Ta Không Thành Tiên

Quyển 9 - Chương 288: Chiến xa Khôn Ngũ Đô



Dịch: sweetzarbie

Tại Bát phương thành, điện Tần Nghiễm.

Mặt đất mênh mông lặng chìm trong thinh lặng, chỉ có mỗi bóng người dong dỏng cao của diêm quân Tần Nghiễm là đứng trên đại điện, ánh mắt chăm chú nhìn vào hình ảnh ngưng tụ hiển hiện trong không trung.

Nhưng ngay một sát na sau đó, trong vô thanh vô tức lại thình lình xuất hiện thêm bảy bóng người nữa.

Người nữ tử có viên hồn châu nhỏ xíu kia sau khi phất tay áo lên thì toàn bộ địa ngục tầng thứ hai liền trở nên rực rỡ sắc màu, tưởng như mọi sự huyền ảo quyến rũ của đất trời cũng được chuyển giao theo.

Dĩ nhiên tất cả diêm quân quyền cao chức trọng ở đây đều biết rõ sự kỳ diệu và uy lực thôn thiên phệ địa của dù hư ma. Trong khi ngay chính bản thân họ cũng hoàn toàn không khiến nổi nó choàng lên người mình một sắc màu rực rỡ như thế thì khi được tận mắt chứng kiến cách nàng vận dụng, ai nấy đều trầm lặng, không biết nói sao nên lời...

Nhất là viên hồn châu kia.

Cuộc chiến đã chấm dứt. Âm hoa cuồn cuộn xung quanh không còn bị khống chế nữa liền tan ra tứ phía. Viên hồn châu vốn chìm trong vòng lốc xoáy cuồng bạo cuối cùng cũng hiển hiện rõ ràng trước mắt bọn họ.

Vì được hút no địa lực âm hoa xung quanh nên đường kính của nó cũng trở nên lớn hơn trước rất nhiều, dễ được hơn một thốn. Màu tím nhạt pha tạp không còn nữa mà thay vào đó là màu tím rịm của đế vương, trông tựa như những dải băng nổi trên hồn châu trong suốt.

Nhìn mà tưởng như một viên trân châu đầy hoa văn tinh xảo.

Chỉ tiếc cho vết nứt trên thân làm mất đi vẻ hoàn mỹ của nó. Hơn nữa, hồn châu phát triển lớn hơn thì vết nứt này cũng trở nên lớn hơn, sâu hoắm như một khe vực.

Diêm quân Đô Thị - Giang Tràng đứng dưới thềm điện, ánh mắt lấp lánh khó nói thành lời.

Diêm quân Tống Đế thì dáng vẻ ung dung. Ngài vuốt vuốt chòm râu, cười nói: "Không ngờ mấy trăm năm rồi mới thấy được màu tím đế vương..."

"Lần đó thấy được là trên người Đô Thị điện hạ phải không?"

Tiếng nói non nớt vang lên bên cạnh diêm quân Tống Đế.

Đó là một thiếu niên hơn mười tuổi mặc trường bào gấm nhìn rất giống một cậu ấm con nhà giàu, trong ngực ôm một con mèo nhỏ có màu mắt vàng đậm, lông trắng như tuyết. Người này cũng ngước khuôn mặt sáng sủa ngây thơ lên nhìn chằm chằm vào viên hồn châu kia, đáy mắt hơi ánh lên tà khí.

"Cô ta sẽ là người thứ chín sao?"

Người thứ chín.

Cụm từ này nếu nói ở nơi khác thì có thể sẽ không gây ra ấn tượng gì cho lắm, nhưng nó vang lên trước mặt "tám" vị diêm quân trong "Bát" phương diêm điện của "Bát" phương thành thì rõ là không đơn giản như vậy.

Diêm quân Tần Nghiễm đứng uy nghiêm trong bộ cổn phục, tay chắp sau lưng, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm không rời.

Chuyện này...

Thật khiến cho ngài bối rối, không biết nói sao.

Diêm quân Chuyển Luân chẳng qua chỉ là thoáng nhắc đến người nữ tu này, thành thử cô ta mới tình cờ được bọn họ nhập vào danh sách tham gia đỉnh tranh, hơn nữa lại còn sắp xếp để cho đám Trương Thang "chiếu cố" bảo vệ.

Nhưng không ngờ chỉ mới vừa xuống đến tầng thứ hai mà tu sĩ nhận ước định hỗ trợ đã ra tay muốn giết cô ta.

Và điều còn bất ngờ hơn nữa là rốt cục tu sĩ tu vi cao hơn lại bỏ mạng.

Phan Hạc Tầm đã hóa thành một mảng xám đen trôi bồng bềnh ở phía chân trời rồi là đà rơi xuống mặt hồ núi lửa đầy dung nham ở bên dưới.

Người thứ chín ư?

Ngài từ tốn hỏi: "Diêm quân Ngỗ Quan đang mong là sẽ có diêm quân mới sao?"

"Đúng vậy, quỷ thiên mệnh đã lâu rồi không thấy xuất hiện."

Người đáp lời hóa ra chính là diêm quân Ngỗ Quan của điện thứ tư - thiếu niên mười mấy tuổi tay ôm mèo con!

Diêm quân Ngỗ Quan tiện thể đưa tay vuốt vuốt bộ lông mềm mượt trắng bóc như tuyết của con mèo con, đôi mắt tinh anh của ngài cũng đẹp như đôi mắt mèo ngước lên nhìn về phía diêm quân Tần Nghiễm nhưng nụ cười đang nhếch lên nơi khóe môi thì thâm trầm không hợp chút nào với vẻ trẻ con bên ngoài.

"Nhưng cái nàng Kiến Sầu này cũng thật là. Hồn châu của cô ta ban đầu chỉ tím nhạt nên mới nhìn không ra dấu hiệu "thiên mệnh". Lần này Tần Nghiễm điện hạ tình cờ chọn trúng cô ta, chắc ngài cũng ngạc nhiên vui mừng trước kết quả đầy bất ngờ như thế này đúng không?"

Trong điện các vị diêm quân khác đều không nói gì.

Viên hồn châu trên hình ảnh trong hư không bay trở về phía mi tâm của Kiến Sầu.

Diêm quân Tần Nghiễm thấy vậy nhưng rốt cục vẫn phải bỏ đi ý định cất nhắc nàng.

"Chúng ta không thể can thiệp vào quy tắc đỉnh tranh. Mọi chuyện phải chờ tới lúc kết thúc mới nói được. Hồn châu của nữ tu này không toàn vẹn là vì hồn phách bị khuyết thiếu, nhưng dù vậy cô ta lại vẫn có thể tiếp tục tu đến được như hôm nay, hơn nữa lại còn xuất hiện thêm màu tím đế vương thì trong người hẳn phải có bí mật gì đó. Nếu như chết trong đỉnh tranh thì chúng ta chẳng có gì để nói, nhưng nếu may mắn sống sót thì có thể điều đình thương nghị được..."

Không phải tu sĩ có hồn châu có màu tím đế vương nào cũng đều có thể đạt được vị trí chí cao vô thượng trong Bát phương thành.

Cũng còn có rất nhiều người...

Đều là quỷ chết oan.

Mấy năm gần đây các ngài đã thấy rất nhiều rồi.

Cũng có thể nói coi vậy mà không phải vậy, có khi cũng còn nhiều người khác nữa.

Số lượng tám vị diêm quân đã ổn định từ rất lâu rồi. Kể từ sáu trăm năm nay bất quá chỉ có thêm Đô Thị và Chuyển Luân mà thôi. Diêm quân Đô Thị không thích tranh giành, nên mọi chuyện đề bạt, quản lý vận mệnh đều do một tay diêm quân Chuyển Luân lo liệu...

Còn vị nữ tu Kiến Sầu này lại có thể đóng góp cái gì đây?

Diêm quân Tần Nghiễm cũng không biết được.

Ngài chắp hai tay lại sau lưng, những ngón tay khẽ nhúc nhích, chiếc nhẫn mặt quỷ vàng đeo trên ngón áp út cũng chầm chậm chuyển động theo, tỏa ra hào quang mờ mờ ảo ảo.

Trên bảy mươi hai thành của Cực Vực, quỷ tu người nào người nấy đều chấn kinh đến ngồi không vững nữa.

Rất nhiều người thầm văng tục trong lòng, ngoài ra còn có không biết cơ man nào là người khác nữa nhìn Kiến Sầu mà miệng há hốc đến muốn rơi cả cằm xuống đất____

Có kẻ xúc động trước tài năng lỗi lạc và phong thái thanh tao của nàng;

Có kẻ tiếc hận cho cái chết của một đại cao thủ như Phan Hạc Tầm;

Có kẻ đau xót, bắt đầu thấp thỏm lo cho số tiền đã cá cược trước đó;

Và dĩ nhiên cũng có kẻ đỏ mắt vui mừng.

Phan Hạc Tầm đã hóa thành tro bụi, không để lại chút dấu vết nào, nhưng pháp khí của y vẫn còn lại, nhất là thanh bạch cốt trường tiên hồi nãy bị văng cao tít trên không thì bây giờ đang rớt xuống, ngoài ra lại còn có chiến xa Khôn Ngũ Đô không người khống chế đang vừa chao đảo vừa lao xuống mặt hồ núi lửa cuồn cuộn dung nham.

"Tõm."

Tiếng tiếp nước vang lên.

Từ xa viên hồn châu loang lổ đầy những đường tím sậm hóa thành một đạo ánh sáng rực rỡ. Nó bay nhanh tới rồi chui thẳng vào trong tổ khiếu mi tâm của Kiến Sầu. Tự đáy lòng nàng liền tự nhiên cảm thấy tự chủ và mạnh mẽ một cách kỳ lạ!

Sau khi phục dụng nghịch hồn đan, viên hồn châu này đã biến chuyển nhiều. Có điều lúc trước màu tím quá nhạt, ai nấy đều cho là nó hỗn tạp, không đủ tinh thuần; còn bây giờ nhờ được hút no địa lực âm hoa nên những đường tim tím kia lại trở nên đậm màu vô cùng.

Người ngoài nhìn không thấu nhưng Kiến Sầu thì lại thấy rất rõ!

Sau khi hồn châu chui vào trong mi tâm, những đường hoa văn tím này chớp lên vô vàn tia lửa điện sáng ngời! Từ đó hồn lực trong tổ khiếu cũng bắt đầu khởi động theo rồi cuốn thành một trận lốc nho nhỏ, trông tựa như một dải băng đang xoay tít quanh hồn châu.

Như tinh tú đua nhau vây quanh một vầng trăng sáng!

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi!

Uy nghiêm của nó khiến cho người ta thấy mà lạnh cả người.

Sự biến chuyển này dường như có một ý nghĩa nào đó nhưng Kiến Sầu khó mà hiểu rõ. Nàng không biết nhiều về Cực Vực. Tuy gian thư phòng trong căn trạch viện của người chủ trước đầy ăm ắp những sách là sách nhưng dù cố hết sức nhớ lại, nàng cũng không tìm ra điều gì liên quan đến nó.

Nhất thời đành phải gạt hết mọi nghi vấn sang một bên mà nhìn về phía trước.

Bầu trời đã phục hồi trở lại. Miệng hồ núi lửa mênh mông vẫn phả ra hơi nóng hừng hực như trước.

Vừa hay dây bạch cốt trường tiên đang rơi xuống gần đó, nàng đương nhiên giơ tay ra không chút khách khí, vừa xuất thủ là đã chụp được ngay!

"Cách!"

Dây trường tiên rơi thẳng xuống, nằm chắc trong lòng bàn tay nàng.

Ở trong ngoài bảy mươi hai thành địa phủ, vô số quỷ tu thót tim, ánh mắt không khỏi ánh lên niềm hâm mộ.

Phan Hạc Tầm chết rồi nhưng pháp khí của y vẫn còn!

Kiến Sầu cũng thấy được ở trước nàng không xa lắm chiếc chiến xa Khôn Ngũ Đô đang sắp chìm xuống dưới lớp dung nham, lớp sắt trên thân xe ken kịt. Vì không còn bị điều khiển và thúc giục nữa nên nó đang không ngừng biến nhỏ lại thành hình dạng ban đầu.

Lúc nãy Phan Hạc Tầm lấy một địch năm, chỉ nhờ vào chiếc chiến xa này mà thậm chí vẫn không rơi vào thế hạ phong thì đủ biết là món pháp khí này kinh người như thế nào!

Khi mới vừa thấy nó, lại nghe Trần Đình Nghiên nói thêm lai lịch, Kiến Sầu đã bắt đầu hơi có ý đoạt lấy rồi. Hạ xong Phan Hạc Tầm thì nàng cũng tiêu mất một chiếc dù hư ma. Giờ đồ tốt đang ở trước mặt, nàng cũng chẳng khách sáo từ chối mà còn vô cùng phấn khởi. Dây bạch cốt trường tiên trong tay thuận thế hất lên, quất "chát" một tiếng giòn vang.

"Vút!"

Tiếng gió rít lên.

Bạch cốt trường tiên xé không lao đi, cuốn về phía chiến xa đang ở phía dưới kia!

Mũi roi bằng xương trông cứng rắn nhưng khi vung lên thì lại vô cùng mềm dẻo, vừa duỗi ra đã cuộn lại, móc ngay vào cánh quạt cạnh mạn chiến xa!

"Lên!"

Kiến Sầu vừa vận lực vào cổ tay liền nghe thấy tiếng nước đổ rào rào. Một nửa chiếc chiến xa đang chìm xuống đang được dây bạch cốt trường tiên kéo mạnh lên!

Lớp lớp dung nham chảy ròng ròng xuống dưới mặt hồ, bắn tung thành những đợt sóng lớn, tuy vậy phần thân chiến xa đã từng bị ngập trong dòng lửa nóng chảy vẫn đen kịt như trước.

Chẳng bị hư hại chút gì!

Đây là chiến xa của tiên dân từ thời thượng cổ lưu lại đây sao?

Kiến Sầu nheo mắt thu lại dây trường tiên, đưa tay bắt lấy nó.

Chiến xa Khôn Ngũ Đô ngay khi được trục vớt lên đã nhỏ đi khá nhiều, đến khi rơi xuống tay nàng thì đã thu lại bằng kích thước ban đầu bằng cỡ lòng bàn tay.

Vật này nho nhỏ, nhìn kỹ thì thấy chỗ nào chỗ nấy đều tinh xảo, chẳng có vẻ gì thô sơ của thời "thượng cổ", duy có chữ khắc ở trên đài la bàn tròn thì đúng là cổ tự.

Mấy người Trần Đình Nghiên, Trương Thang ai nấy ít nhiều gì cũng đều bị thương. Bây giờ thấy trận chiến đã kết thúc, hai món pháp khí của Phan Hạc Tầm cũng đã về tay Kiến Sầu, cả bọn mới lục tục tiến lại gần.

Cố Linh lại biến thành một thiếu nữ thuần khiết ngây thơ, ánh mắt lấp lánh nhìn chiếc chiến xa trong tay Kiến Sầu.

Trần Đình Nghiên liếm liếm môi, cười hắc hắc: "Ngán nỗi hàng năm thêu áo cưới, cho người làm dáng với tân lang*... Trúng lớn rồi! Chàng Phan coi tiền như rác này cúng đồ thật là tốt!"

* Đây là hai câu thơ trong bài "Bần nữ" của Tần Thao Ngọc. Đại ý bài thơ nói lên nỗi niềm của một người con gái nghèo thêu thùa may vá kiếm sống qua ngày. Nàng vất vả may áo cưới nhưng bao giờ cũng để cho người khác mặc chứ bản thân mình thì không bao giờ mặc được cũng vì nghèo. Ở đây Trần Đình Nghiên có ý nói Phan Hạc Tầm bỏ công sắm đồ tốt nhưng rốt cục lại để cho người khác hưởng. Sau này các bạn có đọc thấy cách nói may áo cưới cho ai đó thì biết điển tích văn học của nó như thế này. Nguyên văn bài thơ ở cuối chương.

Bà lão yên lặng nhìn y không nói gì.

Kiến Sầu thì phì cười. Nàng không thấy mệt mỏi chút nào sau trận chiến, thậm chí còn bởi vì hồn châu có tiến bộ lớn mà đôi mắt long lanh rất có thần. Khí tức quanh người cũng hơi khác. Quả là mạnh hơn trước nhiều lắm!

"Bị tiêu mất một chiếc dù hư ma nhưng lại có chiến xa Khôn Ngũ Đô bù vào, thêm dây bạch cốt trường tiên nữa thì coi như là có lời rồi."

Tâm trạng Kiến Sầu cũng không tệ. Nàng tay này cầm bạch cốt trường tiên, tay kia cầm chiến xa mà thích ý vô cùng.

Trần Đình Nghiên đã không thể chịu đựng thương tích nổi nữa liền sờ người lấy ra mấy viên đan. Y vừa đưa cho mấy người khác mỗi người một viên vừa nói với Kiến Sầu: "Tranh thủ làm "tinh hồn nhận chủ" đi, để coi chiếc chiến xa này ra sao!"

Công tử phong lưu mới đó mà đã thích mê đi rồi.

Trần Đình Nghiên vỗ tanh tách chiếc quạt xếp vào lòng bàn tay, miệng không ngớt lời giục giã.

Kiến Sầu bất đắc dĩ cười cười nhưng tự tâm cũng cảm thấy tò mò.

Nàng nhớ lại phép nhận chủ tinh hồn học được trong gian thư phòng xưa rồi trầm hạ tâm thần. Tay bấm thủ ấn xong thì từ lòng bàn tay liền phóng ra một luồng hồn lực hỗn tạp vừa an lành vừa lẫn tử khí. Luồng hồn lực này quấn qua quấn lại tạo thành một cái ấn phù sáu cạnh quỷ dị và tinh xảo.

Phan Hạc Tầm đã chết thì lạc ấn thần hồn của y khắc trên chiến xa cũng tiêu tán mất.

Kế đó thủ ấn của Kiến Sầu bấm phóng về phía chiến xa. Miếng ấn phù quỷ dị kia liền dễ dàng thâm nhập vào trong thân xe đen kịt.

"Ầ....ầ...ầ...ầ...m!"

Ngay lập tức, những đường sóng gợn xen kẽ hai màu đen trắng từ trên toàn bộ chiến xa bắn ra tứ phía!

Tiếng rền ong ong vang vọng không dứt.

Kiến Sầu cảm thấy thần hồn của mình và chiến xa bắt đầu tương thông với nhau, giông giống như lúc nhỏ máu lên quỷ phủ để nhận chủ, tuy Thập cửu châu và Cực Vực bất đồng nhưng cảm giác nhận chủ không khác biệt là bao.

Trong nháy mắt, mọi công dụng, mọi phương pháp điều khiển điều hiển hiện trong trí nàng.

Hóa ra...

Chiếc chiến xa Khôn Ngũ Đô này lại có lai lịch như vậy.

Kiến Sầu nhất thời chấn động tâm thần nhưng chỉ một thoáng sau liền nghĩ ngay đến cách vận dụng nó.

"Đi!"

Thủ chưởng hất lên, ném bay chiến chiến xa ra khỏi lòng bàn tay!

"Két két két...!"

Cảnh tượng diễn ra giống y như lúc Phan Hạc Tầm điều khiển!

Chiến xa Khôn Ngũ Đô lại đón gió phóng to lên, cứ càng lúc càng không ngừng biến lớn hơn nữa!

Trong chớp mắt bề dài và bề rộng đã đạt đến năm sáu trượng, trông tựa như một chiếc thuyền khổng lồ lơ lửng giữa không trung l

"Ha ha ha!"

Trần Đình Nghiên không khỏi bật cười ha hả, vui vẻ nói: "Thắng lớn, thắng lớn rồi! Đồ của tiên dân từ thời thượng cổ để lại mà. Kiến Sầu, lát nữa cô cho ta mượn xem nha, ta thích thứ này lắm đó!"

"Không thành..."

Hai tiếng "vấn đề" chưa kịp thốt ra khỏi cổ họng thì sắc mặt của Kiến Sầu chợt biến.

Có chấn động kèm theo một luồng khí tức quen thuộc xuất hiện trên mặt hồ núi lửa mênh mông!

Mọi người ngoái đầu nhìn lại thì thấy trong hư không đang gờn gợn lăn tăn những đợt sóng khí.

Đúng là có người tới rồi!

"Tư Mã Lam Quan!"

Kiến Sầu liền nhớ tới tên sát thần ở tầng địa ngục thứ nhất. Cả một bọn đông đảo đã sắp đuổi kịp đến nơi rồi thì phải?

Trong một sát na ấy, nàng bay ngay về phía chiến xa rồi phi thân hạ xuống không chút suy nghĩ!

"Lên xe, đi mau!"

Những người khác phản xạ cũng không chậm chút nào. Cả bọn nghe Kiến Sầu nói vậy thì biết ngay chiến xa Khôn Ngũ Đô dùng để trốn chạy cực tốt, thành thử người nào người nấy đều gấp rút hóa ngay thành một đạo hào quang sáng rực bay thẳng lên xe!

Cũng gần như vừa ngay vào lúc đó thì Kiến Sầu đã yên vị trên chiến xa rồi. Nàng liền đánh ra một chưởng về phía đài la bàn tròn!

"Ầm!"

Ba mươi sáu cánh quạt trắng như tuyết vẫn không bị tổn hao gì. Tất cả nhất tề nhô ra dưới đáy xe, đồng thời xoay tít!

Một sức mạnh mênh mông cổ xưa liền toát ra từ trong thân chiến xa!

Ngay khi bóng dáng Tư Mã Lam Quan vừa hiện ra trên miệng hồ núi lửa thì toàn bộ chiếc chiến xa đã bị vô vàn ánh chớp điện rung giật, rồi hóa thành một khoảng không xám tro mịt mù.

Vèo!

Trong nháy mắt đã biến mất tăm mất tích!

Chỉ còn lại một trận cuồng phong cuốn mù trên mặt đất, khí tức cổ xưa man mác...

Ngoài ra thì chẳng còn sót lại một dấu vết nào.

Tư Mã Lam Quan cầm lồng đèn mà ngẩn người ngạc nhiên: Không biết có bị hoa mắt không đây? Sao hình như mình nhìn thấy Kiến Sầu đứng trên chiếc chiến xa bảo bối của Phan Hạc Tầm thì phải...

Bên cạnh y, từng bóng người loang lỗ máu lần lượt xuất hiện.

Tư Mã Lam Quan hơi nheo mắt lại, hàng mày thanh tú nhíu chặt. Y đang định bỏ đi nhưng vừa mới quét mắt nhìn qua thì chợt phát hiện trên miệng hồ núi lửa còn lưu lại tàn tích của một trận ác chiến.

Ngay trong khoảnh khắc đó tim y chợt lạnh ngắt!

Tư Mã Lam Quan giơ tay lên, trầm nhập tâm thần vào nhẫn đỉnh giới. Vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt rốt cục không khỏi biến thành chấn kinh: Trên họa quyển tinh vân, tên "minh hữu" Phan Hạc Tầm, quỷ tu đệ nhất thành Phong Đô đã biến mất vô ảnh vô tung...

"Kiến Sầu a..."

===========

Tần Thao Ngọc 秦韜玉 tự Trung Minh 仲明, người Kinh Triệu (nay thuộc Thiểm Tây, thị xã Trường An), có tiếng thơ hay từ thời trẻ, thơ giàu tính hiện thực, thường viết về phụ nữ nghèo rất sâu sắc, là một nhà thơ nổi tiếng thời Vãn Đường. Tần Thao Ngọc viết thơ nổi tiếng từ lúc còn rất trẻ, mỗi bài thơ thường được người đời tán thưởng truyền nhau ca tụng (Đường tài tử truyện). Trước ông đi thi nhưng không đậu, sau đó theo Hy Tông vào Thục, đỗ Tiến Sĩ năm Trung Hoà thứ 2 (vua Hy Tông 882) sau lãnh chức Công bộ Thị lang.

貧女 - Bần nữ

蓬門未識綺羅香,Bồng môn vị thức ỷ la hương,

擬托良媒亦自傷。Nghĩ thác lương môi diệc tự thương.

誰愛風流高格調?Thuỳ ái phong lưu cao cách điệu?

共憐時事儉梳妝!Cộng liên thời thế kiệm sơ trang.

敢將十指誇針巧,Cảm tương thập chỉ khoa châm xảo,

不把雙眉斗畫長。Bất bả song mi đấu hoạ trường.

苦恨年年壓金線,Khổ hận niên niên áp kim tuyến,

為他人作嫁衣裳!Vị tha nhân tác giá y thường.

Dịch nghĩa:

Ở chốn lều tranh chưa biết đến mùi lụa là son phấn

Định nhờ mối lái cũng chỉ thương mình

Ai cũng thích người có dáng điệu cao sang nhàn nhã

Bởi tình thế hiện giờ nên chỉ sơ sài trang điểm

Đâu dám khoe mười ngón tay khéo đường kim chỉ

Không muốn kẻ dài đôi lông mày để đua xinh tươi

Tủi hờn về nỗi năm nào cũng phải ấn lên sợi kim tuyến

Để thêu quần áo cưới cho người khác

Bản dịch thơ của Nguyễn Bích Ngô - Nhà thơ, dịch giả (1889 - 1964)

Lụa là chưa được bén mùi sang

Muốn cậy băng nhân ngại bẽ bàng

Ai quý thanh cao giàu cách điệu

Cùng thương mộc mạc kém thời trang

Dám khoe mười ngón đường kim khéo

Không cậy đôi mi nét kẻ trường

Ngán nỗi hàng năm thêu áo cưới

Cho người làm dáng với tân lang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện