Ta Có Cái Mỏ Hỗn
Chương 11
11.
Thực ra, từ khi đến đây ta đã nghĩ đến việc chạy trốn mấy lần.
Nhưng Tiêu Trường Minh là nam chính truyện ngược não tàn, đã “chó” thì phải “chó” đến cùng, ngay cả dùng chữ “thằng chó” vẫn còn thấy ngượng.
Hắn không chỉ đưa tiền cho Lý mama để “chăm sóc” ta, mà còn cử người canh giữ ta nữa.
Thị vệ bên cạnh hắn, Hàn Tiêu, đã mang theo một số thị vệ khác và canh chừng dưới Thiên Hương lâu.
Mỗi lần ta cố gắng trốn thoát thì đều bị bọn họ túm được.
"Liên di nương, Vương gia có lệnh, không cho người bước ra khỏi Thiên hương lâu nửa bước!"
Ta "chậc" một tiếng, giơ tay chọc vào ngực Hàn Tiêu.
"Nghe này, nghe này. Đây là lời mà một con người có thể nói sao?"
"Vương phủ thì gọi ta là vương phi, bây giờ lại gọi là Liên di nương."
"Không có chút lễ phép nào cả."
"Ta nói cho ngươi biết, hành vi của ngươi gọi là ép người tốt làm chuyện xấu..."
Hàn Tiêu có vẻ thật thà, ta cứ chọc hắn, nhưng hắn cứ lẩn tránh và trực tiếp bị dồn vào một góc.
Lưng hắn dựa vào tường đến "rầm" một cái.
"Vương phi..."
Ngay khi hắn chuẩn bị nói, có một tiếng hét giận dữ vang lên phía sau.
"Các ngươi đang làm gì?"
Ra là Tiêu Trường Minh đã nửa tháng nay không gặp.
Ta nghĩ, lúc này ta nên mềm mỏng, kéo vạt áo của hắn mà khóc thảm thương, để hắn tan nát cõi lòng, sau đó thương tình thả ta ra.
Mặc dù đãi ngộ của Thiên hương Lâu khá ổn, nhưng cũng không phải nơi tốt đẹp gì.
Trong đầu ta nghĩ như thế, nhưng mà cái miệng lại không nghe lời ta.
"Yo! Vương gia, đến chơi gái à?"
Hàn Tiêu: "..."
Tiêu Trường Minh: "..."
Ta: "..."
Có phải ta không cẩn thận rồi làm bại lộ cái gì không?
Thực ra, từ khi đến đây ta đã nghĩ đến việc chạy trốn mấy lần.
Nhưng Tiêu Trường Minh là nam chính truyện ngược não tàn, đã “chó” thì phải “chó” đến cùng, ngay cả dùng chữ “thằng chó” vẫn còn thấy ngượng.
Hắn không chỉ đưa tiền cho Lý mama để “chăm sóc” ta, mà còn cử người canh giữ ta nữa.
Thị vệ bên cạnh hắn, Hàn Tiêu, đã mang theo một số thị vệ khác và canh chừng dưới Thiên Hương lâu.
Mỗi lần ta cố gắng trốn thoát thì đều bị bọn họ túm được.
"Liên di nương, Vương gia có lệnh, không cho người bước ra khỏi Thiên hương lâu nửa bước!"
Ta "chậc" một tiếng, giơ tay chọc vào ngực Hàn Tiêu.
"Nghe này, nghe này. Đây là lời mà một con người có thể nói sao?"
"Vương phủ thì gọi ta là vương phi, bây giờ lại gọi là Liên di nương."
"Không có chút lễ phép nào cả."
"Ta nói cho ngươi biết, hành vi của ngươi gọi là ép người tốt làm chuyện xấu..."
Hàn Tiêu có vẻ thật thà, ta cứ chọc hắn, nhưng hắn cứ lẩn tránh và trực tiếp bị dồn vào một góc.
Lưng hắn dựa vào tường đến "rầm" một cái.
"Vương phi..."
Ngay khi hắn chuẩn bị nói, có một tiếng hét giận dữ vang lên phía sau.
"Các ngươi đang làm gì?"
Ra là Tiêu Trường Minh đã nửa tháng nay không gặp.
Ta nghĩ, lúc này ta nên mềm mỏng, kéo vạt áo của hắn mà khóc thảm thương, để hắn tan nát cõi lòng, sau đó thương tình thả ta ra.
Mặc dù đãi ngộ của Thiên hương Lâu khá ổn, nhưng cũng không phải nơi tốt đẹp gì.
Trong đầu ta nghĩ như thế, nhưng mà cái miệng lại không nghe lời ta.
"Yo! Vương gia, đến chơi gái à?"
Hàn Tiêu: "..."
Tiêu Trường Minh: "..."
Ta: "..."
Có phải ta không cẩn thận rồi làm bại lộ cái gì không?
Bình luận truyện