Ta Là Chí Tôn

Chương 1170: Các ngươi dám mắng ta!



Nghe tiếng kêu dào, Đổng Tề Thiên híp mắt lại, trên mặt lặng yên xuất hiện một tia vui mừng.

Con mẹ nó, còn có người tới cửa gây chuyện?

Được, rất được, tới rất đúng lúc! Thời gian này, lão phu bị đén nén tới nhức cả trứng a!

Trung phẩm Thiên Vận kỳ dẫn tới đại biến cố, lão phu không thể làm gì, tâm đã phiền muộn. Hiện lại có đám gia hỏa đui mù tự vác xác tới cửa, há có thể không nhanh tay ra trút hận!

Nhân lực có hạn, câu nói này không sai, thế nhưng lực của lão tử, trước tuyệt đại đa số người, chính là tồn tại bất tận!

- Không cần động, nên làm gì thì cứ làm đi, mấy còn ruồi nhỏ vo ve, không làm nên chuyện!

Đổng Tề Thiên vui vẻ nói:

- Tiểu Ý cùng Noãn Dương, ba người chúng ta ra ngoài là được.

Bình Tiểu Ý cùng Quách Noãn Dương hào hứng theo Đổng Tề Thiên ra ngoài.

Sở dĩ bọn hắn hưng phấn như vậy, bởi lần này bọn hắn không được tham dự tranh đoạt Thiên Vận kỳ, ở nhà tọa trận, tự nhiên cũng buồn bực như Đổng Tề Thiên, hơn nữa, sau biến cố này, tu vi tiến bộ nhảy vọt, rất khát vọng được chiến một phe, ngoài ra…

Bọn hắn vốn biết thực lực của Đổng Tề Thiên mạnh tới kinh người, vượt qua nhận biết của bọn hắn, giờ vừa tinh tiến, lại càng cảm thấy Đổng Tề Thiên càng thêm thâu sâu khó đoán, có siêu cấp cường giả như vậy làm chỗ dựa, có địch nhân nào mà không đối phó được? Cho nên bọn hắn chỉ có hưng phấn, không hề có nửa điểm hoảng hốt sợ hãi bình thường.



Bên ngoài Cửu Tôn phủ, chưởng môn Thất Tinh môn Đoàn Thiên Xung chắp tay sau lưng, chú mục nhìn sơn môn Cửu Tôn phủ, cho dù cách một đại trận, nhưng bọn hắn vẫn có thể càm nhận được linh khí nồng đậm bên trong gào thét, đáy mắt đã sớm đầy tham lam dục vọng, không thể ức chế.

- Sau khi Cửu Tôn phủ này tấn thăng trung phẩm Thiên Vận kỳ, mật độ linh khí trong sơn một lại đạt tới mức như vậy, so với lúc nồng đậm nhất của chúng ta, còn nồng đậm hơn rất nhiều lần.

- Chờ diệt tuyệt đạo thống Cửu Tôn phủ, chúng ta có thể suy tính chuyển sơn môn tới đây, bốn trí hộ sơn đại trận của bản môn, coi như đám Vân Dương có quay lại trả thù, chúng ta cũng không cần cố kỵ.

Ngô Dự cũng rất động tâm với linh khí trong Cửu Tôn phủ.

- Ừm.

Đoàn Thiên Xung gật gật đầu:

- Thông báo một chút đi, chờ sau khi tiến vào, giết người đoạt mệnh không sao, nhưng không nên phá hoại công trình.

- Đúng rồi, nhớ để lại mấy người để tra hỏi, tra lai lịch của đám Vân Dương, tuyệt đối không nên giết sạch.

- Chưởng môn cứ yên tâm, chúng ta đã biết.

Một thanh âm trào phúng lập tức vang lên:

- Chỉ là một đám trộm chó bắt chuột, ngông cuồng nói bậy, ngay cả hộ sơn đại trận của chúng ta cũng không phá nổi, sơn môn cũng không vào được, thế mà còn tính chuyện về sau? Chiếm địa giới Cửu Tôn phủ, bằng các ngươi cũng xứng?!

Đoàn Thiên Xung nghe vậy hừ lạnh, quay đầu nhìn vào trong sơn môn, một bóng người mờ ảo hiện thân, có điều dưới sóng linh khí, không nhìn rõ thân ảnh cho lắm.

