Ta Là Pháo Hôi Nha

Chương 7: Thế giới hai (1)



Editor: Charon Pluto.

Beta: Leo_Lion_78, Bắc Chỉ.

Trên đại điện trống trải tối tăm, ánh nến lập lòe, dạ minh châu tỏa ánh huỳnh quang.

Ở trung tâm đại điện vốn dĩ không có một bóng người bỗng nhiên thoáng hiện lên một bóng người.

Tô Y một thân hồng y, trường bào dài tay phiêu dật phất qua mặt đất, kéo theo lớp tro bụi.

"Khụ khụ......" Người còn chưa ngồi ổn, đã bị bụi làm cho sặc sụa.

Cô ngước đầu nhìn xung quanh, bốn phía trống rỗng. Đến một cái bóng dáng cũng không thấy. Cửa sổ rách nát, góc tường đều bị nhện, kiến chiếm lấy làm ổ. Tô Y dịch dịch chân, dưới chân cô có một con trùng trăm chân đang sột soạt chạy trốn.

Vốn dĩ nơi này rất âm u lạnh lẽo, hiện tại lại càng thêm âm trầm, quả thực có thể so sánh với Quỷ Phủ. Mà trên thực tế cũng gần giống vậy, rốt cuộc thì địa bàn của một ma đầu, nói ra thì cũng chằng dễ nghe hơn Quỷ Quật* là mấy.

*Quật: hang ổ, địa phận.

Chỗ này là do Tô Y cướp của một đại ma vật. Vốn dĩ tùy tiện ở, cũng không chê bai gì, mà giờ thì sao chứ, đã từng ở biệt thự sống trong căn phòng lớn của loài người, nhìn lại hang ổ của mình, cô lại cảm thấy thật sự có hơi nghèo, không thể lấy ra.

Hơn nữa cô nhớ rõ, dạo trước đánh nơi này, mấy con ma phó bên trong cũng đã quy phục cô. Giờ sao lại thế này, chạy hết rồi?

Tô Y không tiếng động liên lạc với ma phó, hồi lâu mới có một lão ma vật run run xuyên tường tới, hành lễ với cô.

"Bái, bái kiến chủ nhân."

"Ma khác đâu?"

Lão ma phó run giọng nói:

"Chủ nhân bế quan lâu quá, bọn họ không bị áp chế, đều chạy thoát rồi."

Ở Ma giới, loại chuyện kiểu này là bình thường.

Nơi này của bọn họ vẫn luôn lưu truyền một truyền thuyết, vạn năm trước từng xảy ra một đại chiến giữa một vị thần và một vị ma. Hai người đánh đến trời đất u ám, nhưng lại chẳng phân biệt thắng thua. Vì thế liền không đánh nữa, ai về nhà nấy.

Nửa năm sau, vị ma kia trở về địa bàn của mình, nhưng ngay cả cửa động phủ cũng không tìm thấy, hóa ra khi hắn không ở nhà, hang ổ đã bị người khác chiếm mất, ma phó thoát được thì một đứa cũng không còn.

Mà vị thần tiên kia đâu? Trên đường trở về hắn vô tình vào một cấm chế cổ, lạc đường ở trong đó 600 năm mới ra được. Chờ hắn trở lại tiên phủ, tiên hạc ở trước cửa duỗi cánh chim, tiên đồng dâng lên trà nóng vừa mới pha, tiên nga truyền thiệp mời đến, nói Thiên Đế mời chúng tiên Dao Trì thưởng thức ca vũ (múa hát), tiên quân trở về vừa đúng lúc.

Đây là, thần so với ma, tức chết ma.

Tô Y nhíu nhíu mày, ngoại trừ ma phó, thuộc hạ của cô còn có một đám ma tướng.

Ở Ma giới, thực lực của cô có khả năng trở thành người đứng đầu Ma Tôn nhất. Chỉ là Tô Y đánh mệt rồi, không có ý định tiến thêm bước nữa. Mà thủ hạ bên dưới lại không an phận, muốn đi hay ở, cô cũng không hỏi đến.

Hiện tại xem ra, nếu đến cả ma phó cũng chạy trốn thì ma tướng đương nhiên sẽ không ở lại.

"Ta rời đi đã bao lâu rồi?" Tô Y lại hỏi.

Lão ma phó run rẩy giơ ra ba ngón tay.

"Ba mươi năm?" Tô Y nhướng mày.

Thời gian nàng ở trong thế giới tiểu thuyết cũng tầm đó, khó trách động phủ lại rách nát thành như vậy.

Lão ma phó lắc lắc đầu, đang muốn nói chuyện, lại ho khan một hồi.

"Ba năm?" Tô Y lại đoán.

Nếu là ba năm, ma tướng ma phó đi rồi cũng thực bình thường. Trời sinh ma không chịu cưỡng ép, cô không ở đây lâu như vậy, không ai trấn áp chúng, không chạy mới là lạ.

"...... Không" lão ma phó lắc đầu, gian nan nói: "Chủ nhân rời đi ba tháng."

Tô Y đen mặt.

Mới ba tháng, giang sơn của cô đã không còn?!

Cho dù cô Phật (hệ), chuyện này muốn Phật cũng không được. Dù không thể so sánh với Thiên giới, nhưng cũng không thể thấp hơn so với vị ma trong truyền thuyết kia đi? Người ta chí ít còn qua nửa năm, hang ổ mới bị người ta chiếm.

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định: "Thật sự đi hết rồi, một đứa cũng không ở lại?"

"Còn... Khụ khụ... Còn thừa một vị ——" Lão ma phó chậm rãi lắc đầu.

Không chờ hắn nói ra là ai, Tô Y liền hỏi: "Là Ma Lang?"

"Đúng vậy, Lang tướng quân cũng đang bế quan."

Tô Y gật gật đầu, lông mày vốn đang nhăn lại liền buông lỏng ra. Ma khác đi rồi thì đi rồi, Lang của cô còn ở đây là được.

Trải qua chuyện như vậy, vốn dĩ sự phiền muộn khi rời khỏi thế giới tiểu thuyết kia đã phai nhạt nhiều, hiện tại nghĩ lại, có nhiều hồi ức vui sướng tốt đẹp.

Tô Y vẫy tay, để lão ma phó lui xuống. Cô thêm mấy cái cấm chế nữa cho động phủ Ma Lang, để phòng ngừa ma khác quấy rầy, sau đó thay áo liền quần ra cửa.

Xa cách ba tháng, Ma giới vẫn là Ma giới, mỗi ngày đều có ma biến mất, cũng có ma từ trong bóng đêm ra đời.

Ở chỗ này, không có ai là vô tội hay vô hại. Ngay cả lão ma phó còn sót lại, Tô Y cũng ngửi ra một mùi vị của ma vật khác trên người hắn. Rốt cuộc ma phó ở động phủ đã đào tẩu bao nhiêu, có bao nhiêu là vào bụng hắn, cũng còn chưa biết được.

Cá lớn nuốt cá bé, là cách sinh tồn ở Ma giới.

Tô Y ở Ma giới đi dạo một vòng, khi trở về, cô không bất ngờ chút nào khi phát hiện động phủ lại rách nát thêm, cứ như thế, cô hoàn toàn không cần lo lắng có ma khác tới trộm, bởi vì căn bản người ta chướng mắt.

Ma Lang còn chưa xuất quan, Tô Y xem xét liếc mắt một cái, thấy cấm chế hoàn hảo, thì không lo lắng.

Cô trở lại động phủ của mình, lấy ra một vật có hình dạng như la bàn, đây là Luân Hồi Kính, pháp bảo* có thể trợ giúp người tu hành mài giũa tâm cảnh, trong và ngoài kính như hai thế giới, đến thời gian trôi đi cũng khác nhau.

*Pháp bảo: bảo vật có chứa phép thuật, ma thuật.

Đối với người tu hành mà nói, Luân Hồi Kính là bảo vật chỉ có thể gặp không thể cầu, còn với Tô Y thì nó vô dụng, những người khác dùng nó tu luyện, cô dùng nó giết thời gian.

Ngón tay gõ gõ lên kính, một nhúm lông xù xù ánh huỳnh quang hiện lên, chờ định hình, xuất hiện chính là Mao Đoàn, nó là khí linh của Luân Hồi Kính. (khí linh ở đây là linh hồn)

Mao Đoàn dùng ánh mắt như bị phụ lòng u oán nhìn Tô Y.

Tô Y vốn định nói mới bao lâu không gặp, đây là làm sao vậy, sau đó mới nhớ ra, thời gian của cô khác với thời gian của Mao Đoàn. Cô ở Ma giới lượn một vòng, Mao Đoàn ở Luân Hồi Kính lại không biết trải qua bao nhiêu năm, vì thế lương tâm có chút áy náy.

Cô ôm Mao Đoàn vào trong ngực xoa xoa, hiếm khi dỗ dành mà nói: "Đừng tức giận, lần sau mang theo mi bên người."

Gương mặt tròn xoe của Mao Đoàn nghiêm túc ba giây, sau đó liền không nghiêm túc được, bẹp miệng nói: "Đây là tự cô đồng ý đấy, ta chưa nói gì nhé."

"Đúng vậy, là ta nói." Tô Y cười cười.

Mao Đoàn vừa lòng, nháy mắt nói với vẻ lo lắng, không biết móc ra từ đâu một sợi tóc thật dài, màu bạc ánh xanh, nói: "Y Y, thế giới trước của chúng ta có người từ nơi khác đến!"

Tô Y cầm sợi tóc kia nhìn kỹ, rồi lại như suy tư gì đó, "Còn có người từ nơi khác đến, mi không phát hiện ra sao?"

"Ồ......" Mao Đoàn vẻ mặt chột dạ.

Nó đoán người từ ngoài đến là theo sát Tô Y tiến vào, khi đó là lúc nó không phục đại ma vương nhất, cho dù cảm giác được có chút khác thường, nó cũng chỉ nghĩ là do vấn đề của chính mình với đại ma vương, nên không tìm hiểu kỹ, cho đến khi Tô Y thoát khỏi thế giới kia, đối phương mới bại lộ.

"Cái người từ ngoài đến là ai?" Tô Y lại hỏi.

Mao đoàn vội vàng nói: "Chính là Tiêu Ngạn!"

Tô Y ồ một tiếng, hồi lâu vẫn chưa nói chuyện.

Mao Đoàn nhìn sắc mặt của cô, muốn bù lại sai lầm của mình, vì thế lại nói:

"Thế nhưng hắn khác với cô, cô là chủ nhân của Kính Luân Hồi, cho nên có thể bảo trì ký ức với thực lực. Mà hắn thân là kẻ xâm lấn, dưới sự áp chế của chủ nhân, chỉ có thể ngụy trang bản thân thành nhân vật trong sách, nói cách khác, hắn không có ký ức trước kia, ngay cả khi Tiêu Ngạn trưởng thành, cho đến khi cô rời đi thì ký ức của hắn mới có thể trở về."

Tô Y chậm rãi gật đầu.

"Kỳ lạ là, hắn mất nhiều công sức như vậy, nhưng cái gì cũng không làm, ta cũng nhìn ra hắn không có ác ý, nhưng còn tìm trăm phương nghìn kế để xâm lấn, muốn làm cái gì nhỉ?" Mao Đoàn vẻ mặt hoang mang.

Tô Y vẫn chưa trả lời, mà là hỏi: "Giờ hắn rời đi rồi sao?"

Mao Đoàn gật đầu nói: "Đi rồi, ngay trước khi Y Y cô triệu hoán ta."

Tô Y nói: "Mi lại chọn một thế giới thay ta đi."

"A?" Mao Đoàn cả kinh nói: "Bây giờ sao? Chúng ta còn chưa bắt được tên kia mà."

"Không cần bắt hắn." Tô Y đáp.

Mao Đoàn không rõ nguyên do, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời, "Cô muốn cốt truyện như thế nào?"

"Dù sao mi chỉ có thể để người ta làm pháo hôi mài giũa tâm cảnh, cũng không cần cố ý chọn, vẫn tìm nhân vật trùng tên với ta như trước đi." Tô Y tùy ý nói, đồng thời gọi lão ma phó, dặn dò hắn một câu: "Nếu Ma Lang xuất quan, nói cho hắn, ta lại bế quan."

Chờ ma phó lui ra, cô thiết kế cấm chế bảo vệ xong, liền tiến vào thế giới Mao Đoàn chọn.

Sau một thoáng cảm giác lơ lửng trên không, Tô Y đứng vững.

Hiện giờ cô đang ở trong một ngõ nhỏ, trong tay kéo một cái rương hành lý, nhìn kiến trúc xung quanh, là thời đại không khác gì thế giới trước cho lắm.

Tô Y rất vừa lòng, ở Ma giới mấy ngày sống nghèo kiết hủ lậu, cô có chút nhớ biệt thự lớn siêu xe lớn.

Cô lại nhìn nhìn thân thể hiện tại của mình, giới tính nữ, từ tình trạng làn da thì trông còn rất trẻ, da thịt trắng nõn, tay chân nhỏ nhắn, dáng người tốt đến không còn lời gì để nói, quan trọng nhất chính là, đồi núi trập trùng.

Thân là một ma, cô có thể thay đổi dáng người của mình, nhưng Tô Y trước nay đều là vùng đất bằng phẳng, cũng không phải cô không thích, mà là ngực lớn đánh nhau thật sự rất mệt mỏi.

Thế giới trước, làm một thiếu nữ đáng thương, cô cũng không thể mặt dày chỉnh sửa. Hiện tại thì có sẵn rồi, cô đỡ phải làm giả.

Tô Y nhìn trái ngó phải, phát hiện đằng trước có tấm kim loại, cô đi qua soi nhìn, phát hiện gương mặt này rất xinh, cùng cấp bậc với thế giới trước, hoàn toàn có thể dựa vào loại mặt này kiếm cơm.

Cô gật gật đầu, trong lòng nói không tệ không tệ, sau đó hỏi Mao Đoàn vấn đề mang tính mấu chốt nhất: "Giờ ta có tiền không?"

"...Trước kia có."

Tô Y chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Biệt thự lớn đâu? Siêu xe lớn đâu?"

"Trước kia có..."

"Cho nên, bây giờ ta là con quỷ nghèo?"

Mao Đoàn vội nói: "Cũng không phải là quá nghèo, tuy rằng Tô gia phá sản, nhưng trên danh nghĩa thì nguyên thân cũng có một căn chung cư, mặc dù cô ấy không có tiền mặt gì, nhưng còn có rất nhiều hàng xa xỉ, bán đi cũng có thể được không ít tiền đâu."

"Vậy cũng không kém lắm" Tô Y nói, chỉ cần không quá nghèo, đủ tiền tiêu là được.

Cô kéo rương hành lý đi về phía trước. Đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên dừng lại, xoay người, nhìn thân hình nhỏ phía sau.

Đứa bé từ lúc nãy đã gắt gao nhìn chằm chằm cô, nhìn dáng vẻ thì tuổi cũng không lớn, cũng chỉ tầm năm sáu tuổi, cắt một kiểu tóc đáng yêu, trong tay ôm mô hình đồ chơi, trên mặt còn có nét béo ú của trẻ con, thế nhưng biểu tình không đáng yêu lắm, giống như mấy con chó dữ, như chuẩn bị cắn ai đó một ngụm bất cứ lúc nào.

Tô Y dừng lại, cậu cũng dừng lại, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.

Tô Y không so đo với trẻ con, lại tiếp tục đi, đi được một lúc lại quay đầu nhìn, đứa trẻ kia như cái đuôi nhỏ đi theo, vẻ mặt càng hung dữ, giống như sói con vậy.

Cô cũng không bị dọa. Tô Y không để ý tới nữa, vẫn nói chuyện với Mao Đoàn bằng thần thức: "Ta chuẩn bị đi đâu đây?"

"Lấy rương hành lý xa xỉ đổi tiền, sau đó một người cao chạy xa bay."

Tô Y gật gật đầu, lại tiếp tục đi, trong lòng chỉ chú ý nửa câu đầu, không nghĩ lại hàm nghĩa nửa câu sau.

Mắt thấy đi đến cuối đường rồi mà đứa trẻ kia vẫn còn đó, nhìn cậu chân tay ngắn tũn, đi thì vẫn được, chỉ là đã mệt rồi, khuôn mặt phấn hồng, tóc có chút mướt mồ hôi, môi lại mím đến trắng bệch, vẻ mặt bướng bỉnh. Có lẽ cảm giác bản thân sắp không theo kịp, ánh mắt hung dữ rốt cuộc lộ ra một chút sợ hãi.

Tô Y lại nhìn nhìn cậu, thấy có hơi đáng thương, liền hỏi Mao Đoàn: "Nó là ai, đi theo ta làm gì?"

Mao đoàn rõ ràng chần chờ một chút, mới thật cẩn thận đáp: "Y Y, cậu ta là con trai cô."

Tác giả có lời muốn nói:

Đại ma vương: Đang ngồi trong nhà, trên trời bỗng rớt xuống một nhãi con.

Giờ vẫn là chó con, tương lai là vai ác: Cắn chặt không buông.

Lời editor: He he, tui đã chiêu mộ được một bé edit và người eo của tui làm beta:> *Tung hoa*

15/10/ 2019 – Hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện