Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 210



Ngay sau khi ổn định lại tình hình, Lý Thuần Quân cùng Hằng tỷ tỷ đã tiếp tục tiến về phía trước.

Thế nhưng, đoạn đường này của hai người lại diễn ra không được thuận lợi là mấy, bởi vì Phương Tiên Nhất Phái hiện tại đã là một môn phái bị tuyệt diệt từ rất lâu trước kia rồi... Có rất nhiều xác chết đang hiện diện tại đây, hoặc có thể nói là nhiều đến vô số kể!

Trọng điểm là một khi quá nhiều xác chết tụ tập lại cùng một chỗ như thế này, chắc chắn chúng sẽ bắt đầu phát sinh ra những phản ứng bất thường. Trường hợp dễ thấy nhất là thi khí âm sát được bồi đắp quá dày đặc, dẫn đến việc tu sĩ khi đến gần sẽ bị ảnh hưởng rất nặng nề về cả mặt thể chất lẫn tinh thần.

Về mặt tinh thần thì Lý Thuần Quân không phải lo, và về mặt thể chất thì Lý Thuần Quân cũng không sợ, chỉ là... Chuyện này trông không giống như chỉ đơn giản như vậy liền xong.

<

Từ lúc Phương Tiên Nhất Phái bị tận diệt đến nay đã qua bao lâu rồi?

Không ai biết rõ cụ thể, chỉ biết là cực kì lâu rồi... Đó hẳn là một khoảng thời gian đủ dài để thi thể của một tu sĩ, kể cả tiên nhân cũng phải tan biến vào đất mẹ...

Thế thì tại sao những xác chết này vẫn tiếp tục tồn tại cho đến tận bây giờ?

Từ tính chất bắc cầu đơn giản, Lý Thuần Quân đã nhanh chóng suy đoán ra chân tướng sự tình. Những thi thể này hẳn là đã phát sinh dị biến, trở thành cương thi rồi... Nhờ thế nên chúng mới tồn tại được lâu đến như vậy...

"Cương thi sao? Cái lũ không não này mới là phiền phức nhất. Chúng không biết sợ, không biết đau, cũng không biết mệt... Chỉ biết điên cuồng đi cướp đoạt sự sống" Lý Thuần Quân gãi gãi đầu: "Vả lại chúng ta cũng đang không biết thực lực của bọn này như thế nào nữa... Con đường này coi bộ hơi khó đi rồi nha"

Advertisement

Trước khi làm liều, Lý Thuần Quân đã nhanh trí nhờ hệ thống xem xét hộ mình thực lực của đám cương thi đang nằm bất động ngay trước mặt. Trải qua thời gian xem xét kĩ càng, Lý Thuần Quân biết được bọn này chẳng qua cũng chỉ là lính gác cổng, thực lực không cao cho lắm.

Vấn đề là... Chúng đông không tả nổi! Thậm chí còn có cả cương thi ma tộc hung hãn đang tồn tại ở đây nữa, không thể không cẩn thận được!

"Tỷ tỷ, lưỡi đao của tỷ có tính khắc chế tà vật như cương thi không?" Lý Thuần Quân lên tiếng hỏi.

"Có đấy, tỷ tỷ ngươi là Thần Khí mà, đừng có hỏi thừa như vậy chứ?" Hằng tỷ tỷ có chút cao ngạo đáp lời.

Sau đó, nàng lại nói bổ sung: "Nhưng mà năng lực của ngươi hiện tại vẫn chưa đủ để sử dụng ta ở mức độ hoàn mỹ. Do vậy, nếu không thấy tự tin thì đừng có mà nóng đầu làm liều, nghe rõ chưa?"

"Rõ rồi, chỉ cần tỷ có thể khắc chế tà vật là đủ, không cần gì thêm nữa" Lý Thuần Quân có chút hưng phấn nâng Hằng tỷ tỷ trong trạng thái bảo đao lên, cả lực lượng lẫn thân pháp đều bước vào giai đoạn chuẩn bị: "Dẫu sao thì đệ cũng không có ý định ở lại day dưa với chúng, chỉ cần một đường xông thẳng về phía trước là được"

"Kế hoạch tấn công trực diện?"

"A... Nghe hay đấy, nhưng nó không giống một kế hoạch cho lắm đâu"

Cùng Hằng tỷ tỷ nói đùa vài câu, Lý Thuần Quân liền hít một hơi thật sâu để giữ vững sự bình tĩnh, sau đó kích phát toàn lực lao thẳng về phía đám cương thi phía trước.

"Gào!"

Nhận ra có khí tức sinh mệnh đang tiến về phía mình, đám cương thi nguyên bản đang bất động như chết đột nhiên vùng dậy, tựa như con thiêu thân lao mình về phía Lý Thuần Quân, để rồi bị hắn một đao cắt gọn từng tên một.

Ban đầu quá trình vẫn còn rất dễ, tuy nhiên đường càng dài thì cương thi xuất hiện càng nhiều, đến được nửa đoạn thì Lý Thuần Quân đã bắt đầu cảm thấy có chút mỏi tay... Nhưng hắn thật sự không thể dừng lại, cũng không thể quay đầu bỏ chạy nếu không muốn chết.

Hắn đã hoàn toàn bị bao vây rồi, chỉ có thể liều mạng mở một đường máu mà thôi.

"Chúng quá đông, không thể chần chừ thêm được nữa, ta sẽ sớm kiệt sức mất..." Lý Thuần Quân nhíu mày, thật quyết đoán đưa ra lựa chọn mạnh tay nhất: "Tỷ tỷ, ta đành mượn chút sức của ngươi vậy!"

"Hả? Chờ đã..."

Không đợi Hằng tỷ tỷ kịp phản ứng, Lý Thuần Quân lúc này đã tập hợp đầy đủ lực lượng, dùng sức chém ra một đao lấp loé tinh quang tựa như rực sáng cả màn đêm: "Ngụy - Vĩnh Hằng Táng Tinh Đao!"

Đao mang xuất hiện tựa như một làn sóng ánh sáng vừa sắc bén vừa hủy diệt, gần như quét sạch toàn bộ đám cương thi đang cản đường Lý Thuần Quân. Tiếp đó, hắn lại mau chóng lấy ra một tấm phù bảo và kích hoạt nó như một loại độn thuật bảo mệnh khẩn cấp.

Sau khi vung một đao kia, lực lượng của hắn nay đã cạn sạch, ngay cả linh lực dùng để thôi động thân pháp cũng không có... Và đó chính là lí do khiến Lý Thuần Quân phải dùng đến ngoại vật như phù bảo để có thể thoát thân an toàn.

Sau khi thoát khỏi biển cương thi, Lý Thuần Quân đã mau chóng nấp vào một toà nhà cao đến mấy chục tầng lầu, quyết định ở lại đó một thời gian để có thể hồi phục linh lực cùng thể lực.

"Muội thật là! Sao lại liều lĩnh như vậy chứ!? Tình huống đó rõ ràng vẫn chưa đủ nguy cấp đến mức khiến ngươi phải dùng đến chiêu đó nha! Ngươi không nghe tỷ tỷ trước kia đã dặn cái gì sao?!"

Vừa mới đặt mông xuống đất thì Hằng tỷ tỷ đã lập tức cụ hiện nhân hình, ra sức lên tiếng phàn nàn Lý Thuần Quân dẫu cho hắn ta lúc này đã hoàn toàn kiệt sức.

"Đừng gọi ta là muội..."

Trước sau như một, Lý Thuần Quân vẫn để ý đến vấn đề này đầu tiên, làm Hằng tỷ tỷ nhất thời thật hết biết nói gì với hắn.

"Ngươi bây giờ là nữ nhân đấy, sao lại không tôn trọng cơ thể của mình như vậy chứ... Nhỡ để lại sẹo thì sao?"

Vừa nói, Hằng tỷ tỷ vừa lục lọi không gian trữ vật của Lý Thuần Quân, từ đó lấy ra một ít băng vải sạch cùng các loại bảo vật hỗ trợ khôi phục vết thương.

"Sớm muộn gì ta cũng trở về như cũ thôi... Và với một nam nhân như ta, những vết sẹo đó cơ bản không khác gì huân chương cả..."

"..., Coi như tỷ tỷ thua ngươi"

Đúng thế, Hằng tỷ tỷ đã cạn lí lẽ, triệt để chịu thua cái tên đầu đất này.

Sau khi băng bó xong xuôi, Hằng tỷ tỷ lại cho Lý Thuần Quân uống đan dược hồi phục đầy đủ rồi chạy vội đi nấu thuốc.

Đúng ra thì nàng vốn chẳng cần phải nấu thuốc làm gì, nhưng vì tình hình hiện tại đang khá nguy hiểm, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nên nàng muốn Lý Thuần Quân hồi phục thật nhanh trước khi chuyện không may nào đó xảy ra.

Ai bảo nàng là tỷ tỷ của hắn cơ chứ?

"Giữa cái thế giới tối tăm lạnh lẽo này... Có lẽ chỉ có mỗi cái bếp lửa của tỷ là đang cho ta một chút ánh sáng cùng hơi ấm" Lý Thuần Quân cười khẽ.

Hằng tỷ tỷ hơi nhướng mày nhìn Lý Thuần Quân rồi mỉm cười: "Đang buông lời tán tỉnh tỷ tỷ sao? Không được đâu nha, nóc nhà của ngươi sẽ lại nổi giận đấy"

"Tỷ nói cái gì thế? Ta chỉ đang nói sự thật mà thôi... Trên mặt nghĩa đen đấy" Lý Thuần Quân dở khóc dở cười.

Hằng tỷ tỷ yêu kiều cười một tiếng, sau đó không nói gì thêm nữa mà tập trung vào công việc nấu thuốc.

Dáng vẻ của nàng trông có phần vụng về... Nhưng ít ra thì nàng đang không làm sai điều gì. Vậy nên Lý Thuần Quân cũng chẳng cần phải động khẩu, vô cùng thoải mái ngồi nghỉ ngơi ở đó.

Chẳng hiểu tại sao tiếng sắc thuốc của Hằng tỷ tỷ lại nghe đặc biệt êm tai, để Lý Thuần Quân cảm thấy an toàn đến kì lạ. Thế là bất giác, nương theo cơn mệt mỏi cùng suy nhược, hắn đã dần lâm vào giấc ngủ từ lúc nào mà chẳng hề hay biết.

Hằng tỷ tỷ cũng biết chuyện ấy nhưng nàng lại chẳng có ý định gọi hắn tỉnh dậy. Vì tên ngốc này vốn đã rất kiệt sức sau khi tung một đòn kia rồi... Hắn cần được nghỉ ngơi thật tử tế để có thể hồi phục.

"Thật là... Cái tên này làm ta không khỏi nhớ lại thật lâu trước kia..."

Người đó cùng chủ nhân nàng cũng đã từng như thế này. Tình cảm mà hai người họ dành cho nhau thật sự để người ta phải cảm thấy ghen tị... Chỉ là đến sau cùng, người đó đã không còn tồn tại nữa, để lại chủ nhân phải cô đơn một mình tìm kiếm đối phương trong tuyệt vọng.

Tên đệ đệ ngốc này thật sự rất giống người đó, nhưng hắn tuyệt nhiên không phải người đó. Đây là điều mà chủ nhân nàng đã lên tiếng xác nhận, tuyệt đối không thể sai được!

Vậy thì tên ngốc này thật ra là ai? Phải chăng hắn đang có quan hệ sâu xa gì với người đó hay không? Hoặc hắn chẳng qua chỉ là một người hoàn toàn bình thường xuất hiện ở thế giới này?

Nàng không biết.

Nàng chỉ biết là ở thời điểm hiện tại, hắn chính là tên đệ đệ ngốc nghếch đáng yêu duy nhất của nàng. Và thân là tỷ tỷ, nàng sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ hắn... Chỉ đơn giản như vậy thôi.

...

...

"Ưm... Tỷ tỷ, ta ngủ bao lâu rồi?"

Sau một giấc ngủ tương đối dài, Lý Thuần Quân đã từ từ tỉnh dậy trên cặp đùi của Hằng tỷ tỷ. So với trước lúc lâm vào giấc ngủ thì trạng thái hiện tại của hắn đã tốt hơn rất nhiều, đây hẳn là nhờ vào công lao của mấy viên đan dược hồi phục kia đi.

Hằng tỷ tỷ suy nghĩ một chút rồi đáp: "Không biết rõ, nhưng đại khái là hơn nửa ngày rồi... Chắc vậy"

"Thế ta ngủ tiếp đây..."

"Chờ, mau uống thuốc đi đã... Ngươi muốn lãng phí công sức của tỷ tỷ sao?"

Lý Thuần Quân ngồi dậy, có chút mệt mỏi ngáp một cái: "Suýt chút nữa quên mất, lại phiền đến ngươi rồi, tỷ tỷ của ta"

"Bắt một thanh đao sát sinh phải nấu thuốc chữa thương cho ngươi... Ai, chắc ngươi là ngươi đầu tiên đấy" Hằng tỷ tỷ dở khóc dở cười đưa cho Lý Thuần Quân một bát chất lỏng màu nâu sẫm: "Đây, vị rất đắng đấy, cố mà chịu đi"

"Thuốc đắng dã tật"

Dứt lời, Lý Thuần Quân liền một ngụm uống hết cả bát nước thuốc. Tuy sắc mặt có hơi nhăn lại sau đó vì vị đắng đến tê lưỡi, nhưng suy cho cùng thì chút chuyện nhỏ này vẫn không làm khó được hắn.

"Xong, giờ lại xin phép mượn đùi của tỷ thêm một lát nha"

Bịch~

Hằng tỷ tỷ: "..."

Không thèm đợi nàng kịp nói thêm bất kì điều gì, Lý Thuần Quân đã nằm ngủ ngon ngọt, nhanh chóng lâm vào giấc ngủ thêm một lần nữa chỉ trong thời gian không quá mười giây.

"Kì quái, sao ta trông giống một bà mẹ đang chăm trẻ thế này?" Hằng tỷ tỷ có chút ngờ vực tự hỏi.

Ta là đao đấy, là một thanh đao dùng để sát sinh nha! Từ lúc nào ta lại có thêm chức nghiệp chăm trẻ rồi?

Một thanh đao biết chăm trẻ? Nghe có sai quá hay không?

Thở dài, Hằng tỷ tỷ khẽ nâng tay lên, ra sức nựng da mặt Lý Thuần Quân xem như đang lấy tiền công.

Nàng vốn đã muốn làm điều này từ cách đây khá lâu rồi, vì tấm da mặt lán mịn của Lý Thuần Quân cứ luôn cho nàng một dục vọng muốn được chạm vào.

Không chỉ da mặt, Hằng tỷ tỷ cũng muốn được nếm thử vài chỗ khác nữa. Tỉ như bầu ngực đầy đặn này nè, bờ eo mảnh khảnh này nè, quả đào căng mọng này nè... Nhưng vì sợ thất lễ nên nàng mới cố gắng nhẫn nhịn.

Nàng không giống như mấy yêu nữ kia. Một khi nàng đã nhận định là không làm liền sẽ không bao giờ làm, trừ phi Lý Thuần Quân cho phép nàng chạm vào...

Và nàng nghĩ là ngoại trừ lúc tắm rửa ra Lý Thuần Quân sẽ chẳng bao giờ đồng ý cho nàng chạm vào chúng đâu.

Kể cả khi nàng là tỷ tỷ của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện