Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh
Chương 8: Hái hoa tặc, ta cảnh cáo ngươi không được đi theo ta nữa
Ở Kính thành, người có tư cách gọi ba chữ Cố Lân Đường chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tòa thành kia thuộc về một mình Cố Lân Đường, mà muốn kêu tên của hắn, thì đầu tiên phải đứng trên cùng một địa vị với hắn.
Trước mặt, thiếu nữ bị thương này hiển nhiên là không có tư cách đó. Vân Đình sau khi nghe thấy nàng phun ba chữ kia liền nhíu mày, ánh mắt cũng lộ ra thần sắc không vui.
“A…” Thiếu nữ bị ánh mắt bất thiện của Vân Đình dọa sợ, cũng tự biết lỡ mồm, vội vàng giải thích: “Ta không có ý mạo phạm!”
Vân Đình im lặng không nói, lại nhìn thoáng qua thiếu nữ, liền bước xuống xe ngựa. Lần này đội ngũ xuất hành chỉ có sử dụng một chiếc xe ngựa — chính là chiếc Cố Thiên Thụ đang ngồi. Nhưng hiện tại lại nhiều thêm một trói buộc, Vân Đình không thể không ở tiểu trấn tìm thêm một chiếc xe ngựa nữa để thiếu nữ ngồi.
“Tôn thượng.” Ngay sau khi thiếu nữ tỉnh lại, Vân Đình liền đi đến trước xe ngựa của Cố Thiên Thụ, nhẹ giọng thưa: “Nàng tỉnh.”
Lúc nghe thấy giọng Vân Đình, Cố Thiên Thụ đang nằm ở trong xe ngựa nhàm chán đếm văn hoa trong thành xe. Nghe thấy có việc để làm, hắn nhanh chóng khôi phục hình tượng cao lãnh, nói: “Mang nàng tới gặp ta.”
“Vâng.” Vân Đình thấp giọng đáp, ánh mắt lại hiện lên cảm xúc u ám.
Ở Kính thành, mọi người đều xem Cố Lân Đường chính là thần của bọn họ. Thế gian này sẽ có người nào xứng đôi để thần thưởng thức đây? Vân Đình dùng biểu tình hoàn mỹ che giấu đi tâm tư. Hắn chậm rãi đi đến xe ngựa thiếu nữ, sau đó mở miệng: “Tôn thượng kêu ngươi qua.”
“A? Ta sao? Bây giờ?” Thiếu nữ có một gương mặt xinh đẹp, đáng tiếc vẻ đẹp của nàng dường như ngược lại với chỉ số thông minh. Sau khi nghe vậy, tất cả cảm xúc đều hiện lên trên gương mặt đã bị Vân Đình thu vào mắt — mừng như điên, khủng hoảng, khẩn trương, kinh ngạc.
Cảm xúc phức tạp rồi lại đơn giản, thiếu nữ này nhất định đã biết gì đó… Vân Đình nhìn biểu hiện của thiếu nữ, nhưng không nói gì, mà trực tiếp ôm lấy nàng. Sau đó đưa đến bên ngoài xe ngựa Cố Thiên Thụ.
Hơn mười ngày trước bị thương làm thiếu nữ ngay cả đi đường cũng không đi nổi. Lúc này bị ôm đi cũng làm nàng phát ra tiếng hô đau đớn.
Vân Đình trực tiếp lơ đi, ngay khi ôm nàng thả trước xe ngựa Cố Thiên Thụ liền trực tiếp rời đi. Cố Thiên Thụ muốn làm gì, không phải là chuyện mà thuộc hạ như hắn có thể xen vào.
Cách một tấm màn, thiếu nữ lần thứ hai nghe thấy giọng nói dễ nghe kia. Lần này chỉ có một chữ — “Tên.”
Tên? Cố Lân Đường đang hỏi tên của mình? Thiếu nữ sửng sốt, lập tức đáp: “Tiểu nữ tử tên là Ân Túy Mặc… là đại nữ nhi của Ân gia ở Tây Vực… Cảm tạ ân công đã cứu mạng.”
“Vết thương sao rồi?” Bây giờ khi Cố Thiên Thụ nói gì cũng phải ngắn gọn, xúc tích. Một trăm ba mươi chín chữ, không thể tùy tiện tán gẫu. Với lại, việc cứu thiếu nữ này vốn nằm ngoài kế hoạch của hắn. Nếu có điều kiện thì nên cho nàng đi sớm… Dù sao với tính cách Cố Lân Đường, cho một người xa lạ ở lại thật sự rất không thích hợp.
Ân Túy Mặc quả thật không quá thông minh, nhưng cũng không quá ngốc. Nàng vừa nghe liền nhận ra ngụ ý Cố Thiên Thụ, biết hắn không phải đang quan tâm mình mà chuẩn bị đuổi mình đi.
Ân Túy Mặc cắn cắn môi, khóc lóc: “Ân công… Ta đã không còn nơi để về… Cầu ngài xin thương xót, nhận lấy ta… làm trâu làm ngựa. Túy Mặc nguyện ý dùng quãng đời còn lại báo ơn ân công đã cứu mạng.”
Cố Thiên Thụ nghe Ân Túy Mặc nói thế, phản ứng đầu tiên chính là nhíu mày. Nhưng mặt than lại không có lộ ra bất cứ biểu tình gì, vì thế hắn đành phải thở dài trong lòng. Ân Túy Mặc này ngược lại có chút ý tứ, bị mình liên lụy hại chết cả nhà, mà một chút oán hận cũng không có, ngược lại còn muốn lưu lại bên cạnh mình…
Chuyện khác thường ắt có âm mưu. Theo trực giác, Cố Thiên Thụ cảm thấy Ân Túy Mặc có vấn đề, nhưng có vấn đề gì thì… Không đợi Cố Thiên Thụ nói, Ân Túy Mặc liền mở miệng.
Nội dung lần này nàng nói ra lại làm cho Cố Thiên Thụ ngẩn người. Nàng nói: “Ta biết ngài là ai, muốn đi đâu…”
“A?” Cố Thiên Thụ toát ra một tia tò mò.
“Ngài từ Kính thành mà đến, hướng Xuân Viên mà đi.” Ân Túy Mặc nói ra những lời này cũng đang đập nồi dìm thuyền. Hiện tại nàng tuyệt đối không muốn rời xa Cố Thiên Thụ, cho nên chi bằng cố ý làm vậy để gợi lên hứng thú của Cố Thiên Thụ. Đương nhiên, làm vậy cũng có khuyết điểm — nếu lỡ làm tâm tình Cố Thiên Thụ chuyển xấu, sẽ trực tiếp giết chết nàng…
Sẽ không, sẽ không xảy ra chuyện này đâu, Ân Túy Mặc tự nói với mình.
“Ngươi còn biết cái gì?” Cố Thiên Thụ càng ngày càng thấy nữ nhân tên Ân Túy Mặc này rất không thích hợp, rất vi diệu…
“Vậy còn cần phải xem tôn thượng ngài còn muốn biết gì nữa.” Ân Túy Mặc nhẹ giọng nói.
Cố Thiên Thụ không nói với Ân Túy Mặc nữa mà trực tiếp truyền bảo Vân Đình mang Ân Túy Mặc xuống. Hành vi này là đang nói cho Vân Đình biết, hắn tạm thời ngầm đồng ý sự có mặt của Ân Túy Mặc.
Mình muốn biết cái gì, nàng có thể nói với mình cái gì? Cố Thiên Thụ phát hiện ra vài thứ từ những lời nói của Ân Túy Mặc. Tuy còn chưa sáng tỏ, nhưng đã có một hình dáng mơ hồ.
Thế giới này… xem ra thật đúng là làm người đau đầu. Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc nghĩ.
Sau chuyện này, đoàn xe lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Vài ngày sau, trong một buổi sáng sớm lất phất hạt mưa, Cố Thiên Thụ nghe thấy một âm thanh đã lâu không nghe thấy — Rốt cuộc hắn đã đến con sông thứ nhất trên đất trung nguyên.
Khác với nước sông mờ đục trên đại mạc, không bị công nghiệp ô nhiễm, cũng không tồn tại vấn đề phù sa bị cuốn trôi, con sông nhỏ này trong vắt, đứng trên bờ mà còn có thể thấy những con cá nhỏ bơi lượn, lục bình phất phơ và những hòn đá cuội nhẵn nhụi.
Bởi vì con đường quá xa xôi, đoàn tiếp tế ở Kính thành chưa kịp đến. Bản thân Cố Thiên Thụ có chân khí hộ thể nhưng vẫn hơn mười ngày chưa tắm.
Hơn mười ngày không tắm đối với một tên khiết phích quả thực chính là muốn mạng. Cho nên khi nghe thấy tiếng nước chảy, mắt Cố Thiên Thụ sáng rực lên.
“Dừng xe.” Cố Thiên Thụ ở trong xe ngựa mở miệng nói.
“Tôn thượng muốn tắm sao?” Không hổ là người hiểu Cố Thiên Thụ nhất. Vân Đình vừa nghe thấy Cố Thiên Thụ mở miệng liền đoán được Cố Thiên Thụ muốn làm gì.
“Ừ.” Có thể lược bớt vài chữ liền lược, Cố Thiên Thụ rất thích có một người bên cạnh hiểu ý hắn như vậy.
“Thuộc hạ đi chuẩn bị.” Vân Đình nói xong liền đi lấy đồ dùng để Cố Thiên Thụ tắm.
Bây giờ là đầu mùa xuân, thời tiết còn hơi se lạnh, nhưng Cố Thiên Thụ có chân khí bảo trì độ ấm, cũng không cần lo bị cảm lạnh.
Vân Đình trực tiếp lấy mấy tấm vải mỏng ra phong tỏa một đoạn sông — Hắn không muốn có bất cứ người nào quấy nhiễu tôn chủ tắm rửa.
Cố Thiên Thụ thấy chung quanh đều bị phong tỏa lại, lúc này mới yên tâm cởi hết quần áo bước vào dòng nước. Tắm ngoài dã ngoại cũng không cần chú ý nhiều. Cố Thiên Thụ nhúng tóc mình vào nước, đang chuẩn bị tiếp tục chà xát liền dừng lại.
Chỉ thấy Vân Đình quỳ gối phía sau lưng hắn, cúi đầu nói: “Xin để cho thuộc hạ hầu hạ tôn thượng tắm ạ.”
“…” Lần đầu tiên Cố Thiên Thụ bắt đầu phỉ nhổ cái thói quen tắm rửa kỳ quái của Cố Lân Đường.
“Ừ.” Chỉ là nếu Cố Lân Đường đã duy trì thói quen này hơn mười mấy năm, chỉ trong một đêm đột nhiên thay đổi sẽ khiến cho người chú ý. Cố Thiên Thụ đành phải yên lặng nuốt xuống tiếng cự tuyệt, đồng ý thỉnh cầu của Vân Đình.
“Tôn thượng, đầu xuân lạnh lẽo, ngài tắm lâu sẽ dễ bị cảm lạnh.” Vân Đình ở sau lưng Cố Thiên Thụ mát xa bả vai hắn, nhẹ giọng nói bên tai Cố Thiên Thụ.
Cố Thiên Thụ không nói chuyện. Hắn cảm thấy bây giờ mình đã hiểu được vì cái gì Cố Lân Đường lại cho phép Vân Đình ở bên mình. Là một thành chủ cao cao tại thượng với tính cách lạnh lùng, sẽ có bao nhiêu người có gan nói ra những lời quan tâm đến hắn? Cao xứ bất thắng hàn*, bên người có một người như Vân Đình có lẽ cũng không tồi.
* Cao xứ bất thắng hàn: chỗ cao không tránh khỏi rét lạnh (Thủy điệu ca đầu – Trung thu của Tô Thức)
“Còn bao lâu?” Cố Thiên Thụ hỏi.
“Ước chừng khoảng một tháng nữa sẽ đến Giang Nam.” Vân Đình vừa mát xa vai cho Cố Thiên Thụ vừa đáp: “Ngài thật sự không đến thăm Dư Thanh Trạch đại nhân một chút sao?”
Dư Thanh Trạch đại nhân trong miệng Vân Đình chính là tri kỷ duy nhất của Cố Lân Đường ở trung nguyên. Tạm thời Cố Thiên Thụ không có dự định đến gặp hắn.
“Để sau.” Cố Thiên Thụ không muốn nói nhiều đến chủ đề này, trực tiếp nhắm nghiền hai mắt.
“Vâng.” Vân Đình thấy thế cũng thức thời không hỏi nhiều nữa.
Loại trừ đi một thân bụi đất, Cố Thiên Thụ thật sự có cảm giác giống như lột đi một tầng da. Tóc dài của hắn được Vân Đình dùng khăn mặt bọc lại, mềm nhẹ xoa nắn, chậm rãi làm khô hơi nước bên trên.
“Tôn thượng.” Vân Đình nói: “Y phục của ngài đã được chuẩn bị tốt.”
Cố Thiên Thụ vẫn luôn nhắm mắt lại, cho đến khi nghe nói thế mới mở mắt ra. Sau một lát mới lười biếng ân một tiếng.
Vân Đình thấy thế, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài lấy y phục sạch sẽ cho Cố Thiên Thụ.
Nhưng mà chỉ trong mấy hơi thở, vẫn luôn nhắm hai mắt, Cố Thiên Thụ lại đột nhiên mở mắt ra, sau đó lui lại mấy bước — nhưng đã quá muộn. Bởi vì có một bàn tay từ trong nước trực tiếp nắm chặt lấy cổ chân trần trụi của hắn!
Chuyện này, nếu ở tình huống bình thường, Cố Thiên Thụ sẽ dễ dàng dùng khinh công giải quyết — Nhưng hiện tại hắn lại không thể dùng khinh công… Bởi vì trên người hắn một cái quần áo! Cũng! Không! Có!
Nếu thật sự bay lên — tuyệt đối sẽ bị nhìn thấy sạch sẽ.
“Duẫn Thành Song —” Lần này Cố Thiên Thụ thật sự nổi giận — Cái tên hái hoa tặc này, lặp đi lặp lại nhiều lần, bây giờ lại còn dám đến khiêu khích hắn! Quả thực đúng là ở trong hầm cầu thắp đèn lồng — muốn chết!!!
Trước mặt, thiếu nữ bị thương này hiển nhiên là không có tư cách đó. Vân Đình sau khi nghe thấy nàng phun ba chữ kia liền nhíu mày, ánh mắt cũng lộ ra thần sắc không vui.
“A…” Thiếu nữ bị ánh mắt bất thiện của Vân Đình dọa sợ, cũng tự biết lỡ mồm, vội vàng giải thích: “Ta không có ý mạo phạm!”
Vân Đình im lặng không nói, lại nhìn thoáng qua thiếu nữ, liền bước xuống xe ngựa. Lần này đội ngũ xuất hành chỉ có sử dụng một chiếc xe ngựa — chính là chiếc Cố Thiên Thụ đang ngồi. Nhưng hiện tại lại nhiều thêm một trói buộc, Vân Đình không thể không ở tiểu trấn tìm thêm một chiếc xe ngựa nữa để thiếu nữ ngồi.
“Tôn thượng.” Ngay sau khi thiếu nữ tỉnh lại, Vân Đình liền đi đến trước xe ngựa của Cố Thiên Thụ, nhẹ giọng thưa: “Nàng tỉnh.”
Lúc nghe thấy giọng Vân Đình, Cố Thiên Thụ đang nằm ở trong xe ngựa nhàm chán đếm văn hoa trong thành xe. Nghe thấy có việc để làm, hắn nhanh chóng khôi phục hình tượng cao lãnh, nói: “Mang nàng tới gặp ta.”
“Vâng.” Vân Đình thấp giọng đáp, ánh mắt lại hiện lên cảm xúc u ám.
Ở Kính thành, mọi người đều xem Cố Lân Đường chính là thần của bọn họ. Thế gian này sẽ có người nào xứng đôi để thần thưởng thức đây? Vân Đình dùng biểu tình hoàn mỹ che giấu đi tâm tư. Hắn chậm rãi đi đến xe ngựa thiếu nữ, sau đó mở miệng: “Tôn thượng kêu ngươi qua.”
“A? Ta sao? Bây giờ?” Thiếu nữ có một gương mặt xinh đẹp, đáng tiếc vẻ đẹp của nàng dường như ngược lại với chỉ số thông minh. Sau khi nghe vậy, tất cả cảm xúc đều hiện lên trên gương mặt đã bị Vân Đình thu vào mắt — mừng như điên, khủng hoảng, khẩn trương, kinh ngạc.
Cảm xúc phức tạp rồi lại đơn giản, thiếu nữ này nhất định đã biết gì đó… Vân Đình nhìn biểu hiện của thiếu nữ, nhưng không nói gì, mà trực tiếp ôm lấy nàng. Sau đó đưa đến bên ngoài xe ngựa Cố Thiên Thụ.
Hơn mười ngày trước bị thương làm thiếu nữ ngay cả đi đường cũng không đi nổi. Lúc này bị ôm đi cũng làm nàng phát ra tiếng hô đau đớn.
Vân Đình trực tiếp lơ đi, ngay khi ôm nàng thả trước xe ngựa Cố Thiên Thụ liền trực tiếp rời đi. Cố Thiên Thụ muốn làm gì, không phải là chuyện mà thuộc hạ như hắn có thể xen vào.
Cách một tấm màn, thiếu nữ lần thứ hai nghe thấy giọng nói dễ nghe kia. Lần này chỉ có một chữ — “Tên.”
Tên? Cố Lân Đường đang hỏi tên của mình? Thiếu nữ sửng sốt, lập tức đáp: “Tiểu nữ tử tên là Ân Túy Mặc… là đại nữ nhi của Ân gia ở Tây Vực… Cảm tạ ân công đã cứu mạng.”
“Vết thương sao rồi?” Bây giờ khi Cố Thiên Thụ nói gì cũng phải ngắn gọn, xúc tích. Một trăm ba mươi chín chữ, không thể tùy tiện tán gẫu. Với lại, việc cứu thiếu nữ này vốn nằm ngoài kế hoạch của hắn. Nếu có điều kiện thì nên cho nàng đi sớm… Dù sao với tính cách Cố Lân Đường, cho một người xa lạ ở lại thật sự rất không thích hợp.
Ân Túy Mặc quả thật không quá thông minh, nhưng cũng không quá ngốc. Nàng vừa nghe liền nhận ra ngụ ý Cố Thiên Thụ, biết hắn không phải đang quan tâm mình mà chuẩn bị đuổi mình đi.
Ân Túy Mặc cắn cắn môi, khóc lóc: “Ân công… Ta đã không còn nơi để về… Cầu ngài xin thương xót, nhận lấy ta… làm trâu làm ngựa. Túy Mặc nguyện ý dùng quãng đời còn lại báo ơn ân công đã cứu mạng.”
Cố Thiên Thụ nghe Ân Túy Mặc nói thế, phản ứng đầu tiên chính là nhíu mày. Nhưng mặt than lại không có lộ ra bất cứ biểu tình gì, vì thế hắn đành phải thở dài trong lòng. Ân Túy Mặc này ngược lại có chút ý tứ, bị mình liên lụy hại chết cả nhà, mà một chút oán hận cũng không có, ngược lại còn muốn lưu lại bên cạnh mình…
Chuyện khác thường ắt có âm mưu. Theo trực giác, Cố Thiên Thụ cảm thấy Ân Túy Mặc có vấn đề, nhưng có vấn đề gì thì… Không đợi Cố Thiên Thụ nói, Ân Túy Mặc liền mở miệng.
Nội dung lần này nàng nói ra lại làm cho Cố Thiên Thụ ngẩn người. Nàng nói: “Ta biết ngài là ai, muốn đi đâu…”
“A?” Cố Thiên Thụ toát ra một tia tò mò.
“Ngài từ Kính thành mà đến, hướng Xuân Viên mà đi.” Ân Túy Mặc nói ra những lời này cũng đang đập nồi dìm thuyền. Hiện tại nàng tuyệt đối không muốn rời xa Cố Thiên Thụ, cho nên chi bằng cố ý làm vậy để gợi lên hứng thú của Cố Thiên Thụ. Đương nhiên, làm vậy cũng có khuyết điểm — nếu lỡ làm tâm tình Cố Thiên Thụ chuyển xấu, sẽ trực tiếp giết chết nàng…
Sẽ không, sẽ không xảy ra chuyện này đâu, Ân Túy Mặc tự nói với mình.
“Ngươi còn biết cái gì?” Cố Thiên Thụ càng ngày càng thấy nữ nhân tên Ân Túy Mặc này rất không thích hợp, rất vi diệu…
“Vậy còn cần phải xem tôn thượng ngài còn muốn biết gì nữa.” Ân Túy Mặc nhẹ giọng nói.
Cố Thiên Thụ không nói với Ân Túy Mặc nữa mà trực tiếp truyền bảo Vân Đình mang Ân Túy Mặc xuống. Hành vi này là đang nói cho Vân Đình biết, hắn tạm thời ngầm đồng ý sự có mặt của Ân Túy Mặc.
Mình muốn biết cái gì, nàng có thể nói với mình cái gì? Cố Thiên Thụ phát hiện ra vài thứ từ những lời nói của Ân Túy Mặc. Tuy còn chưa sáng tỏ, nhưng đã có một hình dáng mơ hồ.
Thế giới này… xem ra thật đúng là làm người đau đầu. Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc nghĩ.
Sau chuyện này, đoàn xe lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Vài ngày sau, trong một buổi sáng sớm lất phất hạt mưa, Cố Thiên Thụ nghe thấy một âm thanh đã lâu không nghe thấy — Rốt cuộc hắn đã đến con sông thứ nhất trên đất trung nguyên.
Khác với nước sông mờ đục trên đại mạc, không bị công nghiệp ô nhiễm, cũng không tồn tại vấn đề phù sa bị cuốn trôi, con sông nhỏ này trong vắt, đứng trên bờ mà còn có thể thấy những con cá nhỏ bơi lượn, lục bình phất phơ và những hòn đá cuội nhẵn nhụi.
Bởi vì con đường quá xa xôi, đoàn tiếp tế ở Kính thành chưa kịp đến. Bản thân Cố Thiên Thụ có chân khí hộ thể nhưng vẫn hơn mười ngày chưa tắm.
Hơn mười ngày không tắm đối với một tên khiết phích quả thực chính là muốn mạng. Cho nên khi nghe thấy tiếng nước chảy, mắt Cố Thiên Thụ sáng rực lên.
“Dừng xe.” Cố Thiên Thụ ở trong xe ngựa mở miệng nói.
“Tôn thượng muốn tắm sao?” Không hổ là người hiểu Cố Thiên Thụ nhất. Vân Đình vừa nghe thấy Cố Thiên Thụ mở miệng liền đoán được Cố Thiên Thụ muốn làm gì.
“Ừ.” Có thể lược bớt vài chữ liền lược, Cố Thiên Thụ rất thích có một người bên cạnh hiểu ý hắn như vậy.
“Thuộc hạ đi chuẩn bị.” Vân Đình nói xong liền đi lấy đồ dùng để Cố Thiên Thụ tắm.
Bây giờ là đầu mùa xuân, thời tiết còn hơi se lạnh, nhưng Cố Thiên Thụ có chân khí bảo trì độ ấm, cũng không cần lo bị cảm lạnh.
Vân Đình trực tiếp lấy mấy tấm vải mỏng ra phong tỏa một đoạn sông — Hắn không muốn có bất cứ người nào quấy nhiễu tôn chủ tắm rửa.
Cố Thiên Thụ thấy chung quanh đều bị phong tỏa lại, lúc này mới yên tâm cởi hết quần áo bước vào dòng nước. Tắm ngoài dã ngoại cũng không cần chú ý nhiều. Cố Thiên Thụ nhúng tóc mình vào nước, đang chuẩn bị tiếp tục chà xát liền dừng lại.
Chỉ thấy Vân Đình quỳ gối phía sau lưng hắn, cúi đầu nói: “Xin để cho thuộc hạ hầu hạ tôn thượng tắm ạ.”
“…” Lần đầu tiên Cố Thiên Thụ bắt đầu phỉ nhổ cái thói quen tắm rửa kỳ quái của Cố Lân Đường.
“Ừ.” Chỉ là nếu Cố Lân Đường đã duy trì thói quen này hơn mười mấy năm, chỉ trong một đêm đột nhiên thay đổi sẽ khiến cho người chú ý. Cố Thiên Thụ đành phải yên lặng nuốt xuống tiếng cự tuyệt, đồng ý thỉnh cầu của Vân Đình.
“Tôn thượng, đầu xuân lạnh lẽo, ngài tắm lâu sẽ dễ bị cảm lạnh.” Vân Đình ở sau lưng Cố Thiên Thụ mát xa bả vai hắn, nhẹ giọng nói bên tai Cố Thiên Thụ.
Cố Thiên Thụ không nói chuyện. Hắn cảm thấy bây giờ mình đã hiểu được vì cái gì Cố Lân Đường lại cho phép Vân Đình ở bên mình. Là một thành chủ cao cao tại thượng với tính cách lạnh lùng, sẽ có bao nhiêu người có gan nói ra những lời quan tâm đến hắn? Cao xứ bất thắng hàn*, bên người có một người như Vân Đình có lẽ cũng không tồi.
* Cao xứ bất thắng hàn: chỗ cao không tránh khỏi rét lạnh (Thủy điệu ca đầu – Trung thu của Tô Thức)
“Còn bao lâu?” Cố Thiên Thụ hỏi.
“Ước chừng khoảng một tháng nữa sẽ đến Giang Nam.” Vân Đình vừa mát xa vai cho Cố Thiên Thụ vừa đáp: “Ngài thật sự không đến thăm Dư Thanh Trạch đại nhân một chút sao?”
Dư Thanh Trạch đại nhân trong miệng Vân Đình chính là tri kỷ duy nhất của Cố Lân Đường ở trung nguyên. Tạm thời Cố Thiên Thụ không có dự định đến gặp hắn.
“Để sau.” Cố Thiên Thụ không muốn nói nhiều đến chủ đề này, trực tiếp nhắm nghiền hai mắt.
“Vâng.” Vân Đình thấy thế cũng thức thời không hỏi nhiều nữa.
Loại trừ đi một thân bụi đất, Cố Thiên Thụ thật sự có cảm giác giống như lột đi một tầng da. Tóc dài của hắn được Vân Đình dùng khăn mặt bọc lại, mềm nhẹ xoa nắn, chậm rãi làm khô hơi nước bên trên.
“Tôn thượng.” Vân Đình nói: “Y phục của ngài đã được chuẩn bị tốt.”
Cố Thiên Thụ vẫn luôn nhắm mắt lại, cho đến khi nghe nói thế mới mở mắt ra. Sau một lát mới lười biếng ân một tiếng.
Vân Đình thấy thế, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài lấy y phục sạch sẽ cho Cố Thiên Thụ.
Nhưng mà chỉ trong mấy hơi thở, vẫn luôn nhắm hai mắt, Cố Thiên Thụ lại đột nhiên mở mắt ra, sau đó lui lại mấy bước — nhưng đã quá muộn. Bởi vì có một bàn tay từ trong nước trực tiếp nắm chặt lấy cổ chân trần trụi của hắn!
Chuyện này, nếu ở tình huống bình thường, Cố Thiên Thụ sẽ dễ dàng dùng khinh công giải quyết — Nhưng hiện tại hắn lại không thể dùng khinh công… Bởi vì trên người hắn một cái quần áo! Cũng! Không! Có!
Nếu thật sự bay lên — tuyệt đối sẽ bị nhìn thấy sạch sẽ.
“Duẫn Thành Song —” Lần này Cố Thiên Thụ thật sự nổi giận — Cái tên hái hoa tặc này, lặp đi lặp lại nhiều lần, bây giờ lại còn dám đến khiêu khích hắn! Quả thực đúng là ở trong hầm cầu thắp đèn lồng — muốn chết!!!
Bình luận truyện