Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu

Chương 29



Trải qua một đêm ầm ĩ, mọi chuyện cuối cùng cũng bình ổn, có điều lúc ba nam nhân biết Kỷ Tiếu Nhan là bị hiệu trưởng đại nhân sai đi ‘sắc dụ’ Nhạc Húc Phong, trên mặt đều lộ ra một vẻ, không khác gì hũ tương(mọi người hãy tưởng tượng đến cái màu nâu nâu vàng vàng của tương đậu ấy), Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ tức giận nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt Nhạc Húc Phong cũng đỏ cam vang lục thanh lam tím, biến hóa không ngừng, Thượng Đế a Thượng Đế a, y bây giờ cuối cùng đã biết vì sao Kỷ Tiếu Nhan lại mặc một bộ nội y trong suốt gợi cảm đi ra……

Còn có động tác câu nhân cùng lời nói, đều là được dạy sao? Người này cư nhiên có thể làm hiệu trưởng, căn bản là đầu độc thanh thiếu niên!

Vốn trong lòng Nhạc Húc Phong âm trầm nghĩ nên trả thù y thế nào, nhưng lại nghĩ, nếu không phải vì vậy, chỉ sợ chính mình căn bản không có cơ hội nhìn thấy Kỷ Tiếu Nhan mê người đi?

Bây giờ nhớ lại khung cảnh đó vẫn còn nhiệt huyết dâng trào từng đợt từng đợt……

Ân, ân, hình như mình cũng bị đầu độc rồi

Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ lại hận không thể đem hiệu trưởng đại nhân quăng vào chảo dầu, tối hôm nay đã gây sức ép với hai người bọn họ.

Đầu tiên là gọi điện cho cha mẹ bọn họ, nói dối một đống, nói cái gì mà hai tên tiểu tử làm to bụng con nhà người ta, trước mắt không biết đứa nhỏ là của ai, hại cha Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ đổ mồ hôi lạnh, cùng cấp tốc hạ lệnh, dùng vệ sĩ ép hai người trở về thẩm vấn bí mật.

Cả đêm chịu nghiêm hình bức cung, cuối cùng lúc hai bên rốt cục làm rõ mọi chuyện là hiểu lầm, liền nhận được tin nhắn nói Nhạc Húc Phong đang ‘cường bạo’ Kỷ Tiếu Nhan……..

Dọa bọn họ phóng xe như tên bắn, giấy phạt tiền cả một xấp, sau đó liều mạng vọt đến phát hiện ra màn này.

Người khởi xướng cư nhiền trốn dưới giường Kỷ Tiếu Nhan xem kịch vui!

Sâm Bân, Đỗ Linh Vũ, Nhạc Húc Phong trong đầu chỉ có một ý niệm, không cho y chết, tuyệt đối không thể!

Vì thế, vào lúc rạng sáng, Sâm Bân nắm cổ áo hiệu trưởng đại nhân, Đỗ Linh Vũ gọi điện tìm đến một cô em tiếp viên, Nhạc Húc Phong rót hết vào mồm y một lọ xuân dược………

Sau đó ba người lái xe, đem hiệu trưởng đại nhân bị cô em tiếp viên câu dẫn mà không khống chế nổi mình, có phản ứng đến trước cửa nhà y, để vợ y vừa vặn nhìn thấy!

………..

Chuyện sau đó chính là, mãi một tháng sau khi đại hội thể thao chấm dứt, hiệu trưởng đại nhân mới chống gậy, trên đầu quấn đầy băng gạc, run rẩy lên trao giải cho học sinh……..

Đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.

Ba người trả thù hiệu trưởng đại nhân hồ nháo xong, tiếp đến chính là dạy dỗ Kỷ Tiếu Nhan.

Ngày hôm sau sự kiện sắc dụ, Kỷ Tiếu Nhan quy củ ngồi trong văn phòng của Đỗ Linh Vũ, đối diện với ba nam nhân: Sâm Bân, Đỗ Linh Vũ, Nhạc Húc Phong.

Thẩm vấn chính thức bắt đầu, Đỗ Linh Vũ vẫn là nhẹ nhẹ nhàng nhàng nói: “Tiếu Nhan, cậu cũng là một người lớn, sao lại có thể không biết phân biệt thị phi? Lời nói của hiệu trưởng đại nhân là không thể nghe, cậu phải có khả năng phán đoán của chính mình, về sau không bao giờ….. được như vậy nữa.”

Kỷ Tiếu Nhan cúi đầu, lầu bầu một câu: “Cũng không phải lỗi của tôi.”

“Ân?” Nhạc Húc Phong vẫn nghiêm mặt quay đầu lại, cường thế nghiêm khắc như cũ: “Cậu nói cái gì?”

“Tuy là em có ý đồ, nhưng thầy sao lại nhanh như vậy liền mắc câu? Thật là………”

“Cậu!”

Nhạc Húc Phong tức đến xanh cả mặt, Kỷ Tiếu Nhan còn tiếp tục lải nhải: “Vốn em còn nghĩ sắc dụ khó lắm, hiện tại xem ra tùy tiện liền thành công mà…….”

Khuôn mặt băng sơn của Nhạc Húc Phong nứt ra một lỗ, nửa ngày nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiên lợi phun ra một chữ: “Cậu…….”

Đỗ Linh Vũ mỉm cười một chút, ra hòa giải: “Khụ khụ, kỳ thật, ý chúng ta là nói về sau cậu không thể nghe lời sai bảo của người khác….. Ách, căn bản là không cần phiền toái như vậy, lúc cậu có nhu cầu liền tới tìm tôi là được rồi, tôi tuyệt đối sẽ cho cậu dục tiên dục tử, khoái hoạt lên thiên đàng.”

“Họ Đỗ mày đừng nói hươu nói vượn!”

Sâm Bân trừng mắt nhìn Đỗ Linh Vũ một cát, sau đó gắt gao nhìn thẳng Kỷ Tiếu Nhan, nói ra từng chữ một: “Đừng quên tôi đã nói với cậu, cậu sớm muộn gì cũng là người của tôi, nếu cậu dám cùng tên đàn ông khác cấu kết làm bậy, tôi trước giết cả nhà hắn!”

“Chẳng lẽ mấy người đều thực để ý tới tôi sao?” Kỷ Tiếu Nhan cẩn thận hỏi.

“Vô nghĩa!” Ba nam nhân đồng thanh nói, “Cậu cư nhiên không nhận ra sao?”

“Vậy mấy người đều là đồng tính luyến ái sao?”

Im ắng……

Sâm Bân hừ một tiếng: “Không phải.”

Đỗ Linh Vũ bất đắc dĩ buông tay, “Tôi cũng không phải.”

Nhạc Húc Phong trầm mặc nửa ngày, mới nói: “Xem như không phải.”

Tuy đã đoán được trước, trong lòng Kỷ Tiếu Nhan vẫn có chút mất mác, có điều cậu vẫn thản nhiên, “Mấy người nhìn cho kỹ, tôi là đàn ông con trai hàng thật giá thật, hơn nữa tôi cũng không phải đồng tính luyến ái, tôi thích phụ nữ!”

Ba người đều không mở miệng, đây là chuyện đã sớm biết a……. Chính vì vậy nên mới phiền toán!

Kỷ Tiếu Nhan nhìn nhìn người này rồi lại nhìn nhìn người kia, lần lượt nhìn cả ba người họ vài lần, thở dài, tự nhiên nói: “Thật sự không biết mấy người đang làm cái gì, tất cả đều quái lạ, tôi không phải nữ, mấy người cũng không phải đồng tính luyến ái, mà mấy người lại như thế, cũng chỉ có một cách giải thích!”

“Gì?”

“Mấy người đều rất muốn làm bạn tốt của tôi có phải không?”

“………..”

Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy bản thân nghĩ thông rồi, vui vẻ vỗ tay, chỉ vào Nhạc Húc Phong đã muốn tuyệt vọng: “Mặt băng sơn vạn năm, người máy sắt thép……. Tuy lạnh như băng nhưng em biết thầy rất quan tâm em, mặt khác, bộ dạng cũng không tệ lắm ”

Kế tiếp là nhìn Đỗ Linh Vũ: “Học trưởng sao……… Bại gia chi tử! Đại sắc lang! Luôn khi dễ tôi! Người xấu! Bất quá bộ dạng anh cũng rất được ”

Cuối cùng là nhìn đến Sâm Bân, “Anh sao………” Kỷ Tiếu Nhan nhớ lại mấy chuyện đáng giận, khẩu khí có chút ê ẩm: “Cuồng bạo lực, đầu ngoài hành tinh, còn là tên đại lừa đảo! Có điều anh biết chơi game….. Bộ dạng cũng rất tuấn tú ”

“Xem ra, cho mấy người làm bạn thân của tôi cũng không đáng sợ cho lắm……..”

Yên lặng……. Yên lặng……… Gió lạnh thổi qua………

Nhịn.

Nhịn.

Nhịn.

Thanh âm Sâm Bân lộ ra vẻ lo lắng âm trầm: “Biết chơi game…….. Ưu điểm của tôi là vậy sao?”

Đỗ Linh Vũ cười tươi sáng lạn, “Sắc lang……. Người xấu……. Chưa từng có ai nói tôi như vậy……..”

Nhạc Húc Phong cuối cùng cũng mở miệng: “Cái gì mà mặt băng sơn vạn năm?”

…………….

“Đầu ngoài hành tinh? Con mẹ nó! Lại còn nói quả đầu tám vạn của tôi là đầu ngoài hành tinh!”

“Nga Bản công tử hóa ra là bại gia chi tử a Thật là đánh giá thú vị a Ha ha ”

“Ai có thể giải thích cho tôi người máy sắt thép không? Ân?”

Tâm trạng của ba người đã tới cực hạn, xoát một cái cùng nhìn chằm chằm Kỷ Tiếu Nhan.

“Mấy người……. Mấy người……… Bình tĩnh………. Tôi cũng chỉ ăn ngay nói thật thôi mà…….” Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy đại sự không ổn, cười xua xua tay, “Đừng xúc động a…… Mấy người không phải bạn tốt của tôi sao……..”

“Đúng vậy, cậu ta vừa rồi nói chúng ta làm bạn thân của cậu ta không phải thực dọa người, có phải không?” Đỗ Linh Vũ cười nói ra một câu còn độc hơn dao.

“Hừ, cậu ta còn nói bộ dạng chúng ta không tồi nữa!” Bộ dạng Sâm Bân miễn cưỡng, lại nguy hiểm như sói.

Ba người cùng đứng lên, Kỷ Tiếu Nhan bị dọa ngồi xuống, Nhạc Húc Phong nắm bả vai, đẩy kính mắt, lạnh lùng lên tiếng, thanh âm duyên dáng như đàn hạc.

“Kỷ Tiếu Nhan, cậu cần được dạy dỗ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện