Ta Không Muốn Dính Kết Thảm Đâu
Chương 6
10.
Kỳ Tẫn Tu không ở trong phủ, người hầu nói hắn đã vào cung thăm Công chúa rồi.
Vương phi không muốn bị làm phiền nên cũng không ra tiếp khách.
Vương gia thì càng thôi, bận đến mức không thấy mặt mũi thì lấy đâu ra thời gian gặp gỡ một thường dân.
Nếu không phải vì Châu Vân nhận ra ngài ấy thì sợ là ngài ấy còn không vào được cung.
Vì vậy, nhiệm vụ này lại rơi vào đầu ta.
Không quan tâm đ ến ánh mắt của người khác, ta xách váy chạy vào trong, Tiểu Chiêu cũng nhanh chóng theo sau.
“Tống đại phu!”
Trong đại điện (*), Tiểu Chiêu vui mừng kêu lên.
(*) Đại điện: nơi dùng để tiếp đón khách hoặc mở tiệc, tụ họp.
Ngài ấy nghe thấy liền ngước mắt lên đáp lại, nhìn về phía Tiểu Chiêu trước, sau đó mới quay lại nhìn ta.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của ta như ngừng lại.
Khoác lên mình bộ y phục trắng như tuyết, như gió nhẹ thoáng qua, như vầng trăng không tì vết.
Áo choàng ôm gọn lấy thân hình mảnh khảnh ấy, vai rộng eo thon như hoa lan trắng tao nhã không ai sánh được, đôi mắt gợn sóng nhìn chằm chằm vào ta, sững sờ một lúc, rồi dần dần trong suốt như pha lê.
“Ngài là…”
Là thăm dò, cũng là khẳng định.
“Ca ca.”
Ta nghẹn ngào gọi huynh ấy, gật đầu liên tục.
Hốc mắt nóng bừng, tay chân như mất hết sức lực, tất cả đều tụ lại trong tim.
Đó là Tống Tri Ngôn, là đứa trẻ mà mẫu thân đã nhận nuôi, cũng là người ca ca đã cùng ta lớn lên.
Năm mẫu thân m.ấ.t, Tô Châu gặp lũ lụt, ta được người ta cứu sống nhưng ca ca lại bị lũ cuốn trôi và biệt tích.
Mọi người đều nói huynh ấy đã c.h.ế.t.
Ta muốn đi tìm ca ca, nhưng người mà mẫu thân giao phó đã đá.n.h ngất ta, lúc tỉnh lại đã cách xa Tô Châu hàng trăm dặm.
Sau đó ta nhờ người đi tìm ca ca nhưng ai cũng nói huynh ấy đã c.h.ế.t rồi.
Ta thậm chí còn tin vào điều đó, cứ nghĩ là ca ca của ta đã không còn trên đời này nữa rồi.
Lúc đi ngang qua An Châu, nếu không phải huynh ấy vẫn luôn kiên trì tìm kiếm ta thì e là cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau nữa rồi.
Huynh ấy đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mỗi bước đi đều mang theo cảm giác ấm áp.
Vừa duỗi cánh tay ra, ta đã ngã vào vòng tay của huynh ấy.
“Tiểu ngữ, ca ca đến muộn rồi, xin lỗi.”
Huynh ấy nói thật nhẹ nhàng nhưng lại ôm ta rất chặt.
Sống mũi ta cay cay, nước mắt bắt đầu chảy ra.
Rõ ràng là ta bỏ chạy, rõ ràng là ta bỏ lại huynh để ở kinh thành ăn uống no say, vậy mà huynh ấy vẫn cảm thấy đó là lỗi của mình.
“Tiểu Ngữ ngoan, đừng khóc, nhìn không đẹp đâu.”
Huynh ấy buông ta ra rồi lấy đầu ngón tay lau nước mắt cho ta.
Dù mắt ca ca cũng đỏ hoe nhưng vẫn mỉm cười an ủi ta.
Huynh ấy đã cao hơn, đẹp trai hơn và tốt bụng hơn rất nhiều so với lúc nhỏ.
Ngày trước mỗi lần thấy ta khóc, ca ca sẽ nhét kẹo trên tay vào miệng ta để ta nín khóc.
Nhưng không có cách nào so sánh với sự dịu dàng hiện tại.
"Sao muội lại bị thương rồi?"
Ta đã che vết thương ở cổ rất kỹ nhưng huynh ấy vẫn nhận ra.
Ta kể cho huynh ấy chuyện ngày hôm qua, khi nghe ta nói đến câu đổi một vết thương lấy một quán trà rất lời, huynh ấy vừa tức vừa buồn cười.
Ta vừa dứt lời thì có người từ bên ngoài bước vào.
Tiểu Chiêu vội vàng kéo ta sang một bên, giữ khoảng cách với ca ca.
“Tống đại phu.”
Kỳ Tẫn Tu không nhìn ta mà đứng lại, ra hiệu cho ca ca ngồi xuống.
"Ta đã nói với Bệ hạ những việc ngài làm ở An Châu, bệ hạ rất tán thưởng ngài. Ngài có muốn vào cung làm thái y của Bệ hạ không?"
Hai người một đen một trắng, ngươi tiến ta lùi nói chuyện với nhau.
“Đa tạ Bệ hạ và Thế tử khen ngợi, lần này ta đến đây để tìm người, thật sự không có ý định đó.”
Kỳ Tẫn Tu uống một ngụm nước trà rồi khẽ gật đầu, không có vẻ ép buộc lắm.
Hắn lại hỏi tiếp: "Đã tìm được người chưa?”
Ca ca cười khẽ, trả lời:
“Tìm được rồi, chỉ là không biết nàng có chịu đi với ta hay không thôi.”
Ta đứng ở một bên, không dám lên tiếng.
Ta đã là Thế tử phi, đương nhiên không có khả năng chạy trốn, trừ khi Kỳ Tẫn Tu chủ động bỏ ta.
“Sao ngài lại nói thế?”
Kỳ Tẫn Tu không hiểu.
Ca ca ngước lên nhìn ta rồi nói.
“Xin Thế tử phi cho phép ta nói riêng vài lời với Thế tử.”
Ta chớp mắt, cố gắng hiểu ý huynh ấy.
Nhưng sau khi chờ một lúc, ta lại nhận được cái nhìn khó hiểu của Kỳ Tẫn Tu.
Ta ho vài cái rồi lúng túng ra khỏi đại điện.
Cũng không biết ca ca đã nói gì với Kỳ Tẫn Tu mà lúc hai người rời khỏi đại điện, Kỳ Tẫn Tu cũng vội vàng rời đi.
Ca ca được sắp xếp ở một phủ cách ta không xa lắm.
Tối đến, ta trèo cửa sổ lẻn vào phòng huynh ấy.
Ca ca đang đọc sách y học, huynh ấy không ngạc nhiên khi thấy ta ở đây mà thay vào đó lại mỉm cười.
“Kỹ năng trèo tường trèo cửa sổ của muội đã tiến bộ rất nhiều nhỉ.”
Ta chạy đến ngồi bên cạnh ca ca, cầm lấy cốc uống vài ngụm nước, mặc kệ lời trêu chọc của huynh ấy.
“Ca ca, huynh và Thế tử đã nói gì vậy ạ?”
Huynh ấy ra vẻ bí ẩn nhưng khóe miệng lại không giấu được niềm vui mà nhếch lên.
“Bí mật.”
Ca ca là người cực kỳ cực kỳ thông minh, khi còn nhỏ ta học mãi không hiểu được y thuật nhưng huynh ấy chỉ cần một lát là hiểu.
Lần này cũng không biết huynh ấy định làm gì, nhưng dù sao thì nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ta nên ta cũng chả buồn hỏi.
“Ca ca, mấy năm nay huynh đã đi đâu vậy?”
Ta ôm cánh tay huynh ấy, trong lòng rất vui, vui đến đến muốn khóc.
Ca đặt quyển sách trên tay xuống, đưa tay vuốt những sợi tóc trên cổ ta rồi lấy lọ thuốc trong ngực ra.
“Tiểu Ngữ, muội có muốn đi cùng ta không?”
Huynh ấy không trả lời mà hỏi ngược lại, rồi bôi thuốc lên vết thương của ta.
Thuốc mỡ mát lạnh làm dịu đi cảm giác cháy rát ở vết thương, ta nắm chặt lấy tay áo, không biết phải phản ứng thế nào.
Đầu ngón tay của ca ca lướt qua một bên vết thương, cảm giác kỳ lạ khiến tim ta đập nhanh hơn một chút.
Thấy ta không trả lời, huynh ấy đột nhiên nói:
“Muội thích hắn rồi sao?”
Ta sững sờ một lúc, mím môi gật đầu rồi lại lắc đầu dữ dội.
Khi mới đến kinh thành, cậu thiếu niên ta cứu được chính là Kỳ Tẫn Tu.
Dù cả người ướt sũng và hoảng sợ nhưng sự cao quý và nhan sắc mê người của hắn vẫn không giấu được.
Ta chỉ liếc nhìn thoáng qua đã thích hắn rồi.
Nghe thuộc hạ của hắn gọi hắn là ‘Thế tử’ nên ta nói với hắn ta là nữ nhi của Thái úy.
Khi đó ta còn nghĩ rằng như vậy cũng không được tính là ‘trèo cao’.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhận nhầm người.
Lúc phải gả thay Tô Hoà, ta còn nghĩ thật may vì người đó là hắn.
Nhưng trong ngày cưới, hắn lại nhìn ta như người xa lạ, từ đêm đó trở đi, ta đã đóng cửa trái tim mình lại.
Bàn tay của ca ca đang bôi thuốc cho ta lại mạnh hơn một chút, ta đau đớn né tránh huynh ấy.
Huynh ấy kéo ta lại, nhẹ thở dài rồi nói.
“Hôm nay ở đại điện, ta đã nói với hắn rằng người ta đang tìm chính là thế tử phi của hắn, ta có thể dùng vị trí của đích nữ Tô gia đổi lại sự tự do cho muội.”
Ca nhìn ta và nói tiếp:
“Hắn lập tức không do dự đồng ý.”
Có lẽ vì vết thương quá đau nên ta không kìm được rơi hai giọt nước mắt.
Sau một lúc, ta mới hỏi:
“Làm sao ca ca biết được A Hòa đang ở đâu?”
Huynh ấy làm vẻ mặt hận sắt không thành thép (*), vừa lau nước mắt vừa véo má ta.
(*) Hận sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
“Muội ngốc thật, khi ở An Châu ngày nào ta cũng đi tới đi lui trước mặt muội, vậy mà muội lại không nhận ra ta.”
“Ta đã biết hết mọi chuyện của muội nên đã phái người theo dõi nàng ta.”
Ta hiểu rồi.
Chẳng trách huynh ấy lại đến kinh thành, hóa ra là đã nhận ra ta từ lâu.
“Nhưng nếu muội lưu luyến hắn thì có thể không đi, ta sẽ mở một y quán ở kinh thành để ở bên muội.”
Huynh ấy cất lọ thuốc đi, cầm cuốn sách y học đọc tiếp rồi thản nhiên nói.
Ta vội vàng xua tay: “Muội sẽ đi cùng ca ca.”
Những tình cảm linh tinh đó đã tan biến từ lâu rồi, mẫu thân và ca ca mới là những người quan trọng nhất trên thế giới này đối với ta.
Huynh ấy quay lại nhìn ta rồi ngạc nhiên cười.
“Ta còn tưởng Tiểu Ngữ không cần ta nữa chứ.”
Ánh mắt huynh ấy rất nóng bỏng, ta lắc đầu liên tục, hai mắt cũng đã ướt đẫm từ bao giờ.
Mỗi ngày ta đều nhớ ca ca, ngay cả trong mơ cũng nghĩ về huynh ấy, làm sao có thể không cần chứ?
Huynh ấy lấy một cuốn sổ nhỏ ra khỏi tay áo rồi đưa cho ta.
Ta không hiểu nên ca ca giải thích: “Tất cả những nơi ta từng đi qua đều được ghi chép trong này, món ngon hay nơi thú vị cũng được ghi lại, muội xem muội muốn đi đâu?”
Ta đọc từ đầu tới cuối, trong đó có hàng chục trang viết dày đặc và cụ thể.
Ca ca đã đi được hơn nửa Kỳ Quốc, mỗi nơi đều ở lại một hai tháng, vừa hành nghề y vừa tìm ta khắp nơi.
Nếu ta thực sự c.h.ế.t trong thanh lâu như giấc mơ đó thì có lẽ ca ca sẽ tìm kiếm ta đến hết cuộc đời.
May mà chúng ta đã gặp lại nhau, may mà ta không đi sai đường.
“Muội muốn quay lại Tô Châu.”
Ta nghiêng người lại gần ca ca, ôm cánh tay rồi tựa đầu vào vai huynh ấy như lúc nhỏ.
Ở đó có mẫu thân, có những kỷ niệm của ta và ca ca, chỉ có nơi đó mới là nơi ta thuộc về.
Huynh ấy vỗ nhẹ mu bàn tay của ta: “Được, theo ý muội.”
Mùi thảo dược trên người ca ca rất dễ chịu, ta ngẩng đầu lên và ngửi cổ huynh ấy, sau đó buông tay đang ôm cánh tay của ca ca ra, vòng tay qua eo và cọ má vào lưng huynh.
“Ca ca, huynh thơm quá.”
Ngay sau đó, ta thấy tai huynh ấy đỏ lên, sống lưng cũng cứng đờ.
“Vô lễ, đi ra ngoài!”
Huynh ấy đột ngột đứng dậy, dùng một tay kéo ta dậy rồi đuổi ta ra khỏi phòng không thương tiếc.
Ta còn chưa kịp nói gì thêm thì cánh cửa đã nhanh chóng đóng lại.
Từ nhỏ ta đã thính dính chặt lấy ca ca của mình rồi, huynh ấy đi đâu thì ta sẽ như cái đuôi nhỏ theo sau đó.
Có lần bằng hữu của huynh ấy chỉ vào ta nói rằng ta là một đứa trẻ khó ưa thích đeo bám, con gái nên chơi với con gái, không được đi theo ca ca.
Ta đã khóc rất thảm thiết, ca ca đã ngay lập lức đá.n.h người đó ngay tại chỗ rồi cõng ta về nhà, huynh ấy nói về sau dù đi đâu cũng sẽ dẫn ta đi cùng, không cho phép bất cứ ai b.ắ.t n.ạ.t ta.
Ta vừa khóc vừa ngửi mùi dược liệu trên người huynh ấy, nước mắt và nước mũi đều dính hết trên lưng ca ca.
Lúc đó huynh ấy cũng đâu có nói ta vô lễ đâu chứ.
Kỳ Tẫn Tu không ở trong phủ, người hầu nói hắn đã vào cung thăm Công chúa rồi.
Vương phi không muốn bị làm phiền nên cũng không ra tiếp khách.
Vương gia thì càng thôi, bận đến mức không thấy mặt mũi thì lấy đâu ra thời gian gặp gỡ một thường dân.
Nếu không phải vì Châu Vân nhận ra ngài ấy thì sợ là ngài ấy còn không vào được cung.
Vì vậy, nhiệm vụ này lại rơi vào đầu ta.
Không quan tâm đ ến ánh mắt của người khác, ta xách váy chạy vào trong, Tiểu Chiêu cũng nhanh chóng theo sau.
“Tống đại phu!”
Trong đại điện (*), Tiểu Chiêu vui mừng kêu lên.
(*) Đại điện: nơi dùng để tiếp đón khách hoặc mở tiệc, tụ họp.
Ngài ấy nghe thấy liền ngước mắt lên đáp lại, nhìn về phía Tiểu Chiêu trước, sau đó mới quay lại nhìn ta.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của ta như ngừng lại.
Khoác lên mình bộ y phục trắng như tuyết, như gió nhẹ thoáng qua, như vầng trăng không tì vết.
Áo choàng ôm gọn lấy thân hình mảnh khảnh ấy, vai rộng eo thon như hoa lan trắng tao nhã không ai sánh được, đôi mắt gợn sóng nhìn chằm chằm vào ta, sững sờ một lúc, rồi dần dần trong suốt như pha lê.
“Ngài là…”
Là thăm dò, cũng là khẳng định.
“Ca ca.”
Ta nghẹn ngào gọi huynh ấy, gật đầu liên tục.
Hốc mắt nóng bừng, tay chân như mất hết sức lực, tất cả đều tụ lại trong tim.
Đó là Tống Tri Ngôn, là đứa trẻ mà mẫu thân đã nhận nuôi, cũng là người ca ca đã cùng ta lớn lên.
Năm mẫu thân m.ấ.t, Tô Châu gặp lũ lụt, ta được người ta cứu sống nhưng ca ca lại bị lũ cuốn trôi và biệt tích.
Mọi người đều nói huynh ấy đã c.h.ế.t.
Ta muốn đi tìm ca ca, nhưng người mà mẫu thân giao phó đã đá.n.h ngất ta, lúc tỉnh lại đã cách xa Tô Châu hàng trăm dặm.
Sau đó ta nhờ người đi tìm ca ca nhưng ai cũng nói huynh ấy đã c.h.ế.t rồi.
Ta thậm chí còn tin vào điều đó, cứ nghĩ là ca ca của ta đã không còn trên đời này nữa rồi.
Lúc đi ngang qua An Châu, nếu không phải huynh ấy vẫn luôn kiên trì tìm kiếm ta thì e là cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau nữa rồi.
Huynh ấy đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mỗi bước đi đều mang theo cảm giác ấm áp.
Vừa duỗi cánh tay ra, ta đã ngã vào vòng tay của huynh ấy.
“Tiểu ngữ, ca ca đến muộn rồi, xin lỗi.”
Huynh ấy nói thật nhẹ nhàng nhưng lại ôm ta rất chặt.
Sống mũi ta cay cay, nước mắt bắt đầu chảy ra.
Rõ ràng là ta bỏ chạy, rõ ràng là ta bỏ lại huynh để ở kinh thành ăn uống no say, vậy mà huynh ấy vẫn cảm thấy đó là lỗi của mình.
“Tiểu Ngữ ngoan, đừng khóc, nhìn không đẹp đâu.”
Huynh ấy buông ta ra rồi lấy đầu ngón tay lau nước mắt cho ta.
Dù mắt ca ca cũng đỏ hoe nhưng vẫn mỉm cười an ủi ta.
Huynh ấy đã cao hơn, đẹp trai hơn và tốt bụng hơn rất nhiều so với lúc nhỏ.
Ngày trước mỗi lần thấy ta khóc, ca ca sẽ nhét kẹo trên tay vào miệng ta để ta nín khóc.
Nhưng không có cách nào so sánh với sự dịu dàng hiện tại.
"Sao muội lại bị thương rồi?"
Ta đã che vết thương ở cổ rất kỹ nhưng huynh ấy vẫn nhận ra.
Ta kể cho huynh ấy chuyện ngày hôm qua, khi nghe ta nói đến câu đổi một vết thương lấy một quán trà rất lời, huynh ấy vừa tức vừa buồn cười.
Ta vừa dứt lời thì có người từ bên ngoài bước vào.
Tiểu Chiêu vội vàng kéo ta sang một bên, giữ khoảng cách với ca ca.
“Tống đại phu.”
Kỳ Tẫn Tu không nhìn ta mà đứng lại, ra hiệu cho ca ca ngồi xuống.
"Ta đã nói với Bệ hạ những việc ngài làm ở An Châu, bệ hạ rất tán thưởng ngài. Ngài có muốn vào cung làm thái y của Bệ hạ không?"
Hai người một đen một trắng, ngươi tiến ta lùi nói chuyện với nhau.
“Đa tạ Bệ hạ và Thế tử khen ngợi, lần này ta đến đây để tìm người, thật sự không có ý định đó.”
Kỳ Tẫn Tu uống một ngụm nước trà rồi khẽ gật đầu, không có vẻ ép buộc lắm.
Hắn lại hỏi tiếp: "Đã tìm được người chưa?”
Ca ca cười khẽ, trả lời:
“Tìm được rồi, chỉ là không biết nàng có chịu đi với ta hay không thôi.”
Ta đứng ở một bên, không dám lên tiếng.
Ta đã là Thế tử phi, đương nhiên không có khả năng chạy trốn, trừ khi Kỳ Tẫn Tu chủ động bỏ ta.
“Sao ngài lại nói thế?”
Kỳ Tẫn Tu không hiểu.
Ca ca ngước lên nhìn ta rồi nói.
“Xin Thế tử phi cho phép ta nói riêng vài lời với Thế tử.”
Ta chớp mắt, cố gắng hiểu ý huynh ấy.
Nhưng sau khi chờ một lúc, ta lại nhận được cái nhìn khó hiểu của Kỳ Tẫn Tu.
Ta ho vài cái rồi lúng túng ra khỏi đại điện.
Cũng không biết ca ca đã nói gì với Kỳ Tẫn Tu mà lúc hai người rời khỏi đại điện, Kỳ Tẫn Tu cũng vội vàng rời đi.
Ca ca được sắp xếp ở một phủ cách ta không xa lắm.
Tối đến, ta trèo cửa sổ lẻn vào phòng huynh ấy.
Ca ca đang đọc sách y học, huynh ấy không ngạc nhiên khi thấy ta ở đây mà thay vào đó lại mỉm cười.
“Kỹ năng trèo tường trèo cửa sổ của muội đã tiến bộ rất nhiều nhỉ.”
Ta chạy đến ngồi bên cạnh ca ca, cầm lấy cốc uống vài ngụm nước, mặc kệ lời trêu chọc của huynh ấy.
“Ca ca, huynh và Thế tử đã nói gì vậy ạ?”
Huynh ấy ra vẻ bí ẩn nhưng khóe miệng lại không giấu được niềm vui mà nhếch lên.
“Bí mật.”
Ca ca là người cực kỳ cực kỳ thông minh, khi còn nhỏ ta học mãi không hiểu được y thuật nhưng huynh ấy chỉ cần một lát là hiểu.
Lần này cũng không biết huynh ấy định làm gì, nhưng dù sao thì nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ta nên ta cũng chả buồn hỏi.
“Ca ca, mấy năm nay huynh đã đi đâu vậy?”
Ta ôm cánh tay huynh ấy, trong lòng rất vui, vui đến đến muốn khóc.
Ca đặt quyển sách trên tay xuống, đưa tay vuốt những sợi tóc trên cổ ta rồi lấy lọ thuốc trong ngực ra.
“Tiểu Ngữ, muội có muốn đi cùng ta không?”
Huynh ấy không trả lời mà hỏi ngược lại, rồi bôi thuốc lên vết thương của ta.
Thuốc mỡ mát lạnh làm dịu đi cảm giác cháy rát ở vết thương, ta nắm chặt lấy tay áo, không biết phải phản ứng thế nào.
Đầu ngón tay của ca ca lướt qua một bên vết thương, cảm giác kỳ lạ khiến tim ta đập nhanh hơn một chút.
Thấy ta không trả lời, huynh ấy đột nhiên nói:
“Muội thích hắn rồi sao?”
Ta sững sờ một lúc, mím môi gật đầu rồi lại lắc đầu dữ dội.
Khi mới đến kinh thành, cậu thiếu niên ta cứu được chính là Kỳ Tẫn Tu.
Dù cả người ướt sũng và hoảng sợ nhưng sự cao quý và nhan sắc mê người của hắn vẫn không giấu được.
Ta chỉ liếc nhìn thoáng qua đã thích hắn rồi.
Nghe thuộc hạ của hắn gọi hắn là ‘Thế tử’ nên ta nói với hắn ta là nữ nhi của Thái úy.
Khi đó ta còn nghĩ rằng như vậy cũng không được tính là ‘trèo cao’.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhận nhầm người.
Lúc phải gả thay Tô Hoà, ta còn nghĩ thật may vì người đó là hắn.
Nhưng trong ngày cưới, hắn lại nhìn ta như người xa lạ, từ đêm đó trở đi, ta đã đóng cửa trái tim mình lại.
Bàn tay của ca ca đang bôi thuốc cho ta lại mạnh hơn một chút, ta đau đớn né tránh huynh ấy.
Huynh ấy kéo ta lại, nhẹ thở dài rồi nói.
“Hôm nay ở đại điện, ta đã nói với hắn rằng người ta đang tìm chính là thế tử phi của hắn, ta có thể dùng vị trí của đích nữ Tô gia đổi lại sự tự do cho muội.”
Ca nhìn ta và nói tiếp:
“Hắn lập tức không do dự đồng ý.”
Có lẽ vì vết thương quá đau nên ta không kìm được rơi hai giọt nước mắt.
Sau một lúc, ta mới hỏi:
“Làm sao ca ca biết được A Hòa đang ở đâu?”
Huynh ấy làm vẻ mặt hận sắt không thành thép (*), vừa lau nước mắt vừa véo má ta.
(*) Hận sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
“Muội ngốc thật, khi ở An Châu ngày nào ta cũng đi tới đi lui trước mặt muội, vậy mà muội lại không nhận ra ta.”
“Ta đã biết hết mọi chuyện của muội nên đã phái người theo dõi nàng ta.”
Ta hiểu rồi.
Chẳng trách huynh ấy lại đến kinh thành, hóa ra là đã nhận ra ta từ lâu.
“Nhưng nếu muội lưu luyến hắn thì có thể không đi, ta sẽ mở một y quán ở kinh thành để ở bên muội.”
Huynh ấy cất lọ thuốc đi, cầm cuốn sách y học đọc tiếp rồi thản nhiên nói.
Ta vội vàng xua tay: “Muội sẽ đi cùng ca ca.”
Những tình cảm linh tinh đó đã tan biến từ lâu rồi, mẫu thân và ca ca mới là những người quan trọng nhất trên thế giới này đối với ta.
Huynh ấy quay lại nhìn ta rồi ngạc nhiên cười.
“Ta còn tưởng Tiểu Ngữ không cần ta nữa chứ.”
Ánh mắt huynh ấy rất nóng bỏng, ta lắc đầu liên tục, hai mắt cũng đã ướt đẫm từ bao giờ.
Mỗi ngày ta đều nhớ ca ca, ngay cả trong mơ cũng nghĩ về huynh ấy, làm sao có thể không cần chứ?
Huynh ấy lấy một cuốn sổ nhỏ ra khỏi tay áo rồi đưa cho ta.
Ta không hiểu nên ca ca giải thích: “Tất cả những nơi ta từng đi qua đều được ghi chép trong này, món ngon hay nơi thú vị cũng được ghi lại, muội xem muội muốn đi đâu?”
Ta đọc từ đầu tới cuối, trong đó có hàng chục trang viết dày đặc và cụ thể.
Ca ca đã đi được hơn nửa Kỳ Quốc, mỗi nơi đều ở lại một hai tháng, vừa hành nghề y vừa tìm ta khắp nơi.
Nếu ta thực sự c.h.ế.t trong thanh lâu như giấc mơ đó thì có lẽ ca ca sẽ tìm kiếm ta đến hết cuộc đời.
May mà chúng ta đã gặp lại nhau, may mà ta không đi sai đường.
“Muội muốn quay lại Tô Châu.”
Ta nghiêng người lại gần ca ca, ôm cánh tay rồi tựa đầu vào vai huynh ấy như lúc nhỏ.
Ở đó có mẫu thân, có những kỷ niệm của ta và ca ca, chỉ có nơi đó mới là nơi ta thuộc về.
Huynh ấy vỗ nhẹ mu bàn tay của ta: “Được, theo ý muội.”
Mùi thảo dược trên người ca ca rất dễ chịu, ta ngẩng đầu lên và ngửi cổ huynh ấy, sau đó buông tay đang ôm cánh tay của ca ca ra, vòng tay qua eo và cọ má vào lưng huynh.
“Ca ca, huynh thơm quá.”
Ngay sau đó, ta thấy tai huynh ấy đỏ lên, sống lưng cũng cứng đờ.
“Vô lễ, đi ra ngoài!”
Huynh ấy đột ngột đứng dậy, dùng một tay kéo ta dậy rồi đuổi ta ra khỏi phòng không thương tiếc.
Ta còn chưa kịp nói gì thêm thì cánh cửa đã nhanh chóng đóng lại.
Từ nhỏ ta đã thính dính chặt lấy ca ca của mình rồi, huynh ấy đi đâu thì ta sẽ như cái đuôi nhỏ theo sau đó.
Có lần bằng hữu của huynh ấy chỉ vào ta nói rằng ta là một đứa trẻ khó ưa thích đeo bám, con gái nên chơi với con gái, không được đi theo ca ca.
Ta đã khóc rất thảm thiết, ca ca đã ngay lập lức đá.n.h người đó ngay tại chỗ rồi cõng ta về nhà, huynh ấy nói về sau dù đi đâu cũng sẽ dẫn ta đi cùng, không cho phép bất cứ ai b.ắ.t n.ạ.t ta.
Ta vừa khóc vừa ngửi mùi dược liệu trên người huynh ấy, nước mắt và nước mũi đều dính hết trên lưng ca ca.
Lúc đó huynh ấy cũng đâu có nói ta vô lễ đâu chứ.
Bình luận truyện