- Lấy hộ sơn đại trận nông cạn của một Cửu Tôn phủ mới sáng lập, lại có thể làm được gì? Mà chẳng lẽ, người Cửu Tôn phủ các ngươi, cả đời phong bế sơn môn, vĩnh viễn không ra ngoài?

Ngô Dự nhàn nhạt nói:

- Hộ sơn đại trận của Cửu Tôn phủ, dù có mấy phần phòng thủ, nhưng cũng chỉ là do chúng ta không muốn dùng cường lực phá hư mà thôi.

- Nếu các ngươi chủ động mở ra, chúng ta có thể xem xét bớt lại mấy người. Nếu không thức thời, chọc chúng ta tức giận, đến lúc cường công xông vào, lúc đó gà chó không tha. Các ngươi nghĩ cho kỹ.

Người vừa hiện thân nói chuyện chính là Bình Tiểu Ý.

Tu vi vị Độc Tâm đại phu này mới đột tăng vọt, hiện tại lòng tin đang bành trướng, nghe vậy liền cười quái dị:

- Được được được, ta muốn xem xem, các ngươi có bản lãnh gì mà phát ngôn bừa bãi?

Nói xong liền muốn lao khỏi đại trận đánh cho đã nghiền.

Bất ngờ, Đổng Tề Thiên bên cạnh hắn lập tức không vui.

Lão Đổng cũng không phải bất mãn chuyện Bình Tiểu Ý lỗ mãng xúc động…

Đương nhiên, bản chất cũng không hài lòng động tác này của hắn…

Mẹ nó, vất vả mới tìm được các giải sầu, ngươi lại muốn đoạt của lão tử!

- Đừng động!

Đổng Tề Thiên tiến lên ngăn Bình Tiểu Ý lại.

Bình Tiểu Ý: “…??”

- Tình thế nghiêm trọng trước mắt, há có thể khinh thường, để lão phu tự lên.

Đổng Tề Thiên trịnh trọng nói.

Quách Noãn Dương vốn đã tiến vào trạng thái tiềm hành, tùy thời thi triển sở trường ám sát, trong phán đoán của hắn, đối phương có không ít cao thủ, còn có mấy người hơn cả hắn cùng Bình Tiểu Ý, nhưng lấy thái độ tự cao tự đại không coi ai ra gì của đối phương, lại thêm hắn hữu tâm tính vô tâm, hoàn toàn có thể chắc chắn ám sát một tên mạnh nhất!

Thế nhưng nghe Đổng Tề Thiên muốn đích thân động thủ, nhất thời không nhịn được mà xuất hiện: Ngươi tự mình lên? Chỉ mấy người trước mắt, ta còn nắm chắc ám sát được, ngài lên để làm gì?

Nhưng vô luận là Bình Tiểu Ý hay Quách Noãn Dương, đều biết lệ khí trong lòng Đổng Tề Thiên thời gian qua rất nặng.

Lại nói, biến cố vừa rồi vượt qua khả năng của đối phương.

Từ khi được cứu ra, chớp mắt một cái đã qua bốn ngàn ba trăm năm, ngay cả quê hương cũng không dám về, vất vả mới lấy dũng khí về một chuyến, lại phát hiện quê nhà đã hoàn toàn thay đổi, bạn cũ đã không còn.

Tiểu sơn thôn của hắn, cũng đã biến thành đại hạp cốc…

Nhà hắn, hóa ra ở trên núi!

Hơn nữa còn là hẻm núi… mẹ nó, cái này là thương hải tang điền sao?

Đổng lão cảm thấy vô cùng kìm nén, nhưng lại không thể nói ra, ngay cả Vân Dương hỏi, cũng chỉ mập mờ qua quýt. Thời gian vừa qua, lại vụng trộm về thêm một lần.

Xác định… bên kia biến đối là do vỏ đất vận động tạo thành, một bên hạp cốc, nối với biển rộng, thực sự là thương hải tang điền…

Các chuyện liên tiếp xảy ra, khiến Đổng Tề Thiên cảm thấy có lực mà không có chỗ dùng, cho dù muốn tìm người báo thù… cũng không có lấy một cừu gia: Chẳng lẽ phải tìm lão thiên để trả thù?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện