Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào
Chương 7: Cậu lại tưởng bở?
Sáng sớm.
Lâm Nhàn dậy rất sớm, thu thập một phen, sau đó liền mang balo trên vai, bước ra ngoài.
Đàn ông đi ra ngoài du lịch chính là đơn giản như vậy, mang vài bộ quần áo và sạc pin điện thoại là xong. Không giống như phụ nữ, bao lớn bao nhỏ, hận không thể mang hết cả nhà theo.
Lâm Nhàn đã không phải lần đầu tiên đi ra ngoài du lịch, cho nên Lâm Quốc Đống và Vương Hồng Mai rất yên tâm, chỉ dặn dò chú ý an toàn rồi thôi.
Khoảng cách giữa Ma đô và thành phố Giang Trấn rất gần, ngồi xe lửa cao tốc chỉ mất hai giờ mà thôi.
Mua vé, qua bảo vệ, chẳng mấy chốc đã xong quy trình.
Lúc Lâm Nhàn tìm tới chỗ ngồi của mình thì không khỏi hơi sững sờ.
Nhan Tiểu Mạn?
Thật tình cờ, hai người ngồi cùng một toa xe, mấu chốt là chỗ ngồi hai người mặt đối mặt, cùng ngồi cạnh cửa sổ.
Hôm nay Nhan Tiểu Mạn không mặc váy dài, cô mặc một chiếc áo phông trắng phối với quần jean, lộ rõ dáng người 1m68, cả người tràn đầy khí tức thanh xuân.
"Lâm Nhàn? Sao cậu lại ở đây?" Nhan Tiểu Mạn nhìn thấy hắn, hiển nhiên cũng sửng sốt.
Lâm Nhàn vừa ngồi xuống vừa cười đáp: "Cậu thật buồn cười, xe lửa cao tốc không phải nhà cậu, sao tôi lại không thể ở đây?"
Nhan Tiểu Mạn nghe vậy lại có xúc động muốn cắn hắn.
Nhan Tiểu Mạn nhìn vé xe trên tay Lâm Nhàn, phát hiện hắn cũng đi Ma đô, trong mắt cô lóe lên một tia cảnh giác: "Làm sao cậu biết tôi hôm nay đi Ma đô? Có phải Vi Vi nói cho cậu hay không?"
"Cô lại nói mê sảng cái gì đó?" Lâm Nhàn rất khó hiểu.
Nhan Tiểu Mạn khẽ hừ một tiếng, nghĩ thầm còn giả ngu.
Cô nhớ kỹ tháng trước đã từng nói với Lâm Nhàn, sau khi lấy được bằng lái, cô sẽ đi Ma đô chơi, hơn nữa cô chỉ nói lịch trình cụ thể cho riêng Lý Vi Vi.
Kết quả hôm nay ‘tình cờ’ gặp được Lâm Nhàn trên xe lửa, hơn nữa chỗ ngồi của hai người còn là mặt đối mặt.
Nhan Tiểu Mạn tuyệt đối không cho rằng trùng hợp, cô cảm thấy nhất định là Lâm Nhàn hỏi Lý Vi Vi, sau đó cố ý đi cùng chuyến xe với mình, giả vờ như ngẫu nhiên gặp mặt.
Nghĩ tới đây, Nhan Tiểu Mạn âm thầm đắc ý: Tôi thật sự là công chúa cơ trí!
Phụ nữ rất thích mơ mộng, rất nhanh, Nhan Tiểu Mạn liền liên tưởng đến lần gặp tại trạm xe buýt lần trước, lần đó có phải cũng do Lâm Nhàn cố ý hay không?
Mục đích hắn làm như vậy nhất định là vì theo đuổi mình!
Nhan Tiểu Mạn giả bộ như không có việc gì, chỉ tùy ý nhìn Lâm Nhàn, nhưng trong lòng lại âm thầm so sánh hắn với những nam sinh khác.
Ân, Vi Vi nói không sai, dáng dấp Lâm Nhàn xác thực rất soái, hơn nữa làn da cũng trắng trẻo, trước đây sao mình lại không phát hiện nhỉ?
Mặc dù tên khốn này luôn khi dễ mình, nhưng nói chuyện phiếm với hắn lại rất vui vẻ...
Nếu hắn thổ lộ với mình thì làm sao bây giờ?
Có nên từ chối hay không?
...
Lâm Nhàn hiển nhiên không biết, vẻn vẹn vài giây đồng hồ, Nhan Tiểu Mạn đã viết ra trọn vẹn một bộ kịch bản phim tình yêu.
Nếu biết, hắn đoán chừng sẽ nói: Cậu lại tưởng bở à?
Đài truyền hình không mời cậu làm người phát ngôn rõ là uổng phí của trời.
Trong lúc Nhan Tiểu Mạn suy nghĩ lung tung, hành khách trên xe đã nhiều hơn, bên cạnh hai người đều có hành khách ngồi xuống.
Bên cạnh Lâm Nhàn là một chú trung niên, sau khi cất kỹ ba lô, chú đó liền móc ra một tờ báo, yên tĩnh đọc. Còn liền kề Nhan Tiểu Mạn là một thanh niên bốn mắt, tuổi tác có vẻ không lớn, dường như là sinh viên đại học.
Trong tích tắc nhìn thấy Nhan Tiểu Mạn, gã đeo kính lập tức sáng mắt lên.
Không thể không nói, nhan trị của Nhan Tiểu Mạn xác thực rất cao, mấu chốt nhất là khí chất tốt, dù đặt ở Ma đô – nơi mỹ nữ như mây thì cũng có thể làm khối người hâm mộ.
Thấy thế, Nhan Tiểu Mạn không khỏi khẽ nhíu mày.
Cô từng gặp loại ánh mắt này quá nhiều lần, mỗi lần đều khiến cô rất khó chịu.
Trái lại, ánh mắt của Lâm Nhàn rất thanh tịnh, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Nhan Tiểu Mạn không bài xích hắn.
Nhưng gã đeo kính không hề tự hiểu bản thân, mà lại chủ động bắt chuyện: "Chào mỹ nữ."
"Chào anh."
Nhan Tiểu Mạn qua loa đáp lại.
“Tôi là Hoàng Gia Thành, năm thứ hai đại học Kinh tế Tài Chính tại Ma đô, mỹ nữ thì sao?" Gã đeo kính - Hoàng Gia Thành tiếp tục bắt chuyện.
"Mới vừa tốt nghiệp cao trung."
Nhan Tiểu Mạn ra vẻ rất lãnh đạm, nói xong liền cúi đầu chơi điện thoại.
Hoàng Gia Thành nghe được Nhan Tiểu Mạn mới vừa tốt nghiệp cao trung, trong lòng gã càng thêm kích động.
Đại học Kinh tế Tài Chính mặc dù mỹ nữ như mây, nhưng nữ thần chất lượng cao giống như Nhan Tiểu Mạn thì lại chẳng có mấy. Mấu chốt là những nữ thần kia đã sớm danh hoa có chủ, chẳng ai thèm để ý gã.
Còn học sinh cấp ba lại khác, nữ sinh mới vừa tốt nghiệp tương đối đơn thuần, đây là thời điểm tán tỉnh thích hợp nhất.
Hoàng Gia Thành cảm thấy mình vô tình nhặt được cái bình, lúc này không ra tay vậy còn chờ đến lúc nào? Chờ đối phương lên đại học rồi thì đâu còn đến lượt mình nữa.
Nghĩ tới đây, Hoàng Gia Thành càng thêm bức thiết, hào hứng hỏi: "Mới vừa tốt nghiệp à, chuẩn bị vào đại học nào?"
Nhan Tiểu Mạn thờ ơ trả lời: "Ngũ Giác Tràng Xã Khu Chức Giáo trung tâm."
"Ngũ Giác Tràng Xã Khu Chức Giáo trung tâm?"
Trường học gì mà tên quái lạ vậy?
Hoàng Gia Thành nhất thời không phản ứng kịp, nghe tên cứ tưởng rằng trường đại học nào đó, thế là lập tức đắc ý nói: "Bây giờ trường đại học chỉ biết thu tiền, giáo viên không hề có trách nhiệm, hơn nữa bằng đại học mang ra xã hội gần như chả có tác dụng gì."
Nghe vậy, Lâm Nhàn kém chút là cười ra tiếng.
Anh bạn này thật hài hước, trước tiên không nói Nhan Tiểu Mạn chơi khăm, dù xem như cô ấy thật sự học trường đó, nhưng lúc này anh bạn hạ thấp trường của người ta là có ý gì?
Anh bạn, giả bộ không phải là làm như vậy đâu!
Chú trung niên bên cạnh buông tờ báo xuống, cười nói: "A, không nghĩ tới ở đây có thể đụng tới sư muội."
Nhan Tiểu Mạn ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: "Chú cũng học đại học Phục Đán?"
"Ân!"
Chú trung niên trêu ghẹo: “Tôi khóa 93, có thể nói cô bé nên gọi tôi một tiếng sư huynh."
Phục Đán?
Không phải Ngũ Giác Tràng Xã Khu Chức Giáo trung tâm sao?
Sắc mặt Hoàng Gia Thành lập tức trở nên rất khó coi, vốn đang định khoe học thức kết quả thành ngu xuẩn.
Tài đại mặc dù không tệ, nhưng hiển nhiên chẳng có khả năng so sánh với Phục Đán.
Chú trung niên trò chuyện vài câu với Nhan Tiểu Mạn rồi lại tập trung đọc báo.
"Mỹ nữ tên gọi là gì?"
"Mỹ nữ cũng đi Ma đô du lịch sao? Có cần tôi làm hướng dẫn du lịch hay không?"
"Mỹ nữ có thể thêm WeChat sao?"
Hoàng Gia Thành vẫn không từ bỏ, mặt dày tiếp tục trò chuyện với Nhan Tiểu Mạn, chẳng hề phát hiện vẻ khó chịu trên mặt đối phương càng lúc càng dày.
"Ông ~ "
Lúc này, Lâm Nhàn cảm giác điện thoại di động trong túi đột nhiên run lên.
Hóa ra là tin nhắn Nhan Tiểu Mạn gửi tới: Lâm Nhàn, giúp một chút, có thể đổi chỗ ngồi với tôi hay không?
Lâm Nhàn ngẩng đầu, phát hiện Nhan Tiểu Mạn đang dùng ánh mắt cầu trợ giúp nhìn hắn, hiển nhiên là đã bị gã đeo kính bên cạnh phiền đến không chịu được nữa.
Thấy thế, Lâm Nhàn mỉm cười, giơ hai ngón tay về phía cô.
Nhan Tiểu Mạn lập tức hiểu ý hắn, tức giận trừng mắt, thầm nói: "Hai cái nhân tình thì hai cái nhân tình, quỷ hẹp hòi!"
Lâm Nhàn dậy rất sớm, thu thập một phen, sau đó liền mang balo trên vai, bước ra ngoài.
Đàn ông đi ra ngoài du lịch chính là đơn giản như vậy, mang vài bộ quần áo và sạc pin điện thoại là xong. Không giống như phụ nữ, bao lớn bao nhỏ, hận không thể mang hết cả nhà theo.
Lâm Nhàn đã không phải lần đầu tiên đi ra ngoài du lịch, cho nên Lâm Quốc Đống và Vương Hồng Mai rất yên tâm, chỉ dặn dò chú ý an toàn rồi thôi.
Khoảng cách giữa Ma đô và thành phố Giang Trấn rất gần, ngồi xe lửa cao tốc chỉ mất hai giờ mà thôi.
Mua vé, qua bảo vệ, chẳng mấy chốc đã xong quy trình.
Lúc Lâm Nhàn tìm tới chỗ ngồi của mình thì không khỏi hơi sững sờ.
Nhan Tiểu Mạn?
Thật tình cờ, hai người ngồi cùng một toa xe, mấu chốt là chỗ ngồi hai người mặt đối mặt, cùng ngồi cạnh cửa sổ.
Hôm nay Nhan Tiểu Mạn không mặc váy dài, cô mặc một chiếc áo phông trắng phối với quần jean, lộ rõ dáng người 1m68, cả người tràn đầy khí tức thanh xuân.
"Lâm Nhàn? Sao cậu lại ở đây?" Nhan Tiểu Mạn nhìn thấy hắn, hiển nhiên cũng sửng sốt.
Lâm Nhàn vừa ngồi xuống vừa cười đáp: "Cậu thật buồn cười, xe lửa cao tốc không phải nhà cậu, sao tôi lại không thể ở đây?"
Nhan Tiểu Mạn nghe vậy lại có xúc động muốn cắn hắn.
Nhan Tiểu Mạn nhìn vé xe trên tay Lâm Nhàn, phát hiện hắn cũng đi Ma đô, trong mắt cô lóe lên một tia cảnh giác: "Làm sao cậu biết tôi hôm nay đi Ma đô? Có phải Vi Vi nói cho cậu hay không?"
"Cô lại nói mê sảng cái gì đó?" Lâm Nhàn rất khó hiểu.
Nhan Tiểu Mạn khẽ hừ một tiếng, nghĩ thầm còn giả ngu.
Cô nhớ kỹ tháng trước đã từng nói với Lâm Nhàn, sau khi lấy được bằng lái, cô sẽ đi Ma đô chơi, hơn nữa cô chỉ nói lịch trình cụ thể cho riêng Lý Vi Vi.
Kết quả hôm nay ‘tình cờ’ gặp được Lâm Nhàn trên xe lửa, hơn nữa chỗ ngồi của hai người còn là mặt đối mặt.
Nhan Tiểu Mạn tuyệt đối không cho rằng trùng hợp, cô cảm thấy nhất định là Lâm Nhàn hỏi Lý Vi Vi, sau đó cố ý đi cùng chuyến xe với mình, giả vờ như ngẫu nhiên gặp mặt.
Nghĩ tới đây, Nhan Tiểu Mạn âm thầm đắc ý: Tôi thật sự là công chúa cơ trí!
Phụ nữ rất thích mơ mộng, rất nhanh, Nhan Tiểu Mạn liền liên tưởng đến lần gặp tại trạm xe buýt lần trước, lần đó có phải cũng do Lâm Nhàn cố ý hay không?
Mục đích hắn làm như vậy nhất định là vì theo đuổi mình!
Nhan Tiểu Mạn giả bộ như không có việc gì, chỉ tùy ý nhìn Lâm Nhàn, nhưng trong lòng lại âm thầm so sánh hắn với những nam sinh khác.
Ân, Vi Vi nói không sai, dáng dấp Lâm Nhàn xác thực rất soái, hơn nữa làn da cũng trắng trẻo, trước đây sao mình lại không phát hiện nhỉ?
Mặc dù tên khốn này luôn khi dễ mình, nhưng nói chuyện phiếm với hắn lại rất vui vẻ...
Nếu hắn thổ lộ với mình thì làm sao bây giờ?
Có nên từ chối hay không?
...
Lâm Nhàn hiển nhiên không biết, vẻn vẹn vài giây đồng hồ, Nhan Tiểu Mạn đã viết ra trọn vẹn một bộ kịch bản phim tình yêu.
Nếu biết, hắn đoán chừng sẽ nói: Cậu lại tưởng bở à?
Đài truyền hình không mời cậu làm người phát ngôn rõ là uổng phí của trời.
Trong lúc Nhan Tiểu Mạn suy nghĩ lung tung, hành khách trên xe đã nhiều hơn, bên cạnh hai người đều có hành khách ngồi xuống.
Bên cạnh Lâm Nhàn là một chú trung niên, sau khi cất kỹ ba lô, chú đó liền móc ra một tờ báo, yên tĩnh đọc. Còn liền kề Nhan Tiểu Mạn là một thanh niên bốn mắt, tuổi tác có vẻ không lớn, dường như là sinh viên đại học.
Trong tích tắc nhìn thấy Nhan Tiểu Mạn, gã đeo kính lập tức sáng mắt lên.
Không thể không nói, nhan trị của Nhan Tiểu Mạn xác thực rất cao, mấu chốt nhất là khí chất tốt, dù đặt ở Ma đô – nơi mỹ nữ như mây thì cũng có thể làm khối người hâm mộ.
Thấy thế, Nhan Tiểu Mạn không khỏi khẽ nhíu mày.
Cô từng gặp loại ánh mắt này quá nhiều lần, mỗi lần đều khiến cô rất khó chịu.
Trái lại, ánh mắt của Lâm Nhàn rất thanh tịnh, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Nhan Tiểu Mạn không bài xích hắn.
Nhưng gã đeo kính không hề tự hiểu bản thân, mà lại chủ động bắt chuyện: "Chào mỹ nữ."
"Chào anh."
Nhan Tiểu Mạn qua loa đáp lại.
“Tôi là Hoàng Gia Thành, năm thứ hai đại học Kinh tế Tài Chính tại Ma đô, mỹ nữ thì sao?" Gã đeo kính - Hoàng Gia Thành tiếp tục bắt chuyện.
"Mới vừa tốt nghiệp cao trung."
Nhan Tiểu Mạn ra vẻ rất lãnh đạm, nói xong liền cúi đầu chơi điện thoại.
Hoàng Gia Thành nghe được Nhan Tiểu Mạn mới vừa tốt nghiệp cao trung, trong lòng gã càng thêm kích động.
Đại học Kinh tế Tài Chính mặc dù mỹ nữ như mây, nhưng nữ thần chất lượng cao giống như Nhan Tiểu Mạn thì lại chẳng có mấy. Mấu chốt là những nữ thần kia đã sớm danh hoa có chủ, chẳng ai thèm để ý gã.
Còn học sinh cấp ba lại khác, nữ sinh mới vừa tốt nghiệp tương đối đơn thuần, đây là thời điểm tán tỉnh thích hợp nhất.
Hoàng Gia Thành cảm thấy mình vô tình nhặt được cái bình, lúc này không ra tay vậy còn chờ đến lúc nào? Chờ đối phương lên đại học rồi thì đâu còn đến lượt mình nữa.
Nghĩ tới đây, Hoàng Gia Thành càng thêm bức thiết, hào hứng hỏi: "Mới vừa tốt nghiệp à, chuẩn bị vào đại học nào?"
Nhan Tiểu Mạn thờ ơ trả lời: "Ngũ Giác Tràng Xã Khu Chức Giáo trung tâm."
"Ngũ Giác Tràng Xã Khu Chức Giáo trung tâm?"
Trường học gì mà tên quái lạ vậy?
Hoàng Gia Thành nhất thời không phản ứng kịp, nghe tên cứ tưởng rằng trường đại học nào đó, thế là lập tức đắc ý nói: "Bây giờ trường đại học chỉ biết thu tiền, giáo viên không hề có trách nhiệm, hơn nữa bằng đại học mang ra xã hội gần như chả có tác dụng gì."
Nghe vậy, Lâm Nhàn kém chút là cười ra tiếng.
Anh bạn này thật hài hước, trước tiên không nói Nhan Tiểu Mạn chơi khăm, dù xem như cô ấy thật sự học trường đó, nhưng lúc này anh bạn hạ thấp trường của người ta là có ý gì?
Anh bạn, giả bộ không phải là làm như vậy đâu!
Chú trung niên bên cạnh buông tờ báo xuống, cười nói: "A, không nghĩ tới ở đây có thể đụng tới sư muội."
Nhan Tiểu Mạn ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: "Chú cũng học đại học Phục Đán?"
"Ân!"
Chú trung niên trêu ghẹo: “Tôi khóa 93, có thể nói cô bé nên gọi tôi một tiếng sư huynh."
Phục Đán?
Không phải Ngũ Giác Tràng Xã Khu Chức Giáo trung tâm sao?
Sắc mặt Hoàng Gia Thành lập tức trở nên rất khó coi, vốn đang định khoe học thức kết quả thành ngu xuẩn.
Tài đại mặc dù không tệ, nhưng hiển nhiên chẳng có khả năng so sánh với Phục Đán.
Chú trung niên trò chuyện vài câu với Nhan Tiểu Mạn rồi lại tập trung đọc báo.
"Mỹ nữ tên gọi là gì?"
"Mỹ nữ cũng đi Ma đô du lịch sao? Có cần tôi làm hướng dẫn du lịch hay không?"
"Mỹ nữ có thể thêm WeChat sao?"
Hoàng Gia Thành vẫn không từ bỏ, mặt dày tiếp tục trò chuyện với Nhan Tiểu Mạn, chẳng hề phát hiện vẻ khó chịu trên mặt đối phương càng lúc càng dày.
"Ông ~ "
Lúc này, Lâm Nhàn cảm giác điện thoại di động trong túi đột nhiên run lên.
Hóa ra là tin nhắn Nhan Tiểu Mạn gửi tới: Lâm Nhàn, giúp một chút, có thể đổi chỗ ngồi với tôi hay không?
Lâm Nhàn ngẩng đầu, phát hiện Nhan Tiểu Mạn đang dùng ánh mắt cầu trợ giúp nhìn hắn, hiển nhiên là đã bị gã đeo kính bên cạnh phiền đến không chịu được nữa.
Thấy thế, Lâm Nhàn mỉm cười, giơ hai ngón tay về phía cô.
Nhan Tiểu Mạn lập tức hiểu ý hắn, tức giận trừng mắt, thầm nói: "Hai cái nhân tình thì hai cái nhân tình, quỷ hẹp hòi!"
Bình luận truyện