Chương 24: gắn bó
Ta bỗng dưng ngẩng đầu nói ra: “Ngươi muốn ta tự nguyện tiến vào trong kính?”Hồn yêu gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ âm lệ cười: “Ngươi còn không ngốc. Nếu phải đợi một con linh thú thọ tận (chết), mệnh ta cũng không có dài như vậy. Nếu như ngươi tự nhiên đâm ngang mà chết, linh hồn tinh khiết cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Biện pháp tốt nhất, chính là cho ngươi tự nguyện tiến vào.”
Trầm mặc thật lâu Lạc Thương cuối cùng mở miệng: “Ngươi bởi vì nàng sẽ vứt bỏ hết thảy để vào trong kính?”“Sẽ.” Hồn yêu thần sắc âm u đảo qua, trong mắt hiện ra thần thái khác thường, thật giống như hắn nói rất bình thường đúng với thiên lý, “Cho nên ta giúp nàng làm chuyện mà người khác không dám giúp, ta cho nàng quyền lợi đến Minh La giới, giúp nàng đào thoát khỏi sự đuổi bắt của Tinh Tú sảnh.”Ta không thể tin nhìn hắn, trong lòng có chút khó chịu, tựa hồ nhớ ra cái gì đó: “Tảng đá vừa rồi, là dùng làm gì?”“Nếu như cục đá kia thời điểm đe dọa ngươi nuốt vào , sẽ đến Minh La giới. Ta liền có thể hỏi ngươi có nguyện ý hay không trở thành thức ăn cho hồn kính, đây đối với người sắp chết như ngươi cũng không có gì tổn thất.”Ta trầm mặc một hồi lâu, cười cười: “Đích xác là không có tổn thất gì, chỉ là ta không thích loại giao dịch này. Cho dù ngươi không có giúp ta, chỉ cần giống như bằng hữu đối đãi ta, trước khi ta chết, ngươi muốn ta làm thức ăn cho hồn kính, ta cũng sẽ chấp nhận.”Hồn yêu cũng lặng yên một lúc, nói ra: “Chúng ta cũng sẽ không vô cớ đoạt đồ của người khác, ngươi cùng địa tinh liên hệ lâu như vậy, đạo lý này sẽ không phải không hiểu.”Địa tinh chắc chắn sẽ không lấy không đồ của người khác , cho dù là đồ bọn họ thích nhất cũng vậy. Điểm này ta tự nhiên hiểu, nhưng là ta cũng chỉ là ôm một khỏa tư tâm cùng bọn họ liên hệ, mà không phải như cùng hồn yêu là đối với bằng hữu mà đối đãi. Chẳng lẽ muốn ta ngay từ đầu liền hỏi hồn yêu, ngươi giúp ta là có mục đích gì sao?“Trước khi ta chết, sẽ chui vào tảng đá. Nhưng là, ta là dùng hình thức giao dịch cho linh hồn ngươi, mà không phải bằng hữu.” Nói xong, ta đã đi về.Trước khi sinh mệnh kết thúc, không thể lưu luyến, linh hồn này xem như là thù lao cho hồn yêu về những chuyện lúc trước hắn giúp ta, chỉ là lúc sau ta cũng sẽ không tái làm cho hắn giúp ta bất cứ chuyện gì.Lạc Thương từ từ theo ở phía sau, cho đến khi ra khỏi rừng cây, mới mở miệng nói: “Ngươi bây giờ tốt nhất không nên đi tìm Thanh Yên sư phụ.”“Vì cái gì?”“Không những không tìm hắn, tốt nhất cách xa Lưỡng Nghi quán cùng Tinh Tú sảnh.”Ta càng không thể lý giải nhìn hắn: “Vì cái gì?”Lạc Thương ngưng một chút, trầm ngâm nói: “Lang tộc bởi vì Hồ tộc cự hôn, hiện tại trong tộc đã rất không ổn định, nếu như ngươi quá gần gũi những thế lực khác ở Nam Hải, rất dễ dàng làm tăng nhanh sự tranh đấu giữa hai tộc.” Thấy ta vẻ mặt mờ mịt, hắn lặng yên một chút, nói ra, “Năm đó hai tộc thế lực cân đối, bởi vì các ngươi Hồ tộc có một linh sủng của thiên nhân, thế lực phát sinh chênh lệch, làm cho Hồ tộc vẫn âm thầm ức hiếp lang tộc.”“Ta chưa từng nghe nói qua.” Ta lắc lắc đầu, nhưng là ngẫm lại có lẽ cái này cũng không phải giả, hai tộc ân oán từ trước đến nay đều có, chỉ là chưa bao giờ rõ rệt đối kháng thôi.“Hiện tại mâu thuẫn giữa hai tộc cũng bắt đầu lên cao, Thanh Yên sư phụ cũng đã nhận ra.”Ta nhịn không được hỏi hắn: “Ngươi muốn nói cái gì?”Lạc Thương đem tầm mắt nhìn về phía khác, chậm rãi nói: “Các ngươi tách ra, đối với hai người đều tốt, nếu không cuối cùng chỉ sẽ biến thành vật hi sinh khi hai tộc tranh đấu. Nếu như Thanh Yên sư phụ cưới ngươi, cho dù các ngươi cảm thấy không có gì, nhưng trong mắt ngoại nhân sẽ thấy Lưỡng Nghi quán thiên vị Hồ tộc, Lang tộc tất sẽ bất mãn.”Ta đột nhiên hiểu phụ thân vì cái gì liên tục cảnh báo cho ta không cần cùng Tinh tú sảnh và Lưỡng Nghi quán có quan hệ, hắn là không muốn phá hư mối quan hệ cân bằng hiện tại của hai tộc, khó trách từ khi ta hiểu chuyện tới nay, sẽ không có Hồ tộc cùng Lang tộc trở thành linh sủng cho bọn họ.“Thanh Yên sư phụ không nghĩ tới hai tộc tranh đấu đã đến nước này, hắn vốn định nếu như mang theo ngươi rời đi liền không có việc gì, nhưng là chuyện tình tỷ tỷ của ngươi trước đã trở thành mâu thuẫn gay gắt.” Lạc Thương thở dài một tiếng, “Ta muốn nói đều nói xong rồi.”Ta giật mình tại chỗ, tâm loạn như ma. Ta muốn làm bộ như không hiểu Lạc Thương đang nói cái gì, nhưng là hắn đã nói xong rất rõ ràng. Chỉ có ta cùng Thanh Yên tách ra, cùng Lạc Thương trở thành người xa lạ, mới có thể bảo đảm chúng ta sẽ không bị liên lụy khi hai tộc tranh chấp. Đợi sự tình lắng xuống, một lần nữa gặp mặt.Nhưng nếu như hai tộc tranh đấu kéo dài năm trăm năm, ta có hay không phải đợi đến năm trăm năm?Mặc kệ Lạc Thương nói cái gì, ta vẫn phải tìm Thanh Yên hỏi rõ ràng. Mặc dù cách làm của Lạc Thương rất lý trí, nhưng là ta không muốn đợi thêm nữa. Cái gì hai tộc tranh chấp, cái gì hai giới khai chiến, đều cùng tiểu hồ ly ta không quan hệ.Trong tứ hải, cùng với ba cõi tam giới này chẳng lẽ không có chốn dung thân cho 2 chúng ta sao?Lạc Thương còn chưa động thân, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, hắn hướng bên kia nhìn sang, thần sắc lại trầm trọng.Ta nhìn theo hướng bên kia, chỉ thấy có năm Tinh Túc Tử đang mang vẻ mặt trêu tức nhìn chúng ta. Tinh Túc Tử đẫn đầu nói ra: “Thần quan sư phụ rõ ràng cường điệu nhắc nhở mấy ngày nay không cho phép cùng linh sủng lui tới, ngươi ngược lại một chút cũng chẳng kiêng dè.”Một người khác trào phúng nói: “Người ta so với chúng ta bất đồng, bán yêu luôn cùng bán yêu thân thiết hơn.”Ta đã đi phía trước một bước, nghĩ muốn giáo huấn bọn họ, Lạc Thương lại vươn tay ngăn cản ta, trên mặt trấn định tự nhiên, chậm rãi nói: “Sau đó thì sao?”Mấy cái Tinh Túc Tử sững sờ, nhìn xem thần sắc của hắn, trên mặt đã ẩn chứa tức giận: “Chúng ta sẽ nói mọi chuyện cho thần quan biết.”Lạc Thương lúc này ngũ quan tuấn mỹ thoạt nhìn đặc biệt rõ ràng, vẻ mặt chưa thay đổi phân nửa, lại tản ra một loại uy nghiêm, trong nháy mắt đó, ta mới phát hiện, Lạc Thương sớm đã không còn là cái đứa nhóc như trước, nghiễm nhiên đã trở thành thiếu niên. Hắn nhẹ nhàng mở miệng nói ra: “Tùy tiện.”Lời vừa nói xong, năm người kia cơ hồ không thể nhịn được nữa, một Tinh Túc Tử đã niệm phù chú, trong phút chốc chỉ thấy một chùm kim quang đánh tới, chính diện hướng đến trán Lạc Thương, Lạc Thương nhanh chóng nghiêng đầu sang một bên, kia bó kim quang đánh vào thân cây phía sau, thân cây trong nháy mắt bị đốt ra một cái hố.Ta hơi kinh ngạc nhìn Tinh Túc Tử ra tay ác độc như vậy, cũng kinh ngạc nhìn phản ứng của Lạc Thương.Lạc Thương lạnh lùng nhìn bọn họ, không có hoàn thủ, cũng không có dịch chuyển lấy phân nửa bước. Năm người kia xếp thành một hàng, lại bắt đầu niệm chú thuật. Lúc này thần sắc của hắn mới hơi chút thay đổi, mũi chân điểm một cái, nhảy đến nơi khác, rời khá xa chỗ ta đứng. Thời điểm ta muốn động thủ giúp hắn, lại bị ánh mắt của hắn ngăn lại. Ta chịu đựng không hề động nữa, nếu như ta xuất thủ, chuyện lại sẽ càng hỏng.Năm Tinh Túc Tử nhìn nhau một cái, một người lập tức ra tay, trên không trung xuất hiện nhất trương phù chú văn chữ kết thành lưới, hướng Lạc Thương đi đến.“Trói!”“Phá!” Lạc Thương lui về phía sau, vừa nhảy đến trên cây, niệm phá giải chú thuật, phù chú toàn bộ tản đi, còn chưa rơi xuống đất, lại có vô số ngón tay từ giữa cổ thụ duỗi ra, đem hai chân của hắn bắt lấy.“Đốt!” Lạc Thương một chữ rơi xuống, một cái hỏa cầu lăn qua hai cánh tay, đem bọn chúng đốt thành tro bụi.Ta nhìn có chút lo lắng, mặc dù Lạc Thương rất lợi hại, nhưng là dù sao cũng là một người đối phó với năm người, xét về linh lực mà nói, đều rất khó chống đỡ năm người luân phiên công kích. Hơn nữa hắn luôn né tránh cùng phá giải, lại không chủ động công kích.Sáu người giằng co hồi lâu, đột nhiên có Tinh Túc Tử triệu hồi ra linh sủng của mình.Bạch Hổ linh thú vừa xuất ra, lập tức đánh về phía Lạc Thương, ta cả kinh, đã biến thành nguyên hình, phẫn nộ gào thét một tiếng, ngăn tại trước mặt Lạc Thương, bộ lông dựng thẳng lên, giận dữ trừng mắt nhìn Bạch Hổ so với ta lớn hơn rất nhiều.Những người khác thấy ta có bảy cái đuôi, sắc mặt đã có chút tái nhợt. Bạch Hổ do dự ở trước mặt, không có tiến lên một bước. Ta nhe răng trắng như tuyết, gầm nhẹ nhìn bọn họ. Lúc này bộ dáng của ta nhất định rất đáng sợ, từ trong mắt Bạch Hổ phản xạ hình dáng của ta, con mắt dĩ nhiên là màu đỏ.Năm người kia lại liếc nhìn nhau, nhưng không có rút lui, cùng ta giằng co . Thấy có Tinh Túc Tử lại muốn cho gọi linh sủng, ta giận trừng mắt nhìn hắn, răng nanh đã hiện ra, quả nhiên hắn không dám triệu đến.“Xem ra lời đồn đãi quả nhiên đúng vậy.” Một cái Tinh Túc Tử cười lạnh một tiếng, “Ngươi cái này thất vĩ hồ chuẩn bị làm linh sủng cho Lạc Thương.”Nếu như ta bây giờ là nhân hình, ta nhất định oán hận phỉ nhổ hắn một phen. Ta đột nhiên rất muốn ăn hết hắn, ăn hết loại tà ác sinh linh này, mới vừa dịch móng vuốt một bước, Lạc Thương đã đem tay đặt trên móng vuốt ta, so với móng vuốt, tay của hắn thực tại rất nhỏ, mặc dù cách da lông, nhưng ta vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ trên tay hắn.Lạc Thương ý bảo ta không nên cử động, ta đang suy nghĩ hắn có phải hay không lại nhìn thấu tâm ta, biết ta muốn ăn hết bọn người trước mặt này, ta thu hồi móng vuốt, đứng ở bên cạnh hắn cùng năm người giằng co . Chỉ cần bọn họ bất động, ta cũng sẽ không xuất thủ trước. Nếu như bọn họ xuất thủ, ta nhất định sẽ cắn đứt cổ họng của bọn họ.Ta nghe được một hồi tiếng bước chân dồn dập, hướng bên này gào thét mà đến, khi ta nhìn đến, chỉ thấy thân ảnh ba thần quan càng lúc càng lớn. Ta đang nghĩ ngợi rốt cục muốn kết thúc, lại không nghĩ rằng thần quan vừa thấy Tinh Túc Tử cùng nguyên hình của ta, mặt liền biến sắc, trên tay đã bay ra một cái quang cầu.Ta còn chưa kịp phản ứng, bụng đã bị quang cầu đánh trúng, trực tiếp ngã về phía sau, đụng gãy ba cây đại thụ ngàn năm. Thời điểm ta rơi xuống trên đất mặt, trong cổ ngòn ngọt, phun ra một miệng lớn máu. Thần quan muốn động thủ lần nữa, Lạc Thương đã ngăn cản ở phía trước, nhìn chằm chằm bọn họ.Thần quan trở tay hất ống tay áo, quát lên: “Lui ra.” Một hồi cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, đã đem Lạc Thương ném tới một bên, “Thiên lôi.”Hắn vừa dứt lời, hai thần quan khác đã niệm lên phù chú, kia từng tiếng chậm rãi chú văn nện ở trên đầu ta, đau đến ta cơ hồ đã hôn mê. Lạc Thương sắc mặt đã thay đổi, mới vừa đứng lên, đã bị năm Tinh Túc Tử chế trụ, không thể động đậy.“Dùng tên của ta, dùng máu của ta, thỉnh ba trăm ngàn thần linh ban thưởng chi trời phạt. Dùng ta tà mị bất xâm thân, tạm thay mặt thiên nhân truyền đạt tứ hải Tru Tà lòng, ban thưởng dùng thiên lôi hình phạt!”Ta hoảng sợ trợn to hai mắt, thần quan một câu rơi xuống, sắc trời dĩ nhiên hôn ám, bụi cát bay lên, cơ hồ đâm vào ánh mắt ta không mở ra được. Cổ khí lưu này ép tới ta hít thở không thông, toàn thân giống như bị chen lấn ở bên trong. Ta nghĩ chạy khỏi nơi này, gió lại thổi trúng ta không thể động đậy. Ta dùng hết khí lực biến thành hình người, tay trái chống trên mặt đất, vốn định dùng linh la ấn chạy trốn, nhưng là nghĩ đến Hồn yêu, ta ngưng một chút. Chỉ là một lúc sững sờ, đã bỏ lỡ cơ hội tốt để chạy trốn.Thời điểm ta cố gắng đứng lên muốn niệm chú thuật, lại cảm thấy đỉnh đầu có cường quang đánh tới, chỉ nghe thấy Lạc Thương gào lên một tiếng, trong lòng ta lập tức lạnh buốt, đã có thể ngửi đến hơi thở tử vong. Cường quang từ đỉnh đầu đánh tới, quanh mình cây cối lúc trước gặp tai họa, đều là bị bỏng thành tro tàn.Ta vốn là cho là ta lúc này nhất định phải chết , đã thấy một bộ áo trắng loáng tiến đến, còn chưa kịp phản ứng, đã bị chú thuật văng ra, đem ta bắn ra bên ngoài vòng sáng, tâm của ta cơ hồ muốn vỡ nát, đó là Thanh Yên. Ta đang muốn đi vào, thiên lôi đã từ không trung rơi xuống trên mặt đất, đánh vào chỗ ta vừa đứng. Ta thê lương gọi một tiếng, bụi đất còn chưa tản đi, ta sờ vào bên trong, cho đến khi sờ đến xiêm y Thanh Yên, cảm giác được trên người hắn còn nhiệt độ, mới nhịn không được rơi lệ. Lúc bụi đất tản hết đi, nhìn cả người là máu, trên mặt cơ hồ không cách nào phân biệt được Thanh Yên, ta toàn thân run rẩy, đôi môi cũng đã run đến vô pháp khép lại.Ta đứng dậy, dùng hết linh lực niệm vạn ly thuật dưới chân lại bị xé ra, ta nhìn Thanh Yên, hắn lắc lắc đầu. Ta lau đi nước mắt nơi hốc mắt, nhịn đau thu hồi chú thuật. Ba người thần quan kia lại niệm lên chú thuật, bọn họ là muốn ta không thể không chết sao?Nhìn xem Thanh Yên đôi đồng tử cơ hồ muốn mất đi tiêu cự, ta đột nhiên nản lòng thoái chí, ngồi chồm hỗm bên cạnh Thanh Yên, nắm tay của hắn khóc sụt sùi. Ta chưa bao giờ khóc thương tâm như thế, đau lòng như thế. Nếu như hắn chết, ta cũng sẽ không muốn sống tiếp nữa. Ta nắm tay truyền linh khí cho hắn, chỉ hi vọng hắn không có việc gì, cho dù là muốn ta dùng mệnh của mình để đổi lấy, ta cũng vậy nguyện ý.Thần quan không biết phóng ra chú thuật gì, ta chỉ cảm thấy trên lưng có cảm giác nóng rực đánh tới, còn chưa tới trước mặt, một tiếng vang thật lớn, bụi đất vốn chưa tản hết lại bay lên, cản trở tầm mắt mọi người.
Bình luận truyện