Ta Không Thành Tiên
Chương 15: Niếp Tiểu Vãn
"Kiến Sầu sư tỷ đang nghĩ gì vậy?"
Thấy trên mặt Kiến Sầu lộ ra nụ cười như vừa bừng tỉnh ngộ, Niếp Tiểu Vãn không biết có chuyện gì, không nhịn được mở miệng hỏi.
Kiến Sầu không trả lời thật, chỉ nói: "Không có gì, chỉ đang nghĩ là hẳn sư phụ sẽ không có việc gì".
Dù sao thì nới đó cũng rất nguy hiểm.
Niếp Tiểu Vãn mở to mắt: "Phù Đạo sơn nhân à?"
"Đúng vậy".
Kiến Sầu nói xong liền thấy vẻ mặt như đang ước ao của Niếp Tiểu Vãn. Nàng không khỏi tò mò: "Sao thế?"
"Không có gì... Chỉ là..." Niếp Tiểu Vãn cũng không biết hỏi thế nào, nhìn Kiến Sầu một cái, trong mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc: "Chị không biết Nhai Sơn thu đồ đệ yêu cầu rất cao à? Trong cả Trung Vực chỉ Côn Ngô có thể so với Nhai Sơn".
Niếp Tiểu Vãn chưa nói rõ nhưng Kiến Sầu đã hiểu.
Nàng mỉm cười: "Thu đồ đệ yêu cầu rất cao, nhưng em làm sao biết thiên phú của chị không cao?"
Niếp Tiểu Vãn nghe vậy ngơ ngác nhìn nàng, có cảm giác như đến giờ mới xem như đã hiểu sơ sơ về Kiến Sầu.
Bên kia, ba người vừa rồi đã ngồi xuống điều tức nghe thấy câu này đều không nhịn được quay lại nhìn Kiến Sầu.
Ý nghĩa của câu này...
Hình như không đơn giản như vậy.
Theo bọn họ, đây chính là một phàm nhân tu vi cực thấp, mới được Phù Đạo sơn nhân thu làm đồ đệ. Tuy nhiên bây giờ nàng lại dám phét lác không biết ngượng, nói mình thiên phú không tồi?
Hứa Lam Nhi ngẩn ra một hồi lâu rồi cười một tiếng khinh thường, quay đầu đi, nhắm mắt lại, phong bế giác quan không muốn nghe tiếp một câu nào nữa.
Hai người còn lại mặc dù trong lòng tò mò nhưng cũng không tiện hỏi gì thêm, đành phải im lặng tiếp tục ngồi điều tức.
Chỉ có Niếp Tiểu Vãn là ánh mắt nhìn Kiến Sầu dần dần trở nên sáng ngời.
Kiến Sầu nháy mắt với Niếp Tiểu Vãn, dung mạo tươi tắn hiếm thấy.
Niếp Tiểu Vãn phấn khởi nắm tay áo Kiến Sầu: "Sư tỷ, sư tỷ qua đây, chị em mình nói chuyện".
Kiến Sầu buồn cười để mặc cô bé kéo mình sang bên cạnh, tìm một tảng đá coi như sạch sẽ cùng nhau ngồi xuống.
Đêm tối đã sắp tàn.
Chân trời dần dần có ánh sáng, gương mặt Niếp Tiểu Vãn xin xắn hồn nhiên.
"Sư tỷ..."
Niếp Tiểu Vãn ngập ngừng mở miệng.
Kiến Sầu nhướng mày: "Muốn hỏi đấu bàn thiên phú của chị đúng không?"
"Đúng".
Niếp Tiểu Vãn gật đầu liên tục, trong mắt như lấp lánh ánh sao.
"Hỏi người ngoài thì phải tự giới thiệu trước. Em hỏi đấu bàn của chị thế đấu bàn của em thì sao?" Kiến Sầu quay sang nhìn tiểu cô nương.
Niếp Tiểu Vãn do dự một lát, ghé vào bên tai Kiến Sầu nói nhỏ: "Năm thước sáu!"
Kiến Sầu nghe xong nhất thời không nói.
Niếp Tiểu Vãn nói xong trong ánh mắt lại lộ ra một sự thỏa mãn và đắc ý, hai mắt nheo lại như hai vành trăng khuyết cong cong: "Vô Vọng trai của bọn em, trong số các đệ tử đời này thiên phú của em là cao nhất, chỉ mất sáu tháng đã trúc cơ thành công. Nghe nói kể cả sư phụ em lúc đầu đấu bàn cũng chỉ có sáu thước!"
"..."
Năm thước sáu, là người thiên phú cao nhất đời này.
Kiến Sầu suy nghĩ về những gì Niếp Tiểu Vãn nói, lại suy nghĩ về đấu bàn của mình...
Nàng lộ ra một vẻ mặt kì dị: "Sư phụ em đấu bàn sáu thước?"
"Đúng vậy". Nói đến sư phụ mình, vẻ mặt đang ngại ngùng của Niếp Tiểu Vãn lại trở nên phấn chấn: "Sư phụ em cũng là một tu sĩ rất lợi hại ở Trung Vực, đến nay đã tu hành một trăm sáu mươi năm, bây giờ là tu sĩ Nguyên Anh kì duy nhất trong sư môn".
Luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh.
Kiến Sầu bấm ngón tay tính, lại hỏi: "Nguyên anh rất lợi hại à?"
"..."
Niếp Tiểu Vãn không biết nên nói chuyện với nàng thế nào nữa.
"Thì ra chị thật sự không hiểu gì hết à?"
Kiến Sầu không hề khó xử, vẫn thành thật gật đầu như trước, nói: "Đích xác là cái gì cũng không hiểu, cho nên mới phải hỏi em".
"... Được rồi".
Niếp Tiểu Vãn cũng không còn cách nào khác.
"Tu sĩ Nguyên Anh kì... đã rất lợi hại rồi. Vô Vọng trai của bọn em tuy nhỏ nhưng cũng có thể xếp trong một trăm môn phái đầu tiên trong số các môn phái Tả Tam Thiên ở Trung Vực. Sư phụ em chính là đệ nhất cao thủ trong môn phái. Bình thường thì trong mười vạn tu sĩ có thể có người lên đến nguyên anh đã rất hiếm rồi. Trúc cơ có thể ngự khí, kim đan có thể ngự không, nguyên thần của tu sĩ nguyên anh lại có hình dáng một em bé. Thân thể tu sĩ chết cũng không việc gì, chỉ cần còn nguyên anh là không coi như chết. Nói như vậy chị đã hiểu chưa?"
Thân thể có thể chết, chỉ cần còn nguyên anh thì không thể coi như chết.
Đây chính là cái gọi là trường sinh sao?
Có lẽ còn có chút khác biệt, có điều cũng không quá nhiều.
Kiến Sầu xem như đã rõ.
Nàng gật đầu, nhớ tới Tạ Bất Thần muốn cầu tiên, cầu đạo, cầu trường sinh, nhất thời bật cười vô cớ: "Giờ thì hiểu rồi. Thế là sư phụ em cũng rất lợi hại".
"Đó là đương nhiên rồi".
Niếp Tiểu Vãn giảng giải cho Kiến Sầu, trong lòng có cảm giác như vừa làm được một việc rất quan trọng, nhưng ngay sau đó lại nhớ đến câu hỏi của mình lúc trước.
"Thế của Kiến Sầu sư tỷ? Đấu bàn của chị bao nhiêu?"
"Cái này..."
Kì thực sau khi biết đấu bàn của Niếp Tiểu Vãn rộng bao nhiêu, Kiến Sầu đã không muốn nói nữa. Bây giờ nàng đã biết vì sao lúc nhìn thấy đấu bàn của mình, Phù Đạo sơn nhân không để ý đến con ngỗng trắng nữa.
Kiến Sầu nhất thời do dự.
Thấy nàng do dự như vậy, Niếp Tiểu Vãn chỉ cho rằng nàng không muốn nói, lại càng quấn lấy không thôi.
"Em đã nói với chị rồi, còn nói với chị cả đấu bàn của sư phụ em nữa, thế mà chị lại không nói, không công bằng! Nói đi nói đi, có mất gì đâu".
"Được rồi".
Kiến Sầu ngán ngẩm thở dài, biết rằng mình không đỡ được Niếp Tiểu Vãn.
Nàng nhìn mấy người xem như đang chăm chú tu luyện bên kia, xòe tay ra nói: "Đưa tay cho chị".
"Làm gì mà thần bí thế..."
Niếp Tiểu Vãn cảm thấy nàng hơi phức tạp nhưng vẫn nghe lời đưa tay ra đặt vào trong lòng bàn tay Kiến Sầu.
Kiến Sầu nắm tay Niếp Tiểu Vãn, viết mấy chữ vào lòng bàn tay cô bé.
Niếp Tiểu Vãn lập tức trợn tròn mắt: "Chị... chị... chị..."
"Suỵt!"
Kiến Sầu dựng thẳng ngón trỏ đặt lên môi mình.
Niếp Tiểu Vãn nhìn nàng rồi lại nhìn lòng bàn tay mình, nghĩ là mình nhìn nhầm rồi. Cô bé có cảm giác như đang nằm mơ.
Sao có thể thế được?
Sao lại thế được?
Kiến Sầu sư tỷ thoạt nhìn rất thông thường, không có dáng vẻ gì của thiên tài cả!
Vừa nghĩ đến kích cỡ đấu bàn thiên phú mà Kiến Sầu viết vào tay mình, Niếp Tiểu Vãn lại có cảm giác sợ hãi.
Điên rồi, điên rồi...
Đúng là sắp phát điên rồi!
Trước kia đấu bàn năm thước sáu của cô bé đã dẫn tới một chấn động không nhỏ ở cả Trung Vực rồi!
Cô ả Hứa Lam Nhi đang tu luyện ngoài kia lúc đầu ỷ vào đấu bàn năm thước một của mình, cho rằng thiên phú của mình không tồi nên đến sơn môn Nhai Sơn, không ngờ khi đó trưởng lão Nhai Sơn lại không thèm nhìn ả đến lần thứ hai.
Vẫn nói ngưỡng cửa Nhai Sơn cao, nhưng không nghĩ tới lại cao đến mức này.
Không không không, không phải như vậy...
Chẳng phải Kiến Sầu chỉ là người được Phù Đạo sơn nhân tạm thời thu nhận để góp cho đủ số người sao?
Một tu sĩ nhặt bừa như vậy mà lại có đấu bàn một trượng...
Chẳng lẽ đây mới là Nhai Sơn sao?
Trung Vực vô miện, Nhai Sơn nhất kiếm, hoành tuyệt cửu thiên!
Niếp Tiểu Vãn nhớ tới những chuyện cổ xưa lưu truyền trong sư môn có liên quan đến Nhai Sơn, một hồi lâu không bình tĩnh lại được.
Thấy Niếp Tiểu Vãn như bị tấn công rất mạnh, Kiến Sầu cũng không biết nên nói gì, chỉ vỗ vỗ bờ vai gầy gò của cô bé, nói: "Em cũng nên ngồi xuống tu luyện đi".
"Vâng".
Niếp Tiểu Vãn không dễ gì bình tĩnh lại được, giọng nói trở nên yếu ớt xa xăm.
Cô bé chậm rãi đứng dậy, định đi đả tọa tu luyện nhưng vừa mới đi được ba bước lại dừng chân quay lại nhìn Kiến Sầu: "Kiến Sầu sư tỷ!"
"Sao?"
Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn cô bé.
Hai mắt Niếp Tiểu Vãn sáng ngời: "Tiểu hội Tả Tam Thiên ba năm sau, chị sẽ đi chứ?"
Tiểu hội Tả Tam Thiên là cái gì?
Kiến Sầu không rõ, còn chưa kịp hỏi thì Niếp Tiểu Vãn đã vỗ tay một cái: "Sư tỷ lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ đi. Ờ, em nhất định phải tu luyện thật tốt, không thể quá mất mặt được".
Kiến Sầu ngơ ngác.
Niếp Tiểu Vãn lại không dể ý đến nàng nữa, sau khi tự hỏi tự trả lời liền gật đầu đi sang bên cạnh.
Thế là bốn tu sĩ Trúc Cơ kì trong nhóm đều khoanh chân ngồi tu luyện.
Kiến Sầu ngồi cách đó không gần không xa, rất hứng thú chống cằm nhìn bọn họ.
Dưới thân mỗi người đều có một đấu bàn như ẩn như hiện, thiên nguyên, tuyến khôn, đạo tử phân bố theo những đường nét huyền ảo...
Giữa mấy đạo tử xếp gần nhau có tuyến khôn kết nối, thỉnh thoảng có ánh sáng xẹt qua, nhìn rất vui mắt.
Đây chính là đạo ấn.
Suy nghĩ đột nhiên dừng lại.
Một hình ảnh trong đầu Kiến Sầu giờ khắc này lại hiện lên.
Ấn phù màu vàng thần bí nàng nhìn thấy khi đứng trên đỉnh vách núi, cột sáng năm màu phóng ra xung quanh nàng phát hiện khi đứng trước hình cầu ngũ sắc to lớn trong lòng núi...
Kiến Sầu bất giác nhớ lại hình dạng của chúng.
Trước mặt là bãi biển đầy cát, Kiến Sầu vừa suy gnhxi vừa cầm cây gậy trúc nhẹ nhàng vẽ trên mặt cát.
Ngang, dọc, ngang, ngang, dọc...
Một điểm, hai điểm, ba điểm...
Kiến Sầu kiên nhẫn nhớ lại, nàng thấy mừng vì khi đó nàng cách ấn phù đó rất gần nên có thể nhìn rất rõ. Sau khi vẽ ra hình dáng sơ bộ của nó, nàng liền chấm thêm các điểm vào.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Một vầng mặt trời đỏ chậm rãi nhô lên trên ămtj biển, ánh sáng đỏ rực chiếu xuống cả hải đảo, một cánh chim trắng muốt từ trên đảo bay ra, thoáng cái đã lao thẳng xuống biển làm bắn lên một đóa hoa nước trắng xóa.
Kiến Sầu đã dừng tay, lúc này trên mặt cát trước mặt nàng đã có một loạt hình vẽ dày chi chít.
Mỗi một cụm hình vẽ đều giống như một bản đồ chòm sao.
Một điểm lại một điểm không ngừng được nối lại với nhau, có rất nhiều hình vuông, có rất nhiều hình tròn, còn có hình như một chiếc thìa, thậm chí có hình như cây cổ thụ cành lá um tùm.
Một, hai, ba...
Kiến Sầu đếm, cộng thêm những hình nhìn thấy trong lòng núi sau đó, tổng cộng có sáu hình.
"Sư tỷ, chúng ta phải xuất phát rồi".
Tiếng bước chân đến gần.
Kiến Sầu nghe thấy tiếng nói liền vội vàng ngẩng đầu lên. Bên kia đám Chu Cuồng đều đã kết thúc tu luyện, Chu Cuồng đứng lên, cùng Hứa Lam Nhi, Niếp Tiểu Vãn đứng bên kia nhìn nàng.
Trương Toại tu vi cao nhất đi tới chỗ nàng, đứng cách nàng không xa nói chuyện với nàng.
Kiến Sầu đứng dậy, chấm dứt những suy tư trong đầu, nhẹ nhàng cất bước lướt qua những hình vẽ đó khiến chúng trở nên nhạt nhòa không thấy rõ được nữa.
Nàng cười với Trương Toại: "Cảm ơn Trương sư đệ nhắc nhở".
Trương Toại hơi khó hiểu thoáng nhìn đủ loại hình vẽ đã bị xóa đi dưới chân nàng, nhất thời cũng không nghĩ nhiều, gật đầu.
Niếp Tiểu Vãn bên kia vẫy tay với nàng: "Sư tỷ mau tới đây, chúng ta cùng đi!"
Kiến Sầu tươi cười đi tới.
Nàng mặc váy áo màu trắng, mái tóc dài như thác nước, dáng người mảnh dẻ, có một vẻ tú nhã khó diễn tả, ngón tay như gốm trắng đặt trên cây cửu tiết trúc xanh biếc nhìn mịn màng như ngọc.
Trong lúc nàng đi tới, Niếp Tiểu Vãn cảm thấy mắt mình cũng lắc lư theo.
Hứa Lam Nhi hừ lạnh một tiếng: "Đừng dài dòng nữa, bây giờ chúng ta xuất phát thì cũng phải đến đêm khuya mới tới đảo Đăng Thiên, không thể chần chừ được".
Nói xong ả vung tay áo, liền thấy một vệt kiếm màu xanh nước biển bay ra. Thân thể Hứa Lam Nhi vay lên, nhẹ nhàng hạ xuống thanh trường kiếm xinh xắn màu xanh nước biển đó.
Chỉ nghe thấy một tiếng kiếm ngâm, thanh trường kiếm xanh lam liền từ hải đảo lao thẳng ra, để lại một vệt sáng nhàn nhạt.
Niếp Tiểu Vãn nhìn thấy, nhíu mày nói: "Đi vội vã thế mà bay chẳng nhanh gì cả".
"Ha ha ha..."
Chu Cuồng vác cây búa lớn bên cạnh bật cười thành tiếng.
Trương Toại lại không có phản ứng gì, đưa tay rút thanh kiếm trên lưng xuống, để nguyên vỏ tung lên không trung, nói: "Chúng ta cũng đi thôi".
Niếp Tiểu Vãn gật đầu, tay trái giơ lên để lộ cổ tay trắng tinh, trên cổ tay có một chiếc vòng tay bằng bạc, có vẻ hơi cũ, bên trên khắc đủ loại hoa văn.
Chu Cuồng sáng mắt lên nhìn: "Đây chính là Minh Tâm Trạc của Vô Vọng trai sao? Tiểu Vãn sư muội quả nhiên là đệ tử được yêu quý nhất của Vô Vọng trai hiện nay".
"Chẳng qua là sư phụ thương ta thôi".
Niếp Tiểu Vãn cười cười hơi xấu hổ, hai má đỏ lên.
Hai ngón trên bàn tay trái Niếp Tiểu Vãn khép lại như khởi đầu của một thủ quyết, chiếc vòng tay bạc đó lập tức từ trên cổ tay bay ra ngoài, xoay tròn trên không trung, chỉ chớp mắt sau đã biến thành một chiếc dĩa tròn bằng bạc rộng sáu thước, bên trên khắc thất tinh pháp trận, từng vòng sáng không ngừng xoay tròn lan rộng ra ngoài.
Chu Cuồng và Trương Toại đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy pháp khí của Niếp Tiểu Vãn nhưng bây giờ vẫn hết sức thán phục.
Vô Vọng trai tuy nhỏ nhưng nước cũng rất sâu.
Kiến Sầu dù không hiểu tình hình Thập Cửu Châu rốt cuộc như thế nào, nhưng cũng có thể từ vẻ mặt của hai người Chu Cuồng và Trương Toại mà nhìn ra được một hai, chiếc đĩa tròn do vòng tay hóa thành này hẳn là rất lợi hại.
Niếp Tiểu Vãn phất tay, chiếc đĩa tròn liền tự động bay tới, dừng lại bên chân cô bé và Kiến Sầu.
Cô bé cười ngọt ngào: "Kiến Sầu sư tỷ, mời!"
Kiến Sầu không khách sáo bước lên đĩa tròn, cảm giác này không giống lần trước đứng lên kiếm của Phù Đạo sơn nhân, rất mới lạ.
Niếp Tiểu Vãn cũng lên theo, dứt khoát ngồi xếp bằng trên chiếc đĩa, đưa tay bắt quyết, chiếc đĩa liền bay ra ngoài, vẽ ra một ánh bạc rực rỡ.
"Đi thôi".
Trương Toại đứng trên thân kiếm, nghe vậy lại cười cười mơ hồ, liếc Kiến Sầu đang đứng trên đĩa nhìn về phía xa xa, cũng bay vút đi khỏi hòn đảo.
"Này, các vị đợi ta với!"
Phía sau có tiếng gọi to, âm thanh như chuông đồng vọng ra rất xa.
Kiến Sầu kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy phía sau Trương Toại, Chu Cuồng ném chiếc búa lớn lên trên trời. Chiếc búa không ngờ lại nhanh chóng to lên, Chu Cuồng nhảy lên thật cao, cuối cùng đáp xuống lưỡi búa nhanh chóng bay về phía này.
Ngự khí... dường như cũng là một chuyện thú vị.
Kiến Sầu nhìn đủ loại kiểu dáng pháp bảo này, không nhịn được cúi đầu nhìn cây cửu tiết trúc trên tay mình. Nếu nàng cũng có thể trúc cơ thành công, cây cửu tiết trúc hẳn là cũng có thể bay lên?
Kiến Sầu không nói gì, chìm đắm trong những tưởng tượng kì diệu.
Niếp Tiểu Vãn chăm chú điều khiển Minh Tâm Trạc, Trương Toại chân đạp phi kiếm bay theo bên cạnh, phía sau chiếc búa lớn của Chu Cuồng cũng không tụt lại chút nào, mọi người phi hành trên mặt biển, duy trì một tốc độ cố định.
Sau khi rời đảo Trảm Nghiệp chưa đến nửa canh giờ, bọn họ cũng đã không nhìn thấy bóng dáng hòn đảo nào, chỉ có những đàn cá cực lớn thỉnh thoảng xuất hiện dưới mặt nước hoặc đá ngầm thỉnh thoảng nhổ lên trên mặt biển.
Lúc đầu Kiến Sầu còn có thể quan sát khắp nơi, nhưng một lát sau chỉ thấy bốn phía mịt mờ, nơi nào cũng như nơi nào.
Không biết rốt cuộc bay được bao lâu, mặt trời đã lên đến đỉnh dầu, Niếp Tiểu Vãn phía trước đột nhiên đứng lên, hết sức cảnh giác: "Tại sao chị ta lại quay về?"
Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn, thấy phía trước cách đó không xa có một vệt màu xanh lam nhạt hơn màu những biển đang lao về phía này, tốc độ cực nhanh.
Đây chẳng phải Hứa Lam Nhi đã bỏ lại bọn họ mà đi trước hay sao?
Quay lại làm gì?
"Phía sau còn có người!"
Ánh mắt Trương Toại ngưng tụ, dưới chân giậm khẽ, trường kiếm lập tức dừng lại giữa không trung.
Hắn nhíu chặt lông mày, đã nhìn thấy bốn vệt sáng bám sát không buông phía sau Hứa Lam Nhi.
Có người đang đuổi theo ả.
Trong thời gian nói một hai câu này, Hứa Lam Nhi đã ngự kiếm bay tới trước mặt bọn họ.
Cuối cùng mọi người cũng có thể thấy rõ vẻ mặt của ả, kinh hoàng đến cực điểm.
"Cứu ta!"
Hứa Lam Nhi kêu to một tiếng, giọng nói thảng thốt.
Mấy người đuổi theo ả vẫn bám sát không rời, bay theo Hứa Lam Nhi đánh về phía đám người Kiến Sầu.
Sắc mặt Trương Toại lập tức sầm xuống như phủ một lớp sương lạnh.
Gã Chu Cuồng đứng trên búa thì nhớ lại mánh khóe của Hứa Lam Nhi lúc ở Thanh Phong am, lên tiếng chửi thẳng: "Con mụ thối tha lại chơi chiêu này!"
Thấy trên mặt Kiến Sầu lộ ra nụ cười như vừa bừng tỉnh ngộ, Niếp Tiểu Vãn không biết có chuyện gì, không nhịn được mở miệng hỏi.
Kiến Sầu không trả lời thật, chỉ nói: "Không có gì, chỉ đang nghĩ là hẳn sư phụ sẽ không có việc gì".
Dù sao thì nới đó cũng rất nguy hiểm.
Niếp Tiểu Vãn mở to mắt: "Phù Đạo sơn nhân à?"
"Đúng vậy".
Kiến Sầu nói xong liền thấy vẻ mặt như đang ước ao của Niếp Tiểu Vãn. Nàng không khỏi tò mò: "Sao thế?"
"Không có gì... Chỉ là..." Niếp Tiểu Vãn cũng không biết hỏi thế nào, nhìn Kiến Sầu một cái, trong mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc: "Chị không biết Nhai Sơn thu đồ đệ yêu cầu rất cao à? Trong cả Trung Vực chỉ Côn Ngô có thể so với Nhai Sơn".
Niếp Tiểu Vãn chưa nói rõ nhưng Kiến Sầu đã hiểu.
Nàng mỉm cười: "Thu đồ đệ yêu cầu rất cao, nhưng em làm sao biết thiên phú của chị không cao?"
Niếp Tiểu Vãn nghe vậy ngơ ngác nhìn nàng, có cảm giác như đến giờ mới xem như đã hiểu sơ sơ về Kiến Sầu.
Bên kia, ba người vừa rồi đã ngồi xuống điều tức nghe thấy câu này đều không nhịn được quay lại nhìn Kiến Sầu.
Ý nghĩa của câu này...
Hình như không đơn giản như vậy.
Theo bọn họ, đây chính là một phàm nhân tu vi cực thấp, mới được Phù Đạo sơn nhân thu làm đồ đệ. Tuy nhiên bây giờ nàng lại dám phét lác không biết ngượng, nói mình thiên phú không tồi?
Hứa Lam Nhi ngẩn ra một hồi lâu rồi cười một tiếng khinh thường, quay đầu đi, nhắm mắt lại, phong bế giác quan không muốn nghe tiếp một câu nào nữa.
Hai người còn lại mặc dù trong lòng tò mò nhưng cũng không tiện hỏi gì thêm, đành phải im lặng tiếp tục ngồi điều tức.
Chỉ có Niếp Tiểu Vãn là ánh mắt nhìn Kiến Sầu dần dần trở nên sáng ngời.
Kiến Sầu nháy mắt với Niếp Tiểu Vãn, dung mạo tươi tắn hiếm thấy.
Niếp Tiểu Vãn phấn khởi nắm tay áo Kiến Sầu: "Sư tỷ, sư tỷ qua đây, chị em mình nói chuyện".
Kiến Sầu buồn cười để mặc cô bé kéo mình sang bên cạnh, tìm một tảng đá coi như sạch sẽ cùng nhau ngồi xuống.
Đêm tối đã sắp tàn.
Chân trời dần dần có ánh sáng, gương mặt Niếp Tiểu Vãn xin xắn hồn nhiên.
"Sư tỷ..."
Niếp Tiểu Vãn ngập ngừng mở miệng.
Kiến Sầu nhướng mày: "Muốn hỏi đấu bàn thiên phú của chị đúng không?"
"Đúng".
Niếp Tiểu Vãn gật đầu liên tục, trong mắt như lấp lánh ánh sao.
"Hỏi người ngoài thì phải tự giới thiệu trước. Em hỏi đấu bàn của chị thế đấu bàn của em thì sao?" Kiến Sầu quay sang nhìn tiểu cô nương.
Niếp Tiểu Vãn do dự một lát, ghé vào bên tai Kiến Sầu nói nhỏ: "Năm thước sáu!"
Kiến Sầu nghe xong nhất thời không nói.
Niếp Tiểu Vãn nói xong trong ánh mắt lại lộ ra một sự thỏa mãn và đắc ý, hai mắt nheo lại như hai vành trăng khuyết cong cong: "Vô Vọng trai của bọn em, trong số các đệ tử đời này thiên phú của em là cao nhất, chỉ mất sáu tháng đã trúc cơ thành công. Nghe nói kể cả sư phụ em lúc đầu đấu bàn cũng chỉ có sáu thước!"
"..."
Năm thước sáu, là người thiên phú cao nhất đời này.
Kiến Sầu suy nghĩ về những gì Niếp Tiểu Vãn nói, lại suy nghĩ về đấu bàn của mình...
Nàng lộ ra một vẻ mặt kì dị: "Sư phụ em đấu bàn sáu thước?"
"Đúng vậy". Nói đến sư phụ mình, vẻ mặt đang ngại ngùng của Niếp Tiểu Vãn lại trở nên phấn chấn: "Sư phụ em cũng là một tu sĩ rất lợi hại ở Trung Vực, đến nay đã tu hành một trăm sáu mươi năm, bây giờ là tu sĩ Nguyên Anh kì duy nhất trong sư môn".
Luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh.
Kiến Sầu bấm ngón tay tính, lại hỏi: "Nguyên anh rất lợi hại à?"
"..."
Niếp Tiểu Vãn không biết nên nói chuyện với nàng thế nào nữa.
"Thì ra chị thật sự không hiểu gì hết à?"
Kiến Sầu không hề khó xử, vẫn thành thật gật đầu như trước, nói: "Đích xác là cái gì cũng không hiểu, cho nên mới phải hỏi em".
"... Được rồi".
Niếp Tiểu Vãn cũng không còn cách nào khác.
"Tu sĩ Nguyên Anh kì... đã rất lợi hại rồi. Vô Vọng trai của bọn em tuy nhỏ nhưng cũng có thể xếp trong một trăm môn phái đầu tiên trong số các môn phái Tả Tam Thiên ở Trung Vực. Sư phụ em chính là đệ nhất cao thủ trong môn phái. Bình thường thì trong mười vạn tu sĩ có thể có người lên đến nguyên anh đã rất hiếm rồi. Trúc cơ có thể ngự khí, kim đan có thể ngự không, nguyên thần của tu sĩ nguyên anh lại có hình dáng một em bé. Thân thể tu sĩ chết cũng không việc gì, chỉ cần còn nguyên anh là không coi như chết. Nói như vậy chị đã hiểu chưa?"
Thân thể có thể chết, chỉ cần còn nguyên anh thì không thể coi như chết.
Đây chính là cái gọi là trường sinh sao?
Có lẽ còn có chút khác biệt, có điều cũng không quá nhiều.
Kiến Sầu xem như đã rõ.
Nàng gật đầu, nhớ tới Tạ Bất Thần muốn cầu tiên, cầu đạo, cầu trường sinh, nhất thời bật cười vô cớ: "Giờ thì hiểu rồi. Thế là sư phụ em cũng rất lợi hại".
"Đó là đương nhiên rồi".
Niếp Tiểu Vãn giảng giải cho Kiến Sầu, trong lòng có cảm giác như vừa làm được một việc rất quan trọng, nhưng ngay sau đó lại nhớ đến câu hỏi của mình lúc trước.
"Thế của Kiến Sầu sư tỷ? Đấu bàn của chị bao nhiêu?"
"Cái này..."
Kì thực sau khi biết đấu bàn của Niếp Tiểu Vãn rộng bao nhiêu, Kiến Sầu đã không muốn nói nữa. Bây giờ nàng đã biết vì sao lúc nhìn thấy đấu bàn của mình, Phù Đạo sơn nhân không để ý đến con ngỗng trắng nữa.
Kiến Sầu nhất thời do dự.
Thấy nàng do dự như vậy, Niếp Tiểu Vãn chỉ cho rằng nàng không muốn nói, lại càng quấn lấy không thôi.
"Em đã nói với chị rồi, còn nói với chị cả đấu bàn của sư phụ em nữa, thế mà chị lại không nói, không công bằng! Nói đi nói đi, có mất gì đâu".
"Được rồi".
Kiến Sầu ngán ngẩm thở dài, biết rằng mình không đỡ được Niếp Tiểu Vãn.
Nàng nhìn mấy người xem như đang chăm chú tu luyện bên kia, xòe tay ra nói: "Đưa tay cho chị".
"Làm gì mà thần bí thế..."
Niếp Tiểu Vãn cảm thấy nàng hơi phức tạp nhưng vẫn nghe lời đưa tay ra đặt vào trong lòng bàn tay Kiến Sầu.
Kiến Sầu nắm tay Niếp Tiểu Vãn, viết mấy chữ vào lòng bàn tay cô bé.
Niếp Tiểu Vãn lập tức trợn tròn mắt: "Chị... chị... chị..."
"Suỵt!"
Kiến Sầu dựng thẳng ngón trỏ đặt lên môi mình.
Niếp Tiểu Vãn nhìn nàng rồi lại nhìn lòng bàn tay mình, nghĩ là mình nhìn nhầm rồi. Cô bé có cảm giác như đang nằm mơ.
Sao có thể thế được?
Sao lại thế được?
Kiến Sầu sư tỷ thoạt nhìn rất thông thường, không có dáng vẻ gì của thiên tài cả!
Vừa nghĩ đến kích cỡ đấu bàn thiên phú mà Kiến Sầu viết vào tay mình, Niếp Tiểu Vãn lại có cảm giác sợ hãi.
Điên rồi, điên rồi...
Đúng là sắp phát điên rồi!
Trước kia đấu bàn năm thước sáu của cô bé đã dẫn tới một chấn động không nhỏ ở cả Trung Vực rồi!
Cô ả Hứa Lam Nhi đang tu luyện ngoài kia lúc đầu ỷ vào đấu bàn năm thước một của mình, cho rằng thiên phú của mình không tồi nên đến sơn môn Nhai Sơn, không ngờ khi đó trưởng lão Nhai Sơn lại không thèm nhìn ả đến lần thứ hai.
Vẫn nói ngưỡng cửa Nhai Sơn cao, nhưng không nghĩ tới lại cao đến mức này.
Không không không, không phải như vậy...
Chẳng phải Kiến Sầu chỉ là người được Phù Đạo sơn nhân tạm thời thu nhận để góp cho đủ số người sao?
Một tu sĩ nhặt bừa như vậy mà lại có đấu bàn một trượng...
Chẳng lẽ đây mới là Nhai Sơn sao?
Trung Vực vô miện, Nhai Sơn nhất kiếm, hoành tuyệt cửu thiên!
Niếp Tiểu Vãn nhớ tới những chuyện cổ xưa lưu truyền trong sư môn có liên quan đến Nhai Sơn, một hồi lâu không bình tĩnh lại được.
Thấy Niếp Tiểu Vãn như bị tấn công rất mạnh, Kiến Sầu cũng không biết nên nói gì, chỉ vỗ vỗ bờ vai gầy gò của cô bé, nói: "Em cũng nên ngồi xuống tu luyện đi".
"Vâng".
Niếp Tiểu Vãn không dễ gì bình tĩnh lại được, giọng nói trở nên yếu ớt xa xăm.
Cô bé chậm rãi đứng dậy, định đi đả tọa tu luyện nhưng vừa mới đi được ba bước lại dừng chân quay lại nhìn Kiến Sầu: "Kiến Sầu sư tỷ!"
"Sao?"
Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn cô bé.
Hai mắt Niếp Tiểu Vãn sáng ngời: "Tiểu hội Tả Tam Thiên ba năm sau, chị sẽ đi chứ?"
Tiểu hội Tả Tam Thiên là cái gì?
Kiến Sầu không rõ, còn chưa kịp hỏi thì Niếp Tiểu Vãn đã vỗ tay một cái: "Sư tỷ lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ đi. Ờ, em nhất định phải tu luyện thật tốt, không thể quá mất mặt được".
Kiến Sầu ngơ ngác.
Niếp Tiểu Vãn lại không dể ý đến nàng nữa, sau khi tự hỏi tự trả lời liền gật đầu đi sang bên cạnh.
Thế là bốn tu sĩ Trúc Cơ kì trong nhóm đều khoanh chân ngồi tu luyện.
Kiến Sầu ngồi cách đó không gần không xa, rất hứng thú chống cằm nhìn bọn họ.
Dưới thân mỗi người đều có một đấu bàn như ẩn như hiện, thiên nguyên, tuyến khôn, đạo tử phân bố theo những đường nét huyền ảo...
Giữa mấy đạo tử xếp gần nhau có tuyến khôn kết nối, thỉnh thoảng có ánh sáng xẹt qua, nhìn rất vui mắt.
Đây chính là đạo ấn.
Suy nghĩ đột nhiên dừng lại.
Một hình ảnh trong đầu Kiến Sầu giờ khắc này lại hiện lên.
Ấn phù màu vàng thần bí nàng nhìn thấy khi đứng trên đỉnh vách núi, cột sáng năm màu phóng ra xung quanh nàng phát hiện khi đứng trước hình cầu ngũ sắc to lớn trong lòng núi...
Kiến Sầu bất giác nhớ lại hình dạng của chúng.
Trước mặt là bãi biển đầy cát, Kiến Sầu vừa suy gnhxi vừa cầm cây gậy trúc nhẹ nhàng vẽ trên mặt cát.
Ngang, dọc, ngang, ngang, dọc...
Một điểm, hai điểm, ba điểm...
Kiến Sầu kiên nhẫn nhớ lại, nàng thấy mừng vì khi đó nàng cách ấn phù đó rất gần nên có thể nhìn rất rõ. Sau khi vẽ ra hình dáng sơ bộ của nó, nàng liền chấm thêm các điểm vào.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Một vầng mặt trời đỏ chậm rãi nhô lên trên ămtj biển, ánh sáng đỏ rực chiếu xuống cả hải đảo, một cánh chim trắng muốt từ trên đảo bay ra, thoáng cái đã lao thẳng xuống biển làm bắn lên một đóa hoa nước trắng xóa.
Kiến Sầu đã dừng tay, lúc này trên mặt cát trước mặt nàng đã có một loạt hình vẽ dày chi chít.
Mỗi một cụm hình vẽ đều giống như một bản đồ chòm sao.
Một điểm lại một điểm không ngừng được nối lại với nhau, có rất nhiều hình vuông, có rất nhiều hình tròn, còn có hình như một chiếc thìa, thậm chí có hình như cây cổ thụ cành lá um tùm.
Một, hai, ba...
Kiến Sầu đếm, cộng thêm những hình nhìn thấy trong lòng núi sau đó, tổng cộng có sáu hình.
"Sư tỷ, chúng ta phải xuất phát rồi".
Tiếng bước chân đến gần.
Kiến Sầu nghe thấy tiếng nói liền vội vàng ngẩng đầu lên. Bên kia đám Chu Cuồng đều đã kết thúc tu luyện, Chu Cuồng đứng lên, cùng Hứa Lam Nhi, Niếp Tiểu Vãn đứng bên kia nhìn nàng.
Trương Toại tu vi cao nhất đi tới chỗ nàng, đứng cách nàng không xa nói chuyện với nàng.
Kiến Sầu đứng dậy, chấm dứt những suy tư trong đầu, nhẹ nhàng cất bước lướt qua những hình vẽ đó khiến chúng trở nên nhạt nhòa không thấy rõ được nữa.
Nàng cười với Trương Toại: "Cảm ơn Trương sư đệ nhắc nhở".
Trương Toại hơi khó hiểu thoáng nhìn đủ loại hình vẽ đã bị xóa đi dưới chân nàng, nhất thời cũng không nghĩ nhiều, gật đầu.
Niếp Tiểu Vãn bên kia vẫy tay với nàng: "Sư tỷ mau tới đây, chúng ta cùng đi!"
Kiến Sầu tươi cười đi tới.
Nàng mặc váy áo màu trắng, mái tóc dài như thác nước, dáng người mảnh dẻ, có một vẻ tú nhã khó diễn tả, ngón tay như gốm trắng đặt trên cây cửu tiết trúc xanh biếc nhìn mịn màng như ngọc.
Trong lúc nàng đi tới, Niếp Tiểu Vãn cảm thấy mắt mình cũng lắc lư theo.
Hứa Lam Nhi hừ lạnh một tiếng: "Đừng dài dòng nữa, bây giờ chúng ta xuất phát thì cũng phải đến đêm khuya mới tới đảo Đăng Thiên, không thể chần chừ được".
Nói xong ả vung tay áo, liền thấy một vệt kiếm màu xanh nước biển bay ra. Thân thể Hứa Lam Nhi vay lên, nhẹ nhàng hạ xuống thanh trường kiếm xinh xắn màu xanh nước biển đó.
Chỉ nghe thấy một tiếng kiếm ngâm, thanh trường kiếm xanh lam liền từ hải đảo lao thẳng ra, để lại một vệt sáng nhàn nhạt.
Niếp Tiểu Vãn nhìn thấy, nhíu mày nói: "Đi vội vã thế mà bay chẳng nhanh gì cả".
"Ha ha ha..."
Chu Cuồng vác cây búa lớn bên cạnh bật cười thành tiếng.
Trương Toại lại không có phản ứng gì, đưa tay rút thanh kiếm trên lưng xuống, để nguyên vỏ tung lên không trung, nói: "Chúng ta cũng đi thôi".
Niếp Tiểu Vãn gật đầu, tay trái giơ lên để lộ cổ tay trắng tinh, trên cổ tay có một chiếc vòng tay bằng bạc, có vẻ hơi cũ, bên trên khắc đủ loại hoa văn.
Chu Cuồng sáng mắt lên nhìn: "Đây chính là Minh Tâm Trạc của Vô Vọng trai sao? Tiểu Vãn sư muội quả nhiên là đệ tử được yêu quý nhất của Vô Vọng trai hiện nay".
"Chẳng qua là sư phụ thương ta thôi".
Niếp Tiểu Vãn cười cười hơi xấu hổ, hai má đỏ lên.
Hai ngón trên bàn tay trái Niếp Tiểu Vãn khép lại như khởi đầu của một thủ quyết, chiếc vòng tay bạc đó lập tức từ trên cổ tay bay ra ngoài, xoay tròn trên không trung, chỉ chớp mắt sau đã biến thành một chiếc dĩa tròn bằng bạc rộng sáu thước, bên trên khắc thất tinh pháp trận, từng vòng sáng không ngừng xoay tròn lan rộng ra ngoài.
Chu Cuồng và Trương Toại đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy pháp khí của Niếp Tiểu Vãn nhưng bây giờ vẫn hết sức thán phục.
Vô Vọng trai tuy nhỏ nhưng nước cũng rất sâu.
Kiến Sầu dù không hiểu tình hình Thập Cửu Châu rốt cuộc như thế nào, nhưng cũng có thể từ vẻ mặt của hai người Chu Cuồng và Trương Toại mà nhìn ra được một hai, chiếc đĩa tròn do vòng tay hóa thành này hẳn là rất lợi hại.
Niếp Tiểu Vãn phất tay, chiếc đĩa tròn liền tự động bay tới, dừng lại bên chân cô bé và Kiến Sầu.
Cô bé cười ngọt ngào: "Kiến Sầu sư tỷ, mời!"
Kiến Sầu không khách sáo bước lên đĩa tròn, cảm giác này không giống lần trước đứng lên kiếm của Phù Đạo sơn nhân, rất mới lạ.
Niếp Tiểu Vãn cũng lên theo, dứt khoát ngồi xếp bằng trên chiếc đĩa, đưa tay bắt quyết, chiếc đĩa liền bay ra ngoài, vẽ ra một ánh bạc rực rỡ.
"Đi thôi".
Trương Toại đứng trên thân kiếm, nghe vậy lại cười cười mơ hồ, liếc Kiến Sầu đang đứng trên đĩa nhìn về phía xa xa, cũng bay vút đi khỏi hòn đảo.
"Này, các vị đợi ta với!"
Phía sau có tiếng gọi to, âm thanh như chuông đồng vọng ra rất xa.
Kiến Sầu kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy phía sau Trương Toại, Chu Cuồng ném chiếc búa lớn lên trên trời. Chiếc búa không ngờ lại nhanh chóng to lên, Chu Cuồng nhảy lên thật cao, cuối cùng đáp xuống lưỡi búa nhanh chóng bay về phía này.
Ngự khí... dường như cũng là một chuyện thú vị.
Kiến Sầu nhìn đủ loại kiểu dáng pháp bảo này, không nhịn được cúi đầu nhìn cây cửu tiết trúc trên tay mình. Nếu nàng cũng có thể trúc cơ thành công, cây cửu tiết trúc hẳn là cũng có thể bay lên?
Kiến Sầu không nói gì, chìm đắm trong những tưởng tượng kì diệu.
Niếp Tiểu Vãn chăm chú điều khiển Minh Tâm Trạc, Trương Toại chân đạp phi kiếm bay theo bên cạnh, phía sau chiếc búa lớn của Chu Cuồng cũng không tụt lại chút nào, mọi người phi hành trên mặt biển, duy trì một tốc độ cố định.
Sau khi rời đảo Trảm Nghiệp chưa đến nửa canh giờ, bọn họ cũng đã không nhìn thấy bóng dáng hòn đảo nào, chỉ có những đàn cá cực lớn thỉnh thoảng xuất hiện dưới mặt nước hoặc đá ngầm thỉnh thoảng nhổ lên trên mặt biển.
Lúc đầu Kiến Sầu còn có thể quan sát khắp nơi, nhưng một lát sau chỉ thấy bốn phía mịt mờ, nơi nào cũng như nơi nào.
Không biết rốt cuộc bay được bao lâu, mặt trời đã lên đến đỉnh dầu, Niếp Tiểu Vãn phía trước đột nhiên đứng lên, hết sức cảnh giác: "Tại sao chị ta lại quay về?"
Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn, thấy phía trước cách đó không xa có một vệt màu xanh lam nhạt hơn màu những biển đang lao về phía này, tốc độ cực nhanh.
Đây chẳng phải Hứa Lam Nhi đã bỏ lại bọn họ mà đi trước hay sao?
Quay lại làm gì?
"Phía sau còn có người!"
Ánh mắt Trương Toại ngưng tụ, dưới chân giậm khẽ, trường kiếm lập tức dừng lại giữa không trung.
Hắn nhíu chặt lông mày, đã nhìn thấy bốn vệt sáng bám sát không buông phía sau Hứa Lam Nhi.
Có người đang đuổi theo ả.
Trong thời gian nói một hai câu này, Hứa Lam Nhi đã ngự kiếm bay tới trước mặt bọn họ.
Cuối cùng mọi người cũng có thể thấy rõ vẻ mặt của ả, kinh hoàng đến cực điểm.
"Cứu ta!"
Hứa Lam Nhi kêu to một tiếng, giọng nói thảng thốt.
Mấy người đuổi theo ả vẫn bám sát không rời, bay theo Hứa Lam Nhi đánh về phía đám người Kiến Sầu.
Sắc mặt Trương Toại lập tức sầm xuống như phủ một lớp sương lạnh.
Gã Chu Cuồng đứng trên búa thì nhớ lại mánh khóe của Hứa Lam Nhi lúc ở Thanh Phong am, lên tiếng chửi thẳng: "Con mụ thối tha lại chơi chiêu này!"
Bình luận truyện