Ta Là Bạn Của Husky

Chương 9



“Tối hôm qua cậu lại đọc truyện?” Vưu Lăng nhìn chằm chằm quầng thâm mắt của Phù Thế Kỳ, nhíu mày.

“Không, chỉ là ngủ không được.” Phù Thế Kỳ khom lưng mang giày, không dám nhìn mặt Vưu Lăng, sợ nhớ lại giấc mơ đêm qua.

Xem ra quyển tiểu thuyết kia có lực ảnh hưởng rất mạnh, Vưu Lăng đau đầu xoa huyệt thái dương, ngồi xổm xuống đối diện Phù Thế Kỳ nói: “Hôm nay đừng tập thể dục, giãn cơ một lúc rồi chúng ta đánh nhau đi.”

Cuối tuần không cần đi học, cho dù không cẩn thận đánh hơi mạnh tay thì thứ hai vẫn có thể đi học được.

Vưu Lăng tính toán tốt nhưng lại không được như dự đoán.

Phù Thế Kỳ mang giày, cứng đờ đi ra cửa, dùng hành động này từ chối lời đề nghị hấp dẫn kia của cậu.

“Chúng ta, ừm, chạy bộ cho nóng người trước đã.” Tuy rằng rất muốn sung sướng đánh một trận nhưng hiện tại trong đầu đều là bộ dạng khóc thút thít của Vưu Lăng, hắn thật sự không thể xuống tay được.

“Cũng được.” Vưu Lăng chạy theo, không nhanh không chậm theo bên cạnh Phù Thế Kỳ.

Hôm nay Phù Thế Kỳ chạy rất chậm, dường như là cố ý kéo dài thời gian, muốn bớt tạo áp lực cho cậu.

Rất nhanh Vưu Lăng đã phát hiện là điểm dị thường, buồn bực vừa chạy vừa hỏi: “Husky, cậu cảm thấy tôi rất nhược sao?”

Tiểu thuyết của Tiêu Thụy Minh rất có cảm giác thực tế, nhân vật tiểu thụ kia quả thực là dựa trên hình tượng của cậu, nhưng không nghĩ lại có ảnh hưởng lớn tới Husky như vậy.

Phù Thế Kỳ quả quyết lắc đầu, hắn biết sức phá hoại của mình rất mạnh, mà Vưu Lăng là người duy nhất có thể kìm hãm chế trụ được hắn.

“Vậy tại sao cậu lại thấy tôi và nhược thụ trong tiểu thuyết của Tiêu Thụy Minh giống nhau?”

Nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, Phù Thế Kỳ dừng lại nghiêm túc suy nghĩ một lúc, do dự nói: “Có lẽ là… các cậu đều thích khóc?”

???

Những lời ngáo ngơ gì đây?

“Từ chỗ nào cậu nhìn ra tôi thích khóc?” Vưu Lăng nổi giận, rõ ràng mấy ngày trước cậu bị Phù Thế Kỳ đập cho ngã xuống cầu thang vào thẳng bệnh viện còn chưa khóc!

“Khi còn nhỏ cậu đánh không lại tôi đều sẽ trộm trốn một chỗ khóc…”

“Cậu cũng biết đó là khi còn nhỏ!” Vưu Lăng nghiến răng, cậu thực sự muốn bổ đầu Phù Thế Kỳ ra xem, có phải trong đầu hắn đều là hình ảnh liên quan tới cậu từ bé đến giờ cho nên không còn chỗ chứa thêm một chút kiến thức sách vở nào cả.

Nhắc tới chuyện này, Phù Thế Kỳ bỗng nhiên nhớ lại bộ dáng của Vưu Lăng hắn lần đầu tiên nhìn thấy, mềm mại nhút nhát trốn sau lưng cha mẹ, chạy hai bước là ngã, lúc ngã khóc không ngừng, khóc xong lại tiếp tục cố gắng cho đến khi đuổi kịp bước chân của người khác, tâm hiếu thắng rất mạnh.

Hai người có thể làm bạn bè lâu như vậy không phải chỉ là sống cạnh nhau hay ngưỡng mộ lẫn nhau mà là Vưu Lăng muốn đánh thắng hắn, mỗi lần đánh thua lại nỗ lực rèn luyện, bất tri bất giác quan hệ tốt lên và kéo dài tới bây giờ.

Cho nên tại sao trước kia hắn lại cầm thú như vậy, có thể hạ thủ với A Lăng đáng yêu.

Phù Thế Kỳ phỉ nhổ chính mình, trong lòng quyết định sẽ đối xử tốt gấp đôi với A Lăng, vì thế quay đầu nhìn A Lăng bằng một ánh mắt đầy yêu thương: “Về sau tôi sẽ không bao giờ đánh cậu nữa, cậu cũng sẽ không cần phải trộm trốn một chỗ khóc.”

“Tôi thấy cậu là đang muốn chết rồi đó.” Vưu Lăng không hề muốn dùng cách thức ôn hòa kéo Phù Thế Kỳ ra khỏi ảnh hưởng của tiểu thuyết, ôn hòa với hắn là tự tra tấn chính mình.

Túm lấy Phù Thế Kỳ kéo tới võ quán, hôm nay cậu phải cho Phù Thế Kỳ biết ai mới là ba ba.

Hai người thay đồ xong, đứng song song trên sàn.

Vưu Lăng xuống tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, muốn khiến người đối diện không chống đỡ được, nhưng Phù Thế Kỳ chỉ né tránh, không hề có ý định công kích, ánh mắt bất đắc dĩ, giống như đang theo bên cạnh chơi cùng với một người bạn nhỏ vô cớ gây rối.

“Tấn công!”

“Không!” Phù Thế Kỳ rất có nguyên tắc, đã nói là phải làm một ba ba tốt… không đúng, làm một người tốt không đánh anh em của mình, tuyệt không đánh trả.

Vừa dứt lời, bụng bị ăn một đấm, lực lớn đến mức khiến hắn lùi lại mấy bước.

Nhược thụ trong đầu và Vưu Lăng rốt cuộc cũng được tách ra.

Nhược? Người này và A Lăng có quan hệ gì? Nếu bỏ A Lăng vào tiểu thuyết, không chừng cậu sẽ trực tiếp đập hết đám người bắt nạt cậu.

“Đệch! Cậu cmn đánh thật à?” Phù Thế Kỳ sờ chỗ vừa rồi bị đánh, trong lòng sinh ra một tia hưng phấn.

Bọn họ đã lâu rồi không thật sự đánh nhau.

Con mẹ nó nếu đã mặc đồ bảo hộ rồi thì quy tắc như cũ, ai thắng người đó là ba ba.

“Đồ bảo hộ đã mặc rồi, ai muốn diễn vai trong tiểu thuyết với cậu?” Sắc mặt Vưu Lăng đầy đắc ý, “Hôm nay đã định tôi là ba ba rồi!”

“Còn chưa kết thúc đâu.” Phù Thế Kỳ bắt đầu thủ thế, buông lời hung ác, “Năm trước lúc cậu thức đêm học tập, mỗi ngày tôi đều ngâm mình trong phòng tập thể thao, gà rù là ai còn phải nói sao?”

Là một học sinh cấp ba, không những không học mà còn tối ngày nhốt mình trong phòng tập thể thao, có cái gì để đắc ý vậy?!

Bị ám chỉ là gà rù, Vưu Lăng tức giận, không nói hai lời lập tức vọt lên, chưa kết thúc thì gà rù là ai còn chưa biết được.

Đánh nhau giằng co mấy giờ cho đến khi hai người kiệt sức ngã xuống đất thở dốc mới tuyên bố kết thúc.

Đọc truyện ở trang chính chủ để ủng hộ editor (wp andyh976): https://my.w.tt/hoyVG1BC76

Bởi vì lực công kích của Vưu Lăng bị tức giận làm cho tăng lên, hơn nữa đối thủ hai đêm liên tục không ngủ, lực phòng ngự giảm xuống, cuối cùng cậu giành được ưu thế, chiến thắng trên một ranh giới cực kỳ mỏng manh.

Quả nhiên thiếu vận động thể chất sẽ yếu dần đi, Vưu Lăng thở dài trong lòng, nhưng khí thế thì tuyệt đối không thể thua.

“Ai là gà rù?”

“…Tôi.”

“Ai là ba ba.”

… Cậu.”

“Vậy cậu nên gọi tôi là gì?”

“… Ba ba.”

“Ài, con trai ngoan.” Báo được thù, Vưu Lăng vui vẻ xoa đầu tóc ngắn cũn của Husky.

Phù Thế Kỳ buồn bực, nằm im cho cậu xoa, nói: “Lần này không tính, mấy ngày nay tôi thiếu ngủ, cuối tuần sau nghỉ ngơi tốt lại đánh lại.”

“Quản lý tốt cơ thể cũng là một phần trong thi đấu. Cậu đã gặp ai trước khi đánh nhau nói với đối thủ: từ từ, tôi thiếu ngủ, nghỉ ngơi tốt rồi hẵng đánh chưa? Nếu có người như vậy có khi chưa nói xong đã bị đáp gạch chết thẳng cẳng rồi.” Vưu Lăng kiên quyết không từ bỏ thắng lợi khó có được này.

“Cuối tuần sau không đánh, nghe lão Đường nói hình như sắp mở đại hội thể thao, chờ sang tháng sau đi.”

Tuần sau đánh chắc chắn đánh không lại, để sang tháng tăng rèn luyện may ra mới có khả năng giành thắng lợi, trong lòng Vưu Lăng toan tính.

“Được, vậy chúng ta tới đại hội thể thao chơi đi.” Phù Thế Kỳ cởi đồ bảo hộ ra, hoạt động một chút, sơ ý động vào vết thương, nhịn không được cảm thán: “Cậu xuống tay vẫn mạnh như vậy.”

“Không mạnh thì sao đối phó được với cậu.” Vưu Lăng cười lạnh, một mình ra trước thanh toán.

Cho dù vết thương rất đau nhưng trong lòng kiên quyết không thừa nhận thất bại vừa rồi.

Hai người đi rồi, ông chủ võ quán mới xuất hiện, hai tiểu quỷ này đánh nhau thật đáng sợ, khiến cho ông ta phải trốn đi, chỉ sợ bị chộp tới bắt tập cùng.

Bọn họ đánh kiểu thi đấu chính thức, chỉ chú ý kỹ xảo, thắng là thôi, đâu giống hai người bạn nhỏ này, đánh tới kiệt sức mới thôi. Người già rồi, không thể so với mấy người bạn nhỏ tinh lực tràn đầy.

Hai người dìu nhau về nhà bôi thuốc, ăn ý không nhắc tới chuyện vừa rồi, nhưng nhìn lời nói và cử chỉ của Phù Thế Kỳ, Vưu Lăng biết hắn đã thật sự thoát được ra khỏi ảnh hưởng.

Con mẹ nó chứ đáng thương nhỏ yếu chỗ nào, trên người mỗi chỗ đau đớn đều nhắc nhở Phù Thế Kỳ, bạn thân của hắn không phải là đối tượng dễ bắt nạt, cho dù nhất thời có bị bắt nạt thật thì cũng sẽ trả đủ lại.

Mẹ Phù về nhà thấy hai đứa nhỏ nằm liệt trên sofa chơi game, chỉ mặc một cái quần đùi, trên người toàn là vết máu bầm xanh xanh tím tím, trong phòng ngập tràn mùi thuốc.

“Phù! Thế! Kỳ! Sao con lại không biết nặng nhẹ như vậy, đánh A Lăng ra nông nỗi này!?” Một khi đã gọi ra họ tên đầy đủ thì chứng tỏ mẹ Phù rất tức giận, “Lần trước A Lăng bị con làm ngã cầu thang, vết thương nặng mãi sau mới lành, bây giờ con lại đánh mạnh tay như thế này!?”

Nàng vứt túi đồ vừa mua vọt tới bên cạnh Vưu Lăng, đau lòng nhìn những chỗ bị thương, cẩn thận hỏi: “Có đau không? Muốn đi bệnh viện không?”

Vưu Lăng rất hưởng thụ sự quan tâm của mẹ Phù, nhưng nghĩ đến cảnh mình cũng đánh con trai nhà người ta bị thương lại hơi xấu hổ.

“Luận bàn hằng ngày thôi ạ, không đau.” Vưu Lăng cười gượng gạo nói.

“Rõ ràng là con bị thương nặng hơn, mẹ không hề chú ý tới con.” Phù Thế Kỳ tủi thân chơi game, thừa dịp Vưu Lăng phân tâm giành chiến thắng, lộ ra một nụ cười ngu ngốc.

“Con da dày thịt béo, một ngày nào đó con không mang theo vết thương về nhà mẹ mới chú ý tới con.” Mẹ Phù hết cách với đứa con trai ngốc nghếch này, mắt trợn trắng cẩn thận xem xét vết thương cho hai đứa nhỏ.

Trên người Phù Thế Kỳ thực sự bị thương nhiều hơn Vưu Lăng, chỉ là Vưu Lăng trắng hơn, tác động tới thị giác mạnh hơn, nhìn tương đối đáng sợ.

Cũng may bị thương không nặng, qua mấy ngày sẽ tốt thôi, mẹ Phù nhẹ nhàng thở ra, nói: “Hai đứa lớn chừng nào rồi, làm gì cũng phải tự chú ý.”

“Chúng con rất cẩn thận, máu bầm này mấy ngày sẽ hết, đau cùng lắm hai ngày, cũng không bị thương chỗ hiểm.” Phù Thế Kỳ mải mê chơi game, thuận miệng trả lời, những lời này hắn đã nghe tới mức lỗ tai đóng kén.

Làm gì có ai đánh người vết thương lại không đau, chỉ là tránh chỗ chí mạng, luận bàn hằng ngày thôi, mấy cái này lúc trước hắn với Vưu Lăng làm suốt.

Vưu Lăng gật đầu bày tỏ vẻ tán đồng với lời của Phù Thế Kỳ.

Gần đây áp lực của cậu hơi lớn, vui sướng đánh xong một trận cũng thoải mái hơn nhiều, đánh nhau chính là phương pháp giải tỏa của bọn họ.

Không có việc gì một trận đánh không giải quyết được, nếu có, vậy đánh thêm trận nữa.

Nhìn hai đứa nhỏ như vậy, Phù mẫu cũng không nói câu “cấm đánh nhau nữa” ra.

Thở dài đi rửa tay bắt đầu nấu nướng, chuẩn bị bồi bổ thân thể cho Vưu Lăng, vừa muốn học tốt vừa theo chơi cùng với con trai ngốc nhà nàng, thật sự quá vất vả.

*** Hết chương 9

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện