Ta Cùng Với Ảnh Đế Yêu Đương
Chương 14-3: Vị diện vườn trường
Editor: Song Hoạ
_______
Buồng vệ sinh nam, Hứa Cường vừa cởi đai lưng, bạn học cũ bên cạng liền cười khà khà hỏi cậu: "Cường ca, cậu thật là di tình biệt luyến, thay người yêu như thay áo nha?"
Hừa Cường không hiểu sao có chút chột dạ, trộm nhìn về sườn mặt giáo bá.
Chu Thừa mặt vô biểu tình mà phóng thủy.
Nhằm cẩn thận một chút, Hứa Cường giả vờ oán giận lại lão bạn cũ: "Cút đi, tao là loại người này sao?"
Lão đồng học: "Thôi đi, ngày hôm qua Lâm Vãn trực nhật ở bên ngoài quét rác, không phải cậu còn cứng rắn muốn học Lôi Phong* đoạt chổi giúp đỡ người ta sao?"
( Lôi Phong là hình tượng quen thuộc hay xuất hiện trong mấy trang ngôn chúng ta đọc:3 Chú thích dài vô tận ở cuối chương:>>)
Lời nói dối trong nháy mắt đã bị vạch trần tại chỗ, Hứa Cường thẹn quá hoá giận, xoay người sang phun hắn.
Tên bạn học cũ kia với thân thủ nhanh nhẹn đã thành công tránh đạn.
Ra khỏi buồng vệ sinh, học sinh trên hành lang cũng chỉ còn vài người.
Hứa Cường nhìn nhìn vẻ mặt vô biểu tình của giáo bá, nhịn không được thử hỏi: "Lão đại, nước phù sau không chảy ruộng ngoài, nếu cậu chướng mắt Béo Muội, tôi theo đuổi cô ấy được chứ?"
Chu Thừa thuận miệng trả lời: "Muốn chết thì theo đuổi đi."
Giọng điêu vô cùng tuỳ ý, trả lời tự nhiên như vậy, giống như việc Hứa Cường hỏi hắn ăn không, hắn nhàn nhạt trả lời không ăn.
Chính vì thế, Hứa Cường tiếp tục đi vài bước mới đột nhiên dừng lại, mặt đầy vẻ khó tin nhìn theo bóng dáng cao lãnh của giáo bá.
Có ý tứ gì? Có ý tứ gì a!!!
Ám chỉ mạnh mẽ thế này, mạnh đến mức Hứa Cường đều không để bụng đến mầm cây tình yêu bé nhỏ còn chưa kịp khoẻ mạnh trưởng thành liền bị diệt tận gốc của chính mình.
Sau khi chạy nhảy đuổi kịp Chu Thừa, Hứa Cường kích động nói: "Lão đại, cậu động tâm với Béo Muội từ bao giờ thế?"
Chu Thừa nhíu mày: "Câm miệng."
Hứa Cường chường bộ mặt ăn vạ ra trước mặt lão đại nhà mình: " Nói đi, nói đi, tớ bảo đảm không nói cho người khác!"
Chu Thừa trực tiếp đạp chân bước tiếp.
Hứa Cường tựa như chú khỉ, cuốn quýt chạy theo.
Một lát sau, giáo bá cùng tiểu đệ Hứa Cường một trước một sau tiến vào phòng học.
Giáo bá vẫn băng lãnh như thường ngày, Hứa Cường trong miệng huýt sáo, cố ý đi đến chỗ bên này của Lâm Vãn, mạnh mẽ đưa cho Lâm Vãn một ánh mắt đầy thâm ý.
Lâm Vãn rất muốn đưa lại cho cậu ta ba chữ: Bệnh tâm thần a!
Giờ cơm chiều đã đến, Chu Thừa và Hứa Cường cùng nhau đi nhà ăn mua cơm.
Tiến vào nhà ăn Hứa Cường liền duỗi cổ tìm kiếm thân ảnh Béo Muội, sau đó chỉ vào một phương hướng để Chu Thừa nhìn.
Chu Thừa đã sớm thấy.
Cô mặc một thân váy trắng đứng trước Hà Miêu, quay đầu lại trò chuyện cùng Hà Miêu.
Tâm tình cô dường như không tệ, vẫn luôn mỉm cười.
Bên tai Chu Thừa đều là lời nói của nữ sinh A kia, cô ta nói Lâm Vãn kì thật vẫn trộm, len lén mà giảm béo, mỗi ngày đều ăn rất ít.
Chu Thừa không phải quá tin, ngày đó lúc cô chỉ vào mặt mắng hắn, rõ ràng thực kiên quyết.
Chờ Chu Thừa lấy lại tinh thần, phát hiện hắn đã đi theo Hứa Cường tới đằng sau đội ngũ xếp hàng chờ mua thức ăn của Lâm Vãn.
Hứa Cường còn muốn chen ngang, Chu Thừa không có mặt dày như hắn, xoay người đứng ngay ngắn ở phía sau hàng ngũ.
"Lão đại, sao cậu lại không tỏ vẻ, thể hiện gì thế?"
Hứa Cường dán người vào lưng Chu Thừa, hơi nóng đều phun lên lỗ tai Chu Thừa.
"Lăn." Chu Thừa ghê tởm, rồi giơ tay ra phía sau.
Hứa Cường kêu thảm che lại ngực, cũng không dám tới gần lão đại trong vòng hai bước nữa.
Lâm Vãn lấy cơm xong, vừa quay đầu lại liền thấy Chu Thừa và Hứa Cường đang ở phía sau.
Chu Thừa lạnh mặt, không coi ai ra gì, Hứa Cường nhiệt tình vẫy tay kêu gọi Lâm Vãn.
Lâm Vãn cười cười, bưng khay rời đi cùng Hà Miêu.
Hứa Cường nghiêng cổ nhìn theo, tận đến khi hai nữ sinh ngồi xuống, cậu ta mới chuyển hướng nhìn về phía trước.
Ba phút sau, "bang" một tiếng, Hứa Cường đem khay cơm đặt ở bàn cơm đối diện Béo Muội, cánh tay lại múa may quay cuồng ra sức biểu diễn: "Lão đại, tôi ở chỗ này!"
Lâm Vãn, Hà Miêu đồng thời ngẩng đầu.
Hứa Cường vẫy tay xong, nhìn thấy các cô, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, vui mừng: "Các cậu cũng ở chỗ này à?"
Lúc này Chu Thừa đã đi tới, nhìn thấy Lâm Vãn, hắn nhíu nhíu mày, dáng vẻ dường như không muốn ngồi gần cô như vậy.
Hà Miêu thấy thế, vô cùng thấy khó chịu thay bạn thân nhà mình, thấp giọng hỏi Lâm Vãn: "Chúng ta đổi vị trí?"
Lâm Vãn yên lặng gật đầu.
Hai cô gái đứng dậy bưng mâm lên, đổi tới một vị trí khác rất xa.
Hứa Cường:......
Chu Thừa cúi đầu ăn cơm.
Không khí xấu hổ, Hứa Cường một cái thí* cũng không dám phóng.
( Khụ khụ:> Đây đại loại là cái rắm ấy:3, tế nhị hơn xíu là thể loại đánh bom liều chết ấy:)))
Hứa Cường còn thừa nửa con cá chưa ăn xong, Chu Thừa đã giải quyết xong xuôi, bưng mâm lên muốn rời đi.
Hứa Cường thực săn sóc: "Để mâm ở đây đi, xíu tớ quăng cho."
Chu Thừa không để ý đến hắn.
Xuyên qua đám ngươi, Chu Thừa lặng yên không tiếng động mà đến gần nữ sinh mặc váy trắng, lúc đi ngang qua người cô, Chu Thừa thấy còn thừa hơn phân nửa cơm, trừ cái đó ra, còn có ba loại thức ăn chay chưa ăn xong.
Đột nhiên lại rất muốn cười.
Được a, Béo nha đầu thật sự có thể giả vờ, thiếu chút nữa đã bị cô lừa!
Tác giả có lời muốn nói: Chu giáo bá: Ta liền biết, nàng khẳng định còn thích ta.
Bội Kỳ Vãn: Ha hả, rốt cuộc cá cũng cắn câu.
??Góc xàm xí đú của tui:3
?Chào cả nhà:3 Sao bao ngày lười biếng, tui lại comeback với cái chương ngắn ngủn:>>?
?Dòm nhà người ta ra chương quá trời tui thấy mà ham á:3 Nhưng mà tui lười:>?
?Nhiệt liệt đề cử cho mọi người bộ "Động tâm vì em" của Nghê Đa Hỉ
?Tui đã khóc cả buổi sáng:<< Truyện siêu cảm động, tuy có mấy tình tiết hơi nhanh nhưng hay thiệt sự:3 Tui hông giỏi review vì tui ngu Văn:> Nhưng thiệt sự hay lắm luôn:3?
?Huhu thiệt ra là đợt trước tui quên nói về vụ cái bìa:>>
?Xong rồi tui tính đợi tui ra chương mới tui nói:))) Mà giờ tui mới ra được:>>
?Tui tính lười sương sương thôi mà ai ngờ lười đậm sâu vậy luôn á:>
??Thấy bìa xịn hông:3333 ?Bìa xinh xẻo của tui đến từ đây annieeee_610:>❤️
?Nì siêu cute nha mọi người =)) Hông thiệt ra thì nó cũng khùng khùng giống tui á:))))?
?Mục đích pr của tui là để mỗi tuần đi xin xỏ 1 cái bìa mới:))))
Thiệt ra tui muốn nói nữa mà tui ngại cái chương còn ít hơn mấy lời tui nói:>>
?Mọi người nhớ giữ sức khoẻ thật tốt nha ❤️❤️
Đọc truyện vui vẻ <3
Chú thích:
Lôi Phong (tiếng Trung: 雷鋒; 18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phong và quà lưu niệm.
Dù rằng có thể từng tồn tại người lính tên là Lôi Phong trên thực tế, thì những giai thoại về cuộc đời anh mà hệ thống tuyên truyền của đảng Cộng sản dựng lên đã gây ra nhiều tranh cãi mạnh mẽ, khiến anh trở thành một đề tài cho nhiều người Trung Quốc chê cười và nhạo báng. Tuy nhiên có một sự thật rằng hình ảnh của Lôi trong vai trò một quân nhân mẫu mực đã tồn tại qua nhiều thập kỷ với những thay đổi về mặt chính trị ở Trung Quốc.
__Nguồn Wikipedia__
_______
Buồng vệ sinh nam, Hứa Cường vừa cởi đai lưng, bạn học cũ bên cạng liền cười khà khà hỏi cậu: "Cường ca, cậu thật là di tình biệt luyến, thay người yêu như thay áo nha?"
Hừa Cường không hiểu sao có chút chột dạ, trộm nhìn về sườn mặt giáo bá.
Chu Thừa mặt vô biểu tình mà phóng thủy.
Nhằm cẩn thận một chút, Hứa Cường giả vờ oán giận lại lão bạn cũ: "Cút đi, tao là loại người này sao?"
Lão đồng học: "Thôi đi, ngày hôm qua Lâm Vãn trực nhật ở bên ngoài quét rác, không phải cậu còn cứng rắn muốn học Lôi Phong* đoạt chổi giúp đỡ người ta sao?"
( Lôi Phong là hình tượng quen thuộc hay xuất hiện trong mấy trang ngôn chúng ta đọc:3 Chú thích dài vô tận ở cuối chương:>>)
Lời nói dối trong nháy mắt đã bị vạch trần tại chỗ, Hứa Cường thẹn quá hoá giận, xoay người sang phun hắn.
Tên bạn học cũ kia với thân thủ nhanh nhẹn đã thành công tránh đạn.
Ra khỏi buồng vệ sinh, học sinh trên hành lang cũng chỉ còn vài người.
Hứa Cường nhìn nhìn vẻ mặt vô biểu tình của giáo bá, nhịn không được thử hỏi: "Lão đại, nước phù sau không chảy ruộng ngoài, nếu cậu chướng mắt Béo Muội, tôi theo đuổi cô ấy được chứ?"
Chu Thừa thuận miệng trả lời: "Muốn chết thì theo đuổi đi."
Giọng điêu vô cùng tuỳ ý, trả lời tự nhiên như vậy, giống như việc Hứa Cường hỏi hắn ăn không, hắn nhàn nhạt trả lời không ăn.
