Tà Dạ Vô Hối

Chương 56: Cả đời làm bạn



Dạ Hối không nói gì, Diệp Minh Hàn cũng không nói gì, hai ánh mắt lạnh như băng đối mặt nhìn nhau, nửa phần không nhân nhượng.

Thật lâu sau, Dạ Hạo Thiên mở miệng, thanh âm cũng không có gì dị dạng, thậm chí giống như còn mang theo vui vẻ, hắn từ trong ngực Dạ Hối ngẩng đầu lên, nói với Diệp Minh Hàn:"" Ta còn chưa có chết đâu ngươi đừng khi dễ con ta!"

Diệp Minh Hàn há miệng rồi ngậm lại, vừa muốn nói lại thôi, đến cuối cùng chỉ mím môi nhìn hắn, biểu tình có chút vô thố.

Tiêu Diêu vì Diệp Nhiên mà giận lây sang chuyện Dạ Hạo Thiên, hắn không có biện pháp ngăn cản, hắn cũng giống Dạ Hạo Thiên, hắn cũng chỉ là một người bị lợi dụng, có điều vì Diệp Nhiên là con hắn, là người hắn quan tâm, cho nên không có nửa phần không cam nguyện.

Thấy hắn như thế, một chút tâm tình không vui của Dạ Hạo Thiên cũng dần dần tiêu tán, nhếch miệng:"" Được rồi."" Trước tiên kéo Dạ Hối, hắn cũng đứng lên, điềm nhiên như không có việc gì vỗ vỗ vạt y phục, khi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên mấy phần phức tạp.

Diệp Minh Hàn đi qua, bàn tay đè sau đầu Dạ Hạo Thiên, cùng hắn trán chạm trán, hàn băng bên trong ánh mắt Diệp Minh Hàn đã sớm biến mất, gọi một tiếng:"" Sư huynh.""

Diệp Minh Hàn hiểu ý tứ của Dạ Hạo Thiên, bởi vì là Diệp Nhiên, bởi vì là con của hắn, cho nên dù là Tiêu Diêu lợi dụng, hắn cũng sẽ không so đo.

Nếu như chuyện này đổi lại là người khác, nếu như Tiêu Diêu bảo hắn bảo hộ một người không liên quan, Diệp Minh Hàn tin tưởng, sư huynh của hắn ngay cả tính mạng cũng không màng sẽ không ngoan ngoãn như vậy tùy người định đoạt.

Dạ Hạo Thiên nói: "5 năm." Trong vòng năm năm hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ Tiêu Diêu giao cho hắn, nhất thống thiên hạ.

Diệp Minh Hàn đáp: "Được, 5 năm!"" Hắn sẽ giúp Dạ Hạo Thiên, bất luận Dạ Hạo Thiên có làm ra quyết định gì.

Nhìn sư huynh đệ bọn họ hòa thuận, ánh mắt Dạ Hối vẫn luôn lạnh như băng, làm cho Diệp Minh Hàn lúc đi qua bên người y, bước chân dừng một chút, hắn nhìn Dạ Hối, khí tức từng chút từng chút hạ xuống, rõ ràng cái gì cũng không làm, chỉ là một ánh mắt, liền khiến người khác cảm thấy bản thân đang ở trong băng sơn tuyết địa.

Dạ Hạo Thiên sắc mặt trầm xuống, không chút do dự vung một chưởng tới, mà Diệp Minh Hàn chỉ cần dùng một tay liền chặn được chiêu thức của hắn, một tay cản, một tay điểm huyệt, Dạ Hạo Thiên chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ trừng hắn.

Thậm chí Diệp Minh Hàn còn điểm cả á huyệt của hắn.

Dạ Hối cắn môi nhìn hắn, thân thể không tự giác run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn là nửa phần không chùn bước, thật lâu sau, khí tức Diệp Minh Hàn trở nên ấm áp, phảng phấy giống như tất cả trước đó đều là ảo giác của Dạ Hối, Diệp Minh Hàn cư nhiên cúi người trước mặt y, hắn chưa bao giờ dùng loại tư thái này đối với người khác, cho nên ngay cả Dạ Hạo Thiên trong nháy mắt cũng kinh ngạc, sau đó, liền hiểu ra.

Sư đệ của hắn, đang nói xin lỗi. Vì chuyện của Diệp Nhiên, và vì chuyện vừa rồi.

Diệp Minh Hàn nhìn Dạ Hối, tuy trên mặt vẫn không biểu lộ gì, nhưng trong mắt kia lại hiện lên vài phần tán thưởng.

Hắn nói: "Ngươi không tệ, xứng đôi với sư huynh." Dừng một chút lại nói:""Sư phụ là tiên nhân, sư huynh đấu không lại hắn, ngươi cũng vậy, hảo hảo trông coi sư huynh."" Nói xong, giải huyệt đạo cho Dạ Hạo Thiên, lướt qua rời đi.

Nhìn bóng lưng của hắn, nét mặt Dạ Hối có chút phức tạp, y không phải không biết Tiêu Diêu lợi hại, y là vì Dạ Hạo Thiên mà cảm thấy khó chịu, dù Dạ Hạo Thiên cái gì cũng chưa nói.

Thân thể được ôm trong lồng ngực ôn hòa ấm áp, Dạ Hối duỗi tay nhanh chóng giữ vạt áo hắn, hỏi:"" Dạ Hạo Thiên, ngươi có muốn khóc không?""

"Không biết." Dạ Hạo Thiên khẳng định đáp, ánh mắt dường như có thể xuyên thấu cửa gỗ trước mặt, hắn vẫn cười tùy tiện, cánh tay dùng sức ôm Dạ Hối, hắn nói:"" Là Nhiên nhi, nên không sao."

Là hài tử của sư đệ hắn, cho nên, không sao.

Diệp Minh Hàn nói, Tiêu Diêu là tiên nhân, Dạ Hối vốn tưởng rằng dùng từ này chẳng qua chỉ để hình dung, không nghĩ tới, cư nhiên là sự thật.

Sau khi hắn giúp Diệp Nhiên giải chung, giống như sương mù biến mất ở trước mặt mọi người, Dạ Hối lúc này tràn đầy kinh ngạc.

Y vốn cho rằng chuyện y và Diệp Nhiên trọng sinh đã là chuyện rất ly kỳ rồi, không nghĩ tới lại có chuyện ly kỳ hơn.

Dạ Hối không biết hắn biến mất có đồng nghĩa với chết hay không, nhìn Diệp Nhiên khóc giống như một lệ nhân, Dạ Hối cảm thấy hết thảy trước mắt đều rất không chân thực.

Đem gian phòng lưu lại cho hai phụ tử Diệp Minh Hàn, Dạ Hạo Thiên kéo tay y rời đi.

Sắc mặt Dạ Hạo Thiên cũng không tốt, mâu quang ám chìm giống như chất chứa rất nhiều tâm tình, làm cho người không muốn tranh luận.

Dạ Hối vẫn luôn không nói gì, nhìn Dạ Hạo Thiên bắt Tưởng Văn Hoa lại, xét nhà, nhìn hắn ra từng đạo mệnh lệnh cho ám vệ, Dạ Hối vẫn chỉ nhìn hắn, một câu cũng không nói.

Cho tới khi Dạ Hạo Thiên sau khi xong chuyện, cùng hắn trở về tẩm cung. Dùng bữa, tắm rửa, hết thảy đều giống như bình thường, ngoại trừ một việc, hai người không nói chuyện với nhau suốt cả quá trình.

Sau đó, Dạ Hối nâng mặt Dạ Hạo Thiên, đem môi mình áp lên, thanh âm Dạ Hạo Thiên trầm thấp gọi một câu:""Hối nhi?""

Dạ Hối lắc đầu, nói: "Không sao."" Đã không còn quan trọng nữa.

Màn lụa hạ xuống, mang theo mùi hương thuốc mỡ thoang thoảng, ngón tay Dạ Hạo Thiên chạy qua, đưa vào bên trong cơ thể Dạ Hối.

Điên cuồng một đêm, hai người đồng dạng giống như dùng hết toàn lực quấn lấy nhau, liều chết triền miên.

Lúc Dạ Hạo Thiên phóng xuất ra, nước mắt Dạ Hối cũng rơi xuống, y nói:" Dạ Hạo Thiên, ta đau!"" Lúc nhìn thấy thân ảnh Dạ Hạo Thiên quỳ xuống, lồng ngực của y vẫn đau đến bây giờ.

Vẫn luôn tin tồn tại của người này là cường đại nhất, lúc hắn bị ép phải cúi đầu, cái loại đau tê tâm liệt phế này, Dạ Hối cả đời cũng sẽ không quên.

Y nói:"" Dạ Hạo Thiên, ta vẫn hận hắn!"" Dù người kia cứu ngươi, dạy dỗ ngươi, ta vẫn hận hắn!

Dạ Hạo Thiên ngẩng đầu lên, liếm liếm đôi môi hơi khô cùng nước mắt chảy xuống của y, nét cười của Dạ Hạo Thiên trở lại trên mặt hắn, trong mắt lộ vẻ ôn nhu, Dạ Hạo Thiên nói: "Ngoan, không đau." Hắn gắt gao ôm chặt lấy Dạ Hối:""Sư phụ sẽ không trở về."" Bất kể là hắn hay là Diệp Minh Hàn, cũng sẽ không để cho chuyện này phát sinh thêm một lần nào nữa.

Dạ Hối vươn tay cầm cánh tay của hắn, đầu ngón tay vì dùng sức mà hơi trắng bệch, y nói:"" Dạ Hạo Thiên, ngươi còn chưa nói với ta câu nói kia.""

Dạ Hạo Thiên cười cười:""Chưa nói qua sao? Trẫm đều đã nói 5 năm, chỉ là Hối nhi chưa từng cẩn thận nghe thôi.""

Dạ Hối nghĩ, đây đại khái là tình thoại du dương nhất y từng nghe.

Y buông lỏng tay, tùy ý Dạ Hạo Thiên chặt chẽ ôm y trong lòng, một đêm mộng đẹp.

Về sau Thẩm Ngọc Hạ cũng hỏi qua Dạ Hối, tại sao lại đơn giản đem mình giao cho người khác?

Dạ Hối cười cười, nhưng cái gì cũng không nói.

Y sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, một khắc nhìn thấy Dạ Hạo Thiên quỳ xuống, y liền quyết định, y chỉ muốn người nam nhân này, chỉ cần y có, y nguyện ý cho.

Dạ Hạo Thiên phẫn nộ, Dạ Hạo Thiên không cam lòng, y không giúp được gì. Nhưng y có thể cho hắn một phần yên bình, cho hắn một sự ủng hộ thầm lặng.

Giống như Dạ Hạo Thiên nhiều năm như nay vì y mà làm mọi thứ, thời điểm hắn yếu đuối, cho hắn một lý do, để hắn có thể chống đỡ được.

...

Dạ Hối không thích địa lao, mới ngửi thấy mùi tùng du y đã cảm thấy muốn nghẹn rồi, nhưng hôm nay, y lại kiên trì muốn đi cùng Dạ Hạo Thiên tới chỗ này, y muốn nhìn cái người hạ chung hại Diệp Nhiên, hại Dạ Hạo Thiên trúng một bạt tai của Tiêu Diêu.

Sau lưng Diệp Minh Hàn nắm chặt tay Diệp Nhiên.

Đó là một khung cảnh khiến người ta chán ghét, Tưởng Văn Hoa đã điên rồi, mẫu chung cắn trả lại khiến hắn chỉ có thể ăn tim uống máu mà sống, thậm chí ngay cả cháu gái ba tuổi của mình cũng không buông tha, ngực bị phá ra tạo thành một lỗ thủng.

Tưởng Văn Hoa là bị người Tề quốc lợi dụng, bọn họ tính toán thật tốt, một đôi chung, liền thiếu chút nữa giải quyết bốn người Dạ Hạo Thiên cùng Diệp Minh Hàn.

Chỉ là không biết cao nhân lần này của Tề quốc dưới sự liên thủ của Dạ Hạo Thiên cùng Diệp Minh Hàn có thể chống đỡ được bao lâu.

Thiên hạ này, nhất định sẽ phải loạn một phen.

"Trở về rồi?""

"Ân." Vòng qua sau lưng Dạ Hạo Thiên, Dạ Hối ghé vào trên lưng hắn, nhìn bút son du tẩu.

Dạ Hối nói: "Văn Tâm lại mập hơn rồi, tiểu cô nương béo quá có phải không tốt lắm hay không?""

Bởi vì Dạ Hạo Thiên yêu cầu, y đã chuyển vào tẩm cung của Dạ Hạo Thiên, Dạ Hạo Thiên còn không để ý, y cần gì phải cố kỵ ánh mắt người khác mà khiến hắn không vui?

Tiêu Diêu không còn, nhưng trong mắt y Dạ Hạo Thiên vẫn là người cường đại nhất, mặc kệ phát sinh cái gì, Dạ Hối tin tưởng hắn đều có thể xử lý tốt. Y cái gì cũng không cần lo lắng, chỉ cần hảo hảo ở lại nơi này ở bên cạnh người này, cùng hắn ngắm nhìn thiên hạ.

Dạ Hạo Thiên nói: "Còn nhỏ, mập một chút cũng không sao."" Hắn dặn dò Dạ Hối: "Tháng sau phải xuất binh, ngươi mấy ngày nay không cần đi Thái Học viện, có thể không cần ra ngoài thì không cần ra, chỗ Thẩm Ngọc Hạ ta sẽ tăng thêm nhân thủ.""

Dù có tầng tầng thủ vệ, nhưng có Tưởng Văn Hoa làm ví dụ, Dạ Hạo Thiên vẫn không dám khinh thường.

""Ừ.""

Ba từ kia, cho tới bây giờ Dạ Hối và Dạ Hạo Thiên đều chưa từng nói ra. Nhưng mà, ai cũng biết không phải sao.

Thiên hạ sắp rối loạn, nhưng đứng ở bên cạnh Dạ Hạo Thiên, Dạ Hối một chút cũng không sợ.

Người nam nhân này sẽ nhất thống thiên hạ, trên sử sách sẽ lưu lại truyền kỳ thuộc về hắn, mà những chuyện được ghi chép kia, tất nhiên cũng có Dạ Hối.

Ngay cả sau khi chết, y cũng sẽ cùng Dạ Hạo Thiên đồng quan nhi táng (*), thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, y về sau sẽ không chỉ có một mình.

(*) chôn cất trong cùng quan tài

Có một người vì ngươi vươn tay, vì ngươi phủi đi băng sương.

Có một người chờ ngươi tại đêm tối, vì ngươi lau sạch nước mắt đau thương.

Có một người lửa giận vạn trượng, chỉ vì sợ mất đi ngươi.

Có một người ôn nhu nhìn ngươi, cho dù ngươi đang ở phương nào.

Nếu như cái này còn không phải là yêu, vậy điều gì so với điều này mới có thể làm tan chảy trái tim?

Tà Đế năm thứ 18, An Dật vương gặp nạn, hoàng đế giận dữ, sau đó xuất chinh đi Tề quốc, Tề quốc nội loạn, binh bại như núi đổ, chưa đến nửa năm, hoàng thất diệt vong, Tể tướng mang theo ấn cùng những đại thần khác quy thuận, Tề quốc diệt vong. -- Tà Đế truyền

Tà Đế tháng 5 năm thứ 19, hoàng đế cùng Ngũ hoàng tử bất luân chi luyến khiếp sợ thiên hạ, quần thần quỳ xuống can gián không có kết quả, có lão thần đâm đầu chết trước điện, quần thần bãi triều, hoàng đế phẫn nộ ném ngọc tỷ, đêm xuống liền đem Ngũ hoàng tử rời đi. -- Tà Đế truyền

Tà Đế tháng 6 năm thứ 19, Huyền quốc đại loạn, phía nam có nạn lũ, bắc có giặc cỏ khởi binh tạo phản, khiến dân chúng lầm than, quần thần cùng dân chúng quỳ cầu hoàng đế quay về, ba ngày sau, hoàng đế về triều, phong Ngũ hoàng tử là Đế Quân, năm ngày sau đại hôn, trong vòng ba tháng trị nạn lụt, bình giặc cỏ. -- Tà Đế truyền

Tà Đế trị vì 22 năm, thiên hạ nhất thống. -- Tà Đế truyền

Tà Đế năm thứ 23, sắc phong Tứ Hoàng Tử Dạ Minh Hâm làm thái tử. -- Tà Đế truyền

Tà Đế tháng 7 năm thứ 25, hoàng hậu cùng nữ nhi Văn Tâm bạo bệnh mà chết. -- Tà Đế truyền

Tà Đế tháng 9 năm thứ 25, hoàng đế truyền ngôi cho thái tử, mang theo Đế Quân dạo chơi. Ba tháng sau thái tử đăng cơ, sửa quốc hiệu thành Vĩnh Yên. -- Tà Đế truyền

Hậu nhân bình luận: Tà Đế cả đời làm chuyện nghịch thiên, huyết tẩy hoàng cung, giết cha đoạt vị, phụ tử tương luyến, coi rẻ luân thường đạo lý, cho dù như vậy nhưng với chiến tích của hắn đã biến Huyền quốc trở thành siêu cường quốc lớn nhất từ xưa tới nay, thống nhất thiên hạ, lập nên trăm năm thịnh thế, bất luận là thủ đoạn mưu lược, đều không thẹn với "Thiên cổ đệ nhất đế "!

Toàn văn hoàn

Cuối cùng cũng hoàn thành xong bộ truyện đầu tay rồi, thật vui quá đi!!!!!!!!

Cảm ơn mọi người đã yêu thích và đọc bộ truyện này, nếu có thời gian ta sẽ edit thêm nhiều bộ khác nữa, mong mọi người sẽ ủng hộ, hiện tại tạm dừng ở đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện