Ta Không Khóc
Chương 29
Ngẩng đầu, dùng ánh mắt không còn rõ ràng nhìn ngươi, nhìn vào thân ảnh trong mắt ngươi, là chính mình nước mắt đầy mặt.
Ngươi vẫn như lần đầu ta nhìn thấy, vẫn đẹp trai tuấn mỹ, cho nên ngươi có thể bình tĩnh như thế a, vậy còn ta? Ta đã không còn là kẻ luôn muốn rời đi kia, không còn là kẻ luôn cố ý muốn chọc cho ngươi sinh khí mà thả ta đi, ngươi bảo ta phải bình tĩnh như thế nào đây?
Rất đau, ta biết ngươi dùng sức bóp chặt lấy bả vai ta, thế nhưng, chắc chắn ngươi biết, như thế sẽ làm đau ta!
“Ta trở về thế này, ngươi có thấy cao hứng hay không, dù chỉ một chút thôi?”
Hết thảy tựa hồ đều khôi phục im lặng, nhìn ngươi, nhìn ngươi im lặng chăm chú nhìn ta, mày kiếm không ngừng nhíu chặt lại.
Ta nở nụ cười!
Đáp án kỳ thực không phải đã rất rõ ràng, không phải sao?
Tiểu P trên đường đi cứ úp úp mở mở lời ngươi nói, mãi đến cuối cùng vẫn kiên trì không muốn bước vào phủ, nhưng mà ta thật ngốc a, ngốc đến mức muốn nhanh chóng đến gặp ngươi, ngốc đến mức muốn khiến ngươi kinh hỉ, ngốc đến muốn ngươi có thể mang một khuôn mặt tươi cười đến đón ta, sau đó ~
“Ha ha ha ~”
Giãy, giãy ra khỏi tay ngươi, thế nhưng vẫn luôn xa vọng ngươi có thể nói với ta dù chỉ một câu, “Trở về thật tốt!”
Nhìn khuôn mặt của ngươi, lùi về phía sau, lùi về phía sau, rời xa địa phương có ngươi, như thế ngươi sẽ không còn phẫn nộ nữa phải không?
Xoay người, hướng về phía cánh cổng lớn ta vẫn luôn ảo tưởng sẽ có một ngày mở rộng đón ta, ta biết, nước mắt ta sẽ không còn rơi xuống nữa.
Ta rời đi, có phải mọi thứ so với trước kia không có ta vẫn đều giống nhau phải không?
Không còn người khi ta bước qua cửa thì kinh ngạc, không còn người khi ta bước vào cửa thì mờ mịt không biết làm sao, không còn người khi ta bước vào cửa thì phẫn nộ nữa.
Ta biết ngươi chưa từng liếc mắt nhìn ta, quá khứ, hiện tại, hay là tương lai, cũng không, mà có lẽ, cũng không có tương lai nữa!
Quay đầu lại, mỉm cười nhìn quanh,
Nhìn đến Tiểu P vẫn bị bắt trụ, thực xin lỗi, đã khiến ngươi bị hắn hiểu lầm ngươi không trung thành với hắn rồi!
Nhìn đến ngươi vẫn một bộ phẫn nộ như trước, thực xin lỗi, đã gây ra bao phiền não chán ghét cho ngươi lâu đến như vậy!
Ánh mắt đảo qua gia phó im lặng xung quanh, thực xin lỗi, đã khiến các ngươi mệt mỏi rồi!
“Ta sẽ rời đi, ta biết ngươi chán ghét ta, cho nên ta sẽ rời đi ngay.”
Cười nói, kinh ngạc phát hiện bản thân lại có thể dị thường bình tĩnh như vậy!
“Cầu xin ngươi đừng trách phạt Tiểu P, hắn đã làm đúng, mà hết thảy đều là ta sai.”
Xoay người, rời đi.
Đúng vậy, hết thảy đều là ta sai, ta là kẻ ngốc, ngốc đến mức cấp thiết chịu khổ, tất cả chỉ vì muốn chạy trốn, chịu đựng chỉ để yêu một nam nhân, nhưng mà, cho đến bây giờ, mới phát hiện, hóa ra không một ai hy vọng ta có thể thoát ra, hóa ra mục đích để ta có thể chịu đựng mà chạy trốn cũng đều là tự mình ảo tưởng.
Không còn mục đích, vậy phải chạy trốn vì ai?
Vì ai mà trốn? Vì ai mà chết? Vì ai mà chịu nhịn?
Nở nụ cười!
Cước bộ không đình chỉ, ngẩng đầu nhìn ánh trời chiều không còn rực rỡ,
Thật đẹp, thật đẹp!
Thân thể lay động, ánh mắt mơ hồ,
Mệt mỏi quá, nguyên lại bản thân cho dù có lại chạy trốn như thế nào đi nữa, cũng không thể đạt được mục đích, bởi vì ta đã không còn mục đích gì nữa.
Hắc ám bao phủ,
Vũ Văn Tình,
Nếu người chết khi đó là ta, thì tốt rồi.
Trong bóng đêm, là ngươi mỉm cười trước khi chết,
Vậy ta cũng cười!
Có lẽ chỉ có cái chết, mới có thể giải thoát!
Thật muốn giải thoát a……
Ngươi vẫn như lần đầu ta nhìn thấy, vẫn đẹp trai tuấn mỹ, cho nên ngươi có thể bình tĩnh như thế a, vậy còn ta? Ta đã không còn là kẻ luôn muốn rời đi kia, không còn là kẻ luôn cố ý muốn chọc cho ngươi sinh khí mà thả ta đi, ngươi bảo ta phải bình tĩnh như thế nào đây?
Rất đau, ta biết ngươi dùng sức bóp chặt lấy bả vai ta, thế nhưng, chắc chắn ngươi biết, như thế sẽ làm đau ta!
“Ta trở về thế này, ngươi có thấy cao hứng hay không, dù chỉ một chút thôi?”
Hết thảy tựa hồ đều khôi phục im lặng, nhìn ngươi, nhìn ngươi im lặng chăm chú nhìn ta, mày kiếm không ngừng nhíu chặt lại.
Ta nở nụ cười!
Đáp án kỳ thực không phải đã rất rõ ràng, không phải sao?
Tiểu P trên đường đi cứ úp úp mở mở lời ngươi nói, mãi đến cuối cùng vẫn kiên trì không muốn bước vào phủ, nhưng mà ta thật ngốc a, ngốc đến mức muốn nhanh chóng đến gặp ngươi, ngốc đến mức muốn khiến ngươi kinh hỉ, ngốc đến muốn ngươi có thể mang một khuôn mặt tươi cười đến đón ta, sau đó ~
“Ha ha ha ~”
Giãy, giãy ra khỏi tay ngươi, thế nhưng vẫn luôn xa vọng ngươi có thể nói với ta dù chỉ một câu, “Trở về thật tốt!”
Nhìn khuôn mặt của ngươi, lùi về phía sau, lùi về phía sau, rời xa địa phương có ngươi, như thế ngươi sẽ không còn phẫn nộ nữa phải không?
Xoay người, hướng về phía cánh cổng lớn ta vẫn luôn ảo tưởng sẽ có một ngày mở rộng đón ta, ta biết, nước mắt ta sẽ không còn rơi xuống nữa.
Ta rời đi, có phải mọi thứ so với trước kia không có ta vẫn đều giống nhau phải không?
Không còn người khi ta bước qua cửa thì kinh ngạc, không còn người khi ta bước vào cửa thì mờ mịt không biết làm sao, không còn người khi ta bước vào cửa thì phẫn nộ nữa.
Ta biết ngươi chưa từng liếc mắt nhìn ta, quá khứ, hiện tại, hay là tương lai, cũng không, mà có lẽ, cũng không có tương lai nữa!
Quay đầu lại, mỉm cười nhìn quanh,
Nhìn đến Tiểu P vẫn bị bắt trụ, thực xin lỗi, đã khiến ngươi bị hắn hiểu lầm ngươi không trung thành với hắn rồi!
Nhìn đến ngươi vẫn một bộ phẫn nộ như trước, thực xin lỗi, đã gây ra bao phiền não chán ghét cho ngươi lâu đến như vậy!
Ánh mắt đảo qua gia phó im lặng xung quanh, thực xin lỗi, đã khiến các ngươi mệt mỏi rồi!
“Ta sẽ rời đi, ta biết ngươi chán ghét ta, cho nên ta sẽ rời đi ngay.”
Cười nói, kinh ngạc phát hiện bản thân lại có thể dị thường bình tĩnh như vậy!
“Cầu xin ngươi đừng trách phạt Tiểu P, hắn đã làm đúng, mà hết thảy đều là ta sai.”
Xoay người, rời đi.
Đúng vậy, hết thảy đều là ta sai, ta là kẻ ngốc, ngốc đến mức cấp thiết chịu khổ, tất cả chỉ vì muốn chạy trốn, chịu đựng chỉ để yêu một nam nhân, nhưng mà, cho đến bây giờ, mới phát hiện, hóa ra không một ai hy vọng ta có thể thoát ra, hóa ra mục đích để ta có thể chịu đựng mà chạy trốn cũng đều là tự mình ảo tưởng.
Không còn mục đích, vậy phải chạy trốn vì ai?
Vì ai mà trốn? Vì ai mà chết? Vì ai mà chịu nhịn?
Nở nụ cười!
Cước bộ không đình chỉ, ngẩng đầu nhìn ánh trời chiều không còn rực rỡ,
Thật đẹp, thật đẹp!
Thân thể lay động, ánh mắt mơ hồ,
Mệt mỏi quá, nguyên lại bản thân cho dù có lại chạy trốn như thế nào đi nữa, cũng không thể đạt được mục đích, bởi vì ta đã không còn mục đích gì nữa.
Hắc ám bao phủ,
Vũ Văn Tình,
Nếu người chết khi đó là ta, thì tốt rồi.
Trong bóng đêm, là ngươi mỉm cười trước khi chết,
Vậy ta cũng cười!
Có lẽ chỉ có cái chết, mới có thể giải thoát!
Thật muốn giải thoát a……
Bình luận truyện