Chính vì thế, Hứa Cường tiếp tục đi vài bước mới đột nhiên dừng lại, mặt đầy vẻ khó tin nhìn theo bóng dáng cao lãnh của giáo bá.
Có ý tứ gì? Có ý tứ gì a!!!
Ám chỉ mạnh mẽ thế này, mạnh đến mức Hứa Cường đều không để bụng đến mầm cây tình yêu bé nhỏ còn chưa kịp khoẻ mạnh trưởng thành liền bị diệt tận gốc của chính mình.
Sau khi chạy nhảy đuổi kịp Chu Thừa, Hứa Cường kích động nói: "Lão đại, cậu động tâm với Béo Muội từ bao giờ thế?"
Chu Thừa nhíu mày: "Câm miệng."
Hứa Cường chường bộ mặt ăn vạ ra trước mặt lão đại nhà mình: " Nói đi, nói đi, tớ bảo đảm không nói cho người khác!"
Chu Thừa trực tiếp đạp chân bước tiếp.
Hứa Cường tựa như chú khỉ, cuốn quýt chạy theo.
Một lát sau, giáo bá cùng tiểu đệ Hứa Cường một trước một sau tiến vào phòng học.
Giáo bá vẫn băng lãnh như thường ngày, Hứa Cường trong miệng huýt sáo, cố ý đi đến chỗ bên này của Lâm Vãn, mạnh mẽ đưa cho Lâm Vãn một ánh mắt đầy thâm ý.
Lâm Vãn rất muốn đưa lại cho cậu ta ba chữ: Bệnh tâm thần a!
Giờ cơm chiều đã đến, Chu Thừa và Hứa Cường cùng nhau đi nhà ăn mua cơm.
Tiến vào nhà ăn Hứa Cường liền duỗi cổ tìm kiếm thân ảnh Béo Muội, sau đó chỉ vào một phương hướng để Chu Thừa nhìn.
Chu Thừa đã sớm thấy.
Cô mặc một thân váy trắng đứng trước Hà Miêu, quay đầu lại trò chuyện cùng Hà Miêu.
Tâm tình cô dường như không tệ, vẫn luôn mỉm cười.
Bên tai Chu Thừa đều là lời nói của nữ sinh A kia, cô ta nói Lâm Vãn kì thật vẫn trộm, len lén mà giảm béo, mỗi ngày đều ăn rất ít.
Chu Thừa không phải quá tin, ngày đó lúc cô chỉ vào mặt mắng hắn, rõ ràng thực kiên quyết.
Chờ Chu Thừa lấy lại tinh thần, phát hiện hắn đã đi theo Hứa Cường tới đằng sau đội ngũ xếp hàng chờ mua thức ăn của Lâm Vãn.
Hứa Cường còn muốn chen ngang, Chu Thừa không có mặt dày như hắn, xoay người đứng ngay ngắn ở phía sau hàng ngũ.
"Lão đại, sao cậu lại không tỏ vẻ, thể hiện gì thế?"
Hứa Cường dán người vào lưng Chu Thừa, hơi nóng đều phun lên lỗ tai Chu Thừa.
"Lăn." Chu Thừa ghê tởm, rồi giơ tay ra phía sau.
Hứa Cường kêu thảm che lại ngực, cũng không dám tới gần lão đại trong vòng hai bước nữa.
Lâm Vãn lấy cơm xong, vừa quay đầu lại liền thấy Chu Thừa và Hứa Cường đang ở phía sau.
Chu Thừa lạnh mặt, không coi ai ra gì, Hứa Cường nhiệt tình vẫy tay kêu gọi Lâm Vãn.
Lâm Vãn cười cười, bưng khay rời đi cùng Hà Miêu.
Hứa Cường nghiêng cổ nhìn theo, tận đến khi hai nữ sinh ngồi xuống, cậu ta mới chuyển hướng nhìn về phía trước.
Ba phút sau, "bang" một tiếng, Hứa Cường đem khay cơm đặt ở bàn cơm đối diện Béo Muội, cánh tay lại múa may quay cuồng ra sức biểu diễn: "Lão đại, tôi ở chỗ này!"
Lâm Vãn, Hà Miêu đồng thời ngẩng đầu.
Hứa Cường vẫy tay xong, nhìn thấy các cô, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, vui mừng: "Các cậu cũng ở chỗ này à?"
Lúc này Chu Thừa đã đi tới, nhìn thấy Lâm Vãn, hắn nhíu nhíu mày, dáng vẻ dường như không muốn ngồi gần cô như vậy.
Hà Miêu thấy thế, vô cùng thấy khó chịu thay bạn thân nhà mình, thấp giọng hỏi Lâm Vãn: "Chúng ta đổi vị trí?"
Lâm Vãn yên lặng gật đầu.
Hai cô gái đứng dậy bưng mâm lên, đổi tới một vị trí khác rất xa.
Hứa Cường:......
Chu Thừa cúi đầu ăn cơm.
Không khí xấu hổ, Hứa Cường một cái thí* cũng không dám phóng.
( Khụ khụ:> Đây đại loại là cái rắm ấy:3, tế nhị hơn xíu là thể loại đánh bom liều chết ấy:)))
Hứa Cường còn thừa nửa con cá chưa ăn xong, Chu Thừa đã giải quyết xong xuôi, bưng mâm lên muốn rời đi.
Hứa Cường thực săn sóc: "Để mâm ở đây đi, xíu tớ quăng cho."
Chu Thừa không để ý đến hắn.
Xuyên qua đám ngươi, Chu Thừa lặng yên không tiếng động mà đến gần nữ sinh mặc váy trắng, lúc đi ngang qua người cô, Chu Thừa thấy còn thừa hơn phân nửa cơm, trừ cái đó ra, còn có ba loại thức ăn chay chưa ăn xong.
Đột nhiên lại rất muốn cười.
Được a, Béo nha đầu thật sự có thể giả vờ, thiếu chút nữa đã bị cô lừa!
Tác giả có lời muốn nói: Chu giáo bá: Ta liền biết, nàng khẳng định còn thích ta.
Bội Kỳ Vãn: Ha hả, rốt cuộc cá cũng cắn câu.
??Góc xàm xí đú của tui:3
?Chào cả nhà:3 Sao bao ngày lười biếng, tui lại comeback với cái chương ngắn ngủn:>>?
?Dòm nhà người ta ra chương quá trời tui thấy mà ham á:3 Nhưng mà tui lười:>?
?Nhiệt liệt đề cử cho mọi người bộ "Động tâm vì em" của Nghê Đa Hỉ
?Tui đã khóc cả buổi sáng:<< Truyện siêu cảm động, tuy có mấy tình tiết hơi nhanh nhưng hay thiệt sự:3 Tui hông giỏi review vì tui ngu Văn:> Nhưng thiệt sự hay lắm luôn:3?
?Huhu thiệt ra là đợt trước tui quên nói về vụ cái bìa:>>
?Xong rồi tui tính đợi tui ra chương mới tui nói:))) Mà giờ tui mới ra được:>>
?Tui tính lười sương sương thôi mà ai ngờ lười đậm sâu vậy luôn á:>
??Thấy bìa xịn hông:3333 ?Bìa xinh xẻo của tui đến từ đây annieeee_610:>❤️
?Nì siêu cute nha mọi người =)) Hông thiệt ra thì nó cũng khùng khùng giống tui á:))))?
?Mục đích pr của tui là để mỗi tuần đi xin xỏ 1 cái bìa mới:))))
Thiệt ra tui muốn nói nữa mà tui ngại cái chương còn ít hơn mấy lời tui nói:>>
?Mọi người nhớ giữ sức khoẻ thật tốt nha ❤️❤️
Đọc truyện vui vẻ <3
Chú thích:
Lôi Phong (tiếng Trung: 雷鋒; 18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phong và quà lưu niệm.
Dù rằng có thể từng tồn tại người lính tên là Lôi Phong trên thực tế, thì những giai thoại về cuộc đời anh mà hệ thống tuyên truyền của đảng Cộng sản dựng lên đã gây ra nhiều tranh cãi mạnh mẽ, khiến anh trở thành một đề tài cho nhiều người Trung Quốc chê cười và nhạo báng. Tuy nhiên có một sự thật rằng hình ảnh của Lôi trong vai trò một quân nhân mẫu mực đã tồn tại qua nhiều thập kỷ với những thay đổi về mặt chính trị ở Trung Quốc.
__Nguồn Wikipedia__
Bình luận truyện