Tà Ám Độc Phi

Chương 2: Đoạn tụ?



Cái gì! Chẳng qua nhìn có một chút lại phải bán mình! Thật là vô sỉ.

Nàng vừa tới nơi này cũng không muốn gả cho người ta, nhưng là nàng căn bản giãy dụa không thoát khỏi cái ôm của hắn, khối thân thể này quá yếu.

“bổn vương lấy toàn bộ Tinh Thần đế quốc thú ngươi, ngươi thấy đủ chưa?” mĩ nam hung hăng vỗ mông nữ nhân đang lộn xộn trong lòng mình.

Cái gì!

Quân Mạc Nhiễm nhanh chóng nhớ ra, nam nhân trước mắt này chính là nam nhân bị xưng là đoan tụ Minh vương-- Dạ Mị Minh.

Nàng không cần cùng đoạn tụ kết hôn a!

“Ngươi đồ đoạn tụ, buông!” Quân Mạc Nhiễm dùng sức vuốt cánh tay Dạ Mị Minh, hô lớn.

Vốn nghĩ đến Dạ Mị Minh nghe xong “Đoạn tụ” sẽ rất tức giận, ai ngờ, Dạ Mị Minh chính là khóe miệng lộ ra một chút ý cười, mê chết người không đền mạng nói:“Sắc nữ xứng đoạn tụ chẳng phải là vừa vặn!”

Ta khinh!

Sắc nữ xứng đoạn tụ! thật chịu thua hắn.

Quân Mạc Nhiễm kiếp trước bởi vì quá mức ham thích chế tạo ám khí, không cùng nam nhân tiếp xúc quá nhiều, bọn tỷ muội hay tìm nàng càu nhàu, nam nhân rất là không tốt.

“Ngươi trước buông ta xuống!” Quân Mạc Nhiễm hít sâu một hơi, nàng việc gì phải cùng hắn so đo, cùng oa nhi so đo làm gì.

Khối thân thể này của nàng mười lăm tuổi, mà Dạ Mị Minh này mười bảy tuổi, ở thế kỷ kia nàng đã hai mươi mốt tuổi, Dạ Mị kia căn bản chính là tiểu hài tử.

Dạ Mị Minh nhưng không có buông tay, bất quá lại nâng tay phải lên, nhất thời bàn tay toát ra nhiệt khí, nhẹ nhàng mà chụp ở trên người Quân Mạc Nhiễm một lát, Quân Mạc Nhiễm đã bị sờ xoạng.

Nhìn đến nơi này, Quân Mạc Nhiễm trong lòng không hiểu chui ra một cỗ nhiệt lưu, ấm áp .

“Tốt lắm, đi thôi.” Dạ Mị Minh thế này mới đem Quân Mạc Nhiễm buông xuống, nhưng tay gắt gao nắm chặt tay Quân Mạc Nhiễm.

“Này, Dạ Mị Minh, ngươi biết ta là sắc nữ sao còn muốn thú ta, có phải sau khi thú ta sẽ chặt đứt những phiền toái nữ nhân khác mang đến cho ngươi.” Quân Mạc Nhiễm miệng độc chết người, đồng thời trong đầu tìm tòi về thân thể này, thật không ngờ khối thân thể này vì theo đuổi Tinh Thuần Thuần mà bị gắn cho biệt danh là sắc nữ.

Dạ Mị Minh hừ lạnh một tiếng, trong tay lực đạo lại càng thêm mạnh, chân cũng bước nhanh hơn .

Mà Quân Mạc Nhiễm ở phía sau theo không kịp , vẻ mặt hung hăng nói:“Ngươi muốn hại chết ta sao.” Sau khi nói xong, liền đặt mông ngồi dưới đất, bỏ qua Dạ Mị Minh.

Dạ Mị Minh nhưng thật ra cũng ngừng lại, cũng không có tức giận, ở sâu trong đôi mắt lóe ra tia uy hiếp, một phen đem Quân Mạc Nhiễm ngồi dưới đất ở khiêng trên lưng, vận khinh công liền bay đi.

Trời ạ!

Nàng trở thành cái gì, bao tải sao? Thế nhưng bị người khiêng đi!

Quân Mạc Nhiễm hung hăng dùng tay đánh vào bả vai Dạ Mị Minh, hy vọng hắn có thể dừng lại, nhưng là càng đánh, Dạ Mị Minh tốc độ càng mau, mà Quân Mạc Nhiễm đầu cũng lắc lư kịch liệt.

Rốt cục về tới Tinh Thần thành -- Tinh Thần đế quốc đô thành.

Dạ Mị Minh mới đem Quân Mạc Nhiễm ném xuống đất.

Bị ném xuống đất Quân Mạc Nhiễm lập tức quỳ rạp trên mặt đất bắt đầu kịch liệt nôn mửa.

Đột nhiên bị người nâng lên.

Chỉ thấy Dạ Mị Minh cặp con ngươi đen tối kia lộ ra sát khí, thanh âm lạnh như băng không giống lúc trước,“Nữ nhân, không cho phép ở trước mặt ta nói ‘chết’ có được hay không!”

Phía dưới truyền tới từng trận đau đớn tinh thần Quân Mạc Nhiễm không tốt lắm, nhưng tâm tình đã tức giận tới cực điểm! nâng tay chỉ vào mặt Dạ Mị Minh, sau đó không nói tiếng nào quay trở về Quân phủ.

Dạ Mị Minh nhìn bóng dáng kia, trên mặt sát khí thu liễm, đôi mặt tối đen lưu chuyển, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng kia nói,“Nàng, rốt cục đã trở lại, lần này tuyệt không để cho nàng chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện