Ta Là Chính Thê Của Chàng
Chương 16
"Phản phản! Ngươi một tên thị vệ nho nhỏ lại dám coi thường mệnh lệnh của Vương phi, công khai cùng Lão bà tử ta đối nghịch? Lão bà tử ta hôm nay tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Tiết U Nhiễm vừa đi vào viện của Tiết Vương phi, liền nghe thấy một thanh âm bén nhọn đang kêu gào. Hẳn là ma ma bên cạnh mẫu phi đi? Thanh âm này nghe được thật đúng là chói tai!
"Đều dừng tay cho bản Quận chúa!" Không chút suy nghĩ, Tiết U Nhiễm trực tiếp bày ra dáng vẻ của Quận chúa.
"Quận chúa? Tư Nguyệt ở chỗ này." Nghe thấy thanh âm của Quận chúa nhà mình, Tư Nguyệt vội vàng la lớn. Quận chúa cuối cùng cũng trở lại. Nàng mới vừa mua xong hoa quế cao liền chạm mặt Vu ma ma. Vu ma ma là ma ma hung dữ nhất Vương phủ, luôn luôn cùng Quận chúa nhà mình bất hòa. Tư Nguyệt né tránh không được, chỉ có thể theo Vu ma ma trở về phủ chịu phạt. Vốn là Tư Nguyệt còn đang rất lo lắng Quận chúa nhà mình một người ở bên ngoài có thể xảy ra chuyện gì hay không. Bây giờ nghe thấy thanh âm của Tiết U Nhiễm, cuối cùng cũng yên lòng.
"Hô cái gì mà hô? Cho dù là Quận chúa đến, ngươi cũng đừng nghĩ hôm nay sẽ tránh được chịu phạt." Sửng sốt một chút, Vu ma ma tiếp tục ồn ào nói. Quận chúa thì như thế nào? Bà chẳng những là lão nhân bên cạnh Vương phi, càng thêm là ma ma nhìn Vương phi lớn lên. Tin rằng Quận chúa cũng phải cho bà ba phần mặt mũi.
"Ý của Vu ma ma là bản Quận chúa đến cũng là vô ích, cần phải sớm rời đi?" Tiết U Nhiễm giọng nhàn nhạt, không có bất kỳ phập phồng, lại làm cho mọi người ở đây cả kinh (kinh ngạc+sợ hãi). Quận chúa, đây là tức giận phải không?
"Quận chúa đây là nói gì đâu? Ma ma ta đây là hướng về phía tiểu nha đầu nói, tuyệt đối không có ý mạo phạm Quận chúa." Không ngờ đến Quận chúa cư nhiên thật sự vì Tư Nguyệt nha đầu này ra mặt, Vu ma ma nở nụ cười nói.
"Tiểu nha đầu? Vu ma ma không phải là không biết tiểu nha đầu này là người của Quận chúa các chứ? Vu ma ma đây là định không trải qua bản Quận chúa cho phép, trực tiếp dạy dỗ tỳ nữ của bản Quận chúa?" Liếc Tư Nguyệt đang được Tề Phong che chở ở sau lưng một cái, trái tim đang treo cao của Tiết U Nhiễm chậm rãi rơi xuống. Xem ra, Tư Nguyệt chưa bị bất kỳ trách phạt nào.
"Quận chúa không có ở trong phủ, cho nên..." Ý của Vu ma ma rất rõ ràng. Thân là Quận chúa cũng không ở Vương phủ, không có xin phép ngươi cũng không phải lỗi của ta.
"Bản Quận chúa không có ở trong phủ thì có thể dạy dỗ tỳ nữ của bản Quận chúa? Bản Quận chúa ở trong phủ có phải là có thể giáo huấn bản Quận chúa hay không?" Cố làm ra vẻ không có nghe hiểu ý của Vu ma ma, Tiết U Nhiễm điêu ngoa giờ phút này hết sức hiển thị rõ không thể nghi ngờ. Cho dù hôm nay nàng ra phủ thì đã sao? Vòng vèo nói nàng không hiểu quy củ? Có bản lĩnh thì để cho phụ vương và mẫu phi đến nói nàng.
"Lão nô không dám." Nghe được Tiết U Nhiễm nói, Vu ma ma bị dọa sợ đến té quỵ xuống đất. Cho bà mười lá gan, bà cũng không dám ở trước mặt của mọi người thừa nhận là bà muốn dạy dỗ Tiết Vương phủ tiểu Quận chúa a! Tiết U Nhiễm, giống như trở lên thông minh. Ám chiêu thường ngày, hôm nay thế nhưng không thể thực hiện được.
"Không dám là tốt nhất. Bây giờ bản Quận chúa có thể mang người của mình đi sao?" Dù sao cũng là lão nhân bên cạnh mẫu phi, Tiết U Nhiễm tạm thời không muốn quá làm khó bà ta. Nếu như là có lần sau, đừng trách nàng không khách khí.
"Này..." Vu ma ma có chút chần chờ. Vương phi nói hôm nay nhất định phải dạy dỗ Tư Nguyệt không tuân thủ quy củ một phen. Huống hồ, bà thật vất vả mới có thể tìm được một lý do đường hoàng như vậy để dạy dỗ người bên cạnh Tiết U Nhiễm. Cứ như vậy uổng phí buông tha cho, bà thật là không cam lòng.
"Ừ? Ma ma còn có cái vấn đề gì sao?" Giọng kéo dài, Tiết U Nhiễm từ trên cao nhìn xuống Vu ma ma. Chuyện ra phủ là nàng dẫn đầu khởi xướng, nàng không thể để Tư Nguyệt bị liên lụy chịu phạt. Vu ma ma đây là muốn giúp Tiết Tâm Lam hả giận? A... Thật đúng là buồn cười. Thái tử điện hạ muốn đến Quận chúa các của nàng, cũng không phải là nàng có thể quyết định được không? Tiết Tâm Lam vậy mà đã vội vàng bắt đầu vận dụng người bên cạnh mẫu phi sao? Ba tháng mới chỉ qua một nửa tháng, Tiết Tâm Lam cũng đã không nhịn được sao?
"Nhưng mà, Vương phi nói..." Quận chúa luôn luôn điêu ngoa, Vu ma ma không dám nói tiếp. Cả đời bà đã hao tốn trên người Tiết Vương phi, đến nay vẫn không có một nhi một nữ. Tiết Vương phủ nhị phu nhân là nữ nhi của huynh trưởng bà, Tâm Lam cũng phải lén kêu bà một tiếng cô nãi nãi. Trước mắt ý nghĩ duy nhất của Tâm Lam chính là hướng phía Quận chúa các chạy, để cho bà có thể nào không oán hận?
"Chỗ mẫu phi, bản Quận chúa sẽ tự đi nói. Bây giờ, bản Quận chúa có thể đem người mang đi sao?" Mẫu phi nhiều lắm cũng chỉ mắng nàng mấy câu, nàng mới không sợ đâu! Hơn nữa, bây giờ mẫu phi khẳng định là không có ở trong phủ. Nếu không, Vu ma ma sao dám lớn lối như vậy?
"Dạ dạ, Quận chúa tùy ý!" Nói đến như vậy, cho dù Vu ma ma muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được. Xem ra sau này đối phó với vị Quận chúa này, không thể tùy tiện ra tay như trước nữa.
"Vậy làm phiền Vu ma ma." Tiết U Nhiễm gật đầu một cái, ngay sau đó nhìn về phía Tư Nguyệt và Tề Phong, 'Đi thôi!"
"Ngươi không thể đi!" Mắt thấy Tề Phong cũng đi theo rời đi, Vu ma ma không khỏi hô to lên tiếng. Cái tên thị vệ này mới vừa nhưng là thiếu chút nữa đã đối với bà rút đao khiêu chiến. Trước mặt nhiều người như vậy, loại uy hiếp này thật đúng là vô cùng nhục nhã. Để cho mặt mũi bà để ở chỗ nào?
"Ừ? Vu ma ma còn có việc?" Người làm trong Vương phủ đã phách lối đến loại trình độ này sao? Ở trước mặt chủ tử cũng dám la to? Xem ra những lão nhân bên cạnh mẫu phi đều cần phải gõ gõ. Tránh cho một ngày kia ngay cả ai là chủ tử, ai là người làm cũng phân không rõ.
"Khởi bẩm Quận chúa, Tư Nguyệt là tỳ nữ của ngài, ngài có thể mang đi. Nhưng là tên thị vệ này không thể đi." Vừa mới nghĩ đến vừa rồi chính là bởi vì tên thị vệ này mà bà không thể dạy dỗ Tư Nguyệt, Vu ma ma trong lòng tràn đầy lửa giận.
"Chẳng lẽ Vu ma ma không biết Tề Phong là thiếp thân thị vệ mà tiểu Vương gia đưa cho bản Quận chúa sao? Ma ma bây giờ rốt cuộc là muốn tìm bản Quận chúa tra hỏi, hay là muốn tìm tiểu Vương gia tra hỏi? Không bằng một chút nữa bản Quận chúa và tiểu Vương gia cùng đi tìm ma ma, tùy ma ma dạy dỗ?" Xoay người, Tiết U Nhiễm tốt bụng đề nghị. Vu ma ma giống như quên: Cậy già lên mặt, là đại kỵ.
"Lão nô không dám." Quỳ xuống, Vu ma ma đầu cũng không dám nâng lên nữa. Hôm nay bà đã đụng phải Quận chúa, sợ là Quận chúa sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua. Nếu như đắc tội tiểu Vương gia nữa, bà liền thật sự phải thu thập đồ đi về với ông bà.
"Đã như vậy, bản Quận chúa đã có thể đi được chưa?" Thái độ của Tiết U Nhiễm hết sức cao ngạo, cao ngạo đến trái tim Vu ma ma cũng đi theo chìm xuống đáy cốc.
"Dạ dạ, theo ý Quận chúa." Thường ngày Quận chúa mặc dù điêu ngoa, nhưng là rất ngây thơ. Không có khó đối phó giống như hôm nay, càng không có khí thế cường đại như hôm nay. Vu ma ma không dám tiếp tục xem thường, chỉ có thể mặc cho Tiết U Nhiễm rời đi.
"Hi vọng chút nữa ma ma tự thu xếp cho ổn thỏa." Tiết U Nhiễm bỏ lại câu nói sau cùng, mang theo Tư Nguyệt và Tề Phong rời đi.
Bóng dáng của Tiết U Nhiễm vừa biến mất khỏi tầm mắt, Vu ma ma liền giận dữ bò dậy. Hôm nay trong cung có dạ tiệc, trước khi Vương phi vào cung đã đem việc này giao cho bà xử lý. Vốn tưởng rằng lần này có thể giúp Tâm Lam xả giận, không nghĩ đến Quận chúa lại nhanh như vậy đã trở lại. Là bà tính toán không chu đáo.
"Muội muội xuất hiện ở chỗ này, vì chuyện gì?" Tiết U Nhiễm vừa ra khỏi viện của Tiết Vương phi, liền đụng phải Tiết Tâm Lam có ý muốn đến trước xem kịch vui.
"Muội muội chỉ là đi ngang qua mà thôi. Nhưng mà, Tư Nguyệt...." Nhìn Tiết U Nhiễm mang theo Tư Nguyệt hoàn hảo không tổn hao gì đi ra ngoài, Tiết Tâm Lam có chút nghi ngờ không hiểu. Cô nãi nãi không có giúp nàng hung hăng dạy dỗ Tư Nguyệt một trận.
"Muội muội, có mấy lời bản Quận chúa vốn là không muốn nói. Chỉ có điều hôm nay trải qua chuyện này, bản Quận chúa liền đem lời nói rõ ràng đi! Thân phận của muội muội trong phủ là gì trong lòng muội muội chính mình rõ ràng, thân phận của bản Quận chúa là gì muội muội cũng không phải là không biết. Chuyện lấy trứng chọi đá như vậy, xin khuyên muội muội sau này vẫn ít làm một chút thì tốt hơn." Đối với Tiết Tâm Lam liên tiếp hai lần ba bận khiêu khích, Tiết U Nhiễm trong lòng biết rõ ràng. Vốn là không có ý định đối phó với nàng ta, chỉ có điều nhìn dáng vẻ giống như vẫn là không tránh khỏi. Có một số việc không phải là nàng nhượng bộ là có thể không xảy ra. Giống như mấy ngày nay, nàng thu liễm điêu ngoa trước kia, lại dẫn đến Tiết Tâm Lam trắng trợn không kiêng nể mà trước nay chưa từng có.
"Lời của tỷ tỷ, muội muội không hiểu rõ. Muội muội từ trước đến nay vẫn luôn tự hiểu rõ, vẫn luôn an phận thủ thường trôi qua cuộc sống của mình. Như vậy cũng chọc tỷ tỷ không vui sao?" Tiết Tâm Lam hốc mắt lập tức đỏ, một bộ dáng nhu nhược giống như là bị thiên đại ủy khuất.
"Nếu muội muội không hiểu, vậy thì xem như bản Quận chúa cái gì cũng chưa nói. Bây giờ bản Quận chúa phải về Quận chúa các nghỉ ngơi thật tốt, muội muội tùy tiện. Ngày mai chính là có khách quý giá lâm đến Quận chúa các đó! Bản Quận chúa rất bận rộn..." Nếu Tiết Tâm Lam thích giả bộ, thì để cho nàng ta một người từ từ giả bộ đi! Tiết U Nhiễm cố ra vẻ phiền não cảm thán một phen, lướt qua rời đi.
Ở lại tại chỗ nhu nhược trên mặt Tiết Tâm Lam trong nháy mắt chuyển thành phẫn hận, chiếc khăn trong tay càng xoắn càng chặt. Nàng tất nhiên hiểu khách quý trong miệng Tiết U Nhiễm là ai, nhưng là nàng cũng biết ba tháng này nàng phải nhịn, chỉ có thể nhịn. Vạn nhất làm hỏng đại kế của Thái tử ca ca, tương lai của nàng cũng chỉ có thể không tưởng tượng được.
"Quận chúa, hoa quế cao. Vừa rồi hù chết Tư Nguyệt, không nghĩ đến ở trên đường lại đụng phải Vu ma ma. Còn chưa kịp đến thông báo cho Quận chúa đã bị mang theo trở lại, cũng may Tư Nguyệt đem hoa quế cao giấu kỹ." Vừa về đến Quận chúa các, Tư Nguyệt liền lấy lòng đưa lên hoa quế cao nàng vẫn cẩn thận che chở. Mới vừa rồi ở trước mặt ma ma, nàng bị dọa sợ đến thở cũng không dám thở mạnh, len lén đem hoa quế cao giấu ở sau lưng. Cũng may không có bị Vu ma ma phát hiện.
"Tư Nguyệt, có bị đánh hay không?" Không có nhận hoa quế cao trong tay Tư Nguyệt, Tiết U Nhiễm không yên lòng hỏi Tư Nguyệt. Nha đầu ngốc này, lúc nào rồi, còn muốn hoa quế cao.
"Không có. Có Tề Phong ở, các nàng không có đánh đến Tư Nguyệt." Nàng cũng cho là hôm nay nhất định bị đánh, không nghĩ đến Tề Phong vậy mà lại thật sự chiếu theo lời của Quận chúa bảo vệ nàng.
"A? Xem ra hôm nay Tề Phong là anh hùng cứu mỹ nhân a!" Nghe được Tư Nguyệt trả lời, Tiết U Nhiễm cười trêu nói.
"Quận chúa, ngài lại chê cười Tư Nguyệt." Dậm chân một cái, Tư Nguyệt đem hoa quế cao ở trong tay để xuống, xoay người đi ra ngoài.
"Tề Phong, hôm nay không có sao chứ?" Sau khi Tư Nguyệt rời đi, vẻ mặt Tiết U Nhiễm trở lên nghiêm túc.
"Không có sao. Ngoài ý muốn." Lời của Tề Phong trước sau như một đơn giản rõ ràng.
"Hôm nay Vu ma ma đụng phải các ngươi hẳn không phải là trùng hợp. Xem ra là có người cố ý báo cho Vu ma ma chúng ta đã ra phủ. Không có sao, sau này ngươi nên như thế nào thì làm như vậy. Bản Quận chúa vẫn là câu nói kia, người của Quận chúa các không thể để cho người khác bắt nạt. Xảy ra chuyện, bản Quận chúa chịu trách nhiệm thay ngươi." Tiết U Nhiễm không thể nào chỉ vì một Vu ma ma mà không lại ra phủ. Chuyện hôm nay khó bảo đảm là không xảy ra một lần nữa, nàng trước hết phải cho Tề Phong có chuẩn bị mới được.
Hiểu ý của Quận chúa chính là còn có thể lại ra phủ, Tề Phong gật đầu một cái. Chỉ mấy ngày, hắn đã nhận thức đến bản lĩnh của tiểu Quận chúa. Ở Tiết Vương phủ, tiểu Quận chúa căn bản không cần hắn bảo vệ. Về phần Tư Nguyệt, hắn tiện tay bảo vệ là được.
"Đều dừng tay cho bản Quận chúa!" Không chút suy nghĩ, Tiết U Nhiễm trực tiếp bày ra dáng vẻ của Quận chúa.
"Quận chúa? Tư Nguyệt ở chỗ này." Nghe thấy thanh âm của Quận chúa nhà mình, Tư Nguyệt vội vàng la lớn. Quận chúa cuối cùng cũng trở lại. Nàng mới vừa mua xong hoa quế cao liền chạm mặt Vu ma ma. Vu ma ma là ma ma hung dữ nhất Vương phủ, luôn luôn cùng Quận chúa nhà mình bất hòa. Tư Nguyệt né tránh không được, chỉ có thể theo Vu ma ma trở về phủ chịu phạt. Vốn là Tư Nguyệt còn đang rất lo lắng Quận chúa nhà mình một người ở bên ngoài có thể xảy ra chuyện gì hay không. Bây giờ nghe thấy thanh âm của Tiết U Nhiễm, cuối cùng cũng yên lòng.
"Hô cái gì mà hô? Cho dù là Quận chúa đến, ngươi cũng đừng nghĩ hôm nay sẽ tránh được chịu phạt." Sửng sốt một chút, Vu ma ma tiếp tục ồn ào nói. Quận chúa thì như thế nào? Bà chẳng những là lão nhân bên cạnh Vương phi, càng thêm là ma ma nhìn Vương phi lớn lên. Tin rằng Quận chúa cũng phải cho bà ba phần mặt mũi.
"Ý của Vu ma ma là bản Quận chúa đến cũng là vô ích, cần phải sớm rời đi?" Tiết U Nhiễm giọng nhàn nhạt, không có bất kỳ phập phồng, lại làm cho mọi người ở đây cả kinh (kinh ngạc+sợ hãi). Quận chúa, đây là tức giận phải không?
"Quận chúa đây là nói gì đâu? Ma ma ta đây là hướng về phía tiểu nha đầu nói, tuyệt đối không có ý mạo phạm Quận chúa." Không ngờ đến Quận chúa cư nhiên thật sự vì Tư Nguyệt nha đầu này ra mặt, Vu ma ma nở nụ cười nói.
"Tiểu nha đầu? Vu ma ma không phải là không biết tiểu nha đầu này là người của Quận chúa các chứ? Vu ma ma đây là định không trải qua bản Quận chúa cho phép, trực tiếp dạy dỗ tỳ nữ của bản Quận chúa?" Liếc Tư Nguyệt đang được Tề Phong che chở ở sau lưng một cái, trái tim đang treo cao của Tiết U Nhiễm chậm rãi rơi xuống. Xem ra, Tư Nguyệt chưa bị bất kỳ trách phạt nào.
"Quận chúa không có ở trong phủ, cho nên..." Ý của Vu ma ma rất rõ ràng. Thân là Quận chúa cũng không ở Vương phủ, không có xin phép ngươi cũng không phải lỗi của ta.
"Bản Quận chúa không có ở trong phủ thì có thể dạy dỗ tỳ nữ của bản Quận chúa? Bản Quận chúa ở trong phủ có phải là có thể giáo huấn bản Quận chúa hay không?" Cố làm ra vẻ không có nghe hiểu ý của Vu ma ma, Tiết U Nhiễm điêu ngoa giờ phút này hết sức hiển thị rõ không thể nghi ngờ. Cho dù hôm nay nàng ra phủ thì đã sao? Vòng vèo nói nàng không hiểu quy củ? Có bản lĩnh thì để cho phụ vương và mẫu phi đến nói nàng.
"Lão nô không dám." Nghe được Tiết U Nhiễm nói, Vu ma ma bị dọa sợ đến té quỵ xuống đất. Cho bà mười lá gan, bà cũng không dám ở trước mặt của mọi người thừa nhận là bà muốn dạy dỗ Tiết Vương phủ tiểu Quận chúa a! Tiết U Nhiễm, giống như trở lên thông minh. Ám chiêu thường ngày, hôm nay thế nhưng không thể thực hiện được.
"Không dám là tốt nhất. Bây giờ bản Quận chúa có thể mang người của mình đi sao?" Dù sao cũng là lão nhân bên cạnh mẫu phi, Tiết U Nhiễm tạm thời không muốn quá làm khó bà ta. Nếu như là có lần sau, đừng trách nàng không khách khí.
"Này..." Vu ma ma có chút chần chờ. Vương phi nói hôm nay nhất định phải dạy dỗ Tư Nguyệt không tuân thủ quy củ một phen. Huống hồ, bà thật vất vả mới có thể tìm được một lý do đường hoàng như vậy để dạy dỗ người bên cạnh Tiết U Nhiễm. Cứ như vậy uổng phí buông tha cho, bà thật là không cam lòng.
"Ừ? Ma ma còn có cái vấn đề gì sao?" Giọng kéo dài, Tiết U Nhiễm từ trên cao nhìn xuống Vu ma ma. Chuyện ra phủ là nàng dẫn đầu khởi xướng, nàng không thể để Tư Nguyệt bị liên lụy chịu phạt. Vu ma ma đây là muốn giúp Tiết Tâm Lam hả giận? A... Thật đúng là buồn cười. Thái tử điện hạ muốn đến Quận chúa các của nàng, cũng không phải là nàng có thể quyết định được không? Tiết Tâm Lam vậy mà đã vội vàng bắt đầu vận dụng người bên cạnh mẫu phi sao? Ba tháng mới chỉ qua một nửa tháng, Tiết Tâm Lam cũng đã không nhịn được sao?
"Nhưng mà, Vương phi nói..." Quận chúa luôn luôn điêu ngoa, Vu ma ma không dám nói tiếp. Cả đời bà đã hao tốn trên người Tiết Vương phi, đến nay vẫn không có một nhi một nữ. Tiết Vương phủ nhị phu nhân là nữ nhi của huynh trưởng bà, Tâm Lam cũng phải lén kêu bà một tiếng cô nãi nãi. Trước mắt ý nghĩ duy nhất của Tâm Lam chính là hướng phía Quận chúa các chạy, để cho bà có thể nào không oán hận?
"Chỗ mẫu phi, bản Quận chúa sẽ tự đi nói. Bây giờ, bản Quận chúa có thể đem người mang đi sao?" Mẫu phi nhiều lắm cũng chỉ mắng nàng mấy câu, nàng mới không sợ đâu! Hơn nữa, bây giờ mẫu phi khẳng định là không có ở trong phủ. Nếu không, Vu ma ma sao dám lớn lối như vậy?
"Dạ dạ, Quận chúa tùy ý!" Nói đến như vậy, cho dù Vu ma ma muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được. Xem ra sau này đối phó với vị Quận chúa này, không thể tùy tiện ra tay như trước nữa.
"Vậy làm phiền Vu ma ma." Tiết U Nhiễm gật đầu một cái, ngay sau đó nhìn về phía Tư Nguyệt và Tề Phong, 'Đi thôi!"
"Ngươi không thể đi!" Mắt thấy Tề Phong cũng đi theo rời đi, Vu ma ma không khỏi hô to lên tiếng. Cái tên thị vệ này mới vừa nhưng là thiếu chút nữa đã đối với bà rút đao khiêu chiến. Trước mặt nhiều người như vậy, loại uy hiếp này thật đúng là vô cùng nhục nhã. Để cho mặt mũi bà để ở chỗ nào?
"Ừ? Vu ma ma còn có việc?" Người làm trong Vương phủ đã phách lối đến loại trình độ này sao? Ở trước mặt chủ tử cũng dám la to? Xem ra những lão nhân bên cạnh mẫu phi đều cần phải gõ gõ. Tránh cho một ngày kia ngay cả ai là chủ tử, ai là người làm cũng phân không rõ.
"Khởi bẩm Quận chúa, Tư Nguyệt là tỳ nữ của ngài, ngài có thể mang đi. Nhưng là tên thị vệ này không thể đi." Vừa mới nghĩ đến vừa rồi chính là bởi vì tên thị vệ này mà bà không thể dạy dỗ Tư Nguyệt, Vu ma ma trong lòng tràn đầy lửa giận.
"Chẳng lẽ Vu ma ma không biết Tề Phong là thiếp thân thị vệ mà tiểu Vương gia đưa cho bản Quận chúa sao? Ma ma bây giờ rốt cuộc là muốn tìm bản Quận chúa tra hỏi, hay là muốn tìm tiểu Vương gia tra hỏi? Không bằng một chút nữa bản Quận chúa và tiểu Vương gia cùng đi tìm ma ma, tùy ma ma dạy dỗ?" Xoay người, Tiết U Nhiễm tốt bụng đề nghị. Vu ma ma giống như quên: Cậy già lên mặt, là đại kỵ.
"Lão nô không dám." Quỳ xuống, Vu ma ma đầu cũng không dám nâng lên nữa. Hôm nay bà đã đụng phải Quận chúa, sợ là Quận chúa sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua. Nếu như đắc tội tiểu Vương gia nữa, bà liền thật sự phải thu thập đồ đi về với ông bà.
"Đã như vậy, bản Quận chúa đã có thể đi được chưa?" Thái độ của Tiết U Nhiễm hết sức cao ngạo, cao ngạo đến trái tim Vu ma ma cũng đi theo chìm xuống đáy cốc.
"Dạ dạ, theo ý Quận chúa." Thường ngày Quận chúa mặc dù điêu ngoa, nhưng là rất ngây thơ. Không có khó đối phó giống như hôm nay, càng không có khí thế cường đại như hôm nay. Vu ma ma không dám tiếp tục xem thường, chỉ có thể mặc cho Tiết U Nhiễm rời đi.
"Hi vọng chút nữa ma ma tự thu xếp cho ổn thỏa." Tiết U Nhiễm bỏ lại câu nói sau cùng, mang theo Tư Nguyệt và Tề Phong rời đi.
Bóng dáng của Tiết U Nhiễm vừa biến mất khỏi tầm mắt, Vu ma ma liền giận dữ bò dậy. Hôm nay trong cung có dạ tiệc, trước khi Vương phi vào cung đã đem việc này giao cho bà xử lý. Vốn tưởng rằng lần này có thể giúp Tâm Lam xả giận, không nghĩ đến Quận chúa lại nhanh như vậy đã trở lại. Là bà tính toán không chu đáo.
"Muội muội xuất hiện ở chỗ này, vì chuyện gì?" Tiết U Nhiễm vừa ra khỏi viện của Tiết Vương phi, liền đụng phải Tiết Tâm Lam có ý muốn đến trước xem kịch vui.
"Muội muội chỉ là đi ngang qua mà thôi. Nhưng mà, Tư Nguyệt...." Nhìn Tiết U Nhiễm mang theo Tư Nguyệt hoàn hảo không tổn hao gì đi ra ngoài, Tiết Tâm Lam có chút nghi ngờ không hiểu. Cô nãi nãi không có giúp nàng hung hăng dạy dỗ Tư Nguyệt một trận.
"Muội muội, có mấy lời bản Quận chúa vốn là không muốn nói. Chỉ có điều hôm nay trải qua chuyện này, bản Quận chúa liền đem lời nói rõ ràng đi! Thân phận của muội muội trong phủ là gì trong lòng muội muội chính mình rõ ràng, thân phận của bản Quận chúa là gì muội muội cũng không phải là không biết. Chuyện lấy trứng chọi đá như vậy, xin khuyên muội muội sau này vẫn ít làm một chút thì tốt hơn." Đối với Tiết Tâm Lam liên tiếp hai lần ba bận khiêu khích, Tiết U Nhiễm trong lòng biết rõ ràng. Vốn là không có ý định đối phó với nàng ta, chỉ có điều nhìn dáng vẻ giống như vẫn là không tránh khỏi. Có một số việc không phải là nàng nhượng bộ là có thể không xảy ra. Giống như mấy ngày nay, nàng thu liễm điêu ngoa trước kia, lại dẫn đến Tiết Tâm Lam trắng trợn không kiêng nể mà trước nay chưa từng có.
"Lời của tỷ tỷ, muội muội không hiểu rõ. Muội muội từ trước đến nay vẫn luôn tự hiểu rõ, vẫn luôn an phận thủ thường trôi qua cuộc sống của mình. Như vậy cũng chọc tỷ tỷ không vui sao?" Tiết Tâm Lam hốc mắt lập tức đỏ, một bộ dáng nhu nhược giống như là bị thiên đại ủy khuất.
"Nếu muội muội không hiểu, vậy thì xem như bản Quận chúa cái gì cũng chưa nói. Bây giờ bản Quận chúa phải về Quận chúa các nghỉ ngơi thật tốt, muội muội tùy tiện. Ngày mai chính là có khách quý giá lâm đến Quận chúa các đó! Bản Quận chúa rất bận rộn..." Nếu Tiết Tâm Lam thích giả bộ, thì để cho nàng ta một người từ từ giả bộ đi! Tiết U Nhiễm cố ra vẻ phiền não cảm thán một phen, lướt qua rời đi.
Ở lại tại chỗ nhu nhược trên mặt Tiết Tâm Lam trong nháy mắt chuyển thành phẫn hận, chiếc khăn trong tay càng xoắn càng chặt. Nàng tất nhiên hiểu khách quý trong miệng Tiết U Nhiễm là ai, nhưng là nàng cũng biết ba tháng này nàng phải nhịn, chỉ có thể nhịn. Vạn nhất làm hỏng đại kế của Thái tử ca ca, tương lai của nàng cũng chỉ có thể không tưởng tượng được.
"Quận chúa, hoa quế cao. Vừa rồi hù chết Tư Nguyệt, không nghĩ đến ở trên đường lại đụng phải Vu ma ma. Còn chưa kịp đến thông báo cho Quận chúa đã bị mang theo trở lại, cũng may Tư Nguyệt đem hoa quế cao giấu kỹ." Vừa về đến Quận chúa các, Tư Nguyệt liền lấy lòng đưa lên hoa quế cao nàng vẫn cẩn thận che chở. Mới vừa rồi ở trước mặt ma ma, nàng bị dọa sợ đến thở cũng không dám thở mạnh, len lén đem hoa quế cao giấu ở sau lưng. Cũng may không có bị Vu ma ma phát hiện.
"Tư Nguyệt, có bị đánh hay không?" Không có nhận hoa quế cao trong tay Tư Nguyệt, Tiết U Nhiễm không yên lòng hỏi Tư Nguyệt. Nha đầu ngốc này, lúc nào rồi, còn muốn hoa quế cao.
"Không có. Có Tề Phong ở, các nàng không có đánh đến Tư Nguyệt." Nàng cũng cho là hôm nay nhất định bị đánh, không nghĩ đến Tề Phong vậy mà lại thật sự chiếu theo lời của Quận chúa bảo vệ nàng.
"A? Xem ra hôm nay Tề Phong là anh hùng cứu mỹ nhân a!" Nghe được Tư Nguyệt trả lời, Tiết U Nhiễm cười trêu nói.
"Quận chúa, ngài lại chê cười Tư Nguyệt." Dậm chân một cái, Tư Nguyệt đem hoa quế cao ở trong tay để xuống, xoay người đi ra ngoài.
"Tề Phong, hôm nay không có sao chứ?" Sau khi Tư Nguyệt rời đi, vẻ mặt Tiết U Nhiễm trở lên nghiêm túc.
"Không có sao. Ngoài ý muốn." Lời của Tề Phong trước sau như một đơn giản rõ ràng.
"Hôm nay Vu ma ma đụng phải các ngươi hẳn không phải là trùng hợp. Xem ra là có người cố ý báo cho Vu ma ma chúng ta đã ra phủ. Không có sao, sau này ngươi nên như thế nào thì làm như vậy. Bản Quận chúa vẫn là câu nói kia, người của Quận chúa các không thể để cho người khác bắt nạt. Xảy ra chuyện, bản Quận chúa chịu trách nhiệm thay ngươi." Tiết U Nhiễm không thể nào chỉ vì một Vu ma ma mà không lại ra phủ. Chuyện hôm nay khó bảo đảm là không xảy ra một lần nữa, nàng trước hết phải cho Tề Phong có chuẩn bị mới được.
Hiểu ý của Quận chúa chính là còn có thể lại ra phủ, Tề Phong gật đầu một cái. Chỉ mấy ngày, hắn đã nhận thức đến bản lĩnh của tiểu Quận chúa. Ở Tiết Vương phủ, tiểu Quận chúa căn bản không cần hắn bảo vệ. Về phần Tư Nguyệt, hắn tiện tay bảo vệ là được.
Bình luận truyện