địa lao âm u, đang nói chuyện phiếm.
“Này, tiểu tử, thân sinh phụ mẫu của ngươi là ai?” Hai tay Lãnh Tịnh bị trói trên hai tay vịn xe lăn, nhưng không cản trở hắn chuyện phiếm.
“Liên quan ngươi? Bớt lo chuyện người đi, ngươi rốt cuộc lai lịch thế nào?” Tiêu Tinh hung thần ác sát nói, hắn bị cột chân tay, chỉ có thể ngồi dưới đất.
“Ta tên Lãnh Tịnh, người giang hồ xưng tụng Việt Thiên công tử.” Lãnh Tịnh nói.
“Đáng chết! Thế nhưng lại trùng tên với tiểu gia ta, thật là xúi quẩy!” Tiểu Tinh tức giận, quai hàm tức tới phồng lên.
Cảm thấy xúi quẩy phải là ta mới đúng đi. Lãnh Tịnh không vui nghĩ.
“Này, ta nói này tên què, ngươi nhàn nhã thong dong như thế, có nghĩ được cách trốn thoát nào không?” Tiểu Tinh cuối cùng chịu bắt chuyện với Lãnh Tịnh trước.
Lãnh Tịnh ra vẻ bất đắc dĩ: “Ta không thể cử động, ngay cả người bình thường cũng không bằng, ngươi còn hỏi ta có biện pháp gì.”
“Hừ, đã biết hỏi ngươi cũng vô dụng mà. Cha thật phiền phức, nhặt một đại phiền phức về.” Tiểu Tinh nói rồi nhích qua cạnh tường, dùng tay mò được một cục đá, bắt đầu cọ dây thừng.
“Vô dụng thôi, các ngươi chạy không thoát.” Trong tù phòng cách vách có một lão đầu nói. Lão đầu này bẩn thỉu, râu tóc mọc dài, gần như bết làm một với cỏ khô, tới mức ba người lúc này mới phát hiện có sinh vật nhếch nhác này tồn tại.
“Ngươi là ai?” Ba người hỏi.
“Ta là một đại phu, bị nhốt ở đây đã ba năm rồi.” Lão đầu nói, “Các ngươi không biết sao, trại chủ ở đây còn được gọi là lột da trại chủ.”
“Cái gì là lột da trại chủ?” Tiểu Tinh nghe tên này liền cảm thấy buồn nôn.
Lão đầu thở dài nói: “Trại chủ này tới Lạc Hoa sơn năm năm, có thể nói là hại khổ các bách tính gần đây, nhưng vì lai lịch của hắn quá lớn, không ai có thể trị được hắn. Sau đó bách tính không thể không cầu trợ hiệp khách trên giang hồ.
Ba năm trước, có một đại hiệp nghĩa dũng chịu bách tính phó thác tới chế phục ma đầu này, nhưng trại chủ này võ công cao cường, cuối cùng bắt được đại hiệp, vì trại chủ đó thấy đại hiệp tướng mạo tuấn mỹ, liền đem hắn… haizzz… tóm lại là vị đại hiệp đó chịu giày vò trăm bề, cuối cùng thà chết bất khuất, bị giày vò không ra hình người, trại chủ cuối cùng mất hứng thú với hắn, liền giết chết hắn, còn lột da hắn xuống…”
“Oa! Đừng nói nữa, khủng bố muốn chết!!” Tiểu Tinh oa oa kêu lên.
Nhưng khi hắn kêu xong, lại phát hiện tình huống kỳ quái__ Lãnh Tịnh và Bạch thừa tướng thế nhưng đều mắt thẳng chăm chăm nghe lão đầu kể tiếp, thần tình giống nhau y hệt. [Vì hai phụ tử đã trải qua nhiều sa trường quái dị mà…]
Thế là Tiểu Tinh khổ mặt tiếp tục lắng nghe.
Lão đầu tiếp tục nói: “Từ đó về sau, trại chủ đối với chuyện bắt mỹ nam tử tiền gian hậu sát rồi lột da càng lúc càng si mê, thậm chí tới mức độ lột da sống, haizz, ta là đại phu bị hắn bắt tới đây, chuyên trị liệu cho những nam tử bị lăng nhục đó, đợi khi bọn họ không được nữa rồi, chính là lúc bị lột da! Nhìn bộ dáng các ngươi, tính ra cũng sẽ bị… ta nói rõ với các ngươi trước, các ngươi nhân sớm tự tận tốt hơn…”
“Chúng ta mới không cần tự tận! Chúng ta muốn chạy trốn!” Bạch thừa tướng nghe xong, liền kiên định ý niệm cầu sinh.
Lão đầu lắc lắc đầu: “Mỗi người trẻ tuổi bị nhốt vào đây đều nói thế… haizz. Các ngươi chạy không thoát đâu, biết tại sao nơi này không có người trông coi không? Chính là vì bên ngoài sơn trại này là mê hồn trận, không có sự cho phép của trại chủ, ai cũng không chạy thoát.
“Trận pháp thì tính là gì?” Tiểu Tinh tuổi trẻ khí thịnh, lúc nói chuyện, hắn đã kéo đứt dây thừng, sau đó cởi trói cho Bạch thừa tướng và Lãnh Tịnh.
“Hy vọng các ngươi vận khí tốt. Haizz, lại nhiều thêm vài vong hồn vô tội.” Lão đầu thở dài, quay mặt vào vách nằm xuống.
Thế là ba người bắt đầu tính kế chạy trốn, Tiểu Tinh quyết định dùng kế lừa gạt lừa bọn ngục tốt vào, sau đó đánh ngất ngục tốt chạy đi. Vì thế bảo Lãnh Tịnh thoát thượng y đi, nằm dưới đất sắc dụ.
“Thật là chủ ý tự đại.” Lãnh Tịnh = =.
Nhưng vì không để lộ giấu vết, vẫn phải nằm sắp trên mặt đất được trải ngoại y của Bạch thừa tướng, giả chết.
“Người mau tới a! Không được rồi!” Tiểu Tinh bắt đầu hét lớn.
Lão đầu ngồi trong ngục đó, cũng quay đầu lại xem náo nhiệt.
Quả nhiên rất nhanh cửa lao đã bị mở ra, ngục tốt đi vào, chỉ thấy có người nằm ngang trên đất, tóc xõa tung, thân trên xích lõa, sau đó ngục tốt hét lớn một tiếng: “Quỷ a ” Thế nhưng bị dọa chạy đi.
Thì ra mọi người đều sợ oan hồn của những thanh niên bị lột da a.
Tiểu Tinh = =.
Tuy kết quả cuối cùng cũng như hắn mong muốn, nhưng dù sao mục đích đã đạt được, thế là Lãnh Tịnh mặc xong y phục, được Bạch thừa tướng dìu lên xe lăn, chuẩn bị bỏ trốn.
Cảnh báo, chương sau rất H rất bạo lực. Thận nhập. 18+
Đại án kết thúc, Bạch thừa tướng đang chuẩn bị hồi kinh, Lãnh Tịnh bọc chăn nằm trên giường, nhìn đám người Điếu bá vội vàng thu dọn, hắn đột nhiên bắt đầu hoài niệm nhân công giỏi hạ nhân tốt Bạch Điêu ngày xưa, không biết Bạch Điêu đi đâu rồi? Nói không chừng là về gia hương làm điêu vương rồi đi!
Thật ra Bạch Điêu lúc này đang lưng đeo hành trang, gian nan lặn lội trên đường tìm kiếm Lãnh Tịnh. Chính vừa rồi, nó vừa mới đi ngang qua khách *** của Lãnh Tịnh.
Tóm lại cảm giác nằm lười trên giường, Lãnh Tịnh đã rất lâu đều không hưởng thụ đàng hoàng, hắn một chút cũng không muốn hồi tưởnglại thời gian ở biển hỗn đục.
Vẫn là thế giới của mình tốt hơn. Sửu tiểu xà co vào trong chăn, tiếp tục ngủ.
“Dọn tới rồi!” Bạch thừa tướng hưng phấn bừng bừng khiêng một vật qua. Tiểu Tinh bất mãn nói: “Cha, ngươi lại mang thứ vô dụng về!”
“Đây không phải là thứ vô dụng, là xe lăn của Lãnh công tử, ta không dễ gì mới lấy được nó ra khỏi của sung công ở nha môn có cái này, Lãnh công tử sẽ có thể hoạt động ở nhiều nơi rồi.” Bạch thừa tướng – Lãnh Thanh Thanh nghiêm túc nói.
“Ngươi thật sự quan tâm gia hỏa đó.” Tiểu Tinh ghen tức nhìn tên phế vật ủ trên giường một cái, chua xót nói.
“Giữa người và người cần phải giúp đỡ nhau chứ!” Bạch thừa tướng đơn thuần cười ngốc.
Giờ cơm trưa tới rồi, mọi người dừng công việc lại cùng ngồi ăn cơm, Lãnh Tịnh vẫn ngồi trên giường, trong tay bưng chén mì Lãnh Thanh Thanh đích thân làm, hắn trước giờ chưa từng cảm thấy mì lại ngon như thế, còn có thể ăn được mì kinh điển của xà ba thực sự là quá tốt, nếu Lãnh Thanh Thanh có thể nhớ được hắn như trước kia, vậy thì càng tốt.
Ăn cơm xong, thì phải xuống lầu trả phòng, lập tức về kinh thành. Bạch thừa tướng cõng Lãnh Tịnh xuống giường, đi từ trên lầu xuống xe lừa trước khách ***, Lãnh Tịnh không kìm được hỏi: “Đây chính là công cụ đi đường của các ngươi sao? Quan viên địa phương lẽ nào không hiếu kính ngươi được một cỗ xe ngựa sao?”
“Cha làm quan thanh liêm, không cần những người đó hối lộ.” Tiểu Tinh hừ một tiếng nói.
Kỳ thật là Bạch thừa tướng làm quan quá thất bại, thượng nhậm nửa năm hầu như đã đắc tội từ trên đến hoàng đế, dưới đến triều thần, hiện tại chẳng qua là đeo hư danh thừa tướng mà thôi.
Như vậy có độc giả sẽ hỏi, Bạch thừa tướng làm quan đến mức này rồi, sao hoàng đế còn không cắt chức y chứ?
Tình hình thật sự là, hoàng đế cũng đã nhiều lần có ý định cắt chức thừa tướng, nhưng mà liều mạng cũng không cách nào viết được chiếu thư cách chức, chính là không cách nào viết được, chết cũng không viết được, muốn viết cũng viết không được, chỉ có thể nói pháp lực của Lãnh Tịnh bảy mươi vạn tuổi thực sự quá cường đại a.
Như thế trong quá trình đưa Bạch thừa tướng lên làm thừa tướng, nghe nói, Lãnh Thanh Thanh mất ký ức hóa thân thành thư sinh vào kinh khảo thí, mơ mơ hồ hồ vào khảo trường, kết quả trên kim loan điện, hoàng đế không hiểu sao lại không thể kháng cự chấm Lãnh Thanh Thanh là trạng nguyên đầu danh hơn nữa hỏa tốc cất nhắc lên làm nhất phẩm tể tướng, toàn triều văn võ bá quan đều kịch liệt phản đối, nhưng lời phản đối lại chết cũng không nói ra được, liều mạng muốn nói cũng không được, như vậy dưới tình hình cả triều đình bị ép dưới tà lực, Bạch thừa tướng lên làm tể tướng.
………………
Lãnh Tịnh dựa vào xe lừa nhỏ hẹp, con lừa đáng thương kéo mấy người và một bao hành trang lên đường về kinh. Xe lừa rất nhanh đã xuất thành, chậm rãi đi trong rừng. Rừng cây kín kẽ có phần đỉnh hình thành cái lều màu xanh, trên quan đạo người đi lại cũng không tính là ít, bên đường thỉnh thoảng có thể thấy được tiểu sạp, Bạch thừa tướng nhìn những sạp bán đồ vặt bên đường, mắt cứ đăm đăm, nhưng trong túi lại không có bao nhiêu tiền, còn phải nuôi sống cả nhà, chỉ đành nuốt nước miếng. Lãnh Tịnh vội sờ lên người, mò ra một ít bạc vụn, giao cho y nói: “Lấy đi mua chút gì cho mọi người ăn đi.”
Bạch thừa tướng đại hỉ, đang định nhận tiền, lại bị Tiểu Tinh cản lại: “Chúng ta tuy nghèo, nhưng không cần bố thí của ngươi.”
Lãnh Tịnh hừ một tiếng, nói: “Tiểu quỷ ngươi sao lại cứng nhắc như thế, không thấy cha ngươi muốn ăn sao. Sao ngươi không hiếu thuận cha mình?”
“Câm miệng, ta hiếu thuận hay không có quan hệ gì với ngươi?” Tiểu Tinh không chút nhượng bộ.
“Hừ, tiểu quỷ, coi như ngươi đủ bướng.” Lãnh Tịnh vẫn nhét tiền cho Lãnh Thanh Thanh, nói: “Ta muốn ăn gì đó, vậy được rồi chứ?”
“Ngươi muốn ăn thì tự đi mua.” Tiểu Tinh muốn trả tiền lại, nhưng lại bị Lãnh Tịnh khéo léo cản: “Chân ta không tốt, nhọc lòng Bạch đại nhân rồi.”
Thế là Bạch thừa tướng cầm tiền, cao hứng đi mua một đống đồ ăn vặt yêu thích.
Thế là Lãnh Tịnh dùng ánh mắt của kẻ thắng lợi trong hồi khai chiến thứ nhất nhìn Tiểu Tinh một cái, làm Tiểu Tinh tức tới ôm tay, ngồi quay lưng với họ.
Lữ trình vẫn tiến hành.
Đám người Bạch thừa tướng đi mất hai ngày, cuối cùng cũng tới yếu đạo giao thông ở ngoại ô __ Lạc Hoa đạo, đây là ngã ba được hoa tử đằng bao bọc tuyệt đẹp, là con đường nhất định phải qua khi qua bắc về nam.
Vì nơi này cách thành trấn khá xa, cho nên rõ ràng có phần hoang sơ, hơi người cũng rất ít. Nhưng khi bọn họ tới Lạc Hoa đạo, phát hiện nơi này tập trung không ít người, tụ kín thành một vòng lớn, ẩn ẩn có mấy đại hán đang vác đao đi tới đi lui.
Tiểu Tinh nhìn từ xa, nói: “Là sơn tặc cướp đường bao vây lữ khách qua lại, chúng ta đi vòng đi.”
“Thế đạo hiện tại thật là…” Bạch thừa tướng thở dài, thúc lừa chuẩn bị vòng trở về.
Nhưng còn chưa kịp thực hiện, xe lừa của họ cũng không thoát khỏi ánh mắt sơn tặc, mấy tên sơn tặc nhanh chóng chạy tới, hung thần ác sát gầm lên: “Xuống hết cho lão tử, tập trung qua bên này.”
Thế là Bạch thừa tướng chỉ đành dừng xe lại, nhảy xuống. Lãnh Tịnh cũng được cõng xuống khỏi xe, đặt lên xe lăn, do Bạch thừa tướng đẩy người vào bên trong đám đông tập hợp.
Đám lữ khách bị cản lại đều là người qua đường, có thương buôn tôi tớ và một vài lưu dân, sau khi họ đi vào, thì phải xếp hàng cho sơn tặc soát thân, lấy hết những thứ giá trị nhất trên người xuống.
Rất nhanh, cuộc soát thân của sơn tặc đã đến lượt đám người của Bạch thừa tướng: Trên người Điếu bá tìm được tiền cất riêng, trong tay áo Bạch thừa tướng giấu thức ăn vặt chưa ăn hết, mà tiền trên người Lãnh Tịnh đều bị lục ra, ngay cả dây cột tóc trân châu cũng không bỏ qua. Sơn tặc thô bạo giật dây cột tóc xuống, khiến mái tóc đen của hắn lập tức xõa tung, Lãnh Tịnh xõa tóc so với chính trang bình thường càng thêm dễ nhìn động nhân, khiến thủ lĩnh sơn tặc cũng không nén được nhìn hắn thêm vài cái, sờ cằm cười tà.
Mà khi tới phiên soát Tiểu Tinh, Tiểu Tinh lại giở tính ương bướng, thà chết không theo, còn cắn sơn tặc soát thân một cái, lập tức khiến các sơn tặc tức giận, giơ đao muốn chém Tiểu Tinh. Bạch thừa tướng thấy vậy nhào tới, cản trước mặt Tiểu Tinh, khiến Lãnh Tịnh trề môi. Thế là một màn cướp giật yên lành bị mấy người này nhiễu loạn, trở nên hỗn loạn.
Khi đao của sơn tặc sắp chém lên người Bạch thừa tướng, sơn tặc đầu lĩnh__ một thanh niên tà khí đột nhiên hạ lệnh ngừng tay, hắn đi qua, dùng tay nâng cằm Bạch thừa tướng, cười nói: “Ta vừa ý ngươi, ngươi dứt khoát làm đệ ngũ áp trại phu nhân của ta đi.” Sau đó tỏ ý bảo thủ hạ trói Bạch thừa tướng lại, sau đó lại nhìn Tiểu Tinh nói: “Ngươi là đệ lục.”
Tiểu Tinh đang muốn phát tác, đã bị người lấy bao trùm từ đầu xuống, cột lại. Cuối cùng hắn mới quay sang Lãnh Tịnh, sờ mái tóc mỹ lệ như suối của Lãnh Tịnh, kề vào tai hắn nói nhỏ: “Ta thích ngươi nhất, ngươi làm tổng phu nhân là được.”
“…” Lãnh Tịnh không nói một tiếng, vì y trông có vẻ là một người tàn phế, cho nên không bị trói lại, chỉ là cả người lẫn xe đều bị nâng lên.
Sơn tặc cứ thế mang chiến lợi phẩm rời đi.
Điếu bá tuyệt vọng quỳ bệt dưới đất, nhìn đám người Bạch thừa tướng bị trói mang đi, sau đó nghe người xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán: “Nghe nói đó chính là trại chủ Độc Xà trại, phàm là nam nhân bị hắn nhìn trúng đều không có kết cục tốt!”
“Đúng a đúng a! Nghe nói mấy nam phu nhân đó của hắn cuối cùng đều chết rất thảm!”
“Mấy người trẻ tuổi bị chọn trúng đó thật đáng thương a!”
“Ô ô ô ô… lão gia… chủ nhân… Lãnh công tử… các ngươi trên trời có linh…” Điếu bá thống khổ cầu khẩn.
……………..
“Ô ô ô ô… lão gia… thiếu đông gia… các ngươi trên trời có linh…” Bạch Điêu trong khúc rừng cách đó mấy dặm cằm bài vị ra khóc lóc tế bái.
Sắc trời dần tối, Độc Xà trại trên đỉnh núi bắt đầu cuồng hoan.
Nói tới trại chủ này, xuất thân của hắn tương đối không tồi, trại chủ năm nay vừa tròn hai mươi bốn, là độc tử của Tĩnh vương đương triều, kế nghiệp danh môn chính phái, nhưng hắn lại cứ không nguyện ý làm tiểu vương gia, mà thích lên làm sơn tặc, cuộc sống muốn gì làm nấy cướp bóc, tầm hoan hưởng lạc trong núi, so với làm vương gia quy củ rườm rà ở nhà thì thoải mái hơn nhiều.
Nói tới làm vương gia, hắn liền nghĩ tới lão đầu ngày ngày lải nhải trong nhà: “Vương gia phải như Hiên Viên Nguyệt! Ngươi nhìn Hiên Viên Nguyệt của Hiên Viên hoàng triều mà coi! Văn thư võ công, kinh thương dẫn quân cái nào cũng là xuất thế kỳ tài! Đương triều, giang hồ thế lực thật lớn! Ngươi xem ngươi… càm ràm càm ràm càm ràm càm ràm….”
Nhớ lại, toàn là mấy lời thuyết giáo của những trưởng bối đó, trại chủ bất giác nhíu mày lên, quyết định phải hưởng lạc, quên hết những chuyện không vui.
Thế là hắn ngồi tren ghế da hổ gác chéo chân, gọi thủ hạ đem chiến lợi phẩm lớn nhất hôm nay là Lãnh Tịnh lên đây.
Mà lúc này, Lãnh Tịnh cùng Lãnh Thanh Thanh, Tiểu Tinh bị nhốt trong địa lao âm u, đang nói chuyện phiếm.
“Này, tiểu tử, thân sinh phụ mẫu của ngươi là ai?” Hai tay Lãnh Tịnh bị trói trên hai tay vịn xe lăn, nhưng không cản trở hắn chuyện phiếm.
“Liên quan ngươi? Bớt lo chuyện người đi, ngươi rốt cuộc lai lịch thế nào?” Tiêu Tinh hung thần ác sát nói, hắn bị cột chân tay, chỉ có thể ngồi dưới đất.
“Ta tên Lãnh Tịnh, người giang hồ xưng tụng Việt Thiên công tử.” Lãnh Tịnh nói.
“Đáng chết! Thế nhưng lại trùng tên với tiểu gia ta, thật là xúi quẩy!” Tiểu Tinh tức giận, quai hàm tức tới phồng lên.
Cảm thấy xúi quẩy phải là ta mới đúng đi. Lãnh Tịnh không vui nghĩ.
“Này, ta nói này tên què, ngươi nhàn nhã thong dong như thế, có nghĩ được cách trốn thoát nào không?” Tiểu Tinh cuối cùng chịu bắt chuyện với Lãnh Tịnh trước.
Lãnh Tịnh ra vẻ bất đắc dĩ: “Ta không thể cử động, ngay cả người bình thường cũng không bằng, ngươi còn hỏi ta có biện pháp gì.”
“Hừ, đã biết hỏi ngươi cũng vô dụng mà. Cha thật phiền phức, nhặt một đại phiền phức về.” Tiểu Tinh nói rồi nhích qua cạnh tường, dùng tay mò được một cục đá, bắt đầu cọ dây thừng.
“Vô dụng thôi, các ngươi chạy không thoát.” Trong tù phòng cách vách có một lão đầu nói. Lão đầu này bẩn thỉu, râu tóc mọc dài, gần như bết làm một với cỏ khô, tới mức ba người lúc này mới phát hiện có sinh vật nhếch nhác này tồn tại.
“Ngươi là ai?” Ba người hỏi.
“Ta là một đại phu, bị nhốt ở đây đã ba năm rồi.” Lão đầu nói, “Các ngươi không biết sao, trại chủ ở đây còn được gọi là lột da trại chủ.”
“Cái gì là lột da trại chủ?” Tiểu Tinh nghe tên này liền cảm thấy buồn nôn.
Lão đầu thở dài nói: “Trại chủ này tới Lạc Hoa sơn năm năm, có thể nói là hại khổ các bách tính gần đây, nhưng vì lai lịch của hắn quá lớn, không ai có thể trị được hắn. Sau đó bách tính không thể không cầu trợ hiệp khách trên giang hồ.
Ba năm trước, có một đại hiệp nghĩa dũng chịu bách tính phó thác tới chế phục ma đầu này, nhưng trại chủ này võ công cao cường, cuối cùng bắt được đại hiệp, vì trại chủ đó thấy đại hiệp tướng mạo tuấn mỹ, liền đem hắn… haizzz… tóm lại là vị đại hiệp đó chịu giày vò trăm bề, cuối cùng thà chết bất khuất, bị giày vò không ra hình người, trại chủ cuối cùng mất hứng thú với hắn, liền giết chết hắn, còn lột da hắn xuống…”
“Oa! Đừng nói nữa, khủng bố muốn chết!!” Tiểu Tinh oa oa kêu lên.
Nhưng khi hắn kêu xong, lại phát hiện tình huống kỳ quái__ Lãnh Tịnh và Bạch thừa tướng thế nhưng đều mắt thẳng chăm chăm nghe lão đầu kể tiếp, thần tình giống nhau y hệt. [Vì hai phụ tử đã trải qua nhiều sa trường quái dị mà…]
Thế là Tiểu Tinh khổ mặt tiếp tục lắng nghe.
Lão đầu tiếp tục nói: “Từ đó về sau, trại chủ đối với chuyện bắt mỹ nam tử tiền gian hậu sát rồi lột da càng lúc càng si mê, thậm chí tới mức độ lột da sống, haizz, ta là đại phu bị hắn bắt tới đây, chuyên trị liệu cho những nam tử bị lăng nhục đó, đợi khi bọn họ không được nữa rồi, chính là lúc bị lột da! Nhìn bộ dáng các ngươi, tính ra cũng sẽ bị… ta nói rõ với các ngươi trước, các ngươi nhân sớm tự tận tốt hơn…”
“Chúng ta mới không cần tự tận! Chúng ta muốn chạy trốn!” Bạch thừa tướng nghe xong, liền kiên định ý niệm cầu sinh.
Lão đầu lắc lắc đầu: “Mỗi người trẻ tuổi bị nhốt vào đây đều nói thế… haizz. Các ngươi chạy không thoát đâu, biết tại sao nơi này không có người trông coi không? Chính là vì bên ngoài sơn trại này là mê hồn trận, không có sự cho phép của trại chủ, ai cũng không chạy thoát.
“Trận pháp thì tính là gì?” Tiểu Tinh tuổi trẻ khí thịnh, lúc nói chuyện, hắn đã kéo đứt dây thừng, sau đó cởi trói cho Bạch thừa tướng và Lãnh Tịnh.
“Hy vọng các ngươi vận khí tốt. Haizz, lại nhiều thêm vài vong hồn vô tội.” Lão đầu thở dài, quay mặt vào vách nằm xuống.
Thế là ba người bắt đầu tính kế chạy trốn, Tiểu Tinh quyết định dùng kế lừa gạt lừa bọn ngục tốt vào, sau đó đánh ngất ngục tốt chạy đi. Vì thế bảo Lãnh Tịnh thoát thượng y đi, nằm dưới đất sắc dụ.
“Thật là chủ ý tự đại.” Lãnh Tịnh = =.
Nhưng vì không để lộ giấu vết, vẫn phải nằm sắp trên mặt đất được trải ngoại y của Bạch thừa tướng, giả chết.
“Người mau tới a! Không được rồi!” Tiểu Tinh bắt đầu hét lớn.
Lão đầu ngồi trong ngục đó, cũng quay đầu lại xem náo nhiệt.
Quả nhiên rất nhanh cửa lao đã bị mở ra, ngục tốt đi vào, chỉ thấy có người nằm ngang trên đất, tóc xõa tung, thân trên xích lõa, sau đó ngục tốt hét lớn một tiếng: “Quỷ a ” Thế nhưng bị dọa chạy đi.
Thì ra mọi người đều sợ oan hồn của những thanh niên bị lột da a.
Tiểu Tinh = =.
Tuy kết quả cuối cùng cũng như hắn mong muốn, nhưng dù sao mục đích đã đạt được, thế là Lãnh Tịnh mặc xong y phục, được Bạch thừa tướng dìu lên xe lăn, chuẩn bị bỏ trốn.
Cảnh báo, chương sau rất H rất bạo lực. Thận nhập. 18+
Bình luận truyện