Ta Làm Cán Bộ Công Chức Ở Thiên Đình

Chương 15: Chương 15




Chờ bọn họ sau khi ra khỏi cửa, Lục Tiêu sau khi ra khỏi cửa quay đầu đối Tri Vi an ủi nói: "Từ nhỏ con đã thông tuệ, linh thức mở cũng sớm, khác với hài tử đồng lứa.

Con học một năm còn nhanh hơn bọn chúng học hai năm.

Đến lúc đó con nhất định sẽ thi đậu, để bọn họ trông thấy thực lực của Vi Nhi nhà ta.”
Tri Vi cảm thấy cha mơ mộng hão huyền quá, không chỉ chắc chắn nàng sẽ đi thi, còn ngầm khẳng định nàng sẽ thi đậu.
Tri Vi cũng biết kinh tế trong nhà không tính dư dả, phí báo danh lớp huấn luyện đặc biệt tốn nhiều linh thạch như vậy, cũng có thể làm một kiện pháp khí thượng hạng.

Nếu phí học lớp huấn luyện đã nộp xong, vậy cũng chỉ có thể ôm tâm tình đi thử xem.

Địa điểm đi học cách nhà không xa, không cần ngồi xe cũng không cần tọa kỵ, dậy sớm một khắc, đi nhanh một chút là có thể đến.
Lần này có thể báo danh đi thi cũng không nhiều, gần như tất cả người qua trăm tuổi người trên trấn đều đã dùng hết ba lần.

Hơn nữa phí ghi danh thật sự không rẻ, cho nên số người đi học lớp đặc huấn cũng không có bao nhiêu.
Nhưng Tri Vi vẫn gặp được không ít người quen, ví dụ như Đồng Đồng, ví dụ như Vân Châu.
Vân Châu thấy Tri Vi, từ xa chào hỏi nàng: "Vi Vi, ngồi đây đi.”
Tri Vi ngồi xuống cạnh Vân Châu, hỏi nàng: "Lần này chị cũng muốn ghi danh sao?”
Vân Châu nói: "Hiện nay chị mới hai mươi tuổi, dù có đi thi cũng không đậu.

Nhưng mẹ chị nói cứ theo tiên sinh học trước, lần sau đi thi sẽ hữu dụng.

Tri Vi: “...”
Cách nói này giống hệt với suy nghĩ của Đường Doanh.
Nhưng lần sau tổ chức kỳ thi ít nhất cũng phải mười mấy năm sau, thậm chí có thể ba mươi năm sau, lúc đó những gì học được còn nhớ hay đã quên?
Lúc nàng học năm tư đã quên hết kiến thức cấp ba rồi.
Tri Vi tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc.
Trong lúc nói chuyện, Đào tiên sư mang theo tài liệu đi ra.
Tiên sư là một người trung niên thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, kỳ thật đã hơn hai trăm tuổi.
Nghe nói năm đó khi ông được một trăm mười lăm tuổi đã qua vòng thi văn, nhưng bởi không am hiểu thấu đáo trận pháp ảo diệu mới thất bại.
Kiếp sống thi cử của ông cũng dừng lại ở đây, nhưng người từng thi văn trên trấn chỉ lác đác mấy người.

Nguyện ý tiếp tục nghiên cứu, viết ra tự liệu học tập thậm chí là dạy học thì càng ít.
Sự cố gắng của tiên sư lúc này đã trở thành tài nguyên khan hiếm, mỗi khi đến lúc thi có thể kiếm được một khoản lớn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện