Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 2 - Chương 14: Mùi hương không thấy



"Lớp 19, lại lần nữa! Lại lần nữa, lớp 19!" Dưới ánh đèn đủ loại màu sắc, tâm tình háo hức của tất cả học sinh và huấn luyện viên dâng trào lên, vừa rồi rống to mà mãnh liệt như thế chính là liên quân mười chín lớp, hiện đang hợp sức công kích lớp còn lại.

Nhìn tư thế của họ, giống như không khiến lớp 19 chịu phục thì quyết sẽ không từ bỏ.

"Một hai! Nhanh nhanh! Một hai ba! Nhanh nhanh nào! Một hai ba bốn năm! Chúng ta chờ đợi thật vất vả!" Các đại đội khác cũng cùng nhau rống to.

Tôn Hồng Ninh nhấc cái loa lớn, đi đi lại lại giữa khe hở của các tiểu đội, vừa đi vừa kích động: “Các chàng trai cô gái, ngày hôm nay lớp 19 quá kiêu ngạo, các em có phục không?” "Không phục!" Mọi người hét to.

"Lớp 19, bị nhiều anh chị em hợp nhau ức hiếp, các em có phục không?” "Không phục!" Người ở lớp 19 càng xé cổ họng hô to giọng.

Quân số của họ đúng là ít hơn đối phương đến mười mấy lần, muốn không bị chặn khí thế lại thì chỉ có nhiệt tình hét to, lại hét to Huấn luyện viên bên liên quân không kìm nén được nữa, hắn bỗng nhảy khỏi chỗ ngồi, chạy nhanh đến chỗ Tôn Hồng Ninh, đoạt lấy cái loa lớn trên tay ông, đi đầu nói: “Lớp 19, không có dũng khí! Hát cũng không dám hát!” “Lớp 19, còn không hát, rốt cuộc chịu hát hay không?” phe liên quân đồng loạt hô theo.

Gương mặt búp bê của Chu Nguyên gấp đến mức lông mày dựng đứng lên, hắn chạy đến bên cạnh đại đội hai mươi, nhìn dáng vẻ, coi bộ muốn kiếm thêm đồng minh.

Bản thân Vệ Hải thấy đại đội bên này không đáp lại, vội đứng lên, vẫy tay hét: “Bảo mình hát, mình liền hát, vậy còn mặc mũi nào nữa! Bắt mình hát, mình cứ không hát, các cậu làm thế nào đây? Hắc! Thế nào đây!” "Thế nào đây!" Các cô gái chàng trai ở lớp 19 lại rống to, hớn hở cười ha hả.

Một tay Tần Mạt che miệng, một tay chống lên mặt đất, cười đến ngả nghiêng.

Trần Yến San đỡ lưng nàng, cười khanh khách không ngừng: “Mạt Mạt ngã lăn rồi, Vệ Hải của chúng ta đúng là kẻ dở hơi! Hì hì!” Tần Mạt ngẩng đầu lên trời, đang muốn chống tay đứng dậy, tầm mắt lại nhìn thấy Vương Tử Dục dựa vào đèn ở góc, một mình một bóng, cô đơn vô cùng.

Kiếp trước kiếp này, Tần Mạt há cũng chưa từng cô đơn như thế? Hình ảnh Vương Tử Dục cúi thấp đầu lại lần nữa đánh vào đáy lòng mềm của Tần Mạt, nụ cười của nàng thu lại, sau khi ngồi thẳng lên, dù là xung quanh náo nhiệt thế nào, nàng cũng không thể hòa nhập lại được nữa.

Giống như bị cách một lớp màn mỏng, trong nháy mắt Tần Mạt ẩn vào phía sau tấm vải, chỉ nhìn thấy cảnh cười đùa ở phía trước, trong lòng nàng lại lặng im như nước, không gợn nổi sóng.

"Mạt Mạt?" Trần Yến San vội vàng đẩy nàng, "Nhanh nghĩ phụ lời hát đi, Vệ Hải không cự lại được rồi, nghĩ mau mau, không thì chúng ta thua mất!” "Ừ?" Tần Mạt nhìn xung quanh, đang định nói gì đó, Trần Yến San bỗng hô lớn: “Đã nói không hát là không hát! Bài hát trước đó không đạt chuẩn, người hát thì quá chán! Nói không hát! Sẽ không hát!” Tần Mạt lắc đầu cười cười, ngập ngừng một chút, lại xoay sang chỗ khác nhìn theo bóng Vương Tử Dục.

Lại thấy Vương Tử Dục đã ngồi xuống, hai tay nàng vươn về phía trước, cả người co lại, bên dưới ánh đèn mờ, giống như là bóng tối muốn phủ lên toàn thân nàng, lảo đảo muốn ngã đến nơi.

Trong lòng Tần Mạt thở nặng một hơi, cuối cùng vẫn rời tiểu đội.

Nàng biết mình dù có tiến lên quan tâm, Vương Tử Dục vẫn lạnh lùng, nhưng tóm lại nàng không thể nhẫn nhịn được.

Tần Mạt không phải người quá thiện lương, nhưng nàng cũng không đến mức ý chí sắt đá, sắc đẹp của Vương Tử Dục với nàng cũng chỉ là một ảnh hưởng nhỏ, nhưng Tần Mạt vẫn không thể kìm nén được thương tiếc của mình với nàng.

Đèn đường che bóng, giống như nơi đó có bóng ma, chân bước đến, đến bên cạnh Vương Tử Dục, chăm chú nhìn nàng trong im lặng.

Tần Mạt không rõ Vương Tử Dục đến tột cùng đã trải qua điều gì mới lạnh nhạt đến thế, tuy vậy, nàng cũng không muốn hỏi rốt cuộc là nguyên nhân gì.

Nàng chỉ đơn giản là thương tiếc, có lẽ thương tiếc này còn mang theo sự lưu luyến với kiếp trước, nhưng chẳng có lý do gì mà nàng phải thương tiếc chính bản thân mình.

Tần Mạt nguyện ý thương tiếc người khác, nhưng lại không muốn để người khác thương tiếc nàng.

Trong đêm hè cơn gió nóng thổi qua, Tần Mạt nhẹ nhàng kéo sợi tóc dính ở hai má, thấp giọng nói: “Đêm nay có lẽ sẽ mưa.” Vương Tử Dục vẫn bất động như trước, nàng vùi đầu vào hai đầu gối mình, vẻ mặt giống như sắp bị đem chôn.

“Mình không vui khi trời mưa, nước mưa dính dính, thật đáng ghét.” Giọng nói Tần Mạt trầm thấp, hơi khàn, giống như mang theo tiết tấu, một luật thơ kỳ lạ.

“Nhất là mưa xuân triền miên, dông tố lại xé trời, cơn mưa không chỉ lâu mà còn dữ dằn, chẳng hề hợp lòng người tí nào cả.

Nếu mình có thể nắm được đất trời trong tay, vậy thì những chuyện phiền lòng sẽ ít đi rồi.” Vương Tử Dục ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Cậu mượn chuyện trên trời dưới đất để châm chọc tôi mơ mộng hão huyền đúng không?" "Mình không nói vậy," Tần Mạt giơ ngang hai tay ra, nghiêng đầu khẽ cười nói: "Chỉ là cậu cho như thế mà thôi.

Nếu cậu cảm thấy đây là châm chọc, chỉ có thể hiểu là cậu cũng công nhận chuyện vừa lòng đẹp ý này chính là vọng tưởng, trên thực tế, ông trời trước nay chưa từng đối đãi người thoải mái như vậy.” Dưới ánh sáng, vẻ mặt tối đen của Vương Tử Dục mơ hồ, chỉ có giọng nói của nàng, lạnh như đêm tối: “Cậu thích tôi?” Nàng hỏi thẳng, hỏi đến chấn động tâm can.

Trái tim Tần Mạt đập mạnh, không biết nên đáp thế nào, Vương Tử Dục bỗng vươn người dậy.

Nàng nghiêng mình, một tay ôm cả người Tần Mạt vào lòng, sau đó cười khanh khách: “Nếu như cậu không thích tôi, vì sao cậu lại quan tâm đến tôi như thế? Không phải cậu cũng giống lũ con trai hư hỏng kia, nhìn trúng sắc đẹp của tôi chứ? Không sao, thật ra tôi cũng rất thích con gái, nhất là cô bé như cậu…” Giống như hoa hồng buổi đêm, mùi hương mê mẩn tâm thần.

Trong khoảng khắc ấm áp này, Tần Mạt được người đẹp tuyệt sắc như Vương Tử Dục ôm vào lòng, dù là công tử quần nhung từng duyệt qua ngàn loại hoa, cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vời.

Nhưng lúc này lại không phải là Tần Mạt ôm Vương Tử Dục, mà là Vương Tử Dục ôm Tần Mạt.

Luận thân phận, hai người là con gái, luận hình thể, so với thân thể gầy yếu của Tần Mạt thì Vương Tử Dục hơn nhiều, đối chiếu như thế khiến chỉ sau chốc lát, Tần Mạt vô cùng không thích.

Nàng nhăn mày lại, dùng lực đẩy Vương Tử Dục ra, sau đó nắm lấy vai nàng đẩy vào đèn đường bên cạnh! Tần Mạt ôm lấy vai Vương Tử Dục, nghiêng người lại gần, một tay nâng cái cằm nhỏ của nàng lên, khẽ cười nói: “Nếu như mình nhín trúng sắc đẹp của cậu, mình sẽ không chờ cậu đến ôm mình.

Cô bé, cậu tự tin quá rồi.” Sáng tối giao nhau, mặt Vương Tử Dục đỏ lên như ánh mây chiều, đôi môi đỏ ửng chín mọng mê người khép hờ.

Tầm mắt Tần Mạt nhẹ nhàng đảo qua đôi môi mê người của Vương Tử Dục, thân thể lại nghiêng đến phía trước thêm một chút.

Khóe miệng nàng nhếch lên, sau đó thở dài ngâm khẽ: “U sắc bán phân ám chi điềm, khinh long yên vân hướng thùy liên.

Chúng Hương Quốc Lý hữu độc tú, bất kiến phương phi nhậm triền miên.”[32] Lòng nàng có cảm xúc, thoáng cái đã làm một bài thơ thất tuyệt, mở đầu gieo vần, kết thúc âm bằng, ngữ điệu kéo dài, vừa chân thành vừa hữu tình.

Ngâm thơ như thế vốn là phổ biến nhất ở thời Gia Hựu, Tần Mạt lưu luyến Chương Đài năm đó, phàm là ngâm thơ vịnh phú, làm thơ điền vào chỗ trống của không biết bao nhiêu trái tim nữ tử.

Nhưng sóng mắt Vương Tử Dục lưu chuyển, chỉ ngẩn ngơ nhìn nàng, đã không xướng lại cũng không nói gì, vẻ mặt hiện tại có vài phần ngu ngơ.

Tần Mạt bỗng bật cười.

Nàng lắc đầu, buông Vương Tử Dục ra, hai tay chắp lại sau lưng từ từ dời bước, trong lòng chợt cảm thấy cô đơn tẻ nhạt.

Thời đại này, đã không còn ai có thể xướng thơ cùng nàng sao? Sắc đẹp mười, cũng chỉ thế này mà thôi.

Một mảnh huyên náo hòa cùng tiếng ca kia gần ngay sát Tần Mạt, nhưng nàng lại cảm thấy, mình đang đứng ở nơi xa xăm cười xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện