Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh
Chương 59: Ăn cơm rồi đi ngủ
“Lúc trước ngươi đã đáp ứng ta cái gì hả, Cố Uyên? Thế mà ta lại ngu ngốc tin vào những lời ngươi nói!”
“Sở Chi Thiên, ta và ngươi đều là nam tử, không thuận theo lẽ thường.”
“Thế nên ngươi mới rời khỏi ta? Cưới vợ? Sinh con? Đi kế thừa cái Kính thành như tử thành kia sao?!”
“…”
“Ta đang nói với ngươi đó!”
“…”
“Ngươi nói đi!!!! Được lắm, Cố Uyên. Ngươi không nói, thì để ta nói. Lúc trước là ai hứa hẹn, chỉ cần tập đến chiêu này thì sẽ cùng ta quy ẩn giang hồ hả? Giờ thì sao? Bây giờ ngươi đang thực hiện lời hứa đó sao, là người đứng đầu Kính thành luôn nhất ngôn cửu đỉnh kia sao?!”
“Xin lỗi.”
“Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha. Nếu ý ngươi đã quyết, hai ta đánh một trận đi. Nếu ta thắng thì ngươi phải tuân thủ hứa hẹn, rời đi với ta. Còn nếu ngươi thắng… ta sẽ thả ngươi tự do.”
“Sở Chi Thiên, ngươi hà tất phải thế.”
“Bớt nói nhảm đi, đến đây!”
Phụ thân Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng – Sở Chi Thiên, chết vào năm 36 tuổi vì bệnh cũ tái phát.
Ngay lúc đó, Sở Thiên Hoàng đã hiểu được hàm nghĩa của tử vong. Hắn không hề cảm thấy cái chết của người này đáng để hắn rơi một giọt nước mắt nào.
“Ngươi thấy hắn có đáng thương không.” Mẫu thân Sở Thiên Hoàng hình như cũng cảm thấy thế. Ba mươi tuổi, vốn là cái tuổi mà người phụ nữ trở nên nở rộ nhất, nhưng gương mặt già nua của nàng lại giống như một bà lão đã sáu mươi: “Giống một kẻ đáng thương cầu xin người khác, cuối cùng thì sao… Ha ha ha ha ha, không phải cũng giống như con sâu cái kiến bị người nghiền nát hay sao.”
Người trên giang hồ đều tưởng Sở Chi Thiên là vì trận chiến năm ấy với Cố Uyên nên mới tráng niên mất sớm, lại không biết kiêu hùng chốn giang hồ này là vì thương tâm mà chết.
Yêu nam nhân, là chuyện vừa buồn cười vừa đáng thương đến cỡ nào.
Sở Thiên Hoàng nhìn phụ thân của hắn càng ngày càng sa sút, tận mắt nhìn thấy ông ta tự hủy hoại bản thân. Ánh mắt kia của hắn giống như đang nhìn một người xa lạ.
Sở Chi Thiên ghét Sở Thiên Hoàng, cũng giống như Sở Thiên Hoàng ghét ông. Chỉ cần nhìn ánh mắt đối phương không hề có một chút tình nghĩa huyết thống là biết.
“Ngươi phải cho hắn thấy, chuyện hắn làm không được, nhưng ngươi lại có thể làm được.” Bị cừu hận che mờ đôi mắt, nữ nhân cười giống một ác quỷ. Nàng sờ sờ đầu Sở Thiên Hoàng nói: “Ngươi phải chứng minh cho hắn thấy, hắn thất bại đến cỡ nào.”
Năm thứ hai sau khi Sở Chi Thiên chết, người đứng đầu Kính thành – Cố Uyên cũng chết. Cái chết đầy bí ẩn nhưng đối với Sở Thiên Hoàng mà nói, đây không phải chuyện gì đáng để quan tâm. Cho đến bây giờ, mục tiêu của hắn không phải là Cố Uyên mà là người đứng đầu Kính thành đời tiếp theo – Cố Lân Đường.
Người Sở gia đều là kẻ điên: phụ thân của hắn cũng thế, mẹ của hắn thế, mà ngay cả bản thân hắn… cũng là kẻ điên.
Vì một người nam nhân mà cam chịu, Sở Chi Thiên thật buồn cười. Vì không có được tâm trượng phu mình mà ngược đãi con trai, mẫu thân cũng thật buồn cười. Sở Thiên Hoàng cứ như thế sống trong cái thế giới buồn cười đó, ngày qua ngày, cho đến khi thành niên.
Yêu… đối với Sở Thiên Hoàng mà nói… nó không đáng một đồng. Hắn không cần yêu, cũng chưa bao giờ theo đuổi cái gọi là yêu. Cũng vì thế nên hắn hoàn toàn không thể lý giải được tâm tình của Sở Địa Tàng.
“Thứ ngươi muốn có thì rất nhiều, nhưng nếu ngươi thật sự muốn có được thứ gì đó thì ngươi cần phải không từ thủ đoạn.” Mẫu thân dạy dỗ Sở Thiên Hoàng như thế: “Nếu hắn muốn chạy thì dù có chặt chân hắn cũng phải buộc hắn ở lại.”
Đúng vậy, cuối cùng nàng bỏ lại Sở Thiên Hoàng, ra đi cùng với Sở Chi Thiên.
Sở Thiên Hoàng không vì bọn họ mà rơi một giọt lệ nào. Hắn bình tĩnh làm hậu sự, bình tĩnh tiếp nhận Sở gia, sau đó bình tĩnh tiếp tục kế hoạch của mình.
“Vậy ngươi muốn có những thứ của phụ thân ngươi sao.” Mẫu thân nói thế: “Những thứ mà phụ thân Sở Chi Thiên ngươi đưa cho Cố Uyên, thì tức là Cố Uyên thiếu Sở gia chúng ta! Cố Uyên chết, thì còn có Cố Lân Đường; Cố Lân Đường chết, thì còn có con cái Cố Lân Đường! Ngươi phải lấy lại những thứ đó, phải lấy về hết! Chôn ở mộ của ta — dù ta có chết, ta cũng thỏa mãn.”
Trong suy nghĩ của nữ nhân bị cừu hận che mờ đôi mắt, cành hoa quế kia tượng trưng cho tình yêu của Sở Chi Thiên đối với Cố Uyên. Chỉ khi nào lấy về thì mới có thể hoàn toàn chém đứt được sợi dây liên hệ giữa bọn họ.
“Vậy thì lấy về thôi.” Sở Thiên Hoàng tự nhủ với lòng, hắn chợt nhớ tới đứa em trai được đưa đến Kính thành từ lúc còn bé của mình.
Bộ dạng y hệt hắn, lại chẳng gặp mặt được mấy lần. Nhưng hắn biết, có một người như vậy tồn tại. Mà người đó, cũng chính là mối ràng buộc huyết thống cuối cùng với mình ở trên cái thế giới này.
Ngu ngốc… ngay khi Sở Thiên Hoàng biết Sở Địa Tàng yêu Cố Lân Đường thì phản ứng đầu tiên chính là thấy vô cùng buồn cười — Đây là vận mệnh của người Sở gia sao? Không ngừng tuần hoàn, tựa như một ma chú vĩnh viễn không thể nào giải được.
Chỉ có điều, Sở Địa Tàng may mắn hơn Sở Chi Thiên nhiều lắm. Nó không giống Sở Chi Thiên, cầu mà không được. Cuối cùng nó cũng chiếm được thứ mà nó muốn, đây nên là kết thúc vốn có của một câu chuyện — Cố Lân Đường bị cầm tù, trở thành cấm luyến của anh em Sở gia, triệt để bị hủy hoại.
Chỉ là đến một ngày nào đó, tất cả đều đã bị thay đổi — Sở Thiên Hoàng phát hiện một chuyện khiến cuộc đời hắn thay đổi hoàn toàn.
“Lân Đường…?” Cho đến khi mọi thứ kết thúc, Cố Thiên Thụ đã hoàn toàn không thể nào nhúc nhích được một chút nào.
Hắn nằm trên sàn, trên người điểm những dấu vết xanh xanh tím tím. Bụng hơi phình lên, nơi ẩn mật nào đó chảy ra chất lỏng màu trắng.
“Lân Đường.” Sở Thiên Hoàng thoả mãn, hắn liếm môi Cố Thiên Thụ, nói: “Ngươi giỏi quá.”
Cố Thiên Thụ nói không nên lời. Thân thể hắn run rẩy, hai chân mở ra, dường như đã không thể khép lại được nữa.
“Ta ôm hắn đi tắm.” Đây là việc mà mỗi khi làm tình xong thì Sở Địa Tàng viết nên dấu chấm kết. Hôm nay hắn cũng cảm thấy được thỏa mãn.
Cố Thiên Thụ đang bị bệnh, nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường một ít, càng khiến người thoải mái không muốn rời đi.
“Ha~…” Ánh mắt Cố Thiên Thụ tan rã, hắn vô thức phát ra tiếng nức nở nho nhỏ, giống như mèo con dùng móng vuốt nhẹ nhàng cọ trong lòng Sở Địa Tàng.
Sau khi bị hai người cùng tiến vào, Cố Thiên Thụ như muốn nổi điên. Đáng sợ nhất chính là hắn lại phải đối mặt với những hình ảnh dâm mỹ đó ở chiếc gương đối diện.
Cố Thiên Thụ muốn nhắm mắt trốn tránh, nhưng mỗi khi như thế, Sở Thiên Hoàng lại càng thêm thô bạo. Cho đến khi hắn không thể chịu đựng nổi mà mở mắt ra, mới có thể dịu xuống.
Cố Thiên Thụ còn tưởng… mình sẽ chết.
Cảm nhận thân thể rã rời, tinh thần bị tra tấn khiến Cố Thiên Thụ như vừa mới trải qua một cơn bạo bệnh. Thân thể phủ đầy những dấu vết hoan ái, không có chỗ nào là không bị ghi lại dấu vết cả.
Lúc bị hai người tiến vào cùng một lúc, xém chút nữa là Cố Thiên Thụ xin tha. Hắn bị Sở Địa Tàng ôm vào lòng, âm thanh nghẹn ngào. Thân thể vốn đang sinh bệnh lại càng khiến Cố Thiên Thụ cảm thấy mình như muốn cháy máy.
Nhưng mà sinh mệnh quá dai dẳng, hắn không chết, mà lại còn sống nhe răng.
Tuy thân thể như đã không còn thuộc về bản thân, thậm chí cũng trở nên mơ hồ không rõ, nhưng Cố Thiên Thụ vẫn cảm nhận được có người nào đó đang bế hắn lên.
“Không…” Cho rằng sẽ bị tiếp tục một đợt mới, Cố Thiên Thụ mở miệng, một tiếng ‘không’ cực kỳ mỏng manh. Nếu không phải Sở Địa Tàng đang ôm Cố Thiên Thụ vào lòng, sợ là cũng nghe không thấy.
“Không có việc gì đâu.” Sở Địa Tàng cúi đầu dùng trán mình chạm vào trán Cố Thiên Thụ: “Đừng sợ, sẽ không có việc gì đâu.”
Cố Thiên Thụ không nói lời nào, chỉ là dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Sở Địa Tàng, dường như không hiểu hắn đang nói cái gì.
“Sao, ngốc rồi à.” Sở Thiên Hoàng nhìn phản ứng của Cố Thiên Thụ, dường như thấy cực kỳ thú vị. Hắn cười cười đi tới, dùng tay sờ hai má Cố Thiên Thụ: “Muốn làm nữa sao?”
“… Ha~.” Giọng Cố Thiên Thụ khàn đi, một tiếng rên rỉ vang lên vô cùng điềm đạm đáng yêu.
“Kêu la cái gì, mới vừa rồi không phải còn rất thích hay sao.” Sở Thiên Hoàng ác liệt đưa ngón tay vào quấy phá trong miệng Cố Thiên Thụ, nói với Sở Địa Tàng: “Cũng chỉ có mỗi mình ngươi mới dịu dàng với hắn thôi.”
“Lấy ra.” Sắc mặt Sở Địa Tàng đen lại, thấy Sở Thiên Hoàng lấy ngón tay ra rồi mới ôm Cố Thiên Thụ rời đi.
“Hừ, tên tiểu tử này.” Sở Thiên Hoàng cười nhạo một tiếng: “Không xem ta là anh trai ngươi sao.”
Trong phòng tắm đã được chuẩn bị sẵn nước ấm. Sở Địa Tàng nhẹ nhàng thả Cố Thiên Thụ vào làn nước, liền thấy thân thể Cố Thiên Thụ giật nảy.
Đối với thân thể bị tàn phá của Cố Thiên Thụ mà nói, nước ấm không phải là thứ gì đó ôn hòa.
“Không sao đâu, không sao đâu.” Ôm lấy người đang chấn kinh vào lòng, Sở Địa Tàng vuốt ve lưng Cố Thiên Thụ, an ủi.
Cố Thiên Thụ đã mệt chết đi được, vừa vào bồn tắm mà như muốn xỉu đi. Nếu không phải có Sở Địa Tàng dìu thì không biết chừng đã chết đuối trong bồn tắm rồi.
“… A~.” Bị ngón tay Sở Địa Tàng xâm nhập vào bên trong, Cố Thiên Thụ phát ra một tiếng rên nho nhỏ.
Động tác của Sở Địa Tàng tuy đã rất ôn nhu nhưng vẫn khiến thân thể Cố Thiên Thụ căng thẳng. Có thể thấy, tối hôm nay đối với Cố Thiên Thụ mà nói có thể nói là đả kích quá lớn.
Sở Địa Tàng thấy thế cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể mau chóng lấy chất lỏng ra, tắm táp thân thể Cố Thiên Thụ thật sạch.
Sau khi tắm xong, Cố Thiên Thụ đã không thể đứng nổi nữa. Lúc này Sở Thiên Hoàng mới chậm rãi đi vào, nhìn thấy Cố Thiên Thụ ngồi trong lòng Sở Địa Tàng, nở nụ cười: “Sạch sẽ?”
“Ờ.” Sở Địa Tàng híp mắt lại, biểu tình không nóng không lạnh.
“Có muốn ở đây làm thêm lần nữa không?” Nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của Cố Thiên Thụ, Sở Thiên Hoàng chẳng những không thương tiếc mà ngược lại thấy rất hứng thú. Hắn nâng cằm Cố Thiên Thụ lên, nhìn cặp mắt đã mờ mịt kia: “Nhất định sẽ rất thú vị.”
“Ngày khác đi.” Không như Sở Thiên Hoàng dự đoán, Sở Địa Tàng cự tuyệt. Chẳng những cự tuyệt mà còn đả kích Sở Thiên Hoàng một cách tàn khốc: “Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta, trong vòng một tháng sẽ không chạm vào hắn.”
Rốt cuộc Sở Thiên Hoàng cũng lộ ra vẻ mặt giống như ăn phải phân: “Ngươi thật sự là em trai ta sao?”
“Ngươi thật sự là anh trai ta sao?” Sở Địa Tàng mặt không đổi sắc nhìn Sở Thiên Hoàng một cái, ôm lấy Cố Thiên Thụ đã thần chí không rõ đi ra ngoài.
Rồi, rồi… ta không phải anh trai ngươi, ngươi là anh trai ta thì có. Sở Thiên Hoàng thầm nghĩ.
“Sở Chi Thiên, ta và ngươi đều là nam tử, không thuận theo lẽ thường.”
“Thế nên ngươi mới rời khỏi ta? Cưới vợ? Sinh con? Đi kế thừa cái Kính thành như tử thành kia sao?!”
“…”
“Ta đang nói với ngươi đó!”
“…”
“Ngươi nói đi!!!! Được lắm, Cố Uyên. Ngươi không nói, thì để ta nói. Lúc trước là ai hứa hẹn, chỉ cần tập đến chiêu này thì sẽ cùng ta quy ẩn giang hồ hả? Giờ thì sao? Bây giờ ngươi đang thực hiện lời hứa đó sao, là người đứng đầu Kính thành luôn nhất ngôn cửu đỉnh kia sao?!”
“Xin lỗi.”
“Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha. Nếu ý ngươi đã quyết, hai ta đánh một trận đi. Nếu ta thắng thì ngươi phải tuân thủ hứa hẹn, rời đi với ta. Còn nếu ngươi thắng… ta sẽ thả ngươi tự do.”
“Sở Chi Thiên, ngươi hà tất phải thế.”
“Bớt nói nhảm đi, đến đây!”
Phụ thân Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng – Sở Chi Thiên, chết vào năm 36 tuổi vì bệnh cũ tái phát.
Ngay lúc đó, Sở Thiên Hoàng đã hiểu được hàm nghĩa của tử vong. Hắn không hề cảm thấy cái chết của người này đáng để hắn rơi một giọt nước mắt nào.
“Ngươi thấy hắn có đáng thương không.” Mẫu thân Sở Thiên Hoàng hình như cũng cảm thấy thế. Ba mươi tuổi, vốn là cái tuổi mà người phụ nữ trở nên nở rộ nhất, nhưng gương mặt già nua của nàng lại giống như một bà lão đã sáu mươi: “Giống một kẻ đáng thương cầu xin người khác, cuối cùng thì sao… Ha ha ha ha ha, không phải cũng giống như con sâu cái kiến bị người nghiền nát hay sao.”
Người trên giang hồ đều tưởng Sở Chi Thiên là vì trận chiến năm ấy với Cố Uyên nên mới tráng niên mất sớm, lại không biết kiêu hùng chốn giang hồ này là vì thương tâm mà chết.
Yêu nam nhân, là chuyện vừa buồn cười vừa đáng thương đến cỡ nào.
Sở Thiên Hoàng nhìn phụ thân của hắn càng ngày càng sa sút, tận mắt nhìn thấy ông ta tự hủy hoại bản thân. Ánh mắt kia của hắn giống như đang nhìn một người xa lạ.
Sở Chi Thiên ghét Sở Thiên Hoàng, cũng giống như Sở Thiên Hoàng ghét ông. Chỉ cần nhìn ánh mắt đối phương không hề có một chút tình nghĩa huyết thống là biết.
“Ngươi phải cho hắn thấy, chuyện hắn làm không được, nhưng ngươi lại có thể làm được.” Bị cừu hận che mờ đôi mắt, nữ nhân cười giống một ác quỷ. Nàng sờ sờ đầu Sở Thiên Hoàng nói: “Ngươi phải chứng minh cho hắn thấy, hắn thất bại đến cỡ nào.”
Năm thứ hai sau khi Sở Chi Thiên chết, người đứng đầu Kính thành – Cố Uyên cũng chết. Cái chết đầy bí ẩn nhưng đối với Sở Thiên Hoàng mà nói, đây không phải chuyện gì đáng để quan tâm. Cho đến bây giờ, mục tiêu của hắn không phải là Cố Uyên mà là người đứng đầu Kính thành đời tiếp theo – Cố Lân Đường.
Người Sở gia đều là kẻ điên: phụ thân của hắn cũng thế, mẹ của hắn thế, mà ngay cả bản thân hắn… cũng là kẻ điên.
Vì một người nam nhân mà cam chịu, Sở Chi Thiên thật buồn cười. Vì không có được tâm trượng phu mình mà ngược đãi con trai, mẫu thân cũng thật buồn cười. Sở Thiên Hoàng cứ như thế sống trong cái thế giới buồn cười đó, ngày qua ngày, cho đến khi thành niên.
Yêu… đối với Sở Thiên Hoàng mà nói… nó không đáng một đồng. Hắn không cần yêu, cũng chưa bao giờ theo đuổi cái gọi là yêu. Cũng vì thế nên hắn hoàn toàn không thể lý giải được tâm tình của Sở Địa Tàng.
“Thứ ngươi muốn có thì rất nhiều, nhưng nếu ngươi thật sự muốn có được thứ gì đó thì ngươi cần phải không từ thủ đoạn.” Mẫu thân dạy dỗ Sở Thiên Hoàng như thế: “Nếu hắn muốn chạy thì dù có chặt chân hắn cũng phải buộc hắn ở lại.”
Đúng vậy, cuối cùng nàng bỏ lại Sở Thiên Hoàng, ra đi cùng với Sở Chi Thiên.
Sở Thiên Hoàng không vì bọn họ mà rơi một giọt lệ nào. Hắn bình tĩnh làm hậu sự, bình tĩnh tiếp nhận Sở gia, sau đó bình tĩnh tiếp tục kế hoạch của mình.
“Vậy ngươi muốn có những thứ của phụ thân ngươi sao.” Mẫu thân nói thế: “Những thứ mà phụ thân Sở Chi Thiên ngươi đưa cho Cố Uyên, thì tức là Cố Uyên thiếu Sở gia chúng ta! Cố Uyên chết, thì còn có Cố Lân Đường; Cố Lân Đường chết, thì còn có con cái Cố Lân Đường! Ngươi phải lấy lại những thứ đó, phải lấy về hết! Chôn ở mộ của ta — dù ta có chết, ta cũng thỏa mãn.”
Trong suy nghĩ của nữ nhân bị cừu hận che mờ đôi mắt, cành hoa quế kia tượng trưng cho tình yêu của Sở Chi Thiên đối với Cố Uyên. Chỉ khi nào lấy về thì mới có thể hoàn toàn chém đứt được sợi dây liên hệ giữa bọn họ.
“Vậy thì lấy về thôi.” Sở Thiên Hoàng tự nhủ với lòng, hắn chợt nhớ tới đứa em trai được đưa đến Kính thành từ lúc còn bé của mình.
Bộ dạng y hệt hắn, lại chẳng gặp mặt được mấy lần. Nhưng hắn biết, có một người như vậy tồn tại. Mà người đó, cũng chính là mối ràng buộc huyết thống cuối cùng với mình ở trên cái thế giới này.
Ngu ngốc… ngay khi Sở Thiên Hoàng biết Sở Địa Tàng yêu Cố Lân Đường thì phản ứng đầu tiên chính là thấy vô cùng buồn cười — Đây là vận mệnh của người Sở gia sao? Không ngừng tuần hoàn, tựa như một ma chú vĩnh viễn không thể nào giải được.
Chỉ có điều, Sở Địa Tàng may mắn hơn Sở Chi Thiên nhiều lắm. Nó không giống Sở Chi Thiên, cầu mà không được. Cuối cùng nó cũng chiếm được thứ mà nó muốn, đây nên là kết thúc vốn có của một câu chuyện — Cố Lân Đường bị cầm tù, trở thành cấm luyến của anh em Sở gia, triệt để bị hủy hoại.
Chỉ là đến một ngày nào đó, tất cả đều đã bị thay đổi — Sở Thiên Hoàng phát hiện một chuyện khiến cuộc đời hắn thay đổi hoàn toàn.
“Lân Đường…?” Cho đến khi mọi thứ kết thúc, Cố Thiên Thụ đã hoàn toàn không thể nào nhúc nhích được một chút nào.
Hắn nằm trên sàn, trên người điểm những dấu vết xanh xanh tím tím. Bụng hơi phình lên, nơi ẩn mật nào đó chảy ra chất lỏng màu trắng.
“Lân Đường.” Sở Thiên Hoàng thoả mãn, hắn liếm môi Cố Thiên Thụ, nói: “Ngươi giỏi quá.”
Cố Thiên Thụ nói không nên lời. Thân thể hắn run rẩy, hai chân mở ra, dường như đã không thể khép lại được nữa.
“Ta ôm hắn đi tắm.” Đây là việc mà mỗi khi làm tình xong thì Sở Địa Tàng viết nên dấu chấm kết. Hôm nay hắn cũng cảm thấy được thỏa mãn.
Cố Thiên Thụ đang bị bệnh, nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường một ít, càng khiến người thoải mái không muốn rời đi.
“Ha~…” Ánh mắt Cố Thiên Thụ tan rã, hắn vô thức phát ra tiếng nức nở nho nhỏ, giống như mèo con dùng móng vuốt nhẹ nhàng cọ trong lòng Sở Địa Tàng.
Sau khi bị hai người cùng tiến vào, Cố Thiên Thụ như muốn nổi điên. Đáng sợ nhất chính là hắn lại phải đối mặt với những hình ảnh dâm mỹ đó ở chiếc gương đối diện.
Cố Thiên Thụ muốn nhắm mắt trốn tránh, nhưng mỗi khi như thế, Sở Thiên Hoàng lại càng thêm thô bạo. Cho đến khi hắn không thể chịu đựng nổi mà mở mắt ra, mới có thể dịu xuống.
Cố Thiên Thụ còn tưởng… mình sẽ chết.
Cảm nhận thân thể rã rời, tinh thần bị tra tấn khiến Cố Thiên Thụ như vừa mới trải qua một cơn bạo bệnh. Thân thể phủ đầy những dấu vết hoan ái, không có chỗ nào là không bị ghi lại dấu vết cả.
Lúc bị hai người tiến vào cùng một lúc, xém chút nữa là Cố Thiên Thụ xin tha. Hắn bị Sở Địa Tàng ôm vào lòng, âm thanh nghẹn ngào. Thân thể vốn đang sinh bệnh lại càng khiến Cố Thiên Thụ cảm thấy mình như muốn cháy máy.
Nhưng mà sinh mệnh quá dai dẳng, hắn không chết, mà lại còn sống nhe răng.
Tuy thân thể như đã không còn thuộc về bản thân, thậm chí cũng trở nên mơ hồ không rõ, nhưng Cố Thiên Thụ vẫn cảm nhận được có người nào đó đang bế hắn lên.
“Không…” Cho rằng sẽ bị tiếp tục một đợt mới, Cố Thiên Thụ mở miệng, một tiếng ‘không’ cực kỳ mỏng manh. Nếu không phải Sở Địa Tàng đang ôm Cố Thiên Thụ vào lòng, sợ là cũng nghe không thấy.
“Không có việc gì đâu.” Sở Địa Tàng cúi đầu dùng trán mình chạm vào trán Cố Thiên Thụ: “Đừng sợ, sẽ không có việc gì đâu.”
Cố Thiên Thụ không nói lời nào, chỉ là dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Sở Địa Tàng, dường như không hiểu hắn đang nói cái gì.
“Sao, ngốc rồi à.” Sở Thiên Hoàng nhìn phản ứng của Cố Thiên Thụ, dường như thấy cực kỳ thú vị. Hắn cười cười đi tới, dùng tay sờ hai má Cố Thiên Thụ: “Muốn làm nữa sao?”
“… Ha~.” Giọng Cố Thiên Thụ khàn đi, một tiếng rên rỉ vang lên vô cùng điềm đạm đáng yêu.
“Kêu la cái gì, mới vừa rồi không phải còn rất thích hay sao.” Sở Thiên Hoàng ác liệt đưa ngón tay vào quấy phá trong miệng Cố Thiên Thụ, nói với Sở Địa Tàng: “Cũng chỉ có mỗi mình ngươi mới dịu dàng với hắn thôi.”
“Lấy ra.” Sắc mặt Sở Địa Tàng đen lại, thấy Sở Thiên Hoàng lấy ngón tay ra rồi mới ôm Cố Thiên Thụ rời đi.
“Hừ, tên tiểu tử này.” Sở Thiên Hoàng cười nhạo một tiếng: “Không xem ta là anh trai ngươi sao.”
Trong phòng tắm đã được chuẩn bị sẵn nước ấm. Sở Địa Tàng nhẹ nhàng thả Cố Thiên Thụ vào làn nước, liền thấy thân thể Cố Thiên Thụ giật nảy.
Đối với thân thể bị tàn phá của Cố Thiên Thụ mà nói, nước ấm không phải là thứ gì đó ôn hòa.
“Không sao đâu, không sao đâu.” Ôm lấy người đang chấn kinh vào lòng, Sở Địa Tàng vuốt ve lưng Cố Thiên Thụ, an ủi.
Cố Thiên Thụ đã mệt chết đi được, vừa vào bồn tắm mà như muốn xỉu đi. Nếu không phải có Sở Địa Tàng dìu thì không biết chừng đã chết đuối trong bồn tắm rồi.
“… A~.” Bị ngón tay Sở Địa Tàng xâm nhập vào bên trong, Cố Thiên Thụ phát ra một tiếng rên nho nhỏ.
Động tác của Sở Địa Tàng tuy đã rất ôn nhu nhưng vẫn khiến thân thể Cố Thiên Thụ căng thẳng. Có thể thấy, tối hôm nay đối với Cố Thiên Thụ mà nói có thể nói là đả kích quá lớn.
Sở Địa Tàng thấy thế cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể mau chóng lấy chất lỏng ra, tắm táp thân thể Cố Thiên Thụ thật sạch.
Sau khi tắm xong, Cố Thiên Thụ đã không thể đứng nổi nữa. Lúc này Sở Thiên Hoàng mới chậm rãi đi vào, nhìn thấy Cố Thiên Thụ ngồi trong lòng Sở Địa Tàng, nở nụ cười: “Sạch sẽ?”
“Ờ.” Sở Địa Tàng híp mắt lại, biểu tình không nóng không lạnh.
“Có muốn ở đây làm thêm lần nữa không?” Nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của Cố Thiên Thụ, Sở Thiên Hoàng chẳng những không thương tiếc mà ngược lại thấy rất hứng thú. Hắn nâng cằm Cố Thiên Thụ lên, nhìn cặp mắt đã mờ mịt kia: “Nhất định sẽ rất thú vị.”
“Ngày khác đi.” Không như Sở Thiên Hoàng dự đoán, Sở Địa Tàng cự tuyệt. Chẳng những cự tuyệt mà còn đả kích Sở Thiên Hoàng một cách tàn khốc: “Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta, trong vòng một tháng sẽ không chạm vào hắn.”
Rốt cuộc Sở Thiên Hoàng cũng lộ ra vẻ mặt giống như ăn phải phân: “Ngươi thật sự là em trai ta sao?”
“Ngươi thật sự là anh trai ta sao?” Sở Địa Tàng mặt không đổi sắc nhìn Sở Thiên Hoàng một cái, ôm lấy Cố Thiên Thụ đã thần chí không rõ đi ra ngoài.
Rồi, rồi… ta không phải anh trai ngươi, ngươi là anh trai ta thì có. Sở Thiên Hoàng thầm nghĩ.
Bình luận truyện