Ta Là Chính Thê Của Chàng

Chương 51



“Thái tử điện hạ đến đây vì chuyện gì?” Nhìn bộ dáng đứng ngồi không yên của Tần Trạch Dật, Tiết U Nhiễm mở miệng hỏi. Đêm thất tịch đã qua vài ngày, Tần Trạch Dật sợ là không nhịn được phải ra tay.

“U Nhiễm, muội biết tâm nguyện lớn nhất đời này của Thái tử ca ca là cái gì sao?” Yên lặng hồi lâu, Tần Trạch Dật vẻ mặt mong đợi hỏi.

“Tâm nguyện lớn nhất của Thái tử điện hạ? Một ngày kia đi lên ngôi Hoàng đế, vì dân chúng Tuyên quốc ta lập nên hòa bình thịnh thế phải không?” Quả thế, một ngày này rốt cuộc đã tới. Lần nữa nghe được lời thoại quen tai, Tiết U Nhiễm tâm hơi rung động. Ổn định tâm trạng, trả lời theo ý tứ của Tần Trạch Dật.

“U Nhiễm, muội thật sự là tri kỷ của Thái tử ca ca. Chẳng qua là, hôm nay... Aiz!” Tần Trạch Dật ủ rũ cúi đầu, muốn nói lại thôi.

“Thái tử điện hạ có lời cứ nói đừng ngại.” Không nhìn vẻ mặt của Tần Trạch Dật, Tiết U Nhiễm nhẹ giọng nói.

Tần Trạch Dật vẻ mặt rất khó xử, nhịn hồi lâu cuối cùng mở miệng nói: “U Nhiễm biết Khách Duyệt lâu, nhưng có biết Khách Duyệt lâu thuộc về thương gia lớn nhất Tuyên thành là Sở gia hay không?”

“Sở gia? Biết chứ! Nghe nói Sở gia này phú khả địch quốc, là nhà giàu số một ở Tuyên quốc chúng ta.” Tiết U Nhiễm cố gắng nhớ lại câu trả lời mình đã từng nói, chỉ mong không có tí sơ hở nào.

“U Nhiễm đã gặp qua Sở Lăng Húc hiện đang làm đương gia của Sở gia, muội có nhận xét gì về hắn?” Tần Trạch Dật vẻ mặt cực kỳ phức tạp, mang theo một tia áy náy, mang theo một tia không tha, mang theo một tia kiên quyết.

“Sở đương gia? Rất tốt.” Quay đầu không nhìn tới Tần Trạch Dật, Tiết U Nhiễm trả lời trung quy trung củ, không lộ ra bất kỳ tâm tình gì.

Nghe được Tiết U Nhiễm trả lời, trái tim Tần Trạch Dật dâng lên một tia quái dị. Rất tốt? U Nhiễm dường như cũng không bài xích Sở Lăng Húc. Là bởi vì điểm tâm của Khách Duyệt lâu không tệ, hay là bởi vì bản thân Sở Lăng Húc rất tốt? Tần Trạch Dật thử thăm dò nói ra mưu đồ tính toán đã lâu: “U Nhiễm, nếu như Thái tử ca ca muốn muội gả cho Sở Lăng Húc. Muội có đồng ý không?”

“Thái tử điện hạ đây là có ý gì?” Mắt thấy hạnh phúc mong đợi từ lâu đã sắp tới tay, lời của Tần Trạch Dật lại một lần nữa giống như sấm nặng nề đánh vào trái tim Tiết U Nhiễm. Tiết U Nhiễm ngây người tại chỗ, không dám tin nhìn Tần Trạch Dật.

“U Nhiễm, Sở gia sẽ là một phu gia (nhà chồng) rất tốt. Muội cũng đã gặp qua Sở Lăng Húc, hắn thật sự là một chốn về có thể cầu nhưng không thể gặp.” Thấy U Nhiễm bị kinh sợ, giọng nói của Tần Trạch Dật có chút thấp xuống, nhưng lại vẫn kiên quyết nói xong.

“Chuyện này đã thành định cục (kết cục đã định)?” Trong lòng vô cùng đồng ý lời của Tần Trạch Dật, nhưng Tiết U Nhiễm vẫn trấn định hỏi ngược lại.

“U Nhiễm, muội là một cô nương rất tốt, Thái tử ca ca cũng rất thích muội. Nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, Thái tử ca ca tuyệt đối không muốn muội gả cho hắn. Chính là bởi vì muội là người Thái tử ca ca vô cùng tin tưởng, Thái tử ca ca mới có thể lựa chọn để cho muội gả vào Sở gia. Thái tử ca ca nhất định phải lấy được Sở gia giúp đỡ!” Cho rằng Tiết U Nhiễm không muốn gả, Tần Trạch Dật dịu dàng trấn an nói. Gả đến Sở gia, tuyệt đối có thể bảo đảm cho U Nhiễm áo cơm không lo, một đời phú quý.

“Nếu Thái tử điện hạ đã có quyết định, U Nhiễm nghe lệnh là được.” Tiết U Nhiễm không có cách nào cẩu khẩn Tần Trạch Dật giống như ở kiếp trước, chỉ hy vọng chấp nhận với thái độ như vậy sẽ không đưa đến sự hoài nghi của Tần Trạch Dật.

“U Nhiễm, muội...” Thấy U Nhiễm ngoan ngoãn nghe lời, Tần Trạch Dật có chút không thích ứng được. Hắn cho rằng nàng sẽ làm ầm ĩ, không nghĩ tới lại là bình tĩnh như vậy.

“Nếu như U Nhiễm nói không muốn gả, có thể không? Thái tử điện hạ muốn lôi kéo Sở gia, cũng không nhất định phải là U Nhiễm có phải không?” Cảm giác được ánh mắt nghi ngờ của Tần Trạch Dật, Tiết U Nhiễm đột nhiên mở miệng hỏi. Không có tức giận mắng, không khóc lóc, chỉ là thật thật tại tại giãi bày sự thật. Đối phó với Tần Trạch Dật, mọi việc đều không thể nôn nóng.

“U Nhiễm, người có thể gả đến Sở gia chỉ có muội. Thân phận Quận chúa của muội sẽ là thiên đại ban ân với Sở gia. U Nhiễm nên biết tình cảnh lúc này của Thái tử ca ca, những Hoàng tử khác đều nhìn chằm chằm vào ngôi vị Hoàng đế. Nếu không phải là U Nhiễm, Thái tử ca ca tuyệt không dám tín nhiệm. U Nhiễm, muội nguyện ý giúp Thái tử ca ca sao?” Mặt Tần Trạch Dật lộ vẻ thê lương, trong giọng nói lộ ra bi thương. U Nhiễm có thể hỏi như vậy, hắn an tâm. Ít nhất U Nhiễm sẽ không vì yêu nhiều hận sâu, sau khi gả đến Sở gia từ đó làm chuyện xấu.

Cho dù trở lại một đời, nhưng lí do thoái thác của Tần Trạch Dật vẫn như cũ. Tiết U Nhiễm thầm oán, nhưng cũng không tính lập tức tỏ rõ thái độ. Nàng cũng muốn xem Tần Trạch Dật đến tột cùng là có khả năng gì.

“U Nhiễm, vùi ở trong phòng làm gì vậy? Mẫu phi bảo muội đi qua bồi bà nói chuyện.” Đang ở lúc Tần Trạch Dật chuẩn bị không ngừng cố gắng nói tiếp, Tiết Kỳ Văn đi vào. Mới vừa đi ra khỏi viện của mẫu phi liền nghe Thanh Lạc nói Thái tử điện hạ đi Quận chúa các, hắn lập tức chạy đến. Mấy ngày nay, hắn luôn có một loại dự cảm, Trạch Dật đang trù tính một chuyện lớn. Mà cái chuyện lớn này không thể nói nguyên nhân cho hắn biết, có lẽ thật giống như hắn suy nghĩ là có liên quan đến U Nhiễm. Cho nên đoạn thời gian trước Mạc Thần Viễn mới có thể hành động dị thường như vậy, dấu Trạch Dật đến tìm U Nhiễm.

“Thái tử điện hạ có thể cùng gia huynh bàn bạc chuyện vừa rồi, U Nhiễm đi trước tìm mẫu phi.” Tiết U Nhiễm nói xong liền đứng dậy rời đi. Huynh trưởng đại nhân tới thật đúng lúc, vừa đúng có thể làm khó Tần Trạch Dật một chút.

“Trạch Dật và U Nhiễm nói chuyện gì đó?” Buồn cười nhìn U Nhiễm vừa đứng dậy liền rời đi, Tiết Kỳ Văn cảm thấy hứng thú hỏi. U Nhiễm dám ra vẻ không nhịn được rõ ràng như vậy, xem ra chuyện Tần Trạch Dật nói nhất định là chuyện lớn.

“Không có gì.” Thu hồi tầm mắt nhìn Tiết U Nhiễm về, Tần Trạch Dật có lệ lắc đầu một cái. U Nhiễm rõ ràng là không nguyện gả, lúc này hắn nói cho Kỳ Văn chỉ càng làm chuyện thêm hỏng bét.

“Thái tử điện hạ, ta nói rồi, U Nhiễm là muội muội của ta.” Tiết Kỳ Văn sắc mặt trầm xuống, trực tiếp gọi lên Thái tử điện hạ.

Nhìn Tiết Kỳ Văn vẻ mặt kiên quyết, Tần Trạch Dật thở dài, cuối cùng nói thẳng ra.

Tần Trạch Dật vừa dứt lời, quả đấm của Tiết Kỳ Văn liền bay tới. Hắn coi Tần Trạch Dật là huynh đệ, Tần Trạch Dật vậy mà lại lấy muội muội duy nhất của hắn ra làm quân cờ? Không thể tha thứ!

Khi Tiết U Nhiễm trở lại Quận chúa các, Tần Trạch Dật đã rời đi. Tiết Kỳ Văn yên lặng ngồi ở Quận chúa các, sắc mặt rất ngưng trọng.

“Ca, Tần Trạch Dật đã nói với huynh phải không?’ Nhìn thấy vẻ mặt của huynh trưởng, Tiết U Nhiễm hiểu rõ tiến lên hỏi.

“Muội không tức giận?” Tiết Kỳ Văn tức giận thay Tiết U Nhiễm. Tuy nói sắp gả cho chính là Sở Lăng Húc, nhưng U Nhiễm bị làm thành quân cờ cũng là thật. Hắn không cách nào tiếp nhận được chuyện muội muội mình bị làm thành quân cờ lôi kéo Sở gia, càng không cách nào hiểu được vì sao U Nhiễm lại có vẻ mặt nhẹ nhõm.

“Vì sao phải tức giận? Đây không phải là vừa vặn hợp ý của chúng ta sao? Còn giúp chúng ta dọn dẹp được rất nhiều phiền toái.” Tiết U Nhiễm thờ ơ, đây là cục diện nàng đã sớm chờ đợi. Có thể thuận lợi đi tới bước này, đã rất không dễ dàng.

“Nói ngốc cái gì vậy? Cho dù phải gả, cũng phải là lưỡng tình tương duyệt, không liên quan đến lợi ích. Muội đây là cái gì? Nói dễ nghe là kết thân, nói khó nghe thì chính là quân cờ. Muội muội của Tiết Kỳ Văn ta cũng không phải là quân cờ mặc cho người định đoạt.” Tiết Kỳ Văn càng nói càng căm tức, thậm chí hối hận một quyền vừa rồi kia đánh không đủ nặng. Cho dù Trạch Dật không đánh lại, hắn cũng không hối hận khi ra tay.

“Cũng không phải là lần đầu tiên, cần gì phải có phản ứng lớn như vậy?” Thấy Tiết Kỳ Văn bực tức vì nàng phải chịu tổn thương và bất công, Tiết U Nhiễm uất ức không dứt.

“Không phải là lần đầu tiên?” Tiết Kỳ Văn nghi hoặc nhìn Tiết U Nhiễm.

“Cái đó... Ta là nói loại người như Tần Trạch Dật lợi dụng chúng ta nhiều lần, cũng không phải là lần đầu tiên. Không cần phải tức giận như vậy.” Tiết U Nhiễm vội vàng giải thích.

“Không đúng, muội mới vừa không phải là ý này. Không phải là muội có chuyện gì gạt ta đấy chứ?” Ánh mắt của U Nhiễm căn bản là không dám nhìn thẳng hắn, Tiết Kỳ Văn khẳng định trong đó phải có kỳ hoặc.

“Làm sao có thể? Ca, huynh đừng suy nghĩ nhiều.” Bưng ly trà trên bàn lên, Tiết U Nhiễm nhanh chóng cúi đầu.

Đoạt lấy ly trà trong tay U Nhiễm, Tiết Kỳ Văn lạnh giọng nói: “Ta không có suy nghĩ nhiều, là muội có chuyện gạt ta.”

Tiết U Nhiễm buông tha cho giải thích, im lặng không nói.

“U Nhiễm, ta là ca ca của muội. Bất kể là có chuyện gì, muội cũng có thể nói cho ta biết. Một người gánh sẽ rất mệt mỏi. Có ca ca ở, cái gì cũng không cần sợ.” Biết U Nhiễm tính tình quật cường, Tiết Kỳ Văn kiềm chế khẩu khí nói.

“Ca, nếu như ta nói ta không phải là Tiết U Nhiễm trước kia, huynh sẽ tin sao?” Biết lời của Tiết Kỳ Văn làm xúc động, Tiết U Nhiễm ngẩng đầu lên hỏi.

“Muội vốn không phải là U Nhiễm trước kia, nào có cái gì mà có tin hay không? U Nhiễm trước kia nào có nhu thuận khả ái giống như muội bây giờ?” Xoa xoa đầu Tiết U Nhiễm, Tiết Kỳ Văn cười nói.

“Không phải vậy. Ý ta là ta không phải Tiết U Nhiễm của kiếp này, ta là Tiết U Nhiễm của kiếp trước. Huynh tin sao?” Khẩn trương bắt được tay của Tiết Kỳ văn, ánh mắt Tiết U Nhiễm mang theo chút sợ hãi, chút mong đợi. Biết nàng là quỷ, ca ca có thể sẽ bị dọa hay không?

“U Nhiễm của kiếp trước?” Nụ cười trên mặt Tiết Kỳ Văn biến mất, bình tĩnh nhìn Tiết U Nhiễm.

“Ừ. Ta không phải là người, ta là quỷ. Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Rõ ràng là một khắc trước ta còn bị nhốt trong Sở gia phiêu đãng, một khắc sau lại nằm trên giường ở Quận chúa các.” Tiết U Nhiễm cẩn thận nhìn phản ứng của Tiết Kỳ Văn, chỉ sợ hắn sẽ coi nàng là kẻ điên nói hươu nói vượn.

Tay U Nhiễm lạnh như băng, Tiết Kỳ Văn trực giác U Nhiễm nói là sự thật. Trở về cầm lấy bàn tay bắt lấy tay hắn của U Nhiễm, Tiết Kỳ Văn trấn an nói: “U Nhiễm không phải sợ, từ từ nói. Nói cho ca ca biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Tiết U Nhiễm gật đầu một cái, bắt đầu nói tất cả mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước cho Tiết Kỳ Văn nghe.

Từng câu từng chữ U Nhiễm nói ra giống như kim châm, hung hăng đâm vào trong lòng Tiết Kỳ Văn. Đầu óc của hắn một mảnh hỗn loạn: Trạch Dật thế nhưng lại đối đãi với U Nhiễm như vậy, đối đãi với mẫu phi hắn như vậy, đối đãi với Tiết Vương phủ như vậy sao?

“Ca, huynh tin lời muội nói sao?” Ngẩng đầu lên, Tiết U Nhiễm ánh mắt trông mong nhìn về phía Tiết Kỳ Văn.

Tiết Kỳ Văn không có lập tức trả lời. Lúc này suy nghĩ của hắn cực kỳ phức tạp, còn chưa kịp tiêu hóa tất cả những gì vừa nghe thấy.

Quả thật là vẫn không thể nói sao? Thần thái trong mắt Tiết U Nhiễm ảm đạm xuống.

“U Nhiễm ngốc, muội lại suy nghĩ cái gì đấy? Ca ca chẳng qua chỉ là cần thời gian tiêu hóa, không phải là không tin muội.” Khóe mắt phát hiện thấy U Nhiễm có cái gì không đúng, Tiết Kỳ Văn không vui nói. Một cái tin tức lớn kinh thiên động địa như vậy, thế nào cũng không thể tiếp nhận ngay được không phải sao? Nếu không phải người nói ra chuyện này là muội muội ruột của hắn, hắn chắc chắn sẽ cho rằng người nọ bị điên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện