Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 382: Bùng nổ





Quyền pháp của Vệ Phong mạnh hơn Chu Văn một chút, lại thêm Cương Chi Quyền gia trì, nhất thời đem Chu Văn rơi vào thế hạ phong.

Vệ Phong không phải lúc nào cũng sử dụng Cương Chi Quyền, nhưng hắn tình cờ sử dụng, khiến cho quyền đạo đột nhiên tăng tốc, tạo thành hiệu quả xuất bất kỳ ý, khiến quyền pháp hắn biến ảo, càng ngày càng khó đối phó.

Rất nhiều lần Chu Văn không thể ngăn trở nắm đấu của Vệ Phong, mỗi một đấm như gặp phải cự chùy oanh kích, hai tay bị oanh kích run lên.

May mắn trên người hắn có áo giáp Biến dị Thạch Si, bằng không sợ xương cánh tay hắn sớm bị oanh vỡ.

Tuy có Thạch Khải hỗ trợ nhưng Chu Văn vẫn cảm giác hai tay đau rát, run lên.

Vệ Phong phát hiện áo giáp Chu Văn vô cùng kiên cố, có thể tiếp nhận oanh kích của Cương Chi Quyền, ngay lập tức không cần cố kỵ, thỏa thích vung ra lực lượng và quyền pháp.


Bành! Bành! Bành!

Chu Văn lập tức hoàn toàn mất đi năng lực phản kích, tựa như đống cát, bị Vệ Phong triệt để áp chế, chỉ có thể giơ cánh tay lên không ngừng đón đỡ thế công như lũ quét của Vệ Phong.

Thật lâu rồi Vệ Phong mới thoải mái đánh đấm như vậy, thời điểm trước kia trên chiến trường, hắn không cần cố kỵ chiến đấu, đem lực lượng của mình phát tiết lên trên Dị thứ nguyên sinh vật.

Nhưng sau khi đến Tịch Dương học viện, mặc dù vẫn có thể giết Dị thứ nguyên sinh vật, nhưng vẫn có chút khác biệt.

Điểm khác biệt lớn nhất chính là, Dị thứ nguyên sinh vật bên trong học viện đều có tư liệu rõ ràng, hắn chỉ cần công kích nhược điểm của chúng, là có thể dễ dàng chiến thắng.

Nhưng thời điểm hắn trong quân đội, bọn hắn đa số chiến đấu với những loại Dị thứ nguyên sinh vật lạ, loại kích thích giữa sinh tử, loại khiêu chiến tồn tại khủng bố, khiến hắn hưng phấn, mà học viện không thể so sánh được.

Hơn nữa chiến đấu cùng những vị đạo sư kia, hoàn toàn bó tay bó chân, không thoải mái chút nào.

Chiến đấu với Chu Văn, khiến Vệ Phong phảng phất hồi ức lại thời điểm hắn trong quân đội, Chu Văn như một đầu Dị thứ nguyên sinh vật không có tư liệu, khiến Vệ Phong phải tìm ra nhược điểm của hắn, triệt để đánh bại hắn, lúc này Vệ Phong như một đầu hung thú hung mãnh, không ngừng bộc phát thế công kinh khủng.

Từ đầu đến giờ, mặc dù Chu Văn bị áp chế toàn diện, nhưng chưởng pháp hắn không loạn, trầm ồn khiến người khác giận sôi, dưới tình huống bị Vệ Phong áp chế, nhưng hắn vẫn chặn hết thế công của Vệ Phong, khiến Chu Văn càng ngày càng muốn công phá Chu Văn.

Vệ Phong càng ngày càng nghiêm túc, gần như sắp muốn quên đây chỉ là luyện tập, giống như hoàn toàn đầu nhập trong đó, đem năng lực của mình đẩy tới cực hạn.

Bành bành! Bành bành!

Hai cánh tay và song chưởng Chu Văn không biết chịu bao nhiêu quyền, nắm đấm Vệ Phong như bão tố, không ngừng oanh kích, đặc biệt Cương Chi Quyền, mỗi lần đánh trên cánh tay Chu Văn, mang sức mạnh bạo tạc, muốn đem cánh tay Chu Văn chấn vỡ.

Ngay cả Thạch Khải dưới sự oanh kích không ngừng, đã bắt đầu xuất hiện vết rách nhỏ xíu, nếu tiếp tục nữa chỉ sợ bị đánh nát.


Dưới áp lực như vậy, Chu Văn không sử dụng thân pháp, dùng chưởng pháp đối chiến cùng Vệ Phong, hắn mơ hồ cảm giác được Mệnh hồn Cổ Hoàng đang rục rịch, trái tim trong lồng ngực bị Mệnh hồn Cổ Hoàng phụ thể, đang nhảy kịch liệt, biên độ càng lúc càng lớn, tốc độ càng ngày càng nhanh, phảng phất như một động cơ đang hoạt động hết công suất trong xe đua.

Toàn thân Chu Văn tràn đầy tinh lực, dục vọng chiến đấu của hắn càng ngày càng tràn đầy, dưới sự áp chế của Vệ Phong, Chu Văn không e ngại, ngược lại càng hưng phấn.

Trái tim hoạt động kịch liệt, Chu Văn cảm giác mạch máu toàn thân giống như biến thành đường cao tốc, bên trong huyết dịch lưu động siêu tốc, kịch liệt ma sát với mạch vành, khiến nhiệt độ huyết dịch càng tăng cao, phảng phất như muốn bốc cháy.

Thùng thùng! Thùng thùng! Đông đông đông đông!

Dưới tác dụng của Mệnh hồn Cổ Hoàng, trái tim càng ngày càng kịch liệt, khiến Chu Văn cảm giác thân thể như biến thành một ngọn núi lửa, phảng phất không biết lúc nào có thể phun trào.

Vệ Phong càng ngày càng hưng phấn, Chu Văn ổn định kết hợp Thạch Khải kiên cố, khiến Vệ Phong hoàn tay buông tay buông chân, ngoại trừ không sử dụng Nguyên Khí kỹ, hắn đem năng lực bản thân đẩy đến cực hạn.

-Lão tử không tin, không phá nổ thế thủ của ngươi.

Vệ Phong phảng phất trở lại bên trong Dị thứ nguyên lĩnh vực, chém giết Dị thứ nguyên sinh vật, quyền pháp càng ngày càng xảo trá, càng ngày càng hung mãnh, cũng càng ngày càng trí mạng.

Lúc này Chu Văn, vẻ mặt y nguyên bình tĩnh, nhưng con mắt tựa hồ như đang thiêu đốt, hai tay không ngưng vung vẩy, bước chân không ngưng lui lại dưới thế công của Vệ Phong, vị trí cánh tay Thạch Khải đã xuất hiện nhiều vết rạn.

Nếu không phải Chu Văn tận lực sử dụng vị trí khác biệt ngăn cản nắm đấm mang theo Cương Chi Quyền của Vệ Phong, thì để nó liên tục oanh kích một vị trí, chỉ sợ cánh tay Thạch Khải đã bị đánh nát.

Hiện tại trên chỗ mảnh che tay của Thạch Khải đã đầy vết rạn, nếu tiếp tục nhập công kích, chỉ sợ áo giáp bao hai cánh tay hoàn toàn vỡ vụn.

Thế như Chu Văn không tính thu hồi Thạch Khải, lựa chọn tiếp tục chiến đấu, hắn có khả năng cảm giác được Mệnh hồn Cổ Hoàng sắp đến một điểm giới hạn nào đó, hiện tại rút lui, sợ rằng những cố gắng trước đó sẽ đổ xuống sông xuống bể.

Răng rắc! Răng rắc!


Dưới thế công của Vệ Phong, mảnh che tay đã phát ra tiếng nứt gãy rất nhỏ, mà tiếng vang càng ngày càng nhiều, phía trên mảnh che tay xuất hiện nhiều vết nứt, còn có mảnh đá vụn rơi ra bên trong vết nứt, vết rạn như mạng nhện khuếch tán,

Ánh mắt Chu Văn như lửa, tốc độ cao đón đỡ, ngăn cản thế công điên cuồng của Vệ Phong.

-Còn thiếu một chút. . . Còn thiếu một chút. .

Chu Văn chỉ cảm thấy cỗ lực lượng trong thân thể dường như núi lửa bộc phát, tuy nhiên làm sao cũng không bạo phát được, như thể có một tảng đá lớn chặn trên miệng núi, làm dung nham trong núi lửa không thể phun ra ngoài.

Răng rắc!

Cánh tay Chu Văn lại ngăn cản một quyền Vệ Phong, cạnh ngoài cánh tay phải vỡ một mảnh cỡ quả trứng gà, hóa thành từng mảnh vụn vỡ ra, phảng phát như hiệu ứng domino, đem phần áo giáp che cánh tay hoàn toàn phá vỡ.

Không có áo giáp bảo hộ, lực quyền mạnh mẽ trực tiếp đánh vào cánh tay Chu Văn, nhất thời làm xương cánh tay Chu Văn run rẩy như dây cung.

Nhưng đúng vào lúc này, trong hai mắt Chu Văn phảng phất như dung nham phun trào, khiến con ngươi hắn biến thành màu đỏ thẫm, toàn bộ thân thể bắt đầu tỏa ra khí tức khủng bố nóng rực, trên người như thể có một cỗ lực lượng nóng rực phun trào ra ngoài, khiến không khí xung quanh thân thể hắn như bị khí thế của Chu Văn bóp méo, từ xa nhìn tới, bên ngoài thân thể Chu Văn dường như có ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện