Chương 97: sự yên lặng trước đại chiến
Thuấn ảnh quyền!
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, vô số quyền ảnh màu vàng từ một thiếu nữ thân bận hắc sắc khải giáp phát ra như mưa bắn về phía vách núi lớn ở xa hơn trăm thước.
Oanh!
Trong phút chốc vách núi bị luồng kình khí mạnh mẽ đó chấn nát thành vô số mảnh đá vụn rơi xuống, làm cho cả một khu vực rộng lớn xung quanh bụi đá bốc lên mù mịt.
Ngay cả uy lực của nguyên tố ma pháp cao cấp bất quá cũng chỉ đến thế, vậy mà lại có người dùng kình lực tạo thành loại uy lực ngang ngửa với ma pháp cao cấp, nếu có cao thủ võ học nào nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ há mồm trợn mắt không ngờ một lực lượng kinh người như vậy lại được phát ra từ đầu quyền của một thiếu nữ.
Cô gái này thoạt nhìn chỉ là một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, ánh mắt như nước mùa thu, dáng người mềm mại như đóa hoa Phù Dung, nhưng từ trong vẻ đẹp khuynh thành đó lại toát ra một cỗ hàn khí sát nhân, giống như lăng sương ngạo tuyết, như một đóa hàn mai làm cho người ta cảm giác không rét mà run nhưng cũng thật say lòng người.
Trên thân thể mềm mại của nàng mặc một bộ hắc sắc khải giáp tinh xảo, bên trong là một bộ trang phục đen bó sát cơ thể, trông nàng lung linh mềm mại như vậy quả thật cực kì mê người.
Khi bụi mù tan đi, hắc giáp mĩ nữ kêu lên một tiếng, trên người xuất hiện kim sắc quang mang giống như ánh mặt trời, đó chính là khí tức của một tuyệt thế cường giả khiến cho người khác phải sợ hãi.
Bỗng từ phía sau nàng lóe lên một bóng nhân ảnh, mĩ nữ mới đến thoạt nhìn ước chừng trên dưới hai mươi. Nàng có một mái tóc dài bạc trắng trông như dải ngân hà phía chân trời lập lòe ánh sao, trên khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng tràn đầy một loại khí tức thần thánh, so sánh với hắc giáp băng sơn mĩ nữ thì mỗi người một vẻ giống như xuân lan thu nguyệt, đều là mĩ nữ tuyệt sắc không phân hơn kém.
Thiếu nữ tóc bạc nói: "Hạ Nông muội muội, "Thánh Đấu Khí" của ngươi càng ngày càng lợi hại, nếu là thiên sứ sáu cánh như ta trước kia e rằng không phải đối thủ của ngươi, chủ nhân biết được nhất định sẽ rất cao hứng đó."
Hắc giáp băng sơn mĩ nữ Hạ Nông khẽ thở dài nói: "Ta lợi hại thì có ích gì? Chàng bây giờ lại vắng mặt. Vũ Y tỉ, ngươi nói xem có phải chàng chán ghét ta rồi không? Nếu không ta chính là thiếp thân hộ vệ của chàng, vậy mà lần này chàng đi thánh ma đại lục lại không cho ta theo, nhất định là chàng đã chán ghét ta rồi…"
Nói đến đó trên gương mặt ngọc của nàng chảy ra hai hàng lệ như hai chuỗi trân châu, lúc này khí tức cường giả trên người nàng đã biến đi vô ảnh vô tung.
Ngân phát mĩ nữ Vũ Y đưa tay lau đi dòng lệ trên mặt Hạ Nông, nhẹ nhàng nói: "Muội muội ngốc ngươi nghĩ đi đâu vậy, chủ nhân yêu mến ngươi còn không hết, có khi nào lại chán ghét ngươi chứ? Ta đây không phải là thị nữ của người mà cũng lưu lại, còn có Thanh Ảnh với Toa Toa cũng ở Ma giới mà, chúng ta đích thực là những bảo bối trân quí nhất của chủ nhân!"
Hạ Nông nhẹ nhàng dựa vào lòng ngực mềm mại của Vũ Y, nói: "Những gì tỉ nói, ta đều hiểu rất rõ ràng. Ta cũng biết chàng đối với chúng ta rất thương yêu quí trọng, nhưng chàng đi lâu như vậy, nô gia rất là nhớ chàng."
Trong mắt Vũ Y hiện lên vẻ mông lung lẫn tương tư, lẩm bẩm: "Ta cũng rất nhớ chủ nhân, rất nhớ, rất nhớ. Mặc dù ta cùng chàng tâm linh liên thông nhưng hai người lúc này ở hai thế giới khác biệt nên không cách nào liên lạc được, cảm giác này làm ta càng nhớ chủ nhân, hi vọng người sẽ sớm trở về một chút…"
Hạ Nông ngẩng đầu nhìn quang mang ảm đạm trên không trung của Ác Ma Hắc Nhật, nói: "Đúng vậy, hi vọng chàng sẽ về sớm, sẽ về sớm…"
Lúc này trên bầu trời xuất hiện một bóng đen nhỏ nhanh chóng hướng về phía các nàng bay tới, chỉ trong nháy mắt đã hiện ra là một con Phi long kiện tráng trên bầu trời, nhẹ nhàng thu cánh lại hạ xuống.
Một đại hán trên người vận hắc sắc khải giáp từ trên lưng phi long tiến đến trước mặt hai nàng, quì xuống nói: "Thuộc hạ tham kiến hai vị tiểu thư."
Vũ Y nói: "Thế nào, có việc gì không?"
Hắc khải đại hán nói: "Khởi bẩm tiểu thư, theo thám tử hồi báo, công chúa thiên giới Lâm Toa vừa đi tới Ma Giới, Thanh Ảnh tiểu thư sợ nàng ta sẽ có hành động, nên lệnh cho thuộc hạ bẩm báo với nhị vị tiểu thư mời các người về doanh trại nói chuyện."
Vũ Y, Hạ Nông hai người nhìn nhau, nắm tay cùng bay lên, hắc khải đại hán cũng lên lưng phi long đằng không bay đi.
Tại Ma giới, trong suất trướng của quân tiên phong, Băng Thanh Ảnh, Ô Lan Na Toa với Xích Ảnh, Kha Tát Tư, cùng với tam ma tứớng của "hắc ám long kị binh" lục chiến tướng Lạp Cáp Nhĩ Đặc, hải chiến tướng La Duy bọn họ đều là tụ tập tại Ma Giới tầng thứ nhất cùng tiến hành thương lượng, bên ngoài trướng là quân lính của Ma tộc đều là kiếm bạt cung giương đằng đằng sát khí, toàn thân đều chuẩn bị sẵn sàng xuất chinh.
Vũ Y nhị nữ đến quân doanh liền đi thẳng vào trong, Băng Thanh Ảnh cùng Ô Lan Na Toa thấy vậy liền đứng lên đón tiếp.
Vũ Y nói: "Ta đã biết Lâm Toa công chúa trở lại Ma giới, quân viễn chinh thần tộc bố trí binh lực có gì thay đổi không?"
Thân phận của Vũ Y mặc dù là thị nữ của Ngô Lai, nhưng do kinh nghiệm ngàn năm của nàng rất phong phú cùng với thực lực siêu cường của thiên sứ tám cánh khiến cho địa vị của nàng trong mắt mọi người cũng tương tự Ngô Lai, Ô Lan Na Toa cùng các khuê trung tỷ muội đều xem nàng là đại tỷ, hết thảy sự tình đều là do nàng quyết định.
Băng Thanh Ảnh nói: "Theo như trinh sát của chúng ta báo cáo, quân viễn chinh thần tộc bố trí binh lực không có gì thay đổi, chỉ là Lâm Toa công chúa vừa đến liền ra mệnh lệnh cùng chúng ta giằng co ở xa cũng như đem bộ phận bộ đội biệt kích có lực lượng không nhỏ triệt thoái đại doanh, dường như không muốn công kích chúng ta vậy."
Vũ Y nhíu mày, đang trầm tư vì sao Lâm Toa công chúa lại hành động quái lạ như thế thì Băng Thanh Ảnh đã nhẹ nhàng bước tới, nhỏ giọng nói: "Tỷ, ngươi xem có phải là do tác dụng "Đoạt Hồn" mà Lai đã thi triển trên người Lâm Toa công chúa?"
Về việc Lâm Toa công chúa bị Ngô Lai dung hắc ám hệ ma pháp khống chế tâm linh chỉ có tỉ muội các nàng biết, ngay cả Lạp Cáp Nhĩ Đặc cùng với "Tam Ma tướng" bọn họ cũng hoàn toàn không được tiết lộ, không biết tí nào.
Vũ Y nói: "Có lẽ là như thế, ta đối với Đoạt Hồn cũng không có rõ ràng lắm, muội là người lập khế ước với Lộ Tây Pháp đại nhân, đối với hắc ám ma pháp hiểu rất rõ, muội cho rằng thế nào?" Bạn đang đọc chuyện tại truyenbathu.vn
Băng Thanh Ảnh nói: "Tuyệt đại đa số tinh lực của ta đều dùng cho thủy hệ ma pháp, hắc ám ma pháp ta cũng hiểu biết rất nông cạn, theo ta được biết, người bị trúng "Đoạt Hồn" thì tính cách, trí tuệ, lực lượng không có gì thay đổi nhưng lại trở thành nô lệ của người, lúc này Lâm Toa công chúa đại khái vì mối quan hệ này, cho nên không có xem chúng ta là địch nhân, dù sao chúng ta cũng đều là nữ nhân mà."
"Tam Ma tướng" bọn họ ở đây, đối với vấn đề này cũng không tiện nhiều lời, sau khi Vũ Y cùng họ thương lượng sơ qua một hồi các phương án họ liền cáo từ rời đi.
Lạp Cáp Nhĩ Đặc sau khi rời khỏi suất trướng liền trực tiếp đi về trướng mạc của mình, bởi vì ở nơi đó có một vị thiên sứ xinh đẹp kiều diễm đang đợi hắn trở về.
Từ khi Lạp Cáp Nhĩ Đặc trở về Ma Giới cho đến nay, Địch Lệ vẫn thường ở trong trướng ít khi ra ngoài, Lạp Cáp Nhĩ Đặc hiểu được tâm tình của nàng, dù sao nàng vẫn là Diệu Thiên Sứ địch nhân của Ma giới, lại không có được sự trầm tư do trải qua kinh nghiệm vạn năm hay biến chuyển tâm linh như Vũ Y, nàng ở cùng với mình một chỗ đã là rất khó khăn rồi, cho nên đối với nàng cũng không có yêu cầu gì.
Lạp Cáp Nhĩ Đặc thúc thúc…
Một tiếng kêu làm cho Lạp Cáp Nhĩ Đặc dừng bước, hắn nhìn về phía phát ra tiếng kêu thì thấy một gã thiếu niên thân mặc kị sĩ khải giáp, ta cầm một thanh trường thương to lớn đang chạy nhanh về phía mình.
Thiếu niên này tên là Địch Nặc, chính là một trong sáu người đồ đệ mà Ma Thần Vương Ngô Lai đã thu nhận tại Thánh Ma đại lục, nhưng Ngô Lai sau khi trở về Ma Giới lại không phụ trách mà giao cho hắn, thật sự hắn không biết xem y như là đệ tử của "Ma Thần Vương"đại nhân hay là đệ tử của mình nữa.
Địch Nặc, có việc gì không?
"Là vậy, Lạp Cáp Nhĩ Đặc thúc thúc, lần trước người có dạy ta chiêu "Địa lôi thiểm" ta đến giờ vẫn chưa thể sử dụng, mong thúc thúc chỉ bảo thêm."
Địch Nặc nâng kị sĩ trường thương lên cung kính đưa về phía Lạp Cáp Nhĩ Đặc, trường thương này chính là vật dụng của Lạp Cáp Nhĩ Đặc dùng "Ngưng Hồn Thiết" của Ma giới chế tạo, nặng hơn một trăm ba mươi cân. Đối với hắn mà nói thì quả thật quá nặng nhưng đồng thời cũng là công cụ rất tốt để rèn luyện thể lực, hôm nay hắn đã có thể huy vũ trường thương này mà mặt không đỏ, khí không suy rồi.
Lạp Cáp Nhĩ Đặc dễ dàng tiếp nhận trường thương (đối với hắn "Khải Giáp Ma Thương" này nặng hai trăm cân tự nhiên rất nhẹ), sau đó nhẹ thổi một tiếng.
Bóng trắng chợt lóe lên, một con địa long toàn thân màu trắng mập mạp với cái đầu to như là từ không khí hiện ra trước mặt hắn, tốc độ kinh người như thế so với thân hình mập mạp của nó thật là không cân xứng.
Con rồng mập màu trắng này chính là long tộc trưởng lão, đáng thương hôm nay lại trở thành tọa kị của Lạp Cáp Nhĩ Đặc rồi
Lạp Cáp Nhĩ Đặc vỗ vỗ đầu của Đại Bạch nói: "Lão huynh, phiền ngươi chở ta cùng Địch Nặc ra ngoài quân doanh tìm một địa phương trống trải."
Đại Bạch chớp chớp mắt ra điều kiện: "Một thùng Ma Hoa Tửu chế từ Ma giới thực nhân hoa, nếu không ta không đi!"
Lạp Cáp Nhĩ Đặc vừa tức vừa buồn cười trừng mắt nhìn nó nói: "Được, cũng được! Bất quá ngươi không thể yêu cầu thêm, nếu không cơm ăn hai ngày cũng không có nữa đâu."
Dù sao nó cũng là trưởng lão long tộc, là Thánh Long trên tám ngàn tuổi, để nó trở thành tọa kị của mình thật sự cũng là ủy khuất cho nó rồi, nên Lạp Cáp Nhĩ Đặc đối với nó luôn là hữu cầu tất ứng, Đại Bạch cũng thừa cơ yêu cầu được ăn nhiều hơn, nên thân hình vốn mập mạp của nó đến nay càng có vẻ phì nộn.
Lạp Cáp Nhĩ Đặc cùng Địch Nặc ngồi trên lưng Đại Bạch, Đại Bạch niệm long ngữ ma pháp chú văn phi tường thuật, lập tức thân hình Đại Bạch bay lên trời.
Đại Bạch mang theo Lạp Cáp Nhĩ Đặc cùng Địch Nặc hướng về phía Địch Lệ trên không vẫy chào, sau đó bay thẳng ra ngoài quân doanh.
Bình luận truyện