Ta Là Một Tên Trộm
Chương 4: Tân Thủ Thôn Số 110
Mộ Dung Tiểu Thiên nói xong, không hề để ý tới ý dâm của Dương Tùng, cầm lấy toàn bộ đầu khôi đưa lên đầu. Chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại, không nhìn thấy một cái gì, thanh âm của hệ thống vang lên bên người:
- Hoan nghênh ngài đã gia nhập vào hành trình [Vận Mệnh], một khi như vậy ngài đã trở thành một thành viên của [Vận Mệnh], ngài lựa chọn [Vận Mệnh], [Vận Mệnh] cũng sẽ lựa chọn ngài, một khi xác định, bất luận người nào cũng không thể thay đổi, không thể đánh cắp, ngài xác định lựa chọn không?
- Xác định! ~ Mộ Dung Tiểu Thiên trả lời.
- Vân tay đã kiểm nghiệm xong, thủ tục hoàn tất….
- Mống mắt đã kiểm nghiệm xong, thủ tục hoàn tất…
- DNA đã kiểm nghiệm xong, thủ tục hoàn tất.
……
- Chúc mừng ngài, tài khoản của ngài đã được xác định, thời gian trò chơi bắt đầu còn có vài phút nữa, mong ngài kiên nhẫn chờ đợi.
10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1 Trò chơi bắt đầu.
Ánh sáng trắng lóe lên, trước mắt Mộ Dung Tiểu Thiên một khoảng sáng ngời, bản thân mình đang ngồi trên một thảo nguyên xanh tươi bát ngát mênh mông. Trời xanh, mây trắng, dãy nũi xa xa, đàn đàn ngưu dương, cấu thành một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Gió nhẹ thổi qua thảo nguyên, cảnh xuân tươi đẹp.
- Xin chào, ta là tiếng nói của trí não trong [Vận Mệnh], mời ngài chọn tên gọi trong game.
Một thiên sứ xinh đẹp hiện ra trước mắt Mộ Dung Tiểu Thiên, thanh âm tuyệt vời như tiếng đàn làm say mê tâm trí hắn.
Ánh mắt Mộ Dung Tiểu Thiên trong nháy mắt tiếp xúc với trí não, bao nhiêu đau đớn bấy lâu chôn dấu trong lòng nhiêu năm nay lại chợt hiện lên.
Nhã Thi? Tiếng nói của trí não sao mà giống của Nhã Thi ngày xưa thế. Tình cảm ngày xưa kéo Mộ Dung Tiểu Thiên trở về mười bốn năm trước, đó là lần đầu tiên hắn gặp gỡ Nhã Thi…
“Đánh chết hắn…”
“Đánh đi.”
“Tuổi còn nhỏ mà không chịu học hành, lại chỉ học đi ăn trộm đồ của người ta.”
“Đúng đúng, phải giáo huấn tên trộm này một trận.”
Một đám người vây quang Mộ Dung Tiểu Thiên lúc đó mới mười bốn tuổi không ngừng đánh đập.
Mộ Dung Tiểu Thiên thân thể cuộn tròn nằm trên mặt đất, hai tay ôm chặt lấy đầu, cắn chặt răng, mặc cho đám người này đánh không ngừng, cũng không kêu lên một tiếng.
“Các người đừng đánh nữa.” Một thanh âm sợ hãi làm đám người thức tỉnh.
“Quên đi, đừng đánh nữa, không thì chết người đó.” Một nam nhân lớn tuổi nói với mọi người: “Tất cả mọi người trở về đi, xem ra tiểu tử này cũng đáng thương lạ, lần này tạm tha cho hắn đi.”
Đám người chậm rãi rời đi, Mộ Dung Tiểu Thiên gian nan đứng lên, tuổi đời còn nhỏ nhưng trong mắt hiện lên vẻ đau thương cùng cô tịch.
“Trên đầu anh chảy máu kìa.” Thanh âm khiếp sợ kêu lên, cô gái rụt rè đưa tới cho Mộ Dung Tiểu Thiên một chiếc khăn tay màu trắng như tuyết: “Lau máu đi, anh, vì sao anh lại đi lấy trộm đồ của người khác vậy?”
Mộ Dung Tiểu Thiên lạnh lẽo đẩy tay cô gái ra, xoay người gian nan bước đi. Bước ra hai bước, đột nhiên quay đầu lại, ưu thương, bất đắc dĩ, rồi lại không cam lòng lớn tiếng nói với cô gái: “Ta là một tên trộm, nhưng làm người không ai muốn sinh ra đã là tên trộm đâu chứ?”
- Người chơi danh xưng: Ta Là Một Tên Trộm, có thể sử dụng, đã xác định, mời lựa chọn nghề nghiệp.
Thanh âm êm ái của trí não vang lên.
- Cái gì? Cái gì? Cô nói cái gì, cô nói tên của ta gọi là gì?
Mộ Dung Tiểu Thiên giật mình từ trong mộng tỉnh lại.
- Ta Là Một Tên Trộm à!
Trí não nghịch ngợm nhắc lại.
Mộ Dung Tiểu Thiên trên trán hiện lên một tia hắc tuyến, cuống quít cầu xin:
- Thiên sứ xinh đẹp, cái này không tính, có thể đổi lại danh xưng cho ta được không?
Trí não khẽ lắc đầu:
- Thực xin lỗi, [Vận Mệnh] không giống các trò chơi khác, một khi đã xác định số liệu thì không có biện pháp gì thay đổi.
Mộ Dung Tiểu Thiên hối hận cũng không còn cách nào, đành phải chịu không biết làm sao: “Đều tự trách mình không cẩn thận thôi.”
- Mời ngài lựa chọn nghề nghiệp.
- Chiến sĩ!~ Mộ Dung Tiểu Thiên bất đắc dĩ trả lời.
- Nghề nghiệp của ngài đã xác định, căn cứ vào số hiệu ngài đăng kí sắp xếp, ngài sinh ra ở Tân thủ thôn số 110.
- Trời ơi, trời ạ, ngài không phải đang đùa giỡn ta chứ.
Mộ Dung Tiểu Thiên sắc mặt bi thiết thốt ra tiếng, buồn bực tới cực điểm:
- Thiên sứ xinh đẹp, đáng yêu, xinh đẹp, hào phóng, thiện lương, MM(muội muội), van xin ngài, cho ta sinh ra ở nơi khác đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên vừa loạn hô, vừa không ngừng vái lạy.
Trí não bị hành động của Mộ Dung Tiểu Thiên chọc cười:
- Ngài… người này cũng thật quái dị, sinh ra ở nơi nào có quan hệ gì, tất cả tân thủ thôn này đều giống nhau tất cả mà.
Mộ Dung Tiểu Thiên nhấc tay che lại khuôn mặt đau khổ của mình nói:
- 110 là số của cảnh sát mà, ngài đem ta một tên có danh xưng là Ta Là Một Tên Trộm tới đây, không phải là muốn ta ra làm sao mà ra ngoài được đây.
- Khanh khách, khanh khách!~ trí não cười run rẩy cả người, lắc đầu nói:
- Ta thực đồng tình với ngài, nhưng là số liệu không thể thay đổi. Như vậy đi, xem ra ngài thấy ta thì thất hồn lạc phách mới đọc sai danh xưng, ta có thể cho phép trong phạm vi có thể, có thể nói cho ngài biết một số tư liệu liên quan tới [Vận Mệnh], ngài có gì muốn hỏi cứ hỏi ta.
- Ta muốn thần khí.
Mộ Dung Tiểu Thiên nói chuyện, thanh âm có chút run rẩy:
- MM xinh đẹp, nói cho ta biết phải lấy thần khí như thế nào. Cho ta thần khí, đừng nói tên là Ta Là Một Tên Trộm, dù kêu là Ta Đây Trời Sinh Là Tên Trộm, ta cũng đồng ý.
- Có thể sao!~ thiên sứ xinh đẹp huy huy đôi cánh, hình ảnh như phiêu miểu tiên tử trổ mã phong trần, siêu trần thoát tục.
- Thật sự?~ Mộ Dung Tiểu Thiên con mắt tỏa sáng ngời, như ngôi sao sáng tỏa trong bầu trời đêm vậy.
- Trên người Boss siêu cấp LV 99, cứ tới lấy đi.
- Ngài nói vậy không phải đùa giỡn ta sao.
Mộ Dung Tiểu Thiên tâm như diều đứt dây, càng thổi càng thấp, rõ ràng đã đặt mông ngồi xuống đất, buồn bực thở dài:
- Hoa không phải hoa, sương không phải sương, đi cũng không biết làm sao, ở lại cũng không biết làm thế nào, đi hay lưu lại thật bất đắc dĩ à.
- Nhìn không ra, ngài vẫn còn rất có tài à.- Có tài, tài gì? Tài quan tài thì có.
Mộ Dung Tiểu Thiên trừng mắt nhìn:
- MM, đừng có khen đểu ta nha? Ta chưa tốt nghiệp trung học, một tên lưu manh thuần thất học nhất à.
- Thất học nhìn không ra, nhưng lưu manh thì đúng là có chút.
Trí não cất tiếng cười như chuông bạc:
- Nói mau, còn vấn đề gì, không đúng sự thật…
- Được rồi!~ Mộ Dung Tiểu Thiên cắt ngang tiếng nói của trí não, từ mặt đất đứng lên:
- Ta thận trọng, thập phần thận trọng, vô cùng thận trọng hỏi ngài hai vấn đề này, hy vọng lần này ngài không đùa giỡn ta nữa.
- Ngài nói!
- Thứ nhất, danh vọng có lợi ích gì? Thêm điểm như thế nào. Thứ hai, chức vị tăng lên như thế nào? Tăng lên có chỗ tốt gì?
- Mua các cửa hàng, đất đai ở trong các thành phố lớn trong [Vận Mệnh] đều phải có danh vọng nhất định. Danh vọng có rất nhiều phương pháp để kiếm thêm, tỷ như phát hiện ra bản đồ bị che dấu, người thứ nhất giết sạch Boss, cùng với việc hoàn thành các nghề nghiệp che dấu,…đều có thể dành được danh vọng. Chức vị đạt được được quyết định bởi số hero mà người chơi được phép mang theo. Mang theo càng nhiều hero thì chức vị ngày càng cao. Chức vị đối với người chơi có hai ưu đãi lớn: thứ nhất. người chơi có chức vị càng cao, ở các cửa hàng NPC trong các thành phố lớn mua vật phẩm càng được tiện nghi; thứ hai, các hội trưởng đại bang hội chức vị càng cao, trong chiến tranh các bang hội có khả năng mua được càng nhiều NPC binh lính hơn.
Trí não trả lời xong, tinh nghịch nháy mắt vài cái với Mộ Dung Tiểu Thiên nói:
- Kỳ thật, hai vấn đề yêu cầu của ngài, có thể tìm được trên trang web chính thức của [Vận Mệnh].
- Ta ngã!~ Mộ Dung Tiểu Thiên thật muốn dùng hai chân mình đá vài cái, đương nhiên, nếu có thể thì mới nói.
- Ngài đã có tên, nghề nghiệp cũng đã xác định, xin hỏi ngài điều chỉnh dung mạo trong trò chơi như thế nào?
- Hạ xuống 100 phần còn có 10 đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên ngẫm lại trả lời.
- Dung mạo đã điều chỉnh thành công, xin hỏi ngài có muốn tiến vào trò chơi hay không?
- Không cần, ta còn phải tới chính phủ nhân dân đòi lại công đạo danh xưng trong trò chơi nữa.
Mộ Dung Tiểu Thiên vẻ mặt uể oải, tự giễu trêu chọc.
- Tốt lắm, khi ngài login lại, sẽ trực tiếp tiến vào trò chơi, chúc ngài có một lữ trình với [Vận Mệnh] vui vẻ.
Tiếng nói của trí não vừa dứt, Mộ Dung Tiểu Thiên trước mắt liền tối sầm lại, rời khỏi trò chơi?
Ta Là Một Tên Trộm - Quyển 1: Thương Mang
- ---------
Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử:))
- Hoan nghênh ngài đã gia nhập vào hành trình [Vận Mệnh], một khi như vậy ngài đã trở thành một thành viên của [Vận Mệnh], ngài lựa chọn [Vận Mệnh], [Vận Mệnh] cũng sẽ lựa chọn ngài, một khi xác định, bất luận người nào cũng không thể thay đổi, không thể đánh cắp, ngài xác định lựa chọn không?
- Xác định! ~ Mộ Dung Tiểu Thiên trả lời.
- Vân tay đã kiểm nghiệm xong, thủ tục hoàn tất….
- Mống mắt đã kiểm nghiệm xong, thủ tục hoàn tất…
- DNA đã kiểm nghiệm xong, thủ tục hoàn tất.
……
- Chúc mừng ngài, tài khoản của ngài đã được xác định, thời gian trò chơi bắt đầu còn có vài phút nữa, mong ngài kiên nhẫn chờ đợi.
10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1 Trò chơi bắt đầu.
Ánh sáng trắng lóe lên, trước mắt Mộ Dung Tiểu Thiên một khoảng sáng ngời, bản thân mình đang ngồi trên một thảo nguyên xanh tươi bát ngát mênh mông. Trời xanh, mây trắng, dãy nũi xa xa, đàn đàn ngưu dương, cấu thành một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Gió nhẹ thổi qua thảo nguyên, cảnh xuân tươi đẹp.
- Xin chào, ta là tiếng nói của trí não trong [Vận Mệnh], mời ngài chọn tên gọi trong game.
Một thiên sứ xinh đẹp hiện ra trước mắt Mộ Dung Tiểu Thiên, thanh âm tuyệt vời như tiếng đàn làm say mê tâm trí hắn.
Ánh mắt Mộ Dung Tiểu Thiên trong nháy mắt tiếp xúc với trí não, bao nhiêu đau đớn bấy lâu chôn dấu trong lòng nhiêu năm nay lại chợt hiện lên.
Nhã Thi? Tiếng nói của trí não sao mà giống của Nhã Thi ngày xưa thế. Tình cảm ngày xưa kéo Mộ Dung Tiểu Thiên trở về mười bốn năm trước, đó là lần đầu tiên hắn gặp gỡ Nhã Thi…
“Đánh chết hắn…”
“Đánh đi.”
“Tuổi còn nhỏ mà không chịu học hành, lại chỉ học đi ăn trộm đồ của người ta.”
“Đúng đúng, phải giáo huấn tên trộm này một trận.”
Một đám người vây quang Mộ Dung Tiểu Thiên lúc đó mới mười bốn tuổi không ngừng đánh đập.
Mộ Dung Tiểu Thiên thân thể cuộn tròn nằm trên mặt đất, hai tay ôm chặt lấy đầu, cắn chặt răng, mặc cho đám người này đánh không ngừng, cũng không kêu lên một tiếng.
“Các người đừng đánh nữa.” Một thanh âm sợ hãi làm đám người thức tỉnh.
“Quên đi, đừng đánh nữa, không thì chết người đó.” Một nam nhân lớn tuổi nói với mọi người: “Tất cả mọi người trở về đi, xem ra tiểu tử này cũng đáng thương lạ, lần này tạm tha cho hắn đi.”
Đám người chậm rãi rời đi, Mộ Dung Tiểu Thiên gian nan đứng lên, tuổi đời còn nhỏ nhưng trong mắt hiện lên vẻ đau thương cùng cô tịch.
“Trên đầu anh chảy máu kìa.” Thanh âm khiếp sợ kêu lên, cô gái rụt rè đưa tới cho Mộ Dung Tiểu Thiên một chiếc khăn tay màu trắng như tuyết: “Lau máu đi, anh, vì sao anh lại đi lấy trộm đồ của người khác vậy?”
Mộ Dung Tiểu Thiên lạnh lẽo đẩy tay cô gái ra, xoay người gian nan bước đi. Bước ra hai bước, đột nhiên quay đầu lại, ưu thương, bất đắc dĩ, rồi lại không cam lòng lớn tiếng nói với cô gái: “Ta là một tên trộm, nhưng làm người không ai muốn sinh ra đã là tên trộm đâu chứ?”
- Người chơi danh xưng: Ta Là Một Tên Trộm, có thể sử dụng, đã xác định, mời lựa chọn nghề nghiệp.
Thanh âm êm ái của trí não vang lên.
- Cái gì? Cái gì? Cô nói cái gì, cô nói tên của ta gọi là gì?
Mộ Dung Tiểu Thiên giật mình từ trong mộng tỉnh lại.
- Ta Là Một Tên Trộm à!
Trí não nghịch ngợm nhắc lại.
Mộ Dung Tiểu Thiên trên trán hiện lên một tia hắc tuyến, cuống quít cầu xin:
- Thiên sứ xinh đẹp, cái này không tính, có thể đổi lại danh xưng cho ta được không?
Trí não khẽ lắc đầu:
- Thực xin lỗi, [Vận Mệnh] không giống các trò chơi khác, một khi đã xác định số liệu thì không có biện pháp gì thay đổi.
Mộ Dung Tiểu Thiên hối hận cũng không còn cách nào, đành phải chịu không biết làm sao: “Đều tự trách mình không cẩn thận thôi.”
- Mời ngài lựa chọn nghề nghiệp.
- Chiến sĩ!~ Mộ Dung Tiểu Thiên bất đắc dĩ trả lời.
- Nghề nghiệp của ngài đã xác định, căn cứ vào số hiệu ngài đăng kí sắp xếp, ngài sinh ra ở Tân thủ thôn số 110.
- Trời ơi, trời ạ, ngài không phải đang đùa giỡn ta chứ.
Mộ Dung Tiểu Thiên sắc mặt bi thiết thốt ra tiếng, buồn bực tới cực điểm:
- Thiên sứ xinh đẹp, đáng yêu, xinh đẹp, hào phóng, thiện lương, MM(muội muội), van xin ngài, cho ta sinh ra ở nơi khác đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên vừa loạn hô, vừa không ngừng vái lạy.
Trí não bị hành động của Mộ Dung Tiểu Thiên chọc cười:
- Ngài… người này cũng thật quái dị, sinh ra ở nơi nào có quan hệ gì, tất cả tân thủ thôn này đều giống nhau tất cả mà.
Mộ Dung Tiểu Thiên nhấc tay che lại khuôn mặt đau khổ của mình nói:
- 110 là số của cảnh sát mà, ngài đem ta một tên có danh xưng là Ta Là Một Tên Trộm tới đây, không phải là muốn ta ra làm sao mà ra ngoài được đây.
- Khanh khách, khanh khách!~ trí não cười run rẩy cả người, lắc đầu nói:
- Ta thực đồng tình với ngài, nhưng là số liệu không thể thay đổi. Như vậy đi, xem ra ngài thấy ta thì thất hồn lạc phách mới đọc sai danh xưng, ta có thể cho phép trong phạm vi có thể, có thể nói cho ngài biết một số tư liệu liên quan tới [Vận Mệnh], ngài có gì muốn hỏi cứ hỏi ta.
- Ta muốn thần khí.
Mộ Dung Tiểu Thiên nói chuyện, thanh âm có chút run rẩy:
- MM xinh đẹp, nói cho ta biết phải lấy thần khí như thế nào. Cho ta thần khí, đừng nói tên là Ta Là Một Tên Trộm, dù kêu là Ta Đây Trời Sinh Là Tên Trộm, ta cũng đồng ý.
- Có thể sao!~ thiên sứ xinh đẹp huy huy đôi cánh, hình ảnh như phiêu miểu tiên tử trổ mã phong trần, siêu trần thoát tục.
- Thật sự?~ Mộ Dung Tiểu Thiên con mắt tỏa sáng ngời, như ngôi sao sáng tỏa trong bầu trời đêm vậy.
- Trên người Boss siêu cấp LV 99, cứ tới lấy đi.
- Ngài nói vậy không phải đùa giỡn ta sao.
Mộ Dung Tiểu Thiên tâm như diều đứt dây, càng thổi càng thấp, rõ ràng đã đặt mông ngồi xuống đất, buồn bực thở dài:
- Hoa không phải hoa, sương không phải sương, đi cũng không biết làm sao, ở lại cũng không biết làm thế nào, đi hay lưu lại thật bất đắc dĩ à.
- Nhìn không ra, ngài vẫn còn rất có tài à.- Có tài, tài gì? Tài quan tài thì có.
Mộ Dung Tiểu Thiên trừng mắt nhìn:
- MM, đừng có khen đểu ta nha? Ta chưa tốt nghiệp trung học, một tên lưu manh thuần thất học nhất à.
- Thất học nhìn không ra, nhưng lưu manh thì đúng là có chút.
Trí não cất tiếng cười như chuông bạc:
- Nói mau, còn vấn đề gì, không đúng sự thật…
- Được rồi!~ Mộ Dung Tiểu Thiên cắt ngang tiếng nói của trí não, từ mặt đất đứng lên:
- Ta thận trọng, thập phần thận trọng, vô cùng thận trọng hỏi ngài hai vấn đề này, hy vọng lần này ngài không đùa giỡn ta nữa.
- Ngài nói!
- Thứ nhất, danh vọng có lợi ích gì? Thêm điểm như thế nào. Thứ hai, chức vị tăng lên như thế nào? Tăng lên có chỗ tốt gì?
- Mua các cửa hàng, đất đai ở trong các thành phố lớn trong [Vận Mệnh] đều phải có danh vọng nhất định. Danh vọng có rất nhiều phương pháp để kiếm thêm, tỷ như phát hiện ra bản đồ bị che dấu, người thứ nhất giết sạch Boss, cùng với việc hoàn thành các nghề nghiệp che dấu,…đều có thể dành được danh vọng. Chức vị đạt được được quyết định bởi số hero mà người chơi được phép mang theo. Mang theo càng nhiều hero thì chức vị ngày càng cao. Chức vị đối với người chơi có hai ưu đãi lớn: thứ nhất. người chơi có chức vị càng cao, ở các cửa hàng NPC trong các thành phố lớn mua vật phẩm càng được tiện nghi; thứ hai, các hội trưởng đại bang hội chức vị càng cao, trong chiến tranh các bang hội có khả năng mua được càng nhiều NPC binh lính hơn.
Trí não trả lời xong, tinh nghịch nháy mắt vài cái với Mộ Dung Tiểu Thiên nói:
- Kỳ thật, hai vấn đề yêu cầu của ngài, có thể tìm được trên trang web chính thức của [Vận Mệnh].
- Ta ngã!~ Mộ Dung Tiểu Thiên thật muốn dùng hai chân mình đá vài cái, đương nhiên, nếu có thể thì mới nói.
- Ngài đã có tên, nghề nghiệp cũng đã xác định, xin hỏi ngài điều chỉnh dung mạo trong trò chơi như thế nào?
- Hạ xuống 100 phần còn có 10 đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên ngẫm lại trả lời.
- Dung mạo đã điều chỉnh thành công, xin hỏi ngài có muốn tiến vào trò chơi hay không?
- Không cần, ta còn phải tới chính phủ nhân dân đòi lại công đạo danh xưng trong trò chơi nữa.
Mộ Dung Tiểu Thiên vẻ mặt uể oải, tự giễu trêu chọc.
- Tốt lắm, khi ngài login lại, sẽ trực tiếp tiến vào trò chơi, chúc ngài có một lữ trình với [Vận Mệnh] vui vẻ.
Tiếng nói của trí não vừa dứt, Mộ Dung Tiểu Thiên trước mắt liền tối sầm lại, rời khỏi trò chơi?
Ta Là Một Tên Trộm - Quyển 1: Thương Mang
- ---------
Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử:))
Bình luận truyện