Ta Có Dược A!
Chương 314: Tam tộc
Edit: Cám ❤.
Ba tộc trong đại điện có hình thái hoàn toàn bất đồng, đều có đặc thù dị tộc rõ ràng.
Dẫn đầu tộc thứ nhất là lão giả chỉ cao ba thước, dáng người mập mạp, gò má lại cực gầy, bên má còn có bộ râu dài mảnh mai, trên cái mũi nhỏ xíu còn theo một mạt kim sắc nhàn nhạt, tướng mạo phi thường kì lạ.
Nhưng người tinh ý có thể nhìn ra bộ tộc này chính là một nhánh của Thử tộc.
Ngoài ra còn có mười mấy người đứng phía sau lão giả, tất cả đều thấp bé mập mạp, so với lão giả thì đặc thù Thử tộc càng thêm rõ ràng, cứ như là... Chưa hoàn toàn biến hóa thành con người.
Trên vai họ còn có một số tiểu lão thử có điểm vàng trên mũi, ngay cả màu lông cũng lấp lánh ánh vàng.
Đây là hậu duệ của Thử Tộc, bản thể dạng chuột, chỉ khi thực lực cao cường hoặc đạt đến độ tuổi nhất định, hoặc có huyết thống tổ tộc thuần hậu mới có thể biến hóa thành hình dáng con người.
Tộc đàn thứ hai là một đám hầu tử, hoặc có thể nói là tựa người nhưng không phải người, giống khỉ nhưng không phải khỉ.
Bọn họ đứng thẳng người, lông mao toàn thân có màu nâu đỏ như khỉ, nhưng bàn tay bàn chân lại giống hệt con người, chỉ là vô luận ngón tay hay ngón chân đều ít hơn con người một ngón mà thôi. Đương nhiên, mặt họ vẫn là mặt khỉ, đây chính là một nhánh của Hầu tộc.
Đặc biệt nhất là người dẫn đầu là lão hầu thấp bé lông tóc toàn thân đã ngã sang màu trắng, chiều cao chỉ tương đương với Thử tộc đứng đối diện, mà những hầu tử phía sau lão hầu tử đều cực kì cao –– người cao nhất cũng phải hơn cả trượng, cực kì cao lớn.
Lại nói đến chủng tộc thứ ba, người dẫn đầu tướng mạo hàm hậu tựa hồ giống hệt loài người, tuy nhiên hai chân hắn lại không phải chân người thường, mà là một đôi móng trâu, đồng thời những tộc nhân phía sau đều phát triển với hình dáng đầu trâu cực lớn.
Đây là một nhánh của Ngưu tộc.
Công Nghi Thiên Hành lấy bức họa ra, ra lệnh cho tam tộc.
Trưởng giả ba Nô tộc cũng không dám chậm trễ, vội vàng nhận lấy bức họa xem xét cẩn thận, nhanh chóng đáp lời: "Lão gia cứ yên tâm, chúng ta sẽ dốc toàn lực tìm được người này."
Công Nghi Thiên Hành nghe xong, khẽ gật đầu, chợt nói: "Về sau gọi ta "công tử" là được."
Trưởng giả ba Nô tộc lần nữa đáp lời.
Bất quá, trưởng giả Thử tộc không che giấu được khôn khéo, hai mắt đảo lia, đột nhiên hỏi: "Không biết người công tử cần tìm, là còn sống hay......"
Công Nghi Thiên Hành lạnh giọng: "Đây là người ta coi trọng, sau khi tìm được các ngươi phải chiếu cố hắn thật tốt, không được để hắn có tổn hại nào."
Khi nói chuyện, khí thế uy nghiêm bộc phát.
Trưởng lão thử tộc vội vàng khom lưng: "Tuân mệnh, công tử."
Vẻ mặt Công Nghi Thiên Hành thoáng dịu lại: "Thử lão, ngươi phái người bên dưới điều động chuột trong thiên hạ tìm được người càng sớm càng tốt. Ngoài ra, ta sẽ để mười Tế Khuyển, mười Ngao Khuyển, đồng hành cùng Thử tộc ngươi. Khuyển giỏi đánh hơi, Thử tộc các ngươi thống lĩnh các loại chuột, hai bên hợp tác chặt chẽ, chớ làm ta thất vọng. Dù hai tộc khác cũng sẽ tương trợ tộc ngươi, nhưng trọng trách lần này vẫn thuộc về Thử tộc."
Trưởng lão thử tộc lần nữa khom người.
Công Nghi Thiên Hành lại nói: "Trong ba tộc, tộc nào có thể tìm ra được người trước sẽ được trọng thưởng!"
Thủ lĩnh tam tộc hai mắt sáng ngời, khí thế càng trở nên bất đồng.
Nói xong việc tìm người, Công Nghi Thiên Hành lại trầm ngâm: "Ta chọn Phệ Linh Thử tộc các ngươi làm thuộc hạ dưới trướng là bởi vì nhìn trúng thiên phú cùng bản lĩnh các ngươi có. Ta có một quặng tài nguyên, có thể sinh ra rất nhiều khoáng thạch, hiện tại ta đem quặng này giao cho Thử tộc trông giữ, ngươi phái người thích hợp cẩn thận xử lí. Về sau tộc các ngươi sẽ thay ta thu thập các khoáng thạch bên trong, kết hợp cùng với Thiết Ngưu tộc chế tạo ra các loại phàm binh thượng đẳng và các loại Linh Binh, đem cửa hàng từ Thập Tuyệt thành mở rộng ra bên ngoài, không được có sai lầm." Nói đến đây lại nhìn sang ngưu tộc: "Ngưu Bân, Thiết Ngưu tộc thiện chiến cũng thiện luyện binh, các ngươi phải hảo hảo phối hợp với Thử tộc. Sổ sách sẽ do ngươi phụ trách, hàng năm đều phải báo cáo lại với ta, nếu có sai lệch, tất nhiên phải bị trừng phạt. Nhưng nếu làm tốt, ta đương nhiên sẽ có khen thưởng."
Thử tộc bản tính tinh ranh thích trộm cắp, chuột lão vừa nghe liền biết chủ nhân đang cảnh cáo, nhắc nhở bọn họ cần phải khắc chế bản tính của mình. Thử tộc tuy số lượng đông đúc, nhưng ngoại hình năng lực đều không rõ ràng, hiện giờ khó lắm mới có chủ nhân cấp bậc Thiên Kiêu chịu thu nhận họ, vì thế nào dám lơ là, liền vội vàng đồng ý.
Nam trung niên đứng đầu Ngưu tộc bản tính thành thật, nghe xong cũng mặc kệ thâm ý trong lời nói, chỉ biết nghe lệnh hành sự, nhanh chóng tiến lên, cúi người đáp: "Vâng, công tử."
Giao phó hai bên xong, Công Nghi Thiên Hành lại nhìn sang lão hầu tử: "Hầu lão, tộc ngươi là Bách Linh Hầu thông minh, toàn tộc giỏi hái thuốc chế rượu, ta chọn các ngươi là vì thiếu niên kia.... Hiện tại dưới danh nghĩa ta có hai mươi dặm đất rừng, bên trong có rất nhiều trái cây dược liệu. Các ngươi có thể thu thập chúng luyện thành rượu thuốc, rượu trái cây, tương tự như Thiết Ngưu tộc cùng Phệ Kim Thử tộc, đem tiệm rượu truyền bá khắp thiên hạ."
Hầu lão giọng nói già nua, ánh mắt cơ trí: "Tuân lệnh công tử."
Công Nghi Thiên Hành phân phó xong một đống công việc, lúc này sắc mặt cũng dịu lại: "Ba tộc các ngươi nếu đã được ta thu nhận, thì chính là người dưới trướng ta, có ta một ngày, tất sẽ không để các ngươi bị người khác khinh khi. Nếu ngày sau ba tộc các ngươi dốc lòng cống hiến, tương lai ta có thể thu nhận con cháu kiệt suất các ngươi đến làm gia thần."
Tộc lão ba tộc vừa nghe, không khỏi vui mừng.
Thập Tuyệt Tông tuy lớn, Nô tộc cũng nhiều, nhưng không phải tất cả mọi người đều có tư cách chọn lựa Nô tộc. Người có thể chọn lựa Nô tộc, phần lớn đều có địa vị khá cao, muốn mua một ít Nô tộc trong tông môn về làm việc cho riêng mình. Chỉ là Nô tộc dưới tình huống này hầu hết đều bị cường giả môn hạ thao túng, cho dù chủ nhân nhân từ, bên trên vẫn còn có quản sự đến bộc lột khó dễ, hàng năm đều phải chịu đựng biết bao khổ sở. Nhưng bọn họ thân là Nô tộc, nếu không có người thu nạp, cũng chỉ có thể cay đắng làm việc cho tông môn mà thôi, với tài nguyên thấp nhất, tộc đàn khó phát triển, dân cư trước sau không tăng được, bất lợi đủ đường. Mà nếu chủ nhân không tốt lại càng tồi tệ hơn, không chỉ bị chèn ép khắc nghiệt, con cháu trong tộc cũng ăn bữa hôm lo bữa mai, thậm chí còn có khả năng bị đem đi mua vui chịu chết, dân số giảm mạnh, còn nhiều thiệt hại hơn vẫn chưa biết trước được.
Đối với cường giả trong tông môn mà nói, Nô tộc chính là nô bộc, sinh tử đều do một tay bọn họ khống chế, cho dù trong tộc chết hết cũng không gây trở ngại gì nhiều, cùng lắm thì đổi tộc khác, không có gì to tát cả. Nhưng đối với Nô tộc mà nói, để tộc đàn có thể phát triển, bọn họ cần phải tích lũy tài nguyên trong tương lai, chỉ như thế mới có thể tìm đến tự do.
Mà may mắn hơn nữa chính là được đệ tử kiệt xuất trong tông môn chọn lựa.
Phải là Thiên Kiêu tư chất vượt xa người thường do tông môn chiêu mộ đến, hoặc là thiên tài rất có thành tựu trong tông môn mới có tư cách chọn lựa Nô tộc làm việc riêng cho mình trong khi cảnh giới bản thân chưa cao cùng với lí lịch không đủ hùng hậu. Lúc đó, các đệ tử kiệt xuất đều sẽ giao phó công việc cho Nô tộc, tránh việc lãng phí số người này.
Lúc được Công Nghi Thiên Hành chọn lựa, ba tộc đều mừng rỡ như điên, đặc biệt hôm nay được chủ nhân tiếp kiến, ba vị tộc lão lập tức nhìn ra đây là một chủ nhân thưởng phạt phân minh, lại có thêm lời hứa hẹn của Công Nghi Thiên Hành, chút bất an lo lắng trước đó đều tan thành mây khói.
Ba tộc lão tiên tiếp cảm kích tạ ơn, mỗi người đều âm thầm tính toán, nhất định phải làm việc thật tốt để trấn áp hai tộc còn lại, phải làm cho tộc đàn của mình trở thành bộ tộc được yêu thích nhất trong lòng chủ nhân.
Loại cạnh tranh đấu đá qua lại nếu là tốt Công Nghi Thiên Hành cũng rất vui khi thấy họ tích cực như vậy. Người có tâm cạnh tranh đủ khốc liệt, mới có thể làm được việc lớn.
Những gì nên nói đã nói xong, Công Nghi Thiên Hành vung tay, để cho tam tộc từng người lui ra ngoài.
Tộc lão nhanh chóng mang theo người của mình rời đi, còn có rất nhiều việc đang chờ đợi bọn họ, tỷ như bắt tay vào xây dựng sản nghiệp cho chủ nhân nhà mình....
Sau đó, Công Nghi Thiên Hành lại huýt sáo một tiếng, mười một người cả nam lẫn nữ xuất hiện trước mặt y.
Công Nghi Thiên Hành nhìn qua từng người.
Người đứng đầu là cường giả Ngao Khuyển tộc Vũ Hóa cảnh, tên Ngao Ứng, thân hình cao lớn, tứ chi thon dài, cơ bắp cân xứng, mỗi tất da tất thịt trên người đều tràn ngập lực lượng. Tướng mạo người này cũng rất anh tuấn, ánh mắt dịu ngoan, nhưng lúc nhìn quanh giữa mày lại sinh ra một loại kiệt ngạo, tuy có chút mẫu thuẫn nhưng cũng làm người an tâm.
Công Nghi Thiên Hành rất hài lòng với hắn: "Ngao Ứng, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ là hộ vệ cận thân của ta, phàm là có người muốn hại ta, nếu bắt sống được thì bắt, không thể bắt thì giết."
Ngao Ứng cúi đầu: "Tuân mệnh, công tử."
Tiếp đó là mười vị Hợp Nguyên cảnh.
Trong đó có bảy người thuộc Ngao Khuyển tộc, đều là nam tử, cho người ta cảm giác tương tự như Ngao Ứng, ba người còn lại thuộc Phong Khuyển tộc, một nữ hai nam, mơ hồ còn lấy nữ tử làm chủ.
Công Nghi Thiên Hành nhìn kỹ từng người.
Trong cơ thể Phong Khuyển tộc có máu điên, nghe nói ngày thường cũng không khác gì so với Ngao Khuyển tộc cùng Tế Khuyển tộc, nhưng nếu gặp phải cường địch hoặc tâm tình nóng nảy thì sẽ lập tức kích phát máu điên, thực lực đột tăng gấp đôi, cực kì đáng sợ! Tộc đàn này nếu có thể dùng tốt thì là có lợi, nếu dùng không tốt thì là hại, có thể nói chính là một con dao hai lưỡi.1
Bất quá Công Nghi Thiên Hành đã chọn Ngao Ứng làm thủ lĩnh, lấy thực lực Vũ Hóa cảnh của hắn, cho dù ba Phong Khuyển cùng nhau nổi điên cũng sẽ có người trấn áp, trong tay y, Phong Khuyển là kì binh, chứ không có hại.
Công Nghi Thiên Hành lại nói: "Ngao Ứng, mười người này tùy ngươi an bài. Ngày thường nếu trong sản nghiệp của ta có chỗ nào cần cường giả trấn áp, ngươi cứ phái một hoặc vài người đến đó bảo vệ trông coi, đã hiểu chưa? Nếu có chuyện gì không giải quyết được, thì báo lại với ta, ta sẽ nhờ người khác đến xử lí."
Ngao Ứng rất ổn trọng đáp: "Vâng, công tử."
Công Nghi Thiên Hành lại phất tay, để những này lui ra.
Tiếc là Thiên Long Vệ không thể theo đến đây, nếu không vì Thiên Long Vệ thực lực chưa đủ, thì những Thiên Long Vệ đã ăn đan dược luyện chế từ máu y –– cơ hồ có huyết mạch tương đồng với y mới chính là trợ thủ đắc lực nhất!
Bên này Cố Tá đã gom đủ dược liệu, bắt đầu dựa theo phương thuốc tiến hành luyện dược.
Muốn thuận lợi kích phát Vạn Lậu Chi Thể, bất kể là dược thủy hay đan dược cũng đều không thể thiếu, dược thủy trị từ ngoài vào trong, đan dược trị từ trong ra ngoài, hai bên cùng xuất phát là tốt nhất.
Sau một ngày một đêm tỉ mỉ luyện chế, Cố Tá vọt thẳng ra ngoài hô to: "Trường Phong, mau gọi huynh trưởng ngươi đến a! Dược đã luyện thành, bảo hắn đến càng nhanh càng tốt!"
Hồ Trường An không tiện ở ngoại viện quá lâu, mà Hồ Trường Phong với tư cách là ấu đệ, từ khi trở về liền một mực chờ đợi ở ngoài cửa. Bây giờ nghe được Cố Tá hò hét liền bạt mạng chạy như bay, tim đập thình thịnh không ngừng.
________
Ba tộc trong đại điện có hình thái hoàn toàn bất đồng, đều có đặc thù dị tộc rõ ràng.
Dẫn đầu tộc thứ nhất là lão giả chỉ cao ba thước, dáng người mập mạp, gò má lại cực gầy, bên má còn có bộ râu dài mảnh mai, trên cái mũi nhỏ xíu còn theo một mạt kim sắc nhàn nhạt, tướng mạo phi thường kì lạ.
Nhưng người tinh ý có thể nhìn ra bộ tộc này chính là một nhánh của Thử tộc.
Ngoài ra còn có mười mấy người đứng phía sau lão giả, tất cả đều thấp bé mập mạp, so với lão giả thì đặc thù Thử tộc càng thêm rõ ràng, cứ như là... Chưa hoàn toàn biến hóa thành con người.
Trên vai họ còn có một số tiểu lão thử có điểm vàng trên mũi, ngay cả màu lông cũng lấp lánh ánh vàng.
Đây là hậu duệ của Thử Tộc, bản thể dạng chuột, chỉ khi thực lực cao cường hoặc đạt đến độ tuổi nhất định, hoặc có huyết thống tổ tộc thuần hậu mới có thể biến hóa thành hình dáng con người.
Tộc đàn thứ hai là một đám hầu tử, hoặc có thể nói là tựa người nhưng không phải người, giống khỉ nhưng không phải khỉ.
Bọn họ đứng thẳng người, lông mao toàn thân có màu nâu đỏ như khỉ, nhưng bàn tay bàn chân lại giống hệt con người, chỉ là vô luận ngón tay hay ngón chân đều ít hơn con người một ngón mà thôi. Đương nhiên, mặt họ vẫn là mặt khỉ, đây chính là một nhánh của Hầu tộc.
Đặc biệt nhất là người dẫn đầu là lão hầu thấp bé lông tóc toàn thân đã ngã sang màu trắng, chiều cao chỉ tương đương với Thử tộc đứng đối diện, mà những hầu tử phía sau lão hầu tử đều cực kì cao –– người cao nhất cũng phải hơn cả trượng, cực kì cao lớn.
Lại nói đến chủng tộc thứ ba, người dẫn đầu tướng mạo hàm hậu tựa hồ giống hệt loài người, tuy nhiên hai chân hắn lại không phải chân người thường, mà là một đôi móng trâu, đồng thời những tộc nhân phía sau đều phát triển với hình dáng đầu trâu cực lớn.
Đây là một nhánh của Ngưu tộc.
Công Nghi Thiên Hành lấy bức họa ra, ra lệnh cho tam tộc.
Trưởng giả ba Nô tộc cũng không dám chậm trễ, vội vàng nhận lấy bức họa xem xét cẩn thận, nhanh chóng đáp lời: "Lão gia cứ yên tâm, chúng ta sẽ dốc toàn lực tìm được người này."
Công Nghi Thiên Hành nghe xong, khẽ gật đầu, chợt nói: "Về sau gọi ta "công tử" là được."
Trưởng giả ba Nô tộc lần nữa đáp lời.
Bất quá, trưởng giả Thử tộc không che giấu được khôn khéo, hai mắt đảo lia, đột nhiên hỏi: "Không biết người công tử cần tìm, là còn sống hay......"
Công Nghi Thiên Hành lạnh giọng: "Đây là người ta coi trọng, sau khi tìm được các ngươi phải chiếu cố hắn thật tốt, không được để hắn có tổn hại nào."
Khi nói chuyện, khí thế uy nghiêm bộc phát.
Trưởng lão thử tộc vội vàng khom lưng: "Tuân mệnh, công tử."
Vẻ mặt Công Nghi Thiên Hành thoáng dịu lại: "Thử lão, ngươi phái người bên dưới điều động chuột trong thiên hạ tìm được người càng sớm càng tốt. Ngoài ra, ta sẽ để mười Tế Khuyển, mười Ngao Khuyển, đồng hành cùng Thử tộc ngươi. Khuyển giỏi đánh hơi, Thử tộc các ngươi thống lĩnh các loại chuột, hai bên hợp tác chặt chẽ, chớ làm ta thất vọng. Dù hai tộc khác cũng sẽ tương trợ tộc ngươi, nhưng trọng trách lần này vẫn thuộc về Thử tộc."
Trưởng lão thử tộc lần nữa khom người.
Công Nghi Thiên Hành lại nói: "Trong ba tộc, tộc nào có thể tìm ra được người trước sẽ được trọng thưởng!"
Thủ lĩnh tam tộc hai mắt sáng ngời, khí thế càng trở nên bất đồng.
Nói xong việc tìm người, Công Nghi Thiên Hành lại trầm ngâm: "Ta chọn Phệ Linh Thử tộc các ngươi làm thuộc hạ dưới trướng là bởi vì nhìn trúng thiên phú cùng bản lĩnh các ngươi có. Ta có một quặng tài nguyên, có thể sinh ra rất nhiều khoáng thạch, hiện tại ta đem quặng này giao cho Thử tộc trông giữ, ngươi phái người thích hợp cẩn thận xử lí. Về sau tộc các ngươi sẽ thay ta thu thập các khoáng thạch bên trong, kết hợp cùng với Thiết Ngưu tộc chế tạo ra các loại phàm binh thượng đẳng và các loại Linh Binh, đem cửa hàng từ Thập Tuyệt thành mở rộng ra bên ngoài, không được có sai lầm." Nói đến đây lại nhìn sang ngưu tộc: "Ngưu Bân, Thiết Ngưu tộc thiện chiến cũng thiện luyện binh, các ngươi phải hảo hảo phối hợp với Thử tộc. Sổ sách sẽ do ngươi phụ trách, hàng năm đều phải báo cáo lại với ta, nếu có sai lệch, tất nhiên phải bị trừng phạt. Nhưng nếu làm tốt, ta đương nhiên sẽ có khen thưởng."
Thử tộc bản tính tinh ranh thích trộm cắp, chuột lão vừa nghe liền biết chủ nhân đang cảnh cáo, nhắc nhở bọn họ cần phải khắc chế bản tính của mình. Thử tộc tuy số lượng đông đúc, nhưng ngoại hình năng lực đều không rõ ràng, hiện giờ khó lắm mới có chủ nhân cấp bậc Thiên Kiêu chịu thu nhận họ, vì thế nào dám lơ là, liền vội vàng đồng ý.
Nam trung niên đứng đầu Ngưu tộc bản tính thành thật, nghe xong cũng mặc kệ thâm ý trong lời nói, chỉ biết nghe lệnh hành sự, nhanh chóng tiến lên, cúi người đáp: "Vâng, công tử."
Giao phó hai bên xong, Công Nghi Thiên Hành lại nhìn sang lão hầu tử: "Hầu lão, tộc ngươi là Bách Linh Hầu thông minh, toàn tộc giỏi hái thuốc chế rượu, ta chọn các ngươi là vì thiếu niên kia.... Hiện tại dưới danh nghĩa ta có hai mươi dặm đất rừng, bên trong có rất nhiều trái cây dược liệu. Các ngươi có thể thu thập chúng luyện thành rượu thuốc, rượu trái cây, tương tự như Thiết Ngưu tộc cùng Phệ Kim Thử tộc, đem tiệm rượu truyền bá khắp thiên hạ."
Hầu lão giọng nói già nua, ánh mắt cơ trí: "Tuân lệnh công tử."
Công Nghi Thiên Hành phân phó xong một đống công việc, lúc này sắc mặt cũng dịu lại: "Ba tộc các ngươi nếu đã được ta thu nhận, thì chính là người dưới trướng ta, có ta một ngày, tất sẽ không để các ngươi bị người khác khinh khi. Nếu ngày sau ba tộc các ngươi dốc lòng cống hiến, tương lai ta có thể thu nhận con cháu kiệt suất các ngươi đến làm gia thần."
Tộc lão ba tộc vừa nghe, không khỏi vui mừng.
Thập Tuyệt Tông tuy lớn, Nô tộc cũng nhiều, nhưng không phải tất cả mọi người đều có tư cách chọn lựa Nô tộc. Người có thể chọn lựa Nô tộc, phần lớn đều có địa vị khá cao, muốn mua một ít Nô tộc trong tông môn về làm việc cho riêng mình. Chỉ là Nô tộc dưới tình huống này hầu hết đều bị cường giả môn hạ thao túng, cho dù chủ nhân nhân từ, bên trên vẫn còn có quản sự đến bộc lột khó dễ, hàng năm đều phải chịu đựng biết bao khổ sở. Nhưng bọn họ thân là Nô tộc, nếu không có người thu nạp, cũng chỉ có thể cay đắng làm việc cho tông môn mà thôi, với tài nguyên thấp nhất, tộc đàn khó phát triển, dân cư trước sau không tăng được, bất lợi đủ đường. Mà nếu chủ nhân không tốt lại càng tồi tệ hơn, không chỉ bị chèn ép khắc nghiệt, con cháu trong tộc cũng ăn bữa hôm lo bữa mai, thậm chí còn có khả năng bị đem đi mua vui chịu chết, dân số giảm mạnh, còn nhiều thiệt hại hơn vẫn chưa biết trước được.
Đối với cường giả trong tông môn mà nói, Nô tộc chính là nô bộc, sinh tử đều do một tay bọn họ khống chế, cho dù trong tộc chết hết cũng không gây trở ngại gì nhiều, cùng lắm thì đổi tộc khác, không có gì to tát cả. Nhưng đối với Nô tộc mà nói, để tộc đàn có thể phát triển, bọn họ cần phải tích lũy tài nguyên trong tương lai, chỉ như thế mới có thể tìm đến tự do.
Mà may mắn hơn nữa chính là được đệ tử kiệt xuất trong tông môn chọn lựa.
Phải là Thiên Kiêu tư chất vượt xa người thường do tông môn chiêu mộ đến, hoặc là thiên tài rất có thành tựu trong tông môn mới có tư cách chọn lựa Nô tộc làm việc riêng cho mình trong khi cảnh giới bản thân chưa cao cùng với lí lịch không đủ hùng hậu. Lúc đó, các đệ tử kiệt xuất đều sẽ giao phó công việc cho Nô tộc, tránh việc lãng phí số người này.
Lúc được Công Nghi Thiên Hành chọn lựa, ba tộc đều mừng rỡ như điên, đặc biệt hôm nay được chủ nhân tiếp kiến, ba vị tộc lão lập tức nhìn ra đây là một chủ nhân thưởng phạt phân minh, lại có thêm lời hứa hẹn của Công Nghi Thiên Hành, chút bất an lo lắng trước đó đều tan thành mây khói.
Ba tộc lão tiên tiếp cảm kích tạ ơn, mỗi người đều âm thầm tính toán, nhất định phải làm việc thật tốt để trấn áp hai tộc còn lại, phải làm cho tộc đàn của mình trở thành bộ tộc được yêu thích nhất trong lòng chủ nhân.
Loại cạnh tranh đấu đá qua lại nếu là tốt Công Nghi Thiên Hành cũng rất vui khi thấy họ tích cực như vậy. Người có tâm cạnh tranh đủ khốc liệt, mới có thể làm được việc lớn.
Những gì nên nói đã nói xong, Công Nghi Thiên Hành vung tay, để cho tam tộc từng người lui ra ngoài.
Tộc lão nhanh chóng mang theo người của mình rời đi, còn có rất nhiều việc đang chờ đợi bọn họ, tỷ như bắt tay vào xây dựng sản nghiệp cho chủ nhân nhà mình....
Sau đó, Công Nghi Thiên Hành lại huýt sáo một tiếng, mười một người cả nam lẫn nữ xuất hiện trước mặt y.
Công Nghi Thiên Hành nhìn qua từng người.
Người đứng đầu là cường giả Ngao Khuyển tộc Vũ Hóa cảnh, tên Ngao Ứng, thân hình cao lớn, tứ chi thon dài, cơ bắp cân xứng, mỗi tất da tất thịt trên người đều tràn ngập lực lượng. Tướng mạo người này cũng rất anh tuấn, ánh mắt dịu ngoan, nhưng lúc nhìn quanh giữa mày lại sinh ra một loại kiệt ngạo, tuy có chút mẫu thuẫn nhưng cũng làm người an tâm.
Công Nghi Thiên Hành rất hài lòng với hắn: "Ngao Ứng, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ là hộ vệ cận thân của ta, phàm là có người muốn hại ta, nếu bắt sống được thì bắt, không thể bắt thì giết."
Ngao Ứng cúi đầu: "Tuân mệnh, công tử."
Tiếp đó là mười vị Hợp Nguyên cảnh.
Trong đó có bảy người thuộc Ngao Khuyển tộc, đều là nam tử, cho người ta cảm giác tương tự như Ngao Ứng, ba người còn lại thuộc Phong Khuyển tộc, một nữ hai nam, mơ hồ còn lấy nữ tử làm chủ.
Công Nghi Thiên Hành nhìn kỹ từng người.
Trong cơ thể Phong Khuyển tộc có máu điên, nghe nói ngày thường cũng không khác gì so với Ngao Khuyển tộc cùng Tế Khuyển tộc, nhưng nếu gặp phải cường địch hoặc tâm tình nóng nảy thì sẽ lập tức kích phát máu điên, thực lực đột tăng gấp đôi, cực kì đáng sợ! Tộc đàn này nếu có thể dùng tốt thì là có lợi, nếu dùng không tốt thì là hại, có thể nói chính là một con dao hai lưỡi.1
Bất quá Công Nghi Thiên Hành đã chọn Ngao Ứng làm thủ lĩnh, lấy thực lực Vũ Hóa cảnh của hắn, cho dù ba Phong Khuyển cùng nhau nổi điên cũng sẽ có người trấn áp, trong tay y, Phong Khuyển là kì binh, chứ không có hại.
Công Nghi Thiên Hành lại nói: "Ngao Ứng, mười người này tùy ngươi an bài. Ngày thường nếu trong sản nghiệp của ta có chỗ nào cần cường giả trấn áp, ngươi cứ phái một hoặc vài người đến đó bảo vệ trông coi, đã hiểu chưa? Nếu có chuyện gì không giải quyết được, thì báo lại với ta, ta sẽ nhờ người khác đến xử lí."
Ngao Ứng rất ổn trọng đáp: "Vâng, công tử."
Công Nghi Thiên Hành lại phất tay, để những này lui ra.
Tiếc là Thiên Long Vệ không thể theo đến đây, nếu không vì Thiên Long Vệ thực lực chưa đủ, thì những Thiên Long Vệ đã ăn đan dược luyện chế từ máu y –– cơ hồ có huyết mạch tương đồng với y mới chính là trợ thủ đắc lực nhất!
Bên này Cố Tá đã gom đủ dược liệu, bắt đầu dựa theo phương thuốc tiến hành luyện dược.
Muốn thuận lợi kích phát Vạn Lậu Chi Thể, bất kể là dược thủy hay đan dược cũng đều không thể thiếu, dược thủy trị từ ngoài vào trong, đan dược trị từ trong ra ngoài, hai bên cùng xuất phát là tốt nhất.
Sau một ngày một đêm tỉ mỉ luyện chế, Cố Tá vọt thẳng ra ngoài hô to: "Trường Phong, mau gọi huynh trưởng ngươi đến a! Dược đã luyện thành, bảo hắn đến càng nhanh càng tốt!"
Hồ Trường An không tiện ở ngoại viện quá lâu, mà Hồ Trường Phong với tư cách là ấu đệ, từ khi trở về liền một mực chờ đợi ở ngoài cửa. Bây giờ nghe được Cố Tá hò hét liền bạt mạng chạy như bay, tim đập thình thịnh không ngừng.
________
Bình luận truyện